Thời Họa Thời An - Đường Khương
Chương 70: Nhà!
Hoàng hôn buông xuống, ánh lửa tàn dư nhuộm đỏ mặt sông, thuyền cập bờ thả neo khuấy động mặt sông cùng với ánh chiều tà. Thời Hoạ dựa vào lan can thất thần nhìn xe ngựa ở xa xa giống như ngựa xuống nước, long lên bờ.
Hai lần cập bến Dương Châu tâm trạng nàng khác nhau hoàn toàn.
“Hoạ Hoạ…” Lục Thời An nhẹ giọng gọi nàng, khách trên thuyền đã xuống hết, chiếc thuyền to như vậy chỉ còn lại hai người.
Thời Hoạ xoay người, thấy hắn đứng trong bức tranh của buổi chiều, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sáng như sao trời nhìn chằm chằm nàng.
Hắn chậm bước đến dắt tay nàng, cười: “Rời thuyền thôi!”
Đột nhiên trái tim Thời Hoạ loạn nhịp, giống như mặt sông đang liên tục gợn sóng.
Thập Tứ đã sớm đợi ở bên đường lớn, thấy hai người rời thuyền lên bờ, vội vàng nghênh đón hành lễ: “Nhị thiếu gia, Hoạ cô nương, hai người quay lại rồi!”
Lục Thời An nhìn thấy sắc mặt nôn nóng của Thập Tứ, hắn muốn nói rồi lại thôi, đợi cho Thời Hoạ lên xe ngựa rồi, hắn mới hỏi: “Trong nhà đã xảy ra chuyện sao?”
Thập Tứ gật đầu, nói: “Là chuyện của Đại thiếu gia…” Lục Thời An lập tức phất tay ngăn lại, đưa mắt ra hiệu, đi ra xa xe ngựa: “Nói đi!”
“Mấy ngày trước bộ khoái đến đập cửa áp giải Đại thiếu gia đi rồi…” Thập Tứ thấp giọng nói.
“Ồ!” Lục Thời An khinh thường, đáy mắt hiện lên tia tà ác, nếu không phải vì loại bại hoại này, hắn sẽ không hiểu lầm Thời Hoạ, còn suýt chút nữa mất đi nàng. Hắn còn chưa thanh lý môn hộ đã có người khác ra tay.
Đúng là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.
Hắn nhìn dung nhan xinh đẹp bên trong mành xe ngựa, rồi khẽ cười, ánh mắt chuyển qua mặt Thập Tứ, thản nhiên nói: “Không phải là chuyện tốt sao? Người gấp cái gì?”
“Ai da… nếu chỉ là chuyện của đại thiếu gia thôi thì thuộc hạ sẽ không nôn nóng…” Thập Tứ vội nói: “Là lão phu nhân, bị đả kích vì chuyện này đến ngã bệnh rồi, ngày nào cũng ngóng trông ngài về…”
“Còn nói mấy lời vô nghĩa kia làm gì nữa? Đi về!” Lục Thời An bước nhanh về phía xe ngựa.
Lục Thời An đưa Thời Hoạ về đến cửa U Lộ Viện: “Ta đến chỗ tổ mẫu vấn an trước, nàng về phòng nghỉ ngơi đi, muốn ăn gì thì nói Lục Châu, đừng chờ ta!”
Hắn vừa nâng mắt đã nhìn thấy Lục Châu đi về phía này, liền lạnh giọng nói: “Không có lần sau!”
“Vâng…” Lục Châu hành lễ, nhìn thấy Thời Hoạ, vành mắt nàng đỏ lên, thân thiết kéo tay Thời Hoạ đi vào viện: “Hoạ cô nương, cô trở lại rồi!”
Hắn nhìn theo bóng dáng nàng, rồi nhẹ thở ra, viện có nữ chủ nhân mới xem là nhà.
Thập Tứ nói rõ nguyên nhân kết quả của sự việc, hoá ra là năm ngoái Lục Diệu Thần có chiếm đoạt một người bán nghệ ở Xuân Phong Lâu, vị cô nương này là người cương liệt, không chịu được nhục nhã đã treo cổ tự vẫn. Chuyện này vốn dĩ bỏ tiền ra là xong, nhưng không biết phát sinh sự cố ở đâu, có người dựa vào cớ này xúi giục chưởng quầy Xuân Phong Lâu trình đơn kiện lên nha môn.
Có người mở đầu, lập tức chứng cứ phạm tội của hắn lòi ra rất nhiều, nhiều khổ chủ liên hợp với nhau cáo trạng Lục Diệu Thần, khinh nam hiếp nữ, hoành hành ngang ngược, trong làm ăn lại xưng vương xưng bá đắc tội với không ít người, từng chuyện linh tinh vụn vặt cho tới với án mạng đẫm máu, tất cả đều bị phanh phui, một đơn kiện gộp chung nhiều tội thỉnh cầu Tri Châu đại nhân chủ trì công đạo.
Tri Châu đại nhân là người công tư liêm minh, nhìn việc để giải quyết, dù người kia là tôn nhi của ân sư hay là vương công quý tộc, hay cho dù là lão Thiên Vương đi chăng nữa chỉ cần phạm pháp thì đều phải đền tội.
Chuyện xảy ra, ông ngay lập tức ném thẻ xanh ra cao giọng phân phó thuộc áp giải tội phạm về quy án.
Thương tích Lục Diệu Thần còn chưa khỏi đã bị tống vào nhà giam, Lục Trạch mang rương đầy vàng bạc châu báu đến phủ của Tri Châu đại nhân, nhưng nào ngờ đến mặt mũi ngài ấy cũng không thể gặp! Sau, nhờ cậy Chu gia đứng giữa giải quyết, cuối cùng cũng cạy ta được chút vết nứt, được vào nhà lao gặp mặt.
Đại lao âm u ẩm ướt, cơm canh toàn là nước, thường xuyên bị lao đầu hét mắng lôi ra lấy lời khai. Tuy chưa từng dùng hình nhưng một đại công tử đã quen ăn ngon mặc đẹp sao có thể chịu nổi tội danh này. Vết thương cũ chưa lành, lại thêm bệnh mới, nhìn thấy cha già đến thăm mình, y vội đứng dậy chạy đến ôm song sắt.
Mặc kệ nam nhi không dễ dàng rơi nước mắt gì đó, y chỉ biết lôi kéo ống tay áo của Lục Trạch, khóc lóc thảm thiết: “Cha! Người nhất định phải cứu con ra ngoài!!! Con không thể chờ thêm giây phút nào nữa! Ở đây còn có chuột, không phải là chỗ cho con người! Hay là người cầu xin đại bá đi! Ngài ấy ở quan trường nhiều năm, đến cả Tri Phủ cũng phải nể mặt mấy phần mà!”
Tuy Lục Trạch là người phong lưu nhưng bản tính ngay thẳng chính trực, y không rõ những chuyện nhi tử mình gây ra nhưng trước mắt thấy kiện tụng liên quan đến mạng người, y cảm thấy thất vọng cùng cực, hận luyện sắt không thành thép, cả giận nói: “Nghiệp chướng! Nhìn xem chuyện tốt mà ngươi làm kia kìa! Ta không trông mong ngươi có thể làm rạng danh gia tộc, nhưng đến cả yên phận ngươi cũng không làm được, ngươi dám làm tổn hại đến mạng người! Không chỉ phạm pháp mà còn làm sức khoẻ của tổ mẫu ngươi sa sút, bất nhân, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu, sách vở ngươi đọc đều cho chó ăn cả rồi sao?”
Lục Trạch nhìn bộ dạng hèn nhát sợ hãi lại chật vật thảm hại, y càng nói càng giận, mặt phẫn nộ: “Mặt mũi Lục Gia đều bị ngươi làm mất hết sạch rồi! Để họ đánh chết ngươi đi!”
“Cha… chuyện này không phải con làm! Chắc chắn là có người vu oan hãm hại con!” Lục Diệu Thần vội quỳ xuống nhận sai: “Kỹ nữ kia tự sát không phải do con! Cướp ruộng tốt, ép giá hàng hoá, phóng lửa đốt hàng hay là đánh chết mấy người kia đều không phải con làm! Đó là những người thường ngày con kết giao, cùng lắm chỉ đánh lên mặt vài cái thôi!”
“Ngươi nói thật?” Lục Trạch cũng đoán chừng tuy nhi tử mình phách lối nhưng từ nhỏ y đã chứng kiến nhi tử mình lớn lên, tâm địa hắn không đến mức tồi tệ đến vậy, chuyện làm ăn trong nhà những năm nay phát triển nhanh, không khỏi có người ganh ghét, vu cáo hãm hại!
“Hài tử tuyệt không có nửa câu giả dối!” Lục Diệu Thần giơ ngón tay lên thề: “Cha, con có thể thề với trời, những chuyện này không phải do con làm!” Lục Trạch bình ổn lửa giận, nhưng ngẫm lại, vẫn là vì hắn không biết cố gắng nên mạnh mẽ lên án: “Nếu ngươi biết coi trọng hiện thực trước mắt, biết an phận thủ thường thì làm sao có người vu oan cho ngươi! Đã vậy còn kết giao với một đám cẩu bằng hữu, suốt ngày chỉ biết chìm trong tửu sắc, chơi bời lêu lổng! Nếu tổ phụ ngươi còn sống, ông ấy sẽ lột da ngươi ra!”
“Cha, con biết sai rồi!” Lục Diệu Thần hối hận về những việc làm trước kia của mình, hắn dập đầu nhận sai: “Hài nhi không dám nữa, ra ngoài nhất định sẽ tu tâm dưỡng tính, làm lại từ đầu!”
Thấy nhi tử thành tâm nhận sai, lửa giận trong lòng Lục Trạch tắt liệm, con hư tại cha, suy cho cùng là vì người làm phụ thân như y chưa đủ nghiêm khắc, quản giáo lỏng lẻo cho nên hắn mới vô pháp vô thiên như vậy, ngữ khí y dịu lại: “Được rồi! Ngươi đã là phụ thân rồi khóc lóc như vậy, còn ra thể thống gì nữa! Nếu đã có oan tình thì việc này dễ xử, Tri Châu đại nhân thiết diện vô tư chắc chắn sẽ tra rõ chuyện này!”
“Cha! Chuyện không đơn giản như vậy! Ngươi kia muốn vu cáo hãm hại con là có ý định muốn đẩy con vào chỗ chết, muốn lay động căn cơ của Lục gia! Mấy cái dấu ấn trên khế ước kia đều là dấu ấn của con… chứng cứ vô cùng xác thực… Cha nghĩ cách khác đi!”
Hai lần cập bến Dương Châu tâm trạng nàng khác nhau hoàn toàn.
“Hoạ Hoạ…” Lục Thời An nhẹ giọng gọi nàng, khách trên thuyền đã xuống hết, chiếc thuyền to như vậy chỉ còn lại hai người.
Thời Hoạ xoay người, thấy hắn đứng trong bức tranh của buổi chiều, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sáng như sao trời nhìn chằm chằm nàng.
Hắn chậm bước đến dắt tay nàng, cười: “Rời thuyền thôi!”
Đột nhiên trái tim Thời Hoạ loạn nhịp, giống như mặt sông đang liên tục gợn sóng.
Thập Tứ đã sớm đợi ở bên đường lớn, thấy hai người rời thuyền lên bờ, vội vàng nghênh đón hành lễ: “Nhị thiếu gia, Hoạ cô nương, hai người quay lại rồi!”
Lục Thời An nhìn thấy sắc mặt nôn nóng của Thập Tứ, hắn muốn nói rồi lại thôi, đợi cho Thời Hoạ lên xe ngựa rồi, hắn mới hỏi: “Trong nhà đã xảy ra chuyện sao?”
Thập Tứ gật đầu, nói: “Là chuyện của Đại thiếu gia…” Lục Thời An lập tức phất tay ngăn lại, đưa mắt ra hiệu, đi ra xa xe ngựa: “Nói đi!”
“Mấy ngày trước bộ khoái đến đập cửa áp giải Đại thiếu gia đi rồi…” Thập Tứ thấp giọng nói.
“Ồ!” Lục Thời An khinh thường, đáy mắt hiện lên tia tà ác, nếu không phải vì loại bại hoại này, hắn sẽ không hiểu lầm Thời Hoạ, còn suýt chút nữa mất đi nàng. Hắn còn chưa thanh lý môn hộ đã có người khác ra tay.
Đúng là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.
Hắn nhìn dung nhan xinh đẹp bên trong mành xe ngựa, rồi khẽ cười, ánh mắt chuyển qua mặt Thập Tứ, thản nhiên nói: “Không phải là chuyện tốt sao? Người gấp cái gì?”
“Ai da… nếu chỉ là chuyện của đại thiếu gia thôi thì thuộc hạ sẽ không nôn nóng…” Thập Tứ vội nói: “Là lão phu nhân, bị đả kích vì chuyện này đến ngã bệnh rồi, ngày nào cũng ngóng trông ngài về…”
“Còn nói mấy lời vô nghĩa kia làm gì nữa? Đi về!” Lục Thời An bước nhanh về phía xe ngựa.
Lục Thời An đưa Thời Hoạ về đến cửa U Lộ Viện: “Ta đến chỗ tổ mẫu vấn an trước, nàng về phòng nghỉ ngơi đi, muốn ăn gì thì nói Lục Châu, đừng chờ ta!”
Hắn vừa nâng mắt đã nhìn thấy Lục Châu đi về phía này, liền lạnh giọng nói: “Không có lần sau!”
“Vâng…” Lục Châu hành lễ, nhìn thấy Thời Hoạ, vành mắt nàng đỏ lên, thân thiết kéo tay Thời Hoạ đi vào viện: “Hoạ cô nương, cô trở lại rồi!”
Hắn nhìn theo bóng dáng nàng, rồi nhẹ thở ra, viện có nữ chủ nhân mới xem là nhà.
Thập Tứ nói rõ nguyên nhân kết quả của sự việc, hoá ra là năm ngoái Lục Diệu Thần có chiếm đoạt một người bán nghệ ở Xuân Phong Lâu, vị cô nương này là người cương liệt, không chịu được nhục nhã đã treo cổ tự vẫn. Chuyện này vốn dĩ bỏ tiền ra là xong, nhưng không biết phát sinh sự cố ở đâu, có người dựa vào cớ này xúi giục chưởng quầy Xuân Phong Lâu trình đơn kiện lên nha môn.
Có người mở đầu, lập tức chứng cứ phạm tội của hắn lòi ra rất nhiều, nhiều khổ chủ liên hợp với nhau cáo trạng Lục Diệu Thần, khinh nam hiếp nữ, hoành hành ngang ngược, trong làm ăn lại xưng vương xưng bá đắc tội với không ít người, từng chuyện linh tinh vụn vặt cho tới với án mạng đẫm máu, tất cả đều bị phanh phui, một đơn kiện gộp chung nhiều tội thỉnh cầu Tri Châu đại nhân chủ trì công đạo.
Tri Châu đại nhân là người công tư liêm minh, nhìn việc để giải quyết, dù người kia là tôn nhi của ân sư hay là vương công quý tộc, hay cho dù là lão Thiên Vương đi chăng nữa chỉ cần phạm pháp thì đều phải đền tội.
Chuyện xảy ra, ông ngay lập tức ném thẻ xanh ra cao giọng phân phó thuộc áp giải tội phạm về quy án.
Thương tích Lục Diệu Thần còn chưa khỏi đã bị tống vào nhà giam, Lục Trạch mang rương đầy vàng bạc châu báu đến phủ của Tri Châu đại nhân, nhưng nào ngờ đến mặt mũi ngài ấy cũng không thể gặp! Sau, nhờ cậy Chu gia đứng giữa giải quyết, cuối cùng cũng cạy ta được chút vết nứt, được vào nhà lao gặp mặt.
Đại lao âm u ẩm ướt, cơm canh toàn là nước, thường xuyên bị lao đầu hét mắng lôi ra lấy lời khai. Tuy chưa từng dùng hình nhưng một đại công tử đã quen ăn ngon mặc đẹp sao có thể chịu nổi tội danh này. Vết thương cũ chưa lành, lại thêm bệnh mới, nhìn thấy cha già đến thăm mình, y vội đứng dậy chạy đến ôm song sắt.
Mặc kệ nam nhi không dễ dàng rơi nước mắt gì đó, y chỉ biết lôi kéo ống tay áo của Lục Trạch, khóc lóc thảm thiết: “Cha! Người nhất định phải cứu con ra ngoài!!! Con không thể chờ thêm giây phút nào nữa! Ở đây còn có chuột, không phải là chỗ cho con người! Hay là người cầu xin đại bá đi! Ngài ấy ở quan trường nhiều năm, đến cả Tri Phủ cũng phải nể mặt mấy phần mà!”
Tuy Lục Trạch là người phong lưu nhưng bản tính ngay thẳng chính trực, y không rõ những chuyện nhi tử mình gây ra nhưng trước mắt thấy kiện tụng liên quan đến mạng người, y cảm thấy thất vọng cùng cực, hận luyện sắt không thành thép, cả giận nói: “Nghiệp chướng! Nhìn xem chuyện tốt mà ngươi làm kia kìa! Ta không trông mong ngươi có thể làm rạng danh gia tộc, nhưng đến cả yên phận ngươi cũng không làm được, ngươi dám làm tổn hại đến mạng người! Không chỉ phạm pháp mà còn làm sức khoẻ của tổ mẫu ngươi sa sút, bất nhân, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu, sách vở ngươi đọc đều cho chó ăn cả rồi sao?”
Lục Trạch nhìn bộ dạng hèn nhát sợ hãi lại chật vật thảm hại, y càng nói càng giận, mặt phẫn nộ: “Mặt mũi Lục Gia đều bị ngươi làm mất hết sạch rồi! Để họ đánh chết ngươi đi!”
“Cha… chuyện này không phải con làm! Chắc chắn là có người vu oan hãm hại con!” Lục Diệu Thần vội quỳ xuống nhận sai: “Kỹ nữ kia tự sát không phải do con! Cướp ruộng tốt, ép giá hàng hoá, phóng lửa đốt hàng hay là đánh chết mấy người kia đều không phải con làm! Đó là những người thường ngày con kết giao, cùng lắm chỉ đánh lên mặt vài cái thôi!”
“Ngươi nói thật?” Lục Trạch cũng đoán chừng tuy nhi tử mình phách lối nhưng từ nhỏ y đã chứng kiến nhi tử mình lớn lên, tâm địa hắn không đến mức tồi tệ đến vậy, chuyện làm ăn trong nhà những năm nay phát triển nhanh, không khỏi có người ganh ghét, vu cáo hãm hại!
“Hài tử tuyệt không có nửa câu giả dối!” Lục Diệu Thần giơ ngón tay lên thề: “Cha, con có thể thề với trời, những chuyện này không phải do con làm!” Lục Trạch bình ổn lửa giận, nhưng ngẫm lại, vẫn là vì hắn không biết cố gắng nên mạnh mẽ lên án: “Nếu ngươi biết coi trọng hiện thực trước mắt, biết an phận thủ thường thì làm sao có người vu oan cho ngươi! Đã vậy còn kết giao với một đám cẩu bằng hữu, suốt ngày chỉ biết chìm trong tửu sắc, chơi bời lêu lổng! Nếu tổ phụ ngươi còn sống, ông ấy sẽ lột da ngươi ra!”
“Cha, con biết sai rồi!” Lục Diệu Thần hối hận về những việc làm trước kia của mình, hắn dập đầu nhận sai: “Hài nhi không dám nữa, ra ngoài nhất định sẽ tu tâm dưỡng tính, làm lại từ đầu!”
Thấy nhi tử thành tâm nhận sai, lửa giận trong lòng Lục Trạch tắt liệm, con hư tại cha, suy cho cùng là vì người làm phụ thân như y chưa đủ nghiêm khắc, quản giáo lỏng lẻo cho nên hắn mới vô pháp vô thiên như vậy, ngữ khí y dịu lại: “Được rồi! Ngươi đã là phụ thân rồi khóc lóc như vậy, còn ra thể thống gì nữa! Nếu đã có oan tình thì việc này dễ xử, Tri Châu đại nhân thiết diện vô tư chắc chắn sẽ tra rõ chuyện này!”
“Cha! Chuyện không đơn giản như vậy! Ngươi kia muốn vu cáo hãm hại con là có ý định muốn đẩy con vào chỗ chết, muốn lay động căn cơ của Lục gia! Mấy cái dấu ấn trên khế ước kia đều là dấu ấn của con… chứng cứ vô cùng xác thực… Cha nghĩ cách khác đi!”