Thời Họa Thời An - Đường Khương
Chương 67: Chiếm hữu!
Lục Lan trầm ngâm một lúc liền đồng ý: “Ta sẽ phân phó xuống phái người đi tìm cùng các con!”
“Vậy ta thay bằng hữu cảm tạ phụ thân,” Lục Thời An có chút bất ngờ, tuy hắn tới nhờ nhưng không nghĩ người luôn công tư phân minh, liêm khiết như ông lại chịu giúp đỡ.
Lục Lan là quan nhiều năm, chưa bao giờ lạm dụng chức quyền lấy việc công làm việc tư, nhưng vì để xoa dịu mối quan hệ với nhi tử lão đã tận dụng chức quyền của mình.
Thương thay cho tấm lòng của bậc cha mẹ trong thiên hạ, nguyện làm tất cả đều vì con của mình.
Chuyện đã thoả đáng, Lục Thời An không ngồi lâu, vội đứng dậy chắp tay cáo từ.
Lục Lan vội giữ lại: “Con vừa mới đến mà, lại muốn đi đâu?”
“Về khách điếm!”
“Con đã tới Thương Châu rồi thì về nhà đi,” Lục Lan vô cùng nhiệt tình, vội nói: “Bảo bằng hữu của con cũng tới đi, trong nhà có nhiều phòng rất tiện lợi, làm gì có chuyện có nhà không về lại đi ở khách điếm!”
“Phụ thân thật biết nói đùa…” Lục Thời An không muốn xem màn kịch phụ từ của lão nữa, sớm biết có ngày hôm nay hà tất lúc trước lại làm vậy?
Hắn cười như không, vừa chế nhạo vừa châm biếm: “Nhà ta ở Dương Châu, nơi đây là nhà của phụ thân và Trịnh di nương, sao lại thành nhà của ta được?”
Dứt lời, cả người Lục Lan như bị dội chậu nước lạnh, từ đầu tới chân, lão nhìn nhi tử mình, cả nửa ngày cũng không nói được lời nào. Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên hắn công khai nhắc đến mâu thuẫn của hai người.
Thấy lão không nói chuyện, Lục Thời An bái chào: “Ta đi trước, phụ thân bảo trọng!”
“Cảnh Nhi…” Lục Lan tựa như già đi thêm mấy tuổi, giọng khàn khàn nghẹn ngào: “Nhiều năm như vậy…Con vẫn không tha thứ cho vi phụ sao?”
Lục Thời An dừng bước, hắn không quay đầu lại, ngữ khí nhẹ tênh nhưng lại vô cùng quyết tuyệt: “Ngài cảm thấy mẹ ta sẽ tha thứ cho ngài sao?”
Lục Lan ôm ngực ngã xuống ghế, lão ngàn vạn không ngờ tới nhi tử mình lại có thành kiến sâu như vậy…
Trước cửa truyền đến tiếng mở khoá, Thời Hoạ lập tức xuống giường chạy tới cửa, mừng rỡ đón người: “Nhị thiếu gia! Thế nào rồi! Có tin tức gì của mẹ ta không?”
“Đừng vội, phụ thân đã đồng ý tìm cho chúng ta, chỉ cần còn ở địa phận Thương Châu thì nhất định sẽ tìm được! Ngay cả khi không có ở Thương Châu ta cũng giúp nàng tìm được!” Hắn dịu dàng nói, thấy nét vui màng trên mặt nàng tan biến, hắn lại cố ý bán thảm chọc nàng: “Hoạ Hoạ…Ta đi đường nửa ngày, trời lại nóng, cổ họng khô khốc, nàng lại không quan tâm đến ta…”
Lục Thời An đóng cửa lại, khẽ thở dài, làm bộ ho khan vài tiếng: “Có thể thấy… nàng không để ta ở trong lòng…”
Sau lưng hắn biến ra một cái chén lưu ly, bên trong là đá bào anh đào, tuyết trắng phủ nước sốt đỏ thắm đầy một chén, toả ra hơi lạnh, vô cùng hút mắt, hắn sửa lại ngữ điệu mất mát, biến thành tình ý: “Nhưng ta vẫn luôn nghĩ đến nàng!”
Thời Hoạ cảm giác gương mặt hơi nóng, nàng nhận chén trong tay hắn, sau đó đặt lên bàn tròn, rồi rót chén trà lạnh đưa đến trước mặt hắn, mi mắt cong lên, cười nói: “Mời Nhị thiếu gia uống trà, do ta nôn nóng quá, ngài thứ lỗi nhé!”
“Đừng gọi ta là Nhị thiếu gia… nghe xa lạ quá…” hắn không nhận chén trà, chỉ hơi cúi người, đặt môi lên vành chén, ý chỉ rất rõ. Thời Hoạ đành nhón chân, giữ chén trà đút hắn uống.
Lục Thời An vui thích giãn chân mày ra, bên môi lưu lại mùi vị gì đó: “Hình như có hơi chua!”
“Đây là trà lạnh mơ chua, đương nhiên phải chua… ưm” lời nói bị chặn lại, chiếc lưỡi mềm mang theo vị chua, thừa lúc nàng không kịp phản ứng liền tiến quân thần tốc, đầu lưỡi đảo qua vách trong mềm mại. Hắn không vội vã trêu đùa chiếc lưỡi ướt át của nàng, vừa gặm vừa mút đưa nàng sa vào vị chua ngọt cực điểm.
Áo ngoài hắn còn nhiễm hơi nóng của thời tiết bên ngoài, kề sát vào người nàng, nhiệt độ thật doạ người khiến trái tim người khác loạn nhịp, cũng biến cơ thể nàng nóng lên. Hô hấp ngưng trệ, hơi thở đứt quãng, Lục Thời An ngừng lại, ôm nàng vào ngực, khàn giọng nói: “Chờ đến tối…”
“Tối gì?” Thời Hoạ bị hôn đến mụ mị đầu óc, nên không hiểu ý hắn là gì.
Bàn tay hắn ôm nàng đặt ở bên hông, từ từ di chuyển xuống vỗ vỗ mông nàng, sau đó còn xấu xa bóp véo mấy cái: “Ta hỏi nàng buổi tối muốn ăn gì, ta đi mua!”
“Ta không đói…” Mặt Thời Hoạ khi xấu hổ còn hồng hơn cả chén anh đào, nàng đánh bàn tay đang sờ soạng lung tung của hắn.
Hai người vừa chỉnh đốn lịch sự ngồi lại vào bàn, chia đá bào trong chén ra ăn thì Hứa Mục Thanh đi vào. Thật trùng hợp, trên tay y cũng có chén đá bào anh đào.
“Cữu cữu thật có lòng,” Lục Thời An đưa tay tiếp nhận chén trong tay y, mày khẽ cau lại, lời nói có chút tiếc nuối: “Nhưng Hoạ Hoạ ăn nhiều đá quá không tốt, vậy ta đây phân ưu với cữu cữu vậy!”
Vừa dứt lời, hắn lập tức lấy muỗng xúc một miếng, bỏ vào miệng, trầm trồ tán thưởng: “Ngọt quá… đa tạ cữu cữu, cữu cữu thật tốt…”
Mặt Hứa Mục Thanh đỏ bừng, nhướng mày trợn mắt chỉ vào mũi Lục Thời An, mắng: “Lục Thời An, ngươi còn biết chữ xấu hổ viết như thế nào không?”
“Mục Thanh ca ca, huynh ngồi xuống uống trà đã!” Trong phòng vốn đã nóng, hai người này lại “đốt” nhau, thật sự không ở nổi nữa, Thời Hoạ vội đưa một ly trà lạnh qua.
Trà lạnh của Thời Hoạ lập tức dập tắt ngọn lửa của Hứa Mục Thanh, y vui vẻ tiếp nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch. Lúc này y nhướng mày với Lục Thời An, giọng nhỏ nhẹ hỏi nàng: “Hoạ Hoạ, còn không?”
“Còn, còn!” Thời Hoạ rót một ly đưa qua.
Có một người khác cũng yêu cầu: “Ta cũng muốn uống!”
Thế là cả buổi chiều, bọn họ ở trong phòng Thời Hoạ, uống hết một bình trà mơ…
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, ba người trở về phòng nghỉ ngơi. Hứa Mục Thanh còn có chút buồn bực, tên Lục Thơi An kia không còn mặt dày quấn lấy Thời Hoạ nữa.
Y không biết được ý nghĩ trong lòng người nào đó, hắn ta muốn nửa đêm đợi y ngủ rồi mới hành động!
Vừa qua khỏi giờ Tý, Lục Thời an nhìn về phía phòng của Hứa Mục Thanh, thấy đèn đã tắt, lúc này hắn mới lặng lẽ đến trước cửa phòng Thời Hoạ, lấy đoản đao cạy mở cửa thật dễ dàng.
Ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, không cần đốt đèn cũng có thể nhìn thấy rõ dáng người yểu điệu nằm trong màn lụa đỏ.
Màu đỏ cộng với thân hình mờ ảo tạo cho người nhìn chút cảm giác ái muội, dụ hoặc vô cùng.
Trên sàn xuất hiện rải rác y phục của nam tử, bên trong màn lụa xuất hiện thêm một bóng hình, bên cạnh thân thể lả lướt xuất hiện một bóng dáng nam nhân, chiếc eo nhỏ xuất hiện một bàn tay của nam nhân, nút thắt trung y bị bung mở, đầu vai lộ ra, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve cơ thể trắng nõn, sau đó thăm dò xuống, trung y và yếm đào đều bị ném xuống chân.
Mấy ngày bôn ba bên ngoài, Thời Hoạ chưa có được giấc ngủ ngon, bởi vậy đêm nay nàng ngủ rất sâu, động tác của hắn lại rất nhẹ nhàng, hắn ngắm nhìn thân thể trần như nhộng của nàng cả nửa ngày nàng cũng không hề phát giác.
Đột nhiên Lục Thời An cảm thấy chiếm hữu trong lúc nàng ngủ có chút thú vị.
“Vậy ta thay bằng hữu cảm tạ phụ thân,” Lục Thời An có chút bất ngờ, tuy hắn tới nhờ nhưng không nghĩ người luôn công tư phân minh, liêm khiết như ông lại chịu giúp đỡ.
Lục Lan là quan nhiều năm, chưa bao giờ lạm dụng chức quyền lấy việc công làm việc tư, nhưng vì để xoa dịu mối quan hệ với nhi tử lão đã tận dụng chức quyền của mình.
Thương thay cho tấm lòng của bậc cha mẹ trong thiên hạ, nguyện làm tất cả đều vì con của mình.
Chuyện đã thoả đáng, Lục Thời An không ngồi lâu, vội đứng dậy chắp tay cáo từ.
Lục Lan vội giữ lại: “Con vừa mới đến mà, lại muốn đi đâu?”
“Về khách điếm!”
“Con đã tới Thương Châu rồi thì về nhà đi,” Lục Lan vô cùng nhiệt tình, vội nói: “Bảo bằng hữu của con cũng tới đi, trong nhà có nhiều phòng rất tiện lợi, làm gì có chuyện có nhà không về lại đi ở khách điếm!”
“Phụ thân thật biết nói đùa…” Lục Thời An không muốn xem màn kịch phụ từ của lão nữa, sớm biết có ngày hôm nay hà tất lúc trước lại làm vậy?
Hắn cười như không, vừa chế nhạo vừa châm biếm: “Nhà ta ở Dương Châu, nơi đây là nhà của phụ thân và Trịnh di nương, sao lại thành nhà của ta được?”
Dứt lời, cả người Lục Lan như bị dội chậu nước lạnh, từ đầu tới chân, lão nhìn nhi tử mình, cả nửa ngày cũng không nói được lời nào. Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên hắn công khai nhắc đến mâu thuẫn của hai người.
Thấy lão không nói chuyện, Lục Thời An bái chào: “Ta đi trước, phụ thân bảo trọng!”
“Cảnh Nhi…” Lục Lan tựa như già đi thêm mấy tuổi, giọng khàn khàn nghẹn ngào: “Nhiều năm như vậy…Con vẫn không tha thứ cho vi phụ sao?”
Lục Thời An dừng bước, hắn không quay đầu lại, ngữ khí nhẹ tênh nhưng lại vô cùng quyết tuyệt: “Ngài cảm thấy mẹ ta sẽ tha thứ cho ngài sao?”
Lục Lan ôm ngực ngã xuống ghế, lão ngàn vạn không ngờ tới nhi tử mình lại có thành kiến sâu như vậy…
Trước cửa truyền đến tiếng mở khoá, Thời Hoạ lập tức xuống giường chạy tới cửa, mừng rỡ đón người: “Nhị thiếu gia! Thế nào rồi! Có tin tức gì của mẹ ta không?”
“Đừng vội, phụ thân đã đồng ý tìm cho chúng ta, chỉ cần còn ở địa phận Thương Châu thì nhất định sẽ tìm được! Ngay cả khi không có ở Thương Châu ta cũng giúp nàng tìm được!” Hắn dịu dàng nói, thấy nét vui màng trên mặt nàng tan biến, hắn lại cố ý bán thảm chọc nàng: “Hoạ Hoạ…Ta đi đường nửa ngày, trời lại nóng, cổ họng khô khốc, nàng lại không quan tâm đến ta…”
Lục Thời An đóng cửa lại, khẽ thở dài, làm bộ ho khan vài tiếng: “Có thể thấy… nàng không để ta ở trong lòng…”
Sau lưng hắn biến ra một cái chén lưu ly, bên trong là đá bào anh đào, tuyết trắng phủ nước sốt đỏ thắm đầy một chén, toả ra hơi lạnh, vô cùng hút mắt, hắn sửa lại ngữ điệu mất mát, biến thành tình ý: “Nhưng ta vẫn luôn nghĩ đến nàng!”
Thời Hoạ cảm giác gương mặt hơi nóng, nàng nhận chén trong tay hắn, sau đó đặt lên bàn tròn, rồi rót chén trà lạnh đưa đến trước mặt hắn, mi mắt cong lên, cười nói: “Mời Nhị thiếu gia uống trà, do ta nôn nóng quá, ngài thứ lỗi nhé!”
“Đừng gọi ta là Nhị thiếu gia… nghe xa lạ quá…” hắn không nhận chén trà, chỉ hơi cúi người, đặt môi lên vành chén, ý chỉ rất rõ. Thời Hoạ đành nhón chân, giữ chén trà đút hắn uống.
Lục Thời An vui thích giãn chân mày ra, bên môi lưu lại mùi vị gì đó: “Hình như có hơi chua!”
“Đây là trà lạnh mơ chua, đương nhiên phải chua… ưm” lời nói bị chặn lại, chiếc lưỡi mềm mang theo vị chua, thừa lúc nàng không kịp phản ứng liền tiến quân thần tốc, đầu lưỡi đảo qua vách trong mềm mại. Hắn không vội vã trêu đùa chiếc lưỡi ướt át của nàng, vừa gặm vừa mút đưa nàng sa vào vị chua ngọt cực điểm.
Áo ngoài hắn còn nhiễm hơi nóng của thời tiết bên ngoài, kề sát vào người nàng, nhiệt độ thật doạ người khiến trái tim người khác loạn nhịp, cũng biến cơ thể nàng nóng lên. Hô hấp ngưng trệ, hơi thở đứt quãng, Lục Thời An ngừng lại, ôm nàng vào ngực, khàn giọng nói: “Chờ đến tối…”
“Tối gì?” Thời Hoạ bị hôn đến mụ mị đầu óc, nên không hiểu ý hắn là gì.
Bàn tay hắn ôm nàng đặt ở bên hông, từ từ di chuyển xuống vỗ vỗ mông nàng, sau đó còn xấu xa bóp véo mấy cái: “Ta hỏi nàng buổi tối muốn ăn gì, ta đi mua!”
“Ta không đói…” Mặt Thời Hoạ khi xấu hổ còn hồng hơn cả chén anh đào, nàng đánh bàn tay đang sờ soạng lung tung của hắn.
Hai người vừa chỉnh đốn lịch sự ngồi lại vào bàn, chia đá bào trong chén ra ăn thì Hứa Mục Thanh đi vào. Thật trùng hợp, trên tay y cũng có chén đá bào anh đào.
“Cữu cữu thật có lòng,” Lục Thời An đưa tay tiếp nhận chén trong tay y, mày khẽ cau lại, lời nói có chút tiếc nuối: “Nhưng Hoạ Hoạ ăn nhiều đá quá không tốt, vậy ta đây phân ưu với cữu cữu vậy!”
Vừa dứt lời, hắn lập tức lấy muỗng xúc một miếng, bỏ vào miệng, trầm trồ tán thưởng: “Ngọt quá… đa tạ cữu cữu, cữu cữu thật tốt…”
Mặt Hứa Mục Thanh đỏ bừng, nhướng mày trợn mắt chỉ vào mũi Lục Thời An, mắng: “Lục Thời An, ngươi còn biết chữ xấu hổ viết như thế nào không?”
“Mục Thanh ca ca, huynh ngồi xuống uống trà đã!” Trong phòng vốn đã nóng, hai người này lại “đốt” nhau, thật sự không ở nổi nữa, Thời Hoạ vội đưa một ly trà lạnh qua.
Trà lạnh của Thời Hoạ lập tức dập tắt ngọn lửa của Hứa Mục Thanh, y vui vẻ tiếp nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch. Lúc này y nhướng mày với Lục Thời An, giọng nhỏ nhẹ hỏi nàng: “Hoạ Hoạ, còn không?”
“Còn, còn!” Thời Hoạ rót một ly đưa qua.
Có một người khác cũng yêu cầu: “Ta cũng muốn uống!”
Thế là cả buổi chiều, bọn họ ở trong phòng Thời Hoạ, uống hết một bình trà mơ…
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, ba người trở về phòng nghỉ ngơi. Hứa Mục Thanh còn có chút buồn bực, tên Lục Thơi An kia không còn mặt dày quấn lấy Thời Hoạ nữa.
Y không biết được ý nghĩ trong lòng người nào đó, hắn ta muốn nửa đêm đợi y ngủ rồi mới hành động!
Vừa qua khỏi giờ Tý, Lục Thời an nhìn về phía phòng của Hứa Mục Thanh, thấy đèn đã tắt, lúc này hắn mới lặng lẽ đến trước cửa phòng Thời Hoạ, lấy đoản đao cạy mở cửa thật dễ dàng.
Ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, không cần đốt đèn cũng có thể nhìn thấy rõ dáng người yểu điệu nằm trong màn lụa đỏ.
Màu đỏ cộng với thân hình mờ ảo tạo cho người nhìn chút cảm giác ái muội, dụ hoặc vô cùng.
Trên sàn xuất hiện rải rác y phục của nam tử, bên trong màn lụa xuất hiện thêm một bóng hình, bên cạnh thân thể lả lướt xuất hiện một bóng dáng nam nhân, chiếc eo nhỏ xuất hiện một bàn tay của nam nhân, nút thắt trung y bị bung mở, đầu vai lộ ra, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve cơ thể trắng nõn, sau đó thăm dò xuống, trung y và yếm đào đều bị ném xuống chân.
Mấy ngày bôn ba bên ngoài, Thời Hoạ chưa có được giấc ngủ ngon, bởi vậy đêm nay nàng ngủ rất sâu, động tác của hắn lại rất nhẹ nhàng, hắn ngắm nhìn thân thể trần như nhộng của nàng cả nửa ngày nàng cũng không hề phát giác.
Đột nhiên Lục Thời An cảm thấy chiếm hữu trong lúc nàng ngủ có chút thú vị.