Thời Họa Thời An - Đường Khương
Chương 65: Thành toàn!
Thời Hoạ luôn túc trực bên cạnh Lục Thời An, Hứa Mục Thanh có khuyên nàng đi nghỉ ngơi thế nào đi chăng nữa nàng đều lắc đầu không đi.
Cha nàng….vốn thân thể rất khoẻ mạnh, nhưng vì thổ huyết, sau đó thì không dậy nỗi, cuối cùng rời đi…
Không có cách nào, Hứa Mục Thanh đành ở lại cạnh nàng.
Thập Tứ nhìn ba người trong phòng, y lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ cắt không đứt mà càng gỡ lại càng rối hơn….
Giấc ngủ này của Lục Thời An ngủ rất sâu, rất lâu, đến hoàng hôn hắn mới tỉnh lại. Hắn vừa mở mắt đã nhìn thấy Thời Hoạ khép mắt gục bên cạnh giường, trên mặt còn đọng nước mắt, trái tim hắn vừa đau vừa vui.
Rõ ràng nàng quan tâm đến hắn, nhưng vì sao lại rời đi?
Hắn nhẹ nhàng bước xuống giường, rồi bế nàng lên giường, nào ngờ vừa mới ôm eo nàng, nàng đã tỉnh dậy. Mí mắt nâng lên là đôi mắt sưng như quả đào, nàng nhìn thẳng hắn sửng sốt.
Lục Thời An sờ mặt nàng, khẽ cười: “Sao vậy? Mới mấy ngày không gặp, nàng đã không còn nhận ra ta nữa sao?”
Nàng khóc lên, gục đầu vào ngực hắn, vừa khóc vừa nói: “Làm ta sợ muốn chết…ta còn tưởng ngài…”
Hắn nhẹ vỗ sau lưng nàng, dịu dàng trấn an: “Được rồi, đừng khóc nữa, không phải ta đã tỉnh rồi sao?”
Tiếng khóc của Thời Hoạ từ từ nhỏ lại, sau đó lại nghe hắn nói những lời đáng ghét: “Mà nói, nếu ta chết không phải rất tốt sao, nàng có thể đi cùng với Hứa Mục Thanh, không phải vướng bận gì hết!”
“Ngài…” Nàng giận, khí nghẹn cổ họng, nàng giãy giụa ra khỏi ngực hắn: “Bây giờ ngài khỏe rồi, ta đi đây!”
Lục Thời An nhăn mi lại, kêu lên: “Họa Họa, đừng lộn xộn…ta đau chết mất…”
“Đau ở đâu?” Nàng nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hắn, vội nói muốn đi thỉnh đại phu.
Hắn nâng cằm nàng, cúi đầu hôn lên giọt nước mắt, rồi lướt xuống, chạm đến cánh môi, bao nhiêu ngày mong nhớ cuối cùng biến thành cái hôn mềm mại và triền miên.
Hứa Mục thanh dừng trước cửa, sau đó xoay người xuống lầu, ngăn Thập Tứ đang bưng đồ ăn lên: “Lục Thời An tỉnh rồi…”
Thập Tứ thấy bộ dạng hắn thất thần, vẻ mặt ủ rũ thì cũng đoán được, vội nói: “Hứa công tử, vậy hai ta ăn trước đi!”
Tiểu nhị mang lên một vò rượu ngon, Thập Tứ và Hứa Mục Thanh uống một lúc lâu, một mặt y khuyên nhủ hắn, một mặt nói tốt cho Lục Thời An: “Hứa công tử, nhị thiếu gia luôn xem Hoạ cô nương như mạng của mình, nhiều ngày rồi vẫn không chợp mắt đi tìm các người khắp nơi, ngài quen biết nhị gia ta nhiều năm, nhân phẩm ngài ấy ra sao ngài là người rõ nhất, ngài ấy không phải là người ham thích cái lạ, tuyệt đối nghiêm túc với Hoạ cô nương, sẽ không phụ nàng ấy!”
Y rót rượu cho Hứa Mục Thanh: “Công tử nhà ta trời sinh tính cố chấp, một khi ngài ấy đã nhận định là chuyện gì rồi thì tám trâu cũng không kéo lại được. Thật đấy, ngài cứ yên tâm, Nhị thiếu gia tuyệt đối sẽ đối xử tốt với Hoạ cô nương cả đời!”
Hứa Mục Thanh nắm chặt chén rượu, hắn trầm ngâm một lúc lâu, sau đó uống cạn, đặt mạnh ly xuống bàn, nghiến răng, trừng mắt với Thập Tứ: “Hắn dám đối xử không tốt với Hoạ Hoạ xem! Ta sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho hắn!”
“Vâng…vâng!” Thập Tứ phụ hoạ theo, sau đó rót đầy rượu cho hắn.
Cuối cùng bầu rượu trống trơn, người cũng say, Thập Tứ dìu Hứa Mục Thanh say khướt về phòng.
Thời Hoạ choáng váng ngã vào ngực Lục Thời An ngủ, ngón tay hắn vuốt ve đôi môi hơi sưng đỏ của nàng. Tìm lại được thứ bị đánh mất, hai chữ “vui mừng” không thể hình dung được tâm tình của hắn lúc này.
Hắn biết tất cả nguyên nhân nàng rời đi, hiện tại nhớ lại, đều là lỗi của hắn, nếu hắn nói với nàng sớm hơn rằng hắn quan tâm đến nàng thì sẽ không có chuyện đó xảy ra…
Thập Tứ bưng chén thuốc đứng trước cửa, gõ vài cái, Lục Thời An nhẹ đặng Thời Hoạ lên giường rồi đi ra cửa: “Chuyện gì?”
“Nhị thiếu gia, đến giờ uống thuốc rồi!” Thập Tứ nhìn thấy sắc mặt Lục Thời An hồng hào, biểu cảm vui mừng, y cười: “Thiếu gia, thuốc của đại phu này quả thật là linh đan diệu dược, còn công hiệu hơn của tiên dược của Thái Thượng Lão Quân! Ngài có muốn đưa hắn về Dương Châu khám cho Đại thiếu gia không?”
Lục Thời An thu lại ý cười, giơ tay vờ muốn đánh Thập Tứ: “Cái miệng còn ba hoa nữa…”
Thập Tứ đứng thẳng người, hai mắt nhắm nghiền chờ “đao” hạ xuống, nghiêm túc tiếp lời: “Lập tức đến thôn trang trồng rau nuôi ngựa!”
Lục Thời An bật cười: “Được rồi! Còn để xảy ra chuyện này nữa thì cút xéo cho ta!” Sau đó phân phó: “Ở đây không còn chuyện gì nữa, ngươi về đi, ta phải đi Thương Châu một chuyến, chuyện trong nhà xử lý cho sạch sẽ, đừng để lại dấu vết gì!”
Thập Tứ gật đầu nói: “Ngài yên tâm!”
Lục Thời An gật đầu: “Về nhà nói chuyện với lão phu nhân trước, đừng để bà ấy lo lắng!”
Sáng hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, Thập Tứ lên bến đò đi về Dương Châu, Hứa Mục Thanh bên cạnh nói: “Lục Thời An, bệnh của ngươi còn chưa khỏi, chi bằng về Dương Châu dưỡng bệnh đi, ta đưa Hoạ Hoạ đi Thương Châu!”
“Sao Mục Thanh huynh lại xa cách với ta như vậy? Trước kia hai người chúng ta xưng huynh gọi đệ, còn giờ đây huynh lại gọi thẳng tên ta, không biết Cảnh Dực đã làm sai chuyện gì. Nếu có lỗi gì, mong huynh thẳng thắn chỉ dạy!” Lục Thời An nói rất chân thành, giọng nói yếu ớt, hắn nói xong còn lấy khăn che miệng ho vài tiếng: “Thật sự không thể cho ta đưa Hoạ Hoạ đi Thương Châu….”
Thời Hoạ vỗ nhẹ sau lưng hắn, vẻ mặt lo lắng: “Nhị thiếu gia…ngài bệnh không thể bôn ba chịu khổ được, chi bằng ngài về Dương Châu trước đi, Mục Thanh ca ca đưa ta đi rồi…”
“Hoạ Hoạ…ta thật sự không sao…nếu nàng không cho ta đi…khụ…khụ…” Sau đó là một trận ho khan, gương mặt trắng nõn của hắn bỗng chuyển hồng.
Thời Hoạ vỗ lưng nhuận khí cho hắn, vội nói: “Được, được…đi! Chúng ta cùng đi!”
Sắc mặt Hứa Mục Thanh xanh mét, y hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo lên thuyền: “Làm bộ làm tịch!”
Lục Thời An thấy mặt Hứa Mục Thanh biến thành màu gan heo, hô hấp của hắn cũng từ từ hoà hoãn, hắn được Thời Hoạ dìu lên thuyền.
Chiếc thuyền tuy xa hoa, giường ghế bên trong thoải mái nhưng Thời Hoạ vẫn bị say tàu, cả ngày mệt mỏi ngã trên sạp. Còn Lục Thời An và Hứa Mục Thanh mỗi lần bưng trà rót nước cho nàng đều xảy ra tranh cãi.
Mỗi lần như vậy, Lục Thời An đang mang “bệnh” trong người toàn thắng, Hứa Mục Thanh cũng hiểu “bệnh” kia là gì.
Có ai từng gặp người bệnh mà thần sắc sáng ngời, sắc mặt hồng hào, miệng mồm lanh lợi chưa? Căn bản là hắn giả vờ!
Ở phương diện đê tiện, vô sỉ, tâm cơ, Hứa Mục Thanh không phải là đối thủ của hắn. Nhưng nhiều ngày qua y quan sát, quả thực Lục Thời An ân cần chăm sóc chu đáo cho Thời Hoạ ở mọi mặt.
Những gì y làm được, Lục Thời An đều có thể làm được, vậy thì y còn lý do gì nữa mà không chịu buông tay?
Có thêm một người yêu nàng, chăm sóc nàng chỉ khiến nàng tốt hơn, xinh đẹp hơn. Lục Thời An có thể cho nàng hạnh phúc, vui vẻ vậy thì y sẽ lui lại vị trí huynh trưởng, lặng lẽ bảo vệ nàng, làm mẫu tộc chỗ dựa cho nàng, không phải tốt hơn sao.
Yêu không phải là chiếm hữu, yêu là thành toàn, yêu là nhìn thấy nàng hạnh phúc, y cũng sẽ hạnh phúc.
Cha nàng….vốn thân thể rất khoẻ mạnh, nhưng vì thổ huyết, sau đó thì không dậy nỗi, cuối cùng rời đi…
Không có cách nào, Hứa Mục Thanh đành ở lại cạnh nàng.
Thập Tứ nhìn ba người trong phòng, y lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ cắt không đứt mà càng gỡ lại càng rối hơn….
Giấc ngủ này của Lục Thời An ngủ rất sâu, rất lâu, đến hoàng hôn hắn mới tỉnh lại. Hắn vừa mở mắt đã nhìn thấy Thời Hoạ khép mắt gục bên cạnh giường, trên mặt còn đọng nước mắt, trái tim hắn vừa đau vừa vui.
Rõ ràng nàng quan tâm đến hắn, nhưng vì sao lại rời đi?
Hắn nhẹ nhàng bước xuống giường, rồi bế nàng lên giường, nào ngờ vừa mới ôm eo nàng, nàng đã tỉnh dậy. Mí mắt nâng lên là đôi mắt sưng như quả đào, nàng nhìn thẳng hắn sửng sốt.
Lục Thời An sờ mặt nàng, khẽ cười: “Sao vậy? Mới mấy ngày không gặp, nàng đã không còn nhận ra ta nữa sao?”
Nàng khóc lên, gục đầu vào ngực hắn, vừa khóc vừa nói: “Làm ta sợ muốn chết…ta còn tưởng ngài…”
Hắn nhẹ vỗ sau lưng nàng, dịu dàng trấn an: “Được rồi, đừng khóc nữa, không phải ta đã tỉnh rồi sao?”
Tiếng khóc của Thời Hoạ từ từ nhỏ lại, sau đó lại nghe hắn nói những lời đáng ghét: “Mà nói, nếu ta chết không phải rất tốt sao, nàng có thể đi cùng với Hứa Mục Thanh, không phải vướng bận gì hết!”
“Ngài…” Nàng giận, khí nghẹn cổ họng, nàng giãy giụa ra khỏi ngực hắn: “Bây giờ ngài khỏe rồi, ta đi đây!”
Lục Thời An nhăn mi lại, kêu lên: “Họa Họa, đừng lộn xộn…ta đau chết mất…”
“Đau ở đâu?” Nàng nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hắn, vội nói muốn đi thỉnh đại phu.
Hắn nâng cằm nàng, cúi đầu hôn lên giọt nước mắt, rồi lướt xuống, chạm đến cánh môi, bao nhiêu ngày mong nhớ cuối cùng biến thành cái hôn mềm mại và triền miên.
Hứa Mục thanh dừng trước cửa, sau đó xoay người xuống lầu, ngăn Thập Tứ đang bưng đồ ăn lên: “Lục Thời An tỉnh rồi…”
Thập Tứ thấy bộ dạng hắn thất thần, vẻ mặt ủ rũ thì cũng đoán được, vội nói: “Hứa công tử, vậy hai ta ăn trước đi!”
Tiểu nhị mang lên một vò rượu ngon, Thập Tứ và Hứa Mục Thanh uống một lúc lâu, một mặt y khuyên nhủ hắn, một mặt nói tốt cho Lục Thời An: “Hứa công tử, nhị thiếu gia luôn xem Hoạ cô nương như mạng của mình, nhiều ngày rồi vẫn không chợp mắt đi tìm các người khắp nơi, ngài quen biết nhị gia ta nhiều năm, nhân phẩm ngài ấy ra sao ngài là người rõ nhất, ngài ấy không phải là người ham thích cái lạ, tuyệt đối nghiêm túc với Hoạ cô nương, sẽ không phụ nàng ấy!”
Y rót rượu cho Hứa Mục Thanh: “Công tử nhà ta trời sinh tính cố chấp, một khi ngài ấy đã nhận định là chuyện gì rồi thì tám trâu cũng không kéo lại được. Thật đấy, ngài cứ yên tâm, Nhị thiếu gia tuyệt đối sẽ đối xử tốt với Hoạ cô nương cả đời!”
Hứa Mục Thanh nắm chặt chén rượu, hắn trầm ngâm một lúc lâu, sau đó uống cạn, đặt mạnh ly xuống bàn, nghiến răng, trừng mắt với Thập Tứ: “Hắn dám đối xử không tốt với Hoạ Hoạ xem! Ta sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho hắn!”
“Vâng…vâng!” Thập Tứ phụ hoạ theo, sau đó rót đầy rượu cho hắn.
Cuối cùng bầu rượu trống trơn, người cũng say, Thập Tứ dìu Hứa Mục Thanh say khướt về phòng.
Thời Hoạ choáng váng ngã vào ngực Lục Thời An ngủ, ngón tay hắn vuốt ve đôi môi hơi sưng đỏ của nàng. Tìm lại được thứ bị đánh mất, hai chữ “vui mừng” không thể hình dung được tâm tình của hắn lúc này.
Hắn biết tất cả nguyên nhân nàng rời đi, hiện tại nhớ lại, đều là lỗi của hắn, nếu hắn nói với nàng sớm hơn rằng hắn quan tâm đến nàng thì sẽ không có chuyện đó xảy ra…
Thập Tứ bưng chén thuốc đứng trước cửa, gõ vài cái, Lục Thời An nhẹ đặng Thời Hoạ lên giường rồi đi ra cửa: “Chuyện gì?”
“Nhị thiếu gia, đến giờ uống thuốc rồi!” Thập Tứ nhìn thấy sắc mặt Lục Thời An hồng hào, biểu cảm vui mừng, y cười: “Thiếu gia, thuốc của đại phu này quả thật là linh đan diệu dược, còn công hiệu hơn của tiên dược của Thái Thượng Lão Quân! Ngài có muốn đưa hắn về Dương Châu khám cho Đại thiếu gia không?”
Lục Thời An thu lại ý cười, giơ tay vờ muốn đánh Thập Tứ: “Cái miệng còn ba hoa nữa…”
Thập Tứ đứng thẳng người, hai mắt nhắm nghiền chờ “đao” hạ xuống, nghiêm túc tiếp lời: “Lập tức đến thôn trang trồng rau nuôi ngựa!”
Lục Thời An bật cười: “Được rồi! Còn để xảy ra chuyện này nữa thì cút xéo cho ta!” Sau đó phân phó: “Ở đây không còn chuyện gì nữa, ngươi về đi, ta phải đi Thương Châu một chuyến, chuyện trong nhà xử lý cho sạch sẽ, đừng để lại dấu vết gì!”
Thập Tứ gật đầu nói: “Ngài yên tâm!”
Lục Thời An gật đầu: “Về nhà nói chuyện với lão phu nhân trước, đừng để bà ấy lo lắng!”
Sáng hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, Thập Tứ lên bến đò đi về Dương Châu, Hứa Mục Thanh bên cạnh nói: “Lục Thời An, bệnh của ngươi còn chưa khỏi, chi bằng về Dương Châu dưỡng bệnh đi, ta đưa Hoạ Hoạ đi Thương Châu!”
“Sao Mục Thanh huynh lại xa cách với ta như vậy? Trước kia hai người chúng ta xưng huynh gọi đệ, còn giờ đây huynh lại gọi thẳng tên ta, không biết Cảnh Dực đã làm sai chuyện gì. Nếu có lỗi gì, mong huynh thẳng thắn chỉ dạy!” Lục Thời An nói rất chân thành, giọng nói yếu ớt, hắn nói xong còn lấy khăn che miệng ho vài tiếng: “Thật sự không thể cho ta đưa Hoạ Hoạ đi Thương Châu….”
Thời Hoạ vỗ nhẹ sau lưng hắn, vẻ mặt lo lắng: “Nhị thiếu gia…ngài bệnh không thể bôn ba chịu khổ được, chi bằng ngài về Dương Châu trước đi, Mục Thanh ca ca đưa ta đi rồi…”
“Hoạ Hoạ…ta thật sự không sao…nếu nàng không cho ta đi…khụ…khụ…” Sau đó là một trận ho khan, gương mặt trắng nõn của hắn bỗng chuyển hồng.
Thời Hoạ vỗ lưng nhuận khí cho hắn, vội nói: “Được, được…đi! Chúng ta cùng đi!”
Sắc mặt Hứa Mục Thanh xanh mét, y hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo lên thuyền: “Làm bộ làm tịch!”
Lục Thời An thấy mặt Hứa Mục Thanh biến thành màu gan heo, hô hấp của hắn cũng từ từ hoà hoãn, hắn được Thời Hoạ dìu lên thuyền.
Chiếc thuyền tuy xa hoa, giường ghế bên trong thoải mái nhưng Thời Hoạ vẫn bị say tàu, cả ngày mệt mỏi ngã trên sạp. Còn Lục Thời An và Hứa Mục Thanh mỗi lần bưng trà rót nước cho nàng đều xảy ra tranh cãi.
Mỗi lần như vậy, Lục Thời An đang mang “bệnh” trong người toàn thắng, Hứa Mục Thanh cũng hiểu “bệnh” kia là gì.
Có ai từng gặp người bệnh mà thần sắc sáng ngời, sắc mặt hồng hào, miệng mồm lanh lợi chưa? Căn bản là hắn giả vờ!
Ở phương diện đê tiện, vô sỉ, tâm cơ, Hứa Mục Thanh không phải là đối thủ của hắn. Nhưng nhiều ngày qua y quan sát, quả thực Lục Thời An ân cần chăm sóc chu đáo cho Thời Hoạ ở mọi mặt.
Những gì y làm được, Lục Thời An đều có thể làm được, vậy thì y còn lý do gì nữa mà không chịu buông tay?
Có thêm một người yêu nàng, chăm sóc nàng chỉ khiến nàng tốt hơn, xinh đẹp hơn. Lục Thời An có thể cho nàng hạnh phúc, vui vẻ vậy thì y sẽ lui lại vị trí huynh trưởng, lặng lẽ bảo vệ nàng, làm mẫu tộc chỗ dựa cho nàng, không phải tốt hơn sao.
Yêu không phải là chiếm hữu, yêu là thành toàn, yêu là nhìn thấy nàng hạnh phúc, y cũng sẽ hạnh phúc.