Thời Họa Thời An - Đường Khương
Chương 54: Sinh thần!
Trong thời thái bình thịnh thế, trời yên biển lặng, dưới sự chỉ đạo của quan phủ, hoạt động đua thuyền rồng dân gian này tổ chức vô cùng rầm rộ.
Xe ngựa đi đến đến bờ sông đã nghe được tiếng chiêng trống rung trời, tiếng hò reo như sấm nổ, tiếng cãi cọ huyên náo vô cùng náo nhiệt.
Thời Hoạ nhịn không được đẩy mành nhìn ra ngoài xem, thấy hai bên bờ sông tụ tập rất đông, có đại quan quý nhân, có bá tánh già trẻ vây quanh bờ sông thưởng thức hoạt động náo nhiệt này.
Lục Thời An bước xuống xe ngựa, sau đó gọi nàng xuống. Thời Hoạ vừa nhấc váy đã thấy hắn đưa tay ra, nàng vịn bàn tay hắn chầm chậm xuống ngựa.
Hắn không đưa nàng đi quá xa mà tìm một nơi vắng vẻ dưới bóng liễu, có thể xem đua thuyền, lại không bị người ngoài quấy rầy.
Nổi trống cổ vũ, phất cờ reo hò, mấy con thuyền đầu rồng đuôi vểnh cao đã xuống nước, nhóm chèo đang ra sức quạt mái, nó giống như mũi tên rời khỏi cung phóng nhanh ra ngoài, trời nước chung một màu xanh những con thuyền giống như con rồng đang hụp lặn dưới nước.
Thời Hoạ tiến về phía trước vài bước, dừng lại trước rào chắn, đôi mắt tràn đầy vui mừng, nàng chưa từng thấy con thuyền nào đẹp như vậy, mũi tàu điêu khắc đầu rồng sinh động như thật, bốn phía đều tinh xảo, đuôi vểnh cao cột dây đủ sắc màu. Nàng bám tay vào lan can, nhìn về phía xa, mặt mày hớn hở: “Đẹp thật!”
Trong mắt nàng đều là những con thuyền đầy sắc màu ngoài xa, còn trong mắt hắn đều là nàng.
“Không đẹp bằng nàng!” Tiếng cổ vũ náo nhiệt bên tai lấn áp cả giọng nói của hắn.
Lần đầu tiên Lục Thời An thấy nàng hoạt bát như vậy, lúc thì vỗ tay, lúc thì rướn cổ chỉ vào thuyền rồng, miệng nói không ngừng: “Quao! Nhị thiếu gia, ngài mau nhìn xem đi! Con thuyền kia đi nhanh quá!”
Trong lòng hắn có vô vàn cảm giác phức tạp, là Lục gia hắn đã ép nàng đi vào khuôn phép, thận trọng từng chút một, vì sao hắn không sớm nghĩ đến chứ? Nếu nàng vẫn là tiểu thư của Tô gia, thì có lẽ nàng vẫn sẽ hoạt bát vui tươi như vậy.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu nàng vẫn là tiểu thư của Tô gia thì sao hắn có thể quen biết được nàng? Nếu có biết thì có lẽ lúc đó hắn phải gọi nàng một tiếng đại tẩu.
Lục Thời An lắc đầu cười khổ, hiện tại như thế này mới tốt, hắn sẽ tìm lại niềm vui mà nàng đã đánh mất về cho nàng.
Trận thi đấu sắp kết thúc, hắn nhẹ giọng gọi nàng: “Hoạ Hoạ, đi thôi!”
Xe ngựa dừng bên bờ, bọn họ quay lại con đường cũ, sự háo hức tiêu tan, dòng người giải tán, đám đông chen chúc chật như nêm, hắn nhíu mày đưa vòng tay qua người bảo vệ nàng cẩn thận: “Nắm chặt tay áo ta!”
Khó khăn lắm mới đến được xe ngựa, tóc Thời Hoạ bị cánh tay hắn cọ xộc xệch, cánh tay vừa hạ xuống lộ ra gương mặt đỏ bừng. Hắn đưa tay chỉnh lại tóc cho nàng, sau đó vuốt ve gương mặt nóng hổi, cười cười: “Còn đỏ hơn thoa phấn nữa!”
Hành động thân mật giữa đám đông càng làm nàng xấu hổ hơn, nàng quay đầu nhấc váy trèo lên xe ngựa.
Bờ sông này khách Lục phủ khá xa, xe ngựa chạy từ lúc hoàng hôn cho tới chạng vạng mới tới nơi.
Thời Hoạ mơ mơ màng màng bị hắn đánh thức. Ở U Lộ Viện, Lục Châu đang chỉ đạo đám nha hoàn bày mâm cơm lên chiếc bàn gỗ dát vàng, thấy Lục Thời An về, nàng vội vén mành trúc lên hỏi: “Nhị thiếu gia, ngài nhìn xem còn thiếu gì nữa không?”
Lục Thời An nhìn lướt qua, trên bàn bày biện đồ ăn rượu ngon, chay mặn có đủ trông cũng không tồi, nhưng hình như vẫn thiếu gì đó, hắn nhìn Thời Hoạ đang đứng ở cửa, nói: “Nàng rửa tay đi, ăn cơm thôi!”
Thời Hoạ vẫn còn mông lung, hắn bảo rửa tay, nàng liền ngoan ngoãn ra ngoài.
“Đi nấu thêm một bát mì!” Lục Thời An phân phó.
Thời Hoạ đang rất đói bụng, buổi trưa nàng chỉ ăn miếng bánh chưng nhỏ xíu, lúc này chiếc bụng réo vang. Lục Thời An không ăn chỉ ngồi nhìn nàng và gắp thức ăn cho nàng, hắn gắp bao nhiêu nàng ăn bấy nhiêu. Lúc nàng giơ tay định gắp bánh chưng thì bị Lục Thời An ngăn lại: “Buổi tối ăn bánh chưng không tiêu, đợi một lát đi!”
Vừa dứt lời, Lục Châu liền bê một bát mì đi vào, đặt lên bàn, Lục Thời An nói: “Không còn việc gì nữa, ngươi cho bọn họ lui xuống đi!”
“Vâng!” Lục Châu tuân lệnh lui ra, toàn bộ căn phòng chỉ lại nàng và hắn.
Là một bát mì trường thọ, Thời Hoạ siết chặt đôi đũa, đột nhiên nàng không còn muốn ăn nữa. Lục Thời An thấy nàng cúi đầu, gắp sợi mì nhưng lại không đưa vào miệng, hắn nhẹ giọng hỏi: “Không phải nàng đói bụng hả? Không sẽ sẽ nguội mất!”
“Ừm…” chóp mũi nàng chua xót, mắt ngấn nước, sợi mì vừa đưa vào miệng, nước mắt cũng rơi vào trong bát.
“Không ngon sao?”
Thời Hoạ nuốt xuống, giọng nghẹn ngào: “Ngon lắm!”
“Vậy sao lại khóc?” Lục Thời An cúi người, nâng gương mặt đẫm nước mắt của nàng lên, ngón cái lau nước mắt, âm giọng vẫn nhẹ nhàng: “Sinh nhật vui vẻ, không nên khóc!”
Chẳng những nàng không ngưng khóc mà còn khóc nhiều hơn, nàng sinh vào ngày lễ Đoan Ngọ, những năm trước cả nhà đều dùng cơm trưa cùng với nhau, đến tối mẫu thân nàng sẽ tự tay xuống bếp nấu một chén mì trường thọ cho nàng.
Lục Thời An không dỗ được nàng liền móc trong tay áo ra một thứ, đặt vào tay nàng, rồi thở dài: “Đừng khóc nữa…nàng nhìn đi, có giống miếng ngọc kia của nàng không?”
Miếng ngọc kia của nàng vẫn chưa tìm được, ngày đó Trương Lực đem nó đến tiệm cầm đồ trùng hợp có một phú thương nhìn trúng, đã chi ra một số tiền lớn để mua, nhưng sau đó, nhi tử của phú thương đó cầm nó đi đánh bạc. Qua nhiều lần trắc trở, từ sòng bạc đến hiệu cầm đồ, hắn tìm rất lâu rồi vẫn không thấy. Hắn đành dựa theo hình dạng mà Trương Lực mô tả, hắn phát thảo, tìm ngọc liệu rồi tự mình điêu khắc, cần mẫn mười mấy ngày mới khắc ra được miếng ngọc gần giống để mừng sinh nhật nàng.
Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn ngọc bội trong tay, nàng càng khóc nhiều hơn: “Nhị thiếu gia, ngài nên đối xử xấu xa với nô tì thì hơn!”
“Ta chưa từng thấy ai yêu cầu ngược đãi như nàng!”
Dứt lời, tiếng khóc cũng dừng lại, nước mắt chua xót trộn lẫn với nụ hôn ngọt ngào, môi lưỡi mềm mại nhẹ nhàng an ủi nàng, tâm tình nàng từ từ ổn lại.
Thời Hoạ vuốt ngọc bội trong tay, cười vui vẻ trở lại: “Vì sao lại là hai con thỏ, cái kia của ta chỉ có một con thôi mà!”
“Một con quá cô đơn, hai con mới tốt…hai con…” Lục Thời An nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của nàng, biểu tình hơi lúng túng, hắn nghiêng mặt đi, rót một chén rượu vào chén, nói nhăng nói cuội bằng giọng điệu nghiêm túc: “Hai con đi cùng nhau mới biết được ta là nam hay nữ!”
“Nhị thiếu gia, ngài thật kỳ quái…ưm…” chén rượu chặn môi nàng không cho nàng nói nữa, Lục Thời An nhướng mày: “Uống đi!”
Thời Hoạ lắc đầu: “Ta không biết uống rượu!”
“Đây là rượu Ngọc Hoàng, tết Đoan Ngọ phải uống,” giọng hắn trong vắt, giải thích tường tận: “Nàng không nghe nói uống rượu Ngọc Hoàng, xua đuổi tai ương hả?”
“Được rồi…” nàng cúi đầu hớp một ngụm nhỏ, mùi rượu rất nồng, vừa cay vừa đắng, nói thế nào đi nữa nàng cũng không chịu uống miếng thứ hai.
Lục Thời An uống hết phần còn lại, giữ hai má nàng, dán môi lại, chất lỏng theo lưỡi đi vào miệng nàng. Bị ép uống cả một chén rượu, còn bị hôn đến điên đảo.
Đầu Thời Hoạ cảm giác lâng lâng, ánh mắt mơ màng, nhìn hắn thấy xuất hiện thêm nhiều thân ảnh khác.
Xe ngựa đi đến đến bờ sông đã nghe được tiếng chiêng trống rung trời, tiếng hò reo như sấm nổ, tiếng cãi cọ huyên náo vô cùng náo nhiệt.
Thời Hoạ nhịn không được đẩy mành nhìn ra ngoài xem, thấy hai bên bờ sông tụ tập rất đông, có đại quan quý nhân, có bá tánh già trẻ vây quanh bờ sông thưởng thức hoạt động náo nhiệt này.
Lục Thời An bước xuống xe ngựa, sau đó gọi nàng xuống. Thời Hoạ vừa nhấc váy đã thấy hắn đưa tay ra, nàng vịn bàn tay hắn chầm chậm xuống ngựa.
Hắn không đưa nàng đi quá xa mà tìm một nơi vắng vẻ dưới bóng liễu, có thể xem đua thuyền, lại không bị người ngoài quấy rầy.
Nổi trống cổ vũ, phất cờ reo hò, mấy con thuyền đầu rồng đuôi vểnh cao đã xuống nước, nhóm chèo đang ra sức quạt mái, nó giống như mũi tên rời khỏi cung phóng nhanh ra ngoài, trời nước chung một màu xanh những con thuyền giống như con rồng đang hụp lặn dưới nước.
Thời Hoạ tiến về phía trước vài bước, dừng lại trước rào chắn, đôi mắt tràn đầy vui mừng, nàng chưa từng thấy con thuyền nào đẹp như vậy, mũi tàu điêu khắc đầu rồng sinh động như thật, bốn phía đều tinh xảo, đuôi vểnh cao cột dây đủ sắc màu. Nàng bám tay vào lan can, nhìn về phía xa, mặt mày hớn hở: “Đẹp thật!”
Trong mắt nàng đều là những con thuyền đầy sắc màu ngoài xa, còn trong mắt hắn đều là nàng.
“Không đẹp bằng nàng!” Tiếng cổ vũ náo nhiệt bên tai lấn áp cả giọng nói của hắn.
Lần đầu tiên Lục Thời An thấy nàng hoạt bát như vậy, lúc thì vỗ tay, lúc thì rướn cổ chỉ vào thuyền rồng, miệng nói không ngừng: “Quao! Nhị thiếu gia, ngài mau nhìn xem đi! Con thuyền kia đi nhanh quá!”
Trong lòng hắn có vô vàn cảm giác phức tạp, là Lục gia hắn đã ép nàng đi vào khuôn phép, thận trọng từng chút một, vì sao hắn không sớm nghĩ đến chứ? Nếu nàng vẫn là tiểu thư của Tô gia, thì có lẽ nàng vẫn sẽ hoạt bát vui tươi như vậy.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu nàng vẫn là tiểu thư của Tô gia thì sao hắn có thể quen biết được nàng? Nếu có biết thì có lẽ lúc đó hắn phải gọi nàng một tiếng đại tẩu.
Lục Thời An lắc đầu cười khổ, hiện tại như thế này mới tốt, hắn sẽ tìm lại niềm vui mà nàng đã đánh mất về cho nàng.
Trận thi đấu sắp kết thúc, hắn nhẹ giọng gọi nàng: “Hoạ Hoạ, đi thôi!”
Xe ngựa dừng bên bờ, bọn họ quay lại con đường cũ, sự háo hức tiêu tan, dòng người giải tán, đám đông chen chúc chật như nêm, hắn nhíu mày đưa vòng tay qua người bảo vệ nàng cẩn thận: “Nắm chặt tay áo ta!”
Khó khăn lắm mới đến được xe ngựa, tóc Thời Hoạ bị cánh tay hắn cọ xộc xệch, cánh tay vừa hạ xuống lộ ra gương mặt đỏ bừng. Hắn đưa tay chỉnh lại tóc cho nàng, sau đó vuốt ve gương mặt nóng hổi, cười cười: “Còn đỏ hơn thoa phấn nữa!”
Hành động thân mật giữa đám đông càng làm nàng xấu hổ hơn, nàng quay đầu nhấc váy trèo lên xe ngựa.
Bờ sông này khách Lục phủ khá xa, xe ngựa chạy từ lúc hoàng hôn cho tới chạng vạng mới tới nơi.
Thời Hoạ mơ mơ màng màng bị hắn đánh thức. Ở U Lộ Viện, Lục Châu đang chỉ đạo đám nha hoàn bày mâm cơm lên chiếc bàn gỗ dát vàng, thấy Lục Thời An về, nàng vội vén mành trúc lên hỏi: “Nhị thiếu gia, ngài nhìn xem còn thiếu gì nữa không?”
Lục Thời An nhìn lướt qua, trên bàn bày biện đồ ăn rượu ngon, chay mặn có đủ trông cũng không tồi, nhưng hình như vẫn thiếu gì đó, hắn nhìn Thời Hoạ đang đứng ở cửa, nói: “Nàng rửa tay đi, ăn cơm thôi!”
Thời Hoạ vẫn còn mông lung, hắn bảo rửa tay, nàng liền ngoan ngoãn ra ngoài.
“Đi nấu thêm một bát mì!” Lục Thời An phân phó.
Thời Hoạ đang rất đói bụng, buổi trưa nàng chỉ ăn miếng bánh chưng nhỏ xíu, lúc này chiếc bụng réo vang. Lục Thời An không ăn chỉ ngồi nhìn nàng và gắp thức ăn cho nàng, hắn gắp bao nhiêu nàng ăn bấy nhiêu. Lúc nàng giơ tay định gắp bánh chưng thì bị Lục Thời An ngăn lại: “Buổi tối ăn bánh chưng không tiêu, đợi một lát đi!”
Vừa dứt lời, Lục Châu liền bê một bát mì đi vào, đặt lên bàn, Lục Thời An nói: “Không còn việc gì nữa, ngươi cho bọn họ lui xuống đi!”
“Vâng!” Lục Châu tuân lệnh lui ra, toàn bộ căn phòng chỉ lại nàng và hắn.
Là một bát mì trường thọ, Thời Hoạ siết chặt đôi đũa, đột nhiên nàng không còn muốn ăn nữa. Lục Thời An thấy nàng cúi đầu, gắp sợi mì nhưng lại không đưa vào miệng, hắn nhẹ giọng hỏi: “Không phải nàng đói bụng hả? Không sẽ sẽ nguội mất!”
“Ừm…” chóp mũi nàng chua xót, mắt ngấn nước, sợi mì vừa đưa vào miệng, nước mắt cũng rơi vào trong bát.
“Không ngon sao?”
Thời Hoạ nuốt xuống, giọng nghẹn ngào: “Ngon lắm!”
“Vậy sao lại khóc?” Lục Thời An cúi người, nâng gương mặt đẫm nước mắt của nàng lên, ngón cái lau nước mắt, âm giọng vẫn nhẹ nhàng: “Sinh nhật vui vẻ, không nên khóc!”
Chẳng những nàng không ngưng khóc mà còn khóc nhiều hơn, nàng sinh vào ngày lễ Đoan Ngọ, những năm trước cả nhà đều dùng cơm trưa cùng với nhau, đến tối mẫu thân nàng sẽ tự tay xuống bếp nấu một chén mì trường thọ cho nàng.
Lục Thời An không dỗ được nàng liền móc trong tay áo ra một thứ, đặt vào tay nàng, rồi thở dài: “Đừng khóc nữa…nàng nhìn đi, có giống miếng ngọc kia của nàng không?”
Miếng ngọc kia của nàng vẫn chưa tìm được, ngày đó Trương Lực đem nó đến tiệm cầm đồ trùng hợp có một phú thương nhìn trúng, đã chi ra một số tiền lớn để mua, nhưng sau đó, nhi tử của phú thương đó cầm nó đi đánh bạc. Qua nhiều lần trắc trở, từ sòng bạc đến hiệu cầm đồ, hắn tìm rất lâu rồi vẫn không thấy. Hắn đành dựa theo hình dạng mà Trương Lực mô tả, hắn phát thảo, tìm ngọc liệu rồi tự mình điêu khắc, cần mẫn mười mấy ngày mới khắc ra được miếng ngọc gần giống để mừng sinh nhật nàng.
Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn ngọc bội trong tay, nàng càng khóc nhiều hơn: “Nhị thiếu gia, ngài nên đối xử xấu xa với nô tì thì hơn!”
“Ta chưa từng thấy ai yêu cầu ngược đãi như nàng!”
Dứt lời, tiếng khóc cũng dừng lại, nước mắt chua xót trộn lẫn với nụ hôn ngọt ngào, môi lưỡi mềm mại nhẹ nhàng an ủi nàng, tâm tình nàng từ từ ổn lại.
Thời Hoạ vuốt ngọc bội trong tay, cười vui vẻ trở lại: “Vì sao lại là hai con thỏ, cái kia của ta chỉ có một con thôi mà!”
“Một con quá cô đơn, hai con mới tốt…hai con…” Lục Thời An nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của nàng, biểu tình hơi lúng túng, hắn nghiêng mặt đi, rót một chén rượu vào chén, nói nhăng nói cuội bằng giọng điệu nghiêm túc: “Hai con đi cùng nhau mới biết được ta là nam hay nữ!”
“Nhị thiếu gia, ngài thật kỳ quái…ưm…” chén rượu chặn môi nàng không cho nàng nói nữa, Lục Thời An nhướng mày: “Uống đi!”
Thời Hoạ lắc đầu: “Ta không biết uống rượu!”
“Đây là rượu Ngọc Hoàng, tết Đoan Ngọ phải uống,” giọng hắn trong vắt, giải thích tường tận: “Nàng không nghe nói uống rượu Ngọc Hoàng, xua đuổi tai ương hả?”
“Được rồi…” nàng cúi đầu hớp một ngụm nhỏ, mùi rượu rất nồng, vừa cay vừa đắng, nói thế nào đi nữa nàng cũng không chịu uống miếng thứ hai.
Lục Thời An uống hết phần còn lại, giữ hai má nàng, dán môi lại, chất lỏng theo lưỡi đi vào miệng nàng. Bị ép uống cả một chén rượu, còn bị hôn đến điên đảo.
Đầu Thời Hoạ cảm giác lâng lâng, ánh mắt mơ màng, nhìn hắn thấy xuất hiện thêm nhiều thân ảnh khác.