Thời Họa Thời An - Đường Khương
Chương 33: Đến khóc!
Nước trong thùng tắm cuồn cuộn sóng, dòng nước ấm lắc lư tràn ra khỏi thùng, ướt hết sàn nhà.
Hai má Thời Hoạ ửng đỏ, khoé mắt vươn ánh nước, thân thể mềm mại mất hết sức lực ướt đẫm mồ hôi, dựa vào lồng ngực hắn, thở hổn hển.
Dương v/ật cắm bên trong cơ thể dường như lại to lên một chút, bịt kín động h/uyệt. Lục Thời An bị nàng siết chặt đến độ gân cốt tê dại, hắn nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng, nhìn cái vẻ động tình hiện diện trên gương mặt, đôi mắt câu hồn, hắn thật sự muốn làm nàng thật hăng, đến khi nàng khóc lóc mới thôi.
Lục Thời giữ gương mặt nàng, để nàng tiếp nhận nụ hôn của mình, hắn gặm môi dưới của nàng, day day, giọng nói truyền ra kẽ môi, vang vọng bên tai nàng: “Ta thật muốn….đâm cho ngươi khóc lên…”
“Hả?” Cảm giác tê dại lâng lâng trong cơ thể vẫn chưa tiêu tan, đầu óc của nàng lười vận động, nàng từ từ nâng hàng mi dài lên nhìn hắn, mấp máy đôi môi đỏ: “Nhị thiếu gia…người nói gì vậy?”
“Đừng nhìn ta như vậy…” Đồng tử đen nhánh của hắn như bốc lên ngọn lửa cuồng nộ, đuôi mắt đỏ bừng như chu sa, vô cùng quỷ dị.
Thời Hoạ bị doạ sợ bởi ánh mắt kinh người tràn đầy dục vọng của hắn, hắn hận không thể nuốt chửng nàng. Nàng run rẩy cụp mắt, không dám nhìn hắn nữa.
Bên trong thùng tắm chật hẹp, tay chân không thoải mái, hắn không hài lòng, nên rửa sơ lớp mồ hôi trên người rồi hỏi nàng: “Còn sức không? Tự đứng được không?”
Nàng gật đầu, hai tay chống lên mép thùng muốn đứng lên, khoảnh khắc dương v/ật rời khỏi cơ thể nàng, nàng nhịn không được run lên, dịch ái nhớp nháp trong suốt chảy dọc theo đùi rơi xuống. Hắn nhìn vệt nước dâm mỹ trước mắt, cổ họng nghẹn ứ, khô khốc kinh khủng, hắn bỗng nảy ra ý định muốn nếm thử…
Lục Thời An đưa tay ra sờ, da thịt nàng vốn rất mịn mà, có thêm mật dịch càng khiến nó thêm mềm mượt, khiến người ta không muốn buông tay.
Thời Hoạ thẹn thùng nắm giữ tay hắn: “Ta…ta tự làm được!”
Một tay Lục Thời An nắm cổ tay mảnh khảnh của nàng, một tay tiếp tục thăm dò dưới chân: “Ngươi rửa không sạch, để ta giúp!”
Cửa h/uyệt bị nghiệt căn to lớn đi vào đến bây giờ vẫn chưa thể khép lại được, nó dễ dàng nuốt hai ngón tay của hắn: “Ư…” hai chân Thời Hoạ mềm nhũn, suýt chút nữa là đứng không vững, bàn tay nắm chặt mép thùng, khẽ bật tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng thở dốc.
Vốn, Lục Thời An định rửa người sạch sẽ rồi ôm đến giường, vì vậy mới rửa sạch chỗ đó, nào ngờ, vừa chạm tay vào, mật dịch lại tuôn ra như suối. Hắn ngắm nhìn ý xuân ngập tràn trên mặt nàng, giọng điệu lười biếng hỏi: “Thoải mái sao?”
Thời Hoạ không đáp, cố gắng mím chặt môi, hơi thở dồn dập, mi mắt đều ửng đỏ. Hắn tăng tốc, ái d/ịch ra càng nhiều hơn, khi đưa đẩy tiếng “nhép nhép” đầy ái muội vang lên.
Hai chân nàng run rẩy kịch liệt, nàng sắp không trụ nổi nữa bèn cắn ngón tay cái, hốc mắt rưng rưng, hồn phách như muốn tách ra khỏi cơ thể, nàng mơ hồ xin tha: “Ưm…dừng lại…dừng lại đi…xin ngài…”
Lục Thời An nhét tay trái của mình vào miệng nàng, hai ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi ướt át, còn hai ngón tay phải thì liên tục ra vào cơ thể nàng, càng lúc càng nhanh: “Ngươi nói dối…rõ ràng đang mút rất chặt, không muốn để ta rút ra…”
“A...”
Hai chân khép chặt, cơ thể co rút, nàng không thể đứng vững được nữa, cả người đổ nhào về phía trước, hắn kịp lúc đỡ nàng. Trong đầu nàng giờ đây là một mảng trắng xoá, nàng gục lên khuỷu tay hắn vừa thở dốc vừa nức nở.
Hắn khẽ vuốt ve gương mặt nàng, lau mồ hôi trên trán, rồi cắn lên vành tai nhỏ của nàng trêu chọc: “Sao lại vô dụng như vậy? Cứ đà này…làm sao mai có thể xuống giường được đây?”
Nàng xấu hổ đến cùng cực, chôn mặt vào lòng ngực hắn, không dám nhìn hắn: “Đừng…nói nữa!”
“Vậy hôn ta đi!”
Thời Hoạ ngước mắt nhìn hắn, trên mặt hắn không có tình dục, vẫn ôn nhu như ngọc, anh tuấn phi phàm, chỉ có đôi mắt có hơi động tình nhìn nàng đầy tình ý. Nàng chưa bao giờ nhận được ánh mắt dịu dàng đến vậy. Thời Hoạ vịn vai hắn, ngửa mặt hôn lên môi, lồng ngực nàng đập như trống trận, cánh môi run rẩy dán lên.
Nàng biết, hiện tại nàng không phải là nàng. Nụ hôn này chỉ lướt qua nhưng đọng lại rất nhiều tư vị. Nàng chủ động khiến hắn rất vui, hàng mi giãn ra, tựa như vừa ăn một viên kẹo mạch nha, ngọt ngào quyến luyến.
Hắn ôm nàng đến kệ, thay nước sạch, rửa lại thân thể hai người một lần nữa. Y phục của nàng đã ướt nhẹp, không thể mặc lại được, hắn lấy áo của mình mặc cho nàng, quấn chiếc khăn quanh hông nàng, miễn cưỡng có thể thay thế chiếc váy.
Lục Thời An chỉ mặc quần dài, ngực để trần, cơ bắp săn chắc, vai rộng eo gầy. Thời Hoạ lơ đễnh nhìn đến giữa hai chân hắn, một vật dựng đứng chống lên đáy quần mỏng manh, nàng xấu hổ vội dời mắt chỗ khác không dám nhìn tiếp…
Hắn nâng cằm nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh xinh đẹp kia, nhướng mày hỏi: “Nhìn đi đâu?”
Thời Hoạ không dám nhìn vào hắn, nghiêng mặt đi: “Không nhìn gì cả!”
Hắn bẹo hai má nàng, mổ một cái hôn, sau đó bế ngang nàng lên, vừa đi vừa nói: “Ngươi không chịu ăn cơm!”
Vẫn nhẹ như trước…Vừa mới chạm một cái là đau…đâm một cái là khóc…khiến cho người ta không dám dùng sức…
Thời Hoạ rủ mắt, cật lực nói dối: “Ta có ăn cơm, ăn tận hai chén!”
“À…” Hắn bước nhanh vào trong phòng, cẳng chân dài gạt đóng cửa lại ném nàng lên chiếc giường gấm, giọng điệu hung dữ: “Dám gạt ta?”
Hắn cởi chiếc khăn bên hông nàng ra, lôi kéo một hồi thân thể nàng đã lộ ra trước mặt hắn. Làn da trắng như ngọc sứ, cảm giác mềm mại mịn màng, hắn bắt đầu hôn từ cổ, bờ môi và chiếc lười ấm áp phối hợp với nhau, những nơi hắn hôn qua lập tức trở nên nóng bỏng. Sắc dục trong cơ thể nàng vừa biến mất giờ đây đã quay lại, nàng thở dốc: “Ưm…đau…a… nhị thiếu gia…a…nhẹ một chút….”
Hắn ngậm lấy đầu v/únàng, dùng răng day nhẹ nụ hoa, sau đó lại dùng lưỡi an ủi.
Lục Thời An nghe thấy tiếng rên rỉ của nàng, dục hoả càng bốc cháy dữ dội, dục vọng không được phóng thích căng tức khó chịu. Hắn nắm bàn tay nhỏ của nàng kéo xuống sờ, nàng chạm phải cây gậy nóng kia liền rụt tay lại theo bản năng…
“Ngươi yêu thương nó đi…Nó rất khó chịu, tất cả đều do ngươi trêu chọc, ngươi phải có trách nhiệm an ủi nó, nếu không một lúc nữa người khóc sẽ là ngươi…”
Lừa gạt lại thêm ép buộc, bàn tay Thời Hoạ dán chặt lên dương vậy, không thể nào lùi bước, nàng bị ép phải cảm nhận tình trạng của nó bây giờ, rất nóng, rất to, rất cứng. Nàng không thể tưởng tượng được thứ đồ to lớn thế này sao có thể tiền vào trong thân thể nàng được…
“Nắm chặt một chút…đúng…như vậy đó…” Lục Thời An hướng dẫn nàng nắm đó, vuốt ve lên xuống.
“A…”
Hình như rất thoải mái, hắn kéo dài hơi thở ra, tiếng rên rỉ kia vô cùng mê hoặc, nàng nghe xong thì càng muốn lấy lòng hắn hơn, làm cho hắn thoải mái nhiều hơn…
Bàn tay đặt trên nhũ hoa bắt đầu ngao du xuống dưới, khi hắn sờ đến giữa hai chân nàng, nơi này đã ẩm ướt dấp dính, Lục Thời An xoa xoa hạt đậu nhỏ, nói: “Sao lại ướt như vậy?”
Thời Hoạ nào có thể trả lời được, nàng xấu hổ nóng bừng cả mặt.
“Không nói…ta sẽ đâm cho ngươi khóc luôn…ta nói là làm…”
Cả người nàng bị túm kéo xuống, hai chân bị hắn nâng lên giữ thành hình trụ thẳng tắp. Hắn nhắm ngay cửa h/uyệt, cắm vào không chút thương tiếc…
“A…”
Hắn lật tấm chăn che mặt nàng ra, kéo ngón tay trong miệng nàng ra, thay bằng tay của mình, hai ngón tay hắn kéo cái lưỡi đinh hương của nàng, mút vào miệng mình, từ tốn nhấm nháp. Môi lưỡi nhẹ nhàng là thế mà dưới eo lại mãnh liệt dữ dội, dương v/ật giống như một chiếc bàn là cứng nóng va chạm dữ dội bên trong nàng, cảm giác tê dại ngứa ngáy chạy khắp cơ thể. Từng đợt khoái cảm thay nhau ập tới, hồn phách nàng treo lơ lửng trong không trung, ý thức mơ hồ xin tha: “Đừng…xin ngài…”
“Bây giờ xin tha đã quá muộn rồi!”
Thời Hoạ bị hắn ôm lên người, đầu ghé lên vai hắn, miệng rên rỉ đạt đến cực khoái, thân thể mất hết sức lực, giống như người bị rút hết xương cốt, mềm nhũn không thành hình dạng gì.
Khắp nơi trên người nàng đều ướt đẫm, trơn trượt, trong mắt ngập ánh nước, đôi môi đỏ đóng mở kỳ lạ, hơi thở dồn dập, bộ dạng khiến người khác yêu thương.
Nến đỏ trong phòng tan theo giọt nước mắt, màn giường vén lên, vẻ mặt Lục Thời An thoải mái nhặt quần dài trên đất lên mặc, sau đó bế người nằm trên giường đi vào phòng tắm.
Hai má Thời Hoạ ửng đỏ, khoé mắt vươn ánh nước, thân thể mềm mại mất hết sức lực ướt đẫm mồ hôi, dựa vào lồng ngực hắn, thở hổn hển.
Dương v/ật cắm bên trong cơ thể dường như lại to lên một chút, bịt kín động h/uyệt. Lục Thời An bị nàng siết chặt đến độ gân cốt tê dại, hắn nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng, nhìn cái vẻ động tình hiện diện trên gương mặt, đôi mắt câu hồn, hắn thật sự muốn làm nàng thật hăng, đến khi nàng khóc lóc mới thôi.
Lục Thời giữ gương mặt nàng, để nàng tiếp nhận nụ hôn của mình, hắn gặm môi dưới của nàng, day day, giọng nói truyền ra kẽ môi, vang vọng bên tai nàng: “Ta thật muốn….đâm cho ngươi khóc lên…”
“Hả?” Cảm giác tê dại lâng lâng trong cơ thể vẫn chưa tiêu tan, đầu óc của nàng lười vận động, nàng từ từ nâng hàng mi dài lên nhìn hắn, mấp máy đôi môi đỏ: “Nhị thiếu gia…người nói gì vậy?”
“Đừng nhìn ta như vậy…” Đồng tử đen nhánh của hắn như bốc lên ngọn lửa cuồng nộ, đuôi mắt đỏ bừng như chu sa, vô cùng quỷ dị.
Thời Hoạ bị doạ sợ bởi ánh mắt kinh người tràn đầy dục vọng của hắn, hắn hận không thể nuốt chửng nàng. Nàng run rẩy cụp mắt, không dám nhìn hắn nữa.
Bên trong thùng tắm chật hẹp, tay chân không thoải mái, hắn không hài lòng, nên rửa sơ lớp mồ hôi trên người rồi hỏi nàng: “Còn sức không? Tự đứng được không?”
Nàng gật đầu, hai tay chống lên mép thùng muốn đứng lên, khoảnh khắc dương v/ật rời khỏi cơ thể nàng, nàng nhịn không được run lên, dịch ái nhớp nháp trong suốt chảy dọc theo đùi rơi xuống. Hắn nhìn vệt nước dâm mỹ trước mắt, cổ họng nghẹn ứ, khô khốc kinh khủng, hắn bỗng nảy ra ý định muốn nếm thử…
Lục Thời An đưa tay ra sờ, da thịt nàng vốn rất mịn mà, có thêm mật dịch càng khiến nó thêm mềm mượt, khiến người ta không muốn buông tay.
Thời Hoạ thẹn thùng nắm giữ tay hắn: “Ta…ta tự làm được!”
Một tay Lục Thời An nắm cổ tay mảnh khảnh của nàng, một tay tiếp tục thăm dò dưới chân: “Ngươi rửa không sạch, để ta giúp!”
Cửa h/uyệt bị nghiệt căn to lớn đi vào đến bây giờ vẫn chưa thể khép lại được, nó dễ dàng nuốt hai ngón tay của hắn: “Ư…” hai chân Thời Hoạ mềm nhũn, suýt chút nữa là đứng không vững, bàn tay nắm chặt mép thùng, khẽ bật tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng thở dốc.
Vốn, Lục Thời An định rửa người sạch sẽ rồi ôm đến giường, vì vậy mới rửa sạch chỗ đó, nào ngờ, vừa chạm tay vào, mật dịch lại tuôn ra như suối. Hắn ngắm nhìn ý xuân ngập tràn trên mặt nàng, giọng điệu lười biếng hỏi: “Thoải mái sao?”
Thời Hoạ không đáp, cố gắng mím chặt môi, hơi thở dồn dập, mi mắt đều ửng đỏ. Hắn tăng tốc, ái d/ịch ra càng nhiều hơn, khi đưa đẩy tiếng “nhép nhép” đầy ái muội vang lên.
Hai chân nàng run rẩy kịch liệt, nàng sắp không trụ nổi nữa bèn cắn ngón tay cái, hốc mắt rưng rưng, hồn phách như muốn tách ra khỏi cơ thể, nàng mơ hồ xin tha: “Ưm…dừng lại…dừng lại đi…xin ngài…”
Lục Thời An nhét tay trái của mình vào miệng nàng, hai ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi ướt át, còn hai ngón tay phải thì liên tục ra vào cơ thể nàng, càng lúc càng nhanh: “Ngươi nói dối…rõ ràng đang mút rất chặt, không muốn để ta rút ra…”
“A...”
Hai chân khép chặt, cơ thể co rút, nàng không thể đứng vững được nữa, cả người đổ nhào về phía trước, hắn kịp lúc đỡ nàng. Trong đầu nàng giờ đây là một mảng trắng xoá, nàng gục lên khuỷu tay hắn vừa thở dốc vừa nức nở.
Hắn khẽ vuốt ve gương mặt nàng, lau mồ hôi trên trán, rồi cắn lên vành tai nhỏ của nàng trêu chọc: “Sao lại vô dụng như vậy? Cứ đà này…làm sao mai có thể xuống giường được đây?”
Nàng xấu hổ đến cùng cực, chôn mặt vào lòng ngực hắn, không dám nhìn hắn: “Đừng…nói nữa!”
“Vậy hôn ta đi!”
Thời Hoạ ngước mắt nhìn hắn, trên mặt hắn không có tình dục, vẫn ôn nhu như ngọc, anh tuấn phi phàm, chỉ có đôi mắt có hơi động tình nhìn nàng đầy tình ý. Nàng chưa bao giờ nhận được ánh mắt dịu dàng đến vậy. Thời Hoạ vịn vai hắn, ngửa mặt hôn lên môi, lồng ngực nàng đập như trống trận, cánh môi run rẩy dán lên.
Nàng biết, hiện tại nàng không phải là nàng. Nụ hôn này chỉ lướt qua nhưng đọng lại rất nhiều tư vị. Nàng chủ động khiến hắn rất vui, hàng mi giãn ra, tựa như vừa ăn một viên kẹo mạch nha, ngọt ngào quyến luyến.
Hắn ôm nàng đến kệ, thay nước sạch, rửa lại thân thể hai người một lần nữa. Y phục của nàng đã ướt nhẹp, không thể mặc lại được, hắn lấy áo của mình mặc cho nàng, quấn chiếc khăn quanh hông nàng, miễn cưỡng có thể thay thế chiếc váy.
Lục Thời An chỉ mặc quần dài, ngực để trần, cơ bắp săn chắc, vai rộng eo gầy. Thời Hoạ lơ đễnh nhìn đến giữa hai chân hắn, một vật dựng đứng chống lên đáy quần mỏng manh, nàng xấu hổ vội dời mắt chỗ khác không dám nhìn tiếp…
Hắn nâng cằm nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh xinh đẹp kia, nhướng mày hỏi: “Nhìn đi đâu?”
Thời Hoạ không dám nhìn vào hắn, nghiêng mặt đi: “Không nhìn gì cả!”
Hắn bẹo hai má nàng, mổ một cái hôn, sau đó bế ngang nàng lên, vừa đi vừa nói: “Ngươi không chịu ăn cơm!”
Vẫn nhẹ như trước…Vừa mới chạm một cái là đau…đâm một cái là khóc…khiến cho người ta không dám dùng sức…
Thời Hoạ rủ mắt, cật lực nói dối: “Ta có ăn cơm, ăn tận hai chén!”
“À…” Hắn bước nhanh vào trong phòng, cẳng chân dài gạt đóng cửa lại ném nàng lên chiếc giường gấm, giọng điệu hung dữ: “Dám gạt ta?”
Hắn cởi chiếc khăn bên hông nàng ra, lôi kéo một hồi thân thể nàng đã lộ ra trước mặt hắn. Làn da trắng như ngọc sứ, cảm giác mềm mại mịn màng, hắn bắt đầu hôn từ cổ, bờ môi và chiếc lười ấm áp phối hợp với nhau, những nơi hắn hôn qua lập tức trở nên nóng bỏng. Sắc dục trong cơ thể nàng vừa biến mất giờ đây đã quay lại, nàng thở dốc: “Ưm…đau…a… nhị thiếu gia…a…nhẹ một chút….”
Hắn ngậm lấy đầu v/únàng, dùng răng day nhẹ nụ hoa, sau đó lại dùng lưỡi an ủi.
Lục Thời An nghe thấy tiếng rên rỉ của nàng, dục hoả càng bốc cháy dữ dội, dục vọng không được phóng thích căng tức khó chịu. Hắn nắm bàn tay nhỏ của nàng kéo xuống sờ, nàng chạm phải cây gậy nóng kia liền rụt tay lại theo bản năng…
“Ngươi yêu thương nó đi…Nó rất khó chịu, tất cả đều do ngươi trêu chọc, ngươi phải có trách nhiệm an ủi nó, nếu không một lúc nữa người khóc sẽ là ngươi…”
Lừa gạt lại thêm ép buộc, bàn tay Thời Hoạ dán chặt lên dương vậy, không thể nào lùi bước, nàng bị ép phải cảm nhận tình trạng của nó bây giờ, rất nóng, rất to, rất cứng. Nàng không thể tưởng tượng được thứ đồ to lớn thế này sao có thể tiền vào trong thân thể nàng được…
“Nắm chặt một chút…đúng…như vậy đó…” Lục Thời An hướng dẫn nàng nắm đó, vuốt ve lên xuống.
“A…”
Hình như rất thoải mái, hắn kéo dài hơi thở ra, tiếng rên rỉ kia vô cùng mê hoặc, nàng nghe xong thì càng muốn lấy lòng hắn hơn, làm cho hắn thoải mái nhiều hơn…
Bàn tay đặt trên nhũ hoa bắt đầu ngao du xuống dưới, khi hắn sờ đến giữa hai chân nàng, nơi này đã ẩm ướt dấp dính, Lục Thời An xoa xoa hạt đậu nhỏ, nói: “Sao lại ướt như vậy?”
Thời Hoạ nào có thể trả lời được, nàng xấu hổ nóng bừng cả mặt.
“Không nói…ta sẽ đâm cho ngươi khóc luôn…ta nói là làm…”
Cả người nàng bị túm kéo xuống, hai chân bị hắn nâng lên giữ thành hình trụ thẳng tắp. Hắn nhắm ngay cửa h/uyệt, cắm vào không chút thương tiếc…
“A…”
Hắn lật tấm chăn che mặt nàng ra, kéo ngón tay trong miệng nàng ra, thay bằng tay của mình, hai ngón tay hắn kéo cái lưỡi đinh hương của nàng, mút vào miệng mình, từ tốn nhấm nháp. Môi lưỡi nhẹ nhàng là thế mà dưới eo lại mãnh liệt dữ dội, dương v/ật giống như một chiếc bàn là cứng nóng va chạm dữ dội bên trong nàng, cảm giác tê dại ngứa ngáy chạy khắp cơ thể. Từng đợt khoái cảm thay nhau ập tới, hồn phách nàng treo lơ lửng trong không trung, ý thức mơ hồ xin tha: “Đừng…xin ngài…”
“Bây giờ xin tha đã quá muộn rồi!”
Thời Hoạ bị hắn ôm lên người, đầu ghé lên vai hắn, miệng rên rỉ đạt đến cực khoái, thân thể mất hết sức lực, giống như người bị rút hết xương cốt, mềm nhũn không thành hình dạng gì.
Khắp nơi trên người nàng đều ướt đẫm, trơn trượt, trong mắt ngập ánh nước, đôi môi đỏ đóng mở kỳ lạ, hơi thở dồn dập, bộ dạng khiến người khác yêu thương.
Nến đỏ trong phòng tan theo giọt nước mắt, màn giường vén lên, vẻ mặt Lục Thời An thoải mái nhặt quần dài trên đất lên mặc, sau đó bế người nằm trên giường đi vào phòng tắm.