Thời Họa Thời An - Đường Khương
Chương 26: Hương vị!
Thời Hoạ tắm gội xong, mái tóc dài ướt đẫm, nàng đẩy cửa sổ ra, cơn gió mát đua nhau thổi vào, vừa hay có thể hong khô tóc. Nàng ngồi bên cửa sổ, lấy hộp kim chỉ ra làm giày, đáng ra hôm qua đã làm xong rồi.
Ai ngờ, tối hôm qua…nàng nhìn màn giường trúc màu xanh lơ đẹp đẽ kia thở dài, lấy kim chỉ ra khỏi hộp.
Việc đã đến nước này rồi, không thể quay đầu được nữa, nàng xoay người lại, không muốn nhìn tới màn giường kia nữa, cúi đầu luồn kim. Đây là đồ nàng muốn làm tặng Đào Chi, khăn tay với túi thơm nàng ấy đều thích hoạ tiết hoa đào, cho nên giày này nàng cũng sẽ thêu giống vậy, trên mũi giày sẽ thêu vài cánh hoa rực rỡ nhất định Đào Chi sẽ rất thích. Nghĩ vậy, trên gương mặt nàng hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Khi Lục Thời An quay về phòng, hắn không thấy Thời Hoạ đâu, tiếp đó, hắn đến thư phòng, tách trà xanh lá có nắp đã đặt sẵn trên bàn, hắn mở nắp ra, thấy trà đã đầy, ngón tay chạm ở mép ngoài thấy còn âm ấm, chắc là mới châm.
Bên trong phòng ngủ sáng đèn, có lẽ nàng ở trong đó. Hắn đến trước cửa, vén màn lên thì thấy trên bức bình phong sơn thuỷ chiếu lên một bóng hình dịu dàng thướt tha. Nàng ngồi dưới ánh đèn, ngón tay mềm mại trắng nõn đang xe chỉ luồn kim.
Lục Thời An bước vào, Thời Hoạ nghe động tĩnh liền ngoái đầu nhìn, thấy hắn nàng vội bỏ việc trong tay xuống, đứng lên hỏi: “Nhị thiếu gia có gì sai bảo?”
Hắn không đáp, mà hỏi lại: “Ngươi đang làm cái gì đó?” Buổi tối mà may vá thêu thùa, chẳng lẽ muốn vứt đôi mắt đi sao.
Thời Hoạ thấy hắn biết rồi còn cố hỏi, chiếc giày to như vậy không lẽ hắn không nhìn thấy? Nàng vén mấy sợi tóc bị gió thổi qua tai, trả lời hắn: “Làm giày!”
“Cho ai?” Hắn rũ mắt nhìn vào hộp thêu, thấy bên trong có một chiếc đã làm xong, rực rỡ đẹp mắt, Thời Hoạ trước giờ thích màu nhẹ nhàng thanh nhã, cái này không giống như làm cho nàng.
Thời Hoạ định nói dỗi hắn rằng ngài quản nhiều quá đấy, nhưng nhớ đến lời nói trơ trẽn của hắn ban trưa, cho nên nàng vẫn thành thật trả lời: “Cho Đào Chi!”
Hắn khẽ nhíu mày lại, ánh mắt kỳ lạ lướt qua mặt Thời Hoạ, sau đó hừ lạnh: “Gan nàng ta to quá đấy, dám dùng nha hoàn của ta!”
Thời Hoạ thấy hắn muốn trách phạt Đào Chi, vội xua tay giải thích: “Là ta muốn làm tặng Đào Chi, không liên quan gì đến muội ấy!”
Lục Thời An à một tiếng: “xem ra việc ở U Lộ Viện vẫn còn quá ít, cho nên ngươi mới có thời gian làm những việc không đâu này!”
Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt long lanh ánh nước của nàng, đôi mày nhướng cao, ngữ khí nhàn nhạt: “Nếu đã vậy, sau này giày vớ của ta đều do ngươi phụ trách!”
“Ta làm việc cẩu thả, sợ Nhị thiếu gia không hài lòng!”
Gió từ cửa sổ thổi vào, thổi bay mái tóc đen nhanh và làn váy trắng của nàng, trông nàng mỏng manh như con bướm đầu đông, gầy yếu nhưng xinh đẹp.
Hắn đến cửa sổ khép cửa lại, nói: “Ta không chê!”
Thời Hoạ mím môi hết nói nổi, cái con người này…hắn ghét nàng nhưng lại không chê việc nàng làm, đây là hắn nghĩ nàng sẽ chấp nhận hết để giữ đường sống mà.
Nàng chỉ biết gào mắng trong lòng, đồ Diêm Vương sống!
Hắn xoay người đưa cho nàng một chiếc bình sứ nhỏ: “Đây là hạnh du trân châu cao, để bôi mặt,” ánh mắt hắn dừng trên cánh môi nàng, ám chỉ: “Cũng có thể làm mờ sẹo!”
Thời Hoạ nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, nàng cắn môi dưới theo phản xạ.
Gương mặt nàng mỗi khi ngượng ngùng lập tức ửng đỏ lên, giống như đánh má hồng, vừa đáng yêu lại vừa động lòng người.
“Phòng tắm có nước ấm không?”
Hắn cứ nhìn chăm chăm làm cho mặt nàng càng nóng lên, vội cúi đầu đáp: “Có…”
Lục Thời An đến phòng tắm, Thời Hoạ đặt bình sứ lên bàn, hai tay xoa xoa gương mặt nóng bừng, sao mặt nàng lại đỏ như vậy.
Thời Hoạ cột lại mái tóc của mình, thừa dịp hắn không có ở đây vội cầm hộp kim chỉ đến chính phòng làm cho xong đôi giày này.
Kéo mũi kiếm cuối cùng xong, nàng xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ, sau đó thổi tắt nến ở chính phòng, nhón chân nhẹ nhàng về phòng ngủ.
Lục Thời An lười biếng dựa đầu lên giường, co một chân lên, trong tay cầm một quyển sách, thấy nàng đi vào thì gấp sách lại, sắc mặt bình tĩnh, âm giọng lạnh lùng: “Lại đi đâu nữa?”
“Tắt đèn!” Nàng đóng cửa phòng lại, rồi xoay người hỏi hắn: “Nhị thiếu gia muốn đi ngủ chưa?”
Vừa nói ra khỏi miệng, nàng lập tức hối hận, tối hôm qua vừa xảy ra chuyện đó, giờ nghe thế nào cũng thấy lời này có chút ý vị.
“Không gấp,” trong mắt hắn ẩn chứa ý cười, một thoáng liếc nhìn, hắn thấy nàng đang cắn chặt đôi môi đỏ: “Hạnh du trân châu cao đâu?”
Thời Hoạ lấy bình sứ đưa trước mặt hắn: “Ở đây!”
“Không lại không dùng?”
“Chưa kịp dùng!”
Hắn ngồi thẳng người dậy, mở nắp ra, ngón tay thon dài quẹt một ít cao trắng, đánh mắt về phía nàng: “Lại đây ngồi!”
Thời Hoạ cự tuyệt: “Tự ta làm là được rồi!”
Lục Thời An là người thuộc phái hành động, chân hắn dài chỉ cần đứng lên là có thể đưa tay kéo được người lại, một tay hắn nâng cằm nàng, cúi người xuống, tay còn dính cao nhẹ nhàng bôi lên cánh môi nàng.
Cảm giác áp bách xảy ra bất thình lình, khiến Thời Hoạ không kịp trở tay, khuôn mặt đã nằm trọn trong tay hắn.
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần…gần đến nổi nàng có thể ngửi được hương trà nhàn nhạt trên người hắn, thanh tao nhẹ nhàng, rất dễ người khiến nàng không biết phải làm sao.
Nàng ngẩng mặt, đôi mắt tinh anh, hàng mi dài chớp không ngừng, ánh mắt mơ hồ không biết nhìn về đâu, tóm lại là không dám nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lục Thời An.
Ngón tay khẽ vuốt cánh môi non mềm, bôi cao lên nó càng thêm bóng bẩy ướt át. Hắn đã từng nếm qua hương vị ngọt ngào, ngây ngô của nàng, thần trí khẽ rung động muốn được âu yếm.
Thời khắc nụ hôn kia rơi xuống, thân thể Thời Hoạ cứng đờ, hai mắt mở lớn, đôi tay siết chặt quần áo hắn, nàng không kháng cự nhưng cũng không đáp lại, chỉ đờ người tiếp nhận.
Đầu lưỡi hắn đảo qua khoé môi nàng, tách mở hàm chui vào trong khoang miệng tìm kiếm chiếc lưỡi mềm ướt, trêu đùa, mút mát, gặm nhấm, chà xát.
Nàng nếm được vị trà hạnh nhân thanh mát ngòn ngọt làm tâm thần nàng nhộn nhạo.
Nụ hôn này kéo dài hơi lâu, hơi thở hắn nặng nhọc, ánh mắt sâu hút, đôi má nàng ửng hồng, đôi môi mềm mại, hơi thở mềm mỏng.
Không giống với cảm giác chiếm đoạt đêm qua, nụ hôn này ngọt ngào đến độ mặt đỏ, tim rung.
Thuận theo tự nhiên, hắn ôm nàng lên giường, mành trúc xanh lơ rơi xuống, che khuất ánh đèn mờ nhạt.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng động tác lại rất gấp gáp, ngón tay dài móc nút thắt trên áo ngắn của nàng, kéo mạnh, trung y vàng nhạt liền lộ ra ngoài, nàng có hơi sợ, tim đập kịch liệt, hơi thở hỗn loạn, bộ ngực phập phồng lên xuống, hút hồn người khác vào hư vô.
Tay hắn xoa cổ nàng, tháo nút thắt phía sau, lúc hắn muốn kéo yếm xuống, Thời Hoạ ôm hai tay giữ lại, che kín tấm vải mỏng manh. Hai mắt nàng long lanh nhìn hắn, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, run rẩy gọi hắn: “Nhị…gia…”
Ai ngờ, tối hôm qua…nàng nhìn màn giường trúc màu xanh lơ đẹp đẽ kia thở dài, lấy kim chỉ ra khỏi hộp.
Việc đã đến nước này rồi, không thể quay đầu được nữa, nàng xoay người lại, không muốn nhìn tới màn giường kia nữa, cúi đầu luồn kim. Đây là đồ nàng muốn làm tặng Đào Chi, khăn tay với túi thơm nàng ấy đều thích hoạ tiết hoa đào, cho nên giày này nàng cũng sẽ thêu giống vậy, trên mũi giày sẽ thêu vài cánh hoa rực rỡ nhất định Đào Chi sẽ rất thích. Nghĩ vậy, trên gương mặt nàng hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Khi Lục Thời An quay về phòng, hắn không thấy Thời Hoạ đâu, tiếp đó, hắn đến thư phòng, tách trà xanh lá có nắp đã đặt sẵn trên bàn, hắn mở nắp ra, thấy trà đã đầy, ngón tay chạm ở mép ngoài thấy còn âm ấm, chắc là mới châm.
Bên trong phòng ngủ sáng đèn, có lẽ nàng ở trong đó. Hắn đến trước cửa, vén màn lên thì thấy trên bức bình phong sơn thuỷ chiếu lên một bóng hình dịu dàng thướt tha. Nàng ngồi dưới ánh đèn, ngón tay mềm mại trắng nõn đang xe chỉ luồn kim.
Lục Thời An bước vào, Thời Hoạ nghe động tĩnh liền ngoái đầu nhìn, thấy hắn nàng vội bỏ việc trong tay xuống, đứng lên hỏi: “Nhị thiếu gia có gì sai bảo?”
Hắn không đáp, mà hỏi lại: “Ngươi đang làm cái gì đó?” Buổi tối mà may vá thêu thùa, chẳng lẽ muốn vứt đôi mắt đi sao.
Thời Hoạ thấy hắn biết rồi còn cố hỏi, chiếc giày to như vậy không lẽ hắn không nhìn thấy? Nàng vén mấy sợi tóc bị gió thổi qua tai, trả lời hắn: “Làm giày!”
“Cho ai?” Hắn rũ mắt nhìn vào hộp thêu, thấy bên trong có một chiếc đã làm xong, rực rỡ đẹp mắt, Thời Hoạ trước giờ thích màu nhẹ nhàng thanh nhã, cái này không giống như làm cho nàng.
Thời Hoạ định nói dỗi hắn rằng ngài quản nhiều quá đấy, nhưng nhớ đến lời nói trơ trẽn của hắn ban trưa, cho nên nàng vẫn thành thật trả lời: “Cho Đào Chi!”
Hắn khẽ nhíu mày lại, ánh mắt kỳ lạ lướt qua mặt Thời Hoạ, sau đó hừ lạnh: “Gan nàng ta to quá đấy, dám dùng nha hoàn của ta!”
Thời Hoạ thấy hắn muốn trách phạt Đào Chi, vội xua tay giải thích: “Là ta muốn làm tặng Đào Chi, không liên quan gì đến muội ấy!”
Lục Thời An à một tiếng: “xem ra việc ở U Lộ Viện vẫn còn quá ít, cho nên ngươi mới có thời gian làm những việc không đâu này!”
Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt long lanh ánh nước của nàng, đôi mày nhướng cao, ngữ khí nhàn nhạt: “Nếu đã vậy, sau này giày vớ của ta đều do ngươi phụ trách!”
“Ta làm việc cẩu thả, sợ Nhị thiếu gia không hài lòng!”
Gió từ cửa sổ thổi vào, thổi bay mái tóc đen nhanh và làn váy trắng của nàng, trông nàng mỏng manh như con bướm đầu đông, gầy yếu nhưng xinh đẹp.
Hắn đến cửa sổ khép cửa lại, nói: “Ta không chê!”
Thời Hoạ mím môi hết nói nổi, cái con người này…hắn ghét nàng nhưng lại không chê việc nàng làm, đây là hắn nghĩ nàng sẽ chấp nhận hết để giữ đường sống mà.
Nàng chỉ biết gào mắng trong lòng, đồ Diêm Vương sống!
Hắn xoay người đưa cho nàng một chiếc bình sứ nhỏ: “Đây là hạnh du trân châu cao, để bôi mặt,” ánh mắt hắn dừng trên cánh môi nàng, ám chỉ: “Cũng có thể làm mờ sẹo!”
Thời Hoạ nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, nàng cắn môi dưới theo phản xạ.
Gương mặt nàng mỗi khi ngượng ngùng lập tức ửng đỏ lên, giống như đánh má hồng, vừa đáng yêu lại vừa động lòng người.
“Phòng tắm có nước ấm không?”
Hắn cứ nhìn chăm chăm làm cho mặt nàng càng nóng lên, vội cúi đầu đáp: “Có…”
Lục Thời An đến phòng tắm, Thời Hoạ đặt bình sứ lên bàn, hai tay xoa xoa gương mặt nóng bừng, sao mặt nàng lại đỏ như vậy.
Thời Hoạ cột lại mái tóc của mình, thừa dịp hắn không có ở đây vội cầm hộp kim chỉ đến chính phòng làm cho xong đôi giày này.
Kéo mũi kiếm cuối cùng xong, nàng xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ, sau đó thổi tắt nến ở chính phòng, nhón chân nhẹ nhàng về phòng ngủ.
Lục Thời An lười biếng dựa đầu lên giường, co một chân lên, trong tay cầm một quyển sách, thấy nàng đi vào thì gấp sách lại, sắc mặt bình tĩnh, âm giọng lạnh lùng: “Lại đi đâu nữa?”
“Tắt đèn!” Nàng đóng cửa phòng lại, rồi xoay người hỏi hắn: “Nhị thiếu gia muốn đi ngủ chưa?”
Vừa nói ra khỏi miệng, nàng lập tức hối hận, tối hôm qua vừa xảy ra chuyện đó, giờ nghe thế nào cũng thấy lời này có chút ý vị.
“Không gấp,” trong mắt hắn ẩn chứa ý cười, một thoáng liếc nhìn, hắn thấy nàng đang cắn chặt đôi môi đỏ: “Hạnh du trân châu cao đâu?”
Thời Hoạ lấy bình sứ đưa trước mặt hắn: “Ở đây!”
“Không lại không dùng?”
“Chưa kịp dùng!”
Hắn ngồi thẳng người dậy, mở nắp ra, ngón tay thon dài quẹt một ít cao trắng, đánh mắt về phía nàng: “Lại đây ngồi!”
Thời Hoạ cự tuyệt: “Tự ta làm là được rồi!”
Lục Thời An là người thuộc phái hành động, chân hắn dài chỉ cần đứng lên là có thể đưa tay kéo được người lại, một tay hắn nâng cằm nàng, cúi người xuống, tay còn dính cao nhẹ nhàng bôi lên cánh môi nàng.
Cảm giác áp bách xảy ra bất thình lình, khiến Thời Hoạ không kịp trở tay, khuôn mặt đã nằm trọn trong tay hắn.
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần…gần đến nổi nàng có thể ngửi được hương trà nhàn nhạt trên người hắn, thanh tao nhẹ nhàng, rất dễ người khiến nàng không biết phải làm sao.
Nàng ngẩng mặt, đôi mắt tinh anh, hàng mi dài chớp không ngừng, ánh mắt mơ hồ không biết nhìn về đâu, tóm lại là không dám nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lục Thời An.
Ngón tay khẽ vuốt cánh môi non mềm, bôi cao lên nó càng thêm bóng bẩy ướt át. Hắn đã từng nếm qua hương vị ngọt ngào, ngây ngô của nàng, thần trí khẽ rung động muốn được âu yếm.
Thời khắc nụ hôn kia rơi xuống, thân thể Thời Hoạ cứng đờ, hai mắt mở lớn, đôi tay siết chặt quần áo hắn, nàng không kháng cự nhưng cũng không đáp lại, chỉ đờ người tiếp nhận.
Đầu lưỡi hắn đảo qua khoé môi nàng, tách mở hàm chui vào trong khoang miệng tìm kiếm chiếc lưỡi mềm ướt, trêu đùa, mút mát, gặm nhấm, chà xát.
Nàng nếm được vị trà hạnh nhân thanh mát ngòn ngọt làm tâm thần nàng nhộn nhạo.
Nụ hôn này kéo dài hơi lâu, hơi thở hắn nặng nhọc, ánh mắt sâu hút, đôi má nàng ửng hồng, đôi môi mềm mại, hơi thở mềm mỏng.
Không giống với cảm giác chiếm đoạt đêm qua, nụ hôn này ngọt ngào đến độ mặt đỏ, tim rung.
Thuận theo tự nhiên, hắn ôm nàng lên giường, mành trúc xanh lơ rơi xuống, che khuất ánh đèn mờ nhạt.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng động tác lại rất gấp gáp, ngón tay dài móc nút thắt trên áo ngắn của nàng, kéo mạnh, trung y vàng nhạt liền lộ ra ngoài, nàng có hơi sợ, tim đập kịch liệt, hơi thở hỗn loạn, bộ ngực phập phồng lên xuống, hút hồn người khác vào hư vô.
Tay hắn xoa cổ nàng, tháo nút thắt phía sau, lúc hắn muốn kéo yếm xuống, Thời Hoạ ôm hai tay giữ lại, che kín tấm vải mỏng manh. Hai mắt nàng long lanh nhìn hắn, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, run rẩy gọi hắn: “Nhị…gia…”