Thời Họa Thời An - Đường Khương
Chương 18: Khắc nghiệt!
Trong đám nha hoàn có không ít kẻ nịnh nọt, các nàng giỏi nhất là gió chiều nào theo chiều nấy. Nhìn thấy Thời Họa được làm thông phòng nhưng không được đắc thế bọn họ quay sang xem thường nàng.
Tử Đằng ôm y phục vừa thay ra của Lục Thời An đến, miệng cười đi đến trước mặt Thời Họa, không khách khí nhét vào lòng nàng: "Làm phiền tỷ nhé!”
Có người khơi mào, những nha hoàn khác cũng thi nhau giao việc vào cho Thời Họa. Người thì nói lát nữa phải đi pha trà, người nói phải đến thư phòng mài mực, người khác lại nói phải lau hết tất cả bàn ghế trong phòng.
Thời Họa ôm y phục đứng ở trong viện, nhất thời, nàng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Mai Sương đứng dưới hiên, dựa vào cột nhìn nàng một hồi lâu, chờ đến khi bọn nha hoàn rời đi, nàng ta mới bắt đầu chế giễu: "Ô, di nương của chúng ta không mau đi làm đi, chẳng lẽ còn muốn người ta mời thỉnh nữa hay sao?"
Thời Họa không thèm so đo với nàng ta, nàng định giặt y phục trước. Sau chính phòng là hậu viện, ở phía bắc hậu viện có mấy gian phòng cho nha hoàn ma ma ở, phía đông là phòng bếp nhỏ, phía tây là mái đình có giếng nước bên cạnh, tất cả chậu gỗ, chày gỗ, phấn bồ kết đều đặt ở trên bệ đá.
Một lão ma ma ăn mặc xa hoa bưng bát thuốc còn nóng hổi ra khỏi phòng bếp, đi đến bên cạnh Thời Họa, gọi: "Họa Nhi cô nương."
Thời Họa quay người lại, thấy người đến là Trương ma ma, nhũ mẫu của Lục Thời An, màng đặt y phục trong tay xuống, hỏi: "Ma ma, ngài có gì phân phó sao?”
Trương ma ma đã sống hơn nửa đời, kinh nghiệm dày dạn. Đây là cô nương hoa dung nguyệt mạo, đừng thấy bây giờ nàng không được thiếu gia chào đón, mỗi ngày nàng ở bên cạnh hầu hạ, ai dám chắc sau này thiếu gia sẽ không thích?
Trương ma ma đối đãi với Thời Họa bình thường, bà híp mắt cười nói: "Phân phó thì không dám, cô nương uống chén thuốc này đi."
Trong chén là nước thuốc màu nâu, mùi vị khó ngửi, Thời Họa khó hiểu, nhíu đôi mi thanh tú, hỏi: "Trương ma ma, đây là thuốc gì?"
Trương ma ma không nói rõ, chỉ nói: "Lục gia chúng ta có quy củ, chủ mẫu chưa vào cửa, nam nhân không được có con."
Nghe vậy Thời Họa lập tức hiểu ngay, đây canh tránh thai, nhưng nàng và Lục Thời An vốn chẳng xảy ra chuyện gì cả. Nàng ngập ngừng không biết phải giải thích thế nào: "Ma ma, ta..."
"Cô nương không cần lo lắng, mặc dù thuốc này có hơi đắng nhưng không ảnh hưởng đến thân thể." Trương ma ma thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng từ đỏ chuyển thành trắng, chỉ cho rằng nàng lo lắng về thuốc này.
Chuyện này sao có thể giải thích rõ ràng được? Tối qua, thật sự nàng đã ở trong phòng Lục Thời An cả đêm. Thời Họa cắn môi, thất thần nhìn chằm chằm chén thuốc, cuối cùng nàng bưng lên, nín thở uống một hơi sạch sẽ.
Trương ma ma nhìn chén thuốc trống không, trong đáy lòng bà dâng lên chút thiện cảm với nàng, đây là cô nương biết tiến lùi, hiểu rõ lý lẽ.
Thời Họa thấy Trương ma ma đi xa, lúc này nàng mới nôn mửa mấy lần. Từ tối qua đến giờ nàng chưa được uống miếng nước nào, bây giờ da dày dậy sóng, miệng đầy mùi thuốc đắng. Nàng nôn mửa mấy lần vẫn không nôn ra được, đành cố nhịn ngồi xuống giặt quần áo.
Khi nàng phơi xong y phục, mặt trời đã chiếu thẳng đỉnh trên đầu, nàng ngáp một cái, gắng gượng đi lau bàn ghế. Đến khi làm xong mọi việc, nàng mệt lả người không thẳng nổi eo, bụng đói meo kêu réo bạo động.
Thời Hoạ vào bếp tìm kiếm, không ai chừa cơm cho nàng, đáy nồi sạch sẽ. Nàng định tự nấu ăn, vừa mới nhóm lửa đã có một nha hoàn chạy vài nói Nhị thiếu gia bảo nàng đến thư phòng hầu hạ.
Cho dù Thời Họa có tốt tính cỡ nào thì nàng không phải là cục bột để mặc người khác nhào nặn, nàng không nhịn được, mắng: "Diêm Vương sống! Chỉ biết bắt người ta làm việc, không cho người ta ăn cơm!"
Nàng cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, hai chân giống như bước trên bông, chỉ đi một đoạn ngắn mà như cách xa vạn dặm.
Một lúc lâu sau mới đến thư phòng, đương nhiên là khiến cho vị "Bồ Tát sống" kia bất mãn. Lục Thời An cầm bút, chấm một chút mực Đoan Khê trong nghiên, cổ tay khẽ nâng lên uốn lượn trên giấy tuyên thành. Thần sắc của hắn thoải mái, dáng người tuấn lãng, cho dù ai nhìn thấy cũng phải khen rằng “quân tử khiêm nhường” nhưng mở miệng ra thì vô cùng cay nghiệt: "Lục phủ mua ngươi về, phát lương cho ngươi, chẳng lẽ là để ngươi đến xem chủ tử làm việc sao?"
"Họa Nhi không dám." Ấm ức đã dằn xuống cả ngày trời chợt dâng trào, Thời cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giày ướt sũng trong lúc nàng giặt đồ.
"Không dám? Ta thấy ngươi dám đấy, làm việc thì lề mề, nếu mà ai cũng như ngươi, thì đã chết đói từ lâu rồi."
Nàng thật sự vô cùng ấm ức, tinh thần hôm qua vừa mới xốc lại, giờ đây bay biến sạch sẽ. Cảm giác chua xót ngập tràn hốc mắt, nước mắt không thể kìm được đua nhau rơi xuống.
Mực trong nghiên đã cạn, Lục Thời An liếc nhìn nàng: "Còn ngây ra đó làm gì? Không mau mài mực đi!”
Thời Họa yếu ớt đáp lời, nàng đến trước án, vén tay áo lên, châm nước vào nghiên mực, rồi cầm thỏi mực mài cẩn thận.
Nàng cố gắng căng mắt để nhìn rõ hoa văn tinh tế trên thỏi mực, nhưng màng nước làm ánh mắt nàng trở nên mơ hồ, nước mắt không ngừng dâng lên trong hốc mắt. Từng giọt nước mắt rơi vào trong nghiên mực, trộn với nước kia tạo thành mực nước.
Lục Thời An đang viết thư hồi âm cho đồng môn ở Đức Châu xa xôi. Năm ngoái, vị đồng môn này viết thư nhờ hắn một việc, hiện tại vẫn chưa có manh mối gì. Thời gian trôi qua cũng đã lâu, hắn không thể để cho người ta chờ thêm nên viết thư hồi đáp.
Viết được hơn phân nửa, hắn đưa tay chấm mực, một giọt nước mắt rơi lên mu bàn tay hắn. Cảm giác nóng hổi kia khiến bàn tay hắn cứng đờ, sau đó, nước mắt rơi vào tay càng nhiều hơn, hắn gác bút nhìn nàng.
Búi tóc của nàng hơi lỏng lẻo, một vài sợi tóc dài rủ xuống che khuất một bên mặt, có thể thấy được nàng đang cố kìm nén không bật ra tiếng khóc. Nàng cúi đầu, đôi vai run lên, bàn tay liên tục mài mực. Nước mắt rơi vào trong nghiên mực, bắn lên lòng bàn tay nhăn nheo vì giặt quần áo.
"Khóc cái gì?"
Thời Họa cố gắng dằn xuống cảm giác ấm ức, gác thỏi mực lên, nghiêng người, hai tay đặt lên bụng, xoay người đáp lời: "Nô tỳ không khóc."
Lục Thời An thấy nàng mạnh miệng, liền nói: "Ngẩng đầu lên."
Lúc nàng ngẩng mặt lên, đúng lúc nước mắt rơi ra, từng giọt đua nhau lăn trên mặt. Đôi mắt trắng đen rõ ràng kia giống như Hắc Diệu Thạch ngâm trong nước suối, nó đầm đìa nước mắt nhìn thẳng vào hắn.
Lục Thời An vô thức giơ tay lên muốn lau nước mắt cho nàng, Thời Họa lại cho rằng hắn đang muốn đánh nàng, nàng vội nghiêng mặt qua một bên theo phản xạ. Hắn ngây người một lúc rồi thả bàn tay cứng đờ xuống: "Không phải ngươi nói là không khóc sao? Thứ trên mặt kia là gì?"
Lời hắn nói giống như đại hồng thuỷ phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, làm cho Thời Họa không thể nào kìm nén được nữa, lúc này, tất cả ấm ức và áp lực đều bộc phát. Nàng bật khóc thành tiếng, nghẹn ngào nói: "Nô tỳ không được khóc sao? Có luật nào cấm người ta không thể khóc không?" Mặc dù nàng đang khóc nhưng lời nói rất rõ ràng: "Nếu như đã không có, vậy vì sao nô tỳ không được khóc chứ? Còn nếu đó là quy củ của Nhị gia, vậy thì nô tỳ cứ khóc, muốn đánh muốn mắng gì tuỳ ngài!”
Thời Họa khóc nức nở, nước mắt ngập hốc mắt, nàng không thấy rõ sắc mặt của Lục Thời An như thế nào. Chợt, trước mắt nàng tối sầm lại, không còn ý thức được gì nữa.
Tử Đằng ôm y phục vừa thay ra của Lục Thời An đến, miệng cười đi đến trước mặt Thời Họa, không khách khí nhét vào lòng nàng: "Làm phiền tỷ nhé!”
Có người khơi mào, những nha hoàn khác cũng thi nhau giao việc vào cho Thời Họa. Người thì nói lát nữa phải đi pha trà, người nói phải đến thư phòng mài mực, người khác lại nói phải lau hết tất cả bàn ghế trong phòng.
Thời Họa ôm y phục đứng ở trong viện, nhất thời, nàng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Mai Sương đứng dưới hiên, dựa vào cột nhìn nàng một hồi lâu, chờ đến khi bọn nha hoàn rời đi, nàng ta mới bắt đầu chế giễu: "Ô, di nương của chúng ta không mau đi làm đi, chẳng lẽ còn muốn người ta mời thỉnh nữa hay sao?"
Thời Họa không thèm so đo với nàng ta, nàng định giặt y phục trước. Sau chính phòng là hậu viện, ở phía bắc hậu viện có mấy gian phòng cho nha hoàn ma ma ở, phía đông là phòng bếp nhỏ, phía tây là mái đình có giếng nước bên cạnh, tất cả chậu gỗ, chày gỗ, phấn bồ kết đều đặt ở trên bệ đá.
Một lão ma ma ăn mặc xa hoa bưng bát thuốc còn nóng hổi ra khỏi phòng bếp, đi đến bên cạnh Thời Họa, gọi: "Họa Nhi cô nương."
Thời Họa quay người lại, thấy người đến là Trương ma ma, nhũ mẫu của Lục Thời An, màng đặt y phục trong tay xuống, hỏi: "Ma ma, ngài có gì phân phó sao?”
Trương ma ma đã sống hơn nửa đời, kinh nghiệm dày dạn. Đây là cô nương hoa dung nguyệt mạo, đừng thấy bây giờ nàng không được thiếu gia chào đón, mỗi ngày nàng ở bên cạnh hầu hạ, ai dám chắc sau này thiếu gia sẽ không thích?
Trương ma ma đối đãi với Thời Họa bình thường, bà híp mắt cười nói: "Phân phó thì không dám, cô nương uống chén thuốc này đi."
Trong chén là nước thuốc màu nâu, mùi vị khó ngửi, Thời Họa khó hiểu, nhíu đôi mi thanh tú, hỏi: "Trương ma ma, đây là thuốc gì?"
Trương ma ma không nói rõ, chỉ nói: "Lục gia chúng ta có quy củ, chủ mẫu chưa vào cửa, nam nhân không được có con."
Nghe vậy Thời Họa lập tức hiểu ngay, đây canh tránh thai, nhưng nàng và Lục Thời An vốn chẳng xảy ra chuyện gì cả. Nàng ngập ngừng không biết phải giải thích thế nào: "Ma ma, ta..."
"Cô nương không cần lo lắng, mặc dù thuốc này có hơi đắng nhưng không ảnh hưởng đến thân thể." Trương ma ma thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng từ đỏ chuyển thành trắng, chỉ cho rằng nàng lo lắng về thuốc này.
Chuyện này sao có thể giải thích rõ ràng được? Tối qua, thật sự nàng đã ở trong phòng Lục Thời An cả đêm. Thời Họa cắn môi, thất thần nhìn chằm chằm chén thuốc, cuối cùng nàng bưng lên, nín thở uống một hơi sạch sẽ.
Trương ma ma nhìn chén thuốc trống không, trong đáy lòng bà dâng lên chút thiện cảm với nàng, đây là cô nương biết tiến lùi, hiểu rõ lý lẽ.
Thời Họa thấy Trương ma ma đi xa, lúc này nàng mới nôn mửa mấy lần. Từ tối qua đến giờ nàng chưa được uống miếng nước nào, bây giờ da dày dậy sóng, miệng đầy mùi thuốc đắng. Nàng nôn mửa mấy lần vẫn không nôn ra được, đành cố nhịn ngồi xuống giặt quần áo.
Khi nàng phơi xong y phục, mặt trời đã chiếu thẳng đỉnh trên đầu, nàng ngáp một cái, gắng gượng đi lau bàn ghế. Đến khi làm xong mọi việc, nàng mệt lả người không thẳng nổi eo, bụng đói meo kêu réo bạo động.
Thời Hoạ vào bếp tìm kiếm, không ai chừa cơm cho nàng, đáy nồi sạch sẽ. Nàng định tự nấu ăn, vừa mới nhóm lửa đã có một nha hoàn chạy vài nói Nhị thiếu gia bảo nàng đến thư phòng hầu hạ.
Cho dù Thời Họa có tốt tính cỡ nào thì nàng không phải là cục bột để mặc người khác nhào nặn, nàng không nhịn được, mắng: "Diêm Vương sống! Chỉ biết bắt người ta làm việc, không cho người ta ăn cơm!"
Nàng cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, hai chân giống như bước trên bông, chỉ đi một đoạn ngắn mà như cách xa vạn dặm.
Một lúc lâu sau mới đến thư phòng, đương nhiên là khiến cho vị "Bồ Tát sống" kia bất mãn. Lục Thời An cầm bút, chấm một chút mực Đoan Khê trong nghiên, cổ tay khẽ nâng lên uốn lượn trên giấy tuyên thành. Thần sắc của hắn thoải mái, dáng người tuấn lãng, cho dù ai nhìn thấy cũng phải khen rằng “quân tử khiêm nhường” nhưng mở miệng ra thì vô cùng cay nghiệt: "Lục phủ mua ngươi về, phát lương cho ngươi, chẳng lẽ là để ngươi đến xem chủ tử làm việc sao?"
"Họa Nhi không dám." Ấm ức đã dằn xuống cả ngày trời chợt dâng trào, Thời cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giày ướt sũng trong lúc nàng giặt đồ.
"Không dám? Ta thấy ngươi dám đấy, làm việc thì lề mề, nếu mà ai cũng như ngươi, thì đã chết đói từ lâu rồi."
Nàng thật sự vô cùng ấm ức, tinh thần hôm qua vừa mới xốc lại, giờ đây bay biến sạch sẽ. Cảm giác chua xót ngập tràn hốc mắt, nước mắt không thể kìm được đua nhau rơi xuống.
Mực trong nghiên đã cạn, Lục Thời An liếc nhìn nàng: "Còn ngây ra đó làm gì? Không mau mài mực đi!”
Thời Họa yếu ớt đáp lời, nàng đến trước án, vén tay áo lên, châm nước vào nghiên mực, rồi cầm thỏi mực mài cẩn thận.
Nàng cố gắng căng mắt để nhìn rõ hoa văn tinh tế trên thỏi mực, nhưng màng nước làm ánh mắt nàng trở nên mơ hồ, nước mắt không ngừng dâng lên trong hốc mắt. Từng giọt nước mắt rơi vào trong nghiên mực, trộn với nước kia tạo thành mực nước.
Lục Thời An đang viết thư hồi âm cho đồng môn ở Đức Châu xa xôi. Năm ngoái, vị đồng môn này viết thư nhờ hắn một việc, hiện tại vẫn chưa có manh mối gì. Thời gian trôi qua cũng đã lâu, hắn không thể để cho người ta chờ thêm nên viết thư hồi đáp.
Viết được hơn phân nửa, hắn đưa tay chấm mực, một giọt nước mắt rơi lên mu bàn tay hắn. Cảm giác nóng hổi kia khiến bàn tay hắn cứng đờ, sau đó, nước mắt rơi vào tay càng nhiều hơn, hắn gác bút nhìn nàng.
Búi tóc của nàng hơi lỏng lẻo, một vài sợi tóc dài rủ xuống che khuất một bên mặt, có thể thấy được nàng đang cố kìm nén không bật ra tiếng khóc. Nàng cúi đầu, đôi vai run lên, bàn tay liên tục mài mực. Nước mắt rơi vào trong nghiên mực, bắn lên lòng bàn tay nhăn nheo vì giặt quần áo.
"Khóc cái gì?"
Thời Họa cố gắng dằn xuống cảm giác ấm ức, gác thỏi mực lên, nghiêng người, hai tay đặt lên bụng, xoay người đáp lời: "Nô tỳ không khóc."
Lục Thời An thấy nàng mạnh miệng, liền nói: "Ngẩng đầu lên."
Lúc nàng ngẩng mặt lên, đúng lúc nước mắt rơi ra, từng giọt đua nhau lăn trên mặt. Đôi mắt trắng đen rõ ràng kia giống như Hắc Diệu Thạch ngâm trong nước suối, nó đầm đìa nước mắt nhìn thẳng vào hắn.
Lục Thời An vô thức giơ tay lên muốn lau nước mắt cho nàng, Thời Họa lại cho rằng hắn đang muốn đánh nàng, nàng vội nghiêng mặt qua một bên theo phản xạ. Hắn ngây người một lúc rồi thả bàn tay cứng đờ xuống: "Không phải ngươi nói là không khóc sao? Thứ trên mặt kia là gì?"
Lời hắn nói giống như đại hồng thuỷ phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, làm cho Thời Họa không thể nào kìm nén được nữa, lúc này, tất cả ấm ức và áp lực đều bộc phát. Nàng bật khóc thành tiếng, nghẹn ngào nói: "Nô tỳ không được khóc sao? Có luật nào cấm người ta không thể khóc không?" Mặc dù nàng đang khóc nhưng lời nói rất rõ ràng: "Nếu như đã không có, vậy vì sao nô tỳ không được khóc chứ? Còn nếu đó là quy củ của Nhị gia, vậy thì nô tỳ cứ khóc, muốn đánh muốn mắng gì tuỳ ngài!”
Thời Họa khóc nức nở, nước mắt ngập hốc mắt, nàng không thấy rõ sắc mặt của Lục Thời An như thế nào. Chợt, trước mắt nàng tối sầm lại, không còn ý thức được gì nữa.