Thời Họa Thời An - Đường Khương
Chương 14: Trong sạch!
Uống thuốc được mấy hôm, bệnh tình của Thời Họa chẳng những không khỏi mà ngày càng nặng hơn. Đào Chi nhìn thấy Thời Hoạ bệnh đến độ gầy trơ xương, mặt trắng bệch, thì rơi nước mắt: "Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ có gì nghĩ không thông vậy?"
Thời Họa gượng ngồi dậy đưa tay lau nước mắt cho nàng, hơi thở yếu ớt, nói: "Ta không sao... Muội muội ngoan, đừng khóc... Không chừng bệnh thế này ta còn thể đi theo cha…”
Nàng bệnh đến độ này nàng nghĩ hay là chết đi rũ bỏ mọi thứ. Mà người đã có suy nghĩ này thì có thể khỏi bệnh được.
"Nói bậy..." Đào Chi kéo tay nàng: "Chẳng qua chỉ bị phong hàn thôi, nào đến độ đó... Tỷ đừng lo lắng quá, lão phu nhân nói tỷ hãy nghỉ ngơi cho khỏe, Lục gia sẽ không bỏ mặc tỷ. Cho dù Lục gia bỏ mặc tỷ thì vẫn còn có muội, nhất định muội sẽ mời đại phu tốt nhất đến, tỷ cứ yên tâm..."
Cảm giác đau đớn, chua xót không thể nói thành lời, Thời Hoạ chỉ biết rơi nước mắt.
Ngày hôm sau, Đào Chi năn nỉ Vương ma ma mời đại phu lâu đời đến. Vị đại phu già vuốt vuốt chòm râu, lúc thì lắc đầu, lúc thì gật đầu càng khiến Đào Chi lo lắng hơn.
Bắt mạch xong, Đào Chi đưa đại phu ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Tiên sinh, tỷ tỷ của ta thế nào rồi?”
"Hao tổn gan vì suy nghĩ quá nhiều!" Lão đại phu nói.
Đào Chi nghe không hiểu, sốt ruột đến mặt cả đỏ: "Ngài nói xem có chữa được hay không đi!"
"Tâm bệnh thì cần trị bằng tâm dược, tâm bệnh của vị cô nương này quá nặng, dẫn đến bệnh tình dai dẳng, vừa khuyên bảo, vừa uống thuốc của ta, sẽ không việc gì!”
Đào Chi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói lời cảm tạ đại phu.
Đào Chi đút Thời Họa uống thuốc: "Tỷ tỷ, đại phu nói bệnh của tỷ không có gì trầm trọng, tử đừng quá lo lắng. Tỷ có tâm sự gì sao? Nói với muội đi."
Thời Họa uống thuốc xong, tinh thần tốt hơn rất nhiều, nàng dựa vào người Đào Chi hít sâu một hơi, hỏi: "Lão phu nhân có nhắc đến ta không?"
"Hôm nay lão phu nhân hỏi thăm bệnh tình của tỷ, ngoài ra không nói gì cả. Tỷ thư thả đi, đợi tỷ khỏe lại, muội dẫn tỷ đến nhà muội chơi."
Đào Chi khuyên nhủ rất nhiều, sợ Thời Họa mệt mỏi, nàng còn chỉnh lại góc chăn: "Tỷ nghỉ ngơi đi, lát nữa muội đến cho tỷ uống thuốc."
Thuốc của lão đại phu này tốt hơn trước, Thời Họa cảm giác thân thể nhẹ hơn rất nhiều.
Sắc trời dần tối, mọi người trong phủ đã dùng cơm xong, mấy nha hoàn đi đi lại lại trò chuyện cùng nhau: "Lần này Đại thiếu gia đi Lưỡng Quảng làm ăn, mấy tháng sau mới về."
Một người khác hạ giọng, nói: "Ta nghe Thải Hồng tỷ tỷ bên cạnh Đại thiếu phu nhân nói, lần này Đại thiếu gia đi rất lâu, Đại thiếu phu cố ý chọn nha hoàn đi theo Đại thiếu gia..."
Lời này vừa dứt, mấy nha hoàn đều tò mò hỏi: "Đã chọn được người rồi sao?"
"Nghe nói..." người kia cố ý dừng lại: "Lúc trước Đại thiếu gia xem trọng..." Nàng ta hất cằm bĩu môi với Thời Họa trong phòng: "Ai ngờ, thật xúi quẩy... ai đó bị bệnh liên tục nên Đại thiếu phu nhân đã chọn một người tên Vận Nhi gì rồi."
Tiếng nói dần đi xa...
Đôi mắt sáng ngời của Thời Họa nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, những lời vừa rồi nàng nghe không sót chữ nào. Lục Diệu Thần sắp đi ra ngoài sao?
Nàng rất muốn hỏi Đào Chi chuyện này có phải thật hay không. Khó khăn lắm nàng mới ngồi dậy xuống khỏi giường, đúng lúc này, Đào Chi đẩy cửa vào: "Tỷ đừng động đậy! Muốn lấy gì muội lấy cho, tỷ vừa mới uống thuốc, mồ hôi mới ra, giờ lại ra gió thì sao khỏe được?"
Thời Họa kéo tay áo của Đào Chi, hỏi: "Tiểu Chi, có phải... Đại thiếu gia sẽ ra ngoài không?"
Đào Chi cảm thấy kinh ngạc không biết vì sao Thời Họa lại hỏi về Đại thiếu gia, nhưng nàng vẫn trả lời: “Đúng vậy, sáng mai sẽ đi, nghe nói đi Lưỡng Quảng buôn bán, phải ba bốn tháng mới về."
"Sao đột nhiên tỷ lại hỏi đến Đại thiếu gia?"
Thời Họa nằm trên gối thở mạnh ra một hơi, nàng nhắm mắt lại, qua một lúc lâu, nàng nói: "Không có gì, chỉ là vừa rồi nghe có người bàn tán."
Sau khi Lục Diệu Thần đi, bệnh của Thời Họa ngày càng tốt hơn, chưa đến nửa tháng đã phục hồi hơn phân nửa. Đào Chi đến đưa cơm cho nàng, thấy tinh thần nàng phấn chấn, liền nói: "A Di Đà phật, Phật Tổ phù hộ, cuối cùng tỷ đã khỏe rồi."
"Cảm ơn muội... Đào Chi, ta không biết phải cảm ơn muội thế nào." Thời Họa cười nhạt một tiếng: "Nếu không có muội, có lẽ ta đã chết từ lâu rồi."
"Phủi, phủi, phủi." Đào Chi phủi ba lần: "Nói gì xui xẻo thế!"
Nàng đưa cháo cho Thời Họa, cười nói: "Nếu như muốn cảm ơn muội thì rất đơn giản, đợi tỷ khỏe lại thêu cho muội mấy cái khăn là được rồi."
Thời Họa gật đầu, khẽ cười: "Không thành vấn đề!"
Nửa tháng sau, chim én xây tổ dưới mái hiên, hoa lê rơi rụng đầy sân, cuối cùng bệnh của Thời Họa cũng khỏe.
Thời tiết đã ấm hơn, mọi người đều đổi sang áo xuân mỏng, Thời Họa lấy một bộ váy dài hoa văn tối màu xanh lá cây trong tủ quần áo mình. Thay y phục xong, nàng soi gương búi tóc, còn tô thêm chút son.
Thời Họa nhìn bản thân mình trong gương, gọn gàng xinh đẹp, nhưng lại không thể vui nổi.
Hôm nay, nàng muốn đi tìm Tam thiếu gia Lục Hân Văn, vứt hết mặt mũi cầu xin hắn chọn mình làm nha hoàn thông phòng...
Nàng phải leo lên giường của Tam gia trước khi Lục Diệu Thần trở về, nếu không chỉ có cái chết chờ nàng.
Chết trong sạch và sống nhục nhã, nàng chọn vế sau, không cần quan tâm đến thể diện nữa.
Ăn cơm chiều xong, như thường lệ Lục Hân Văn đến nội viện của Lục lão phu nhân hầu chuyện.
Thời Họa tán gẫu với mấy nha hoàn khác ở dưới hiên, khóe mắt luôn nhìn về phía rèm cửa, sợ bỏ lỡ Lục tam thiếu gia.
Ước chừng khoảng hai canh giờ sau, Lục Hân Văn đi ra khỏi phòng, Thời Họa kiếm cớ tạm biệt nhóm nha hoàn, lặng lẽ đi theo Tam thiếu gia. Nàng đi theo cả một đoạn đường, vậy mà khi gần đến viện của Lục Hân Văn, nàng lại không có dũng khí gọi hắn lại.
"Ngươi đi theo ta làm gì? Có việc gì sao?" Lục Hân Văn dừng bước, xoay người lại hỏi.
Thật ra, hắn đã sớm phát hiện có người đi theo mình, ban đầu hắn chỉ nghĩ là tiện đường, nào ngờ nàng lại theo đến viện của hắn.
Mặt Thời Họa đỏ bừng, mím môi, đôi tay vã mồ hôi lạnh rũ xuống hai bên, mép váy bị nàng siết chặt nhăn nhúm nhưng nàng vẫn không thể mở lời.
Lục Hân Văn thấy nàng thẹn thùng cũng không nói gì, lúc hắn xoay người rời đi, nàng ở phía sau gọi lại: "Tam... Gia..."
"Có chuyện gì?"
Điều khiến Lục Hân Văn không ngờ tới là là tiểu nha đầu với dung mạo xinh đẹp, dáng vẻ nhã nhặn lại quỳ xuống trước mặt hắn, sau đó nói ra những lời dung tục, thậm chí không có chút tự trọng nào.
"Tam... Gia... Nô tỳ muốn vào viện của ngài để hầu hạ... Xin ngài hãy nói với lão phu nhân là muốn đưa nô tỳ đi..." Hiện giờ trên đầu của Thời Họa đang treo một thanh đao sắc bén, tất cả lễ nghĩa liêm sỉ giờ đây không còn quan trọng nữa, nàng đã không có đường lui rồi.
Không chỉ riêng hắn kinh ngạc, mà ngay cả Lục Thời An ở cách đó không xa cũng không ngờ tới...
Thời Họa gượng ngồi dậy đưa tay lau nước mắt cho nàng, hơi thở yếu ớt, nói: "Ta không sao... Muội muội ngoan, đừng khóc... Không chừng bệnh thế này ta còn thể đi theo cha…”
Nàng bệnh đến độ này nàng nghĩ hay là chết đi rũ bỏ mọi thứ. Mà người đã có suy nghĩ này thì có thể khỏi bệnh được.
"Nói bậy..." Đào Chi kéo tay nàng: "Chẳng qua chỉ bị phong hàn thôi, nào đến độ đó... Tỷ đừng lo lắng quá, lão phu nhân nói tỷ hãy nghỉ ngơi cho khỏe, Lục gia sẽ không bỏ mặc tỷ. Cho dù Lục gia bỏ mặc tỷ thì vẫn còn có muội, nhất định muội sẽ mời đại phu tốt nhất đến, tỷ cứ yên tâm..."
Cảm giác đau đớn, chua xót không thể nói thành lời, Thời Hoạ chỉ biết rơi nước mắt.
Ngày hôm sau, Đào Chi năn nỉ Vương ma ma mời đại phu lâu đời đến. Vị đại phu già vuốt vuốt chòm râu, lúc thì lắc đầu, lúc thì gật đầu càng khiến Đào Chi lo lắng hơn.
Bắt mạch xong, Đào Chi đưa đại phu ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Tiên sinh, tỷ tỷ của ta thế nào rồi?”
"Hao tổn gan vì suy nghĩ quá nhiều!" Lão đại phu nói.
Đào Chi nghe không hiểu, sốt ruột đến mặt cả đỏ: "Ngài nói xem có chữa được hay không đi!"
"Tâm bệnh thì cần trị bằng tâm dược, tâm bệnh của vị cô nương này quá nặng, dẫn đến bệnh tình dai dẳng, vừa khuyên bảo, vừa uống thuốc của ta, sẽ không việc gì!”
Đào Chi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói lời cảm tạ đại phu.
Đào Chi đút Thời Họa uống thuốc: "Tỷ tỷ, đại phu nói bệnh của tỷ không có gì trầm trọng, tử đừng quá lo lắng. Tỷ có tâm sự gì sao? Nói với muội đi."
Thời Họa uống thuốc xong, tinh thần tốt hơn rất nhiều, nàng dựa vào người Đào Chi hít sâu một hơi, hỏi: "Lão phu nhân có nhắc đến ta không?"
"Hôm nay lão phu nhân hỏi thăm bệnh tình của tỷ, ngoài ra không nói gì cả. Tỷ thư thả đi, đợi tỷ khỏe lại, muội dẫn tỷ đến nhà muội chơi."
Đào Chi khuyên nhủ rất nhiều, sợ Thời Họa mệt mỏi, nàng còn chỉnh lại góc chăn: "Tỷ nghỉ ngơi đi, lát nữa muội đến cho tỷ uống thuốc."
Thuốc của lão đại phu này tốt hơn trước, Thời Họa cảm giác thân thể nhẹ hơn rất nhiều.
Sắc trời dần tối, mọi người trong phủ đã dùng cơm xong, mấy nha hoàn đi đi lại lại trò chuyện cùng nhau: "Lần này Đại thiếu gia đi Lưỡng Quảng làm ăn, mấy tháng sau mới về."
Một người khác hạ giọng, nói: "Ta nghe Thải Hồng tỷ tỷ bên cạnh Đại thiếu phu nhân nói, lần này Đại thiếu gia đi rất lâu, Đại thiếu phu cố ý chọn nha hoàn đi theo Đại thiếu gia..."
Lời này vừa dứt, mấy nha hoàn đều tò mò hỏi: "Đã chọn được người rồi sao?"
"Nghe nói..." người kia cố ý dừng lại: "Lúc trước Đại thiếu gia xem trọng..." Nàng ta hất cằm bĩu môi với Thời Họa trong phòng: "Ai ngờ, thật xúi quẩy... ai đó bị bệnh liên tục nên Đại thiếu phu nhân đã chọn một người tên Vận Nhi gì rồi."
Tiếng nói dần đi xa...
Đôi mắt sáng ngời của Thời Họa nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, những lời vừa rồi nàng nghe không sót chữ nào. Lục Diệu Thần sắp đi ra ngoài sao?
Nàng rất muốn hỏi Đào Chi chuyện này có phải thật hay không. Khó khăn lắm nàng mới ngồi dậy xuống khỏi giường, đúng lúc này, Đào Chi đẩy cửa vào: "Tỷ đừng động đậy! Muốn lấy gì muội lấy cho, tỷ vừa mới uống thuốc, mồ hôi mới ra, giờ lại ra gió thì sao khỏe được?"
Thời Họa kéo tay áo của Đào Chi, hỏi: "Tiểu Chi, có phải... Đại thiếu gia sẽ ra ngoài không?"
Đào Chi cảm thấy kinh ngạc không biết vì sao Thời Họa lại hỏi về Đại thiếu gia, nhưng nàng vẫn trả lời: “Đúng vậy, sáng mai sẽ đi, nghe nói đi Lưỡng Quảng buôn bán, phải ba bốn tháng mới về."
"Sao đột nhiên tỷ lại hỏi đến Đại thiếu gia?"
Thời Họa nằm trên gối thở mạnh ra một hơi, nàng nhắm mắt lại, qua một lúc lâu, nàng nói: "Không có gì, chỉ là vừa rồi nghe có người bàn tán."
Sau khi Lục Diệu Thần đi, bệnh của Thời Họa ngày càng tốt hơn, chưa đến nửa tháng đã phục hồi hơn phân nửa. Đào Chi đến đưa cơm cho nàng, thấy tinh thần nàng phấn chấn, liền nói: "A Di Đà phật, Phật Tổ phù hộ, cuối cùng tỷ đã khỏe rồi."
"Cảm ơn muội... Đào Chi, ta không biết phải cảm ơn muội thế nào." Thời Họa cười nhạt một tiếng: "Nếu không có muội, có lẽ ta đã chết từ lâu rồi."
"Phủi, phủi, phủi." Đào Chi phủi ba lần: "Nói gì xui xẻo thế!"
Nàng đưa cháo cho Thời Họa, cười nói: "Nếu như muốn cảm ơn muội thì rất đơn giản, đợi tỷ khỏe lại thêu cho muội mấy cái khăn là được rồi."
Thời Họa gật đầu, khẽ cười: "Không thành vấn đề!"
Nửa tháng sau, chim én xây tổ dưới mái hiên, hoa lê rơi rụng đầy sân, cuối cùng bệnh của Thời Họa cũng khỏe.
Thời tiết đã ấm hơn, mọi người đều đổi sang áo xuân mỏng, Thời Họa lấy một bộ váy dài hoa văn tối màu xanh lá cây trong tủ quần áo mình. Thay y phục xong, nàng soi gương búi tóc, còn tô thêm chút son.
Thời Họa nhìn bản thân mình trong gương, gọn gàng xinh đẹp, nhưng lại không thể vui nổi.
Hôm nay, nàng muốn đi tìm Tam thiếu gia Lục Hân Văn, vứt hết mặt mũi cầu xin hắn chọn mình làm nha hoàn thông phòng...
Nàng phải leo lên giường của Tam gia trước khi Lục Diệu Thần trở về, nếu không chỉ có cái chết chờ nàng.
Chết trong sạch và sống nhục nhã, nàng chọn vế sau, không cần quan tâm đến thể diện nữa.
Ăn cơm chiều xong, như thường lệ Lục Hân Văn đến nội viện của Lục lão phu nhân hầu chuyện.
Thời Họa tán gẫu với mấy nha hoàn khác ở dưới hiên, khóe mắt luôn nhìn về phía rèm cửa, sợ bỏ lỡ Lục tam thiếu gia.
Ước chừng khoảng hai canh giờ sau, Lục Hân Văn đi ra khỏi phòng, Thời Họa kiếm cớ tạm biệt nhóm nha hoàn, lặng lẽ đi theo Tam thiếu gia. Nàng đi theo cả một đoạn đường, vậy mà khi gần đến viện của Lục Hân Văn, nàng lại không có dũng khí gọi hắn lại.
"Ngươi đi theo ta làm gì? Có việc gì sao?" Lục Hân Văn dừng bước, xoay người lại hỏi.
Thật ra, hắn đã sớm phát hiện có người đi theo mình, ban đầu hắn chỉ nghĩ là tiện đường, nào ngờ nàng lại theo đến viện của hắn.
Mặt Thời Họa đỏ bừng, mím môi, đôi tay vã mồ hôi lạnh rũ xuống hai bên, mép váy bị nàng siết chặt nhăn nhúm nhưng nàng vẫn không thể mở lời.
Lục Hân Văn thấy nàng thẹn thùng cũng không nói gì, lúc hắn xoay người rời đi, nàng ở phía sau gọi lại: "Tam... Gia..."
"Có chuyện gì?"
Điều khiến Lục Hân Văn không ngờ tới là là tiểu nha đầu với dung mạo xinh đẹp, dáng vẻ nhã nhặn lại quỳ xuống trước mặt hắn, sau đó nói ra những lời dung tục, thậm chí không có chút tự trọng nào.
"Tam... Gia... Nô tỳ muốn vào viện của ngài để hầu hạ... Xin ngài hãy nói với lão phu nhân là muốn đưa nô tỳ đi..." Hiện giờ trên đầu của Thời Họa đang treo một thanh đao sắc bén, tất cả lễ nghĩa liêm sỉ giờ đây không còn quan trọng nữa, nàng đã không có đường lui rồi.
Không chỉ riêng hắn kinh ngạc, mà ngay cả Lục Thời An ở cách đó không xa cũng không ngờ tới...