Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thịt Phượng Hoàng - Trang 4

Chương 81: Mắt Bão



Theo dõi bản tin kinh tế, lòng Phượng hỗn loạn.
Thân là giám đốc công ty xây dựng, Đạt đang bị tạm giam. Công ty lộ ra vô số lỗ hổng tài chính. Việc Đạt bòn rút tiền từ mỏ khai khoáng Quý Xá lộ ra. Báo chí và truyền thông đang um xùm với vụ việc này.
Về mặt pháp lý mỏ Quý Xá do lão Phước chịu trách nhiệm. Đạt là con trai ông ta. Điều này khiến người ta không khỏi nghi ngờ về sự trong sạch của gia đình Tiến Phước.
Giống như trò Domino. Một quân đổ dẫn tới sự sụp đổ dây chuyền của toàn bộ hệ thống.
Sự bất minh về tài chính của công ty xây dựng lần lượt được khui ra. Kéo theo đó là nghi vấn minh bạch của công ty khai khoáng Tiến Phước. Trong khi vụ sập hầm mỏ và khai khoáng sai quy định ở Hương Khê còn chưa lắng xuống.
Với sự vào cuộc của cơ quan điều tra, những phi vụ phi pháp của Tiến Phước dần được lôi ra ánh sáng. Các bề tôi, đồng minh của lão Phước chính thức quay lưng với ông ta. Đối thủ thì nhân cơ hội trả đũa.
Đó là các trang báo chính thống. Các trang tin lá cải cũng không chịu kém cạnh. Tranh thủ độ hot của nhà Tiến Phước, họ liên tục đẩy phốt hot girl Hoàng Anh lên mục điểm tin. Đi cùng với đó là những tai tiếng mà cậu “CEO trẻ tuổi” Tiến Đạt gây ra trong quá khứ.
Giờ chẳng có phim bom tấn sắp ra mắt, ngôi sao lộ clip nóng hay đám cưới thế kỷ của minh tinh nào có thể dìm độ hot của nhà Tiến Phước xuống nữa rồi.
Với đà này, dù Đạt không bị bắt vì tội bắt cóc. Thì cũng sẽ trở thành tội phạm kinh tế ăn cơm Nhà nước.
Đây chính là tin mừng. Có điều, việc này diễn ra là do quả bom hẹn giờ anh cài trước đây tời giờ phát nổ? Hay anh vẫn đang âm thầm giúp đỡ cô?
Mẹ cô từng nói, người đàn ông tốt không phải người biết yêu thương khi còn mặn nồng. Mà kể cả khi chia tay, người đó vẫn tử tế với mình. Đó chính là người đàn ông tốt.
Anh ra tay giúp đỡ ngay cả khi cô xuống tay tàn nhẫn với anh ư?
Tắt trình duyệt tin tức trên điện thoại, lòng Phượng ngổn ngang.
Theo đúng mốc thời gian của kiếp trước, giờ này tin về cái chết của cô đang nằm chình ình trên các mặt báo. Chứ không phải tin tức tham ô của Tiến Đạt.
Ngay từ khi sống lại, cô nỗ lực thay đổi số phận. Thay đổi từ việc học, phấn đấu sự nghiệp và từng chút một chống lại từng thành viên nhà Tiến Phước. Vì cô tác động làm biến đổi lộ trình, cô gần như không có lợi thế đoán trước tương lai.
Tuy nhiên, các mốc sự kiện chính vẫn xảy ra như cũ, vì thế cô vẫn ôm chút tâm lý may mắn. Sau khi Đạt và đồng bọn bị bắt tận tay ở Panarea, chuyện tương lai hoàn toàn vuột khỏi tầm kiểm soát của cô.
Trước đây, ít nhất cô còn biết trước diễn biến của các sự kiện quan trọng. Tuy không thể tránh các tai nạn này, nhưng ít nhất cô đã được biết trước để chuẩn bị.
Ví dụ, cô biết nhóm đàn em của Đạt định bắt cô tới Panarea – giống như chúng đã làm kiếp trước. Sau đó mới cưỡng ép cô tới biệt thự của hắn ở ngoại ô.
Vì chúng nghĩ Phượng không thể nào biết bản thân sắp bị áp giải đi đâu, mới chủ quan để cô gọi điện thoại. Nhờ thế mà cô có cơ hội phím cho Tuệ địa điểm cô bị bắt tới, tìm cách kéo dài thời gian chờ cảnh sát.
Theo đó mà may mắn thoát nạn. Còn giờ lợi thế nhỏ bé này thậm chí còn không nằm trong tay cô nữa.
Đáng lẽ đống tin tức này phải mang tới hy vọng và sự lạc quan cho cô. Trái lại, cô cảm thấy bất an.
Cô biết tại sao.
Kiếp này rất nhiều thứ trở nên sáng sủa hơn nhờ nỗ lực không ngừng của cô và can thiệp của anh.
Nhà Tiến Phước suy yếu và dần sụp đổ dưới bàn tay điều khiển của người điều hành tập đoàn CCorp.
Nhưng mặc kệ sự thay đổi nghiêng trời lật đất này, mọi sự kiện chính của kiếp trước vẫn diễn ra. Thậm chí còn xảy ra ở mức độ nghiêm trọng hơn.
Phượng e sợ nguyên lý không đổi của dòng thời gian. Rằng dù con người có cố gắng thay đổi quá khứ đến đâu, tương lai vẫn đi theo hướng của chính nó.
Đây chính là lý do cô buông bỏ anh.
Cô bỏ lỡ anh lúc mười hai giờ đêm tại tầng cao nhất của CTower. Có lẽ đây là điều đúng đắn nhất cô từng làm.
Phượng cuộn mình trong chăn.
Nếu Tuệ ở nhà, chỉ cần thấy cô ủ dột, Tuệ lập tức bày đủ trò cho cô chơi. Xem chương trình truyền hình thực tế nhảm nhí, nghe nhạc hoặc nói chuyện phiếm kể cả lúc Tuệ đang bận làm việc.
Phượng đoán cảnh sát hay bác sĩ đã nói gì về cô khiến Tuệ lo sợ vậy. Thái độ của Tuệ rất khác thường.
Tuệ là một người bạn tốt, nhưng bản tính hơi qua loa đại khái. Tuyệt đối không phải mẫu người biết thể hiện sự quan tâm. Cô ấy nhất mực lôi cô về nhà để chăm sóc, để mắt tới cô từng li từng tí.
Chứng tỏ Tuệ đã nghe ngóng được tin tức gì về cô khiến một người sống ba phải như cô ấy phải lo lắng rồi.
Phượng thở dài thườn thượt, vùi đầu mình sâu hơn vào gối.
Tuệ đang đi công tác nên sẽ vắng nhà cả ngày. Vậy nên Phượng có thể dành toàn bộ thời gian để ngơ ngác nhìn vào khoảng không mà không bị ai cấm cản.
Giấu mình trong chăn gối không khiến trí óc cô thanh tỉnh hơn. Trái lại, trốn tránh sự thật khiến não cô cuồn cuộn trong suy nghĩ. Hàng loạt hình ảnh, âm thanh vồ lấy nhau như sóng dữ trong đêm giông.
“Đơn giản thôi. Để lại vài cái răng là được,”
“Anh tao sẽ giết mày! Bố tao sẽ bán mày vào cái nhà chứa ghê tởm nhất, cho mày hầu hạ bọn súc sinh vô lại. Rồi thả mày ra khi mày biến thành một miếng thịt nát đến con chó cũng chẳng thèm!”
“Nào, mèo nhỏ! Không muốn mẹ xảy ra chuyện gì thì mau thu móng vuốt đi. Ái chà, có tác dụng thật! Anh còn tưởng phải bắt thằng kia vào tận trong nhà chào mẹ em một tiếng thì em nó mới tin cơ.”
“Chơi chưa chán mà đã hỏng thì phí lắm.”
“Giờ ai cũng biết con gái ông Tân lên thành phố làm bồ nhí cho người ta. Cả nhà ông Tân sống bằng tiền bán trôn của con gái. Bố mẹ chị phải sống thế nào đây Phượng? Lúc trước chị không chết được, vì chị còn hy vọng để bám víu. Bây giờ…chị chẳng còn gì rồi.”
“Đừng giãy. Chỉ khiến em đau hơn thôi.”
“Nào…bây giờ chúng ta học đếm nhé!”
“Một.”
Phượng bật dậy, gào lên trong điên loạn. Tay chân cô vùng vẫy, chăn gối tung lên rơi lả tả xuống sàn như mớ giẻ rách. Cô quên sạch nguyên tắc giữ giọng của người làm nhạc, gào thét hàng chục phút không ngừng khiến họng cháy rát.
Mọi nỗi sỉ nhục và sự hành hạ của chúng nhấn chìm cô hết lần này tới lần khác.
Dây thần kinh vô cùng mong manh. Chỉ có kích cỡ vài micromet. Làm sao nó có thể chịu nổi sự dày vò tra tấn này.
Kể từ khi sống lại, cô chưa từng phát tiết cảm xúc như thùng thuốc nổ chực chờ nổ tung này. Nếu bây giờ không để nó rỉ ra, cô sẽ phát điên mất.
Cô gào hét tới điên cuồng. Cho tới tận khi hàng xóm trong chung cư không chịu nổi, đập cửa nhà Tuệ, quát ầm lên. Thì lúc này, lý trí của cô vừa kịp thanh tỉnh trở lại.
Phượng nằm vật trên sàn, đống chăn gối hỗn độn rơi tá lả xung quanh. Gò má ướt đẫm nhưng đôi mắt trừng trừng nhìn trần nhà vô cùng tỉnh táo.
Phải. Nằm im chờ chết có tác dụng gì chứ? Cơ hội sống lại không phải để cô hai tay dâng sinh mạng của mình cho chúng chà đạp, giày xéo như con ruồi con bọ dưới chân. Ai thèm bận tâm chứ? Nếu đến ngay chính bản thân cô còn không tự trân trọng chính mình.
Không ai cứu cô, ngoài chính bản thân cô đâu.
Phượng bật dậy. Cô không buồn lau nước mắt vẫn còn đang rơi tí tách trên cằm.
Từ trước đến nay, trong cuộc chiến với kẻ thù, cô luôn nằm ở vị trí yếu thế. Nhưng không thể vì vậy mà từ bỏ cuộc chiến.
Sau tai nạn ở Panarea, nội tâm của cô thay đổi đảo trời lật đất. Cô không tin vào khả năng chiến thắng của mình.
Cô không tài ba như anh. Đứng sau bức rèm, thao túng cuộc chơi thương trường theo luật do chính anh đặt ra.
Sống tại kiếp này càng lâu, cô càng mất niềm tin vào chiến thắng. Nhưng chỉ cần còn thở, cô phải chiến đấu bằng mọi sức mạnh của mình.
Và kể cả khi kết cục không thể thay đổi, cô sẽ ngã xuống như một chiến binh. Đối xử tốt với mọi người, dành thời gian quý báu còn lại cho người mà cô thương yêu.
Sau đó Phượng quay đầu nhìn cái thùng carton to ở góc tường, chất đầy đồ đạc mà Tuệ mang tới từ nhà cô.
Sau vụ bắt cóc Panarea, Tuệ qua nhà cô một chuyến, khuân tới đủ thứ mà Phượng thích tới đây.
Advertisement
Phượng nhấc cuốn album phiên bản giới hạn có chữ ký của Lê Cát Trọng Lý lên. Cô từng coi thứ này như báu vật, sung sướng ôm ấp cả ngày không buông.
Nếu kết cục chỉ có một, cô phải tận dụng thời gian còn lại của mình. Điều cô ân hận nhất sau khi chết là gì?
Ánh mắt Phượng lạnh nhạt nhìn cuốn album được cất giữ cẩn thận nên nhìn y như mới. Cô thả album vào thùng, rồi bình tĩnh ôm thùng carton to lên, lẳng lặng rời khỏi nhà Tuệ.

Bác đạo diễn nhà hát ngạc nhiên.
“Cái gì? Cháu muốn xin nghỉ việc? Bác có thể biết lý do không?
“Sau một quãng thời gian cống hiến, cháu cảm thấy nên dành một khoảng thời gian để nghỉ ngơi và lấy lại cảm hứng sáng tác ạ.”
“Chú hiểu. Cường độ làm việc này có lẽ đang quá tải và cháu cần thời gian xả hơi. Chú sẽ cho cháu nghỉ một thời gian. Bao giờ thấy ổn định lại, đoàn kịch luôn mở rộng cửa chào đón cháu. Có được không?”
Phượng cười.
“Cháu…muốn xin nghỉ hẳn chú ạ.”
Đạo diễn bất ngờ trước quyết định đột xuất của Phượng. Tuy nhiên thấy gần đây Phượng tham gia một dự án phim nhạc kịch, lại thấy cô viết nhạc thị trường khá thành công. Cho rằng Phượng định đổi hướng phát triển, từ bỏ sân khấu. Bác đạo diễn không hỏi nữa, đồng ý cho cô nghỉ.
Trên sân khấu kịch, các thành viên đoàn kịch tạm nghỉ tập, xúm lại quanh cái hộp carton của Phượng. Cô lôi từng thứ trong hộp ra.
“Album này tớ tặng Phú.”
Cậu bạn tên Phú ngạc nhiên.
“Album phiên bản giới hạn có chữ ký của Lê Cát Trọng Lý. Cái này cậu giữ còn hơn cả vàng cơ mà! Tại sao bây giờ lại cho tớ?”
“Có gì đâu. Nhạc hay tặng người hiểu nhạc thôi. Nhà tớ không có loa xịn nghe nhạc. Giữ album này cũng phí ra. Tớ nghe trên mạng cũng được. Album tặng cậu đấy.”
“Ôi Phượng, người huynh đệ tốt của tớ. Vậy tớ xin nhé.”
Cô lấy từ trong hộp chùm chìa khóa và giấy tờ.
“Cháu tặng bác Tiến ạ. Bác đừng từ chối nhé.”
Bác Tiến là bảo vệ nhà hát. Bác coi kỹ chùm chìa khóa trong tay rồi nheo mắt đọc dòng chữ nhỏ trên tờ giấy mà Phượng đưa. Là chìa khóa xe máy và đăng ký xe của cô. Bác Tiến lập tức nhét đồ về tay cô.
“Sao mày lại cho bác xe máy của mày! Cho bác rồi mày lấy gì mà đi?”
Phượng ấn chìa khóa vào tay bác Tiến. Bác năm nay đã sáu mươi ba tuổi. Hai con gái lấy chồng ở quê, nhà nghèo tới mức sống tới sáu thập kỷ bác Tiến chưa biết đi nghỉ mát là gì. Vợ bác đang mắc bệnh tim cần tiền phẫu thuật. Vì thế đôi vợ chồng già mới lóc cóc từ quê lên thành phố.
Viện phí cần trả, nhà mất tiền thuê. Đến cái xe máy bác cũng không có. Ngày nào bác Tiến cũng phải dậy từ bốn giờ sáng bắt xe bus vào chăm sóc vợ. Rồi lại nhanh nhanh chóng chóng về trước chín giờ tối kẻo hết xe bus. Ngày nào bác Tiến cũng tất bật qua lại. Nếu có xe máy, bác sẽ có thêm thời gian nghỉ ngơi.
Mà chỗ cô tới chẳng cần dùng tới xe máy nữa đâu.
Phượng dí chìa khóa vào tay bác Tiến.
“Bác nhận lấy đi ạ. Đây là tấm lòng của cháu. Cháu nghỉ việc ở nhà hát rồi về quê với mẹ. Nên cháu chẳng cần xe máy. Để một chỗ cho xe tự cũ rỉ thì chẳng thà tặng cho người cần hơn, bác ạ.”
Advertisement
Hôm nay Phượng tới xin nghỉ việc ở nhà hát. Còn vác theo một thùng carton đựng đầy đồ quý giá của cô và tặng hết cho mọi người. Ánh lo lắng hỏi:
“Phượng, tại sao bà lại quyết định như vậy? Bà có thể xin nghỉ dài hạn. Sau đó quay lại vẫn được mà.”
Cô cười vô tư.
“Tôi đã quyết định rồi. Bây giờ…tôi chỉ muốn dành thời gian ở bên mẹ thôi.”
Rất khó để sắp xếp sự bất an này thành lời. Ánh bỗng cảm thấy bất an khó hiểu.
Mười giờ sáng, Phượng rời khỏi văn phòng công chứng. Cô cất một tập tài liệu vào balo, cài khóa cẩn thận. Không còn xe máy, cô đi bộ ra trạm xe bus. Phượng gọi điện cho chị Linh.
“Alo chị Linh ạ. Chị đang ở đâu? Em muốn gặp chị một lát.”
Bên kia pha trộn nhiều tạp âm, chị Linh lớn tiếng.
“Chị đang ở khách sạn Melia.”
“Chị đang bận tổ chức sự kiện ạ?”
“Không. Khách sạn Melia đang tổ chức triển lãm cưới. Năm sau chị muốn tập trung phát triển mảng này nên đến thăm dò đối thủ tí thôi.”
“Mấy giờ chị về ạ?”
“Chị ở đây cả ngày cơ. Nếu có việc gấp thì tới Melia gặp chị luôn. À, cả anh Lợi cũng đang ở đây đấy.”
Phượng chợt khựng lại. Từ sau vụ bắt cóc đó, cô chưa gặp lại anh Lợi. Cô đáp:
“Vâng, vậy thì em tới khách sạn Melia liền.”
Xe bus của cô đỗ trước bến. Biển quảng cáo bệnh viện Đại học Y dán trên thân xe khiến cô chững lại một giây. Cô đổi ý.
“Chị Linh, đầu giờ chiều…em gặp chị ở Melia nhé.”
Giữa mắt bão luôn tĩnh lặng. Đó chính là quy luật tự nhiên. Yên bình, không có nghĩa là an toàn. Đó có nghĩa là một trận cuồng phong chuẩn bị ập tới.
Chương trước Chương tiếp
Loading...