Thịt Phượng Hoàng - Trang 4
Chương 55: Tiểu Thư Danh Môn
Để tiện cho các khách mời giao tiếp và thưởng thức bữa tối, tất cả mặt nạ hóa trang đều là kiểu nửa mặt, chỉ che đi phần trán cho tới hết sống mũi.
Chắc chắn vì thiên vị anh đẹp trai nên bạn lễ tân cố tình dâng cho anh chiếc mặt nạ Masquerade đẹp nhất – Mặt nạ “Bóng ma trong nhà hát Opera” mạ vàng, chỉ che nửa gương mặt bên phải.
Chỉ bằng nửa bên mặt hoàn mỹ đã khiến các quý cô liên tục lấy khăn tay lau nước miếng thèm thuồng.
Anh mặc lễ phục màu đen tối giản. Giờ chỉ cần thêm tấm áo choàng, anh sẽ hóa thân thành bóng ma bí ẩn trong nhà hát Opera, người sở hữu sức mạnh vô biên reo rắc nỗi sợ cho toàn thành phố. Cũng như mang lại danh tiếng vang dội cho Christine – nàng ca sĩ anh say mê.
Các cô gái sẽ bị dụ hoặc bởi phong cách lịch lãm và giọng nói quyến rũ của anh. Sau đó họ sẽ tự hỏi, điều gì được cất giấu sau lớp mặt nạ bí ẩn kia?
Là gương mặt hoàn mỹ của chàng trai đẹp tựa thánh thần, hay một con quỷ? Giống như một bộ phim kinh dị, dù nghi ngờ trước mắt là địa ngục, người ta vẫn sẵn sàng đưa chân.
Bởi không cưỡng lại sự tò mò và cám dỗ mê người.
Anh, chính là một người đàn ông hấp dẫn chết người như thế.
Khi Phượng còn đang lạc trong suy nghĩ, một cô nàng đeo mặt nạ gắn lông vũ thướt tha đi ngang qua mặt cô, cắt đứt ánh nhìn giữa cô và anh.
Cô ấy tự nhiên khoác tay anh.
“Anh An, anh cũng tham gia bữa tiệc này sao? Em đã cố liên lạc với anh, sao anh không gọi cho em?”
Giọng điệu mềm mại của cô gái rơi vào tai Phượng lại có sức công phá như búa tạ.
Nhìn cô gái lỗng lẫy khăng khít ôm cánh tay anh, Phượng choàng tỉnh khỏi giấc mộng.
—
Vì ai nấy đều đeo mặt nạ nên nhất thời Phượng không đoán ra đây là ai. Cho tới khi anh cất tiếng:
“Liên, em còn chưa chào hỏi mọi người.”
Minh liếc nhìn Phượng, nói.
“Dù gì cả ba chúng ta cùng lớn lên từ bé. Biết em bám anh An của em, nhưng đừng coi anh như người vô hình thế!”
“An?” Tại sao Minh và Liên lại gọi anh là An? Chẳng lẽ “Ba” chỉ là biệt danh của anh?
Không đúng. Rõ ràng Tuệ nói không có doanh nhân nào trong nước gọi là “anh Ba” hết.
Phượng lạc vào mê cung. Hôm nay là ngày gì thế này? Có cả tá người mà cô không biết xuất hiện.
Đặc biệt là anh. Cô không hiểu gì về anh hết.
Trong lúc Phượng rối rắm một chỗ, cô gái tên Liên – người đã tham gia vô số bữa tiệc, ứng xử vô cùng tự nhiên.
Liên nâng mày một cái, vô cùng phong tình ướt át. Cô ấy nhã nhặn chào từng người một.
Chào xong cô nàng gợi cảm đó đưa tay phủi lớp bụi vô hình trên vai áo anh. Động tác thể hiện chủ quyền trắng trợn.
“Anh An, em tình cờ gặp vài người bạn cũ ở đây. Họ rất muốn gặp anh. Anh cùng em nói chuyện với họ đôi câu nhé.”
Anh khéo léo lùi một bước để thoát khỏi cái tay bám dính của cô nàng. Anh chỉ đáp gọn.
“Liên, anh không nghĩ mình có việc cần thảo luận với bạn em. Em gặp họ đi. Anh còn đang nói chuyện.”
Liên? Phượng chợt bừng tỉnh. Cô nhớ ra rồi.
Đây chính là nàng idol Lileen! Tên thật của cô ta là Liên. Có cái tên làm đầu mối, Phượng mới liên kết được hình ảnh idol theo phong cách girl crush* với cô gái yêu kiều trước mặt.
*phong cách mạnh mẽ, cá tính của các nhóm nhạc nữ Kpop như Blackpink
Phượng chỉ chú tâm vào lĩnh vực chính của mình là nhạc kịch nên không nghe ngóng tới thị trường âm nhạc đại chúng.
Như Minh vừa nói, ba người họ lớn lên cùng nhau. Tức là thanh mai trúc mã? Làm thanh mai của hai đại gia này chứng tỏ Lileen có bối cảnh không vừa đâu.
Phượng chưa từng gặp mặt Lileen ngoài đời bao giờ. Cô nàng được mệnh danh là nữ hoàng bùng show. Từng có tiền án bỏ bom chị Linh.
Phượng còn tưởng Lileen là loại tiểu thư nhõng nhẽo như Hoàng Anh cơ. Không ngờ lại là một cô gái phong thái quyến rũ bậc này. Chắc hẳn công ty quản lý hướng Lileen tới phong cách trẻ trung để hợp với độ tuổi của fan.
Khi không có ống kính máy quay, Lileen mới thể hiện đúng tính cách của bản thân.
Anh đã từ chối, Lileen bèn tham gia cuộc hội thoại. Cô nàng nịnh Mike.
“Mike, bữa tiệc của ông thật tuyệt vời!”
Mike hơi nhếch mép.
“Thật ư?”
Để thể hiện mình không khen lấy lệ, Lileen đi vào chi tiết lý do mình khen tặng.
“Phải. Đặc biệt là âm nhạc. Cũng là người làm nhạc nên tôi có thể cam đoan. Rất đẳng cấp. Tôi dám chắc ông đã mời một nhà sản xuất từ nước ngoài phải không? Vì gout nhạc không thấy giống nghệ sĩ nào trong nước.”
Quả là người lăn lộn trong showbiz, nịnh đầm tai lắm.
Lileen tiếp tục.
“Nếu ông cho phép, tôi có thể lên hát một bài tặng sinh nhật ông được không? Tôi không phải diva gì nhưng chắc chắn khiến ông hài lòng.”
Người đồng bóng có một đặc điểm. Ưa nịnh.
Nhưng phải biết ca ngợi đúng ý họ. Nếu quý ai, cái gì họ cũng dốc lòng cho được. Đã chướng mắt, chắc chắn bị đì cho chết.
Phượng nhớ lại những thông tin cô điều tra được về Mike. Ông là một người có bối cảnh khiêm tốn, lăn lộn trong giới thời trang cao cấp không hề dễ dàng.
Vì thế Mike không hề coi thường dân nghiệp dư. Đó là một phần lý do Phượng được đứng ở đây. Thêm vào đó, Mike đặc biệt ghét các cô gái trẻ gọi mình là “Ông”.
Mike cười.
“Lileen, cô khách sáo quá. Sợ là tôi không có vinh dự mời cô hát trong bữa tiệc của mình đâu.”
Mike hướng về phía Phượng.
“Tôi đang muốn mời cô Phượng đây hát tặng tôi một bài.”
Lileen là một tiểu thư tham gia showbiz. Cô ta chỉ lướt mắt một cái là phát hiện ra bộ váy hàng nhái trên người Phượng.
Phượng làm gì có tiền mua váy dạ hội. Cô tự ra chợ chọn vải, lựa một mẫu thiết kế vừa ý trên mạng rồi ra thợ may gần nhà yêu cầu cắt may theo số đo của mình.
Có gia thế khủng, Lileen không khỏi có tính kênh kiệu. Có gương mặt nổi bật nào trong giới showbiz mà Lileen không biết. Bộ dạng phổ thông cùng chiếc váy rẻ tiền kia, chắc là một đứa vô danh tiểu tốt mà bên tổ chức sự kiện nhét vào để lòe Mike – một Việt Kiều mới về nước chưa lâu.
Vậy mà Mike có mắt như mù, coi trọng thứ hàng giả này.
Lileen cảm thấy mình nên có trách nhiệm khai sáng cho Mike.
“Không biết…cô ca sĩ này…tên là gì nhỉ?”
Phượng mỉm cười, lịch sự đáp lại.
“Nguyễn Thị Mỹ Phượng.”
Chắc chắn vì thiên vị anh đẹp trai nên bạn lễ tân cố tình dâng cho anh chiếc mặt nạ Masquerade đẹp nhất – Mặt nạ “Bóng ma trong nhà hát Opera” mạ vàng, chỉ che nửa gương mặt bên phải.
Chỉ bằng nửa bên mặt hoàn mỹ đã khiến các quý cô liên tục lấy khăn tay lau nước miếng thèm thuồng.
Anh mặc lễ phục màu đen tối giản. Giờ chỉ cần thêm tấm áo choàng, anh sẽ hóa thân thành bóng ma bí ẩn trong nhà hát Opera, người sở hữu sức mạnh vô biên reo rắc nỗi sợ cho toàn thành phố. Cũng như mang lại danh tiếng vang dội cho Christine – nàng ca sĩ anh say mê.
Các cô gái sẽ bị dụ hoặc bởi phong cách lịch lãm và giọng nói quyến rũ của anh. Sau đó họ sẽ tự hỏi, điều gì được cất giấu sau lớp mặt nạ bí ẩn kia?
Là gương mặt hoàn mỹ của chàng trai đẹp tựa thánh thần, hay một con quỷ? Giống như một bộ phim kinh dị, dù nghi ngờ trước mắt là địa ngục, người ta vẫn sẵn sàng đưa chân.
Bởi không cưỡng lại sự tò mò và cám dỗ mê người.
Anh, chính là một người đàn ông hấp dẫn chết người như thế.
Khi Phượng còn đang lạc trong suy nghĩ, một cô nàng đeo mặt nạ gắn lông vũ thướt tha đi ngang qua mặt cô, cắt đứt ánh nhìn giữa cô và anh.
Cô ấy tự nhiên khoác tay anh.
“Anh An, anh cũng tham gia bữa tiệc này sao? Em đã cố liên lạc với anh, sao anh không gọi cho em?”
Giọng điệu mềm mại của cô gái rơi vào tai Phượng lại có sức công phá như búa tạ.
Nhìn cô gái lỗng lẫy khăng khít ôm cánh tay anh, Phượng choàng tỉnh khỏi giấc mộng.
—
Vì ai nấy đều đeo mặt nạ nên nhất thời Phượng không đoán ra đây là ai. Cho tới khi anh cất tiếng:
“Liên, em còn chưa chào hỏi mọi người.”
Minh liếc nhìn Phượng, nói.
“Dù gì cả ba chúng ta cùng lớn lên từ bé. Biết em bám anh An của em, nhưng đừng coi anh như người vô hình thế!”
“An?” Tại sao Minh và Liên lại gọi anh là An? Chẳng lẽ “Ba” chỉ là biệt danh của anh?
Không đúng. Rõ ràng Tuệ nói không có doanh nhân nào trong nước gọi là “anh Ba” hết.
Phượng lạc vào mê cung. Hôm nay là ngày gì thế này? Có cả tá người mà cô không biết xuất hiện.
Đặc biệt là anh. Cô không hiểu gì về anh hết.
Trong lúc Phượng rối rắm một chỗ, cô gái tên Liên – người đã tham gia vô số bữa tiệc, ứng xử vô cùng tự nhiên.
Liên nâng mày một cái, vô cùng phong tình ướt át. Cô ấy nhã nhặn chào từng người một.
Chào xong cô nàng gợi cảm đó đưa tay phủi lớp bụi vô hình trên vai áo anh. Động tác thể hiện chủ quyền trắng trợn.
“Anh An, em tình cờ gặp vài người bạn cũ ở đây. Họ rất muốn gặp anh. Anh cùng em nói chuyện với họ đôi câu nhé.”
Anh khéo léo lùi một bước để thoát khỏi cái tay bám dính của cô nàng. Anh chỉ đáp gọn.
“Liên, anh không nghĩ mình có việc cần thảo luận với bạn em. Em gặp họ đi. Anh còn đang nói chuyện.”
Liên? Phượng chợt bừng tỉnh. Cô nhớ ra rồi.
Đây chính là nàng idol Lileen! Tên thật của cô ta là Liên. Có cái tên làm đầu mối, Phượng mới liên kết được hình ảnh idol theo phong cách girl crush* với cô gái yêu kiều trước mặt.
*phong cách mạnh mẽ, cá tính của các nhóm nhạc nữ Kpop như Blackpink
Phượng chỉ chú tâm vào lĩnh vực chính của mình là nhạc kịch nên không nghe ngóng tới thị trường âm nhạc đại chúng.
Như Minh vừa nói, ba người họ lớn lên cùng nhau. Tức là thanh mai trúc mã? Làm thanh mai của hai đại gia này chứng tỏ Lileen có bối cảnh không vừa đâu.
Phượng chưa từng gặp mặt Lileen ngoài đời bao giờ. Cô nàng được mệnh danh là nữ hoàng bùng show. Từng có tiền án bỏ bom chị Linh.
Phượng còn tưởng Lileen là loại tiểu thư nhõng nhẽo như Hoàng Anh cơ. Không ngờ lại là một cô gái phong thái quyến rũ bậc này. Chắc hẳn công ty quản lý hướng Lileen tới phong cách trẻ trung để hợp với độ tuổi của fan.
Khi không có ống kính máy quay, Lileen mới thể hiện đúng tính cách của bản thân.
Anh đã từ chối, Lileen bèn tham gia cuộc hội thoại. Cô nàng nịnh Mike.
“Mike, bữa tiệc của ông thật tuyệt vời!”
Mike hơi nhếch mép.
“Thật ư?”
Để thể hiện mình không khen lấy lệ, Lileen đi vào chi tiết lý do mình khen tặng.
“Phải. Đặc biệt là âm nhạc. Cũng là người làm nhạc nên tôi có thể cam đoan. Rất đẳng cấp. Tôi dám chắc ông đã mời một nhà sản xuất từ nước ngoài phải không? Vì gout nhạc không thấy giống nghệ sĩ nào trong nước.”
Quả là người lăn lộn trong showbiz, nịnh đầm tai lắm.
Lileen tiếp tục.
“Nếu ông cho phép, tôi có thể lên hát một bài tặng sinh nhật ông được không? Tôi không phải diva gì nhưng chắc chắn khiến ông hài lòng.”
Người đồng bóng có một đặc điểm. Ưa nịnh.
Nhưng phải biết ca ngợi đúng ý họ. Nếu quý ai, cái gì họ cũng dốc lòng cho được. Đã chướng mắt, chắc chắn bị đì cho chết.
Phượng nhớ lại những thông tin cô điều tra được về Mike. Ông là một người có bối cảnh khiêm tốn, lăn lộn trong giới thời trang cao cấp không hề dễ dàng.
Vì thế Mike không hề coi thường dân nghiệp dư. Đó là một phần lý do Phượng được đứng ở đây. Thêm vào đó, Mike đặc biệt ghét các cô gái trẻ gọi mình là “Ông”.
Mike cười.
“Lileen, cô khách sáo quá. Sợ là tôi không có vinh dự mời cô hát trong bữa tiệc của mình đâu.”
Mike hướng về phía Phượng.
“Tôi đang muốn mời cô Phượng đây hát tặng tôi một bài.”
Lileen là một tiểu thư tham gia showbiz. Cô ta chỉ lướt mắt một cái là phát hiện ra bộ váy hàng nhái trên người Phượng.
Phượng làm gì có tiền mua váy dạ hội. Cô tự ra chợ chọn vải, lựa một mẫu thiết kế vừa ý trên mạng rồi ra thợ may gần nhà yêu cầu cắt may theo số đo của mình.
Có gia thế khủng, Lileen không khỏi có tính kênh kiệu. Có gương mặt nổi bật nào trong giới showbiz mà Lileen không biết. Bộ dạng phổ thông cùng chiếc váy rẻ tiền kia, chắc là một đứa vô danh tiểu tốt mà bên tổ chức sự kiện nhét vào để lòe Mike – một Việt Kiều mới về nước chưa lâu.
Vậy mà Mike có mắt như mù, coi trọng thứ hàng giả này.
Lileen cảm thấy mình nên có trách nhiệm khai sáng cho Mike.
“Không biết…cô ca sĩ này…tên là gì nhỉ?”
Phượng mỉm cười, lịch sự đáp lại.
“Nguyễn Thị Mỹ Phượng.”