Thịt Phượng Hoàng - Trang 4
Chương 41: Lộ Bản Chất
bó gối nên cũng không ra nhảy. Hai người ngồi một góc nhâm nhi rượu và nói chuyện.
Hoàng Anh quả nhiên là kẻ thấy cảnh thái bình thì không vui. Chỉ cần nhìn thấy chị Tiên ở xa xa là cô ta đã xông vào, chẳng thèm quan tâm hoàn cảnh xung quanh.
Hôm nay cũng vậy, Hoàng Anh chạy ra gây rối.
Gần đây danh tiếng đi lên nên Hoàng Anh kênh kiệu hẳn. Cô ta hếch mặt nhìn chị Tiên. Vì Hoàng Anh biết rõ chị Tiên chẳng bao giờ dám phản kháng.
Hoàng Anh nói kháy giải thưởng Tiên mới được nhận.
“Chúc mừng cô, đi khách lâu vậy cũng có chút thành tựu nhỉ?”
Chị Tiên cúi đầu, Phượng nói:
“Hoàng Anh, ca khúc mới thành công lắm. Chúc mừng nhé!”
Ra mắt cùng thời điểm, bài hát Phượng viết cho Lileen chỉ trình làng với bản audio còn đánh bại MV tốn kém được quảng cáo dài hơi của Hoàng Anh. Cô nàng nghiến răng:
“Đừng có được thể mà vênh váo. Cái giải cỏn con của cô tôi nhận suốt rồi, mới không thèm.”
Quả là mất đi nhóm hát bè, khí thế của cô nàng yếu hẳn. Sao làm công chúa được khi không có bề tôi chứ!
Điều này khiến Phượng vô cùng hài lòng. Cô đặt ly rượu lên bàn, mỉm cười hòa ái nhìn Hoàng Anh.
“Ơ kìa. Hôm nay là ngày vui, tôi chúc cô một câu mà không được sao? Tôi có nặng nề gì cô chưa nhỉ? Sao cô cục súc với tôi thế? Mà tôi nhớ…cô đã đạt giải qué nào đâu mà bảo là nhận chán rồi? Cẩn thận. Ăn không nói có bị diều tha quạ mổ đấy!
Phượng đã bật chế độ diễn kịch thì giọng điệu gây sôi máu không ai bằng. Hoàng Anh nói không lại Phượng, bèn chĩa mũi nhọn về Tiên.
“Giải album của năm cơ đấy! Cô ăn nằm với bao nhiêu người để ra cái album này giám khảo biết không? Nếu biết thì chắc sẽ tước giải của cô luôn đấy. Không đâu làm ô uế cả giải thưởng danh giá của người ta.”
Chị Tiên không chịu được Hoàng Anh bôi xấu cô trước mặt Phượng, Tiên khẳng định.
“Tiền làm album là tôi tự kiếm. Từng đồng từng hào của tôi tiêu điều do tự tay tôi làm ra. Tôi không lấy tiền của ai! Tôi không có gì để xấu hổ hết.”
Hoàng Anh che miệng, cười khả ố.
“Ô! Con ký sinh trùng này cũng dám mạnh miệng ghê nhỉ! Người phụ nữ độc lập ơi, nếu cô tài ba thế thì còn bám đại gia làm gì? Cút đi cho đỡ chướng mắt.”
“Tôi bám? Cô chắc là không phải ngược lại chứ?”
Phượng ngạc nhiên.
Mắt Hoàng Anh long sòng sọc. Cô nàng giật phắt ly rượu Phượng vừa để trên bàn, hắt vào người chị Tiên.
Cô ta rống lên.
“Tiện nhân!”
Ly rượu rơi xuống đất vỡ choang. Tất cả hướng mắt về phía này. Chị Tiên lúng túng, còn Hoàng Anh bày trò diễn kịch, ra vẻ luống cuống.
“Ôi, chị Tiên, sao chị lại bất cẩn thế? Đổ hết rượu lên người rồi?”
Dưới sự soi mói của cả khán phòng, toàn những người trong ngành và quen thân, chị Tiên cảm thấy hổ thẹn. Nhất thời không biết phản ứng thế nào. Hoàng Anh cho rằng Tiên không phản kháng là dấu hiệu thua cuộc, bèn hướng mũi dùi về Phượng.
“Còn cô nữa…”
Hoàng Anh chăm chú nhìn vào cái chân bó bột của Phượng. Chị Tiên theo ánh mắt của Hoàng Anh, nhìn vào chân phải bị thương của cô.
Hoàng Anh nhếch mép.
“Dám cứng miệng chống đối tôi. Hôm qua là răng, hôm nay là chân, ngày mai là cả cái mạng của cô đấy!”
Tiên kinh hoàng che miệng.
“Cô lại làm gì Phượng?”
Hoàng Anh cười to.
“Ô, cô em gái thương mến lại nhịn nhục không nói cho cô à? Để tôi kể cho mà nghe, chỉ sau cái ngày chạm mặt ở sân golf thôi. Tôi cho người lái ô tô đâm vào cô ta đấy!”
Chát! – tiếng tát vang dội át cả tiếng nhạc trong khán phòng. Hoàng Anh ôm mặt sững sờ. Tất cả dừng động tác, giật mình về phía ba người.
Phượng ngồi im. Cô lén quét mắt đánh giá biểu cảm của mọi người.
Ánh mắt của Tiên trở nên rét lạnh. Chị lớn tiếng.
“Đàn em hỗn láo! Mới có chút tiếng tăm đã dám ngông nghênh, hắt rượu vào đàn chị. Tôi không biết bối cảnh của cô đáng tự hào thế nào. Nhưng với thái độ hỗn xược đó không ai trong giới giải trí chào mừng cô đâu.”
Nói xong chị Tiên ngẩng đầu nói với tất cả mọi người.
“Xin lỗi đã làm mọi người mất hứng. Mong mọi người thông cảm. Tôi xin phép đi chỉnh trang lại.”
Chị Tiên ngẩng cao đầu bước đi.
Làm trong giới giải trí, lại lên được tới cương vị để tham gia bữa tiệc này, ai chẳng là con cáo già. Họ dư sức đoán được diễn biến bên này.
Chị Tiên chưa nổi tiếng tới mức được người trong giới nể trọng. Nhưng chị khéo ứng xử, xưa nay chưa từng chơi trội hay làm khó ai nên được lòng số đông.
Hoàng Anh hắt rượu vào chị Tiên. Sau đó giả vờ hô là Tiên tự làm đổ rượu. Nghĩ trò mèo của cô ta qua mắt được ai? Chị Tiên tương kế tựu kế, thẳng tay trừng trị Hoàng Anh cho cả khán phòng xem. Cho mọi người biết cô ta là kẻ lươn lẹo, ỷ thế bắt nạt cả đàn chị.
Không biết lão Phước bắt được cái thóp nào mà chị Tiên cắn răng để hết kẻ này đến kẻ khác trong gia đình đó chà đạp. Hồi đại học, chị Tiên nổi tiếng ghê gớm thẳng tính đấy. Giờ giọt nước đã tràn ly, chị Tiên đứng lên phản kháng. Quả nhiên không uổng công cô đóng khổ nhục kế.
Dăm ba cái trò mèo. Phượng liếc mắt khinh thường. Bất ngờ ánh mắt lén lút này của cô bị Minh bắt gặp. Anh ta lặng lẽ quan sát cô. Ánh mắt họ gặp nhau từ hai đầu khán phòng.
Phượng quên mất, Minh là một cao thủ.
Vừa nãy, cô hoàn toàn có thể ngăn cản Hoàng Anh. Nhưng không, cô khiến thế cục hỗn loạn bung bét.
Cô muốn chị Tiên vùng lên phản kháng. Muốn đạt được điều này.,Hoàng Anh phải tra tấn Tiên tới giới hạn của chị ấy. Cô đã lên kế hoạch cho việc này từ lúc đụng độ Hoàng Anh ở sân golf rồi. Lần đó chưa đủ để chị Tiên vùng lên chống trả.
Bây giờ, cô đã đạt được mục đích.
Ánh mắt Minh vô cảm nhìn cô. Quả nhiên chơi với người thông minh không cần nhiều lời. Phượng chỉ nhếch mép một cái rồi nhìn đi chỗ khác. Cô không ngây thơ đâu. Nếu lúc trước anh hiểu lầm thì cho cô xin lỗi.
Hoàng Anh quả nhiên là kẻ thấy cảnh thái bình thì không vui. Chỉ cần nhìn thấy chị Tiên ở xa xa là cô ta đã xông vào, chẳng thèm quan tâm hoàn cảnh xung quanh.
Hôm nay cũng vậy, Hoàng Anh chạy ra gây rối.
Gần đây danh tiếng đi lên nên Hoàng Anh kênh kiệu hẳn. Cô ta hếch mặt nhìn chị Tiên. Vì Hoàng Anh biết rõ chị Tiên chẳng bao giờ dám phản kháng.
Hoàng Anh nói kháy giải thưởng Tiên mới được nhận.
“Chúc mừng cô, đi khách lâu vậy cũng có chút thành tựu nhỉ?”
Chị Tiên cúi đầu, Phượng nói:
“Hoàng Anh, ca khúc mới thành công lắm. Chúc mừng nhé!”
Ra mắt cùng thời điểm, bài hát Phượng viết cho Lileen chỉ trình làng với bản audio còn đánh bại MV tốn kém được quảng cáo dài hơi của Hoàng Anh. Cô nàng nghiến răng:
“Đừng có được thể mà vênh váo. Cái giải cỏn con của cô tôi nhận suốt rồi, mới không thèm.”
Quả là mất đi nhóm hát bè, khí thế của cô nàng yếu hẳn. Sao làm công chúa được khi không có bề tôi chứ!
Điều này khiến Phượng vô cùng hài lòng. Cô đặt ly rượu lên bàn, mỉm cười hòa ái nhìn Hoàng Anh.
“Ơ kìa. Hôm nay là ngày vui, tôi chúc cô một câu mà không được sao? Tôi có nặng nề gì cô chưa nhỉ? Sao cô cục súc với tôi thế? Mà tôi nhớ…cô đã đạt giải qué nào đâu mà bảo là nhận chán rồi? Cẩn thận. Ăn không nói có bị diều tha quạ mổ đấy!
Phượng đã bật chế độ diễn kịch thì giọng điệu gây sôi máu không ai bằng. Hoàng Anh nói không lại Phượng, bèn chĩa mũi nhọn về Tiên.
“Giải album của năm cơ đấy! Cô ăn nằm với bao nhiêu người để ra cái album này giám khảo biết không? Nếu biết thì chắc sẽ tước giải của cô luôn đấy. Không đâu làm ô uế cả giải thưởng danh giá của người ta.”
Chị Tiên không chịu được Hoàng Anh bôi xấu cô trước mặt Phượng, Tiên khẳng định.
“Tiền làm album là tôi tự kiếm. Từng đồng từng hào của tôi tiêu điều do tự tay tôi làm ra. Tôi không lấy tiền của ai! Tôi không có gì để xấu hổ hết.”
Hoàng Anh che miệng, cười khả ố.
“Ô! Con ký sinh trùng này cũng dám mạnh miệng ghê nhỉ! Người phụ nữ độc lập ơi, nếu cô tài ba thế thì còn bám đại gia làm gì? Cút đi cho đỡ chướng mắt.”
“Tôi bám? Cô chắc là không phải ngược lại chứ?”
Phượng ngạc nhiên.
Mắt Hoàng Anh long sòng sọc. Cô nàng giật phắt ly rượu Phượng vừa để trên bàn, hắt vào người chị Tiên.
Cô ta rống lên.
“Tiện nhân!”
Ly rượu rơi xuống đất vỡ choang. Tất cả hướng mắt về phía này. Chị Tiên lúng túng, còn Hoàng Anh bày trò diễn kịch, ra vẻ luống cuống.
“Ôi, chị Tiên, sao chị lại bất cẩn thế? Đổ hết rượu lên người rồi?”
Dưới sự soi mói của cả khán phòng, toàn những người trong ngành và quen thân, chị Tiên cảm thấy hổ thẹn. Nhất thời không biết phản ứng thế nào. Hoàng Anh cho rằng Tiên không phản kháng là dấu hiệu thua cuộc, bèn hướng mũi dùi về Phượng.
“Còn cô nữa…”
Hoàng Anh chăm chú nhìn vào cái chân bó bột của Phượng. Chị Tiên theo ánh mắt của Hoàng Anh, nhìn vào chân phải bị thương của cô.
Hoàng Anh nhếch mép.
“Dám cứng miệng chống đối tôi. Hôm qua là răng, hôm nay là chân, ngày mai là cả cái mạng của cô đấy!”
Tiên kinh hoàng che miệng.
“Cô lại làm gì Phượng?”
Hoàng Anh cười to.
“Ô, cô em gái thương mến lại nhịn nhục không nói cho cô à? Để tôi kể cho mà nghe, chỉ sau cái ngày chạm mặt ở sân golf thôi. Tôi cho người lái ô tô đâm vào cô ta đấy!”
Chát! – tiếng tát vang dội át cả tiếng nhạc trong khán phòng. Hoàng Anh ôm mặt sững sờ. Tất cả dừng động tác, giật mình về phía ba người.
Phượng ngồi im. Cô lén quét mắt đánh giá biểu cảm của mọi người.
Ánh mắt của Tiên trở nên rét lạnh. Chị lớn tiếng.
“Đàn em hỗn láo! Mới có chút tiếng tăm đã dám ngông nghênh, hắt rượu vào đàn chị. Tôi không biết bối cảnh của cô đáng tự hào thế nào. Nhưng với thái độ hỗn xược đó không ai trong giới giải trí chào mừng cô đâu.”
Nói xong chị Tiên ngẩng đầu nói với tất cả mọi người.
“Xin lỗi đã làm mọi người mất hứng. Mong mọi người thông cảm. Tôi xin phép đi chỉnh trang lại.”
Chị Tiên ngẩng cao đầu bước đi.
Làm trong giới giải trí, lại lên được tới cương vị để tham gia bữa tiệc này, ai chẳng là con cáo già. Họ dư sức đoán được diễn biến bên này.
Chị Tiên chưa nổi tiếng tới mức được người trong giới nể trọng. Nhưng chị khéo ứng xử, xưa nay chưa từng chơi trội hay làm khó ai nên được lòng số đông.
Hoàng Anh hắt rượu vào chị Tiên. Sau đó giả vờ hô là Tiên tự làm đổ rượu. Nghĩ trò mèo của cô ta qua mắt được ai? Chị Tiên tương kế tựu kế, thẳng tay trừng trị Hoàng Anh cho cả khán phòng xem. Cho mọi người biết cô ta là kẻ lươn lẹo, ỷ thế bắt nạt cả đàn chị.
Không biết lão Phước bắt được cái thóp nào mà chị Tiên cắn răng để hết kẻ này đến kẻ khác trong gia đình đó chà đạp. Hồi đại học, chị Tiên nổi tiếng ghê gớm thẳng tính đấy. Giờ giọt nước đã tràn ly, chị Tiên đứng lên phản kháng. Quả nhiên không uổng công cô đóng khổ nhục kế.
Dăm ba cái trò mèo. Phượng liếc mắt khinh thường. Bất ngờ ánh mắt lén lút này của cô bị Minh bắt gặp. Anh ta lặng lẽ quan sát cô. Ánh mắt họ gặp nhau từ hai đầu khán phòng.
Phượng quên mất, Minh là một cao thủ.
Vừa nãy, cô hoàn toàn có thể ngăn cản Hoàng Anh. Nhưng không, cô khiến thế cục hỗn loạn bung bét.
Cô muốn chị Tiên vùng lên phản kháng. Muốn đạt được điều này.,Hoàng Anh phải tra tấn Tiên tới giới hạn của chị ấy. Cô đã lên kế hoạch cho việc này từ lúc đụng độ Hoàng Anh ở sân golf rồi. Lần đó chưa đủ để chị Tiên vùng lên chống trả.
Bây giờ, cô đã đạt được mục đích.
Ánh mắt Minh vô cảm nhìn cô. Quả nhiên chơi với người thông minh không cần nhiều lời. Phượng chỉ nhếch mép một cái rồi nhìn đi chỗ khác. Cô không ngây thơ đâu. Nếu lúc trước anh hiểu lầm thì cho cô xin lỗi.