Thịt Phượng Hoàng - Trang 4
Chương 131: Kỳ Quan Nơi Đáy Mắt
Anh lờ mờ tỉnh mộng. Ngồi thẳng dậy, tấm chăn bông in logo của hãng hàng không trượt xuống đùi. Anh ngồi ghế cạnh cửa sổ, còn cô ngay kế bên anh.
Một tháng đếm không xuể số lần anh ngồi đường bay quốc tế. Điều ấy tạo cho anh thói quen tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi trên máy bay trước khi tiến vào cuộc chiến thương trường ác liệt.
Vì thế, thay vì cùng cô tán gẫu loạn xạ như trong tưởng tượng, lên máy bay lâu anh đã chìm vào giấc ngủ theo thói quen có điều kiện.
Cô lại phấn khích tới mức khó ngủ. Chuyến bay dài tới vậy, cô bập bõm lúc chợp mắt được lúc không.
Thấy vẻ mặt mơ màng của anh lúc mới tỉnh, cô bật cười thành tiếng, thanh âm linh động như tiếng chuông bạc.
Đúng lúc cô chuẩn bị cất lời thì thông báo trên máy bay vang lên. Giọng đọc thông báo máy móc được nhắc lại bằng nhiều thứ tiếng.
Máy bay của họ chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay Josep Tarradellas Barcelona – El Prat của thành phố Barcelona.
Anh gọi một chiếc taxi hướng về trung tâm thành phố. Thành phố Barcelona nổi tiếng với lối kiến trúc Gothic độc đáo. Các tòa lâu đài, nhà thờ hay nhà cổ với hình dáng có một không hai, khiến du khách ngỡ ngàng như lạc vào bối cảnh của bộ tiểu thuyết kỳ bí thời Trung Cổ.
Phượng hé đầu nhìn qua cửa kính ô tô. Ngay khi xe vào trong thành phố, cô đã hoàn toàn bị choáng ngợp bởi kỳ quan trải ra trước mắt. Cô kích động đến mức chỉ muốn ra hiệu cho xe dừng lại, rút điện thoại ra chụp ảnh liên tục.
Tài xế taxi quan sát cô gái phấn khích tới mức hú hét ầm ĩ ở ghế sau.
“Khách du lịch điển hình”, tài xế nghĩ.
Rồi tài xế liếc mắt sang người đàn ông bên cạnh. Trái với cô gái đang nhảy lên nhảy xuống ngồi bên, người đàn ông mang thần thái trầm tĩnh. Anh không giống bất cứ loại du khách nào mà tài xế từng thấy.
Lặng lẽ, điềm tĩnh, không ngó nghiêng nhìn đường hay phải hỏi những câu ngớ ngẩn về phố xá như các kiểu khách du lịch thường thấy.
Anh chẳng buồn trông ra cửa sổ ngắm quang cảnh. Mà chỉ quay sang cô gái hưng phấn ngồi kế, dịu dàng nhìn cô, mỉm cười. Ánh mắt nồng nàn say đắm hơn bất cứ bản tình ca da diết nào anh chàng tài xế người Tây Ban Nha từng nghe.
Nếu có một họa sĩ ở đây, chắc chắn anh ta sẽ không kìm được mà tái hiện hình ảnh duy mỹ này lên bức tranh của mình.
Cô nhìn ra cửa sổ, vui sướng cười toe toét. Kỳ quan du lịch nổi danh Thế giới hiện diện ngoài ô cửa. Nhưng chàng trai hoàn toàn bỏ qua nó, quay đầu ngắm cô gái.
Ánh nắng vàng ruộm của Địa Trung Hải rọi vào buồng xe, khắc họa từng đường nét hoàn mỹ như tượng tạc trên gương mặt chàng trai. Cũng như điểm thêm tia sáng lên đôi mắt long lanh của cô gái. Cô ngắm cảnh, còn anh ngắm cô. Trong mắt anh, cô là kỳ quan đẹp nhất.
Hơi thở của người tài xế như bị đoạt đi trong phút chốc. Bức tranh kiều diễm trong tưởng tượng cướp mất hồn anh ta.
Ánh mắt tọc mạch của tài xế khiến anh phát giác. Anh bắt được ánh nhìn của tài xế qua gương chiếu hậu. Bị phát hiện, tài xế chột dạ quay mặt đi. Sau đó anh ta liền nghĩ, mình việc gì phải sợ nhỉ? Xe của mình, địa bàn của mình! Nghĩ vậy, anh ta lại ngẩng đầu lên. Liếc lên gương, tài xế giật mình phát hiện ra ánh nhìn của anh vẫn găm chặt, không rời.
Đôi mắt đen thẳm, tràn đầy áp lực.
Tài xế ấp úng, lo lắng xem mình có nên nói gì không.
Khi tài xế còn chưa kịp nghĩ xong, anh lên tiếng. Anh nói tiếng Tây Ban Nha vô cùng trôi chảy, gần như không thể phân biệt được với giọng bản ngữ.
“Nếu anh đi đường Gran Via de les Corts Catalanes thì sẽ nhanh hơn.”
Tài xế khiếp sợ tới mức lắp bắp.
“Vâng…Được.”
Người đàn ông này khẳng định không phải khách du lịch thông thường. Tài xế run lập cập, như thể kẻ xâm phạm lạnh địa và đang bị đe dọa ngược lại chính là anh ta.
Chúa ơi, sự nhanh nhạy của một kẻ khôn vặt nói cho tài xế biết anh ta không thể gây sự với người đàn ông này.
—
Chiếc xe dừng lại trước khách sạn El Palace Barcelona.
Khách sạn El Palace Barcelona với hơn một trăm năm lịch sử, là khách sạn mang tính biểu tượng bậc nhất của Barcelona. Nằm chính giữa trung tâm thành phố, chỉ cần mở cửa sổ là có thể chiêm ngưỡng các kỳ quan của thành phố như quảng trường Gothic Barrio Gotico, con đường Las Ramblas nức tiếng Châu Âu.
Nhân viên khách sạn lịch sự mang hành lý của họ lên tận phòng. Ngay khi cánh cửa gỗ màu trắng mở ra, Phượng liền hét lên.
Cô lao vào phòng như tên bắn.
“A…Trời ơi, đây là cung điện chứ khách sạn nỗi gì!”
Phượng bỏ quên anh cùng nhân viên khách sạn ngoài cửa, chạy phăm phăm hết từ phòng này sang phòng khác. Cô reo hò như một đứa trẻ. Đến lúc nhân viên khách sạn đã rời đi, và anh đã cất hành lý, cô mới hoàn tất công việc khám phá phòng khách sạn rộng lớn này.
Anh với sự tinh tế thường thấy, chọn gian phòng đôi. Phòng khách sạn có hai phòng ngủ và hai nhà vệ sinh riêng biệt. Phòng khách và ban công chung. Phượng ngồi xổm trước lò sưởi lát đá granite màu vỏ trứng, hỏi.
“Ôi, lò sưởi này anh! Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy lò sưởi đấy! Bây giờ chúng mình nhóm lửa được không?”
Anh đáp.
“Nhóm lò sưởi giữa tháng tám ở Địa Trung Hải?”
Cô ngửa đầu cười hì hì.
“Đùa thôi, ngày nhỏ em nhóm bếp lửa suốt. Chẳng vui gì cả.”
Phượng đứng bật dậy, đôi mắt lúng liếng chọc người. Cô ép sát anh. Phượng đặt tay lên cúc áo thứ ba trên chiếc sơ mi của anh. Đầu ngón tay xoay tròn, vẽ đường viền trên chiếc cúc, chậm rãi, mơn trớn. Cô thủ thỉ.
“Em biết chúng mình nên làm gì.”
Anh bỗng cảm thấy cảnh này vô cùng quen thuộc.
A, phải rồi. Cô từng chọc ghẹo anh thế này một lần. Ở sân golf Bắc Ninh, sau khi anh ngăn cô hành hung Hoàng Anh. Lúc ấy họ không khác người xa lạ là bao. Thậm chí, anh cảm nhận được, cô chẳng có tí thiện cảm nào với anh.
Cô dựa theo hình dáng của chiếc cúc áo, vẽ vòng tròn trên ngực anh. Giọng nói ngọt ngào, đôi mắt sóng sánh ánh nước. Nhưng từng câu nói, chẳng khác nào đâm dao vào tim anh.
“Chẳng may sau này có chạm mặt, tôi đảm bảo sẽ tỏ ra không quen biết anh – hứa danh dự đấy!”
Và cô giữ lời thật. Đó là những tháng ngày ngồi trên đống lửa mà anh không muốn nhớ lại. Họ đã phải vượt qua bao nhiêu trở ngại để có được giây phút ấm áp này. Vượt qua trắc trở, có. Vượt qua chấp niệm của chính mình, cũng có.
Để lúc này, khoảnh khắc cô nhím gai làm nũng trong lòng anh trở nên vô giá.
Đôi khi, đàn ông là sinh vật vô cùng ngây thơ.
Phượng ngước đôi khóe mắt cong câu hồn mà anh mê mẩn. Anh cúi đầu nhìn từng động tác của cô, không chớp mắt.
Cô thủ thỉ.
“Người yêu, ở đây chỉ có hai ta. Anh có muốn làm chuyện gì vui vẻ không?”
Cô kiễng chân, rướn người lên cao, kề môi bên tai anh, thì thầm.
“Em biết anh đang nghĩ gì.”
Yếu hầu của anh lên xuống. Anh thề, anh không có mục đích xa xôi nào khi đưa cô đi du lịch. Nhưng cô đột nhiên nhắc tới, anh liền liên tưởng.
Giọng anh khàn khàn, gọi tên cô.
“Phượng…”
Cô đặt tay lên vai anh để có thêm điểm tựa, đôi môi mấp máy như có như không chạm lên viền tai anh, khiến nó đỏ rực lên.
“Em có thể đọc suy nghĩ của anh.”
Không thể cưỡng lại sự cám dỗ chết tiệt, anh theo bản năng vòng cánh tay đang buông thõng quanh eo cô. Nhưng khi anh còn chưa kịp hoàn tất hành động, cô bỗng nhiên buông tay, tụt xuống khỏi người anh.
Cô rũ sự mềm mại khỏi ánh mắt, thay vào đó là nét tinh ranh. Cô hào sảng vỗ lưng anh.
“Ngồi máy bay hơn hai mươi tiếng đồng hồ. Chắc chắn việc đầu tiên anh muốn làm là đi tắm đúng không? Em biết thừa!”
Không khí mờ ám lập tức bị quét sạch không còn dấu vết.
Môi anh mở ra rồi ngậm lại như muốn nói gì. Nhưng chủ nhân của nó tụt hứng tới mức không cất nổi thành lời.
Cô cố tình!
Phượng liếc anh như thể khệnh khạng nói: “Em cứ thích thế đấy! Thì làm sao?”
Anh hít sâu một hơi. Giờ anh không muốn làm quý ông nữa có được không?
Một nghiên cứu chỉ ra rằng, khi càng gắn kết lâu, chúng ta sẽ ngày càng mang những đặc điểm tính cách của nửa kia.
Hôm nay, anh liền trở thành nhân chứng sống cho kết quả nghiên cứu này.
Đặc trưng nổi bật nhất của Phượng là gì? Đó chính là sự lém lỉnh vô cùng xấu xa.
Anh khoanh tay, nghiêm khắc nhìn cô.
“Không. Em nhầm rồi. Bây giờ tôi không muốn đi tắm.”
Phượng há hốc miệng. Khi cô chưa kịp thích nghi với sự chuyển biến kỳ quặc này thì anh đã nói tiếp.
“Người muốn đi tắm là em đấy. Trong lúc ấy, tôi sẽ yêu cầu khách sạn chuẩn bị món Paella trứ danh mà em có thể thưởng thức sau khi tắm xong.”
Vừa dứt lời, anh gần như cắp nách, nhấc bổng cô vào nhà tắm.
Phượng hoảng hốt, la ó.
“Ơ kìa, khoan đã…”
Cô chưa kịp phản kháng xong thì chân đã chạm vào mặt sàn đá bóng loáng trong nhà tắm. Anh mỉm cười nhìn cô, nụ cười mang nhiều ẩn ý hơn cả bài văn phân tích tác phẩm văn học dài ba nghìn chữ.
Anh nói.
“Cứ thong thả. Tôi ở ngay bên ngoài nếu em cần hỗ trợ.”
Cô tròn môi, chưa kịp phát âm chữ “Ơ” lần thứ hai thì cánh cửa gỗ đã sập lại trước mặt.
Anh nghe thấy cô lớn tiếng ở bên kia cánh cửa.
“Anh kia! Anh là ai? Anh mau trả lão gia hiền lành cho tôi!”
Đương nhiên cô chỉ hô hào vài tiếng lấy lệ. Ngay sau đó anh có thể nghe tiếng cô ca vang vui vẻ thoang thoáng trong nhà tắm.
Đứng ngoài phòng khách, anh nhìn vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt của cô. Với chất lượng cách âm này, anh không thể nghe tiếng nước và đoán khi nào cô sẽ trở ra.
Anh biết rõ phòng tắm của phòng nghỉ thượng hạng của khách sạn El Palace Barcelona sẽ khiến bất cứ kẻ khó tính nào phải mê man hưởng thụ nó. Tất cả đều hận không thể kéo dài thời gian tận hứng càng lâu càng tốt.
Hiểu rõ điều ấy, anh yên tâm mở điện thoại di động, gọi một cuộc điện thoại đường dài.
Như thể không dám để anh đợi lâu, người ở đầu dây bên kia lập tức nhấc máy sau một hồi chuông. Vẫn âm điệu nghiêm nghị mọi khi, anh nói.
“Alo, trợ lý Toàn.”
Một tháng đếm không xuể số lần anh ngồi đường bay quốc tế. Điều ấy tạo cho anh thói quen tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi trên máy bay trước khi tiến vào cuộc chiến thương trường ác liệt.
Vì thế, thay vì cùng cô tán gẫu loạn xạ như trong tưởng tượng, lên máy bay lâu anh đã chìm vào giấc ngủ theo thói quen có điều kiện.
Cô lại phấn khích tới mức khó ngủ. Chuyến bay dài tới vậy, cô bập bõm lúc chợp mắt được lúc không.
Thấy vẻ mặt mơ màng của anh lúc mới tỉnh, cô bật cười thành tiếng, thanh âm linh động như tiếng chuông bạc.
Đúng lúc cô chuẩn bị cất lời thì thông báo trên máy bay vang lên. Giọng đọc thông báo máy móc được nhắc lại bằng nhiều thứ tiếng.
Máy bay của họ chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay Josep Tarradellas Barcelona – El Prat của thành phố Barcelona.
Anh gọi một chiếc taxi hướng về trung tâm thành phố. Thành phố Barcelona nổi tiếng với lối kiến trúc Gothic độc đáo. Các tòa lâu đài, nhà thờ hay nhà cổ với hình dáng có một không hai, khiến du khách ngỡ ngàng như lạc vào bối cảnh của bộ tiểu thuyết kỳ bí thời Trung Cổ.
Phượng hé đầu nhìn qua cửa kính ô tô. Ngay khi xe vào trong thành phố, cô đã hoàn toàn bị choáng ngợp bởi kỳ quan trải ra trước mắt. Cô kích động đến mức chỉ muốn ra hiệu cho xe dừng lại, rút điện thoại ra chụp ảnh liên tục.
Tài xế taxi quan sát cô gái phấn khích tới mức hú hét ầm ĩ ở ghế sau.
“Khách du lịch điển hình”, tài xế nghĩ.
Rồi tài xế liếc mắt sang người đàn ông bên cạnh. Trái với cô gái đang nhảy lên nhảy xuống ngồi bên, người đàn ông mang thần thái trầm tĩnh. Anh không giống bất cứ loại du khách nào mà tài xế từng thấy.
Lặng lẽ, điềm tĩnh, không ngó nghiêng nhìn đường hay phải hỏi những câu ngớ ngẩn về phố xá như các kiểu khách du lịch thường thấy.
Anh chẳng buồn trông ra cửa sổ ngắm quang cảnh. Mà chỉ quay sang cô gái hưng phấn ngồi kế, dịu dàng nhìn cô, mỉm cười. Ánh mắt nồng nàn say đắm hơn bất cứ bản tình ca da diết nào anh chàng tài xế người Tây Ban Nha từng nghe.
Nếu có một họa sĩ ở đây, chắc chắn anh ta sẽ không kìm được mà tái hiện hình ảnh duy mỹ này lên bức tranh của mình.
Cô nhìn ra cửa sổ, vui sướng cười toe toét. Kỳ quan du lịch nổi danh Thế giới hiện diện ngoài ô cửa. Nhưng chàng trai hoàn toàn bỏ qua nó, quay đầu ngắm cô gái.
Ánh nắng vàng ruộm của Địa Trung Hải rọi vào buồng xe, khắc họa từng đường nét hoàn mỹ như tượng tạc trên gương mặt chàng trai. Cũng như điểm thêm tia sáng lên đôi mắt long lanh của cô gái. Cô ngắm cảnh, còn anh ngắm cô. Trong mắt anh, cô là kỳ quan đẹp nhất.
Hơi thở của người tài xế như bị đoạt đi trong phút chốc. Bức tranh kiều diễm trong tưởng tượng cướp mất hồn anh ta.
Ánh mắt tọc mạch của tài xế khiến anh phát giác. Anh bắt được ánh nhìn của tài xế qua gương chiếu hậu. Bị phát hiện, tài xế chột dạ quay mặt đi. Sau đó anh ta liền nghĩ, mình việc gì phải sợ nhỉ? Xe của mình, địa bàn của mình! Nghĩ vậy, anh ta lại ngẩng đầu lên. Liếc lên gương, tài xế giật mình phát hiện ra ánh nhìn của anh vẫn găm chặt, không rời.
Đôi mắt đen thẳm, tràn đầy áp lực.
Tài xế ấp úng, lo lắng xem mình có nên nói gì không.
Khi tài xế còn chưa kịp nghĩ xong, anh lên tiếng. Anh nói tiếng Tây Ban Nha vô cùng trôi chảy, gần như không thể phân biệt được với giọng bản ngữ.
“Nếu anh đi đường Gran Via de les Corts Catalanes thì sẽ nhanh hơn.”
Tài xế khiếp sợ tới mức lắp bắp.
“Vâng…Được.”
Người đàn ông này khẳng định không phải khách du lịch thông thường. Tài xế run lập cập, như thể kẻ xâm phạm lạnh địa và đang bị đe dọa ngược lại chính là anh ta.
Chúa ơi, sự nhanh nhạy của một kẻ khôn vặt nói cho tài xế biết anh ta không thể gây sự với người đàn ông này.
—
Chiếc xe dừng lại trước khách sạn El Palace Barcelona.
Khách sạn El Palace Barcelona với hơn một trăm năm lịch sử, là khách sạn mang tính biểu tượng bậc nhất của Barcelona. Nằm chính giữa trung tâm thành phố, chỉ cần mở cửa sổ là có thể chiêm ngưỡng các kỳ quan của thành phố như quảng trường Gothic Barrio Gotico, con đường Las Ramblas nức tiếng Châu Âu.
Nhân viên khách sạn lịch sự mang hành lý của họ lên tận phòng. Ngay khi cánh cửa gỗ màu trắng mở ra, Phượng liền hét lên.
Cô lao vào phòng như tên bắn.
“A…Trời ơi, đây là cung điện chứ khách sạn nỗi gì!”
Phượng bỏ quên anh cùng nhân viên khách sạn ngoài cửa, chạy phăm phăm hết từ phòng này sang phòng khác. Cô reo hò như một đứa trẻ. Đến lúc nhân viên khách sạn đã rời đi, và anh đã cất hành lý, cô mới hoàn tất công việc khám phá phòng khách sạn rộng lớn này.
Anh với sự tinh tế thường thấy, chọn gian phòng đôi. Phòng khách sạn có hai phòng ngủ và hai nhà vệ sinh riêng biệt. Phòng khách và ban công chung. Phượng ngồi xổm trước lò sưởi lát đá granite màu vỏ trứng, hỏi.
“Ôi, lò sưởi này anh! Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy lò sưởi đấy! Bây giờ chúng mình nhóm lửa được không?”
Anh đáp.
“Nhóm lò sưởi giữa tháng tám ở Địa Trung Hải?”
Cô ngửa đầu cười hì hì.
“Đùa thôi, ngày nhỏ em nhóm bếp lửa suốt. Chẳng vui gì cả.”
Phượng đứng bật dậy, đôi mắt lúng liếng chọc người. Cô ép sát anh. Phượng đặt tay lên cúc áo thứ ba trên chiếc sơ mi của anh. Đầu ngón tay xoay tròn, vẽ đường viền trên chiếc cúc, chậm rãi, mơn trớn. Cô thủ thỉ.
“Em biết chúng mình nên làm gì.”
Anh bỗng cảm thấy cảnh này vô cùng quen thuộc.
A, phải rồi. Cô từng chọc ghẹo anh thế này một lần. Ở sân golf Bắc Ninh, sau khi anh ngăn cô hành hung Hoàng Anh. Lúc ấy họ không khác người xa lạ là bao. Thậm chí, anh cảm nhận được, cô chẳng có tí thiện cảm nào với anh.
Cô dựa theo hình dáng của chiếc cúc áo, vẽ vòng tròn trên ngực anh. Giọng nói ngọt ngào, đôi mắt sóng sánh ánh nước. Nhưng từng câu nói, chẳng khác nào đâm dao vào tim anh.
“Chẳng may sau này có chạm mặt, tôi đảm bảo sẽ tỏ ra không quen biết anh – hứa danh dự đấy!”
Và cô giữ lời thật. Đó là những tháng ngày ngồi trên đống lửa mà anh không muốn nhớ lại. Họ đã phải vượt qua bao nhiêu trở ngại để có được giây phút ấm áp này. Vượt qua trắc trở, có. Vượt qua chấp niệm của chính mình, cũng có.
Để lúc này, khoảnh khắc cô nhím gai làm nũng trong lòng anh trở nên vô giá.
Đôi khi, đàn ông là sinh vật vô cùng ngây thơ.
Phượng ngước đôi khóe mắt cong câu hồn mà anh mê mẩn. Anh cúi đầu nhìn từng động tác của cô, không chớp mắt.
Cô thủ thỉ.
“Người yêu, ở đây chỉ có hai ta. Anh có muốn làm chuyện gì vui vẻ không?”
Cô kiễng chân, rướn người lên cao, kề môi bên tai anh, thì thầm.
“Em biết anh đang nghĩ gì.”
Yếu hầu của anh lên xuống. Anh thề, anh không có mục đích xa xôi nào khi đưa cô đi du lịch. Nhưng cô đột nhiên nhắc tới, anh liền liên tưởng.
Giọng anh khàn khàn, gọi tên cô.
“Phượng…”
Cô đặt tay lên vai anh để có thêm điểm tựa, đôi môi mấp máy như có như không chạm lên viền tai anh, khiến nó đỏ rực lên.
“Em có thể đọc suy nghĩ của anh.”
Không thể cưỡng lại sự cám dỗ chết tiệt, anh theo bản năng vòng cánh tay đang buông thõng quanh eo cô. Nhưng khi anh còn chưa kịp hoàn tất hành động, cô bỗng nhiên buông tay, tụt xuống khỏi người anh.
Cô rũ sự mềm mại khỏi ánh mắt, thay vào đó là nét tinh ranh. Cô hào sảng vỗ lưng anh.
“Ngồi máy bay hơn hai mươi tiếng đồng hồ. Chắc chắn việc đầu tiên anh muốn làm là đi tắm đúng không? Em biết thừa!”
Không khí mờ ám lập tức bị quét sạch không còn dấu vết.
Môi anh mở ra rồi ngậm lại như muốn nói gì. Nhưng chủ nhân của nó tụt hứng tới mức không cất nổi thành lời.
Cô cố tình!
Phượng liếc anh như thể khệnh khạng nói: “Em cứ thích thế đấy! Thì làm sao?”
Anh hít sâu một hơi. Giờ anh không muốn làm quý ông nữa có được không?
Một nghiên cứu chỉ ra rằng, khi càng gắn kết lâu, chúng ta sẽ ngày càng mang những đặc điểm tính cách của nửa kia.
Hôm nay, anh liền trở thành nhân chứng sống cho kết quả nghiên cứu này.
Đặc trưng nổi bật nhất của Phượng là gì? Đó chính là sự lém lỉnh vô cùng xấu xa.
Anh khoanh tay, nghiêm khắc nhìn cô.
“Không. Em nhầm rồi. Bây giờ tôi không muốn đi tắm.”
Phượng há hốc miệng. Khi cô chưa kịp thích nghi với sự chuyển biến kỳ quặc này thì anh đã nói tiếp.
“Người muốn đi tắm là em đấy. Trong lúc ấy, tôi sẽ yêu cầu khách sạn chuẩn bị món Paella trứ danh mà em có thể thưởng thức sau khi tắm xong.”
Vừa dứt lời, anh gần như cắp nách, nhấc bổng cô vào nhà tắm.
Phượng hoảng hốt, la ó.
“Ơ kìa, khoan đã…”
Cô chưa kịp phản kháng xong thì chân đã chạm vào mặt sàn đá bóng loáng trong nhà tắm. Anh mỉm cười nhìn cô, nụ cười mang nhiều ẩn ý hơn cả bài văn phân tích tác phẩm văn học dài ba nghìn chữ.
Anh nói.
“Cứ thong thả. Tôi ở ngay bên ngoài nếu em cần hỗ trợ.”
Cô tròn môi, chưa kịp phát âm chữ “Ơ” lần thứ hai thì cánh cửa gỗ đã sập lại trước mặt.
Anh nghe thấy cô lớn tiếng ở bên kia cánh cửa.
“Anh kia! Anh là ai? Anh mau trả lão gia hiền lành cho tôi!”
Đương nhiên cô chỉ hô hào vài tiếng lấy lệ. Ngay sau đó anh có thể nghe tiếng cô ca vang vui vẻ thoang thoáng trong nhà tắm.
Đứng ngoài phòng khách, anh nhìn vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt của cô. Với chất lượng cách âm này, anh không thể nghe tiếng nước và đoán khi nào cô sẽ trở ra.
Anh biết rõ phòng tắm của phòng nghỉ thượng hạng của khách sạn El Palace Barcelona sẽ khiến bất cứ kẻ khó tính nào phải mê man hưởng thụ nó. Tất cả đều hận không thể kéo dài thời gian tận hứng càng lâu càng tốt.
Hiểu rõ điều ấy, anh yên tâm mở điện thoại di động, gọi một cuộc điện thoại đường dài.
Như thể không dám để anh đợi lâu, người ở đầu dây bên kia lập tức nhấc máy sau một hồi chuông. Vẫn âm điệu nghiêm nghị mọi khi, anh nói.
“Alo, trợ lý Toàn.”