Thịt Phượng Hoàng - Trang 4
Chương 119: Bóng Đêm Trong Mắt Anh
Kẻ hắn bắt cóc, mưu toan cưỡng gian lại là người yêu của người đàn ông khủng bố này?
Tên Long sợ tới thụt cả lưỡi. Hắn quay ngoắt sang lườm Hoàng Anh. Cô ả ném hắn vào mớ bòng bong nào đây?
Hoàng Anh chẳng khá hơn Long. Cô ta quỳ dưới đất, giơ hai tay lên trời run lẩy bẩy. Mãi sau Hoàng Anh mới ấp úng.
“Tao…tao đã dặn mày không được…báo cho ai kia mà.”
Phượng ngớ mặt ra, nhìn Hoàng Anh như thể trông con ngốc.
“Cô bảo tôi không báo thì tôi sẽ không báo chắc? Cô thiểu năng chứ tôi có ngu đâu?”
Nhất là khi cô có một anh người yêu giỏi như siêu nhân, cô liền kiêu ngạo không sợ trời, không nể đất!
Cô bất ngờ gọi điện quấy nhiễu anh lúc một giờ sáng, đương lúc hai người chiến tranh lạnh. Vậy mà cô báo rằng bản thân chuẩn bị lên xe của kẻ bắt cóc, đồng thời không cung cấp nổi thông tin giá trị nào cho anh.
Anh gằn giọng.
“Em ở yên trong nhà cho tôi!”
“Chị Tiên đang ở trong tay chúng. Chị ấy đang có bầu.”
“Tôi lập tức cứu được người.”
Phượng thì thầm.
“Vậy em đoán rằng anh có thể tìm ra địa điểm của chúng ngay thôi.”
Nói xong, cô cúp máy, quăng điện thoại lên giường. Ngay lập tức màn hình di động sáng đèn hiển thị cuộc gọi tới. Nhưng Phượng chẳng để tâm nhấc máy. Cô mở cửa, bước ra ngoài.
Còn một câu cô muốn nói, nhưng lại chẳng dám thốt ra vì sợ nó không thành hiện thực.
“Em chờ anh.”
Cô có niềm tin mãnh liệt ở anh.
Anh sẽ nhanh chóng lần ra hang ổ của chúng và giải cứu bọn cô. Nếu cô trốn tránh trong nhà, Hoàng Anh sẽ bóp chết Tiên ngay lập tức.
Tiên bị cuốn vào cuộc chiến này, không thể thiếu sai lầm của cô. Nếu Phượng vì ham sống sợ chết mà bỏ mặc chị Tiên, cô sẽ chìm đắm trong nỗi ân hận mãi mãi.
Giờ nghĩ lại, Phượng không hiểu từ đâu mà cô cô can đảm ra quyết định gần như là ngu ngốc ấy.
Có lẽ chính anh đã trao cho cô sự can trường và lòng can đảm ấy. Cô tin anh sẽ tim được cô. Anh luôn tìm được cô thật dễ dàng. Việc cô cần làm, là kéo dài thời gian.
Phượng vốn nghĩ anh sẽ báo cảnh sát hay làm điều gì đó tương tự. Việc anh bất ngờ đột nhập nhà kho cùng một đội đặc nhiệm chẳng khác nào S.W.A.T* trong phim hành động của Mỹ hoàn toàn nằm ngoài khả năng tưởng tượng của cô.
*S.W.A.T: Special Weapons And Tactics. Đội đặc nhiệm phản ứng nhanh – lực lượng tinh nhuệ nhất trong hệ thống cảnh sát của Mỹ.
Tập đoàn CCorp và thành viên của gia đình lãnh đạo luôn nhận được sự ngưỡng mộ và trọng vọng của tuyệt đại đa số. Điều này hoàn toàn có nguyên do. Ở vị trí của họ, sở hữu một đội điều tra và bảo an không phải chuyện lạ.
Một đặc vụ kéo chiếc ghế của Long lại gần chỗ anh và cô.
Như thể họ đã làm việc với anh từ lâu, quá thấu hiểu tính cách của anh. Đặc vụ đó lấy tay phủi ghế ngồi rồi kê ra chỗ anh. Anh gật đầu với anh ta thay cho lời cảm ơn.
Anh ngồi xuống, kéo Phượng ngồi lên đùi mình. Anh mặc kệ đám người đang run lẩy bẩy dưới sàn, anh chú tâm kiểm tra từng chút một xem cô có bị thương không.
Anh phát hiện ra hai cổ tay cô xước da rướm máu do bị dây nhựa rút thít chặt. Anh nói.
“D2.”
D2? Phượng, Hoàng Anh, Long và đàn em của hắn ngờ nghệch.
Nhưng vị đặc vụ gần Long nhất tóm lấy cánh tay phải của hắn đang giơ lên trời, bẻ ngược ra sau, dùng chân dạp mạnh xuống.
Động tác nhanh gọn hệt phim hành động. Trong tích tắc, chỉ có tiếng xương kêu răng rắc. Ngay sau đó là tiếng tên Long gào lên đau đớn. Hắn r.ên rỉ nằm co quắp trên nền đất. Vị đặc vụ lùi lại hai bước, nhắm khẩu súng ngắn lên đầu hắn.
Tất cả hoảng loạn, trong đó có cả Phượng. Cô ngồi trên đùi anh, anh có thể cảm nhận được cơ thể cô thoáng cứng đờ.
Anh đặt bàn tay lên lưng cô, hỏi.
“Sợ?”
Câu hỏi giống tên Long đe dọa cô ban nãy. Long là cợt nhả. Còn anh là quan tâm. Tuy sự quan tâm ấy đã bị che lấp với bóng đêm tĩnh lặng trong mắt anh.
Anh giải cứu cô vào đúng giây cuối cùng trước khi cướp cò. Nhưng anh không hề biểu lộ sự lo lắng, vồn vã hỏi han. Anh lặng lẽ làm việc của mình.
Từ khi xuất hiện, anh chỉ nói đúng ba chữ. Đủ hiểu tâm trạng anh xấu tới mức nào.
Trước câu hỏi của anh, cô không đáp, chỉ vòng tay ôm quanh cổ anh.
Anh đưa mắt ra lệnh, một đặc vụ kéo xềnh xệch Hoàng Anh, lôi cô ta trước mặt hai người.
Phượng ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh. Vai diễn của cô đã kết thúc. Anh đã ở đây, cô không cần phải gồng mình chèo chống nữa.
Hai tay vòng qua cổ anh, cô nghiêng đầu tựa lên vai anh. Đôi môi mím lại, trông đáng thương như thể cô vừa phải chịu nhiều uất ức. Bây giờ cô thỏa thuê làm nũng, xem anh trừng trị kẻ bắt nạt cô.
Nếu lúc này Long không co quắp đau đớn và đám đàn em của hắn dám ngước mắt lên nhìn. Thì bọn họ sẽ đồng loạt tức nổ mắt.
Chỉ vài phút trước, cô như con sư tử gầm rú đại náo cả chiến trường. Vậy mà khi người yêu vừa xuất hiện, cô đã yếu ớt nép vào lòng anh hết chú sẻ nhỏ đáng thương.
Trên đời này, không có việc gì mà phụ nữ không tự làm được. Họ chỉ muốn cho đàn ông thể diện thôi.
Mấy tiếng trước Phượng vừa chọc cho anh tức điên. Giờ cô đang cực lực làm nũng lấy lòng anh.
Anh vỗ về lưng cô thay cho lời trấn an.
Trong khi ân cần dỗ dành cô, anh phóng ánh mắt lạnh lẽo về phía Hoàng Anh. Cô ta không dám ngẩng đầu, nhưng run lẩy bẩy trước nhiệt độ của anh.
Anh nói, thật chậm.
“Tôi đã cảnh báo cô.”
Anh nói với âm lượng nhỏ, vậy mà khiến Hoàng Anh giật bắn. Cô ta co rúm người. Mái tóc bạch kim xơ xác khiến Hoàng Anh trông như một cụ già mắc bệnh Parkinson*.
Hoàng Anh hốt hoảng tới mức lắp bắp không nên lời. Không gian tĩnh lặng đến nỗi mọi người đều nghe thấy tiếng hai hàm răng của Hoàng Anh lập cập đập va vào nhau.
*Bệnh Parkinson: bệnh thần kinh xảy ra khi nhóm tế bào não bị thoái hóa khiến người bệnh không kiểm soát được vận động của cơ bắp. Biểu hiện bệnh là đi lại khó khăn, cử động chậm chạp và chân tay run cứng.
Anh chẳng để sự hèn mọn của cô ta vào mắt. Khi cảnh cáo Hoàng Anh trong bữa tiệc sinh nhật Mike, anh vẫn còn cho cô ta sự tôn trọng dành cho một cô gái. Nhưng bây giờ, đối với anh, Hoàng Anh chỉ là kẻ độc ác năm lần bảy lượt gieo họa sát thân lên người anh yêu.
Ánh mắt anh thâm trầm và khó đoán. Phượng không xác định được anh sẽ dùng cách nào để xử lý Hoàng Anh và đám bắt cóc.
Dựa vào đồng phục, vũ trang của đặc vụ và cách anh chỉ đạo họ, cô biết những người này không phải lực lượng chính quy. Phương án hành động và động tác của anh vô cùng chuyên nghiệp, nhuần nhuyễn. Như thể anh đã tập dượt và rèn luyện vô số lần.
Quen tay đồng nghĩa với việc anh xử trí toàn cục với thái độ vô cảm. Chúng đã động vào điểm mấu chốt của anh. Anh tuyệt đối không nhân nhượng.
Anh không phải một doanh nhân bình thường. Thân phận của anh thâm sâu và che phủ bởi lớp màn bí ẩn. Người ta nể sợ anh, đều có lý do.
Đến khi được tận mắt trông thấy, cô mới phát hiện.
Lúc này, toàn bộ đám bắt cóc đang nằm dưới chân anh, chờ đợi phán quyết.
Tên Long sợ tới thụt cả lưỡi. Hắn quay ngoắt sang lườm Hoàng Anh. Cô ả ném hắn vào mớ bòng bong nào đây?
Hoàng Anh chẳng khá hơn Long. Cô ta quỳ dưới đất, giơ hai tay lên trời run lẩy bẩy. Mãi sau Hoàng Anh mới ấp úng.
“Tao…tao đã dặn mày không được…báo cho ai kia mà.”
Phượng ngớ mặt ra, nhìn Hoàng Anh như thể trông con ngốc.
“Cô bảo tôi không báo thì tôi sẽ không báo chắc? Cô thiểu năng chứ tôi có ngu đâu?”
Nhất là khi cô có một anh người yêu giỏi như siêu nhân, cô liền kiêu ngạo không sợ trời, không nể đất!
Cô bất ngờ gọi điện quấy nhiễu anh lúc một giờ sáng, đương lúc hai người chiến tranh lạnh. Vậy mà cô báo rằng bản thân chuẩn bị lên xe của kẻ bắt cóc, đồng thời không cung cấp nổi thông tin giá trị nào cho anh.
Anh gằn giọng.
“Em ở yên trong nhà cho tôi!”
“Chị Tiên đang ở trong tay chúng. Chị ấy đang có bầu.”
“Tôi lập tức cứu được người.”
Phượng thì thầm.
“Vậy em đoán rằng anh có thể tìm ra địa điểm của chúng ngay thôi.”
Nói xong, cô cúp máy, quăng điện thoại lên giường. Ngay lập tức màn hình di động sáng đèn hiển thị cuộc gọi tới. Nhưng Phượng chẳng để tâm nhấc máy. Cô mở cửa, bước ra ngoài.
Còn một câu cô muốn nói, nhưng lại chẳng dám thốt ra vì sợ nó không thành hiện thực.
“Em chờ anh.”
Cô có niềm tin mãnh liệt ở anh.
Anh sẽ nhanh chóng lần ra hang ổ của chúng và giải cứu bọn cô. Nếu cô trốn tránh trong nhà, Hoàng Anh sẽ bóp chết Tiên ngay lập tức.
Tiên bị cuốn vào cuộc chiến này, không thể thiếu sai lầm của cô. Nếu Phượng vì ham sống sợ chết mà bỏ mặc chị Tiên, cô sẽ chìm đắm trong nỗi ân hận mãi mãi.
Giờ nghĩ lại, Phượng không hiểu từ đâu mà cô cô can đảm ra quyết định gần như là ngu ngốc ấy.
Có lẽ chính anh đã trao cho cô sự can trường và lòng can đảm ấy. Cô tin anh sẽ tim được cô. Anh luôn tìm được cô thật dễ dàng. Việc cô cần làm, là kéo dài thời gian.
Phượng vốn nghĩ anh sẽ báo cảnh sát hay làm điều gì đó tương tự. Việc anh bất ngờ đột nhập nhà kho cùng một đội đặc nhiệm chẳng khác nào S.W.A.T* trong phim hành động của Mỹ hoàn toàn nằm ngoài khả năng tưởng tượng của cô.
*S.W.A.T: Special Weapons And Tactics. Đội đặc nhiệm phản ứng nhanh – lực lượng tinh nhuệ nhất trong hệ thống cảnh sát của Mỹ.
Tập đoàn CCorp và thành viên của gia đình lãnh đạo luôn nhận được sự ngưỡng mộ và trọng vọng của tuyệt đại đa số. Điều này hoàn toàn có nguyên do. Ở vị trí của họ, sở hữu một đội điều tra và bảo an không phải chuyện lạ.
Một đặc vụ kéo chiếc ghế của Long lại gần chỗ anh và cô.
Như thể họ đã làm việc với anh từ lâu, quá thấu hiểu tính cách của anh. Đặc vụ đó lấy tay phủi ghế ngồi rồi kê ra chỗ anh. Anh gật đầu với anh ta thay cho lời cảm ơn.
Anh ngồi xuống, kéo Phượng ngồi lên đùi mình. Anh mặc kệ đám người đang run lẩy bẩy dưới sàn, anh chú tâm kiểm tra từng chút một xem cô có bị thương không.
Anh phát hiện ra hai cổ tay cô xước da rướm máu do bị dây nhựa rút thít chặt. Anh nói.
“D2.”
D2? Phượng, Hoàng Anh, Long và đàn em của hắn ngờ nghệch.
Nhưng vị đặc vụ gần Long nhất tóm lấy cánh tay phải của hắn đang giơ lên trời, bẻ ngược ra sau, dùng chân dạp mạnh xuống.
Động tác nhanh gọn hệt phim hành động. Trong tích tắc, chỉ có tiếng xương kêu răng rắc. Ngay sau đó là tiếng tên Long gào lên đau đớn. Hắn r.ên rỉ nằm co quắp trên nền đất. Vị đặc vụ lùi lại hai bước, nhắm khẩu súng ngắn lên đầu hắn.
Tất cả hoảng loạn, trong đó có cả Phượng. Cô ngồi trên đùi anh, anh có thể cảm nhận được cơ thể cô thoáng cứng đờ.
Anh đặt bàn tay lên lưng cô, hỏi.
“Sợ?”
Câu hỏi giống tên Long đe dọa cô ban nãy. Long là cợt nhả. Còn anh là quan tâm. Tuy sự quan tâm ấy đã bị che lấp với bóng đêm tĩnh lặng trong mắt anh.
Anh giải cứu cô vào đúng giây cuối cùng trước khi cướp cò. Nhưng anh không hề biểu lộ sự lo lắng, vồn vã hỏi han. Anh lặng lẽ làm việc của mình.
Từ khi xuất hiện, anh chỉ nói đúng ba chữ. Đủ hiểu tâm trạng anh xấu tới mức nào.
Trước câu hỏi của anh, cô không đáp, chỉ vòng tay ôm quanh cổ anh.
Anh đưa mắt ra lệnh, một đặc vụ kéo xềnh xệch Hoàng Anh, lôi cô ta trước mặt hai người.
Phượng ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh. Vai diễn của cô đã kết thúc. Anh đã ở đây, cô không cần phải gồng mình chèo chống nữa.
Hai tay vòng qua cổ anh, cô nghiêng đầu tựa lên vai anh. Đôi môi mím lại, trông đáng thương như thể cô vừa phải chịu nhiều uất ức. Bây giờ cô thỏa thuê làm nũng, xem anh trừng trị kẻ bắt nạt cô.
Nếu lúc này Long không co quắp đau đớn và đám đàn em của hắn dám ngước mắt lên nhìn. Thì bọn họ sẽ đồng loạt tức nổ mắt.
Chỉ vài phút trước, cô như con sư tử gầm rú đại náo cả chiến trường. Vậy mà khi người yêu vừa xuất hiện, cô đã yếu ớt nép vào lòng anh hết chú sẻ nhỏ đáng thương.
Trên đời này, không có việc gì mà phụ nữ không tự làm được. Họ chỉ muốn cho đàn ông thể diện thôi.
Mấy tiếng trước Phượng vừa chọc cho anh tức điên. Giờ cô đang cực lực làm nũng lấy lòng anh.
Anh vỗ về lưng cô thay cho lời trấn an.
Trong khi ân cần dỗ dành cô, anh phóng ánh mắt lạnh lẽo về phía Hoàng Anh. Cô ta không dám ngẩng đầu, nhưng run lẩy bẩy trước nhiệt độ của anh.
Anh nói, thật chậm.
“Tôi đã cảnh báo cô.”
Anh nói với âm lượng nhỏ, vậy mà khiến Hoàng Anh giật bắn. Cô ta co rúm người. Mái tóc bạch kim xơ xác khiến Hoàng Anh trông như một cụ già mắc bệnh Parkinson*.
Hoàng Anh hốt hoảng tới mức lắp bắp không nên lời. Không gian tĩnh lặng đến nỗi mọi người đều nghe thấy tiếng hai hàm răng của Hoàng Anh lập cập đập va vào nhau.
*Bệnh Parkinson: bệnh thần kinh xảy ra khi nhóm tế bào não bị thoái hóa khiến người bệnh không kiểm soát được vận động của cơ bắp. Biểu hiện bệnh là đi lại khó khăn, cử động chậm chạp và chân tay run cứng.
Anh chẳng để sự hèn mọn của cô ta vào mắt. Khi cảnh cáo Hoàng Anh trong bữa tiệc sinh nhật Mike, anh vẫn còn cho cô ta sự tôn trọng dành cho một cô gái. Nhưng bây giờ, đối với anh, Hoàng Anh chỉ là kẻ độc ác năm lần bảy lượt gieo họa sát thân lên người anh yêu.
Ánh mắt anh thâm trầm và khó đoán. Phượng không xác định được anh sẽ dùng cách nào để xử lý Hoàng Anh và đám bắt cóc.
Dựa vào đồng phục, vũ trang của đặc vụ và cách anh chỉ đạo họ, cô biết những người này không phải lực lượng chính quy. Phương án hành động và động tác của anh vô cùng chuyên nghiệp, nhuần nhuyễn. Như thể anh đã tập dượt và rèn luyện vô số lần.
Quen tay đồng nghĩa với việc anh xử trí toàn cục với thái độ vô cảm. Chúng đã động vào điểm mấu chốt của anh. Anh tuyệt đối không nhân nhượng.
Anh không phải một doanh nhân bình thường. Thân phận của anh thâm sâu và che phủ bởi lớp màn bí ẩn. Người ta nể sợ anh, đều có lý do.
Đến khi được tận mắt trông thấy, cô mới phát hiện.
Lúc này, toàn bộ đám bắt cóc đang nằm dưới chân anh, chờ đợi phán quyết.