Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thính Thần

Chương 54: Cánh bướm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lăng
Lâm Thương Từ không ngờ mình sẽ "tử vong mang tính xã hội" như thế này, cô cảm thấy Trái Đất này không còn phù hợp cho mình sống nữa!
* Tử vong mang tính xã hội: Hay còn được gọi bằng cụm từ Cái chết xã hội, là một từ thông dụng trên Internet, ý nghĩa của nó chủ yếu là để tự biến mình thành kẻ ngốc ở nơi công cộng, đến mức xấu hổ không dám gặp ai và chỉ muốn chui qua một khe đất để chui qua. Một tiếng lóng trên Internet thông dụng là "hành quyết công khai".
Cô vẫn đang giả chết, nhưng lại nghe thấy Cố Trọng trả lời: "Không tiện, chờ em hai phút."
Sau đó có thể cảm nhận được cử động đứng dậy của Cố Trọng, rồi Lâm Thương Từ cảm thấy tai mình hơi ngứa, Cố Trọng ghé sát vào tai cô nói một câu:
"Đêm nay tiếp tục."
Diệp Tây Nhã trước nay chưa bao giờ cảm thấy mình có thể ngồi nghiêm túc đến vậy, ưỡn ngực, hai tay đặt nghiêm chỉnh trên gối, cô ấy cảm nhận "hai phút" này dài chẳng khác gì khi mình tập thể dục.
Cố Trọng ra khỏi phòng, cô buộc mái tóc dài xoăn thành đuôi ngựa thấp, Diệp Tây Nhã tập trung nhìn kỹ, ồ, mang cả nội y cơ đấy! Trước đây Cố Trọng sẽ không mặc khi ở nhà. Nhưng Diệp Tây Nhã cũng chẳng buồn nhìn, dù sao ai cũng giống nhau hết mà.
Đắn đo hồi lâu, Cố Trọng uyển chuyển nói châm chước: "Chị...... Ờm...... Lần sau trước khi vào nhà vẫn phải nhớ nhấn chuông cửa đó!"
"Làm ơn, chị đã ấn, những hai lần!" Diệp Tây Nhã ấm ức bĩu môi.
Vậy phải chìm sâu không thể khống chế đến mức nào, mà ngay cả tiếng nhấn chuông cửa reo to đến hai lần cũng không nghe thấy!
Cố Trọng húng hắng, "Thế, sau này chờ em ra mở cửa đi."
Giờ phút này Diệp Tây Nhã thực sự cảm thấy mình là kẻ xấu quấy rầy chuyện tốt của người khác, nhưng sau đó cô ấy lại nghĩ tới trách nhiệm của mình, "Khoan, Cố Trọng, em yêu đương!"
"Đúng rồi nè, hmi hmi. Chúng ta nói chuyện này nhé. Đó là Lâm Thương Từ, biên kịch của [Phong hoa], bây giờ chị ấy đang chết lâm sàng ở trong đó rồi, tiếc thật, không ra chào hỏi với chị được."
Vừa rồi cô tốn nửa phút để kéo Lâm Thương Từ cùng nhau ra ngoài đối mặt, thế nhưng đối phương như chết thật, dù cô kéo thế nào cô ấy cũng không chịu rời giường.
Diệp Tây Nhã há to miệng không khép được, cô ấy không chỉ không biết chuyện Cố Trọng yêu đương, mà còn không biết cả chuyện Cố Trọng quen biết biên kịch Lâm. Chuyện này xảy ra khi nào? Không phải hôm qua Cố Trọng còn lải nhải với cô muốn xem biên kịch Lâm trông như thế nào sao? Sao chỉ trong một đêm mà yêu đương luôn rồi, còn tiến triển nhanh tới mức suýt nữa cô ấy đã thấy cảnh không thể miêu tả.
"Hai người chơi lớn quá, tình một đêm hay gì?" Diệp Tây Nhã không biết nên biểu lộ sự kinh ngạc như thế nào.
"Chị nghĩ sao là vậy." Cố Trọng lười giải thích.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao mỗi lần Lâm Thương Từ gặp cô đều có cảm giác chán nản tuyệt vọng, có ai lại có đủ kiên nhẫn để giải thích điều tương tự cho người khác hàng chục lần chứ? Cô chỉ mới có vài lần mà đã thấy chán, huống chi là Lâm Thương Từ đã nói hàng chục lần, hẳn là cô ấy hận không thể trực tiếp bắt cóc cô đến ngày 26.
Diệp Tây Nhã nhìn chằm chằm mỹ nhan xuân tình của đối phương, và cả đôi môi hơi sưng, bây giờ ngay cả việc nhìn vào môi Cố Trọng cũng làm cô ấy xấu hổ, chứ nếu ngày thường thì cô ấy thường xuyên nhìn xem lớp son trên môi Cố Trọng có khuyết điểm nào không.
"Em lo chuẩn bị đi, gần xuất phát rồi." Diệp Tây Nhã dùng đầu ngón tay gõ lên mặt đồng hồ.
Cố Trọng gật đầu rồi quay về phòng ngủ, Lâm Thương Từ đang ngồi trên giường. Rõ ràng là đang nghe lén cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, vậy mà khi cô vào đối phương lại tỏ ra thờ ơ bắt đầu chơi điện thoại.
Cố Trọng tủm tỉm đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa, hai mươi phút sau Lâm Thương Từ nghe thấy tiếng cô xuyên qua tấm cửa kính dày nặng của phòng tắm.
"Từ ơi, lấy khăn giùm em với." Lâm Thương Từ nhanh nhẹn lấy khăn cho cô.
Không lâu sau Cố Trọng lại nói: "Lấy giùm em bộ đồ lót."
Lâm Thương Từ sầu não, rõ ràng là Cố Trọng cố ý! Nhưng cô ấy vẫn mở ngăn tủ riêng tư nhất trong phòng thay đồ, chọn một bộ đưa cho Cố Trọng.
Kết quả Cố Trọng vừa cầm đã nói: "Hóa ra Từ thích kiểu này."
Lâm Thương Từ vốn đang định nhét thêm một bộ quần áo cho cô ấy, nhưng Cố Trọng chỉ mặc đồ lót rồi ra ngoài. Lâm Thương Từ vờ vĩnh chơi điện thoại, không phải là lần đầu thấy nhưng lúc này lại đặc biệt xấu hổ, vì Cố Trọng mang đồ lót ren đen, thấp thoáng ẩn hiện vô cùng mê người.
Chẳng ngờ Cố Trọng nhấc đầu gối phải quỳ xuống giường, hai tay vòng qua cổ Lâm Thương Từ, cô nói: "Chờ em về nhé, nếu Từ muốn tắm rửa thì có thể dùng mọi thứ của em."
"Ừm, đi sớm về sớm." Lâm Thương Từ vờ như không quan tâm liếc nhìn cô một cái.
Trên cổ cô vẫn đọng nước chưa được lau sạch.
Cố Trọng nhịn cười, đứng dậy mặc quần áo xong, được Diệp Tây Nhã dẫn đi tham dự buổi ra mắt.
*****
Lâm Thương Từ không biết hóa ra bản thân sẽ trở nên mất tự nhiên cả một ngày chỉ vì các cụm bốn chữ đơn giản, ví dụ như là Đêm nay tiếp tục" hay là "Chờ em về nhé", có những kỳ vọng tốt đẹp nhất xen lẫn giữa những con chữ này. Đặc biệt là khi nó phát ra từ trong miệng của người mình thích, thậm chí dù có nghĩ đến điều đó khi đang uống nước cũng sẽ thấy nước lã thật ngọt ngào.
Cô cố gắng hết sức để bản thân không nghĩ đến Cố Trọng cả ngày, nhưng cô đang ở nhà Cố Trọng. Ở đây góc nào cũng có thể nhớ đến bóng dáng cô ấy, thấy phòng bếp sẽ nhớ đến khi cô ấy nấu ăn, thấy ban công sẽ nghĩ đến lúc cô ấy tưới hoa, ngay khi chỉ ngồi trong phòng khách cũng có thể nhớ lại cảnh cô ấy chơi cùng Sếp Tổng.
Lúc này Lâm Thương Từ cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi.
Vì vậy cô lấy điện thoại, để suy nghĩ lắng xuống rồi bắt đầu nỗ lực sắp xếp các sự kiện.
Đầu tiên, được biết chắc chắn sẽ có một vụ tai nạn giao thông xảy ra trên đường từ nhà hàng Kinh An về nhà Cố Trọng, nguyên nhân vụ tai nạn là do một chiếc ô tô đi ngược chiều, đây là chuyện ngoài ý muốn.
Thứ hai, nếu đặt giả thiết rằng người giả danh chú Hà và người đột nhập vào nhà Cố Trọng là một, vậy việc hai cô chọn cách cho chú Hà tan làm sớm đã ảnh hưởng đến sự lựa chọn của hung thủ. Vì không thể ngụy trang thành tài xế được, nên tên sát nhân buộc phải lẻn vào nhà Cố Trọng để trực tiếp giết hại cô ấy.
Đến tận đây, hai nguyên nhân dẫn đến cái chết của Cố Trọng đã rõ ràng, nhưng nói không chừng sẽ có kết cục thứ ba.
Giả dụ, nếu để hung thủ trở thành tài xế, sau đó hai người né được vụ tai nạn thành công, như vậy sẽ dẫn đến cái kết thứ ba không xác định.
Tuy nhiên hy vọng không lớn, nguyên nhân cơ bản nhất khiến các các cô rơi vào vòng tuần hoàn là vì Cố Trọng đã chết. Hơn nữa, xét theo trí nhớ của Cố Trọng vào ngày hôm qua, như vậy hung thủ đã có âm mưu từ trước. Chỗ Cố Trọng có thứ mà hắn cần. Vậy nên dù có kết cục thứ ba thì việc Cố Trọng vẫn sẽ chết có xác suất rất cao.
Suy cho cùng, nếu để cô dàn dựng một cốt truyện thì không chừa lại người sống sót nào thường là lựa chọn tốt nhất.
Hiện giờ các cô cần phải tìm ra thứ mà tên sát nhân đang tìm kiếm và bộ mặt thật của hắn.
Lâm Thương Từ thấp thoáng có dự định trong lòng.
*****
Khi Cố Trọng về nhà trời đã sẩm tối, vừa vào cửa đã thấy Lâm Thương Từ u sầu nhìn một hộp nguyên liệu lớn mà cô mới đặt hồi trưa.
"Sao lại mặt ủ mày chau? Em có nói Từ nấu đâu." Cố Trọng treo túi lên giá treo đồ, sau đó rửa tay rồi bắt đầu lựa nguyên liệu trong hộp.
"Chị muốn bỏ vào tủ lạnh nhưng lại không biết phân loại."
Nghe nói là cần phải lưu ý thứ nào không được đặt chung với nhau, nếu không sẽ nhanh chóng bị hư thối.
"Vậy bình thường Từ sắp xếp như nào" Cố Trọng lấy một loại rau để qua một bên.
"Chị không mua, có mua cũng không phân loại."
Mặt hàng mua nhiều nhất trong nhà cô ấy là mì gói, không cần phải phân loại, cùng lắm chỉ phân loại hương vị thôi.
"Không mua trái cây luôn sao?" Cố Trọng lấy ra thêm hai vỉ thịt bò, dự định tối nay sẽ làm món beefsteak cho Lâm Thương Từ.
"Lâu lâu cũng mua, nhưng quên ăn rồi lại thối rữa, táo đặt chung với chuối sẽ bị hư." Lâm Thương Từ ngượng ngùng đứng sang một bên.
Muốn giúp đỡ nhưng hình như không giúp được gì cả.
"Hai thứ đó không nên đặt chung vì dễ bị ủ chín." Cố Trọng đã nhìn ra tình cảnh "đi không được mà không đi cũng chẳng xong" của Lâm Thương Từ, cô nhét cả một cây bắp cải vào tay cô ấy, nói: "Từ giúp em tách từng lá ra đi, nhớ bỏ hai lá to bên ngoài ra nhé."
Lâm Thương Từ phấn chấn, dường như cô ấy không còn vô dụng chỉ biết chờ ăn nữa.
Lâm Thương Từ không kén chọn, nhưng mỗi lần ăn đồ ăn do Cố Trọng nấu đều thấy thiếu gì đó. Có vẻ như Cố Trọng biết khẩu vị cô ấy thiên về đậm đà nên khi nấu nướng luôn nêm nếm nhiều gia vị hơn.
Gắp một đũa rau, Lâm Thương Từ nói: "Sau này nếu em vẫn nấu cơm cho chị thì không cần phải nhường chị, chị biết em thích thanh đạm."
Cố Trọng rất chú trọng dưỡng sinh, ăn ít dầu và muối.
"Không phải nhượng bộ, đôi khi em cũng muốn ăn gì đó đậm đà mà."
Không biết lời đối phương nói là thật hay giả nhưng Lâm Thương Từ không nói gì nữa. Hai người hàn huyên trò chuyện về những chuyện khác, ăn tối xong, Lâm Thương Từ xung phong nhận việc rửa chén, Cố Trọng ngồi chơi với Sếp Tổng trong phòng khách một lúc rồi đi tắm.
Lâm Thương Từ liếc nhìn đồng hồ, thấy Cố Trọng vẫn chưa ra ngoài nên cũng đi vào phòng tắm ngoài tắm rửa.
Đến khi cô sấy khô tóc cũng đã gần 10 giờ đêm, Lâm Thương Từ hoàn toàn quên bẵng chuyện hồi sáng. Cô ngồi trên giường xem tin tức trong nhóm hóng hớt, cô không hay để ý nhiều nhưng thỉnh thoảng vẫn đọc xem. Tuy nhiên hiện giờ cô muốn đọc kỹ hơn, vì có khả năng sẽ có thông tin về Cố Trọng.
Đang lướt tin nhắn nhóm nửa chừng, trên màn hình bỗng xuất hiện một bong bóng chat, Cố Trọng nhắn tin cho cô: "Từ qua đây một tý."
Cô tắt màn hình rồi đặt điện thoại trên giường, mở cửa đi ra ngoài xem Cố Trọng tìm mình làm gì, còn rất lịch sự gõ cửa ba lần.
Cửa mở, trong phòng không có đèn lớn, chỉ có đèn ngủ bật sáng. Lâm Thượng Từ nhìn thấy Cố Trọng mặc áo choàng tắm đứng trong bóng tối, đặt một tay lên khung cửa, cười hỏi: "Có phải Từ đã quên điều gì không?"
Trong nháy mắt cô lập tức nhớ ra, nhưng lại không muốn thể hiện ra ngoài, hơn nữa dường như cô đang có ý "lâm trận bỏ chạy".
Một bên tóc của Lâm Thương Từ vén sau tai, Cố Trọng có thể thấy rõ lỗ tai đó đột nhiên chuyển thành màu hồng phấn dưới ánh đèn, hiển nhiên là cô vẫn chưa quên.
Cố Trọng kề sát vào tai cô, giận nói: "Vào đây."
Lâm Thương Từ bị dụ dỗ không chịu nổi, rõ ràng cô là người bị dắt vào nhưng cuối cùng chính cô lại đè Cố Trọng lên ván cửa, tiếng thở dốc hỗn loạn vang lên đột ngột trong không gian tĩnh lặng nhưng cũng rất hài hòa.
Hai cô hòa hợp với nhau, âm thanh của điều hòa cũng hài hòa, chiếc giường cũng hài hòa, và cả ánh đèn mờ ảo cũng rất hài hòa.
Cởi bỏ chiếc áo choàng tắm, lộ ra cảnh xuân không sót thứ gì, Lâm Thương Từ đè người nào đó xuống giường, hôn lên môi cô ấy, nắm chặt bàn tay đó. Dục vọng sáng nay vừa lắng xuống lại bị tình nhân nhẹ nhàng khuấy động, làm suy nghĩ vẩn đục.
Cố Trọng tranh thủ lấy một gói nhỏ dưới gối, dùng răng cắn vào mép răng cưa rồi xé ra.
"Đưa tay cho em."
Lâm Thương Từ tựa vào đầu vai cô ấy, thận trọng nói: "Nếu khó chịu nhớ nói cho chị biết."
Sau đó

Mãi cho đến khi hành sự xong, người nào đó mới đáp lại câu nói của Lâm Thương Từ.
Hai tay Cố Trọng đặt lên phần vai và cổ đồ mồ hôi của Lâm Thương Từ, vuốt nhẹ: "Bây giờ em có thể trả lời cho Từ biết là em rất sung sướng."
Tay Lâm Thương Từ không mịn màng như tay cô, có một lớp chai mỏng, khi nó chạm vào cơ thể, Cố Trọng có thể cảm nhận được xúc cảm hơi thô ráp. Cô không ghét, thậm chí còn khá thích.
Cô rúc vào lồng ngực cô ấy, đột nhiên nhớ đến điều gì đó: "Hình như em chưa thấy Từ đến tháng bao giờ?"
Lâm Thương Từ nắm lấy tay cô nghịch nghịch đầu ngón tay mảnh khảnh: "Vẫn có nhưng hai tháng mới có một lần."
"Hồi nhỏ không được ăn ngon đủ chất, mẹ chị còn nói muối đắt nên không chịu bỏ nhiều, rất nhiều món chị ăn đều nhạt nhẽo không có vị gì cả, nên hồi đó chị hơi bị suy dinh dưỡng. Phải gần hai mươi tuổi chị mới có kỳ kinh nguyệt đầu tiên, sau đó cũng từng khám bác sĩ uống thuốc điều trị, nhưng do thường hay thức đêm làm việc nên việc duy trì đều đặn hai tháng một lần cũng đã rất không dễ."
"Vậy lúc Từ đến......"
"Đau lắm, rất là đau luôn, cho nên chị mới đi mua thuốc cho em."
Cố Trọng chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, cô dùng sức siết chặt tay cô ấy, hỏi tiếp: "Thế sao Từ cao quá vậy?"
Lâm Thương Từ không thấp, cũng xấp xỉ với cô, Cố Trọng cao 1m68, nếu cao hơn có khả năng sẽ không nhận được vai diễn nào.
"Hồi nhỏ cũng lùn lắm đấy, bạn bè toàn gọi chị là đồ lùn, cho nên tối nào trước khi ngủ chị cũng bật nhảy trong sân. Lúc đó cũng không biết có tác dụng không, nhưng may mà sau này cũng cao hơn."
Nhớ lại chuyện này khiến Lâm Thương Từ cảm thấy buồn cười, bởi vì mẹ cô ấy thường xuyên chạy ra hỏi có phải cô ấy bị điên không.
Nói những chuyện này với Cố Trọng cũng không khó chịu, sẽ có cảm giác quá khứ đã qua, hơn nữa cô ấy cũng cảm thấy thật ra những ký ức trước đây không hoàn toàn tồi tệ.
"Vậy là dưỡng chất bổ sung vào bề dài hết rồi." Cố Trọng dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua nơi mềm mại của cô ấy.
Lâm Thương Từ giữ tay đối phương, "Chị nghe hiểu hết đó nha."
Nhưng bởi vì động tác Cố Trọng, nên giọng nói của cô ấy hơi khàn khàn.
"Cố Trọng, em muốn nữa không?"
"Muốn."
"Thế lần này...... Em nằm sấp nha?"
"Được thôi."
Xương cánh bướm trên lưng Cố Trọng vô cùng xinh đẹp, hệt như khi Lâm Thương Từ thấy trong phòng thay đồ, khi Cố Trọng đong đưa dường như nó sẽ mọc ra một đôi cánh bất cứ lúc nào, vỗ cánh bay cao.
Thế nhưng hiện giờ người không có, cho nên tôi muốn trở thành đôi cánh của người, đưa người lên tinh không trong lành, tự do và sạch sẽ nhất.
- ----
Không hiểu sao mấy đoạn này vượt qua được thẩm duyệt của Tấn Giang nữa. Mà hai chị cũng đẩy nhanh tiến độ ghê, xác nhận một phát là nhanh chóng lên giường rồi, thua gì cặp dò radar kia đâu.
Ngoài ra mình cũng confirm việc làn da được một bàn tay thô ráp sờ vào sẽ thoải mái hơn nha, đại loại bạn sẽ thích sờ vào làn da mịn màng nhưng lại thích được lớp da thô ráp sờ mình hơn. Tất nhiên tay mịn màng sờ cũng thích, thích hết!

Chương trước Chương tiếp
Loading...