Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa - Trang 4
Chương 176: C176: Chương 176
Thực ra Tề Vương gia không thể hiểu nổi, hắn không hiểu nổi vì sao sự việc lại phát triển đến bước đường này, nhưng cho dù là như thế, hắn vẫn tự mình đi ra cổng đón tiếp “Lục Vương gia”.
Mà ở cổng, Lục Vương gia và Phó Tướng quân đang mắt to mắt bé trừng nhau, hai người đều vô cùng căm giận.
Phó Tướng quân tức giận là bởi vì Lục Vương gia luôn đối chọi với ông ta, đến cả bây giờ cũng như vậy, mà Lục Vương gia bên cạnh lại ra vẻ kiểu “Ta là tốt nhất, ta rất vô tội, ông là tên thối tha”.
“Mời hai vị vào bên trong.” Tề Vương gia mỉm cười chào đón bước ra.
Mà Lục Vương gia thấy hắn, lập tức xông lên: “Tiểu Mộc Mộc.”
Triệu Mộc đơ ra một lát, ngay sau đó thì mỉm cười: “Ờm…cái tên này…”
Còn chưa kịp nói ra lời cự tuyệt, Lục Vương gia đã bước lớn đi về phía trước. Phó Tướng quân đen mặt đứng ở cổng, không chịu rời đi. Triệu Mộc nhìn sang Phó Tướng quân, mỉm cười: “Không biết Phó Tướng quân tìm ta, hay là vào trong nhà nói chuyện một chuyến.”
Nói thực lòng, Phó Tướng quân biết thời điểm này đến Tề Vương phủ là không phù hợp, nhưng càng che giấu thì càng khiến Tứ Vương phủ bên kia chú ý, ngược lại không bằng cứ trực tiếp thẳng thắn còn hơn. Nhưng ai mà biết được, lại đâm phải Lục Vương gia, đối với người này, Phó Tướng quân thực sự là im lặng hỏi trời.
Ngươi nói ông ta xấu, thế thì không phải, nhưng ngươi nói ông ta không xấu, ông ta thực sự làm người ta tức chết, không biết nói ra sao cho phải. À đúng rồi, giống như con cóc, nó nhảy lên mu bàn chân, không cắn người ta nhưng khiến người ta ghê tởm. Đúng, chính là như vậy!
Phó Tướng quân đen mặt đi vào cửa, đã thấy Lục Vương gia đang ngồi trong phòng khách. Lục Vương gia thấy ông ta đi vào, hung hăng “hừm” một tiếng, không hề mở lời, thật sự là ghét bỏ ra mặt.
Từ lần trước ở Ngu gia ầm ĩ một trận, mỗi lần Lục Vương gia nhìn thấy Phó Tướng quân đều tỏ vẻ không thân thiện, đương nhiên, Phó Tướng quân cũng không thèm để ý đến ông ta.
Hôm nay, bởi vì tâm trạng của Phó Tướng quân thực sự không tốt, nếu như không phải vậy, chắc chắn ông ta sẽ không thèm để ý đến Lục Vương gia.
Nhưng vấn đề là, Lục Vương gia ở đây, ông ta có nhiều lời muốn nói cũng không cách nào nói với Tề Vương gia được, thế nên lần ra ngoài này vô cùng thất bại.
“Tiểu Mộc Mộc, ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi mau đuổi người này đi cho ta, vừa nhìn thấy ông ta đã khiến ta buồn bực rồi.” Lục Vương gia chỉ Phó Tướng quân tức giận nói.
Phó Tướng quân bị người ta nhắc tên, cũng cảm thấy rất sượng mặt, lập tức đứng dậy muốn đi. Nhìn thấy ông ta như thế, Tề Vương gia đỡ trán: “Hà tất gì phải như vậy? Lục Vương gia chẳng qua chỉ nói đùa thôi, Phó Tướng quân cần gì phải chấp nhặt với Lục ca.”
Phó Tướng quân cười lạnh: “Ta thấy có một vài người, là thật lòng muốn kiếm chuyện thì có.”
Lục Vương gia trừng mắt nhìn ông ta nói: “Thật lòng kiếm chuyện, ta lại cảm thấy là ông…” Dừng lại một lát, hình như Lục Vương gia nhớ đến cái gì đó, không nói tiếp nữa.
Con người của Lục Vương gia này luôn nói chuyện không chút che đậy, lần này đột nhiên lại có thể kiềm lại mình, ngược lại khiến cho hai người kia bất ngờ, phải biết là bao nhiêu lời đê tiện, người này cũng từng nói hết cả rồi.
Nhìn thấy ông như thế, Tề Vương gia và Phó Tướng quân đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, đích thực biểu hiện của Lục Vương gia hôm nay thực sự có vẻ kỳ lạ.
“Tiểu Mộc Mộc, ngươi đến thư phòng, ta có lời muốn nói riêng với ngươi.” Lục Vương gia nói như vậy.
Triệu Mộc sững sờ, ngay sau đó nhìn sang Phó Tướng quân, hắn cười xấu hổ: “Lục ca có chuyện gì? Ta…”
Không đợi hắn nói xong, Triệu Mộc đã bị Lục vương gia kéo đi. Thành thực mà nói, con trai của Hoàng Thượng cũng không tính là nhiều, chỉ có sáu người mà thôi, đại Hoàng tử niên thiếu chết sớm, bởi vì như vậy chỉ còn năm người con trai. Với tư cách là con trai nhỏ tuổi nhất, Lục Vương gia không hề được yêu thương gì, bên dưới cũng không có người đệ đệ nào cả, chính vì như vậy nên ông đối xử rất tốt với đường đệ Triệu Mộc này. Trong rất nhiều chuyện nhỏ có thể nói là ông luôn đứng ở bên cạnh hắn. Suy cho cùng, bọn họ đều là người không hề liên quan đến Hoàng vị. Mà Lục Vương gia rất thích thái độ của Triệu Mộc với cuộc sống. Chủ nghĩa hưởng thụ nha! Còn về chuyện mấy ngày trước, mấy ngày trước không không thèm để ý đến cũng là bởi vì hắn lấy Tô Nhu làm thiếp.
Hôm nay đột ngột qua đây, biểu hiện lại có chút kỳ lạ.
Tề Vương gia bị Lục Vương gia kéo đi, Phó Tướng quân cũng ngại tiếp tục ngồi ở đây, trực tiếp đứng dậy nói: “Nếu như hôm nay ngươi đã có việc, ngày khác ta lại đến.”
Tề Vương gia cũng không thể bàn kế sách với Phó Tướng quân ở trước mặt Lục Vương gia, nên thoải mái nói: “Nếu đã như thế, ngài đi từ từ.”
Không hề giữ người lại.
Phó Tướng quân phát tất tay áo, trực tiếp rời đi.
Thấy Phó Tướng quân đi rồi, Lục Vương gia lấm la lấm lét nhìn xung quanh, sau khi nhìn xong, nhỏ giọng nói: “Ngươi mau đuổi mấy nha hoàn này ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Tề Vương gia sững sờ, ngay sau đó làm theo.
Đợi đến khi không còn ai, Lục Vương gia vô cùng đau lòng: “Triệu Mộc, ngươi là heo à?”
Triệu Mộc không hiểu, hắn nở nụ cười hỏi: “Sao Lục ca lại nói như vậy? Không biết ta đã đắc tội gì với Lục ca?”
Hắn vẫn không hiểu! Nhìn dáng vẻ vô tội này của hắn, Lục Vương gia cảm thấy mình đúng thật là bị người này làm cho tức chết, sao lại ngu ngốc như thế.
Ông nhỏ giọng: “Sao ngươi lại đắc tội ta, ngươi đắc tội ta lúc nào. Ta không thèm nói với ngươi, ngươi nói ngươi có phải là vô cùng ngu ngốc không?”
Triệu Mộc càng không thể hiểu nổi.
Lục Vương gia nhìn hắn như vậy, hung hăng đá Triệu Mộc một cái. Triệu Mộc: “...” Sao lại ầm ĩ như vậy?.
“Ngươi và Phó Tướng quân là biểu huynh đệ, mẹ ngươi - lão Vương phi là bà cô của Phó Tướng quân, đúng không?” Lục Vương gia hỏi.
Triệu Mộc kinh ngạc ngẩn ra, hắn nhìn Lục Vương gia, nụ cười trên mặt hắn tắt lịm, hắn hỏi: “Lục, Lục ca, sao huynh biết mấy chuyện này?”
Nếu như chuyện này đến cả Lục Vương gia cũng biết rồi, thế thì còn có ai không biết đây, hơn nữa Lục Vương gia là cái người miệng rộng… Một lúc sau Triệu Mộc mới bình tĩnh lại, cuối cùng cũng miễn cưỡng bình ổn tâm trạng, hắn hỏi: “Lục ca, sao Lục ca lại biết chuyện này?”
Lục Vương gia hừm lạnh một tiếng.
Tề Vương gia tiếp tục truy hỏi: “Lục ca nói với người khác rồi?”
Lục Vương gia chọc hắn: “Ta nói với người khác? Ta là kẻ ngốc à? Ta có thể nói với người khác à, ta nói với người khác ngươi còn có thể sống sao?”
Tề Vương gia nghe thấy đáp án này thì không hề cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào, hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Lục ca, vì sao các ngươi đều biết?” Thật ra phản ứng đầu tiên của Tề Vương gia là muốn che giấu, nhưng nghĩ đến, nếu Lục Vương gia đã có thể hỏi ra, thế thì chắc chắn là biết rõ rồi, nếu đã như vậy, không bằng nhanh chóng hỏi ra chuyện này rốt cuộc là làm sao.
Hắn do dự một chút rồi hỏi: “Là Cẩn Ngôn biết? Hay là…” Tề Vương gia đột nhiên nghĩ đến một ứng cử viên: “Phó Thời Hàn nói?”
Chắc là Cẩn Ngôn không biết chuyện này, nếu như nói có người nói với Lục Vương gia, thế chắc là Phó Thời Hàn, đúng, người có khả năng biết nhất chính là Phó Thời Hàn.
Lục Vương gia nghe thấy lời Tề Vương gia nói, cũng kinh ngạc: “Sao ngươi biết là Phó Thời Hàn nói?”
Quả nhiên là hắn!
Tề Vương gia: “Vốn ta cho rằng, bí mật này sẽ không có ai biết, nhưng bây giờ xem ra, thật sự sợ là ai ai cũng biết rồi. Nghĩ đến cũng thật sự buồn cười.”
Thấy Tề Vương gia cô đơn như vậy, Lục Vương gia lại cảm thấy không thể chịu nổi, ông nhỏ giọng nói: “Ngươi đó, ngươi nói xem ngươi biết được chuyện lớn như vậy, sao người không mau mau đi gặp mặt Hoàng Thượng?”
Sắc mặt của Tề Vương gia thay đổi: “Hoàng Thượng, ông ấy biết chuyện này?” Cẩn thận ngẫm nghĩ, càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng. Chưa biết chừng, Phó Thời Hàn là biết được chuyện này từ chỗ của Hoàng Thượng? Suy nghĩ kỹ lại, cũng chưa chắc không có khả năng này. Phải biết là, Phó Thời Hàn chủ yếu phụ trách xử lý tất cả các văn thư bên cạnh Hoàng Thượng, chuyện của Hoàng Thượng, Phó Thời Hàn hiếm khi không biết gì.
Đây cũng là nguyên nhân mà Nhị Vương gia càng đắc chí.
Phó Thời Hàn ủng hộ Nhị Vương gia, là điều hiển nhiên và không hề cố kỵ bất kỳ ai cả.
“Ta nghe ý của Phó Thời Hàn, chắc là như vậy, hắn cũng không nói cho ta. Ta nghe lén được.” Lục Vương gia hừm mũi: “Ta nghe Phó Thời Hàn nói chuyện với Cẩn Ngôn, hình như phụ hoàng cũng biết chuyện này. Nhưng Tiểu Mộc Mộc này, ngươi nói xem nếu như phụ hoàng đã biết, vì sao không nói ra mà cứ im lặng nhìn? Vì sao ông ấy lại làm như thế? Còn có, chuyện này thì có liên quan gì đến lão Tứ? Ta còn mơ hồ nghe thấy bọn họ nhắc đến lão Tứ nữa!”
Lục Vương gia chớp chớp đôi mắt.
Lục Vương gia nói cứ nửa thật nửa giả, nhưng trong lòng Triệu Mộc lại sóng to gió lớn, hắn không thể tin nổi nhìn Lục Vương gia, nghĩ đến nếu như Hoàng Thượng biết được chuyện này thì sẽ đại biểu cho cái gì.
“Tiểu Mộc Mộc!”
Triệu Mộc vịn ghế ngồi xuống, hắn ngẩn người hồi lâu mới nói: “Lục ca, ngươi để ta suy nghĩ cẩn thận lại, để ta suy nghĩ cẩn thận lại.”
Lục Vương gia ậm ừ một lúc, rồi nói: “Hay là ngươi chủ động đi nói chuyện với phụ hoàng. Nếu ngươi chủ động đi nói với phụ hoàng, điều đó chứng tỏ ngươi vô tội. Hơn nữa, năm đó ngươi là một đứa trẻ, cũng chẳng làm được cái gì. Cho dù mẹ của ngươi là bà cô của Phó gia, thế thì đã làm sao chứ, ngươi vẫn là con trai của Hoàng thúc! Huynh đệ hiếm hoi có quan hệ vô cùng tốt với phụ hoàng, phụ hoàng cũng rất yêu thương ngươi, nếu như ngươi đi nói chuyện thực lòng với phụ hoàng, ta nghĩ phụ hoàng sẽ không trách ngươi. Ngươi xem, ta không phải cũng vậy à? Ta ba lần bốn lượt gây chuyện, tuy rằng ngoài mặt phụ hoàng luôn mắng ta, thực ra lại không hề làm cái gì cả. Ông ấy yêu quý ngươi như vậy, so với ta còn yêu thương hơn, ngươi sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nói đến câu cuối cùng, Lục Vương gia hơi ghen tỵ: “Ngươi nói xem rốt cuộc ai mới là con trai ruột của phụ hoàng, sao ông ấy có thể yêu thương ngươi hơn ta được chứ? (ˉ(∞)ˉ)!”
Lúc này, Lục Vương gia phát bệnh cũng chẳng ai thèm để ý đến. Tề Vương gia đã chìm vào trong suy nghĩ cực đoan. Hắn ta suy nghĩ quá nhiều, nếu như chuyện này đã bị Hoàng Thượng biết, vì sao Hoàng Thượng không hành động gì, là đang… là đang đợi quyết định của bọn hắn. Đợi xem cách làm của bọn hắn?
Nghĩ như vậy, Tề Vương gia càng cảm thấy chuyện này không ổn.
Hắn nhìn Lục Vương gia, nghiêm túc hỏi: “Thế Thời Hàn và Cẩn Ngôn suy nghĩ thế nào?”
Lục Vương gia đảo mắt: “Ta làm sao mà biết được. Sao ta có thể biết được cách nghĩ của bọn nó. Ta nghe lén, biết cái gì gọi là nghe lén không? Chính là ở dưới góc tường nghe lén. Thật là, đầu óc ngươi bên này đều là bã đậu à. Ngươi còn qua lại với Phó Tướng quân nữa. Vừa nãy ta cố ý chọc ông ta tức giận rời đi. Ông ta ngược lại hay rồi, không hề nhìn ra được còn đi vào cùng. Chẳng trách Phó Thời Hàn không thích người cha này, quả thực là vô cùng ngu xuẩn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Vương gia càng nói càng tức, tiếp tục nói: “Ngươi nói ngươi, lúc này còn không mau chóng tránh khỏi sự hiếm nghi, ngươi nói hai người các ngươi sao còn gặp mặt nhau. Hai người các ngươi sao không ra luôn đường lớn mà trò chuyện đi?” Ông tỏ đầy vẻ khinh thường.
Tề Vương gia nghiêm túc: “Lục ca, cảm ơn ngươi.” Cho dù lời nói của Lục Vương gia dễ nghe hay khó nghe, ông đều là vì muốn tốt cho hắn, điều này Tề Vương gia biết, nghĩ đến đây hắn càng chân thành: “Thật sự cảm ơn ngươi.”
Lục Vương gia đấm hắn: “Ngươi đừng cảm ơn ta, mau chóng nghĩ cách nên làm thế nào đi.”
Lúc này còn có tâm trạng mà cảm ơn ông, đầu óc này chẳng lẽ chỉ có cái vỏ?
Lục Vương gia như vậy, Tề Vương gia im lặng, hắn cần phải suy nghĩ, thật sự cần phải suy nghĩ cẩn thận.
“Ta…” Lục Vương gia suy nghĩ một lát, rồi nói: “Ta là nói cho ngươi biết, ngươi tự mình suy nghĩ, thực sự không ổn thì trực tiếp nói thẳng với phụ hoàng là được, thẳng thắn nói ra sẽ không có vấn đề gì, nếu không ngươi nói xem ngươi muốn làm thế nào, chẳng lẽ còn muốn ngày càng chìm sâu à?”
Tề Vương gia gật đầu.
“Ta biết.”
Con người Lục Vương gia không ngồi yên được, nếu đã nói cho Tề Vương gia rồi, ông cũng không ở Tề Vương phủ lâu nữa: “Được rồi, ta đi đây, cũng không quanh quẩn ở đây với ngươi nữa, tự ngươi suy nghĩ cẩn thận đi, nhưng không được tự mình tìm chết đó.”
Nói rồi, Lục Vương gia đứng dậy rời đi.
Triệu Mộc muốn đi tiễn, Lục Vương gia từ chối: “Ngươi dẹp đi!”
Đợi đến khi ra khỏi Tề Vương phủ, ông lộc cộc đi dạo quanh.
Mà đợi đến khi ông đi, Triệu Mộc vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong cơn kinh ngạc, hắn suy nghĩ một lát, gần như không chút do dự cải trang, lặng lẽ từ cửa sau mà đi ra, chạy thẳng đến Phó gia…
Triệu Mộc trèo tường đi vào hậu viện của Phó gia, trốn trái trốn phải, mà lúc này Phó lão Tướng quân đang nói chuyện với Phó Tướng quân.
Phó Tướng quân vốn cũng không định nói với cha của mình, nhưng chuyện đã đến nước này, không thể không nói được. Phó lão Tướng quân cũng biết tầng quan hệ này, nghe nói chuyện này bị Tứ Vương gia biết được và đang dùng nó để uy hiếp, hận rèn sắt không thành thép: “Có phải ngươi đi gặp Mộc nhi không, nếu như không phải ngươi đi gặp Mộc nhi, sao có thể thu hút sự nghi ngờ của người khác, ta không tin, dưới tình huống như vậy mà lại không nghi ngờ, hắn sẽ phái người đi điều tra Ngõa Lạt.”
“Cộc cộc!”
Phó Tướng quân còn chưa kịp đáp lời, đã nghe thấy có người gõ cửa.
“Là ta!”
Giọng nói vang lên, Phó lão Tướng quân thoáng sững sờ, ngày sau đó nhanh chóng nói: “Vào đi.”
Triệu Mộc nhanh chóng vào cửa, Phó Tướng quân nhíu mày: “Sao ngươi lại đến đây?”
Ông ta cũng vừa mới quay về phủ không lâu.
Sắc mặt của Triệu Mộc xấu đến không kiềm chế được: “Vừa nãy Lục Vương gia đến là vì giúp ta.”
Triệu Mộc nói hết mọi chuyện vừa rồi cho Phó lão Tướng quân nghe, nói rồi, nhíu mày nói: “Chuyện này, rốt cuộc nên làm thế nào mới được?”
Phó lão Tướng quân im lặng một lát, ông ta vốn cho rằng, chuyện này sẽ trở thành một bí mật, bí mật mãi mãi sẽ không có ai nói ra cả. Mà khi muội muội của ông ta qua đời, ông ta càng cho rằng chuyện này sẽ không có ai nhắc đến nữa, nhưng sự tình hiện tại lại biến thành thế này.
Phó lão Tướng quân vẫn luôn im lặng, Phó Tướng quân và Triệu Mộc cũng không biết nên làm sao mới ổn.
Lúc lâu sau, Phó lão Tướng quân hỏi: “Chuyện này, Lục Vương gia nói với ngươi như vậy?”
Triệu Mộc gật đầu: “Từ nhỏ Lục ca đã đối xử với ta rất tốt, ta tin huynh ấy sẽ không hại ta.”
Tất nhiên là Lục Vương gia sẽ không hại hắn, chuẩn xác mà nói, Lục Vương gia ngoại trừ có làm ra việc ném phân, hắt máu chó đen gì đó, những chuyện khác không hề làm gì cả. Tính cách của ông ta như vậy, sẽ không hại bất kỳ ai.
“Thời Hàn biết được chuyện này từ chỗ của Hoàng Thượng cũng không có gì lạ, kỳ lạ là, vì sao hắn lại để Lục Vương gia nghe được, phải biết là, con người Lục Vương gia này không giống như người bình thường. Mà Thời Hàn lại cẩn thận như vậy, ta chưa bao giờ tin, nó sẽ không cố kỵ gì hết mà nói ra.” Phó lão Tướng quân nghĩ một lát, rồi nói như vậy.
“Thế ý của ngài là gì?”
“Có lẽ nào, có lẽ nào chuyện thân phận bị Lục Vương gia nghe được này chính là tính toán của Thời Hàn?” Phó lão Tướng quân nói: “Nó không thể nào trực tiếp nói với chúng ta chuyện này đã bị Hoàng Thượng phát hiện, thế nên nó muốn nhờ sự trợ giúp bên ngoài. Dù thế nào, Thời Hàn cũng là người của Phó gia, cho dù ngoài mặt nó nói hận, nhưng chúng ta cũng không hề biết rõ trong lòng nó có nghĩ như vậy không. Cũng có thể nó chỉ tỏ vẻ bên ngoài thế thôi. Từ nhỏ nó đã có quan hệ rất tốt với Lục Vương gia, nó cũng hiểu rõ tính tình của Lục Vương gia, nếu như biết Lục Vương gia nhất định sẽ nói với Mộc nhi. Mà Mộc nhi cũng sẽ thương lượng với chúng ta, thế thì cũng giải thích rõ được tất cả những điều nó làm này.”
Trong giọng nói của Phó Tướng quân có chút kinh ngạc: “Thời Hàn thực sự không hề trách chúng ta, nó muốn nói tất cả với chúng ta, nhưng lại không thể nói thẳng ra?”
Phó lão Tướng quân gật đầu, ông ta cũng nghĩ như vậy.
“Nhưng cũng không đúng, nếu như Lục Vương gia nói ra ngoài thì sao, con người ông ta là người miệng rộng. Đến cả chuyện Phó Thời Hàn và Gia Hoà Quận chúa thành thân, còn chưa chắc mà ông ta đã nói cho tất cả mọi người đều biết rồi.”
Phó lão Tướng quân vẫn muốn nhìn mọi chuyện theo chiều hướng tốt đẹp: “Nhưng sự thật là, Lục Vương gia không hề nói cho tất cả mọi người, không chỉ không nói cho tất cả mọi người, còn nói rõ mọi việc cho Triệu Mộc. Hơn nữa còn có ý đồ đuổi con bằng những hành động buồn cười. Có thể thấy, Lục Vương gia tuy rằng hồ đồ nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc.”
Trong một lúc, cả ba người đều im lặng.
Nhưng tuy rằng im lặng, tuy rằng đã trải qua nguy cơ lớn như vậy, nhưng tâm trạng của hai người Phó lão Tướng quân và Phó Tướng quân lại rất tốt. Bọn họ thấy, Thời Hàn có thể suy nghĩ vì bọn họ như vậy, cho dù bên ngoài tỏ ra thế nào cũng đều tốt cả.
Phó lão Tướng quân nói: “Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn nghĩ, Thời Hàn có phải thật sự hận nhà ta đến mức như thế hay không. Vốn dĩ ta cho rằng là đúng, đặc biệt là lúc mẹ nó chết, Thời Hàn cư xử như thế, ta cảm thấy, Thời Hàn hận chúng ta thấu xương. Nhưng sau này ta càng cảm thấy, Thời Hàn thông minh như thế, bây giờ có thể không dựa dẫm vào bất cứ ai mà có thể đi đến vị trí này, còn có thể trở thành tâm phúc của Hoàng Thượng. Nó sẽ là người cực đoan như vậy sao? Rất nhiều chuyện nó làm đều nói với ta rằng, nó không phải là người cực đoan như vậy, nếu đã không phải, thì hành động tỏ vẻ căm hận hiện tại, liệu có phải là do bản thân nó có ý đồ riêng khác không?”
Dừng lại một chút, Phó lão Tướng quân nói: “Ví dụ như: nó làm như vậy là để Hoàng Thượng nhìn. Lại ví dụ, nó làm như vậy là vì để không dính đại tang…”
Phó Tướng quân và Triệu Mộc đều im lặng.
“Nếu như Lục Vương gia đã nói như vậy, ông ta hy vọng ngươi có thể đi nói với Hoàng Thượng, thế thì ta kiến nghị, ngươi vào cung nói rõ với Hoàng Thượng.”
Triệu Mộc kinh ngạc ngẩng đầu: “Nói thẳng? Nếu như thật sự nói thẳng, kết quả ra sao chúng ta căn bản không hề biết được.”
“Nhưng ngươi quên mất lời Lục Vương gia nói rồi à? Ông ta nói, Hoàng Thượng là người dễ mềm lòng. Triệu Mộc, chuyện này, không phải là muốn tự ngươi đi thừa nhận, hai cha con chúng ta sẽ đi cùng ngươi. Ngươi là cháu ngoại trai của ta, ta sẽ không để ngươi một mình đi gánh vác.” Phó lão Tướng quân đứng dậy: “Ta nghĩ, bộ xương cốt già này của ta ở chỗ của Hoàng Thượng vẫn còn có chút thể diện.”
Triệu Mộc không nói gì nhiều.
Phó lão Tướng quân cẩn thận suy nghĩ, tiếp tục nói: “Nhưng chúng ta cũng không thể hoàn toàn ngồi yên chờ chết, nếu như Tứ Vương gia muốn kiếm chuyện, ông ta muốn lợi dụng chúng ta, thế thì chúng ta cũng có thể phản kích lại ông ta. Ngươi phải biết rằng, cách nhanh nhất để hoà hoãn mâu thuẫn đó chính là tạo ra một mâu thuẫn mới.”
Phó lão Tướng quân nói lời thấm thía: “Vì để tránh đêm dài lắm mộng, tối nay chúng ta vào cung. Đương nhiên chuyện này không thể để cho Tứ Vương gia phát hiện ra được…
…
Lục Vương phủ.
Lục Vương gia tươi cười quay về phủ, đợi đến khi vào cửa thì túm lấy người gác cổng hỏi: “Phó Thời Hàn đến chưa?”
Người gác cổng lập tức đáp: “Đang ở đây rồi.”
Lục Vương gia nhanh chân đi đến sân viện của A Cẩn, thấy Phó Thời Hàn đang ở trong sân đá cầu với A Cẩn, Lục Vương gia thấy hai đứa đang rất vui vẻ thoải mái, cảm thán: “Người ta thì ở bên ngoài bôn ba, hai đứa thì hay rồi, chơi đùa vui vẻ.”
Giọng điệu mang theo mùi chua lè này quả thực là không thể chịu nổi.
A Cẩn cầm quả cầu trong tay, cười híp mắt nói: “Phụ Vương, người làm gì thế?” Đầy vẻ ngây thơ.
Lục Vương gia lập tức ưỡn ngực: “Ta làm việc lớn.” Ngay sau đó nhìn sang nhìn Phó Thời Hàn, nói: “Thứ đồ mà con đã nói đâu?”
Thời Hàn mỉm cười: “Tất nhiên là con sẽ không nói dối.”
A Cẩn nhìn người này người kia, bày tỏ mình không hiểu: “Ý của hai người là gì vậy, tại sao con không hiểu?”
Lục Vương gia chính là người như thế, người khác không hề biết gì hết, mà ông lại nắm trong tay hết thảy, khiến trong lòng ông vô cùng đắc chí.
“Đương nhiên là con không biết rồi, chuyện lớn như này, sao có thể để con biết, hihi! Ha ha ha!” Nói rồi, vì thể hiện sự lạnh lùng của bản thân, Lục Vương gia lắc đầu, lịch bịch rời đi.
A Cẩn thấy bóng lưng của cha nàng, lặng lẽ nhìn sang Thời Hàn, im lặng một lúc rồi nói: “Muội phối hợp rất được đó nhỉ?”
Thời Hàn mỉm cười: “A Cẩn thật sự rất hiểu lòng người.”
A Cẩn giật giật khoé miệng: “Huynh lại lừa gạt gì cha muội đó? Coi cha muội như là một công cụ sử dụng không phải là một ý hay đâu.”
Thời Hàn lắc đầu: “Ta nào dám. Chỉ là… chỉ là làm một chút chuyện nhỏ rất có ý nghĩa mà thôi. Ta nghĩ, qua mấy ngày nữa chắc tâm trạng của mẹ muội sẽ rất tốt.”
A Cẩn lập tức hiểu rõ: “Huynh muốn ra tay với Tứ Vương gia?”
Thời Hàn lại lắc đầu, hắn vô cùng nghiêm túc: “A Cẩn, muội lại hiểu nhầm ta rồi, ta nhất định phải nói với muội. Không phải ta muốn ra tay với Tứ Vương gia, mà là Hoàng gia gia của muội muốn ra tay với Tứ Vương gia. Chuyện này, không hề có chút liên quan gì đến ta. Còn về cha của muội, ta lại càng không hề dùng ông ấy như một công cụ sử dụng, ta là đang cho cha muội một cơ hội tốt để thể hiện. Có được sự tôn trọng của huynh đệ, bằng hữu gì đó, chẳng phải rất tốt à? Nghĩ đến Tề Vương gia sẽ cảm tạ phụ vương của muội. Ta không lợi dụng ông ấy, mà là đang giúp ông ấy tạo thêm ấn tượng tốt.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
A Cẩn ha ha cười lạnh: “Có tạo thêm ấn tượng tốt hay không cũng chả để làm gì!”
Thời Hàn bật cười: “Tất cả mọi chuyện, chú ý tiến hành từng bước một. Tề Vương gia muốn tranh đoạt Hoàng vị, Phó gia có lỗi với mẹ của ta, tất nhiên là ta không vui khi thấy bọn họ cường thịnh, nhưng ta có thứ tự ưu tiên. Mà ta nghĩ, theo như tính cách của Phó lão Tướng quân, tám phần là ông ta sẽ cảm thấy, ta đang giúp đỡ bọn họ, ta mong muốn bọn họ không gặp chuyện gì.”
A Cẩn không thể tin nổi nhìn Phó Thời Hàn: “Huynh có hơi tự luyến không?”
Thời Hàn lắc đầu: “Không, chính xác là không. Nếu như ta không đoán sai, tối nay, trong cung chắc là sẽ xảy ra chuyện lớn.”
A Cẩn cắn môi: “Nhưng cho dù bọn họ có nói ra thân phận của mình, cũng chưa chắc Hoàng gia gia sẽ làm gì Tứ Vương gia! Chuyện cũng chẳng liên quan đến ông ta.”
Thời Hàn xoè tay, biểu cảm vô cùng trào phúng: “Không, sẽ như thế. Muội cứ nhìn mà xem.”
A Cẩn liếc xéo hắn: “Huynh có thể đừng tỏ vẻ cao thâm như vậy được không? Muội cảm thấy rất không quen.”
Thời Hàn bật cười, nắm lấy tay của A Cẩn, A Cẩn từ chối hai lần, vẫn bị hắn nắm lấy. Thời Hàn siết tay nhỏ mềm mại không xương của nàng nói: “Theo như cách làm bình thường, ông ta sẽ kéo Tứ Vương gia ra. Điều này quá rõ ràng rồi, mà bản thân Tứ Vương gia lại là một con chó ngu ngốc, muốn đối phó ông ấy, quá dễ dàng rồi.”
A Cẩn bật cười ngay lập tức, nàng chọc Thời Hàn nói: “Lời huynh nói th ô tục quá, huynh với phụ vương của muội nói chuyện giống y nhau, hu hu, thật không có phẩm vị.”
Thời Hàn nhướng mày: “Phẩm vị là thứ chỉ cần muốn thì giả vờ là có ngay, thỉnh thoảng sống thực cũng tốt. Chưa kể, ta nói đều là lời nói thật!”
Thời Hàn cảm thấy, mình phong nhã một chút thì A Cẩn lại nói hắn giả vờ giả vịt; mà nói thật lòng, muội ấy lại cười nhạo hắn không có phẩm vị. Làm người thật sự khó quá!
Thời Hàn thương cảm nhìn trời.
A Cẩn nhìn hành vi này của Thời Hàn, không nhịn được bật cười, nàng cảm thán: “Chẳng phải muội làm điều này để uốn nắn huynh à? Huynh nói chuyện với muội đương nhiên là thế nào cũng được. Nhưng nếu như nói những lời như này với người khác thì mất mặt biết bao. Muội đây là vì muốn tốt cho huynh!” A Cẩn nói lời thấm thía.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc đó của nàng, Thời Hàn bật cười, hắn xoa tóc của A Cẩn rồi nói: “A Cẩn thật sự dễ thương!”
A Cẩn: “Huynh thật đáng ghét!”
Thời Hàn càng thêm phiền muội: “Ta khen muội, chẳng lẽ cũng không được à?”
A Cẩn cười híp mắt: “Ta là đại mỹ nhân bất khả chiến bại, chuyện này cần huynh phải đặc biệt nói ra à? Đó là chuyện đương nhiên, nói chuyện đương nhiên, tất nhiên là ta phải nói huynh đáng ghét rồi.”
Thời Hàn: “...”
A Cẩn, thực sự muội có hơi giống với phụ thân của muội, muội có biết không?
A Cẩn cười híp mắt, nàng buông tay Thời Hàn, kéo váy xoay vòng: “Có phải cảm thấy muội giống như một tiểu tiên nữ phải không?”
Thời Hàn: “Oẹ!”
Vẻ mặt A Cẩn tố cáo: “Ôi! Huynh có tin vui!”
Bịch!
Một âm thanh trượt ngã vang lên, Cẩn Ngôn thề rằng, mình không phải cố ý, hắn chỉ đi qua chỗ này, nhưng ai có thể nói cho hắn biết, vì sao lại xảy ra chuyện như này, vì sao?
A Cẩn kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy ca ca của nàng đang ngã ở đó, nàng vội vàng chạy đến, đỡ Cẩn Ngôn dậy.
“Ca ca, huynh có sao không?”
Cẩn Ngôn đứng dậy, cạn lời nhìn A Cẩn, A Cẩn vẻ mặt vô tội. Nàng chọc ngón tay nói: “Có phải ca ca bị loãng xương không? Nên bổ sung canxi.”
Cẩn Ngôn: “Muội nói cái gì cơ?” Hoàn toàn không nghe rõ.
A Cẩn cười hề hề: “Chính là, ca ca nên uống thuốc bổ nhiều một chút, ngã như vậy doạ người quá à!”
Cẩn Ngôn cả đầu vạch đen nhìn A Cẩn, lúc sau, hắn nhỏ giọng nói: “Lý do vì sao ta ngã, muội không biết à?”
A Cẩn vô tội: “Muội không biết!”
Cẩn Ngôn: “Hờ hờ!”
Con nhóc chết tiệt này đảo ngược trắng đen.
Thời Hàn thấy hai huynh muội đang mắt to trừng mắt nhỏ thì nói: “Hai huynh muội các ngươi cũng đừng ầm ĩ nữa. Cẩn Ngôn, huynh có sao không?”
Thời Hàn đánh giá Cẩn Ngôn từ trên xuống dưới, thấy hắn không sao thì cũng yên tâm: “Vừa hay huynh cũng đến, nếu như huynh không đến, đợi lúc nữa ta cũng sẽ đi tìm huynh.”
Cẩn Ngôn “ồ” dài một tiếng: “Ta còn cho rằng, hai người các huynh không có rảnh rỗi ngồi tán tỉnh nhau còn quan trọng hơn là bàn chuyện nghiêm chỉnh với ta.”
Thời Hàn cười mỉm: “Sao có thể!”
Cẩn Ngôn: “Ha ha!”
A Cẩn cảm thấy, ca ca của nàng có hơi không thân thiện, ngươi xem, tóm lại cười ha ha như vậy, chứng tỏ là không thân thiện! Hu hu hu, ca ca ruột, sao huynh có thể đối xử với muội như vậy, đây là vì sao chứ?
“Ca ca, huynh mau ngồi xuống, ta nói với huynh, Phó Thời Hàn nói với muội…” A Cẩn ríu ra ríu rít.
Cẩn Ngôn thấy dáng vẻ như vậy của A Cẩn, không nhịn được bật cười: “Phó Thời Hàn nói… Phó Thời Hàn nói… Phó Thời Hàn nói… Muội có thể có một chút kiến giải của bản thân được không? Sao chuyện gì cũng đều là người ta vậy.”
A Cẩn bĩu môi: “Ca ca không còn thích muội nữa rồi.”
Cẩn Ngôn mỉm cười: “Được rồi, được rồi, đừng ầm ĩ nữa, muội nói cho ta nghe rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
Lúc này A Cẩn mới lên tinh thần…
…
Hoàng Thượng nhìn ba người quỳ bên dưới, bản thân vô cùng bình tĩnh. Ông không hề nói gì hết, chỉ nhìn bọn họ.
Phó lão Tướng quân quỳ ở đó nói: “Tất cả đều là lỗi sai của vi thần, là vi thần giấu giếm chuyện này, vi thần nguyện ý lấy cái chết để đền tội cho việc lừa dối vua. Chỉ là chuyện này, Tề Vương gia là vô tội. Hắn không hề biết diễn biến của sự việc, cũng chỉ là cách đây không lâu mới biết được hết tất cả.”
Hoàng Thượng nhìn ông ta, trong giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Nếu như đã không muốn nói, sao hôm nay lại phải nói?”
Phó lão Tướng quân do dự một chút rồi nói: “Vi thần vốn muốn chôn sâu bí mật này ở trong lòng, cả đời này đều không nói ra. Chỉ là, bây giờ rất nhiều chuyện khiến cho lão thần không thể không nói ra.”
Hoàng Thượng “ồ” một tiếng, hơi híp mắt.
Nhìn ông ấy như vậy, rõ ràng là biết tất cả, nghĩ đến đây, Phó lão Tướng quân nghĩ, quả nhiên Thời Hàn không hề lừa gạt bọn họ, Hoàng Thượng đã biết chuyện này rồi.
“Thế ngươi nói nghe xem, chuyện gì khiến cho ngày hôm nay ngươi bắt buộc phải nói ra.” Giọng điệu của Hoàng Thượng vẫn rất bình tĩnh không chút gợn sóng.
Phó lão Tướng quân cũng không kiêu căng không nóng nảy, ông ta nói: “Bởi vì Tứ Vương gia biết được chuyện này. Tứ Vương gia dùng chuyện này uy hiếp, chèn ép Phó gia chúng thần, điều động quyền thế của quân Phó gia tranh đoạt ngôi vua cho hắn ta. Đồng thời, cũng muốn Tề Vương gia đứng về phía hắn để nâng đỡ hắn lên ngôi vua.”
Phó lão Tướng quân không cần nói nhiều hơn nữa, nhưng ý tứ ở trong lời nói là rất rõ ràng, ý của ông ta vô cùng rõ, đó chính là, Tứ Vương gia có ý đồ bức vua thoái vị.
Lúc này, cuối cùng Hoàng Thượng cũng nhướng mày, ông nhìn Phó lão Tướng quân rồi hỏi: “Ý của ngươi là, lão Tứ muốn tạo phản?”
Phó lão Tướng quân lập tức nói: “Không phải! Lão thần không hề có ý này, ý của lão thần là… Có lẽ Tứ Vương gia có kế hoạch khác. Cho dù là lúc nào, trung quân ái quốc, nên trung thành với ai, lão thần vẫn hiểu được.”
Nghe đến đây, Hoàng Thượng cười lạnh, ông nhìn sang Tề Vương gia hỏi: “Ngươi thấy chuyện này như thế nào? Biết được chuyện này bao lâu rồi, ngươi không muốn nói với trẫm à? Hay là nói, ngươi cũng là bị Tứ Vương gia ép đi vào đường cùng, mới nhớ đến tìm trẫm giải quyết? Trẫm là bá phụ của ngươi, từ nhỏ đến lớn, trẫm tự nhận thấy trẫm đối xử với ngươi còn tốt hơn cả con trai ruột của mình, ngươi không thể tin tưởng trẫm à?”
Tề Vương gia cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhớ đến lời bọn họ thương lượng lúc trước, Tề Vương gia ngẩng đầu, nghiêm túc: “Cho dù mẹ của ta là ai, cha của ta cũng là Tề Vương gia, ta là cháu trai của ngài. Năm đó mẹ của ta bởi vì mất đi trí nhớ nên mới bị người ta lừa gạt. Bà ấy không hề có ý đồ gì, đợi đến khi bà ấy nhớ ra được tất cả thì chuyện cũng đã như bây giờ rồi. Bà ấy không dám nói gì nhiều với ai khác. Phải biết là, chuyện này liên quan quá rộng. Thực ra, lần này ta cũng muốn tự mình xử lý tốt, biết được Tứ ca sai người đi Ngoã Lạt điều tra, ta đã từng có ý định ở trên đường gi ết chết tâm phúc Vạn Tam của Tứ ca. Chỉ là, không hề thành công! Bây giờ Tứ ca dần dần ép buộc, ta bắt buộc phải gặp ngài.”
Hoàng Thượng im lặng nhìn bọn họ, cuối cùng thở dài một tiếng: “Mộc nhi, ngươi…”
…
Nửa đêm, Thời Hàn đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhận được tin Hoàng Thượng phái người gọi hắn vào cung.
Phó Thời Hàn cười lạnh một tiếng, thay quần áo đi ra ngoài.
Đợi đến khi vào cung, quả nhiên không ngoài dự đoán, người nên có mặt thì đều có mặt, Thời Hàn không hề liếc ngang liếc dọc mà thỉnh an ngay. Sau đó hắn đứng sang một bên, cũng không hỏi gì nữa.
Hoàng Thượng nói: “Thời Hàn, ta gọi con đến là bởi vì việc điều tra Tứ Vương gia, không biết con có muốn nhận việc này không?”
Hoàng Thượng vừa hỏi xong, đã nghe thấy Phó Thời Hàn bình tĩnh nói: “Không muốn.”
Không hề khách sáo như vậy, thật sự… quá thẳng thắn!
Cha con Phó gia và Tề Vương gia đều không ngờ đến, hắn lại không nhận việc này.
Phó Thời Hàn mặt không hề thay đổi giải thích: “Vi thần không muốn, bởi vì có hai vấn đề, một là, tất nhiên là ta nghĩ đến di phụ của ta, cho dù điều tra ra thế nào, có thể vẫn có người cảm thấy ta đang thiên vị. Hai là, sang năm ta thành thân rồi, bây giờ đang phải sửa sang nhà cửa, không có thời gian đi điều tra chuyện của Tứ Vương gia.”
Hoàng Thượng nghe vậy, trực tiếp tức quá bật cười, ông lạnh lùng nói: “Ngươi lại còn nói rất có lý đó.”
Thời Hàn nghiêm túc: “Ta là vì muốn tốt cho mọi người. Ta căm ghét Tứ Vương gia, nếu như để ta điều tra, chắc chắn sẽ phải đào ba thước đất nhà ông ta ra, cả chuyện tiểu thiếp lén lút như thế nào, ta sợ là đều sẽ đào ra không sót cái gì, nếu như vậy thì không được hay cho lắm. Vẫn nên để một người tương đối khách quan và công chính liêm minh làm thì hơn. Hay là, ngài dùng Phó Tướng quân đi? Ta nghĩ ông ấy là người thích hợp nhất.”
Lời này vừa nói ra, mặt của Phó Tướng quân vưa xanh vừa trắng.
Cái này chẳng phải đang mỉa mai người ta sao?
Hoàng Thượng trách mắng: “Con ăn nói cho cẩn thận, trẫm hỏi con có làm hay không, không phải bảo con đề xuất người.”
Thời Hàn “ồ” một tiếng, giải thích: “Thế thì ta không làm!”
“Ha ha, ha ha ha! Phó Thời Hàn, con được lắm đó!” Hoàng Thượng thật sự là cạn lời với tên nhóc này.
Thời Hàn ngẩng đầu, mỉm cười: “Thân phận của ta, thật sự là không thích hợp.”