Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa - Trang 4
Chương 16
Ngay khi Lâm ma ma và A Bích sắp điên mất, cuối cùng Nhị Vương phi và Lục Vương phi cũng nghe được tình huống khác lạ bên ngoài, sai người gọi bọn họ vào. A Cẩn ủ rũ cúi đầu dựa vào bên cạnh mẫu thân nhà mình, biểu cảm vừa thẹn vừa đáng thương. Nhưng lúc này Lục Vương phi cũng không mềm lòng, vội vàng sai người dẫn Phó Thời Hàn đi thay quần áo, lại thay quần áo cho nhóc tỳ nhà mình, sau khi A Cẩn được sửa soạn đàng hoàng thì ngoan ngoãn vùi ở góc tường.
Đại khái đến giờ Nhị Vương phi mới phản ứng kịp, bà vẫy tay với A Cẩn: "Tiểu A Cẩn đến đây nào. Nhị bá mẫu ôm một cái."
A Cẩn hơi chần chừ, Lục Vương phi lại chọc ghẹo: "Nhị tẩu thoải mái thật đấy, cũng không sợ tiểu nha đầu này dội lên người." Nghe giọng điệu của bà là biết quan hệ giữa Lục Vương phi và Nhị Vương phi không tệ, nếu không thì bà cũng không nói với giọng điệu quen thuộc này.
Nhị Vương phi nhìn cái đầu nhỏ lại tiu nghỉu gục xuống kia, không nhịn được vuốt ve mấy sợi tóc thưa thớt trên đầu nàng: "Tiểu A Cẩn đáng yêu như vậy, cho dù là ai cũng sẽ không ghét."
Nhị Vương phi vẫn luôn hi vọng có một tiểu nha đầu nũng nịu, thế nhưng đến giờ vẫn khó được toại nguyện. Thấy A Cẩn biết tạo niềm vui thế này nên không nhịn được mà vui vẻ.
Cuối cùng A Cẩn cũng ngẩng đầu, ngươi xem, quả nhiên là người đẹp tâm cũng đẹp. Nàng ê a một tiếng, dang cánh "hữu nghị" với Nhị Vương phi! Ặc, là cánh tay nhỏ. Nhị Vương phi mỉm cười ôm nàng vào lòng: "Ta đã nói tiểu cô nương là mềm mại đáng yêu nhất. Mấy tên tiểu tử thúi nhà ta không ngày nào mà không gà bay chó chạy. Đâu giống như A Cẩn thế này, quả nhiên là xứng với cái tên bé ngoan."
Lục Vương phi lập tức nói: "Trước đó thiên gia nói bé ngoan quá bình thường, ta bèn cố ý gọi nàng là A Cẩn. Không ngờ tiểu gia hỏa này lại biết là gọi nàng!" Lục Vương phi cười tủm tỉm, lại bổ sung: "Nhưng bây giờ A Cẩn đã chín tháng, hiểu một số chuyện cũng đúng."
Nhị Vương phi nắm lấy tay nhỏ của A Cẩn, vuốt ve: "Ta thấy loại chuyện biết hay không biết này không liên quan nhiều đến tuổi tác. Có một số người cho dù có sống đến chín mươi chín cũng không biết điều như thế. Tiểu A Cẩn nhà chúng ta thật sự quá tốt, ngay cả Phó ca ca của con cũng dám bắt nạt! Ngoan quá!"
"Mẫu thân." Phó Thời Hàn vừa thay quần áo về đã nghe một câu như thế, hắn khẽ gật đầu với Lục Vương phi, cười yếu ớt thỉnh an: "Lục thẩm."
Lục Vương phi ngại ngùng: "Thời Hàn về rồi à, Lục Thẩm thay tiểu A Cẩn nhà ta nói xin lỗi với con, thật sự lấy làm tiếc." Thật ra có vài lúc Lục Vương phi vẫn hơi lo lắng về nữ nhi nhà mình, dù sao thì quá thông minh tất chịu tổn thương, có một số việc luôn được định trước. Nhưng qua hai sự kiện vừa rồi, Lục Vương phi lại yên lòng. Xem ra, bé A Cẩn nhà mình chỉ thông minh lanh lợi hơn đứa trẻ bình thường chút thôi. Hoàn toàn không phải thông tuệ giống như người trời.
Thất thố ở Ngự Thư Phòng, bây giờ lại như thế. Nói cho cùng thì thật sự chỉ là nhóc tỳ mà thôi!
Thời Hàn cũng không buồn bực, ngược lại, hắn còn tươi cười: "Muội muội còn nhỏ, ta có làm sao cũng không giận nàng. Đến đây nào, A Cẩn, ca ca ôm muội."
Biểu cảm sói xám dụ dỗ bé thỏ trắng này khiến lòng A Cẩn cực kì cảnh giác, nàng ôm cổ Nhị Vương phi, ê a một tiếng, dựa vào ngực bà.
Nhị Vương phi đắc ý, bà hất cằm lên, cười: "Thời Hàn, con xem, A Cẩn thích ta hơn này!"
Thời Hàn vẫn không đổi sắc, giọng nói của hắn vẫn rất êm dịu: "A Cẩn, muội xem, muội đối xử với ta thế này, ta cũng không hề tức giận. Bây giờ muội lại xa lạ với ca ca, làm thế này có đúng không?" Hắn chậm rãi giảng đạo lý.
A Cẩn hơi xoắn xuýt, nói đến đây, Phó Thời Hàn quả thật chỉ là thiếu niên tám tuổi. Đối với một tiểu thiếu niên, ặc, lại còn cực kỳ tuấn mỹ thế này, A Cẩn cảm thấy mình không thể lạnh lùng quá mức như vậy. Có hơi tổn thương, hơn nữa, nếu như một thiếu niên tốt lành lại vì việc này mà bị hội chứng tuổi dậy thì, vậy cũng không tốt. Nàng ngẩng đầu, do dự!
Thời Hàn tiếp tục nói: "Ta rất hợp ý với muội muội, nếu như muội không thích ta, ta sẽ rất đau lòng."
Nhị Vương phi vui mừng: "Không ngờ Thời Hàn nhà ta thế mà không phải người lạnh lùng. A Cẩn, cùng chơi đùa với Thời Hàn ca ca, được không?" Người bà lo lắng nhất chính là Thời Hàn, thấy hắn cũng có biểu hiện như thiếu niên, trong lòng được an ủi cực kỳ.
Cuối cùng A Cẩn cũng dang cánh tay hữu nghị ra, Phó Thời Hàn ôm A Cẩn vào lòng, im lặng ngồi trên ghế. Hắn sờ sờ cằm A Cẩn, nói với Lục Vương phi: "Lục thẩm, bây giờ A Cẩn vẫn còn nhỏ, lại cực kỳ không hiểu chuyện, ngày thường đừng để muội ấy ở một mình."
Lời nói cực kỳ ngay thẳng, sắc mặt Lục Vương phi lập tức thay đổi, ngay cả Nhị Vương phi cũng cảm thấy hơi kỳ lạ. Giọng bà hơi khàn, cố tự bình tĩnh: "Thời Hàn biết được gì đó ư?"
Sắc mặt Phó Thời Hàn vẫn không thay đổi, hắn kéo tay nhỏ A Cẩn mà trêu chọc, nói: "Cũng không quá mức, chỉ là tuổi A Cẩn còn nhỏ, lại được Hoàng Thượng ngự phong tiểu Quận chúa, khó tránh khỏi bị vài người ghen ghét. Ghen ghét là đã đủ cho ma quỷ cắn nuốt lòng người."
Ồ quao, tiểu tử này còn biết dùng từ ghê. A Cẩn ê a một tiếng, vỗ tay cười, dựa vào cơ thể hắn. Phải nói hắn là một người tốt, là kiểu ngoài lạnh trong nóng điển hình nha! Nhìn xem, tuy có hơi độc miệng, nhưng đối với một đứa bé như nàng, hắn không chỉ tận tâm chăm sóc mà còn không tị hiềm thân phận, nhắc nhở mẫu thân mình rằng Liên di nương không phải người tốt. Nam hài tốt thế này cũng thật hiếm có.
Lục Vương phi nghe Phó Thời Hàn nói, gật đầu: "Đa tạ Thời Hàn, chuyện này ta sẽ xử lí cho tốt."
Nhị Vương phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi đó, cũng không thể cứ mềm yếu như vậy mãi được. Làm mẹ sẽ mạnh mẽ, nếu như ngươi không lợi hại một chút, những tiểu tiện nhân kia sẽ cho rằng mình có thể gây sóng gió, cũng không nghĩ tới bản thân mình có thân phận gì."
Lục Vương phi hiểu tâm trạng đối với những thông phòng kia, bà gật đầu: "Ta hiểu, lúc nên cứng rắn, ta cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội. Thật ra nhị tẩu à, bọn họ không đáng để ta nhiều lời những cái khác. Ta là Vương phi, bọn họ chẳng qua chỉ là hạ nhân thôi. Nhằm vào bọn họ lại giống như coi trọng bọn họ, coi bọn họ như thứ quan trọng gì đó."
"Nói có lý, thật ra có một số người hay được đà lấn tới, cũng không nhìn rõ thân phận của mình. Người ta không coi bọn họ ra gì, bọn họ lại cho rằng người ta sợ." Vừa nói xong, bà cảm giác Lục Vương phi khẽ cầm tay mình, Nhị Vương phi lập tức hiểu được, bà miễn cưỡng cười, thay đổi chủ đề: "Xem ta này, sao lại nói những cái này trước mặt hài tử chứ."
A Cẩn mở to mắt nhìn hai người họ, lại nhìn sang Phó Thời Hàn mặt không đổi sắc, nàng cứ cảm thấy hình như trong đó có chuyện gì đó ghê gớm lắm! Thân thế của Phó Thời Hàn thật khiến người ta tò mò quá! Gào gào!
Thời Hàn phát hiện dáng vẻ nhìn trộm giống như con chuột nhỏ của A Cẩn, chọc chọc mặt nàng: "A Cẩn chớ nghe lén người lớn nói chuyện nha!"
A Cẩn: Nói bậy! Ta nghe lén hồi nào, đây là nghe quanh minh chính đại!
Đại khái đến giờ Nhị Vương phi mới phản ứng kịp, bà vẫy tay với A Cẩn: "Tiểu A Cẩn đến đây nào. Nhị bá mẫu ôm một cái."
A Cẩn hơi chần chừ, Lục Vương phi lại chọc ghẹo: "Nhị tẩu thoải mái thật đấy, cũng không sợ tiểu nha đầu này dội lên người." Nghe giọng điệu của bà là biết quan hệ giữa Lục Vương phi và Nhị Vương phi không tệ, nếu không thì bà cũng không nói với giọng điệu quen thuộc này.
Nhị Vương phi nhìn cái đầu nhỏ lại tiu nghỉu gục xuống kia, không nhịn được vuốt ve mấy sợi tóc thưa thớt trên đầu nàng: "Tiểu A Cẩn đáng yêu như vậy, cho dù là ai cũng sẽ không ghét."
Nhị Vương phi vẫn luôn hi vọng có một tiểu nha đầu nũng nịu, thế nhưng đến giờ vẫn khó được toại nguyện. Thấy A Cẩn biết tạo niềm vui thế này nên không nhịn được mà vui vẻ.
Cuối cùng A Cẩn cũng ngẩng đầu, ngươi xem, quả nhiên là người đẹp tâm cũng đẹp. Nàng ê a một tiếng, dang cánh "hữu nghị" với Nhị Vương phi! Ặc, là cánh tay nhỏ. Nhị Vương phi mỉm cười ôm nàng vào lòng: "Ta đã nói tiểu cô nương là mềm mại đáng yêu nhất. Mấy tên tiểu tử thúi nhà ta không ngày nào mà không gà bay chó chạy. Đâu giống như A Cẩn thế này, quả nhiên là xứng với cái tên bé ngoan."
Lục Vương phi lập tức nói: "Trước đó thiên gia nói bé ngoan quá bình thường, ta bèn cố ý gọi nàng là A Cẩn. Không ngờ tiểu gia hỏa này lại biết là gọi nàng!" Lục Vương phi cười tủm tỉm, lại bổ sung: "Nhưng bây giờ A Cẩn đã chín tháng, hiểu một số chuyện cũng đúng."
Nhị Vương phi nắm lấy tay nhỏ của A Cẩn, vuốt ve: "Ta thấy loại chuyện biết hay không biết này không liên quan nhiều đến tuổi tác. Có một số người cho dù có sống đến chín mươi chín cũng không biết điều như thế. Tiểu A Cẩn nhà chúng ta thật sự quá tốt, ngay cả Phó ca ca của con cũng dám bắt nạt! Ngoan quá!"
"Mẫu thân." Phó Thời Hàn vừa thay quần áo về đã nghe một câu như thế, hắn khẽ gật đầu với Lục Vương phi, cười yếu ớt thỉnh an: "Lục thẩm."
Lục Vương phi ngại ngùng: "Thời Hàn về rồi à, Lục Thẩm thay tiểu A Cẩn nhà ta nói xin lỗi với con, thật sự lấy làm tiếc." Thật ra có vài lúc Lục Vương phi vẫn hơi lo lắng về nữ nhi nhà mình, dù sao thì quá thông minh tất chịu tổn thương, có một số việc luôn được định trước. Nhưng qua hai sự kiện vừa rồi, Lục Vương phi lại yên lòng. Xem ra, bé A Cẩn nhà mình chỉ thông minh lanh lợi hơn đứa trẻ bình thường chút thôi. Hoàn toàn không phải thông tuệ giống như người trời.
Thất thố ở Ngự Thư Phòng, bây giờ lại như thế. Nói cho cùng thì thật sự chỉ là nhóc tỳ mà thôi!
Thời Hàn cũng không buồn bực, ngược lại, hắn còn tươi cười: "Muội muội còn nhỏ, ta có làm sao cũng không giận nàng. Đến đây nào, A Cẩn, ca ca ôm muội."
Biểu cảm sói xám dụ dỗ bé thỏ trắng này khiến lòng A Cẩn cực kì cảnh giác, nàng ôm cổ Nhị Vương phi, ê a một tiếng, dựa vào ngực bà.
Nhị Vương phi đắc ý, bà hất cằm lên, cười: "Thời Hàn, con xem, A Cẩn thích ta hơn này!"
Thời Hàn vẫn không đổi sắc, giọng nói của hắn vẫn rất êm dịu: "A Cẩn, muội xem, muội đối xử với ta thế này, ta cũng không hề tức giận. Bây giờ muội lại xa lạ với ca ca, làm thế này có đúng không?" Hắn chậm rãi giảng đạo lý.
A Cẩn hơi xoắn xuýt, nói đến đây, Phó Thời Hàn quả thật chỉ là thiếu niên tám tuổi. Đối với một tiểu thiếu niên, ặc, lại còn cực kỳ tuấn mỹ thế này, A Cẩn cảm thấy mình không thể lạnh lùng quá mức như vậy. Có hơi tổn thương, hơn nữa, nếu như một thiếu niên tốt lành lại vì việc này mà bị hội chứng tuổi dậy thì, vậy cũng không tốt. Nàng ngẩng đầu, do dự!
Thời Hàn tiếp tục nói: "Ta rất hợp ý với muội muội, nếu như muội không thích ta, ta sẽ rất đau lòng."
Nhị Vương phi vui mừng: "Không ngờ Thời Hàn nhà ta thế mà không phải người lạnh lùng. A Cẩn, cùng chơi đùa với Thời Hàn ca ca, được không?" Người bà lo lắng nhất chính là Thời Hàn, thấy hắn cũng có biểu hiện như thiếu niên, trong lòng được an ủi cực kỳ.
Cuối cùng A Cẩn cũng dang cánh tay hữu nghị ra, Phó Thời Hàn ôm A Cẩn vào lòng, im lặng ngồi trên ghế. Hắn sờ sờ cằm A Cẩn, nói với Lục Vương phi: "Lục thẩm, bây giờ A Cẩn vẫn còn nhỏ, lại cực kỳ không hiểu chuyện, ngày thường đừng để muội ấy ở một mình."
Lời nói cực kỳ ngay thẳng, sắc mặt Lục Vương phi lập tức thay đổi, ngay cả Nhị Vương phi cũng cảm thấy hơi kỳ lạ. Giọng bà hơi khàn, cố tự bình tĩnh: "Thời Hàn biết được gì đó ư?"
Sắc mặt Phó Thời Hàn vẫn không thay đổi, hắn kéo tay nhỏ A Cẩn mà trêu chọc, nói: "Cũng không quá mức, chỉ là tuổi A Cẩn còn nhỏ, lại được Hoàng Thượng ngự phong tiểu Quận chúa, khó tránh khỏi bị vài người ghen ghét. Ghen ghét là đã đủ cho ma quỷ cắn nuốt lòng người."
Ồ quao, tiểu tử này còn biết dùng từ ghê. A Cẩn ê a một tiếng, vỗ tay cười, dựa vào cơ thể hắn. Phải nói hắn là một người tốt, là kiểu ngoài lạnh trong nóng điển hình nha! Nhìn xem, tuy có hơi độc miệng, nhưng đối với một đứa bé như nàng, hắn không chỉ tận tâm chăm sóc mà còn không tị hiềm thân phận, nhắc nhở mẫu thân mình rằng Liên di nương không phải người tốt. Nam hài tốt thế này cũng thật hiếm có.
Lục Vương phi nghe Phó Thời Hàn nói, gật đầu: "Đa tạ Thời Hàn, chuyện này ta sẽ xử lí cho tốt."
Nhị Vương phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi đó, cũng không thể cứ mềm yếu như vậy mãi được. Làm mẹ sẽ mạnh mẽ, nếu như ngươi không lợi hại một chút, những tiểu tiện nhân kia sẽ cho rằng mình có thể gây sóng gió, cũng không nghĩ tới bản thân mình có thân phận gì."
Lục Vương phi hiểu tâm trạng đối với những thông phòng kia, bà gật đầu: "Ta hiểu, lúc nên cứng rắn, ta cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội. Thật ra nhị tẩu à, bọn họ không đáng để ta nhiều lời những cái khác. Ta là Vương phi, bọn họ chẳng qua chỉ là hạ nhân thôi. Nhằm vào bọn họ lại giống như coi trọng bọn họ, coi bọn họ như thứ quan trọng gì đó."
"Nói có lý, thật ra có một số người hay được đà lấn tới, cũng không nhìn rõ thân phận của mình. Người ta không coi bọn họ ra gì, bọn họ lại cho rằng người ta sợ." Vừa nói xong, bà cảm giác Lục Vương phi khẽ cầm tay mình, Nhị Vương phi lập tức hiểu được, bà miễn cưỡng cười, thay đổi chủ đề: "Xem ta này, sao lại nói những cái này trước mặt hài tử chứ."
A Cẩn mở to mắt nhìn hai người họ, lại nhìn sang Phó Thời Hàn mặt không đổi sắc, nàng cứ cảm thấy hình như trong đó có chuyện gì đó ghê gớm lắm! Thân thế của Phó Thời Hàn thật khiến người ta tò mò quá! Gào gào!
Thời Hàn phát hiện dáng vẻ nhìn trộm giống như con chuột nhỏ của A Cẩn, chọc chọc mặt nàng: "A Cẩn chớ nghe lén người lớn nói chuyện nha!"
A Cẩn: Nói bậy! Ta nghe lén hồi nào, đây là nghe quanh minh chính đại!