Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa - Trang 4
Chương 142: C142: Chương 142
A Cẩn không ăn gì nhiều, nhưng không biết vì sao, từ nãy đến giờ nàng bắt đầu cảm thấy không thoải mái, bụng quặn từng cơn, không nói rõ được cảm giác của mình là gì, chẳng lẽ có người hạ độc vào trong đồ ăn? A Cẩn không chắc chắn. Oánh Nguyệt phát hiện ra nàng không ổn, quan tâm hỏi: “Muội không thoải mái à? Có sao không?”
A Cẩn cúi đầu, ủ rũ nói: “Chỗ bụng hình như không thoải mái lắm.”
“Hả?” Oánh Nguyệt không nghe rõ lắm.
A Cẩn lẩm bẩm: “Chính là bụng đau.”
Oánh Nguyệt lập tức căng thẳng: “Có sao không? Tuyên thái y vào xem.” Nếu như lúc này có người hạ độc, thế thì thực sự là chuyện lớn rồi.
A Cẩn nhíu mày, có hơi do dự: “Cái đau này… có hơi là lạ!” Nàng dựa gần vào Oánh Nguyệt, thấp giọng nói, nhưng Oánh Nguyệt vẫn nghe được lời nàng muốn nói.
A Cẩn nói: Sao hơi giống với bà dì đến!
Oánh Nguyệt không hiểu, nàng nhìn A Cẩn, cái gì mà bà dì với không bà dì, cái này thì có liên quan gì đến bụng đau? A Cẩn lúc này mới nghĩ đến, nàng là xuyên qua, dùng từ vựng hiện đại như vậy, Oánh Nguyệt thực sự không thể hiểu được. Hơn nữa, A Cẩn cảm thấy, mình là một tiểu cô nương nếu như có thể mô tả chuẩn xác cơn đau này của bản thân giống như cơn đau của bà dì thì rất không hợp lí.
Cổ đại gọi là cái gì nhỉ? Nàng lại quên mất nên gọi là gì rồi? Nghĩ mãi, A Cẩn cảm thấy, chắc gọi là…Quỳ thủy nhỉ? Hình như là vậy!
“Rốt cuộc là muội bị làm sao?” Oánh Nguyệt nhìn nàng không nói chuyện, càng lúc càng lo lắng, thực ra bên tay phải của A Cẩn là Lý Tố Vấn, chỉ là hai tỷ muội lại quên mất điều này.
Thật ra thì A Cẩn không quên đâu, chủ yếu là hiện tại cơn đau của bụng có vẻ quen thuộc, ở hiện đại xa xôi đó, nàng cũng bị ba bốn lần như thế này. Quá giống với cơn đau của bà dì, nhưng rõ ràng tấm thân nhỏ bé này của nàng vẫn chưa có bà dì mà.
Trong lòng A Cẩn vỡ vụn, Oánh Nguyệt nhíu mày.
“Muội không sao, muội, muội đi vệ sinh, hình như bụng của muội không ổn, ừm.” A Cẩn nói như vậy, Oánh Nguyệt nhìn rồi gật đầu: “Ta đi cùng muội?”
A Cẩn lắc đầu: “Không cần, tỷ chăm sóc tẩu tử là được rồi.”
Tố Vấn ở bên cạnh đang tập trung trả lời các vấn đề của Thẩm Thi Lam, không nghe thấy lời của hai tỷ muội, thấy A Cẩn đứng dậy, cũng quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”
A Cẩn cười yếu ớt, nói: “Muội đi vệ sinh, bụng không được thoải mái.”
Lý Tố Vấn vươn tay: “Đưa tay cho ta, ta xem mạch tượng của muội.”
Nàng ấy luôn cẩn thận, A Cẩn ngoan ngoãn vươn tay qua, Lý Tố Vấn bắt mạch, Oánh Nguyệt vội vàng hỏi: “A Cẩn có gì không ổn không?”
Tố Vấn nhíu mày lắc đầu: “Không có chuyện gì, muội có thể yên tâm. Tuy rằng mạch tượng có chút loạn, nhưng không có vấn đề gì lớn. Mạch tượng này giống như… Mạch tượng này giống như là quỳ thủy đến.” Giọng của Tố Vấn thấp xuống.
Oánh Nguyệt nghe thấy thì yên tâm, nàng ấy “Ồ” một tiếng, không để ý A Cẩn nữa “Muội tự đi đi.”
Tố Vấn cười híp mắt: “Không có vấn đề gì lớn, nếu như thực sự là quỳ thủy đến, muội kêu ma ma, bà ấy sẽ nói cho muội nên làm gì.” Tố Vấn dặn dò.
A Cẩn gật đầu.
“Bỏ đi, hay là ta đi cùng muội, ta nói cho muội một chút…” Tố Vấn đứng dậy, A Cẩn nào có thể để cho Tố Vấn đứng dậy, nàng lập tức nói: “Tẩu tử đừng đứng dậy, hiện tại thân thể quan trọng, tự muội đi tìm ma ma là được rồi, muội thông minh lanh lợi như thế mà, cho dù là chuyện gì cũng đều có thể làm được.”
Tố Vấn bị nàng chọc cười.
Tuy rằng đánh phấn, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sắc mặt của A Cẩn càng lúc càng trắng bệch. Tố Vấn được A Cẩn an ủi, thấy nàng bước nhanh rời đi, giật giật khóe miệng. Lục Vương phi thấp giọng hỏi Oánh Nguyệt xảy ra chuyện gì vậy, Oánh Nguyệt dựa theo sự thật mà nói lại, Lục Vương phi cũng yên tâm.
Nữ tử có quỳ thủy là một chuyện bình thường mà thôi!
A Cẩn lặng lẽ rời đi từ cửa nhỏ, A Bích đi theo bên cạnh nàng, vô cùng lo lắng: “Chủ tử, hay chúng ta về sớm đi? Nếu như thật sự là quỳ thủy đến, đó chính là lần đầu tiên của ngài, nên cẩn thận xử lý mới được, có rất nhiều thứ cấm kỵ ngài chưa biết, nô tỳ cũng sẽ nói với ngài.”
A Cẩn lắc đầu: “Tự ta cũng biết.”
A Bích: “Hả?”
A Cẩn nghiêm túc: “Ta thực sự biết mà, chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy rồi, ta đọc nhiều sách như vậy, sao có thể không hiểu cái này, mọi người cứ yên tâm. Đi thôi!”
Cảm giác vùng bụng dưới bị đè nặng kéo dài không thôi.
Dáng vẻ A Cẩn khí phách như vậy, ngược lại khiến cho A Bích không nhịn được cười: “Tiểu thư đúng là tính tình trẻ con.”
A Cẩn: “...Có à?”
A Bích nói: “Có!”
Hai người đang nói thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên, A Cẩn ngoảnh ra sau nhìn, thấy Thời Hàn cũng đi ra cửa. Thời Hàn thấy A Cẩn vẫn chưa đi xa, vội vàng đi đến bên cạnh nàng hỏi: “Muội không thoải mái à?”
A Cẩn lắc đầu: “Không có, huynh không cần lo lắng. Muội nói này bạn Phó Thời Hàn, có phải huynh lo lắng cho muội nền mới đi ngoài không?” Nàng trêu ghẹo.
Thời Hàn nghiêm túc gật đầu: “Đúng là như vậy. Ta thấy Lý Tố Vấn bắt mạch cho muội, hơn nữa, sắc mặt của muội không tốt, thật sự không có chuyện gì sao?” Thời Hàn không chút khách khí mà bẹo má của A Cẩn, có thể do dùng chút sức, mặt tròn của A Cẩn lập tức đỏ ửng, nàng buồn bực: “Phó Thời Hàn, huynh có ý gì.”
Ai ui, rất đau đó!
Thời Hàn cười nói: “Ta làm gì có ý gì, mặt của muội trắng quá rồi, ta thấy như vậy đẹp hơn nhiều.”
A Cẩn cảm thấy lửa giận bừng bừng có thể bùng cháy, nàng bực bội nói: “Cái đệt nhà huynh, huynh dám bắt nạt muội, xem đấm của muội đây!”
Vừa giơ tay lên như vậy, Phó Thời Hàn đã nhẹ nhàng tiếp được, không chỉ tiếp được, còn tấm tắc nói: “Yếu thật!”
Mọi người xem, người này chính là đáng ghét như vậy.
A Cẩn quay đầu, quyết định không để ý đến huynh ấy nữa, nàng muốn nhanh chóng rời đi, hoàn toàn không muốn gặp huynh ấy nữa, hừm (ˉ(∞)ˉ) tức! Huynh mãi mãi cũng không thể hiểu được nỗi lòng của nữ tử khi bà dì đến!
Thời Hàn thấy A Cẩn vô cùng tức giận, mỉm cười kéo nàng: “Được rồi, vừa nãy là ta sai. Đừng ầm ĩ nữa được không?”
A Cẩn vẫn cảm thấy rất tức giận, nàng đảo mắt: “Huynh để muội véo huynh một cái thử, xem có đau hay không, nói xin lỗi không có tác dụng?”
Thời Hàn ghé mặt lại gần A Cẩn: “Thế muội véo đi huynh đi.”
A Cẩn thấy huynh ấy tự chui đầu vào lưới như vậy, hai tay véo mạnh, Thời Hàn nhe răng: “Muội còn véo thật!”
A Cẩn gật đầu: “Chẳng lẽ muội làm giả sao? Lão hổ không thể hiện uy quyền, huynh còn coi muội là con mèo bệnh. Muội không dễ chọc đâu, muội nói cho huynh biết, dám chọc muội, muội sẽ cho huynh biết thế nào là Mã Vương gia có ba chân.”
Nhìn thấy nàng đắc chí sau khi thành công như vậy, Thời Hàn rốt cuộc cũng bật cười: “Thấy muội còn có sức lực để tức giận thì biết muội thật sự không có vấn đề gì rồi.”
A Cẩn sững sờ một chút, sau đó hừ một tiếng nói: “Vừa nãy muội nói mình không sao rồi mà, hơn nữa nếu như muội có chuyện gì, sao mọi người có thể để muội đi một mình ra ngoài được, huynh không mang theo não à?” Ngừng một lát, A Cẩn đánh giá Thời Hàn từ trên xuống dưới, tiếp tục nói: “Ha ha, thật ngốc!”
Thời Hàn vẫn cười như vậy, khiến A Bích cảm thấy, thật may nàng đã có người mình thích từ nhỏ, nếu không thật sự rất dễ bị nụ cười này mê hoặc, nam tử trong Kinh thành, hiếm người có năng lực mê hoặc như Phó công tử này!
Nhưng lại ngẫm nghĩ một chút, thực sự cũng khá kỳ lạ, dường như người ở trong Kinh thành đều chạy theo Cảnh công tử, chạy theo Tề Vương gia, đổ xô theo hai vị công tử của Nhị Vương phủ, nhưng không có ai dám thích Phó Thời Hàn. Thật là… Kỳ lạ!
“Tất nhiên là huynh nhìn thấy bọn họ không có ai đi ra cùng muội, nếu như thật sự có vấn đề, sao bọn họ có thể không quan tâm muội được? Nhưng cho dù như vậy, ta vẫn không yên tâm. Muội không thoải mái chỗ nào?” Thời Hàn hỏi.
A Cẩn lắc đầu: “Muội không sao, muội đi nhà vệ sinh rồi quay về, huynh vào đi, đừng nói muội ra ngoài huynh cũng ra ngoài, không biết còn cho rằng chúng ta lén ra ngoài tán tỉnh đó.”
A Cẩn trêu đùa.
Thời Hàn mỉm cười nói: “Nói thì nói, miệng ở trên người bọn họ, bọn họ có nghĩ gì, sao huynh quản được. Chỉ là, có rất nhiều chuyện không thể thuận theo ý của bọn họ được. Miệng ở trên người bọn họ, đầu ở trên người chúng ta, nếu như không thuận theo suy nghĩ của ta thì ta cẩn thận xử lý bọn họ một phen, ngược lại cũng không coi là có lỗi với bản thân.”
A Cẩn âm thầm nhìn trời, sao huynh không nói thẳng luôn là nếu như ai dám nói linh tinh thì huynh sẽ chỉnh người đó tới chết. Nói ra văn vẻ như thế làm gì chứ!
“Huynh như thế này thật sự ổn à?”
Thời Hàn nhướng mày: “Ta chỉ có trách nhiệm với trái tim của mình!”
A Cẩn:“Ọe!” Cách nói đạo đức giả này thật buồn nôn.
“Muội sao thế? Sao lại buồn nôn, có phải ăn quá nhiều không, đầy bụng à?” Thời Hàn cảm thấy, thực sự rất có khả năng này, hắn thở dài một hơi nói: “Ta nói mà. Người ta đều nói chuyện giao lưu tình cảm, thưởng thức ca múa, chỉ có muội, ăn, ăn, ăn! Giống như là tám trăm năm chưa được ăn cơm vậy. À, đương nhiên, cũng không phải mỗi mình muội như vậy, giống như muội còn có cha của muội, Lục Vương gia. Không nhìn thấy Hoàng Thượng cũng liếc ông ấy mấy lần à? Sao thế, lương thực của Lục Vương phủ nhà muội kém đến bước này rồi à?”
A Cẩn lạ nổi giận, nàng chọc Phó Thời Hàn nói: “Huynh có biết xấu hổ không? Huynh, cái đồ ăn chực này, ngày ngày đến nhà của muội ăn chực uống chực, huynh có đưa tiền không? Bây giờ còn không biết xấu hổ chê bai nhà muội, nếu như cảm thấy không tốt thì đừng đến ăn nữa!”
Thời Hàn lập tức thay đổi thái độ: “Vừa nãy đều là huynh nói đùa thôi, tất nhiên là huynh không có ý như vậy, muội đừng hiểu nhầm huynh.”
A Cẩn hừm một tiếng, quay đầu đi.
A Bích thấy hai người mồm mép bịp người, đột nhiên cảm thấy, vừa rồi nàng ấy đã lo lắng thừa, à, không đúng, không phải là vấn đề lo lắng thừa hay không. Nếu như tiểu thư nhà bọn họ có quỳ thủy, cứ đứng ở đây nói dông dài thực sự không có vấn đề gì chứ?
Nghĩ như vậy, A Bích cũng không để ý có đắc tội Phó Thời Hàn hay không nữa, vội vàng nói: “Tiểu thư, không phải ngài thấy không thoải mái à? Chúng ta…” Hàm ý trong lời nói rất rõ ràng.
Lúc này A Cẩn mới nghĩ đến. Ngại quá, mình phải mau chóng quay về xem có phải đúng là bà dì đến thăm hay không, nếu đúng như vậy, phải đổi y phục. Sao còn ở chỗ này nói chuyện vớ vẩn với Phó Thời Hàn, không ổn.
Nghĩ như thế, A Cẩn vội vàng: “Đi thôi, chúng ta mau quay về. Phó Thời Hàn, huynh quay về đi, đừng đợi bọn muội.”
Phó Thời Hàn kéo tay áo A Cẩn: “Rốt cuộc là muội làm sao?” Dáng vẻ không hỏi rõ sẽ không buông ra. A Cẩn cảm thấy bản thân suýt nữa thì phun máu, chuyện này, có thể nói cho huynh sao? Tuy rằng quan hệ của hai người vô cùng tốt, tuy rằng tương lai có thể thành thân, nhưng, nhưng, nhưng mà, chuyện này vô cùng riêng tư nha!
Nàng xua tay: “Không sao, muội nói không sao là không sao, huynh không cần lo lắng, nghĩ linh tinh cái gì chứ!” Nói rồi, A Cẩn muốn giật tay áo đang bị Phó Thời Hàn kéo ra.
Chỉ là Phó Thời Hàn vẫn không buông tay, hắn không hề buông lỏng, vô cùng đứng đắn lại nghiêm túc hỏi: “Vì sao muội không nói? Huynh không nói đùa với muội, thật sự, muội không thoải mái chỗ nào?”
A Cẩn: “...”
Để nàng nói thế nào đây!
Phó Thời Hàn nghi ngờ đánh giá A Cẩn từ trên xuống dưới, đột nhiên nhíu mày, A Cẩn nhìn theo ánh mắt của chàng, lập tức choáng váng, váy, váy… của nàng, phong cách đẫm máu rồi!!!
AAAA! Không muốn sống nữa!!!
A Cẩn nhanh chóng bịt mắt Phó Thời Hàn lại: “Không cho phép huynh nhìn linh tinh.”
Thời Hàn nắm lấy hai tay của nàng, kéo tay ra nói: “Muội bị thương? Ta đi kêu thái y. Lý Tố Vấn thật là quá bất cẩn. Nàng bị chảy máu, nàng ta lại còn thờ ơ.”
A Cẩn: “Nhìn gì mà nhìn! Muội không cần thái y đâu. Phó Thời Hàn, huynh là kẻ ngốc nhất thiên hạ!” A Cẩn cảm thấy mặt mình biến thành mông khỉ rồi…
“Muội ngoan nào, ta xem xem chỗ nào chảy máu, là bị va vào đâu à?” Thời Hàn nghiêm túc hỏi.
Giấu bệnh sợ thầy thật sự không tốt, A Cẩn thật sự rất không hiểu chuyện rồi.
A Cẩn cảm thấy mình sắp phun máu rồi “Muội chẳng bị va vào chỗ nào hết, muội thật sự không sao, Phó Thời Hàn chẳng phải huynh rất thông minh sao? Chẳng lẽ không hiểu ý à?” A Cẩn nắm lấy tay áo của Phó Thời Hàn lắc lắc.
Thời Hàn vẫn như cũ không hiểu, hắn chỉ cảm thấy, A Cẩn rất không ngoan, đã bị như vậy rồi còn không nghe lời.
Nghĩ như vậy, hắn dùng một tay nắm lấy hai tay của A Cẩn, một tay khác muốn kiểm tra “Vết thương” của nàng, hoàn toàn không quan tâm nam nữ khác biệt, A Cẩn thấy huynh ấy không hiểu như vậy, cuối cùng buồn bực kêu lên: “Phó Thời Hàn, huynh đúng là con heo, huynh là kẻ ngốc nhất thiên hạ, bà dì của muội đến… À, chính là quỳ thủy của muội đến. Cái này huynh cũng không hiểu sao? Huynh là con heo sao? Có phải không!!!”
A Cẩn không chút khách khí gào lên, gào xong, lại nhìn xung quanh, quả thực là một mảnh yên tĩnh, không chỉ có Phó Thời Hàn và A Bích, đến cả tiểu thái giám vừa đi ra khỏi cửa cũng lảo đảo suyt thì ngã. Hắn ta nghe lệnh của Hoàng Thượng ra xem Gia Hòa bị làm sao, kết quả chính là nghe thấy câu trả lời kinh người như vậy. Cái này… Cái này phải làm sao mới ổn đây? Hắn về bẩm bảo thế nào đây? A a a!
Gia Hòa Quận chúa đi ra với gương trắng bệch, Phó công tử cũng đi ra theo, chủ tử của bọn họ có thể không lo lắng sao? Kết quả thì sao? Hắn quay về nên nói thế nào đây?
Nhưng A Cẩn và Phó Thời Hàn lại không để ý đến tiểu thái giám xui xẻo này, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Lúc này không hiểu sao A Cẩn bình tĩnh lại, đúng vậy, chính là bình tĩnh, làm sao có thể không bình tĩnh đây! Tóm lại đều đã như vậy rồi, còn có thể tồi tệ hơn sao? Không thể!
Tuy rằng mặt của A Cẩn vô cùng đỏ, nhưng vẫn hất mắt nhỏ lên, nhìn chằm chằm Phó Thời Hàn: “Muội có quỳ thủy, huynh có ý kiến gì sao?”
Dáng vẻ quả thật như muốn cắn người vậy.
Mặt Phó Thời Hàn đột nhiên đỏ ửng, A Cẩn quen biết Phó Thời Hàn đã lâu, coi như cũng hơn mười năm, nhưng đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên thấy Phó Thời Hàn đỏ mặt, mặt huynh ấy nháy mắt thành quả táo đỏ.
Giật giật khóe miệng, Phó Thời Hàn lập tức buông A Cẩn ra, hắn xấu hổ nhìn trời, đến nhìn A Cẩn một cái cũng thấy xấu hổ: “Cái kia… Ừm, ừm, à, ừm! Cái kia…”
A Cẩn vẫn nhìn chằm chằm hắn: “Đừng tỏ vẻ đáng yêu với muội, huynh có ý kiến gì! Chưa thấy tên nào vừa không có đầu óc vừa quản nhiều chuyện vớ vẩn như huynh. Huynh không nghĩ một chút, tẩu tử của muội là nữ thần y đó, tẩu ấy còn không nói gì, chắc chắn là không có vấn đề gì, chỉ có huynh, hỏi hỏi hỏi, huynh hỏi cái cọng lông ấy! Hiện tại thì hay rồi, mất mặt đúng không! Chúng ta đều mất mặt hay lắm sao?”
Phó Thời Hàn mấp máy khóe miệng, cuối cùng nói ra: “Xin lỗi, ta, ta không biết!”
A Cẩn: “Huynh còn biết cái gì!”
Cuối cùng Phó Thời Hàn cũng bình tĩnh một chút, hắn phản bác: “Ta cũng không phải nữ tử, ta không nghĩ ra muội khó chịu là bởi vì quỳ thủy đến, chẳng phải rất bình thường sao? Hơn nữa, vốn dĩ muội cũng chưa từng có, tất nhiên là ta không biết rồi, chuyện này thực sự không thể trách ta.”
A Cẩn haha cười lạnh: “Không trách huynh! Không phải là nữ tử! Huynh còn biết nói vậy? Chẳng phải huynh tự xưnglà học rộng tài cao à? Huynh không biết liên tưởng à? Điều này cũng không nghĩ đến, huynh còn có thể làm gì!”
Thời Hàn nhìn A Cẩn tức giận, thở dài nói: “A Cẩn, muội thật sự không nhanh chóng quay về thay quần áo à?”
Phó Thời Hàn mắt đỏ ửng chỉ áo khoác ngoài của A Cẩn: “Chắc là… rất nghiêm trọng nhỉ!”
A Cẩn “Á” một tiếng, kéo A Bích chạy…
┗|`O′|┛ A ~~
Thời Hàn im lặng cạn lời, nhìn bóng lưng của A Cẩn, do dự một chút, hắn xoay người đi vào phòng, Phó Thời Hàn vừa vào phòng, mọi người đều nhìn về phía hắn, tuy rằng hắn không phải nhân vật lớn gì, nhưng vẫn có rất nhiều người nhìn chằm chằm theo hành tung của hắn.
Ai ai cũng muốn biết, Phó Thời Hàn và Gia Hòa Quận chúa Triệu Cẩn…Có phải xảy ra chuyện gì đó bất ổn không!
Nhưng rất rõ ràng, Phó Thời Hàn không phải kẻ ngốc, sao hắn có thể để người khác túm được sơ hở, hắn đi đến bên cạnh thái y, cũng không biết nhỏ giọng nói với người đó mấy lời gì. Thấy không có kịch hay để xem, người khác cũng không để ý nhiều đến hắn nữa.
Thời Hàn nghe không ngừng gật đầu, sau đó kêu tiểu thái giám, không ai phát hiện ra đồ ăn bên phía của Gia Hòa Quận chúa Triệu Cẩn đã được đổi rồi!
Oánh Nguyệt thấy tiểu thám giám bưng nước đường đỏ thẫm lên, khóe miệng giật giật một chút, sau đó nói với Lục Vương phi: “Phó Thời Hàn… Phó Thời Hàn tuy rằng rất dọa người, nhưng đối với A Cẩn vẫn rất tốt.”
Lục Vương phi cười: “Con người nó luôn rất tốt, con đó, đừng nghĩ đến mấy chuyện lúc nhỏ nữa, người ta cũng chẳng có ý gì, chính con là kẻ nhát gan thôi.”
Oánh Nguyệt âm thầm càm ràm: “Con có thể không nhát gan chắc? Hắn tính toán người khác đâu có quan tâm là nam hay nữ, là lớn hay nhỏ đâu. Rất đáng sợ đó!”
Lục Vương phi bật cười.
A Cẩn quay về tẩm cung lập tức thay đổi váy, sau khi chỉnh trang tắm rửa đơn giản thì thấy ma ma mang đồ lót nguyệt sự đến, tuy rằng cái này không giống băng vệ sinh cho lắm, nhưng chung quy cũng có hiệu quả như nhau, A Cẩn tự mình xử lý vô cùng thành thạo.
Lão ma ma vốn còn ở cửa đợi để giảng cho tiểu Quận chúa cách dùng mấy cái này thì thấy người ta đã làm xong hết rồi, nhìn tiểu Quận chúa ra khỏi cửa, lão ma ma lắp bắp: “Quận chúa làm xong rồi?”
A Cẩn ngạc nhiên nhìn bà ta: “Rất kỳ lạ à?”
Lão ma ma lắc đầu, nhưng lại nói: “Ngài biết à?”
A Cẩn nhìn lão ma ma giống như là kẻ ngốc vậy: “Ta cũng đâu phải kẻ ngốc, đương nhiên là ta biết rồi! Cái này có gì mà khó!”
A Cẩn lời lẽ đương nhiên khiến lão ma ma muốn khóc, lúc bà ta còn nhỏ không biết đó!
Sau khi cùng Phó Thời Hàn ầm ĩ, A Cẩn lại cảm thấy, bụng của mình không đau nữa, thực sự, là nàng cũng quên mất cơn đau mà bà dì đến nó như thế nào rồi! Mà hiện tại, hiện tại hình như không khó chịu giống như lúc vừa rồi nữa!
“Chủ tử, ngài còn không thoải mái chỗ nào nữa không? Hay là nằm một lúc?” A Bích đưa ra ý kiến.
A Cẩn lắc đầu: “Không cần, tối nay là đêm ba mươi, ai ai cũng đang vui vẻ, bản thân ta lại làm ổ trong tẩm cung thì coi sao được. Đi thôi! Ta muốn quay lại! Tên Phó Thời Hàn đáng chết, ta muốn quay lại lấy lại địa vị.”
A Bích che miệng cười.
Trên đường quay lại A Cẩn suy nghĩ vì sao bản thân mình lại tốt lên, nghĩ một lúc vẫn không hiểu rõ, nhưng cũng có thể, chắc là, có khả năng, hình như là bởi vì lúc nàng cãi nhau khí huyết lưu thông, thế nên không đau nữa?
A Cẩn biết, mình nghĩ như vậy hoàn toàn là nghĩ lung tung, lập luận này về cơ bản là không có cơ sở, nhưng nàng vẫn cứ nghĩ lung tung.
Lúc A Cẩn đi rồi quay về là đã qua hơn một giờ, đợi khi nàng vào cửa, sắc mặt không còn kém như lúc rời đi nữa, thực sự thay đổi khá nhanh.
A Cẩn đến vị trí của mình của xuống, đột nhiên sững sờ, nhưng nghĩ một chút, nàng cười ngọt ngào với Lục Vương phi: “Cảm ơn mẹ, hu hu, mẹ thật sự chu đáo quá.”
A Cẩn húp một ngụm nhỏ canh gừng, lại phát hiện vẫn còn nóng.
Hu hu, cảm động quá! Quả nhiên là mẹ ruột mà!
Có điều Lục Vương phi lại bật cười: “Cái này không phải ta chuẩn bị.”
A Cẩn: “Hả? Thế là tỷ tỷ? Quả nhiên là tỷ tỷ ruột của muội, thật là quá tốt!” A Cẩn ngọt ngào nói.
Oánh Nguyệt đột nhiên cảm thấy mình không sợ Phó Thời Hàn nữa. Phó Thời Hàn ở chỗ này của muội muội mình, thực sự rất đáng thương! Thật sự là xui xẻo.
Nàng tốt bụng nói với A Cẩn: “Là Phó Thời Hàn bảo người đưa qua. Muội không phát hiện ra đồ ăn bên này của muội toàn bộ đều bị thay đổi rồi sao? Còn có mấy thứ không thích hợp đều đưa xuống rồi. À, muội tự mình nhìn đi. Còn có cái bát muội cầm đó, đã là cái bát thứ tư rồi đó, ba bát trước bởi vì bị lạnh nên đều bỏ đi rồi.”
A Cẩn: “...”
“Còn nữa, muội nhìn bên đó, tiểu thái giám đó, hắn ta vẫn luôn ở bên đó nấu nước đường đỏ này đấy!”
A Cẩn cảm thấy trong lòng là lạ, nàng nhìn sang hướng Phó Thời Hàn, Phó Thời Hàn nghiêm chỉnh ngồi ở bên đó, vô cùng điềm tĩnh, chỉ là cảm giác được A Cẩn nhìn mình nên nhếch miệng, cười xán lạn!
A Cẩn nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn, bản thân cũng không nhịn được mà bật cười.
Hoàng Thượng ngồi ở vị trí cao nhất, thấy dáng vẻ ngọt ngào như vậy của hai người, cũng gật đầu cười.
Bọn họ cứ nghĩ rằng động tác nhỏ của bản thân không bị ai phát hiện, thực ra ông ngồi ở vị trí cao như vậy, làm gì có chuyện không nhìn thấy chứ! Cũng chính vì như vậy, ông nhìn thấy rõ ánh mắt đố kỵ của Minh Ngọc và Minh Y, tuy rằng rất nhiều người không để ý đến động tác nhỏ của Phó Thời Hàn và A Cẩn, nhưng hai người này lại không như vậy. Bọn họ gần như là nhìn chằm chằm A Cẩn. Ông nghĩ, hai đứa cháu này, chắc chắn lầm đường lạc lối rồi!
Cẩn thận nhớ lại hồi nhỏ, tuy rằng Minh Ngọc có chút ương bướng, nhưng cũng là bé gái ngoan ngoãn đáng yêu. Minh Y cũng như vậy, mềm mại chỉ biết ăn đồ ăn, nhưng thời gian gần đây, bọn họ đứa này so với đứa kia còn ác độc hơn.
Cùng là trưởng thành từ nhỏ đến lớn với nhau, mấy đứa nhỏ khác lại không giống như bọn nó. Cho dù A Cẩn có chút tính tình nhưng cũng rất có chừng mực.
Nghĩ đến mấy cái này, Hoàng Thượng khẽ thở dài. Tứ Vương phủ không thích hợp nuôi dưỡng hài tử! Từng người từng người, không có ai tốt cả, cho dù là Minh Ngọc hay là Minh Y, đều vô dụng. Nghĩ đến điều này, Hoàng Thượng càng cảm thấy trong lòng không thoải mái. Dù bọn họ có không tốt, chung quy vẫn là cháu gái của ông, nhưng giờ này ngày này, ngược lại khiến cho ông biết được bộ mặt quỷ quyệt của bọn họ.
“Hoàng Thượng, có chỗ nào không ổn à?” Ngu Quý phi ngồi ở bên tay phải của Hoàng Thượng, nghe thấy ông thở dài như vậy, lập tức hỏi.
Hoàng Thượng: “Trẫm chỉ đang nghĩ, Minh Ngọc và Minh Y hoàn toàn hỏng rồi.”
Ngu Quý phi ngạc nhiên, sau đó lại hồi phục như thường: “Thần thiếp nhớ, vừa nãy Hoàng Thượng ngài còn mới hồi phục lại chức Quận chúa của Minh Ngọc nhỉ? Thực ra thần thiếp không hiểu, vì sao ngài lại không phong hào gì cho Minh Y? Nhớ đến, lão Tứ cũng hy vọng Minh Y có một cái phong hào nhỉ?”
Chuyện này trong cung đều đồn thổi, Tứ Vương gia vô cùng hy vọng có thể cho con gái ông ta một cái phong hào.
Hoàng Thượng mỉm cười hỏi: “Nàng không hiểu sao? Tứ Vương phủ, trẫm không thể để một nữ hài tử như Minh Y cai trị được. Hơn nữ, cái này cũng coi như là cho lão Tứ một sự bù đắp.”
Ngu Vương phi sững sờ: “Bù đắp?” Tứ Vương gia có gì cần phải bù đắp? Ngay cả Ngu Quý phi thông minh lanh lợi cũng không hiểu được.
Hoàng Thượng thấy vẻ mặt của Ngu Quý phi, hỏi: “Nàng cảm thấy, Cẩn An của nhà lão Tứ như thế nào?”
Ngu Quý phi cười: “Hài tử bởi vì sinh sớm nên khá non nớt, nhưng thấy cũng khỏe mạnh kháu khỉnh. Rất đáng yêu.”
Hoàng Thượng gật đầu, sau đó nắm lấy tay của Ngu Quý phi, bình tĩnh nói: “Nếu như đưa đứa trẻ này đến bên cạnh nàng nuôi dưỡng thì sao?”
“Cái gì?” Ngu Quý phi lập tức sững sờ, chuyện này trước giờ bà chưa từng nghĩ đến. Bà không thể tin được nhìn Hoàng Thượng, chỉ thấy ông nhìn về phía trước, không hề nhìn Ngu Quý phi, lại bình tĩnh nói: “Lão Tứ dạy con không tốt, Tứ Vương phủ chướng khí quá mù mịt. Trẫm đã nghĩ kỹ rồi, để cho nó ở bên cạnh Hứa U U nuôi thêm mười ngày nửa tháng nữa, sau đó để Cẩn An vào cung ở, để cho tổ mẫu là bà nuôi dưỡng.”
Đưa con trai vợ cả của một Vương gia đến nuôi dưỡng ở chỗ Quý phi - người không phải là mẫu phi của Vương gia này, đừng nói là bản triều, cho dù là tiền triều cũng chưa từng có chuyện như vậy, Ngu Quý phi lắp bắp: “Hoàng, Hoàng Thượng, vì sao ngài, ngài lại như vậy?”
Rốt cuộc Hoàng Thượng cũng quay đầu nhìn Ngu Quý phi, ông mang theo chút áy náy, cũng mang chút ý bù đắp: “Chẳng phải nàng rất thích trẻ con sao? Cẩn An còn nhỏ, nghĩ tới đưa đến bên cạnh nàng nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, chắc chắn có thể thân thiết với nàng. Suy cho cùng tuổi A Cẩn cũng lớn rồi, hơn nữa tương lai cũng sẽ phải gả cho người ta, sao có thể ngày ngày vào cung được chứ! Trẫm cảm thấy, cho dù là đối với nàng hay đối với Cẩn An, đây đều là lựa chọn tốt nhất! Trẫm muốn là một thiếu niên quang minh lỗi lạc, mà không phải kẻ ngu ngốc tầm nhìn hạn hẹp giống như lão Tứ!”
Ngu Quý phi cắn môi: “Nhưng mà, nhưng mà bên phía lão Tứ…” Hàm ý trong lời nói không cần nói cũng rõ. Lão Tứ lòng dạ hẹp hòi đó, sẽ đồng ý sao? Đây là lời mà Ngu Quý phi muốn nói.
Hoàng Thượng cười lạnh: “Trẫm đã nói với nó rồi, nó cũng đã đồng ý. Nàng cho rằng, nó sẽ không đồng ý à? Có thể để hài tử đến bên cạnh nàng nuôi dưỡng, nó cầu còn không được, trẫm biết suy nghĩ của nó, nó hy vọng nàng có thể bởi vì thích Cẩn An, mà đưa quyền lực của nhà mẹ đẻ nàng giao cho bên phía nó. Nàng xem, nhi tử ngu ngốc của trẫm chính là không có tình thân, chỉ có quyền lực như vậy đó.”
Ngu Quý phi dịu dàng nói: “Không, cũng có thể nó thông cảm với ngài. Nhi tử của ngài đều lớn rồi, có cháu trai ở bên cạnh nuôi dưỡng, cũng tốt.”
Hoàng Thượng thở dài một tiếng, sau đó lại bật cười: “Nàng, đồng ý nuôi dưỡng Cẩn An?”
Ngu Quý phi không có nhiều ấn tượng với Cẩn An, Hoàng Thượng nói, bà cũng chỉ qua quýt nói mấy câu đó, nhưng lúc này cẩn thận nhớ lại khuôn mặt nhỏ đó, bà lại cảm thấy ấm áp hơn. Cho dù như thế nào, có tiểu hài tử ở bên cạnh, nghĩ thôi cũng thấy tốt. Cả đời này, bà còn chưa từng được nuôi trẻ con đâu!
“Thần thiếp, thần thiếp tất nhiên là hoàn toàn đồng ý!”