Thính Hạ - Trang 2
Chương 33: Nụ hôn vượt ranh giới
Mưa ngoài trời lớn hơn.
Suy nghĩ trong cô chớp mắt trở về, hé môi nói: “Tôi —”
Chờ đợi quá lâu, đủ các loại khả năng kéo dài vô tận trong vài giây cô im lặng, anh bỗng lên tiếng: “Không quan trọng.”
…
“Nếu em có thể cân nhắc anh ta, tại sao lại không thể cân nhắc anh?” Trong tiếng hít thở do dự ngập ngừng, Giang Tố như đang giành giật từng nhịp thở với ai đó vậy: “Em nói em chưa từng có ý định hẹn hò với nghệ sĩ, không muốn cuộc sống bị công khai. Anh hiểu điều đó nên mấy ngày qua, ngoại trừ thời gian quay phim ra anh luôn ở bên ngoài, anh đã gặp Bốc Duệ Thành, về trường cũ, đi đến những khu náo nhiệt, thậm chí anh còn bảo cậu ấy đưa em gái đi cùng. Em biết các phóng viên thường thích chụp ảnh anh với người khác giới mà.”
Bàn tay đặt ở gáy cô buông xuống, anh hỏi cô: “Em có xem hot search không?”
Giọng cô như nghẹn ứ, mạch suy nghĩ vào giờ phút này cũng hỗn loạn không rõ ràng: “… Xem rồi.”
“Anh không bị lên hot search, một cái cũng không có.” Anh nói, “Mấy ngày anh không xuất hiện không phải là đang tránh né em, anh chỉ muốn chứng minh với em —”
“Nếu như em không muốn bị công khai, anh có rất nhiều cách để em không bao giờ xuất hiện trước mắt công chúng.” Anh đưa một tay lên nhưng cuối cùng không nắm lấy bất kỳ thứ gì, mí mắt anh run rẩy, anh nói: “Có lẽ em không quá chú ý đến anh nhưng anh đã vào giới này được bảy năm rồi, nếu anh muốn bảo vệ toàn bộ thông tin của em thì anh có năng lực làm được điều đó.”
Nước biển trong lồ ng ngực cô như đang bị đun sôi, ùng ục ùng ục nơi cổ họng, không khí ẩm ướt do cơn mưa đập thẳng vào mắt, cô không thể thốt nên lời.
Anh nói: “Nếu em muốn công khai, anh cũng có rất nhiều cách, có thể khiến tất cả dư luận chỉ hướng về một mình anh. Bây giờ anh đã có phòng làm việc riêng, sẽ không ai có thể đưa ra bất kỳ quyết định gì với anh.”
“Anh biết em sẽ lo lắng, chuyện này cũng rất bình thường, dư luận chỉ luôn nhìn thấy những trường hợp cực đoan nhất.” Anh chợt dịu giọng lại: “Nhưng em nghĩ lại một chút đi, ngoại trừ những tình yêu bị chú ý khiến cả hai bên đều chịu thiệt, có phải vẫn có những nghệ sĩ có thể bảo vệ người yêu của họ rất tốt, dù mọi người đều biết không.”
Cô không biết tại sao nhịp thở của mình lại trở nên rối loạn như vậy, cô sắp không thở nổi, cảm xúc mãnh liệt đâm vào lồ ng ngực và cổ họng, cô không thể nghe rõ tiếng mưa rơi nữa rồi.
Giang Tố nhìn cô: “Nếu em cảm thấy đó là trở ngại lớn nhất giữa chúng ta, anh có thể giải quyết. Sau khi giải quyết xong, em có còn cảm thấy khó xử không?”
…
Cô lùi lại hai bước, đủ để đế giày va chạm tạo ra tiếng vang.
“Em vẫn khó xử.” Anh cười tự giễu: “Không chỉ vì những điều này, đúng không?”
Mũi cô cay cay, nước mắt muốn tuôn ra.
— Rõ ràng anh biết.
“Anh biết không chỉ là những điều này, nhưng hôm đó anh vẫn thu hồi tin nhắn, có lẽ là muốn lừa mình dối người, cho rằng giải quyết trước điều này, có lẽ em sẽ tín nhiệm anh, sẵn lòng để anh giải quyết thêm những vấn đề khác. — Thật ra anh vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong.”
Giọng anh vang lên trong màn mưa đêm, anh khàn giọng nói: “Nhưng anh sợ không kịp nữa rồi.”
Trái tim cô như bị khuấy trộn thành một mớ hỗn loạn, cô gian nan nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau, cô điều chỉnh nhịp thở, cố gắng nói ngắn gọn: “Trước khi đến đây em đã đồng ý một cơ hội.”
“Sau khi công việc ở đoàn phim kết thúc, em sẽ đi Anh.” Cô nói, “Ba năm.”
Anh sẽ không chấp nhận chuyện yêu xa, anh biết bản thân sẽ do dự, nhất định sẽ như thế nhưng trong khoảnh khắc này, anh gần như chỉ suy nghĩ trong ba giây và nói: “Anh có thể chấp nhận.”
Cô luyến tiếc nói: “Nhưng em không thể, xin lỗi anh.”
…
Trời mưa càng lớn hơn.
Cô không biết tại sao mọi chuyện lại đi đến bước đường này.
Dĩ nhiên cô rung động, từ năm 17 tuổi cô đã bắt đầu rung động với người ấy. Vào thời khắc này, trong trời mưa to, người ấy đứng trước mặt cô, nói với cô anh đã cố gắng đến nhường nào để họ có thể ở bên nhau.
Thật ra cô cũng muốn thử một lần, dù không thể nắm chắc kết quả trong tay, dù đổi thành bất kỳ người nào khác, cô không muốn tiến thêm một bước này. Nhưng vì là anh, cô cũng đã có can đảm muốn thử, nhưng những thứ cắt ngang giữa họ — quá nhiều, thật sự quá nhiều.
Cô biết anh có ý nghĩa thế nào đối với bản thân năm 17 tuổi.
Vì vậy không cách nào trả lời thản nhiên, gật đầu đồng ý do bị sự rung động trong tích tắc mê hoặc. Cô không thể không nghĩ đến kết quả cuối cùng, nếu bắt đầu qua loa thì thật sự rất có lỗi với bản thân của năm lớp 12 kia đã cắn răng ra ra vào vào tháp Hạc Khê cầu nguyện cho anh. Cô không muốn ký ức quý giá năm ấy có một kết cục sơ sài.
Nếu sơ sài, cô sẵn sàng không bắt đầu, bằng lòng để ký ức về anh mãi mãi dừng lại ở tình cảm thuần túy vô vọng năm cấp ba. Ít nhất thì nó vẫn trong sáng và đáng để hoài niệm.
Cô biết giữa họ không có nhiều khả năng, những cuộc chia tay xung quanh cô đến cuối cùng cũng chẳng vẻ vang tốt đẹp gì. Nếu lúc chia tay, cô và Giang Tố cũng ầm ĩ và rối rắm như vậy thì sau này ngay cả những hồi ức quý giá năm ấy cô cũng chẳng muốn nhớ lại nữa.
Nhưng đối với cô, hai năm ấy thật sự rất trân quý, không thể buông tay, cũng không cách nào quên đi được.
Cô không biết giờ phút này Giang Tố đang nghĩ gì.
Cô biết anh kiêu ngạo đến chừng nào, bất kể là tình yêu hay công việc, anh luôn một mình nổi bật hẳn lên, đứng ở thế thượng phong. Hai lần bị cùng một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn từ chối, nếu là cô chắc chắn cô sẽ thẹn quá hóa giận, cảm thấy hoang đường cực kỳ.
Cô không muốn mình cũng biến thành người như thế trong lòng Giang Tố.
Nhưng cô hết cách rồi.
Cô cảm thấy số mệnh quá trêu ngươi.
Cô đứng trong bóng tối, trầm mặc rơi lệ. Trong lòng Giang Tố hẳn sẽ không bao giờ biết chỉ một tình yêu đơn giản như thế nhưng nó đã kéo dài và chiếm cứ hết toàn bộ thanh xuân của cô.
Mãi lâu sau, cực kỳ lâu, lâu đến nỗi cô cảm thấy có lẽ Giang Tố đã đi rồi nhưng trước mặt vẫn còn tiếng thở, lâu đến nỗi cô đã nghĩ có phải anh vẫn giữ thể diện cuối cùng, để cô rời đi trước không.
Cô không thể tác thành cho tình yêu mà anh mong muốn, cũng không thể biến giây phút này của họ thành một sự buông bỏ rung động thuần túy được.
Cô nói: “Trời đang mưa.”
“Anh có mang dù không.”
Lời tạm biệt được cô nói ra một cách nhạt nhẽo như vậy, thậm chí cô còn nghĩ đến kết quả xấu nhất, có lẽ ngày mai cô sẽ không đến đây nữa, vậy cũng tốt, trước sinh nhật sang năm của anh, anh đã lên kế hoạch sẽ kết hôn mà.
Đổi cô đi sẽ có một người thích hợp hơn.
Cô lùi lại hai bước nhưng mùi hương cây cỏ vừa quen thuộc vừa xa lạ kia càng lúc càng nồng đậm, quấn chặt lấy trái tim cô khiến cô cảm thấy khó nuốt trôi, nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén nhịp thở.
Cô chỉ ra bên ngoài: “Bên kia có bán dù —”
Chưa kịp nói dứt câu, Giang Tố vốn đang nhìn cô chằm chằm bỗng cúi đầu lao đến vai cô, tay luồn qua hông cô và siết chặt.
Một lúc sau cô mới kịp phản ứng đây là một cái ôm, nhưng có thể xem nó là gì đây, từ biệt sao.
Tay cô căng cứng không biết đặt vào đâu, dù lý trí biết rõ nhưng cô vẫn không thể nào đẩy anh ra.
Anh như đang tự thuyết phục bản thân, giọng trầm trầm, vang ra nơi xương ngực cô.
“Ít nhất trong nhiều lý do em liệt kê không có lý do không thích anh.”
Anh không chắc chắn, anh không có phần thắng nhưng anh vẫn tự thuyết phục chính mình như vậy.
Cô chưa từng nghe giọng anh thế này.
Anh cúi đầu, cằm tì lên vai cô.
Anh nghiêng đầu ghé đến gần, trong không gian mờ tối khó có thể dự đoán được vị trí của đối phương. Trong đêm mưa, hai cánh môi chạm nhẹ.
Chỉ trong chớp mắt, sau đó lại tách ra.
Cô ngẩn ngơ, vì cái này không giống một nụ hôn.
“Hình như vẫn không thể để em đi, xem như anh ích kỷ vậy.” Giọng anh run rẩy cách da thịt cô, anh hỏi cô: “Trước khi ra nước ngoài em có thể nói chia tay anh bất cứ lúc nào, anh sẽ không làm phiền em, như vậy — có thể chấp nhận không?”
Sau khi anh nói xong là một khoảng thời gian dài cho cô quyết định. Anh để cô ở thế chủ động, nắm giữ bắt đầu và kết thúc. Anh cong lưng tựa vào cô hệt như đang nhắc nhở, giờ phút này, anh hoàn toàn là người thua.
Trái tim đập nhanh một cách không chân thực.
Cô mờ mịt ngước mắt, ngoài cửa sổ mưa như trút nước, tiếng gió rít gào.
Thế giới đổ mưa to, họ lại vùi mình trong đó.
Suy nghĩ trong cô chớp mắt trở về, hé môi nói: “Tôi —”
Chờ đợi quá lâu, đủ các loại khả năng kéo dài vô tận trong vài giây cô im lặng, anh bỗng lên tiếng: “Không quan trọng.”
…
“Nếu em có thể cân nhắc anh ta, tại sao lại không thể cân nhắc anh?” Trong tiếng hít thở do dự ngập ngừng, Giang Tố như đang giành giật từng nhịp thở với ai đó vậy: “Em nói em chưa từng có ý định hẹn hò với nghệ sĩ, không muốn cuộc sống bị công khai. Anh hiểu điều đó nên mấy ngày qua, ngoại trừ thời gian quay phim ra anh luôn ở bên ngoài, anh đã gặp Bốc Duệ Thành, về trường cũ, đi đến những khu náo nhiệt, thậm chí anh còn bảo cậu ấy đưa em gái đi cùng. Em biết các phóng viên thường thích chụp ảnh anh với người khác giới mà.”
Bàn tay đặt ở gáy cô buông xuống, anh hỏi cô: “Em có xem hot search không?”
Giọng cô như nghẹn ứ, mạch suy nghĩ vào giờ phút này cũng hỗn loạn không rõ ràng: “… Xem rồi.”
“Anh không bị lên hot search, một cái cũng không có.” Anh nói, “Mấy ngày anh không xuất hiện không phải là đang tránh né em, anh chỉ muốn chứng minh với em —”
“Nếu như em không muốn bị công khai, anh có rất nhiều cách để em không bao giờ xuất hiện trước mắt công chúng.” Anh đưa một tay lên nhưng cuối cùng không nắm lấy bất kỳ thứ gì, mí mắt anh run rẩy, anh nói: “Có lẽ em không quá chú ý đến anh nhưng anh đã vào giới này được bảy năm rồi, nếu anh muốn bảo vệ toàn bộ thông tin của em thì anh có năng lực làm được điều đó.”
Nước biển trong lồ ng ngực cô như đang bị đun sôi, ùng ục ùng ục nơi cổ họng, không khí ẩm ướt do cơn mưa đập thẳng vào mắt, cô không thể thốt nên lời.
Anh nói: “Nếu em muốn công khai, anh cũng có rất nhiều cách, có thể khiến tất cả dư luận chỉ hướng về một mình anh. Bây giờ anh đã có phòng làm việc riêng, sẽ không ai có thể đưa ra bất kỳ quyết định gì với anh.”
“Anh biết em sẽ lo lắng, chuyện này cũng rất bình thường, dư luận chỉ luôn nhìn thấy những trường hợp cực đoan nhất.” Anh chợt dịu giọng lại: “Nhưng em nghĩ lại một chút đi, ngoại trừ những tình yêu bị chú ý khiến cả hai bên đều chịu thiệt, có phải vẫn có những nghệ sĩ có thể bảo vệ người yêu của họ rất tốt, dù mọi người đều biết không.”
Cô không biết tại sao nhịp thở của mình lại trở nên rối loạn như vậy, cô sắp không thở nổi, cảm xúc mãnh liệt đâm vào lồ ng ngực và cổ họng, cô không thể nghe rõ tiếng mưa rơi nữa rồi.
Giang Tố nhìn cô: “Nếu em cảm thấy đó là trở ngại lớn nhất giữa chúng ta, anh có thể giải quyết. Sau khi giải quyết xong, em có còn cảm thấy khó xử không?”
…
Cô lùi lại hai bước, đủ để đế giày va chạm tạo ra tiếng vang.
“Em vẫn khó xử.” Anh cười tự giễu: “Không chỉ vì những điều này, đúng không?”
Mũi cô cay cay, nước mắt muốn tuôn ra.
— Rõ ràng anh biết.
“Anh biết không chỉ là những điều này, nhưng hôm đó anh vẫn thu hồi tin nhắn, có lẽ là muốn lừa mình dối người, cho rằng giải quyết trước điều này, có lẽ em sẽ tín nhiệm anh, sẵn lòng để anh giải quyết thêm những vấn đề khác. — Thật ra anh vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong.”
Giọng anh vang lên trong màn mưa đêm, anh khàn giọng nói: “Nhưng anh sợ không kịp nữa rồi.”
Trái tim cô như bị khuấy trộn thành một mớ hỗn loạn, cô gian nan nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau, cô điều chỉnh nhịp thở, cố gắng nói ngắn gọn: “Trước khi đến đây em đã đồng ý một cơ hội.”
“Sau khi công việc ở đoàn phim kết thúc, em sẽ đi Anh.” Cô nói, “Ba năm.”
Anh sẽ không chấp nhận chuyện yêu xa, anh biết bản thân sẽ do dự, nhất định sẽ như thế nhưng trong khoảnh khắc này, anh gần như chỉ suy nghĩ trong ba giây và nói: “Anh có thể chấp nhận.”
Cô luyến tiếc nói: “Nhưng em không thể, xin lỗi anh.”
…
Trời mưa càng lớn hơn.
Cô không biết tại sao mọi chuyện lại đi đến bước đường này.
Dĩ nhiên cô rung động, từ năm 17 tuổi cô đã bắt đầu rung động với người ấy. Vào thời khắc này, trong trời mưa to, người ấy đứng trước mặt cô, nói với cô anh đã cố gắng đến nhường nào để họ có thể ở bên nhau.
Thật ra cô cũng muốn thử một lần, dù không thể nắm chắc kết quả trong tay, dù đổi thành bất kỳ người nào khác, cô không muốn tiến thêm một bước này. Nhưng vì là anh, cô cũng đã có can đảm muốn thử, nhưng những thứ cắt ngang giữa họ — quá nhiều, thật sự quá nhiều.
Cô biết anh có ý nghĩa thế nào đối với bản thân năm 17 tuổi.
Vì vậy không cách nào trả lời thản nhiên, gật đầu đồng ý do bị sự rung động trong tích tắc mê hoặc. Cô không thể không nghĩ đến kết quả cuối cùng, nếu bắt đầu qua loa thì thật sự rất có lỗi với bản thân của năm lớp 12 kia đã cắn răng ra ra vào vào tháp Hạc Khê cầu nguyện cho anh. Cô không muốn ký ức quý giá năm ấy có một kết cục sơ sài.
Nếu sơ sài, cô sẵn sàng không bắt đầu, bằng lòng để ký ức về anh mãi mãi dừng lại ở tình cảm thuần túy vô vọng năm cấp ba. Ít nhất thì nó vẫn trong sáng và đáng để hoài niệm.
Cô biết giữa họ không có nhiều khả năng, những cuộc chia tay xung quanh cô đến cuối cùng cũng chẳng vẻ vang tốt đẹp gì. Nếu lúc chia tay, cô và Giang Tố cũng ầm ĩ và rối rắm như vậy thì sau này ngay cả những hồi ức quý giá năm ấy cô cũng chẳng muốn nhớ lại nữa.
Nhưng đối với cô, hai năm ấy thật sự rất trân quý, không thể buông tay, cũng không cách nào quên đi được.
Cô không biết giờ phút này Giang Tố đang nghĩ gì.
Cô biết anh kiêu ngạo đến chừng nào, bất kể là tình yêu hay công việc, anh luôn một mình nổi bật hẳn lên, đứng ở thế thượng phong. Hai lần bị cùng một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn từ chối, nếu là cô chắc chắn cô sẽ thẹn quá hóa giận, cảm thấy hoang đường cực kỳ.
Cô không muốn mình cũng biến thành người như thế trong lòng Giang Tố.
Nhưng cô hết cách rồi.
Cô cảm thấy số mệnh quá trêu ngươi.
Cô đứng trong bóng tối, trầm mặc rơi lệ. Trong lòng Giang Tố hẳn sẽ không bao giờ biết chỉ một tình yêu đơn giản như thế nhưng nó đã kéo dài và chiếm cứ hết toàn bộ thanh xuân của cô.
Mãi lâu sau, cực kỳ lâu, lâu đến nỗi cô cảm thấy có lẽ Giang Tố đã đi rồi nhưng trước mặt vẫn còn tiếng thở, lâu đến nỗi cô đã nghĩ có phải anh vẫn giữ thể diện cuối cùng, để cô rời đi trước không.
Cô không thể tác thành cho tình yêu mà anh mong muốn, cũng không thể biến giây phút này của họ thành một sự buông bỏ rung động thuần túy được.
Cô nói: “Trời đang mưa.”
“Anh có mang dù không.”
Lời tạm biệt được cô nói ra một cách nhạt nhẽo như vậy, thậm chí cô còn nghĩ đến kết quả xấu nhất, có lẽ ngày mai cô sẽ không đến đây nữa, vậy cũng tốt, trước sinh nhật sang năm của anh, anh đã lên kế hoạch sẽ kết hôn mà.
Đổi cô đi sẽ có một người thích hợp hơn.
Cô lùi lại hai bước nhưng mùi hương cây cỏ vừa quen thuộc vừa xa lạ kia càng lúc càng nồng đậm, quấn chặt lấy trái tim cô khiến cô cảm thấy khó nuốt trôi, nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén nhịp thở.
Cô chỉ ra bên ngoài: “Bên kia có bán dù —”
Chưa kịp nói dứt câu, Giang Tố vốn đang nhìn cô chằm chằm bỗng cúi đầu lao đến vai cô, tay luồn qua hông cô và siết chặt.
Một lúc sau cô mới kịp phản ứng đây là một cái ôm, nhưng có thể xem nó là gì đây, từ biệt sao.
Tay cô căng cứng không biết đặt vào đâu, dù lý trí biết rõ nhưng cô vẫn không thể nào đẩy anh ra.
Anh như đang tự thuyết phục bản thân, giọng trầm trầm, vang ra nơi xương ngực cô.
“Ít nhất trong nhiều lý do em liệt kê không có lý do không thích anh.”
Anh không chắc chắn, anh không có phần thắng nhưng anh vẫn tự thuyết phục chính mình như vậy.
Cô chưa từng nghe giọng anh thế này.
Anh cúi đầu, cằm tì lên vai cô.
Anh nghiêng đầu ghé đến gần, trong không gian mờ tối khó có thể dự đoán được vị trí của đối phương. Trong đêm mưa, hai cánh môi chạm nhẹ.
Chỉ trong chớp mắt, sau đó lại tách ra.
Cô ngẩn ngơ, vì cái này không giống một nụ hôn.
“Hình như vẫn không thể để em đi, xem như anh ích kỷ vậy.” Giọng anh run rẩy cách da thịt cô, anh hỏi cô: “Trước khi ra nước ngoài em có thể nói chia tay anh bất cứ lúc nào, anh sẽ không làm phiền em, như vậy — có thể chấp nhận không?”
Sau khi anh nói xong là một khoảng thời gian dài cho cô quyết định. Anh để cô ở thế chủ động, nắm giữ bắt đầu và kết thúc. Anh cong lưng tựa vào cô hệt như đang nhắc nhở, giờ phút này, anh hoàn toàn là người thua.
Trái tim đập nhanh một cách không chân thực.
Cô mờ mịt ngước mắt, ngoài cửa sổ mưa như trút nước, tiếng gió rít gào.
Thế giới đổ mưa to, họ lại vùi mình trong đó.