Thiêu Tâm
Chương 5
Sau khi trở về từ chỗ Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu lại đến phòng bệnh của Tri Tri một chuyến, sau đó mới hí ha hí hửng trở về phòng ngủ.
Suốt cả chặng đường trên khuôn mặt cậu luôn mang theo nụ cười, giáo sư Phó thật sự là dịu dàng quá mà. Buổi tối, sau khi rửa mặt xong nằm trên giường, không hiểu sao cậu lại cảm thấy có điều gì đó là lạ.
Không phải Phó Nam Ngạn không ổn, mà là Tri Tri.
Bình thường Tri Tri rất hay dính người, Trì Chiếu vừa đến phòng bệnh là nhóc không chịu để cậu đi, vừa phải chơi trò chơi vừa kể chuyện cho nhóc, phải đến khi ký túc xá Trì Chiếu gần khóa cửa nhóc mới lưu luyến không rời. Nhưng hôm nay Tri Tri lại ngoan đến kỳ lạ, lúc Trì Chiếu vào cửa đã ôm hai chân ngồi trên giường, Trì Chiếu muốn nói chuyện với nhóc thì nhóc lại giục cậu rời đi.
“Hôm nay sao lại im lặng vậy?” Trì Chiếu cười hỏi: “Là ai bắt nạt Tri Tri của chúng ta, nói cho anh biết nào.”
“Không có ạ.” Tri Tri chớp mắt, mím môi cười, “Em chỉ hơi buồn ngủ thôi, anh Trì Chiếu về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Khi đó Trì Chiếu chỉ cảm thấy đứa nhỏ này sao mà an tĩnh vậy, lúc này mới nhận ra có điều gì đó không ổn, hai mắt của Tri Tri khi đó đỏ hoe, như là vừa khóc xong vậy.
Không được.
Trì Chiếu đột nhiên bật dậy.
“Sao vậy Trì Chiếu?” Vài người bạn cùng phòng vừa mới nằm xuống, Chung Dương Thu còn đang ngồi nghịch điện thoại, thấy Trì Chiếu bỗng dưng ngồi dậy, hắn lấy làm lạ hỏi: “Sao tự dưng lại bật dậy?”
Trì Chiếu thuật lại trạng thái đêm nay của Tri Tri cho hắn, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn: “Không được, tôi phải đi xem nhóc ấy một chút.”
“Đã mấy giờ rồi, ký túc xá cũng đã khóa cửa.” Chung Dương Thu nhìn thời gian trên điện thoại, khuyên nhủ, “Chỉ là một đêm thôi, không cần gấp, sáng mai cậu dậy sớm một chút đi dỗ nhóc ấy là được mà.”
“Đúng đó.” Một người bạn cùng phòng nói tiếp, “Tâm trạng của mấy đứa nhỏ lật nhanh như lật bánh tráng ấy, bây giờ cậu qua đó không chừng nhóc ấy đã ngủ say rồi, tới tới lui lui phiền phức lắm.”
“Nếu bây giờ cậu ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị giám thị mắng đấy. Dì ấy hung dữ thế nào cậu cũng biết mà, về muộn một phút thôi là bị mắng cho rách cả tai.”
Đám bạn cùng phòng cứ cậu một câu tôi một câu khuyên nhủ, nhưng trong lòng Trì Chiếu cứ bứt rứt mãi. Sau khi Phó Nam Ngạn đề cập với cậu về trạng thái tâm lý của Tri Tri, cậu lúc nào cũng cảnh giác. Trong khoa Mắt, thường có những người vì không thể chịu được khiếm khuyết cơ thể mà sinh ra vấn đề tâm lý, thậm chí trước đây còn có đứa trẻ lớn hơn Tri Tri, vì ba mẹ không cần mình mà nhảy lầu tự sát. Trì Chiếu thật sự rất thích đứa nhỏ này, nên cậu không muốn nhóc phải chịu bất cứ tổn thương gì.
“Được thôi, mắng thì mắng.” Cuối cùng, Trì Chiếu thở dài một hơi, mặc lại quần áo lúc sáng, “Tốt hơn hết là tôi đi kiểm tra một chuyến, không thì tôi thật sự không yên tâm.”
Đám bạn cùng phòng không khuyên nổi cậu, nhưng dì giám thị thì không có dễ qua ải như vậy. Giám thị vừa mới nằm ngủ thì bị gọi dậy, tức giận nói: “Không được, trường học đã có quy định, ban đêm thực tập sinh không thể ra khỏi cửa.”
Trì Chiếu hòa nhã nói chuyện với bà: “Chủ yếu là trong phòng bệnh có một bệnh nhi khiến cháu không yên tâm, muốn đi xem nhóc ấy một chút, cháu hứa là sẽ về sớm ạ.”
“Tìm lý do cũng không biết tìm cái đáng tin một chút.” Giám thị căn bản không tin lời giải thích này của cậu, “Ngày nào cũng có người trực ban trong phòng bệnh, cậu là thực tập sinh thì đến góp vui cái gì, coi như thật sự xảy ra chuyện thì cũng có rất nhiều bác sĩ, y tá ở trên hỗ trợ, các cậu tới đó chỉ rước thêm phiền phức.”
Dù nói như vậy nhưng Trì Chiếu vẫn không yên lòng, mí mắt phải của cậu đang nhảy rất nhanh, trong lòng cứ có dự cảm bất thường, bóng dáng gầy gò kia của Tri Tri như in sâu vào tâm trí cậu, chẳng thể dứt ra được.
“Dì ơi.” Cậu van nài, “Dì cho cháu ra ngoài lần này đi, nếu không yên tâm cháu có thể để thẻ sinh viên ở đây, trường học có xử phạt thì cháu sẽ chịu trách nhiệm.”
“Không được.”
“Xin dì đấy, chỉ lần này thôi, thật đấy ạ.”
Cứ tới tới lui lui như vậy mấy vòng, giám thị rốt cuộc cũng bó tay với cậu: “Được rồi được rồi, lần đầu tiên tôi gặp sinh viên cố chấp như cậu đấy, chịu thua cậu luôn.”
“Cảm ơn dì!” Trì Chiếu vội vàng nở nụ cười, “Cảm ơn dì.”
“Thăm một lúc thôi rồi nhanh chóng trở về, cũng đừng nói tôi thả cậu ra ngoài.” Giám thị giúp cậu mở cửa, cẩn thận dặn dò, “Trường học có quy định không cho phép các cậu ra khỏi cửa, xảy ra chuyện gì thì tụi tôi phải chịu trách nhiệm đấy.”
Trì Chiếu vội vàng gật đầu, “Dì yên tâm, cháu sẽ trở về sớm thôi.”
Ở chỗ giám thị van nài nửa tiếng, cuối cùng Trì Chiếu cũng ra được khỏi ký túc xá, sắc trời giờ đã tối muộn, người đi trên đường rõ ràng là ít hơn ban ngày rất nhiều, các cửa hàng xung quanh đã tắt hết đèn, cách một đoạn xa mới có thể trông thấy một cửa hàng còn đang mở cửa.
Ánh đèn sáng tỏ chiếu trên con đường cái, xe cộ thỉnh thoảng lao nhanh qua, từng cơn gió lạnh cuối thu lùa vào trong áo, Trì Chiếu cảm thấy dáng vẻ ngược gió giờ đây của mình vô cùng ngầu, cậu thuận tay bấm điện thoại rồi đeo tai nghe lên.
Tri Tri à, anh đây đối với nhóc cũng xem như là chân ái đó nha.
Trì Chiếu tự bật cười, kéo khóa kéo của áo khoác lên cao.
Phần lớn lo lắng suy cho cùng chỉ là sợ bóng sợ gió, Trì Chiếu dần dần cảm thấy an tâm nhiều hơn, cậu không nghĩ rằng thực sự sẽ xảy ra chuyện gì, một đứa nhóc choai choai có thể gây ra được bao nhiêu sóng gió đây chứ? Trì Chiếu nghĩ, bảo vệ của phòng bệnh cũng khá toàn diện, ngay cả cửa sổ cũng được đóng kín kỹ lưỡng kia mà.
Trì Chiếu bước vào cổng bệnh viện, đi lên khu phòng bệnh, còn đang tính toán chút nữa sẽ đánh thức Tri Tri thế nào, nhóc con trông thấy cậu có giật mình không, lúc bắt gặp cửa phòng bị đóng chặt, mí mắt bên phải không khỏi nhảy lên mấy lần.
Vì đề phòng bệnh nhân xảy ra chuyện bất trắc, ban đêm bệnh viện không cho phép tắt đèn, đèn trong hành lang phải luôn luôn được mở, phòng bệnh cũng phải giữ lại đèn sàn. Bệnh nhân khoa mắt thường có thị lực kém, nhìn chung đèn sẽ sáng hơn các khoa khác, mà phòng bệnh của Tri Tri lúc này lại tối om.
“Tri Tri?”
Trì Chiếu giật mình, vò tai nghe thành một mớ nhét vào túi quần, thử thăm dò đẩy cửa phòng ra.
“Cạch” một tiếng, đèn phòng được mở, cảnh tượng trước mắt lập tức khiến cậu kinh hô: “Tri Tri ——!!!”
Ánh sáng đột ngột khiến cho người ta chói mắt, dưới ánh đèn trắng sáng, Tri Tri sắc mặt trắng bệch đang nằm co quắp trên giường bệnh, trên tay còn cầm một con dao không biết lấy từ nơi nào, cổ tay giơ cao, đang chuẩn bị cứa vào cổ tay còn lại của nhóc.
Dường như nhóc không ngờ rằng Trì Chiếu sẽ quay lại, lập tức ngây ngẩn cả người, ngồi yên tại chỗ nghiêng đầu nhìn Trì Chiếu, Trì Chiếu không nói một lời lập tức lao lên, muốn đoạt lấy con dao từ tay nhóc.
“Tri Tri! Nhóc muốn làm cái gì?!” Trì Chiếu gầm nhẹ.
Tri Tri nhanh chóng phản ứng lại, hét lên, vung con dao trong tay, đột ngột cứa lên cổ tay mình: “Anh Trì Chiếu, anh tránh xa em ra!”
Trong bệnh viện không cho phép bệnh nhân mang theo những dụng cụ sắc nhọn như vậy, nhưng nếu có người cố ý thì quả thực không thể phòng bị, Trì Chiếu chạy nhanh đến chỗ Tri Tri, nhưng cậu vẫn chậm một bước, máu tươi từ trên tay cậu nhóc chậm rãi chảy xuống.
“Tri Tri!” Trì Chiếu bắt lấy cổ tay Tri Tri, Tri Tri trở tay muốn trốn, trong lúc giằng co, con dao rạch một đường lên da của Trì Chiếu, cơn đau truyền đến khiến cậu không khỏi hít sâu một hơi, Tri Tri dường như nhận ra điều đó, đột ngột lui về sau vài bước.
“Xin lỗi anh Trì Chiếu, em không phải, em không nghĩ rằng, em, em… Anh tránh xa em ra đi!” Mu bàn tay của Trì Chiếu đổ máu, Tri Tri thấy như vậy thì hoảng hốt muốn trốn ra phía sau. Trì Chiếu biết không thể cứ tiếp tục như vậy, bèn đưa tay nắm lấy cổ tay nhóc, Tri Tri tiếp tục giãy giụa, dây tai nghe trong túi quần thuận theo đó rơi xuống, kéo theo điện thoại của Trì Chiếu ra ngoài.
Âm thanh loảng xoảng vang lên, Tri Tri sửng sốt một lúc, cũng thừa lúc này Trì Chiếu giật lấy con dao từ tay nhóc, rồi ôm nhóc vào lòng.
“Đừng! Đừng! Đừng chạm vào em!” Trong nháy mắt Tri Tri kích động hẳn lên, đấm đá lung tung cố thoát khỏi vòng tay của Trì Chiếu, nhóc quá mức căng thẳng, cơ bắp toàn thân đều đang run rẩy. Trì Chiếu cố gắng khống chế tay chân của nhóc, lặp đi lặp lại, “Tri Tri, nhóc tỉnh táo lại đi, Tri Tri!”
Nhưng vào lúc này, Tri Tri làm sao có thể nghe lời được cơ chứ? Có thể đi đến bước đường cùng này, cảm xúc của nhóc đã đạt đến đỉnh điểm từ lâu.
Dưới ảnh hưởng của cảm xúc, ngay cả sức lực cũng bị khuếch đại, thân thể nhỏ bé của Tri Tri đột nhiên như có sức mạnh vô tận, cũng không kém hơn Trì Chiếu một người trưởng thành, Trì Chiếu nắm lấy cánh tay nhóc, cố gắng lắm mới có thể khống chế được cử động, nhưng Tri Tri vừa đá vừa cắn, Trì Chiếu cũng dần không thể trụ nổi.
Tay phải thoát ra.
Sau đó là đùi phải.
Chiếc giường rung chuyển dữ dội dưới sự giằng co kịch liệt, Trì Chiếu dùng hết toàn bộ sức lực để đè nhóc lại, khó khăn kêu cứu.
“Giúp tôi! Giúp tôi với!” Trì Chiếu khàn giọng, cậu đồng thời dùng hết toàn bộ sức lực của mình, “Bệnh nhân giường số 26 tự sát, bác sĩ! Y tá! Mấy người mau tới đây!”
Tiếng khóc của Tri Tri và tiếng la hét của Trì Chiếu xen lẫn vào nhau. Khi nghe tin, các bác sĩ từ khắp nơi đều chạy đến, giống như chỉ một giây lại giống như cả một đời, lồng ngực của Trì Chiếu bỗng dưng trống rỗng, Tri Tri đã khóc không còn sức lực được người nào đó bế đi.
“Mau mau mau! Máy đo nhịp tim!”
“Trên cổ tay có vết thương! Nhanh chóng xử lý vết thương!”
“Uốn ván, dao không sạch, chuẩn bị tiêm uốn ván!”
Từ phòng bệnh đến phòng cấp cứu, bánh xe của cáng cứu thương phát ra tiếng vang vội vã. Cánh tay Trì Chiếu buông thõng xuống, hoàn toàn trống rỗng, những người khác đều đang bận rộn cấp cứu, Trì Chiếu bèn ngồi bên ngoài hành lang chờ, hô hấp dần dần bình phục, trái tim cũng dần nặng trĩu.
Tại sao lại không nhanh lên?
Tại sao lại không phát hiện sự kỳ lạ của Tri Tri sớm hơn một chút?
Tại sao…
Trong lúc tình hình cấp bách cậu không suy nghĩ được nhiều như vậy, bây giờ ngồi chờ, tất cả cảm xúc đều như bộc phá ra ngoài.
Thực tế thì Trì Chiếu rất chú tâm đến Tri Tri, bảo mẫu mà bố mẹ Tri Tri thuê thường hay về nhà nghỉ, nhưng Trì Chiếu thì luôn nhớ đến nhóc.
Sau khi nghe nói trạng thái tâm lý của Tri Tri không được tốt lắm, mỗi ngày Trì Chiếu đều đến thăm nhóc mấy lần, cùng nhóc chơi đùa, một chút tình huống bất thường đều kịp thời báo cáo cho Phó Nam Ngạn. Lần này Tri Tri tự sát cũng là cậu phát hiện đầu tiên, nhưng sau khi tai nạn xảy ra, loại tự trách này rất khó để tránh khỏi, dẫu cho vết thương của Tri Tri không nghiêm trọng lắm, cũng chỉ là một nhát dao thôi.
Nếu như sớm hơn một chút.
Nếu như mình chú ý hơn.
Nếu như…
Có quá nhiều giả tưởng với từ “nếu như”, nhưng trước mắt lại lóe lên một màu đỏ tươi, là tiếng khóc không kiềm chế được của Tri Tri, là những cảnh tượng kỳ lạ. Trì Chiếu thở hổn hển, cơn đau trên mu bàn tay vẫn còn ở đó. Cậu hung hăng đánh vào bắp đùi mình giống như phát tiết, ảo não, phẫn nộ, áy náy, lúc những cảm xúc kia tưởng chừng sẽ nuốt chửng cậu, một bàn tay dịu dàng chợt đặt lên vai.
“Trì Chiếu?”
Là giọng nói của Phó Nam Ngạn.
Có lẽ bởi vì vẫn luôn tự trách bản thân nên Trì Chiếu không phát hiện anh đến từ lúc nào, đến khi ngước mắt lên, đã thấy Phó Nam Ngạn đang đứng trước mặt mình.
Trì Chiếu bỗng dưng ngừng khóc, cậu không muốn Phó Nam Ngạn phát hiện một mặt chật vật như thế của mình, mà âm thanh đột ngột dừng lại cũng khiến cho Phó Nam Ngạn xác nhận suy đoán của anh, tiếng khóc anh nghe được đúng là của Trì Chiếu.
“Vẫn ổn chứ?” Phó Nam Ngạn không có bất kỳ lời trách móc nào với cậu, chỉ nhàn nhạt hỏi, “Sao lại trốn một mình ở đây?”
Suốt cả chặng đường trên khuôn mặt cậu luôn mang theo nụ cười, giáo sư Phó thật sự là dịu dàng quá mà. Buổi tối, sau khi rửa mặt xong nằm trên giường, không hiểu sao cậu lại cảm thấy có điều gì đó là lạ.
Không phải Phó Nam Ngạn không ổn, mà là Tri Tri.
Bình thường Tri Tri rất hay dính người, Trì Chiếu vừa đến phòng bệnh là nhóc không chịu để cậu đi, vừa phải chơi trò chơi vừa kể chuyện cho nhóc, phải đến khi ký túc xá Trì Chiếu gần khóa cửa nhóc mới lưu luyến không rời. Nhưng hôm nay Tri Tri lại ngoan đến kỳ lạ, lúc Trì Chiếu vào cửa đã ôm hai chân ngồi trên giường, Trì Chiếu muốn nói chuyện với nhóc thì nhóc lại giục cậu rời đi.
“Hôm nay sao lại im lặng vậy?” Trì Chiếu cười hỏi: “Là ai bắt nạt Tri Tri của chúng ta, nói cho anh biết nào.”
“Không có ạ.” Tri Tri chớp mắt, mím môi cười, “Em chỉ hơi buồn ngủ thôi, anh Trì Chiếu về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Khi đó Trì Chiếu chỉ cảm thấy đứa nhỏ này sao mà an tĩnh vậy, lúc này mới nhận ra có điều gì đó không ổn, hai mắt của Tri Tri khi đó đỏ hoe, như là vừa khóc xong vậy.
Không được.
Trì Chiếu đột nhiên bật dậy.
“Sao vậy Trì Chiếu?” Vài người bạn cùng phòng vừa mới nằm xuống, Chung Dương Thu còn đang ngồi nghịch điện thoại, thấy Trì Chiếu bỗng dưng ngồi dậy, hắn lấy làm lạ hỏi: “Sao tự dưng lại bật dậy?”
Trì Chiếu thuật lại trạng thái đêm nay của Tri Tri cho hắn, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn: “Không được, tôi phải đi xem nhóc ấy một chút.”
“Đã mấy giờ rồi, ký túc xá cũng đã khóa cửa.” Chung Dương Thu nhìn thời gian trên điện thoại, khuyên nhủ, “Chỉ là một đêm thôi, không cần gấp, sáng mai cậu dậy sớm một chút đi dỗ nhóc ấy là được mà.”
“Đúng đó.” Một người bạn cùng phòng nói tiếp, “Tâm trạng của mấy đứa nhỏ lật nhanh như lật bánh tráng ấy, bây giờ cậu qua đó không chừng nhóc ấy đã ngủ say rồi, tới tới lui lui phiền phức lắm.”
“Nếu bây giờ cậu ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị giám thị mắng đấy. Dì ấy hung dữ thế nào cậu cũng biết mà, về muộn một phút thôi là bị mắng cho rách cả tai.”
Đám bạn cùng phòng cứ cậu một câu tôi một câu khuyên nhủ, nhưng trong lòng Trì Chiếu cứ bứt rứt mãi. Sau khi Phó Nam Ngạn đề cập với cậu về trạng thái tâm lý của Tri Tri, cậu lúc nào cũng cảnh giác. Trong khoa Mắt, thường có những người vì không thể chịu được khiếm khuyết cơ thể mà sinh ra vấn đề tâm lý, thậm chí trước đây còn có đứa trẻ lớn hơn Tri Tri, vì ba mẹ không cần mình mà nhảy lầu tự sát. Trì Chiếu thật sự rất thích đứa nhỏ này, nên cậu không muốn nhóc phải chịu bất cứ tổn thương gì.
“Được thôi, mắng thì mắng.” Cuối cùng, Trì Chiếu thở dài một hơi, mặc lại quần áo lúc sáng, “Tốt hơn hết là tôi đi kiểm tra một chuyến, không thì tôi thật sự không yên tâm.”
Đám bạn cùng phòng không khuyên nổi cậu, nhưng dì giám thị thì không có dễ qua ải như vậy. Giám thị vừa mới nằm ngủ thì bị gọi dậy, tức giận nói: “Không được, trường học đã có quy định, ban đêm thực tập sinh không thể ra khỏi cửa.”
Trì Chiếu hòa nhã nói chuyện với bà: “Chủ yếu là trong phòng bệnh có một bệnh nhi khiến cháu không yên tâm, muốn đi xem nhóc ấy một chút, cháu hứa là sẽ về sớm ạ.”
“Tìm lý do cũng không biết tìm cái đáng tin một chút.” Giám thị căn bản không tin lời giải thích này của cậu, “Ngày nào cũng có người trực ban trong phòng bệnh, cậu là thực tập sinh thì đến góp vui cái gì, coi như thật sự xảy ra chuyện thì cũng có rất nhiều bác sĩ, y tá ở trên hỗ trợ, các cậu tới đó chỉ rước thêm phiền phức.”
Dù nói như vậy nhưng Trì Chiếu vẫn không yên lòng, mí mắt phải của cậu đang nhảy rất nhanh, trong lòng cứ có dự cảm bất thường, bóng dáng gầy gò kia của Tri Tri như in sâu vào tâm trí cậu, chẳng thể dứt ra được.
“Dì ơi.” Cậu van nài, “Dì cho cháu ra ngoài lần này đi, nếu không yên tâm cháu có thể để thẻ sinh viên ở đây, trường học có xử phạt thì cháu sẽ chịu trách nhiệm.”
“Không được.”
“Xin dì đấy, chỉ lần này thôi, thật đấy ạ.”
Cứ tới tới lui lui như vậy mấy vòng, giám thị rốt cuộc cũng bó tay với cậu: “Được rồi được rồi, lần đầu tiên tôi gặp sinh viên cố chấp như cậu đấy, chịu thua cậu luôn.”
“Cảm ơn dì!” Trì Chiếu vội vàng nở nụ cười, “Cảm ơn dì.”
“Thăm một lúc thôi rồi nhanh chóng trở về, cũng đừng nói tôi thả cậu ra ngoài.” Giám thị giúp cậu mở cửa, cẩn thận dặn dò, “Trường học có quy định không cho phép các cậu ra khỏi cửa, xảy ra chuyện gì thì tụi tôi phải chịu trách nhiệm đấy.”
Trì Chiếu vội vàng gật đầu, “Dì yên tâm, cháu sẽ trở về sớm thôi.”
Ở chỗ giám thị van nài nửa tiếng, cuối cùng Trì Chiếu cũng ra được khỏi ký túc xá, sắc trời giờ đã tối muộn, người đi trên đường rõ ràng là ít hơn ban ngày rất nhiều, các cửa hàng xung quanh đã tắt hết đèn, cách một đoạn xa mới có thể trông thấy một cửa hàng còn đang mở cửa.
Ánh đèn sáng tỏ chiếu trên con đường cái, xe cộ thỉnh thoảng lao nhanh qua, từng cơn gió lạnh cuối thu lùa vào trong áo, Trì Chiếu cảm thấy dáng vẻ ngược gió giờ đây của mình vô cùng ngầu, cậu thuận tay bấm điện thoại rồi đeo tai nghe lên.
Tri Tri à, anh đây đối với nhóc cũng xem như là chân ái đó nha.
Trì Chiếu tự bật cười, kéo khóa kéo của áo khoác lên cao.
Phần lớn lo lắng suy cho cùng chỉ là sợ bóng sợ gió, Trì Chiếu dần dần cảm thấy an tâm nhiều hơn, cậu không nghĩ rằng thực sự sẽ xảy ra chuyện gì, một đứa nhóc choai choai có thể gây ra được bao nhiêu sóng gió đây chứ? Trì Chiếu nghĩ, bảo vệ của phòng bệnh cũng khá toàn diện, ngay cả cửa sổ cũng được đóng kín kỹ lưỡng kia mà.
Trì Chiếu bước vào cổng bệnh viện, đi lên khu phòng bệnh, còn đang tính toán chút nữa sẽ đánh thức Tri Tri thế nào, nhóc con trông thấy cậu có giật mình không, lúc bắt gặp cửa phòng bị đóng chặt, mí mắt bên phải không khỏi nhảy lên mấy lần.
Vì đề phòng bệnh nhân xảy ra chuyện bất trắc, ban đêm bệnh viện không cho phép tắt đèn, đèn trong hành lang phải luôn luôn được mở, phòng bệnh cũng phải giữ lại đèn sàn. Bệnh nhân khoa mắt thường có thị lực kém, nhìn chung đèn sẽ sáng hơn các khoa khác, mà phòng bệnh của Tri Tri lúc này lại tối om.
“Tri Tri?”
Trì Chiếu giật mình, vò tai nghe thành một mớ nhét vào túi quần, thử thăm dò đẩy cửa phòng ra.
“Cạch” một tiếng, đèn phòng được mở, cảnh tượng trước mắt lập tức khiến cậu kinh hô: “Tri Tri ——!!!”
Ánh sáng đột ngột khiến cho người ta chói mắt, dưới ánh đèn trắng sáng, Tri Tri sắc mặt trắng bệch đang nằm co quắp trên giường bệnh, trên tay còn cầm một con dao không biết lấy từ nơi nào, cổ tay giơ cao, đang chuẩn bị cứa vào cổ tay còn lại của nhóc.
Dường như nhóc không ngờ rằng Trì Chiếu sẽ quay lại, lập tức ngây ngẩn cả người, ngồi yên tại chỗ nghiêng đầu nhìn Trì Chiếu, Trì Chiếu không nói một lời lập tức lao lên, muốn đoạt lấy con dao từ tay nhóc.
“Tri Tri! Nhóc muốn làm cái gì?!” Trì Chiếu gầm nhẹ.
Tri Tri nhanh chóng phản ứng lại, hét lên, vung con dao trong tay, đột ngột cứa lên cổ tay mình: “Anh Trì Chiếu, anh tránh xa em ra!”
Trong bệnh viện không cho phép bệnh nhân mang theo những dụng cụ sắc nhọn như vậy, nhưng nếu có người cố ý thì quả thực không thể phòng bị, Trì Chiếu chạy nhanh đến chỗ Tri Tri, nhưng cậu vẫn chậm một bước, máu tươi từ trên tay cậu nhóc chậm rãi chảy xuống.
“Tri Tri!” Trì Chiếu bắt lấy cổ tay Tri Tri, Tri Tri trở tay muốn trốn, trong lúc giằng co, con dao rạch một đường lên da của Trì Chiếu, cơn đau truyền đến khiến cậu không khỏi hít sâu một hơi, Tri Tri dường như nhận ra điều đó, đột ngột lui về sau vài bước.
“Xin lỗi anh Trì Chiếu, em không phải, em không nghĩ rằng, em, em… Anh tránh xa em ra đi!” Mu bàn tay của Trì Chiếu đổ máu, Tri Tri thấy như vậy thì hoảng hốt muốn trốn ra phía sau. Trì Chiếu biết không thể cứ tiếp tục như vậy, bèn đưa tay nắm lấy cổ tay nhóc, Tri Tri tiếp tục giãy giụa, dây tai nghe trong túi quần thuận theo đó rơi xuống, kéo theo điện thoại của Trì Chiếu ra ngoài.
Âm thanh loảng xoảng vang lên, Tri Tri sửng sốt một lúc, cũng thừa lúc này Trì Chiếu giật lấy con dao từ tay nhóc, rồi ôm nhóc vào lòng.
“Đừng! Đừng! Đừng chạm vào em!” Trong nháy mắt Tri Tri kích động hẳn lên, đấm đá lung tung cố thoát khỏi vòng tay của Trì Chiếu, nhóc quá mức căng thẳng, cơ bắp toàn thân đều đang run rẩy. Trì Chiếu cố gắng khống chế tay chân của nhóc, lặp đi lặp lại, “Tri Tri, nhóc tỉnh táo lại đi, Tri Tri!”
Nhưng vào lúc này, Tri Tri làm sao có thể nghe lời được cơ chứ? Có thể đi đến bước đường cùng này, cảm xúc của nhóc đã đạt đến đỉnh điểm từ lâu.
Dưới ảnh hưởng của cảm xúc, ngay cả sức lực cũng bị khuếch đại, thân thể nhỏ bé của Tri Tri đột nhiên như có sức mạnh vô tận, cũng không kém hơn Trì Chiếu một người trưởng thành, Trì Chiếu nắm lấy cánh tay nhóc, cố gắng lắm mới có thể khống chế được cử động, nhưng Tri Tri vừa đá vừa cắn, Trì Chiếu cũng dần không thể trụ nổi.
Tay phải thoát ra.
Sau đó là đùi phải.
Chiếc giường rung chuyển dữ dội dưới sự giằng co kịch liệt, Trì Chiếu dùng hết toàn bộ sức lực để đè nhóc lại, khó khăn kêu cứu.
“Giúp tôi! Giúp tôi với!” Trì Chiếu khàn giọng, cậu đồng thời dùng hết toàn bộ sức lực của mình, “Bệnh nhân giường số 26 tự sát, bác sĩ! Y tá! Mấy người mau tới đây!”
Tiếng khóc của Tri Tri và tiếng la hét của Trì Chiếu xen lẫn vào nhau. Khi nghe tin, các bác sĩ từ khắp nơi đều chạy đến, giống như chỉ một giây lại giống như cả một đời, lồng ngực của Trì Chiếu bỗng dưng trống rỗng, Tri Tri đã khóc không còn sức lực được người nào đó bế đi.
“Mau mau mau! Máy đo nhịp tim!”
“Trên cổ tay có vết thương! Nhanh chóng xử lý vết thương!”
“Uốn ván, dao không sạch, chuẩn bị tiêm uốn ván!”
Từ phòng bệnh đến phòng cấp cứu, bánh xe của cáng cứu thương phát ra tiếng vang vội vã. Cánh tay Trì Chiếu buông thõng xuống, hoàn toàn trống rỗng, những người khác đều đang bận rộn cấp cứu, Trì Chiếu bèn ngồi bên ngoài hành lang chờ, hô hấp dần dần bình phục, trái tim cũng dần nặng trĩu.
Tại sao lại không nhanh lên?
Tại sao lại không phát hiện sự kỳ lạ của Tri Tri sớm hơn một chút?
Tại sao…
Trong lúc tình hình cấp bách cậu không suy nghĩ được nhiều như vậy, bây giờ ngồi chờ, tất cả cảm xúc đều như bộc phá ra ngoài.
Thực tế thì Trì Chiếu rất chú tâm đến Tri Tri, bảo mẫu mà bố mẹ Tri Tri thuê thường hay về nhà nghỉ, nhưng Trì Chiếu thì luôn nhớ đến nhóc.
Sau khi nghe nói trạng thái tâm lý của Tri Tri không được tốt lắm, mỗi ngày Trì Chiếu đều đến thăm nhóc mấy lần, cùng nhóc chơi đùa, một chút tình huống bất thường đều kịp thời báo cáo cho Phó Nam Ngạn. Lần này Tri Tri tự sát cũng là cậu phát hiện đầu tiên, nhưng sau khi tai nạn xảy ra, loại tự trách này rất khó để tránh khỏi, dẫu cho vết thương của Tri Tri không nghiêm trọng lắm, cũng chỉ là một nhát dao thôi.
Nếu như sớm hơn một chút.
Nếu như mình chú ý hơn.
Nếu như…
Có quá nhiều giả tưởng với từ “nếu như”, nhưng trước mắt lại lóe lên một màu đỏ tươi, là tiếng khóc không kiềm chế được của Tri Tri, là những cảnh tượng kỳ lạ. Trì Chiếu thở hổn hển, cơn đau trên mu bàn tay vẫn còn ở đó. Cậu hung hăng đánh vào bắp đùi mình giống như phát tiết, ảo não, phẫn nộ, áy náy, lúc những cảm xúc kia tưởng chừng sẽ nuốt chửng cậu, một bàn tay dịu dàng chợt đặt lên vai.
“Trì Chiếu?”
Là giọng nói của Phó Nam Ngạn.
Có lẽ bởi vì vẫn luôn tự trách bản thân nên Trì Chiếu không phát hiện anh đến từ lúc nào, đến khi ngước mắt lên, đã thấy Phó Nam Ngạn đang đứng trước mặt mình.
Trì Chiếu bỗng dưng ngừng khóc, cậu không muốn Phó Nam Ngạn phát hiện một mặt chật vật như thế của mình, mà âm thanh đột ngột dừng lại cũng khiến cho Phó Nam Ngạn xác nhận suy đoán của anh, tiếng khóc anh nghe được đúng là của Trì Chiếu.
“Vẫn ổn chứ?” Phó Nam Ngạn không có bất kỳ lời trách móc nào với cậu, chỉ nhàn nhạt hỏi, “Sao lại trốn một mình ở đây?”