Thiêu Tâm
Chương 34
Một câu này của Phó Nam Ngạn khiến Trì Chiếu cảm thấy yên tâm, có giáo sư Phó rồi thì còn sợ gì nữa. Nói chuyện thêm vài câu, Trì Chiếu cầm điện thoại nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngủ thêm một giấc, lúc cậu tỉnh dậy thì bạn cùng phòng đã đi hết rồi.
Hôm nay là ngày nghỉ của Trì Chiếu, cậu không vội ra ngoài, sau khi chậm rãi tắm rửa sạch sẽ thì đến phòng thí nghiệm. Dự án sắp được công bố nên những người trong tổ dự án ai nấy đều rất phấn khích, bởi vì đối với bọn họ, đây là một điều đã được nắm chắc trong tầm tay, họ cũng đã sớm chuẩn bị để ăn mừng. Trần Khai Tế từng theo những dự án khác của Phó Nam Ngạn, hắn còn đặc biệt chạy qua đây tìm Trì Chiếu nói chuyện, bảo là muốn hưởng chút ánh hào quang từ bọn họ.
“Anh phải mời em một bữa đấy anh Trì.” Trì Chiếu đang ngồi trong góc đọc sách, Trần Khai Tế bước đến vòng tay ôm cổ cậu. “Em thấy anh ngày nào cũng chạy tới chạy lui, dự án này chắc chắn là một nửa công lao của anh rồi.”
Trì Chiếu bị hắn làm cho giật mình, cảm giác bị khoác vai bá cổ rất khó chịu, cậu đưa tay gỡ cánh tay hắn ra: “Chuyện của tổ dự án chúng tôi thì mời cậu ăn làm gì? Tôi đã ra sức còn phải ra tiền sao?”
Trần Khai Tế cười toe toét, vẫn không biết xấu hổ mà khoác tay lên người Trì Chiếu: “Vậy thì sao, giữa hai chúng ta có quan hệ gì, anh với giáo sư Phó có quan hệ gì, bốn bỏ năm lên cuối cùng đều là người một nhà, mà người một nhà còn phải nói nhiều lời sao?”
Cũng chẳng biết đạo lý này từ đâu ra, Trì Chiếu không để hắn tới gần mình, quyết định lùi về sau một chút: “Cút cút cút, tôi với giáo sư Phó trong sạch, cậu đừng có mà ở đây vu khống.”
Trần Khai Tế biết một vài chuyện của Trì Chiếu và Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu cũng không giấu hắn, vì dù sao cả hai đều là những người chủ động theo đuổi tình yêu. Lúc Trì Chiếu bị từ chối, Trần Khai Tế đã an ủi cậu biết bao nhiêu lần, bây giờ thấy quan hệ giữa hai người có tiến triển, ngoại trừ người trong cuộc, Trần Khai Tế hiển nhiên là người vui nhất rồi.
Trong khoảng thời gian đó, Trần Khai Tế không dám buông lời trêu chọc vì sợ Trì Chiếu buồn, bây giờ thì không phải sợ nữa rồi, hầu như ngày nào hắn cũng nghĩ ra đủ trò để chọc Trì Chiếu: “Đây không phải là chuyện ngày một ngày hai à? Anh Trì hôm nay anh tỏ tình, ngày mai có thể ngủ chung, ngày mốt là con vào đại học luôn rồi đó.”
“Được rồi, liệu có khi nào tôi còn phải hưởng ứng chính sách quốc gia sinh hai con luôn không?”
Biết là nói đùa nên Trì Chiếu cũng hùa theo hắn, hai người cười cười nói nói nửa ngày, trên mặt tràn đầy niềm vui.
Tuy rằng vách ngăn trên cửa sổ chưa bị chọc thủng, nhưng Trì Chiếu có thể cảm nhận được thái độ của Phó Nam Ngạn đối với cậu đã thay đổi. Cậu không biết như vậy có được tính là mập mờ không, cái cảm giác dây dưa mà không rõ ràng này rất kỳ diệu. Cậu không dám suy đoán tâm tư của Phó Nam Ngạn, chỉ cảm thấy trái tim mang theo cảm giác thăng trầm cũng khá thú vị. Phó Nam Ngạn không làm rõ thì cậu cũng không nói thẳng, nói chung mối quan hệ này là một người muốn cho và một người muốn nhận.
Nói chuyện thêm một lúc, cả hai mới chuyển chủ đề sinh con, Trì Chiếu vỗ vỗ vai Trần Khai Tế: “Người anh em yên tâm, thắng được dự án lần này tôi chắc chắn sẽ mời cậu một bữa.”
Làm việc cật lực bấy lâu nay, thấy dự án sắp được xét duyệt, mọi người trong tổ đều rất vui mừng. Các đàn anh đàn chị cũng phấn chấn làm việc, trong phòng thí nghiệm toàn là tiếng cười nói vui vẻ. Mọi người cũng đã quyết định tối nay đi đâu để chúc mừng rồi, nhưng buổi chiều khi danh sách được công bố, lại không thấy tên của tổ bọn họ đâu.
Lúc nhìn thấy, cả phòng thí nghiệm lập tức chìm trong im lặng, thật lâu sau mới có người yếu ớt lên tiếng: “Cái này… chắc là có nhầm lẫn gì đó rồi?”
Danh sách cuối cùng được công bố trên trang chủ, nhưng trước đó rõ ràng bọn họ nghe phong thanh rằng dự án của bọn họ đứng thứ nhất mà. Có vài người còn làm mới lại trang web, hoặc tắt đi mở lại, nhưng danh sách trên cột thông báo vẫn không thay đổi —— Dự án của bọn họ thua rồi.
Im lặng.
Chỉ có im lặng.
Nụ cười trên mặt mọi người đều đông cứng lại, hiển nhiên là chưa từng trải qua tình huống như thế này. Cuối cùng, Trần Khai Tế là người lên tiếng trước, giọng điệu bình tĩnh: “Các anh chị gọi điện hỏi thử xem, chắc là có nhầm lẫn gì rồi, không phải điểm số và xếp hạng của đợt biện luận lần trước đã có rồi à? Còn có thể bị thua vì lí do gì chứ? Đánh giá đạo đức? Nhìn thôi cũng biết là không thể nào rồi.”
Xếp hạng biện luận về cơ bản là danh sách cuối cùng rồi, những đánh giá xét duyệt sau đó cũng chỉ là hình thức bổ sung thêm. Trần Khai Tế nói như vậy là để phá vỡ bầu không khí lạnh ngắt trong phòng thí nghiệm, mọi người cũng cảm thấy điều này thật quá khó tin.
Một đàn chị lớn tuổi nhất gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đi hỏi thử đi.”
Một người khác nói: “Gọi điện cho giáo sư Phó trước.”
Hôm nay Phó Nam Ngạn có lịch khám bệnh, lúc này vẫn chưa đến phòng thí nghiệm, có vài người nóng lòng muốn gọi cho anh, nhưng Phó Nam Ngạn hiển nhiên cũng nhận được tin nên đã gọi cho họ trước: “Bình tĩnh trước đã.”
Cách điện thoại, giọng nói của Phó Nam Ngạn vẫn rất trầm ổn: “Tôi đã nhờ người đi hỏi rồi, nhanh nhất là đến tối sẽ có câu trả lời.”
Giáo sư Phó lên tiếng rồi mọi người trong phòng mới cảm thấy yên tâm một chút, mỗi người bọn họ đáp lại một câu, trong lòng vẫn ôm một niềm hi vọng. Mọi người đều tuyệt đối tin vào thực lực của bản thân, không tin rằng sẽ bị thua như vậy.
Hồi hộp chờ đợi kết quả không bao giờ là khoảng thời gian dễ chịu cả.
Dự án tạm thời chưa được xét duyệt, nhưng việc cần làm thì vẫn phải làm, cho dù dự án lần này thật sự không được chọn thì bọn họ vẫn phải cố gắng giành được cơ hội tiếp theo. Trong cuộc sống luôn có những lúc vấp ngã, họ không thể vì một lần thất bại mà muốn từ bỏ được.
Bảy giờ tối, chính là khoảng thời gian náo nhiệt nhất trong phòng thí nghiệm.
Phó Nam Ngạn cũng ở đây, anh đổi ca cho người khác và đến đây quan sát các học sinh làm thí nghiệm từ rất sớm. Nói là đến quan sát nhưng thật ra lại là an ủi nhiều hơn, chuyện này xảy ra khiến mọi người đều cảm thấy khó chịu, nhưng từ lúc có giáo sư Phó ở đây, tổ dự án giống như có một trụ cột, anh chính là chỗ dựa cho bọn họ.
Ngoài việc làm thí nghiệm, mọi người đều đang thầm chờ đợi điều gì đó, ấy là hy vọng, và cũng là phán quyết.
“Thông báo cuộc gọi, giáo sư Trương, 158…”
Là điện thoại từ giáo viên trong ban giám khảo.
Trong phòng thí nghiệm rất yên tĩnh, Phó Nam Ngạn đứng dậy đi ra ngoài, đáy lòng đột nhiên cảm thấy hơi bất an nên Trì Chiếu cũng rón rén đi theo anh.
Hành lang bên ngoài lặng thinh, Trì Chiếu nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giáo sư Phó. Phó Nam Ngạn không nhìn thấy, vì thế cũng không nhận ra sự hiện diện của cậu. Giọng nói trong điện thoại mơ hồ không rõ ràng, Trì Chiếu nín thở, trong lúc đối thoại qua lại, Trì Chiếu dường như hiểu được đại khái hai người đang nói gì.
Giáo sư Trương là một trong những giám khảo của tổ chuyên gia, đại diện cho một sự uy nghiêm nhất định. Ông nói với tư cách bản thân rằng ông rất đánh giá cao dự án của Phó Nam Ngạn, nhưng đây là dự án hợp tác giữa trường học và doanh nghiệp nên kết quả biện luận không phải là kết quả cuối cùng, vẫn cần phải do bên hội quỹ ngân sách tiến hành đánh giá tính khả thi.
Dường như là đã nói hết lại giống như chưa từng nói gì, Trì Chiếu chẳng biết mấy kiểu tổ chức nội bộ này có phải đều thích làm việc qua loa hay không, bởi rất khó để tìm ra đáp án chính xác trong lời nói của bọn họ. Ý của giáo sư Trương rất rõ ràng: Bọn họ rất tán thưởng Phó Nam Ngạn và rất lấy làm tiếc về kết quả lần này, nhưng sự thật trước mắt thì không thể thay đổi.
Sự thật trước mắt không thể thay đổi, vậy thì một lời giải thích chính đáng có lẽ không quá đáng đâu nhỉ? Trong lúc kích động, Trì Chiếu đã phát ra tiếng động nhỏ, Phó Nam Ngạn lập tức quay nhìn về hướng bên này: “Ai đang ở đó?”
Trì Chiếu còn chưa biết có nên thừa nhận hay không thì Phó Nam Ngạn đã ngắt điện thoại nhìn về phía cậu: “Là Trì Chiếu sao?”
Không thể phủ nhận rằng giác quan của giáo sư Phó quá nhạy bén, rất khó để có thể giấu anh chuyện gì. Nếu đã không thể giấu được thì cậu cũng không giấu nữa, Trì Chiếu sờ chóp mũi, ngại ngùng gọi một tiếng: “Giáo sư Phó.”
“Đúng thật là cậu.” Lúc nghe thấy giọng của Trì Chiếu, sắc mặt Phó Nam Ngạn lập tức dịu đi. Trì Chiếu hỏi làm sao anh biết được, Phó Nam Ngạn cười, nói: “Cũng chỉ có cậu mới đi theo nghe lén thôi.”
Trì Chiếu xấu hổ xoa xoa mặt.
“Nghe được bao nhiêu rồi?” Phó Nam Ngạn hỏi.
Trì Chiếu do dự một lúc, nói: “Hình như là nghe hết rồi ạ.”
Phó Nam Ngạn lại hỏi: “Cảm thấy rất tức giận đúng không?”
Trì Chiếu gật đầu nói phải, Phó Nam Ngạn lại nói: “Tôi cũng tức giận, nhưng yên tâm, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu.”
Anh ngừng một lúc rồi lại nói tiếp, giọng nói vẫn là kiên định: “Tôi có thể chấp nhận bất kỳ thất bại nào, nhưng không thể trong tình huống không rõ ràng như vậy.”
Giáo sư Phó là người như thế, anh là tấm gương và cũng dạy người khác nên đấu tranh cho quyền lợi của mình, bất kể kết quả cuối cùng có là gì.
Mấy ngày tiếp theo, Phó Nam Ngạn bắt đầu trở nên bận rộn. Anh đi khắp nơi để hỏi thăm tin tức và tìm kiếm bằng chứng, bận rộn đến mức cơ thể dường như gầy đi rất nhiều, Trì Chiếu thường thấy anh vội vàng đến rồi lại vội vàng đi. Chưa đến hai ngày, trên trán Phó Nam Ngạn đột nhiên xuất hiện một vết bầm lớn, là do anh đi nhanh quá không chú ý mà va phải.
Giáo sư Phó lo lắng, Trì Chiếu cũng lo lắng theo, nhìn thấy vết thương trên mặt Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu còn thấy khó chịu hơn lúc mình bị thương. Mỗi lúc rảnh rỗi, cậu đều chạy đến văn phòng Phó Nam Ngạn để giúp anh bôi thuốc, cảm giác mát lạnh của dầu hoạt tính phủ lên da, Trì Chiếu nhẹ nhàng xoa thuốc, hỏi Phó Nam Ngạn tình hình hiện tại thế nào rồi.
“Vẫn chưa rõ.” Ánh mắt Phó Nam Ngạn toát lên sự mệt mỏi nhưng đầy kiên định. “Nhưng rồi sẽ có một ngày chắc chắn.”
Trì Chiếu quả thật không thể giúp được gì trong chuyện này, may sao Phó Nam Ngạn còn có đàn anh là Khương Minh Viễn đồng ý giúp đỡ. Khương Minh Viễn đã giúp Phó Nam Ngạn rất nhiều lần, Trì Chiếu biết được y cũng ra tay thì cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
“Giáo sư Khương có việc gì cần xin ngài cứ nói.” Hôm đó Trì Chiếu vô tình gặp Khương Minh Viễn trong văn phòng Phó Nam Ngạn, cậu vô cùng khẩn thiết và nghiêm túc nói: “Hiểu biết của tôi không nhiều, nhưng nếu là việc trong khả năng thì tôi chắc chắn sẽ giúp.”
Khương Minh Viễn là một giáo sư đã ngoài bốn mươi, ngũ quan hơi sắc sảo nhưng nét mặt lại rất hòa nhã. Lúc nghe Trì Chiếu nói vậy, y khẽ mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng khoác vai Trì Chiếu: “Yên tâm, tôi sẽ giúp đỡ giáo sư Phó của các cậu.”
Phó Nam Ngạn và Khương Minh Viễn đều là những người mang lại cho người khác cảm giác đáng tin cậy, có hai người họ cùng ra tay Trì Chiếu cũng bớt đi phần nào lo lắng. Một ngày nọ, Trì Chiếu đi mua đồ ăn giúp Phó Nam Ngạn, khi trở về lại đúng lúc bắt gặp Khương Minh Viễn đang ở trong văn phòng anh, vì không muốn làm phiền bọn họ nên cậu đã đứng chờ ở ngoài cửa rất lâu mới đi vào.
Khi Trì Chiếu vào lại thì đúng lúc Khương Minh Viễn chuẩn bị đi, cậu hỏi y: “Giáo sư Khương có muốn ăn cùng không ạ?”
Vẻ mặt Khương Minh Viễn trông hơi tệ, y cười gượng, nói: “Tôi còn chút việc, khi khác nhé.”
Sắc mặt Khương Minh Viễn không tốt thì vẻ mặt của Phó Nam Ngạn cũng vậy. Trì Chiếu vừa bước vào cửa đã bắt đầu cảm thấy lo lắng, cậu vội vàng đặt đồ ăn sang một bên rồi chạy lại chạm vào tay Phó Nam Ngạn. Cậu hỏi có phải xảy ra chuyện gì rồi không, Phó Nam Ngạn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, nói: “Không sao.”
Hôm nay là ngày nghỉ của Trì Chiếu, cậu không vội ra ngoài, sau khi chậm rãi tắm rửa sạch sẽ thì đến phòng thí nghiệm. Dự án sắp được công bố nên những người trong tổ dự án ai nấy đều rất phấn khích, bởi vì đối với bọn họ, đây là một điều đã được nắm chắc trong tầm tay, họ cũng đã sớm chuẩn bị để ăn mừng. Trần Khai Tế từng theo những dự án khác của Phó Nam Ngạn, hắn còn đặc biệt chạy qua đây tìm Trì Chiếu nói chuyện, bảo là muốn hưởng chút ánh hào quang từ bọn họ.
“Anh phải mời em một bữa đấy anh Trì.” Trì Chiếu đang ngồi trong góc đọc sách, Trần Khai Tế bước đến vòng tay ôm cổ cậu. “Em thấy anh ngày nào cũng chạy tới chạy lui, dự án này chắc chắn là một nửa công lao của anh rồi.”
Trì Chiếu bị hắn làm cho giật mình, cảm giác bị khoác vai bá cổ rất khó chịu, cậu đưa tay gỡ cánh tay hắn ra: “Chuyện của tổ dự án chúng tôi thì mời cậu ăn làm gì? Tôi đã ra sức còn phải ra tiền sao?”
Trần Khai Tế cười toe toét, vẫn không biết xấu hổ mà khoác tay lên người Trì Chiếu: “Vậy thì sao, giữa hai chúng ta có quan hệ gì, anh với giáo sư Phó có quan hệ gì, bốn bỏ năm lên cuối cùng đều là người một nhà, mà người một nhà còn phải nói nhiều lời sao?”
Cũng chẳng biết đạo lý này từ đâu ra, Trì Chiếu không để hắn tới gần mình, quyết định lùi về sau một chút: “Cút cút cút, tôi với giáo sư Phó trong sạch, cậu đừng có mà ở đây vu khống.”
Trần Khai Tế biết một vài chuyện của Trì Chiếu và Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu cũng không giấu hắn, vì dù sao cả hai đều là những người chủ động theo đuổi tình yêu. Lúc Trì Chiếu bị từ chối, Trần Khai Tế đã an ủi cậu biết bao nhiêu lần, bây giờ thấy quan hệ giữa hai người có tiến triển, ngoại trừ người trong cuộc, Trần Khai Tế hiển nhiên là người vui nhất rồi.
Trong khoảng thời gian đó, Trần Khai Tế không dám buông lời trêu chọc vì sợ Trì Chiếu buồn, bây giờ thì không phải sợ nữa rồi, hầu như ngày nào hắn cũng nghĩ ra đủ trò để chọc Trì Chiếu: “Đây không phải là chuyện ngày một ngày hai à? Anh Trì hôm nay anh tỏ tình, ngày mai có thể ngủ chung, ngày mốt là con vào đại học luôn rồi đó.”
“Được rồi, liệu có khi nào tôi còn phải hưởng ứng chính sách quốc gia sinh hai con luôn không?”
Biết là nói đùa nên Trì Chiếu cũng hùa theo hắn, hai người cười cười nói nói nửa ngày, trên mặt tràn đầy niềm vui.
Tuy rằng vách ngăn trên cửa sổ chưa bị chọc thủng, nhưng Trì Chiếu có thể cảm nhận được thái độ của Phó Nam Ngạn đối với cậu đã thay đổi. Cậu không biết như vậy có được tính là mập mờ không, cái cảm giác dây dưa mà không rõ ràng này rất kỳ diệu. Cậu không dám suy đoán tâm tư của Phó Nam Ngạn, chỉ cảm thấy trái tim mang theo cảm giác thăng trầm cũng khá thú vị. Phó Nam Ngạn không làm rõ thì cậu cũng không nói thẳng, nói chung mối quan hệ này là một người muốn cho và một người muốn nhận.
Nói chuyện thêm một lúc, cả hai mới chuyển chủ đề sinh con, Trì Chiếu vỗ vỗ vai Trần Khai Tế: “Người anh em yên tâm, thắng được dự án lần này tôi chắc chắn sẽ mời cậu một bữa.”
Làm việc cật lực bấy lâu nay, thấy dự án sắp được xét duyệt, mọi người trong tổ đều rất vui mừng. Các đàn anh đàn chị cũng phấn chấn làm việc, trong phòng thí nghiệm toàn là tiếng cười nói vui vẻ. Mọi người cũng đã quyết định tối nay đi đâu để chúc mừng rồi, nhưng buổi chiều khi danh sách được công bố, lại không thấy tên của tổ bọn họ đâu.
Lúc nhìn thấy, cả phòng thí nghiệm lập tức chìm trong im lặng, thật lâu sau mới có người yếu ớt lên tiếng: “Cái này… chắc là có nhầm lẫn gì đó rồi?”
Danh sách cuối cùng được công bố trên trang chủ, nhưng trước đó rõ ràng bọn họ nghe phong thanh rằng dự án của bọn họ đứng thứ nhất mà. Có vài người còn làm mới lại trang web, hoặc tắt đi mở lại, nhưng danh sách trên cột thông báo vẫn không thay đổi —— Dự án của bọn họ thua rồi.
Im lặng.
Chỉ có im lặng.
Nụ cười trên mặt mọi người đều đông cứng lại, hiển nhiên là chưa từng trải qua tình huống như thế này. Cuối cùng, Trần Khai Tế là người lên tiếng trước, giọng điệu bình tĩnh: “Các anh chị gọi điện hỏi thử xem, chắc là có nhầm lẫn gì rồi, không phải điểm số và xếp hạng của đợt biện luận lần trước đã có rồi à? Còn có thể bị thua vì lí do gì chứ? Đánh giá đạo đức? Nhìn thôi cũng biết là không thể nào rồi.”
Xếp hạng biện luận về cơ bản là danh sách cuối cùng rồi, những đánh giá xét duyệt sau đó cũng chỉ là hình thức bổ sung thêm. Trần Khai Tế nói như vậy là để phá vỡ bầu không khí lạnh ngắt trong phòng thí nghiệm, mọi người cũng cảm thấy điều này thật quá khó tin.
Một đàn chị lớn tuổi nhất gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đi hỏi thử đi.”
Một người khác nói: “Gọi điện cho giáo sư Phó trước.”
Hôm nay Phó Nam Ngạn có lịch khám bệnh, lúc này vẫn chưa đến phòng thí nghiệm, có vài người nóng lòng muốn gọi cho anh, nhưng Phó Nam Ngạn hiển nhiên cũng nhận được tin nên đã gọi cho họ trước: “Bình tĩnh trước đã.”
Cách điện thoại, giọng nói của Phó Nam Ngạn vẫn rất trầm ổn: “Tôi đã nhờ người đi hỏi rồi, nhanh nhất là đến tối sẽ có câu trả lời.”
Giáo sư Phó lên tiếng rồi mọi người trong phòng mới cảm thấy yên tâm một chút, mỗi người bọn họ đáp lại một câu, trong lòng vẫn ôm một niềm hi vọng. Mọi người đều tuyệt đối tin vào thực lực của bản thân, không tin rằng sẽ bị thua như vậy.
Hồi hộp chờ đợi kết quả không bao giờ là khoảng thời gian dễ chịu cả.
Dự án tạm thời chưa được xét duyệt, nhưng việc cần làm thì vẫn phải làm, cho dù dự án lần này thật sự không được chọn thì bọn họ vẫn phải cố gắng giành được cơ hội tiếp theo. Trong cuộc sống luôn có những lúc vấp ngã, họ không thể vì một lần thất bại mà muốn từ bỏ được.
Bảy giờ tối, chính là khoảng thời gian náo nhiệt nhất trong phòng thí nghiệm.
Phó Nam Ngạn cũng ở đây, anh đổi ca cho người khác và đến đây quan sát các học sinh làm thí nghiệm từ rất sớm. Nói là đến quan sát nhưng thật ra lại là an ủi nhiều hơn, chuyện này xảy ra khiến mọi người đều cảm thấy khó chịu, nhưng từ lúc có giáo sư Phó ở đây, tổ dự án giống như có một trụ cột, anh chính là chỗ dựa cho bọn họ.
Ngoài việc làm thí nghiệm, mọi người đều đang thầm chờ đợi điều gì đó, ấy là hy vọng, và cũng là phán quyết.
“Thông báo cuộc gọi, giáo sư Trương, 158…”
Là điện thoại từ giáo viên trong ban giám khảo.
Trong phòng thí nghiệm rất yên tĩnh, Phó Nam Ngạn đứng dậy đi ra ngoài, đáy lòng đột nhiên cảm thấy hơi bất an nên Trì Chiếu cũng rón rén đi theo anh.
Hành lang bên ngoài lặng thinh, Trì Chiếu nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giáo sư Phó. Phó Nam Ngạn không nhìn thấy, vì thế cũng không nhận ra sự hiện diện của cậu. Giọng nói trong điện thoại mơ hồ không rõ ràng, Trì Chiếu nín thở, trong lúc đối thoại qua lại, Trì Chiếu dường như hiểu được đại khái hai người đang nói gì.
Giáo sư Trương là một trong những giám khảo của tổ chuyên gia, đại diện cho một sự uy nghiêm nhất định. Ông nói với tư cách bản thân rằng ông rất đánh giá cao dự án của Phó Nam Ngạn, nhưng đây là dự án hợp tác giữa trường học và doanh nghiệp nên kết quả biện luận không phải là kết quả cuối cùng, vẫn cần phải do bên hội quỹ ngân sách tiến hành đánh giá tính khả thi.
Dường như là đã nói hết lại giống như chưa từng nói gì, Trì Chiếu chẳng biết mấy kiểu tổ chức nội bộ này có phải đều thích làm việc qua loa hay không, bởi rất khó để tìm ra đáp án chính xác trong lời nói của bọn họ. Ý của giáo sư Trương rất rõ ràng: Bọn họ rất tán thưởng Phó Nam Ngạn và rất lấy làm tiếc về kết quả lần này, nhưng sự thật trước mắt thì không thể thay đổi.
Sự thật trước mắt không thể thay đổi, vậy thì một lời giải thích chính đáng có lẽ không quá đáng đâu nhỉ? Trong lúc kích động, Trì Chiếu đã phát ra tiếng động nhỏ, Phó Nam Ngạn lập tức quay nhìn về hướng bên này: “Ai đang ở đó?”
Trì Chiếu còn chưa biết có nên thừa nhận hay không thì Phó Nam Ngạn đã ngắt điện thoại nhìn về phía cậu: “Là Trì Chiếu sao?”
Không thể phủ nhận rằng giác quan của giáo sư Phó quá nhạy bén, rất khó để có thể giấu anh chuyện gì. Nếu đã không thể giấu được thì cậu cũng không giấu nữa, Trì Chiếu sờ chóp mũi, ngại ngùng gọi một tiếng: “Giáo sư Phó.”
“Đúng thật là cậu.” Lúc nghe thấy giọng của Trì Chiếu, sắc mặt Phó Nam Ngạn lập tức dịu đi. Trì Chiếu hỏi làm sao anh biết được, Phó Nam Ngạn cười, nói: “Cũng chỉ có cậu mới đi theo nghe lén thôi.”
Trì Chiếu xấu hổ xoa xoa mặt.
“Nghe được bao nhiêu rồi?” Phó Nam Ngạn hỏi.
Trì Chiếu do dự một lúc, nói: “Hình như là nghe hết rồi ạ.”
Phó Nam Ngạn lại hỏi: “Cảm thấy rất tức giận đúng không?”
Trì Chiếu gật đầu nói phải, Phó Nam Ngạn lại nói: “Tôi cũng tức giận, nhưng yên tâm, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu.”
Anh ngừng một lúc rồi lại nói tiếp, giọng nói vẫn là kiên định: “Tôi có thể chấp nhận bất kỳ thất bại nào, nhưng không thể trong tình huống không rõ ràng như vậy.”
Giáo sư Phó là người như thế, anh là tấm gương và cũng dạy người khác nên đấu tranh cho quyền lợi của mình, bất kể kết quả cuối cùng có là gì.
Mấy ngày tiếp theo, Phó Nam Ngạn bắt đầu trở nên bận rộn. Anh đi khắp nơi để hỏi thăm tin tức và tìm kiếm bằng chứng, bận rộn đến mức cơ thể dường như gầy đi rất nhiều, Trì Chiếu thường thấy anh vội vàng đến rồi lại vội vàng đi. Chưa đến hai ngày, trên trán Phó Nam Ngạn đột nhiên xuất hiện một vết bầm lớn, là do anh đi nhanh quá không chú ý mà va phải.
Giáo sư Phó lo lắng, Trì Chiếu cũng lo lắng theo, nhìn thấy vết thương trên mặt Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu còn thấy khó chịu hơn lúc mình bị thương. Mỗi lúc rảnh rỗi, cậu đều chạy đến văn phòng Phó Nam Ngạn để giúp anh bôi thuốc, cảm giác mát lạnh của dầu hoạt tính phủ lên da, Trì Chiếu nhẹ nhàng xoa thuốc, hỏi Phó Nam Ngạn tình hình hiện tại thế nào rồi.
“Vẫn chưa rõ.” Ánh mắt Phó Nam Ngạn toát lên sự mệt mỏi nhưng đầy kiên định. “Nhưng rồi sẽ có một ngày chắc chắn.”
Trì Chiếu quả thật không thể giúp được gì trong chuyện này, may sao Phó Nam Ngạn còn có đàn anh là Khương Minh Viễn đồng ý giúp đỡ. Khương Minh Viễn đã giúp Phó Nam Ngạn rất nhiều lần, Trì Chiếu biết được y cũng ra tay thì cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
“Giáo sư Khương có việc gì cần xin ngài cứ nói.” Hôm đó Trì Chiếu vô tình gặp Khương Minh Viễn trong văn phòng Phó Nam Ngạn, cậu vô cùng khẩn thiết và nghiêm túc nói: “Hiểu biết của tôi không nhiều, nhưng nếu là việc trong khả năng thì tôi chắc chắn sẽ giúp.”
Khương Minh Viễn là một giáo sư đã ngoài bốn mươi, ngũ quan hơi sắc sảo nhưng nét mặt lại rất hòa nhã. Lúc nghe Trì Chiếu nói vậy, y khẽ mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng khoác vai Trì Chiếu: “Yên tâm, tôi sẽ giúp đỡ giáo sư Phó của các cậu.”
Phó Nam Ngạn và Khương Minh Viễn đều là những người mang lại cho người khác cảm giác đáng tin cậy, có hai người họ cùng ra tay Trì Chiếu cũng bớt đi phần nào lo lắng. Một ngày nọ, Trì Chiếu đi mua đồ ăn giúp Phó Nam Ngạn, khi trở về lại đúng lúc bắt gặp Khương Minh Viễn đang ở trong văn phòng anh, vì không muốn làm phiền bọn họ nên cậu đã đứng chờ ở ngoài cửa rất lâu mới đi vào.
Khi Trì Chiếu vào lại thì đúng lúc Khương Minh Viễn chuẩn bị đi, cậu hỏi y: “Giáo sư Khương có muốn ăn cùng không ạ?”
Vẻ mặt Khương Minh Viễn trông hơi tệ, y cười gượng, nói: “Tôi còn chút việc, khi khác nhé.”
Sắc mặt Khương Minh Viễn không tốt thì vẻ mặt của Phó Nam Ngạn cũng vậy. Trì Chiếu vừa bước vào cửa đã bắt đầu cảm thấy lo lắng, cậu vội vàng đặt đồ ăn sang một bên rồi chạy lại chạm vào tay Phó Nam Ngạn. Cậu hỏi có phải xảy ra chuyện gì rồi không, Phó Nam Ngạn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, nói: “Không sao.”