Thiêu Tâm
Chương 3
Chung Dương Thu lập tức hiểu ra, nhìn cậu bằng vẻ mặt trêu chọc. Trì Chiếu ho khan một cách mất tự nhiên, nói: “Để tôi đi tìm xem.”
Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng tới tận lúc này Trì Chiếu cũng không nghĩ rằng thẻ tên sẽ thật sự bị Phó Nam Ngạn nhặt được. Thẻ tên của bệnh viện số Năm không lớn, chỉ rộng bằng hai ngón tay, rơi xuống đất không chắc sẽ phát ra âm thanh. Trì Chiếu suy nghĩ một lúc, định tới phòng bệnh bên kia tìm xem, còn chưa tới nơi thì nhận được tin nhắn của Chung Dương Thu.
[Lên nhóm xem đi.]
Thực tập sinh bệnh viện số Năm có một hội nhóm, việc chuyển đổi khoa đều có ở trên đấy, bình thường sẽ đăng một số thông báo, đôi lúc cũng có chức năng tìm đồ thất lạc. Trì Chiếu gửi cho Chung Dương Thu một dấu chấm hỏi, thuận tay mở hội nhóm, lập tức trông thấy một đồ vật quen thuộc.
—— Là thẻ tên của cậu!
Có người hảo tâm nhặt được thẻ tên của cậu còn chụp ảnh gửi lên nhóm.
Thẻ tên dù chỉ là một món đồ nhỏ nhưng bổ sung cái mới thì rất phiền phức, Trì Chiếu thở phào nhẹ nhõm, vừa định nhắn tin với bạn học kia thì nhìn thấy hàng chữ đính kèm bên dưới tấm ảnh.
[Đây là thẻ tên của ai? Mời đến khu một khoa Tâm lý gặp giáo sư Phó Nam Ngạn sau giờ tan tầm để nhận lại.]
Trì Chiếu: “…”
Không phải chứ, thật sự là bị Chung Dương Thu nói trúng phóc.
Nhớ lại những lời Chung Dương Thu lảm nhảm mà mặt Trì Chiếu nóng hết cả lên, tin nhắn của Chung Dương Thu cũng vừa lúc gửi tới.
[Chậc chậc chậc, tôi đã nói gì nào?]
[Tôi là thánh tiên tri đó nha!]
[Còn không mau đến chỗ giáo sư Phó nhận thẻ tên?]
Trì Chiếu… Trì Chiếu có thể nói gì đây?
Cái miệng của Chung Dương Thu giống như nói trước được tương lai vậy.
Trì Chiếu đáp lại bằng một dấu ba chấm, nhà tiên tri Chung Dương Thu lại nhắn về:
[Không kết hôn thì không được đâu.]
–
Mặc dù bị Chung Dương Thu trêu một phen xấu hổ, nhưng nếu thật sự bị Phó Nam Ngạn nhặt được thì cậu cũng không thể không lấy về. Quả thật cậu rất khinh thường việc cố ý làm mấy trò thu hút Phó Nam Ngạn, nhưng bây giờ phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy thì chỉ có thể nói là do duyên số. Buổi tối sau khi tan việc, Trì Chiếu đến khoa tâm lý tìm Phó Nam Ngạn để lấy thẻ tên, tiếc là vừa lúc anh không có ở văn phòng.
Trì Chiếu đến chỗ y tá hỏi: “Xin hỏi giáo sư Phó đi đâu rồi?”
Một y tá trẻ trả lời cậu: “Hình như là đi họp.”
“Họp ạ?” Trì Chiếu hơi tiếc nuối, “Vậy thì khi nào ngài ấy mới trở về?”
“Tôi cũng không biết nữa.” Y tá lắc đầu nói, “Giáo sư Phó rất bận, không việc này thì cũng việc kia, chúng tôi cũng không nắm rõ thời điểm ngài ấy quay lại.”
Phó Nam Ngạn rất có tiếng và được khá nhiều người tìm đến, một số bệnh nhân ở xa cũng muốn đến gặp anh, những lúc bận rộn thì quả thật là khó để thấy mặt. Người tài giỏi thì luôn luôn bận rộn mà, Trì Chiếu lý giải, bất đắc dĩ cậu chỉ có thể rời đi, thở dài nói: “Ngày mai tôi tới tìm ngài ấy vậy”. Y tá lại đột nhiên ngẩng đầu: “Chờ đã, cậu tên là —— Trì Chiếu đúng không?”
Trì Chiếu giật mình: “Chị biết tên em?”
“À.” Y tá lục lọi chiếc hộp trước mặt một hồi, lấy một tấm thẻ tên ra đưa cho cậu, “Đây là thẻ tên của cậu nhỉ? Bảo sao trông cậu quen mắt thế.”
Chiếc thẻ tên nho nhỏ được đặt vào tay Trì Chiếu, y tá thuận miệng nói: “Giáo sư Phó rất cẩn thận. Ngài ấy bảo cậu đến nhận thẻ tên nhưng sợ lúc cậu tới thì không có mặt, trước khi đi đã dặn y tá chờ cậu đấy, sợ cậu đi về tay không một chuyến.”
Phó Nam Ngạn luôn là người ôn hòa và chu đáo như vậy. Cho dù có cuộc họp quan trọng, anh cũng luôn ghi nhớ những lời đã nói, dẫu đó chỉ là một chiếc thẻ tên nho nhỏ. Trì Chiếu cầm lấy nó và nói cảm ơn, lúc cài lên trước ngực, cậu cảm thấy trái tim mình như mềm nhũn. Đến khi ra ngoài Trì Chiếu lại lấy thẻ tên vừa cài xuống, nắm trong tay quay trở về ký túc xá.
Tìm thấy thẻ tên rồi, trở về ký túc xá không khỏi bị Chung Dương Thu trêu chọc một phen. Hắn hỏi Trì Chiếu có gặp Phó Nam Ngạn không, Trì Chiếu nói không, Chung Dương Thu lắc đầu tiếc nuối: “Thật đáng tiếc mà.”
Trì Chiếu thở dài một tiếng: “Chuyện này thì có gì đáng tiếc?”
“Lỡ mất thời khắc thiên thời địa lợi nhân hoà chứ sao!” Chung Dương Thu đang dùng máy tính bảng xem phim, nghe vậy thì hơi ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Cậu nghe tôi phân tích, dựa theo diễn biến trong phim thì lần thứ hai gặp mặt của hai người phải là ——”
“…Thôi khỏi thôi khỏi.” Trì Chiếu không muốn nghe hắn lảm nhảm về mấy bộ phim thần tượng kia nữa, bước thẳng vào phòng tắm trên ban công: “Tôi không có hứng thú!”
Ngoài miệng thì nói chắc như đinh đóng cột, sau khi tắm rửa sạch sẽ lên giường, Trì Chiếu lại không kìm lòng mà lấy tấm thẻ tên kia ra xem.
Tấm thẻ tên nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay, trọng lượng nhẹ đến mức có thể bỏ qua. Trì Chiếu liên tục nghịch ngợm tấm thẻ, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt ôn hòa của Phó Nam Ngạn, giọng nói của anh không ngừng vang lên bên tai. Có lẽ là lời trêu chọc của Chung Dương Thu đã kích thích cậu, Trì Chiếu nóng đầu bèn tìm Wechat của Phó Nam Ngạn trong hội nhóm, gửi một lời mời kết bạn.
[Giáo sư Phó, tôi là Trì Chiếu, thẻ tên tôi đã nhận được rồi, cảm ơn ngài.]
Sau khi quen biết Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu mới biết người khiếm thị cũng có thể sử dụng điện thoại, đặc biệt là sau khi điện thoại thông minh phổ biến, nhiều công ty đã phát triển phần mềm đọc màn hình[1]. Học cách sử dụng xong, người khiếm thị cũng có thể sử dụng điện thoại để giải trí hoặc liên lạc như người bình thường.
[Đừng khách sáo.]
Mười một giờ bốn mươi phút, Phó Nam Ngạn chấp nhận lời mời kết bạn của Trì Chiếu rồi hồi âm cậu.
Chỉ vỏn vẹn một câu ba chữ như vậy, Trì Chiếu đang mơ màng sắp ngủ nhìn thấy tin nhắn thì lập tức bật dậy.
Cậu cân nhắc đánh chữ: [Thật sự rất cảm ơn ngài, lần sau gặp được ngài nhất định tôi sẽ trực tiếp nói cảm ơn… Tôi mời ngài uống nước được không?]
Sau khi gửi tin nhắn đi, Trì Chiếu dùng chăn che mặt lại.
Trì Chiếu tuyệt đối không phải loại người hay ngại ngùng, nhưng sau khi gửi tin nhắn cho Phó Nam Ngạn thì luôn cảm thấy tim mình đập rất nhanh. Cậu mím môi dưới xem đi xem lại tin nhắn này vài lần, Phó Nam Ngạn cũng trả lời lại.
[Đừng khách sáo, tôi chỉ tiện tay mà thôi.]
Trì Chiếu vội vàng gõ chữ: [Trà được không? Hay là loại nước nào khác? Tôi chỉ muốn cảm ơn ngài, vô cùng cảm ơn.]
[Bạn nhỏ thật có lòng.]
Dù sao tuổi tác và thân phận đều khác biệt, Trì Chiếu cứ ngỡ rằng Phó Nam Ngạn rất khó nói chuyện, nhưng tiếp xúc rồi thì mới nhận ra không phải như vậy. Bị Chung Dương Thu trêu chọc một trận cũng khiến Trì Chiếu có hơi lúng túng, nhưng quá trình trò chuyện với Phó Nam Ngạn lại thoải mái hơn mong đợi.
Giáo sư Phó vừa uyên bác lại vừa ôn hòa, không hề kiêu ngạo về bản thân. Trì Chiếu giằng trái tim đang rộn nhịp của mình xuống trò chuyện với anh từ trên trời xuống dưới đất. Phó Nam Ngạn cũng vui vẻ đáp lời cậu, nhưng có lẽ do mắt anh không tiện, vài tin nhắn đầu ở dạng văn bản của anh lúc sau đều biến thành giọng nói.
Đêm khuya, cuối thu, trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ có tiếng ngáy của mấy người bạn cùng phòng, giọng nói của Phó Nam Ngạn truyền đến từ trong tai nghe, đều là những đoạn hội thoại rất ngắn, nhưng Trì Chiếu lại không kiềm lòng được mà nghe đi nghe lại.
Dường như Phó Nam Ngạn còn đang tăng ca, âm thanh phía sau khá ồn ào. Giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp xuyên qua màng nhĩ, có lẽ vì phải nói chuyện quá nhiều mà âm thanh của anh giờ đây còn pha thêm chút khàn khàn tràn đầy sức sống.
Thật sự là dịu dàng quá đi.
Trì Chiếu mơ mơ màng màng cả đêm. Mãi đến khi âm thanh phía sau của Phó Nam Ngạn dần an tĩnh, cậu mới nhận ra mình đã quấy rầy anh rất lâu. Phó Nam Ngạn không hề nhắc nhở nên cậu cũng quên mất thời gian.
Chuyện này cực kỳ không nên, Trì Chiếu vội vàng đánh chữ nói:
[Giáo sư, ngài đã làm xong việc chưa?]
[Đã muộn rồi, ngài về nghỉ ngơi sớm nhé!]
Tốc độ gõ chữ của Trì Chiếu rất nhanh, giọng nam máy móc của phần mềm đọc màn hình vang lên từng tiếng, Phó Nam Ngạn cong môi: “Được, cậu cũng vậy.”
Trì Chiếu thận trọng gõ hai chữ: [Ngủ ngon.]
“Ngủ ngon.”
Đúng lúc Trâu An Hoà đẩy cửa vào thì nghe thấy Phó Nam Ngạn nói hai từ này vào điện thoại, giọng nói trầm thấp phảng phất lượn một vòng nhỏ gợn sóng trong không khí.
“Nói chuyện với ai mà dịu dàng vậy.” Trâu An Hoà bước tới bên cạnh Phó Nam Ngạn, vỗ vai anh đầy vẻ trêu chọc. “Cậu có việc tìm tôi à?”
“Ừm, đúng lúc tôi cũng vừa xong việc.” Phó Nam Ngạn không trả lời câu hỏi thứ nhất của hắn, anh rời khỏi giao diện Wechat rồi đi thẳng vào chủ đề. “Tôi muốn nói chuyện với cậu về cậu nhóc tên Tri Tri kia.”
“Hả? Tri Tri làm sao?” Nghe ra là chuyện nghiêm túc, Trâu An Hoà cũng thu lại vẻ mặt ngả ngớn ban đầu, tiến vào trạng thái làm việc, “Có vấn đề gì à?”
Phó Nam Ngạn nói: “Tôi cảm thấy trạng thái tinh thần của cậu nhóc không được ổn cho lắm.”
Phó Nam Ngạn luôn là người rất nhạy cảm với cảm xúc, đôi mắt của anh tuy không nhìn thấy được nhưng lại có thể nhìn thấu lòng người hơn cả người thường. Lúc sáng khi nhìn thấy Tri Tri, anh đã mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn, đến tối gặp được Trì Chiếu thì mới hiểu ra nguyên do.
“Cậu nhóc ỷ lại vào Trì Chiếu quá mức, không giống như bệnh nhân thông thường ỷ lại bác sĩ.” Phó Nam Ngạn khẽ thở dài, hỏi Trâu An Hoà, “Ba mẹ của cậu nhóc hiếm khi đến đây sao?”
Trâu An Hoà suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Đúng vậy, ba mẹ nó ấy rất bận, có khi cả tuần chỉ đến thăm một lần.”
Phó Nam Ngạn nói: “Nhìn ra được, buổi sáng lần đầu gặp, cậu nhóc đã hỏi tôi rất nhiều về đôi mắt. Tôi nghĩ nó đã xoắn xuýt về vấn đề này rất lâu.” Phó Nam Ngạn nói, “Suy cho cùng thì đôi mắt cũng là vật vô cùng quan trọng, trẻ con không có sự khuyên bảo từ người lớn thì rất dễ nghĩ quẩn.”
Đôi mắt quả thực rất quan trọng, là phương tiện trọng yếu nhất để chúng ta tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Đôi khi chúng ta chẳng hề quan tâm đến nó, nhưng lúc không có thì mỗi bước đi đều trở nên khó khăn. Có rất nhiều người khiếm thị trước mắt một màu đen, thế giới cũng là một màu đen. Từ ấy, họ chỉ dám ở trong căn phòng tăm tối không dám bước ra ngoài, thậm chí dùng những cách thức cực đoan để kết liễu cuộc đời, như vậy thật sự rất đáng tiếc.
“Tôi hiểu rồi, lần sau ba mẹ nó đến tôi sẽ nói chuyện với họ, để họ khuyên bảo nó một chút.” Trâu An Hoà mệt mỏi ấn huyệt thái dương, đột nhiên nhớ ra điều gì, “Đúng rồi, hình như Tri Tri rất ỷ lại vào Trì Chiếu, không thì tôi cũng nói với cậu ta chuyện này, kêu cậu ta chú ý nó một chút?”
Vừa nói xong, hắn lại do dự: “Nhưng cậu ta vẫn còn trẻ quá, không biết có thể gánh vác chuyện này…”
“Thật ra tôi cũng có ý định như vậy.” Phó Nam Ngạn kịp thời khẳng định suy nghĩ của hắn. “Tôi vừa cùng cậu ấy hàn huyên vài câu, cảm thấy bạn nhỏ này cũng khá tốt, có trách nhiệm còn rất chân thành.”
“Như vậy là tốt nhất rồi.” Trâu An Hoà gật đầu, sau đó đột nhiên nở nụ cười, “Thì ra vừa rồi cậu tán gẫu với Trì Chiếu… Hai người thân nhau như vậy hồi nào, lại còn ôm ấp nhau chúc ngủ ngon, vô cùng không bình thường!”
“Chuyện buổi sáng không phải cậu cũng biết rồi sao, chỉ là tai nạn thôi.” Phó Nam Ngạn cười nhẹ, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, “Về chuyện lúc nãy… Tôi có nhặt được thẻ tên của cậu ấy, sau đó tán gẫu thêm vài câu.”
Trâu An Hoà nhướn mày: “Thật?”
Hắn cố ý ra vẻ mập mờ, giọng điệu cười như không cười mang theo trêu cọc, dễ khiến người ta suy đoán chuyện lung tung gì đang diễn ra trong đầu hắn.
“Đùa gì vậy.” Phó Nam Ngạn cụp mắt xuống, vẻ mặt thản nhiên, “Yên tâm đi, tôi sẽ không đến mức ra tay với một bạn nhỏ đâu.”
Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng tới tận lúc này Trì Chiếu cũng không nghĩ rằng thẻ tên sẽ thật sự bị Phó Nam Ngạn nhặt được. Thẻ tên của bệnh viện số Năm không lớn, chỉ rộng bằng hai ngón tay, rơi xuống đất không chắc sẽ phát ra âm thanh. Trì Chiếu suy nghĩ một lúc, định tới phòng bệnh bên kia tìm xem, còn chưa tới nơi thì nhận được tin nhắn của Chung Dương Thu.
[Lên nhóm xem đi.]
Thực tập sinh bệnh viện số Năm có một hội nhóm, việc chuyển đổi khoa đều có ở trên đấy, bình thường sẽ đăng một số thông báo, đôi lúc cũng có chức năng tìm đồ thất lạc. Trì Chiếu gửi cho Chung Dương Thu một dấu chấm hỏi, thuận tay mở hội nhóm, lập tức trông thấy một đồ vật quen thuộc.
—— Là thẻ tên của cậu!
Có người hảo tâm nhặt được thẻ tên của cậu còn chụp ảnh gửi lên nhóm.
Thẻ tên dù chỉ là một món đồ nhỏ nhưng bổ sung cái mới thì rất phiền phức, Trì Chiếu thở phào nhẹ nhõm, vừa định nhắn tin với bạn học kia thì nhìn thấy hàng chữ đính kèm bên dưới tấm ảnh.
[Đây là thẻ tên của ai? Mời đến khu một khoa Tâm lý gặp giáo sư Phó Nam Ngạn sau giờ tan tầm để nhận lại.]
Trì Chiếu: “…”
Không phải chứ, thật sự là bị Chung Dương Thu nói trúng phóc.
Nhớ lại những lời Chung Dương Thu lảm nhảm mà mặt Trì Chiếu nóng hết cả lên, tin nhắn của Chung Dương Thu cũng vừa lúc gửi tới.
[Chậc chậc chậc, tôi đã nói gì nào?]
[Tôi là thánh tiên tri đó nha!]
[Còn không mau đến chỗ giáo sư Phó nhận thẻ tên?]
Trì Chiếu… Trì Chiếu có thể nói gì đây?
Cái miệng của Chung Dương Thu giống như nói trước được tương lai vậy.
Trì Chiếu đáp lại bằng một dấu ba chấm, nhà tiên tri Chung Dương Thu lại nhắn về:
[Không kết hôn thì không được đâu.]
–
Mặc dù bị Chung Dương Thu trêu một phen xấu hổ, nhưng nếu thật sự bị Phó Nam Ngạn nhặt được thì cậu cũng không thể không lấy về. Quả thật cậu rất khinh thường việc cố ý làm mấy trò thu hút Phó Nam Ngạn, nhưng bây giờ phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy thì chỉ có thể nói là do duyên số. Buổi tối sau khi tan việc, Trì Chiếu đến khoa tâm lý tìm Phó Nam Ngạn để lấy thẻ tên, tiếc là vừa lúc anh không có ở văn phòng.
Trì Chiếu đến chỗ y tá hỏi: “Xin hỏi giáo sư Phó đi đâu rồi?”
Một y tá trẻ trả lời cậu: “Hình như là đi họp.”
“Họp ạ?” Trì Chiếu hơi tiếc nuối, “Vậy thì khi nào ngài ấy mới trở về?”
“Tôi cũng không biết nữa.” Y tá lắc đầu nói, “Giáo sư Phó rất bận, không việc này thì cũng việc kia, chúng tôi cũng không nắm rõ thời điểm ngài ấy quay lại.”
Phó Nam Ngạn rất có tiếng và được khá nhiều người tìm đến, một số bệnh nhân ở xa cũng muốn đến gặp anh, những lúc bận rộn thì quả thật là khó để thấy mặt. Người tài giỏi thì luôn luôn bận rộn mà, Trì Chiếu lý giải, bất đắc dĩ cậu chỉ có thể rời đi, thở dài nói: “Ngày mai tôi tới tìm ngài ấy vậy”. Y tá lại đột nhiên ngẩng đầu: “Chờ đã, cậu tên là —— Trì Chiếu đúng không?”
Trì Chiếu giật mình: “Chị biết tên em?”
“À.” Y tá lục lọi chiếc hộp trước mặt một hồi, lấy một tấm thẻ tên ra đưa cho cậu, “Đây là thẻ tên của cậu nhỉ? Bảo sao trông cậu quen mắt thế.”
Chiếc thẻ tên nho nhỏ được đặt vào tay Trì Chiếu, y tá thuận miệng nói: “Giáo sư Phó rất cẩn thận. Ngài ấy bảo cậu đến nhận thẻ tên nhưng sợ lúc cậu tới thì không có mặt, trước khi đi đã dặn y tá chờ cậu đấy, sợ cậu đi về tay không một chuyến.”
Phó Nam Ngạn luôn là người ôn hòa và chu đáo như vậy. Cho dù có cuộc họp quan trọng, anh cũng luôn ghi nhớ những lời đã nói, dẫu đó chỉ là một chiếc thẻ tên nho nhỏ. Trì Chiếu cầm lấy nó và nói cảm ơn, lúc cài lên trước ngực, cậu cảm thấy trái tim mình như mềm nhũn. Đến khi ra ngoài Trì Chiếu lại lấy thẻ tên vừa cài xuống, nắm trong tay quay trở về ký túc xá.
Tìm thấy thẻ tên rồi, trở về ký túc xá không khỏi bị Chung Dương Thu trêu chọc một phen. Hắn hỏi Trì Chiếu có gặp Phó Nam Ngạn không, Trì Chiếu nói không, Chung Dương Thu lắc đầu tiếc nuối: “Thật đáng tiếc mà.”
Trì Chiếu thở dài một tiếng: “Chuyện này thì có gì đáng tiếc?”
“Lỡ mất thời khắc thiên thời địa lợi nhân hoà chứ sao!” Chung Dương Thu đang dùng máy tính bảng xem phim, nghe vậy thì hơi ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Cậu nghe tôi phân tích, dựa theo diễn biến trong phim thì lần thứ hai gặp mặt của hai người phải là ——”
“…Thôi khỏi thôi khỏi.” Trì Chiếu không muốn nghe hắn lảm nhảm về mấy bộ phim thần tượng kia nữa, bước thẳng vào phòng tắm trên ban công: “Tôi không có hứng thú!”
Ngoài miệng thì nói chắc như đinh đóng cột, sau khi tắm rửa sạch sẽ lên giường, Trì Chiếu lại không kìm lòng mà lấy tấm thẻ tên kia ra xem.
Tấm thẻ tên nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay, trọng lượng nhẹ đến mức có thể bỏ qua. Trì Chiếu liên tục nghịch ngợm tấm thẻ, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt ôn hòa của Phó Nam Ngạn, giọng nói của anh không ngừng vang lên bên tai. Có lẽ là lời trêu chọc của Chung Dương Thu đã kích thích cậu, Trì Chiếu nóng đầu bèn tìm Wechat của Phó Nam Ngạn trong hội nhóm, gửi một lời mời kết bạn.
[Giáo sư Phó, tôi là Trì Chiếu, thẻ tên tôi đã nhận được rồi, cảm ơn ngài.]
Sau khi quen biết Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu mới biết người khiếm thị cũng có thể sử dụng điện thoại, đặc biệt là sau khi điện thoại thông minh phổ biến, nhiều công ty đã phát triển phần mềm đọc màn hình[1]. Học cách sử dụng xong, người khiếm thị cũng có thể sử dụng điện thoại để giải trí hoặc liên lạc như người bình thường.
[Đừng khách sáo.]
Mười một giờ bốn mươi phút, Phó Nam Ngạn chấp nhận lời mời kết bạn của Trì Chiếu rồi hồi âm cậu.
Chỉ vỏn vẹn một câu ba chữ như vậy, Trì Chiếu đang mơ màng sắp ngủ nhìn thấy tin nhắn thì lập tức bật dậy.
Cậu cân nhắc đánh chữ: [Thật sự rất cảm ơn ngài, lần sau gặp được ngài nhất định tôi sẽ trực tiếp nói cảm ơn… Tôi mời ngài uống nước được không?]
Sau khi gửi tin nhắn đi, Trì Chiếu dùng chăn che mặt lại.
Trì Chiếu tuyệt đối không phải loại người hay ngại ngùng, nhưng sau khi gửi tin nhắn cho Phó Nam Ngạn thì luôn cảm thấy tim mình đập rất nhanh. Cậu mím môi dưới xem đi xem lại tin nhắn này vài lần, Phó Nam Ngạn cũng trả lời lại.
[Đừng khách sáo, tôi chỉ tiện tay mà thôi.]
Trì Chiếu vội vàng gõ chữ: [Trà được không? Hay là loại nước nào khác? Tôi chỉ muốn cảm ơn ngài, vô cùng cảm ơn.]
[Bạn nhỏ thật có lòng.]
Dù sao tuổi tác và thân phận đều khác biệt, Trì Chiếu cứ ngỡ rằng Phó Nam Ngạn rất khó nói chuyện, nhưng tiếp xúc rồi thì mới nhận ra không phải như vậy. Bị Chung Dương Thu trêu chọc một trận cũng khiến Trì Chiếu có hơi lúng túng, nhưng quá trình trò chuyện với Phó Nam Ngạn lại thoải mái hơn mong đợi.
Giáo sư Phó vừa uyên bác lại vừa ôn hòa, không hề kiêu ngạo về bản thân. Trì Chiếu giằng trái tim đang rộn nhịp của mình xuống trò chuyện với anh từ trên trời xuống dưới đất. Phó Nam Ngạn cũng vui vẻ đáp lời cậu, nhưng có lẽ do mắt anh không tiện, vài tin nhắn đầu ở dạng văn bản của anh lúc sau đều biến thành giọng nói.
Đêm khuya, cuối thu, trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ có tiếng ngáy của mấy người bạn cùng phòng, giọng nói của Phó Nam Ngạn truyền đến từ trong tai nghe, đều là những đoạn hội thoại rất ngắn, nhưng Trì Chiếu lại không kiềm lòng được mà nghe đi nghe lại.
Dường như Phó Nam Ngạn còn đang tăng ca, âm thanh phía sau khá ồn ào. Giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp xuyên qua màng nhĩ, có lẽ vì phải nói chuyện quá nhiều mà âm thanh của anh giờ đây còn pha thêm chút khàn khàn tràn đầy sức sống.
Thật sự là dịu dàng quá đi.
Trì Chiếu mơ mơ màng màng cả đêm. Mãi đến khi âm thanh phía sau của Phó Nam Ngạn dần an tĩnh, cậu mới nhận ra mình đã quấy rầy anh rất lâu. Phó Nam Ngạn không hề nhắc nhở nên cậu cũng quên mất thời gian.
Chuyện này cực kỳ không nên, Trì Chiếu vội vàng đánh chữ nói:
[Giáo sư, ngài đã làm xong việc chưa?]
[Đã muộn rồi, ngài về nghỉ ngơi sớm nhé!]
Tốc độ gõ chữ của Trì Chiếu rất nhanh, giọng nam máy móc của phần mềm đọc màn hình vang lên từng tiếng, Phó Nam Ngạn cong môi: “Được, cậu cũng vậy.”
Trì Chiếu thận trọng gõ hai chữ: [Ngủ ngon.]
“Ngủ ngon.”
Đúng lúc Trâu An Hoà đẩy cửa vào thì nghe thấy Phó Nam Ngạn nói hai từ này vào điện thoại, giọng nói trầm thấp phảng phất lượn một vòng nhỏ gợn sóng trong không khí.
“Nói chuyện với ai mà dịu dàng vậy.” Trâu An Hoà bước tới bên cạnh Phó Nam Ngạn, vỗ vai anh đầy vẻ trêu chọc. “Cậu có việc tìm tôi à?”
“Ừm, đúng lúc tôi cũng vừa xong việc.” Phó Nam Ngạn không trả lời câu hỏi thứ nhất của hắn, anh rời khỏi giao diện Wechat rồi đi thẳng vào chủ đề. “Tôi muốn nói chuyện với cậu về cậu nhóc tên Tri Tri kia.”
“Hả? Tri Tri làm sao?” Nghe ra là chuyện nghiêm túc, Trâu An Hoà cũng thu lại vẻ mặt ngả ngớn ban đầu, tiến vào trạng thái làm việc, “Có vấn đề gì à?”
Phó Nam Ngạn nói: “Tôi cảm thấy trạng thái tinh thần của cậu nhóc không được ổn cho lắm.”
Phó Nam Ngạn luôn là người rất nhạy cảm với cảm xúc, đôi mắt của anh tuy không nhìn thấy được nhưng lại có thể nhìn thấu lòng người hơn cả người thường. Lúc sáng khi nhìn thấy Tri Tri, anh đã mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn, đến tối gặp được Trì Chiếu thì mới hiểu ra nguyên do.
“Cậu nhóc ỷ lại vào Trì Chiếu quá mức, không giống như bệnh nhân thông thường ỷ lại bác sĩ.” Phó Nam Ngạn khẽ thở dài, hỏi Trâu An Hoà, “Ba mẹ của cậu nhóc hiếm khi đến đây sao?”
Trâu An Hoà suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Đúng vậy, ba mẹ nó ấy rất bận, có khi cả tuần chỉ đến thăm một lần.”
Phó Nam Ngạn nói: “Nhìn ra được, buổi sáng lần đầu gặp, cậu nhóc đã hỏi tôi rất nhiều về đôi mắt. Tôi nghĩ nó đã xoắn xuýt về vấn đề này rất lâu.” Phó Nam Ngạn nói, “Suy cho cùng thì đôi mắt cũng là vật vô cùng quan trọng, trẻ con không có sự khuyên bảo từ người lớn thì rất dễ nghĩ quẩn.”
Đôi mắt quả thực rất quan trọng, là phương tiện trọng yếu nhất để chúng ta tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Đôi khi chúng ta chẳng hề quan tâm đến nó, nhưng lúc không có thì mỗi bước đi đều trở nên khó khăn. Có rất nhiều người khiếm thị trước mắt một màu đen, thế giới cũng là một màu đen. Từ ấy, họ chỉ dám ở trong căn phòng tăm tối không dám bước ra ngoài, thậm chí dùng những cách thức cực đoan để kết liễu cuộc đời, như vậy thật sự rất đáng tiếc.
“Tôi hiểu rồi, lần sau ba mẹ nó đến tôi sẽ nói chuyện với họ, để họ khuyên bảo nó một chút.” Trâu An Hoà mệt mỏi ấn huyệt thái dương, đột nhiên nhớ ra điều gì, “Đúng rồi, hình như Tri Tri rất ỷ lại vào Trì Chiếu, không thì tôi cũng nói với cậu ta chuyện này, kêu cậu ta chú ý nó một chút?”
Vừa nói xong, hắn lại do dự: “Nhưng cậu ta vẫn còn trẻ quá, không biết có thể gánh vác chuyện này…”
“Thật ra tôi cũng có ý định như vậy.” Phó Nam Ngạn kịp thời khẳng định suy nghĩ của hắn. “Tôi vừa cùng cậu ấy hàn huyên vài câu, cảm thấy bạn nhỏ này cũng khá tốt, có trách nhiệm còn rất chân thành.”
“Như vậy là tốt nhất rồi.” Trâu An Hoà gật đầu, sau đó đột nhiên nở nụ cười, “Thì ra vừa rồi cậu tán gẫu với Trì Chiếu… Hai người thân nhau như vậy hồi nào, lại còn ôm ấp nhau chúc ngủ ngon, vô cùng không bình thường!”
“Chuyện buổi sáng không phải cậu cũng biết rồi sao, chỉ là tai nạn thôi.” Phó Nam Ngạn cười nhẹ, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, “Về chuyện lúc nãy… Tôi có nhặt được thẻ tên của cậu ấy, sau đó tán gẫu thêm vài câu.”
Trâu An Hoà nhướn mày: “Thật?”
Hắn cố ý ra vẻ mập mờ, giọng điệu cười như không cười mang theo trêu cọc, dễ khiến người ta suy đoán chuyện lung tung gì đang diễn ra trong đầu hắn.
“Đùa gì vậy.” Phó Nam Ngạn cụp mắt xuống, vẻ mặt thản nhiên, “Yên tâm đi, tôi sẽ không đến mức ra tay với một bạn nhỏ đâu.”