Thiếu Gia Vạn Năng
Chương 30: Sao cậu biết?
“Chị à, đêm qua hai người đã ngủ với nhau rồi, đương nhiên anh ấy là anh rể của em” Sáng nay Tân Đạo Minh đã trông thấy Hứa Vân Thiên đi ra từ phòng ngủ của chị mình nên biết anh qua đêm trong phòng ngủ của chị gái.
“Chuyện không phải như em nghĩ đâu, em nghĩ linh tinh gì trong đầu vậy!” Tân Lị Nhã đỏ mặt trừng mắt nhìn Tân Đạo Minh.
“Hề hề, em vợ, để anh đi mở nick cho em nhé.” Hứa Vân Thiên choàng vai Tân Đạo Minh, nhìn Tần Lị Nhã một cái, cười nói.
Thấy Hứa Vân Thiên và Tân Đạo Minh kề vai sát cánh đi với nhau, Tân Lị Nhã rất khó chịu, cô giậm chân nói: “Hứa Vân Thiên, rốt cuộc anh rót bùa mê thuốc lú gì cho Đạo Minh vậy?”
Hứa Vân Thiên mở nick giúp Tân Đạo Minh xong, quản gia Tống Triết gọi bọn họ ra sảnh lớn của Tần phủ để dùng cơm. Hứa Vân Thiên gặp được Tần Hữu Tài và vợ ông ấy, Mã Phương Phi.
“Vân Thiên, buổi tối ngủ có ngon không?” Tân Hữu Tài nhìn Hứa Vân Thiên, cười nói.
“Rất ngon ạ!” Hứa Vân Thiên mỉm cười nói. “Đây là?” Mã Phương Phỉ chỉ vào Hứa Vân Thiên hỏi.
“Phương Phỉ, cậu ấy chính là người mà Lão Hồ Ly giới thiệu đấy.” Tân Hữu Tài nói với Mã Phương Phi.
“ỒI Là người Lão Hồ Ly giới thiệu à!” Mã Phương Phỉ khế nhíu mày, hơi thất vọng về diện mạo của Hứa Vân Thiên, bà ta biết Hứa Vân Thiên là chồng sắp cưới trên danh nghĩa của Tần Lị Nhã.
“Dì Mã thật là có phong thái! Dì là người có phong thái xuất chúng nhất trong những người phụ nữ mà cháu từng gặp, nếu trẻ lại mười tuổi thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi dì” Hứa Vân Thiên nhìn Mã Phương Phỉ, mỉm cười nói.
Tần Lị Nhã ngồi bên cạnh nhìn Hứa Vân Thiên một cái đầy khinh bỉ, trong lòng nghĩ thầm: “Hừi! Chỉ giỏi nịnh bợi”
Được Hứa Vân Thiên khen một câu như vậy, Mã Phương Phỉ che miệng cười: “Cậu thật biết nói chuyện, nhớ năm xưa
đúng là có rất nhiều người theo đuổi tôi.” Mã Phương Phỉ nói xong còn liếc nhìn quản gia Tống Triết đứng ở cửa ra vào.
Mặc dù bà ta chỉ tùy ý nhìn một cái nhưng vẫn bị Hứa Vân Thiên tinh ý nhận ra, anh nhìn quản gia Tống Triết, trực giác nói cho anh biết, Mã Phương Phỉ có quan hệ trên mức bình thường với quản gia Tống Triết.
Trong tài liệu Lão Hồ Ly cho anh có nói, Mã Phương Phỉ là mẹ kế của Tần Lị Nhã, mẹ Tần Lị Nhã đã ốm mất từ lâu, trước đây Mã Phương Phỉ là bà bé, sau này được lên làm bà lớn.
“Dì Mã, xương cổ của dì không được khỏe, thường hay thấy choáng đầu phải không ạ?” Hứa Vân Thiên nhìn Mã Phương Phỉ, mỉm cười nói.
Mã Phương Phỉ kinh ngạc: “Đúng vậy, xương cổ của tôi bị gai đốt sống, sao cậu biết?” Mã Phương Phỉ kinh ngạc nói.
“Dì Mã, eo của dì trước đây từng bị thương, mỗi khi trở trời là thắt lưng lại đau âm ỉ phải không ạ?” Hứa Vân Thiên tiếp tục nói.
Lần này chẳng những Mã Phương Phỉ giật mình mà ngay cả Tần Hữu Tài cũng kinh ngạc, Mã Phương Phỉ bị đau như vậy là do mấy năm trước lúc đi xuống cầu thang, chẳng may trượt chân ngã cầu thang làm eo bị thương.
Lúc ấy, mặc dù đã tới bệnh viện chữa trị, nhưng bác sĩ chụp X-quang xong nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ bị thương nhẹ thôi. Vậy mà Mã Phương Phỉ vẫn luôn thấy khó chịu ở eo, sau này cứ trở trời là lại đau.
Đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ vẫn nói là không sao nhưng cứ trở trời là lại đau thắt lưng, tình hình cứ kéo dài như vậy mãi khiến bà ta cực kỳ mệt mỏi.
“Đúng! Đúng! Sao cậu biết?” Mã Phương Phỉ hết sức tò mò hỏi.
“Hì hì, chuyện này rất đơn giản, cháu nhìn vào mặt dì để biết, cháu có thể chữa tận gốc mấy chứng này cho dì.” Hứa Vân Thiên cười nói.
“Cậu thật sự có thể chữa tận gốc mấy bệnh này cho tôi thật ư?” Mã Phương Phỉ không tin nổi nhìn Hứa Vân Thiên, bà †a tìm rất nhiều danh y chữa trị hai căn bệnh này nhưng đều không thể trị được tận gốc, chỉ có thể tạm xoa dịu cơn đau.
“Đương nhiên là được, cháu có phương pháp gia truyền, chỉ cần dì dùng liên tục bảy ngảy là sẽ trị được tận gốc hai chứng bệnh này.” Hứa Vân Thiên nói vô cùng tự tin.
“ỒI Vậy thì tốt quá, vậy cậu kê đơn thuốc cho tôi đi” Mã Phương Phỉ vui mừng nói.
Hai căn bệnh này đã hành hạ bà ta nhiều năm nay, hễ là có người nói có cách có thể chữa được thì kiểu gì bà ta cũng phải thử một lần, chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội.
“Hứa Vân Thiên, anh làm bừa gì vậy! Anh có phải bác sĩ đâu, kê thuốc bừa bãi, xảy ra chuyện thì sao?” Tân Lị Nhã cực kỳ bất mãn trừng mắt nói với Hứa Vân Thiên.
Hứa Vân Thiên nhìn Tần Lị Nhã mỉm cười nói: “Cô yên tâm, đơn thuốc tôi kê chỉ gồm năm loại quả thường gặp, không độc hại, ai cũng ăn được.”