Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 943: Sư tỷ
Đường đao màu tím quét tới, tu sĩ Kim Đan lập tức biết Diệp Mặc tuyệt đối không phải Trúc Cơ tầng thứ bảy, cho dù là Trúc Cơ tầng thứ bảy nghịch thiên cũng không thể thi triển ra đường đao lợi hại như vậy.
Nhưng bây giờ không phải là lúc gã suy nghĩ những thứ này, tên Kim Đan này phun ra một ngụm máu, thông qua cách thiêu huyết tinh đem tấm vải ngũ sắc quay trở về. Tấm vải ngũ sắc vốn dĩ bị trận công kích của Diệp Mặc ngăn cản lại, nhưng vì tên tu sĩ Kim Đan này đốt huyết tinh, dường như trong nháy mắt thoát khỏi sự vây khốn của trận pháp.
Không đợi tấm vải ngũ sắc này rơi vào tay tu sĩ Kim Đan, tấm vải ngũ sắc lại biến thành lớn hơn ngăn cản đường đao màu tím của Diệp Mặc đang cuốn tới.
"Tử Đao" phát ra đao quang màu tím hòa với tấm vải ngũ sắc, lập tức phát ra âm thanh "Xoẹt xoẹt" chói tai. Âm thanh này hoàn tòa không giống với âm thanh ăn mòn kim loại, thậm chí có chút gắt gao, cực kỳ khó nghe.
Đao quang của "Tử Đao" bị tấm vải ngũ sắc ngăn lại, Diệp Mặc liền cảm giác một trận kích động của chân nguyên, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu, trong lòng thầm kêu thật lợi hại.
Nhưng đây không phải là hiệu quả cuối cùng của tấm vải ngũ sắc, sau khi tấm vải ngũ sắc và đao quang giao nhau, âm thanh "Xoẹt xoẹt" liền biến thành tiếng động chiêu hồn từ dưới nền đất vậy, Diệp Mặc cảm thấy đầu óc từng trận u mê.
Thần chí Diệp Mặc nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hoặc là vừa nãy chính là tác dụng chủ yếu của tấm vải ngũ sắc. Nhưng muốn chiêu hồn của hắn từ trong trận pháp của hắn, gã tu sĩ Kim Đan cũng quá coi thường trận pháp của hắn rồi.
Dường như cùng lúc Diệp Mặc hiểu được điều này, một số trận kỳ lại được ném ra, sau đó "Tử Đao" trong tay hắn lại phát ra những tia sáng càng chói mắt.
Vô số ánh sáng màu vàng phát ra từ trận pháp, lại lần nữa thổi quét đến tấm vải ngũ sắc.
"Tử Đao" của Diệp Mặc không ngờ trong thời khắc quan trọng này, thi triển ra chiêu "Huyền vân thúc nguyên đao", nói một cách chính xác, chiêu này là một chiêu không thể đánh thương kẻ địch nhất trong Huyễn vân đao pháp của Diệp Mặc, tác dụng của chiêu này chỉ là trói buộc sự điều động chân nguyên của đối thủ mà thôi.
Với tu vi của Diệp Mặc lúc này thi triển ra chiêu trói buộc chân nguyên của gã tu vi Kim Đan kia cũng chỉ trong chốc lát. Nhưng thời gian đó cũng đủ cho Diệp Mặc rồi, Vô Ảnh trong khoảng thời gian này cũng đã phát động.
Vô Ảnh và Diệp Mặc đã phối hợp với nhau bao lần rồi, sớm đã thành thục, chuyện này đối với nó mà nói đã rất quen thuộc rồi. Huống chi Diệp Mặc vì nó mà tạo ra một cơ hội tốt như vậy?
Diệp Mặc khẳng định nếu không phải trận pháp vây khốn chỉ dựa vào "Huyễn vân đao pháp" của mình, lúc này không cần nói đến trói buộc tu sĩ Kim Đan kia rồi, cho dù là ngăn cản tấm vải ngũ sắc của gã cũng không dễ dàng gì. Nhưng có sự giúp sức của trận pháp, nó hoàn toàn không giống với "Huyễn vân thúc nguyên đao", thật sự đã trói chặt được tu sĩ Kim Đan rồi, dù chỉ có một hai lần hô hấp
Từ khi Vô Ảnh xuất hiện đến nay, ngoại trừ lần bị yêu thú cấp sáu trốn thoát, còn lại không ngoại trừ đều nằm trên mâm cơm của nó.
Tu sĩ Kim Đan này cảm giác được chân nguyên trong cơ thể bị kìm hãm, lập tức biết không ổn rồi, gã thân mình trải qua bao trận chiến, chuyện gì cũng đã gặp qua, đây là lần đầu tiên có ý sợ hãi Diệp Mặc, tên tu sĩ này hình như thủ đoạn nào cũng có, hơn nữa những thủ đoạn của hắn còn khiến người khác khó lòng mà đề phòng kịp.
Nảy ra ý sợ hãi rồi, gã tu sĩ Kim Đan này lập tức có ý định muốn chạy, gã vừa mới muốn thu hồi tấm vải lại, liền cảm giác được kinh mạch đau đớn, dường như bao nhiêu tinh huyết trong cơ thể mình đều bị hút hết.
Gã tu sĩ Kim Đan này trong lòng hoảng hốt, gã đã biết đòn sát thủ của Diệp Mặc rồi, lúc này nếu như tiếp tục kéo dài, thì chỉ có đường chết.
Gã tu sĩ Kim Đan viên mãn này thậm chí không màng đến tấm vải ngũ sắc nữa, mà dùng hết chân nguyên toàn thân bao lấy Vô Ảnh, sau đó nhanh chóng xông ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Vô Ảnh chưa hút hết tinh huyết của kẻ địch đã bị chân nguyên bao lấy, nếu như đối phương muốn thoát khỏi nó, nó vẫn còn cách khác, nhưng bị chân nguyên bao lại, trong nháy mắt không ngờ nó lại không có cách nào giãy ra được.
Gã tu sĩ Kim Đan này lấy tốc độ nhanh nhất rút lui, nhưng trong khi gã kinh hoảng lại quên mất Diệp Mặc đã bố trí trận pháp phòng ngự.
"Ầm" một tiếng thật lớn, gã tu sĩ Kim Đan này đụng phải trận pháp phòng ngự, trận pháp rung động từng đợt, dường như không thể tiếp tục được nữa.
Lúc này gã tu sĩ Kim Đan bắt mình phải tỉnh táo lại, gã rốt cục đã hiểu Diệp Mặc vì sao lại có lòng tin lớn như vậy rồi. Tên tu sĩ giả mạo Trúc Cơ, không những chân nguyên mạnh mẽ không kém gã bao nhiêu, hơn nữa lại có các loại thủ đoạn trợ giúp.
Gã tu sĩ Kim Đan bình tĩnh lại lại bất chấp tính mạng tìm đến Diệp Mặc liều mạng, gã biết rằng chỉ cần chạy thoát trận pháp này là quan trọng nhất. Gã không ngờ, trận pháp mới bắt đầu bị gã khinh thường, không ngờ lại thành Diêm vương đòi mạng gã.
Gã tu sĩ Kim Đan này vừa mới xuất phi kiếm ra, còn chưa kịp công kích trận pháp, lại nhìn thấy vô số đao quang màu tìm che kín bầu trời quét đến chỗ gã.
Gã tu sĩ Kim Đan này dưới sự phẫn hận, không ngờ không hề đi đánh mở trận pháp, mà lại quay đầu lại ngăn cản đao quang màu tím của Diệp Mặc đang quét đến.
Nhưng chân nguyên của gã vốn dĩ vì muốn chạy thoát, có chút không trói được Vô Ảnh, nếu như vậy mà lại lấy ra một phần chân nguyên nữa để đối phó với đao quang màu tím của Diệp Mặc, Vô Ảnh trong nháy mắt liền phá tan sự trói buộc bởi chân nguyên của gã, bắt đầu cắn hút đan điền của gã.
Phi kiếm trong tay gã tu sĩ Kim Đan viên mãn lại phóng lên không trung, thậm chí còn không kịp phản ứng lại đòn của Diệp Mặc, đã bị đao quang màu tím của Diệp Mặc bao phủ hoàn toàn rồi. Trong mắt gã ngoài sự kinh hãi ra, chính là sự hối hận vô cùng.
Có lẽ gã hối hận không nên đối địch với Diệp Mặc, có lẽ gã hối hận khi vừa mới nhìn thấy Diệp Mặc, không nên để hắn bố trí trận pháp.
Những tất cả những thứ này đều đã muộn rồi.
Đao quang màu tím cuốn sương máu đầy trời, ngay sau đó, gã tu sĩ Kim Đan này liền khô quắt lại
Diệp Mặc thu hồi tấm vải ngũ sắc và nhẫn trữ vật của tên tu sĩ Kim Đan, chậm rãi thở phào một hơi, hắn không đi xem xem nhẫn trữ vật của tu sĩ Kim Đan có những gì, hắn biết bên ngoài vẫn còn một người đàn bà che mặt không rõ lai lịch nữa.
Người phụ nữ che mặt kia thấy bên trong trận pháp của Diệp Mặc không ngừng vang lên những tiếng nổ lớn, đến trận pháp cuối cùng cũng bị rung động, đang lúc cô muốn lên trên cẩn thận kiểm tra xem thế nào, trận pháp trước mắt đột nhiên biến mất, tu sĩ Trúc Cơ tầng thứ bảy xuất hiện trước mặt cô, còn tu sĩ Kim Đan viên mãn kia thì đã biến mất.
Người phụ nữ che mặt này kinh hãi nhìn Diệp Mặc một mình đi ra, còn đang thu thập trận kỳ lại, sau một lúc lâu mới do dự hỏi:
- Anh giết gã rồi? Không ngờ anh lại giết gã rồi.
Hai câu nói, hai giọng điệu khác nhau, rõ ràng sự kinh hãi của người phụ nữ này hai câu nói không thể biểu đạt hết được. Một tu sĩ Trúc Cơ tầng thứ bảy, thông qua trận pháp có thể chém giết một tu sĩ Kim Đan viên mãn, cái này bất kể là ai nói ra, cô cũng rất khó tin, nhưng điều này lại là chính mắt cô nhìn thấy.
- Đúng vậy, là tôi giết gã.
Diệp Mặc thu trận kỳ xong quay đầu nhìn người phụ nữ che mặt này, hắn dường như chưa từng gặp người này bao giờ, nhưng lại giống như đã gặp ở đâu đó.
Thấy người phụ nữ này vẫn đang chấn động, Diệp Mặc tùy ý hỏi một câu:
- Cô quen tôi sao? Hay là cô đã từng gặp tôi?
Người phụ nữ che mặt này dường như đã kịp phản ứng lại, cô thở dài thật dài, lúc này mới gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi gặp anh một lần rồi, hơn nữa tôi còn biết anh là tu sĩ của Chính Nguyên kiếm phái, lúc đó anh ở ngoài giết Lý Bách Sâm của Chính Nguyên kiếm phái. Anh thực sự không tầm thường, chỉ cần một viên "Bạo nguyên đan", không ngờ lại có thể vượt cấp giết Lý Bách Sâm – một Trúc Cơ hạng nhất của Chính Nguyên kiếm Phái.
Diệp Mặc trong lòng cả kinh, chuyện này bây giờ đương nhiên hắn không cần quan tâm, điều hắn ngạc nhiên chính là lúc đó sau khi hắn giết Lý Bách Sâm cũng đã là thế suy sức yếu. Còn người phụ nữ che mặt này lại ở một bên nhìn, chuyện này không ngờ hắn lại không biết.
Nếu lúc đó cô ta nổi lên ý ác, muốn giết hắn thì quả thực dễ như trở bàn tay. Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng không cần nói là đối thủ của cô ta, phỏng chừng đến nửa chiêu cũng không chịu được.
Người phụ nữ che mặt này dường như nhìn ra sự lo lắng của Diệp Mặc, giọng điệu bắt đầu bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói:
- Đương nhiên nếu như tôi muốn giết anh, cũng là dễ như trở bàn tay, nhưng tôi không giết anh.
- Cô là ai? Mà lại còn biết Lý Bách Sâm.
Diệp Mặc lạnh lùng nói.
Người phụ nữ che mặt này giọng điệu trở nên thản nhiên nói:
- Tôi có biết Lý Bách Sâm, bởi vì tôi cũng là đệ tử của Chính Nguyên kiếm phái. Anh nói xem tôi là một đệ tử của Chính Nguyên kiếm phái, đối mặt với kẻ giết đệ tử nòng cốt Trúc Cơ danh nhân đường của Chính Nguyên kiếm phái, tôi sẽ phải làm thế nào?
Diệp Mặc bỗng nhiên cười ha hả nói:
- Tin tức của cô cũng chẳng linh hoạt gì, tôi ngoại trừ giết Lý Bách Sâm ra, còn chém chết Lý Trường Sinh nữa.
Nói xong Diệp Mặc vẫy tay một cái, "Tử Đao" lại xuất hiện trong tay hắn, sau đó thản nhiên nói:
- Muốn lên thì nhanh một chút, tôi chờ cô.
Người phụ nữ che mặt này nghe Diệp Mặc nói vậy, lại giật mình, nhưng lại không có chút ý động thủ với Diệp Mặc, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói:
- Không ngờ anh có thể giết được Kim Đan viên mãn như Lý Trường Sinh? Không đúng, vừa nãy anh mới giết một Kim Đan viên mãn mà.
- Cô biết gã họ Lý?
Diệp Mặc ngạc nhiên hỏi một câu, lẽ ra chuyện Lý Trường Sinh họ Lý, ngoại trừ hắn và Ngu Vũ Thiên ra thì không ai biết cả, hắn không ngờ người phụ nữ che mặt này lại biết.
Người phụ nữ này không trả lời Diệp Mặc, mà lại lòng vòng với Diệp Mặc một lúc, rồi mới nói:
- Cám ơn anh đã giúp tôi giết Lý Trường Sinh, tôi tên là Phó Y Sương, hẳn là anh đã nghe qua tên tôi.
Phó Y Sương? Diệp Mặc quả thực đã nghe qua tên này rồi, hắn vừa mới đến Chân Nguyên kiếm phái liền nghe đến cái tên này. Hắn lại cẩn thận đánh giá cao thấp Phó Y Sương, lúc này mới nghi ngờ hỏi:
- Cái tên Phó Y Sương này tôi có nghe qua rồi, nhưng cô có phải là người đứng nhất ở luyện khí danh nhân đường không? Sao lại trở thành tu sĩ Kim đan rồi? Hơn nữa lại là Kim Đan tầng thứ bảy rồi nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Phó Y Sương thản nhiên cười nói:
- Hai năm trước khi tôi rời khỏi Chính Nguyên kiếm phái ra ngoài luyện đã là Trúc Cơ tầng thứ bảy rồi, đã hai năm tôi không trở về rồi.
Khi tôi thăng cấp Kim Đan tầng thứ nhất, vốn dĩ tôi muốn đuổi theo Lý Bách Sâm giết gã, nhưng không ngờ, lại nhìn thấy anh và gã đang đánh nhau.
Diệp Mặc đã hiểu ra, hóa ra Phó Y Sương này cũng có thù hằn với Lý Bách Sâm, nên mới không dám quay về Chính Nguyên kiếm phái. Cô định thăng cấp lên Kim Đan xong rồi đi xử lý Lý Bách Sâm, không ngờ lại gặp Lý Bách Sâm muốn giết mình, cuối cùng ngược lại lại bị mình giết.
Nếu nói như vậy, người phụ nữ này nghiêm khắc mà nói là sư tỷ của hắn.
Nhưng bây giờ không phải là lúc gã suy nghĩ những thứ này, tên Kim Đan này phun ra một ngụm máu, thông qua cách thiêu huyết tinh đem tấm vải ngũ sắc quay trở về. Tấm vải ngũ sắc vốn dĩ bị trận công kích của Diệp Mặc ngăn cản lại, nhưng vì tên tu sĩ Kim Đan này đốt huyết tinh, dường như trong nháy mắt thoát khỏi sự vây khốn của trận pháp.
Không đợi tấm vải ngũ sắc này rơi vào tay tu sĩ Kim Đan, tấm vải ngũ sắc lại biến thành lớn hơn ngăn cản đường đao màu tím của Diệp Mặc đang cuốn tới.
"Tử Đao" phát ra đao quang màu tím hòa với tấm vải ngũ sắc, lập tức phát ra âm thanh "Xoẹt xoẹt" chói tai. Âm thanh này hoàn tòa không giống với âm thanh ăn mòn kim loại, thậm chí có chút gắt gao, cực kỳ khó nghe.
Đao quang của "Tử Đao" bị tấm vải ngũ sắc ngăn lại, Diệp Mặc liền cảm giác một trận kích động của chân nguyên, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu, trong lòng thầm kêu thật lợi hại.
Nhưng đây không phải là hiệu quả cuối cùng của tấm vải ngũ sắc, sau khi tấm vải ngũ sắc và đao quang giao nhau, âm thanh "Xoẹt xoẹt" liền biến thành tiếng động chiêu hồn từ dưới nền đất vậy, Diệp Mặc cảm thấy đầu óc từng trận u mê.
Thần chí Diệp Mặc nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hoặc là vừa nãy chính là tác dụng chủ yếu của tấm vải ngũ sắc. Nhưng muốn chiêu hồn của hắn từ trong trận pháp của hắn, gã tu sĩ Kim Đan cũng quá coi thường trận pháp của hắn rồi.
Dường như cùng lúc Diệp Mặc hiểu được điều này, một số trận kỳ lại được ném ra, sau đó "Tử Đao" trong tay hắn lại phát ra những tia sáng càng chói mắt.
Vô số ánh sáng màu vàng phát ra từ trận pháp, lại lần nữa thổi quét đến tấm vải ngũ sắc.
"Tử Đao" của Diệp Mặc không ngờ trong thời khắc quan trọng này, thi triển ra chiêu "Huyền vân thúc nguyên đao", nói một cách chính xác, chiêu này là một chiêu không thể đánh thương kẻ địch nhất trong Huyễn vân đao pháp của Diệp Mặc, tác dụng của chiêu này chỉ là trói buộc sự điều động chân nguyên của đối thủ mà thôi.
Với tu vi của Diệp Mặc lúc này thi triển ra chiêu trói buộc chân nguyên của gã tu vi Kim Đan kia cũng chỉ trong chốc lát. Nhưng thời gian đó cũng đủ cho Diệp Mặc rồi, Vô Ảnh trong khoảng thời gian này cũng đã phát động.
Vô Ảnh và Diệp Mặc đã phối hợp với nhau bao lần rồi, sớm đã thành thục, chuyện này đối với nó mà nói đã rất quen thuộc rồi. Huống chi Diệp Mặc vì nó mà tạo ra một cơ hội tốt như vậy?
Diệp Mặc khẳng định nếu không phải trận pháp vây khốn chỉ dựa vào "Huyễn vân đao pháp" của mình, lúc này không cần nói đến trói buộc tu sĩ Kim Đan kia rồi, cho dù là ngăn cản tấm vải ngũ sắc của gã cũng không dễ dàng gì. Nhưng có sự giúp sức của trận pháp, nó hoàn toàn không giống với "Huyễn vân thúc nguyên đao", thật sự đã trói chặt được tu sĩ Kim Đan rồi, dù chỉ có một hai lần hô hấp
Từ khi Vô Ảnh xuất hiện đến nay, ngoại trừ lần bị yêu thú cấp sáu trốn thoát, còn lại không ngoại trừ đều nằm trên mâm cơm của nó.
Tu sĩ Kim Đan này cảm giác được chân nguyên trong cơ thể bị kìm hãm, lập tức biết không ổn rồi, gã thân mình trải qua bao trận chiến, chuyện gì cũng đã gặp qua, đây là lần đầu tiên có ý sợ hãi Diệp Mặc, tên tu sĩ này hình như thủ đoạn nào cũng có, hơn nữa những thủ đoạn của hắn còn khiến người khác khó lòng mà đề phòng kịp.
Nảy ra ý sợ hãi rồi, gã tu sĩ Kim Đan này lập tức có ý định muốn chạy, gã vừa mới muốn thu hồi tấm vải lại, liền cảm giác được kinh mạch đau đớn, dường như bao nhiêu tinh huyết trong cơ thể mình đều bị hút hết.
Gã tu sĩ Kim Đan này trong lòng hoảng hốt, gã đã biết đòn sát thủ của Diệp Mặc rồi, lúc này nếu như tiếp tục kéo dài, thì chỉ có đường chết.
Gã tu sĩ Kim Đan viên mãn này thậm chí không màng đến tấm vải ngũ sắc nữa, mà dùng hết chân nguyên toàn thân bao lấy Vô Ảnh, sau đó nhanh chóng xông ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Vô Ảnh chưa hút hết tinh huyết của kẻ địch đã bị chân nguyên bao lấy, nếu như đối phương muốn thoát khỏi nó, nó vẫn còn cách khác, nhưng bị chân nguyên bao lại, trong nháy mắt không ngờ nó lại không có cách nào giãy ra được.
Gã tu sĩ Kim Đan này lấy tốc độ nhanh nhất rút lui, nhưng trong khi gã kinh hoảng lại quên mất Diệp Mặc đã bố trí trận pháp phòng ngự.
"Ầm" một tiếng thật lớn, gã tu sĩ Kim Đan này đụng phải trận pháp phòng ngự, trận pháp rung động từng đợt, dường như không thể tiếp tục được nữa.
Lúc này gã tu sĩ Kim Đan bắt mình phải tỉnh táo lại, gã rốt cục đã hiểu Diệp Mặc vì sao lại có lòng tin lớn như vậy rồi. Tên tu sĩ giả mạo Trúc Cơ, không những chân nguyên mạnh mẽ không kém gã bao nhiêu, hơn nữa lại có các loại thủ đoạn trợ giúp.
Gã tu sĩ Kim Đan bình tĩnh lại lại bất chấp tính mạng tìm đến Diệp Mặc liều mạng, gã biết rằng chỉ cần chạy thoát trận pháp này là quan trọng nhất. Gã không ngờ, trận pháp mới bắt đầu bị gã khinh thường, không ngờ lại thành Diêm vương đòi mạng gã.
Gã tu sĩ Kim Đan này vừa mới xuất phi kiếm ra, còn chưa kịp công kích trận pháp, lại nhìn thấy vô số đao quang màu tìm che kín bầu trời quét đến chỗ gã.
Gã tu sĩ Kim Đan này dưới sự phẫn hận, không ngờ không hề đi đánh mở trận pháp, mà lại quay đầu lại ngăn cản đao quang màu tím của Diệp Mặc đang quét đến.
Nhưng chân nguyên của gã vốn dĩ vì muốn chạy thoát, có chút không trói được Vô Ảnh, nếu như vậy mà lại lấy ra một phần chân nguyên nữa để đối phó với đao quang màu tím của Diệp Mặc, Vô Ảnh trong nháy mắt liền phá tan sự trói buộc bởi chân nguyên của gã, bắt đầu cắn hút đan điền của gã.
Phi kiếm trong tay gã tu sĩ Kim Đan viên mãn lại phóng lên không trung, thậm chí còn không kịp phản ứng lại đòn của Diệp Mặc, đã bị đao quang màu tím của Diệp Mặc bao phủ hoàn toàn rồi. Trong mắt gã ngoài sự kinh hãi ra, chính là sự hối hận vô cùng.
Có lẽ gã hối hận không nên đối địch với Diệp Mặc, có lẽ gã hối hận khi vừa mới nhìn thấy Diệp Mặc, không nên để hắn bố trí trận pháp.
Những tất cả những thứ này đều đã muộn rồi.
Đao quang màu tím cuốn sương máu đầy trời, ngay sau đó, gã tu sĩ Kim Đan này liền khô quắt lại
Diệp Mặc thu hồi tấm vải ngũ sắc và nhẫn trữ vật của tên tu sĩ Kim Đan, chậm rãi thở phào một hơi, hắn không đi xem xem nhẫn trữ vật của tu sĩ Kim Đan có những gì, hắn biết bên ngoài vẫn còn một người đàn bà che mặt không rõ lai lịch nữa.
Người phụ nữ che mặt kia thấy bên trong trận pháp của Diệp Mặc không ngừng vang lên những tiếng nổ lớn, đến trận pháp cuối cùng cũng bị rung động, đang lúc cô muốn lên trên cẩn thận kiểm tra xem thế nào, trận pháp trước mắt đột nhiên biến mất, tu sĩ Trúc Cơ tầng thứ bảy xuất hiện trước mặt cô, còn tu sĩ Kim Đan viên mãn kia thì đã biến mất.
Người phụ nữ che mặt này kinh hãi nhìn Diệp Mặc một mình đi ra, còn đang thu thập trận kỳ lại, sau một lúc lâu mới do dự hỏi:
- Anh giết gã rồi? Không ngờ anh lại giết gã rồi.
Hai câu nói, hai giọng điệu khác nhau, rõ ràng sự kinh hãi của người phụ nữ này hai câu nói không thể biểu đạt hết được. Một tu sĩ Trúc Cơ tầng thứ bảy, thông qua trận pháp có thể chém giết một tu sĩ Kim Đan viên mãn, cái này bất kể là ai nói ra, cô cũng rất khó tin, nhưng điều này lại là chính mắt cô nhìn thấy.
- Đúng vậy, là tôi giết gã.
Diệp Mặc thu trận kỳ xong quay đầu nhìn người phụ nữ che mặt này, hắn dường như chưa từng gặp người này bao giờ, nhưng lại giống như đã gặp ở đâu đó.
Thấy người phụ nữ này vẫn đang chấn động, Diệp Mặc tùy ý hỏi một câu:
- Cô quen tôi sao? Hay là cô đã từng gặp tôi?
Người phụ nữ che mặt này dường như đã kịp phản ứng lại, cô thở dài thật dài, lúc này mới gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi gặp anh một lần rồi, hơn nữa tôi còn biết anh là tu sĩ của Chính Nguyên kiếm phái, lúc đó anh ở ngoài giết Lý Bách Sâm của Chính Nguyên kiếm phái. Anh thực sự không tầm thường, chỉ cần một viên "Bạo nguyên đan", không ngờ lại có thể vượt cấp giết Lý Bách Sâm – một Trúc Cơ hạng nhất của Chính Nguyên kiếm Phái.
Diệp Mặc trong lòng cả kinh, chuyện này bây giờ đương nhiên hắn không cần quan tâm, điều hắn ngạc nhiên chính là lúc đó sau khi hắn giết Lý Bách Sâm cũng đã là thế suy sức yếu. Còn người phụ nữ che mặt này lại ở một bên nhìn, chuyện này không ngờ hắn lại không biết.
Nếu lúc đó cô ta nổi lên ý ác, muốn giết hắn thì quả thực dễ như trở bàn tay. Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng không cần nói là đối thủ của cô ta, phỏng chừng đến nửa chiêu cũng không chịu được.
Người phụ nữ che mặt này dường như nhìn ra sự lo lắng của Diệp Mặc, giọng điệu bắt đầu bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói:
- Đương nhiên nếu như tôi muốn giết anh, cũng là dễ như trở bàn tay, nhưng tôi không giết anh.
- Cô là ai? Mà lại còn biết Lý Bách Sâm.
Diệp Mặc lạnh lùng nói.
Người phụ nữ che mặt này giọng điệu trở nên thản nhiên nói:
- Tôi có biết Lý Bách Sâm, bởi vì tôi cũng là đệ tử của Chính Nguyên kiếm phái. Anh nói xem tôi là một đệ tử của Chính Nguyên kiếm phái, đối mặt với kẻ giết đệ tử nòng cốt Trúc Cơ danh nhân đường của Chính Nguyên kiếm phái, tôi sẽ phải làm thế nào?
Diệp Mặc bỗng nhiên cười ha hả nói:
- Tin tức của cô cũng chẳng linh hoạt gì, tôi ngoại trừ giết Lý Bách Sâm ra, còn chém chết Lý Trường Sinh nữa.
Nói xong Diệp Mặc vẫy tay một cái, "Tử Đao" lại xuất hiện trong tay hắn, sau đó thản nhiên nói:
- Muốn lên thì nhanh một chút, tôi chờ cô.
Người phụ nữ che mặt này nghe Diệp Mặc nói vậy, lại giật mình, nhưng lại không có chút ý động thủ với Diệp Mặc, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói:
- Không ngờ anh có thể giết được Kim Đan viên mãn như Lý Trường Sinh? Không đúng, vừa nãy anh mới giết một Kim Đan viên mãn mà.
- Cô biết gã họ Lý?
Diệp Mặc ngạc nhiên hỏi một câu, lẽ ra chuyện Lý Trường Sinh họ Lý, ngoại trừ hắn và Ngu Vũ Thiên ra thì không ai biết cả, hắn không ngờ người phụ nữ che mặt này lại biết.
Người phụ nữ này không trả lời Diệp Mặc, mà lại lòng vòng với Diệp Mặc một lúc, rồi mới nói:
- Cám ơn anh đã giúp tôi giết Lý Trường Sinh, tôi tên là Phó Y Sương, hẳn là anh đã nghe qua tên tôi.
Phó Y Sương? Diệp Mặc quả thực đã nghe qua tên này rồi, hắn vừa mới đến Chân Nguyên kiếm phái liền nghe đến cái tên này. Hắn lại cẩn thận đánh giá cao thấp Phó Y Sương, lúc này mới nghi ngờ hỏi:
- Cái tên Phó Y Sương này tôi có nghe qua rồi, nhưng cô có phải là người đứng nhất ở luyện khí danh nhân đường không? Sao lại trở thành tu sĩ Kim đan rồi? Hơn nữa lại là Kim Đan tầng thứ bảy rồi nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Phó Y Sương thản nhiên cười nói:
- Hai năm trước khi tôi rời khỏi Chính Nguyên kiếm phái ra ngoài luyện đã là Trúc Cơ tầng thứ bảy rồi, đã hai năm tôi không trở về rồi.
Khi tôi thăng cấp Kim Đan tầng thứ nhất, vốn dĩ tôi muốn đuổi theo Lý Bách Sâm giết gã, nhưng không ngờ, lại nhìn thấy anh và gã đang đánh nhau.
Diệp Mặc đã hiểu ra, hóa ra Phó Y Sương này cũng có thù hằn với Lý Bách Sâm, nên mới không dám quay về Chính Nguyên kiếm phái. Cô định thăng cấp lên Kim Đan xong rồi đi xử lý Lý Bách Sâm, không ngờ lại gặp Lý Bách Sâm muốn giết mình, cuối cùng ngược lại lại bị mình giết.
Nếu nói như vậy, người phụ nữ này nghiêm khắc mà nói là sư tỷ của hắn.