Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 930: Chờ đợi Diệp Mặc



Trên một rìa sa mạc rất bình thường ở Sa Nguyên dược cốc, một Truyền Tống trận được ẩn hình đã hiển lộ ra. Nơi này đã tụ tập hơn hai mươi tu sĩ, trong đó có mười tám tu sĩ được Diệp Mặc truyền tống ra ngoài. Trừ Khâu Huyền Vũ vừa đi ra đã bỏ chạy, những người còn lại đều ở đây. Mấy người khác hẳn là được bằng hữu gọi đến giúp.
Lúc này tất cả tu sĩ đều đang ngó chừng Truyền Tống trận. Bọn họ đều đang đợi một người, đó chính là Diệp Mặc - kẻ dùng thủ đoạn vô sỉ "cướp" dược liệu của mọi người. Mục đích họ chờ Diệp Mặc ở đây đương nhiên là muốn đòi lại đồ của mình.
Rất nhiều người nhìn thấy Khâu Huyền Vũ vừa ra ngoài là đã đi, nhất thời cũng có chút xem thường y, nhưng cũng không ai nói thêm gì. Khâu Huyền Vũ đã hoàn toàn sợ Diệp Mặc, y thà rời đi cách Diệp Mặc thật xa, thà bỏ những dược liệu kia, cũng không muốn gặp lại hắn một lần.
Truyền Tống trận sáng lên lần nữa, không ngoài dự đoán của mọi người, lần này ra chính là tu sĩ Kim Đan tầng tám – Phan Dị.
Phan Dị vừa đi ra, tên tu sĩ Kim Đan tầng tám đi cùng y vội vàng tới hỏi:
- Phan sư đệ, tên kia lấy của đệ bao nhiêu?
Sắc mặt Phan Dị xanh mét, hừ một tiếng rồi mới lạnh lùng nói:
- Tám phần dược liệu, còn cả viên Linh Tinh nữa.
Hoàng Ngọc Sơn của Nam An châu thấy tất cả mọi người trừ Diệp Mặc đã ra ngoài, lập tức đứng dậy ôm quyền nói:
- Thằng nhãi họ Diệp kia cư nhiên lại dám lớn lối như vậy, dược liệu của những người có mặt tại đây cũng bị hắn lấy đi phần lớn. Hiện giờ chúng ta ở đây chỉ có một mục đích, đó chính là nghiền nát thằng nhãi đó thành mảnh nhỏ. Nhưng trước đó, ta hi vọng mọi người báo ra dược liệu mà mình tổn thất, tránh lúc phân chia dược liệu lại dẫn đến nội chiến.
Lời nói của Hoàng Ngọc Sơn lập tức nhận được sự ủng hộ của vài tên tu sĩ, bọn họ rốt rít tỏ vẻ đồng ý.
Thấy vậy, Hoàng Ngọc Sơn liền hài lòng gật đầu nói:
- Đã như vậy thì ta sẽ báo trước. Tôi bị lấy đi sáu phần dược liệu, trong đó có hai cây "Ngũ Thải liên", "Sinh Nguyên quả"…
Người ra sau Hoàng Ngọc Sơn thì không nói, nhưng người ra trước như Liễu Nguyệt Đường lại hơi kinh hãi. Cô không ngờ Diệp Mặc lại lấy của Hoàng Ngọc Sơn nhiều hơn mình.
Hoàng Ngọc Sơn nói xong, Kế Trí Nguyên lập tức đứng ra, lạnh như băng nói:
- Tôi bị lấy bảy phần rưỡi dược liệu, trong đó có một hạt Bạo Âm châu, những dược liệu này theo thứ tự là…
Liễu Nguyệt Đường đã hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Cô nghĩ tới vừa rồi Phan Dị nói bị đối phương vơ vét tám phần dược liệu, rốt cuộc cũng hiểu ra hàm ý trong câu nói của Diệp Mặc lúc cô sắp đi ra. "Cô sẽ rất nhanh biết tôi tốt với cô thế nào".
Thì ra hắn cũng không tệ với mình lắm, chỉ cầm đi năm phần dược liệu, thậm chí số lẻ cũng chừa lại cho mình.
Nghe một đám tu sĩ báo ra dược liệu mình tổn thất, bỗng nhiên Liễu Nguyệt Đường không còn cảm thấy oán hận Diệp Mặc nữa, cô mỉm cười nói với mấy sư muội bên cạnh:
- Chúng ta đi thôi.
Nhìn Liễu Nguyệt Đường dẫn theo người của Tiên Dược cốc rời đi, mặc dù rất nhiều tu sĩ ở hiện trường không rõ ràng lắm, nhưng cũng chẳng có ai chủ động yêu cầu bọn họ ở lại. Dù sao đợi lát nữa Diệp Mặc đi ra, bọn họ không cần dược liệu, vậy những người khác sẽ được nhiều thêm một ít. Đối với việc ngăn cản một tên tu sĩ Kim Đan tầng một, có thêm hay ít đi một Kim Đan viên mãn cũng không phải vấn đề gì lớn.
Liễu Nguyệt Đường và ba người đi rất xa thì Kỳ Kỳ mới không nhịn được hỏi:
- Đại sư tỷ, tại sao chị không đợi lấy lại năm phần dược liệu kia?
Liễu Nguyệt Đường cười khổ lắc đầu nói:
- Em cảm thấy có thể lấy lại được sao? Nếu ngay cả điểm này mà Diệp Mặc cũng không nghĩ tới thì hắn đã sớm bị mấy tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ kia túm đầu rồi, đâu thể lớn lối đến bây giờ được. Nếu chị đoán không sai thì mấy người này ở đây chỉ phí thời gian mà thôi, chắc hẳn sau ba ngày thì phần lớn sẽ rời đi.
- Nhưng đây là lối ra của Truyền Tống Trận mà, nhất định hắn phải đi qua nơi này nếu rời khỏi đó, chẳng lẽ hắn có thể đi ra từ chỗ khác sao?
Kỳ Kỳ vẫn khó hiểu hỏi.
Liễu Nguyệt Đường lắc lắc đầu.
- Cái đó chị cũng không rõ lắm, nhưng chị nghĩ, nếu hắn dám làm thế thì sớm đã suy tính tốt lối ra rồi. Người này tâm tư rất tỉ mỉ, lại cực kỳ xảo trá, chị tin mình sẽ không nhìn lầm hắn. Sau này nếu không phải việc gì quá quan trọng thì tận lực không nên đối địch với hắn.
Cầm Mộ Tâm không nói một lời, ban đầu sư phụ cô cũng nói như vậy với cô.

Khác với Liễu Nguyệt Đường nghĩ, Diệp Mặc cũng không có đường ra nào khác. Truyền Tống trận trong căn nhà này đã được xác định địa điểm, bản lãnh của người bày trận cao hơn hắn rất nhiều. Lấy tu vi và bản lãnh hiện giờ của hắn, căn bản không có khả năng bố trí trận pháp truyền tống ngẫu nhiên. Loại trận pháp này, nếu trong lúc bố trí có chút sai sót thì rất dễ sẽ bỏ mạng trong không gian.
Hơn nữa, bố trí trận pháp truyền tống ngẫu nhiên cần có tài liệu cấp cao, hơn nữa tu vi cũng phải cực mạnh, thành tựu trong lĩnh vực trận pháp thâm hậu. Diệp Mặc tự nhận ít nhất bây giờ hắn không bày nổi loại trận pháp này.
Nhưng Diệp Mặc cũng không quan tâm đến vấn đề truyền tống trận này lắm, linh dược hắn lấy được đã đủ nhiều rồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cũng đủ cho hắn tu luyện tới Nguyên Anh. Coi như đám người đó dùng biện pháp ngu ngốc nhất là phục sẵn ở bên ngoài thì chờ tới ba tháng sau, hắn vừa truyền tống ra ngoài thì liền bị Sa Nguyên dược cốc đưa đi.
Diệp Mặc biết mấy tên tu sĩ Nam An châu không thể bị đưa đến Bắc Vọng châu, cho nên hắn chỉ cần lo lắng về gã Kế Trí Nguyên mà thôi.
Diệp Mặc đem những chuyện này tạm gác sang một bên, đi đến dược viên đã bị phá tan tành. Quả nhiên khi Diệp Mặc vừa tiến vào thì đã cảm nhận được linh khí cực kỳ nồng hậu. Hiện giờ chỗ này đã không có linh thảo mà linh khí vẫn nồng đậm như vậy, tuyệt đối là có vấn đề.
Thần thức của Diệp Mặc đi dọc theo dược viên, mặc dù hắn chỉ là Kim Đan tầng một nhưng thần thức đã tương đương với tu sĩ Kim Đan trung kỳ. Nhưng cho dù là vậy, thần thức của hắn tiến vào dưới đất được khoảng hơn mười dặm thì đã không thể đi tiếp nữa.
Thần thức không thể đi tiếp xuống, Diệp Mặc liền dứt khoát độn thổ. Khi Diệp Mặc càng xuống sâu thì lại càng cảm thấy sự nồng đậm của linh khí.
Một canh giờ sau, Diệp Mặc ngừng lại. Hắn đã hoàn toàn hiểu nguồn gốc mà linh khí phát ra. Sâu dưới lòng đất này không ngờ là một linh mạch, mặc dù chỉ là linh mạch hạ phẩm, nhưng Diệp Mặc lại cảm giác được linh mạch này chắc chỉ cần tích lũy chừng mười năm nữa là có thể thăng cấp lên linh mạch trung phẩm.
Thì ra là vậy, trong lòng Diệp Mặc trở nên kích động, đồng thời cũng nghĩ mình làm sao mang đi một linh mạch lớn như vậy?
Gần như cùng lúc với việc phát hiện ra linh mạch, Diệp Mặc cũng hiểu tuyệt đối không phải chỉ mình hắn phát hiện ra nơi đây có linh mạch. Sau khi nhìn thấy linh mạch hắn mới biết, tu sĩ tiến vào trong bí cảnh tuyệt đối đã sớm biết nơi đây có linh mạch. Chỉ là bọn họ không có cách nào mang nó đi nên cho dù trong lòng kích động nhưng cũng làm bộ như không có gì.
Diệp Mặc hơi suy nghĩ một chút thì đã thông suốt, sở dĩ bọn họ giả như không phát hiện ra nơi này có linh mạch, không phải là vì không muốn nó, mà là chờ sau khi Sa Nguyên dược cốc đóng cửa thì sẽ hồi báo lên việc nơi này có linh mạch. Sau đó, đợi lần sau tiến vào nơi này sẽ nghĩ cách mang nó đi.
Bất cứ kẻ nào cũng biết giá trị của một linh mạch, tuyệt đối không thể dùng linh thạch để cân nhắc nó được. Cho dù là Tông môn năm sao thì cũng chưa chắc đã có một linh mạch tốt. Chỉ có những tông môn nội tình thâm hậu kia mới có linh mạch. Mặc dù Diệp Mặc nghe nói Tông môn sáu sao đã có linh mạch trung phẩm, nhưng dù sao đó cũng chỉ là nghe nói mà thôi, hắn chưa từng nhìn thấy linh mạch. Xác thực mà nói, đây là lần đầu Diệp Mặc nhìn thấy linh mạch. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nhất định phải đem linh mạch này mang đi, đây là ý niệm duy nhất trong đầu Diệp Mặc. Có linh mạch này, cho dù hắn tùy ý tìm một chỗ thì cũng có thể tu luyện.
Mặc dù hắn còn một ít linh tủy, nhưng Diệp Mặc biết hắn tu luyện tiêu hao quá lớn. Ban đầu chẳng qua là từ Trúc Cơ tầng bảy tu luyện tới Trúc Cơ đại viên mãn mà đã tiêu hao mất một phần năm. Hiện giờ hắn đã kết Đan, nếu sử dụng linh tủy tu luyện thì nói không chừng chỉ có thể giúp hắn tăng lên Kim Đan tầng ba mà thôi, thậm chí ngay cả Kim Đan trung kỳ cũng không thể đạt tới.
Mà hiệu quả tu luyện ở linh mạch dù không bằng được linh tủy, nhưng hơn ở chỗ linh khí ẩn chứa bên trong rất nhiều.
Diệp Mặc lập tức tiến vào Thế giới trang vàng, hắn biết nếu muốn mang linh mạch này đi thì chỉ có thể dựa vào Thế giới trang vàng mà thôi.
Khi Diệp Mặc tiến vào Thế giới trang vàng thì liền kinh ngạc phát hiện, Thế giới trang vàng của hắn cư nhiên lại lớn thêm mấy lần. Mặc dù Diệp Mặc biết hắn đột phá Kim Đan thì Thế giới trang vàng nhất định sẽ lớn thêm, nhưng lúc hắn đột phá Trúc Cơ thì tăng thêm cũng không rõ ràng như vậy. Nếu như Thế giới trang vàng không phải của hắn, Diệp Mặc thậm chí còn hoài nghi thần thức của mình không thể quét được hết nơi đây.
Mặc dù bên trong vẫn là một mảnh u ám, nhưng Diệp Mặc biết đây là do Thế giới trang vàng còn chưa hoàn thiện.
Hắn tùy ý quét một chút, lại phát hiện Ngân tử đang ngồi trong Linh Tủy trì, lớp lông trên người dường như lại thêm trắng.
- Mày là yêu thú?
Diệp Mặc ngơ ngắc nhìn con chim to lớn ngồi trong Linh Tủy trì, bất giác hỏi ra một câu. Hắn không ngờ rằng một con chim mình mang từ địa cầu tới lại vì Linh Tủy trì mà biến thành yêu thú cấp một? Hoặc là nói chính bản thân nó vốn là yêu thú?
Ban đầu, khi Ninh Khinh Tuyết mới vừa có được Ngân tử thì Diệp Mặc còn tưởng đây là Thanh Loan. Bây giờ nhìn lại thì hẳn là không phải, lông của Thanh Loan cuối cùng sẽ biến thành màu xanh, mà Ngân tử thì lại ngày càng trắng, hiển nhiên nó không phải là Thanh Loan.
Nghe Diệp Mặc nói, Ngân Tử tựa như có chút khinh thường nhìn Diệp Mặc một cái, vẫn ở nguyên trong Linh Tủy trì.
Diệp Mặc không để ý tới Ngân Tử nữa, hắn nhìn Thế giới trang vàng đã trở nên lớn như vậy, đừng bảo để một linh mạch, cho dù có để một ngàn hay mười ngàn linh mạch cũng đủ. Hiện giờ điều hắn cần làm là đưa linh mạch kia vào Thế giới trang vàng như thế nào mà thôi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...