Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 887: Lôi kiếp
Mặc dù biết trên người Trương Thừa Phong nhất định có một lượng lớn linh thạch, nhưng Diệp Mặc căn bản không có ý mượn linh thạch của gã, nếu như gã muốn giúp đỡ, gã nhất định sẽ lấy linh thạch ra, nếu như gã không chủ động giúp, hắn lại hỏi mượn, vậy thì lại đắc tội với tên tiểu nhân này.
Hơn nữa Diệp Mặc cũng biết, suy nghĩ và diện mạo của con người này hoàn toàn trái ngược. Gã tuyệt đối không muốn Ngu Vũ Thiên kết anh thành công.
Nhan Tranh trái lại sẽ mượn, nhưng Diệp Mặc cũng không hỏi mượn Nhan Tranh. Nhan Tranh chỉ là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, cho dù anh ta có linh thạch, cũng sẽ chẳng có là bao. Nhưng Nhan Tranh lại bước đến trước mặt Diệp Mặc lấy túi trữ vật đưa cho Diệp Mặc nói:
- Chỗ linh thạch này anh lấy dùng trước đi, nếu không đủ tôi sẽ lập tức quay về lấy một ít nữa mang đến.
Diệp Mặc nhận lấy túi trữ vật kiểm tra một chút, phát hiện bên trong thậm chí có năm mươi nghìn linh thạch thượng phẩm. Diệp Mặc trong lòng cực kỳ kinh ngạc, Nhan Tranh chỉ là một quản gia, sao anh ta lại có nhiều linh thạch như vậy? Phải biết rằng năm mươi nghìn linh thạch thượng phẩm giúp được Ngu Vũ Thiên rất nhiều so với năm trăm nghìn linh thạch trung phẩm.
- Anh Nhan, cám ơn anh, Diệp Mặc sau này tất hậu tạ.
Diệp Mặc biết lúc này không phải là lúc khách sáo, hắn trực tiếp nhận lấy linh thạch. Có linh thạch rồi trong lòng Diệp Mặc rất yên tâm, hắn liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy Trương Thừa Phong đang nói chuyện cùng với mấy tu sĩ Kim Đan sơ kỳ như không có chuyện gì xảy ra, cứ như căn bản không biết Ngu Vũ Thiên đang gặp khó khăn vậy.
Diệp Mặc trong lòng cười khẩy một cái, gã họ Trương này lấy không một viên Trú Nhan Đan của hắn, không ngờ lại vô tình như vậy.
Nhan Tranh khẽ mỉm cười đang định nói chuyện, lại nghe thấy bên cạnh có một tiếng hừ lạnh rồi nói:
- Nhan Quản sự, không ngờ anh lại lấy linh thạch của "Tiên bảo lâu" cho người khác. Ha ha, anh giỏi đấy…
Nhan Tranh nhìn thấy người vừa nói, cau mày lạnh giọng nói:
- Phỉ quản gia, anh có chính mắt mình nhìn thấy tôi lấy linh thạch của "Tiên bảo lâu" không? Đó đều là đồ của tôi, tôi tặng cho Diệp Mặc chẳng lẽ lại không được?
Diệp Mặc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh nói chuyện, mặt mũi bóng loáng, người giống như một con lợn béo vậy. Cái bụng béo to, hai con mắt tam giác khiến cho người khác nhìn đã không ưa. Nếu như nói Trương Thừa Phong là một anh chàng đẹp trai, thì Phỉ quản sự tuyệt đối lại là một tên xấu nhất mà Diệp Mặc đã từng gặp.
Phỉ quản gia thấy Diệp Mặc nhìn về hướng gã. Khinh thường cười khẩy một tiếng nói:
- Vậy sao, sao tôi lại nghe nói địa bàn của "Ngành Dược Hoa Hạ" là do Nhan quản sự tự mình tặng cho nhỉ? Chẳng lẽ tôi lại nghe nhầm hay sao, chẳng phải miếng đất đó mà miếng đất tư nhân của Nhan quản sự hay sao?
Nhan Tranh không còn mặt mũi gì trước mặt Diệp Mặc. Thẳng thắn lạnh lùng nói:
- Là tôi tặng thì anh làm sao? Phỉ Du, anh có tư cách gì mà hỏi đến quyết định của tôi? Đừng để cho mình không còn mặt mũi nào như thế.
Phỉ Du điềm nhiên như không có chuyện gì cười một tiếng nói:
- Tôi chỉ sợ có người ăn lương ở một nơi lại làm cho người khác, nói không chừng ngày nào đó kẻ đứng sau ngã rồi, tôi xem mấy người có còn tư cách gì để kiêu ngạo không.
Phì Du*? Diệp Mặc nhìn quản sự dầu mỡ bóng loáng, trong lòng cảm thấy chán ghét, người này tên Phì Du quả thực đặt không sai tên chút nào.
* "Phì Du" tức dầu mỡ, đồng âm với "Phỉ Du"
Nhan Tranh cũng không để ý đến gã nữa, mà chắp tay xin lỗi Diệp Mặc:
- Anh Diệp, thật ngại quá.
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng nói:
- Anh Nhan yên tâm, tôi cũng không so đo với một con chó sủa bậy làm gì.
Phỉ Du nghe xong câu nói của Diệp Mặc sắc mặt tối sầm lại. Há miệng ra định nói gì đó, nhưng lại bị Diệp Mặc ngắt lời. Diệp Mặc không thèm nhìn gã, mà nói với Chân Tiểu San:
- Chị Chân, chị phụ trách bên ngoài trận pháp, chỉ cần có người tiến vào khoảng một km, lập tức giết không tha, tôi đi xem chị Ngu thế nào.
Thấy Diệp Mặc lại tiến vào trận pháp, Phỉ Du sắc mặt thay đổi vài lần, dường như lại nghĩ đến chuyện gì đó, khóe miệng lại hiện lên nụ cười khẩy, không nói gì thêm nữa.
Đến khi Diệp Mặc tiến vào trận pháp. Trương Thừa Phong mới để ý đến Diệp Mặc, mặt mày vẫn hớn hở, dường như vì Ngu Vũ Thiên mà cảm thấy vui mừng.
…
Sau khi Ngu Vũ Thiên ném linh thạch của mình vào Tụ Linh trận, cảm giác được linh khí tràn trề, Kim Đan vỡ vụn lại chậm rãi kết lại, tạo thành hình dáng Nguyên Anh, trong lòng cô không có bất kì dao động nào, toàn tâm toàn ý vận chuyển pháp quyết ngưng tụ Nguyên Anh.
Diệp Mặc phát hiện ra trên đỉnh đầu Ngu Vũ Thiên có lốc xoáy linh khí khổng lồ, lập tức biết đây chính là thời điểm mấu chốt của Ngu Vũ Thiên ngưng anh, lúc này chắc chắn cần một lượng lớn linh khí. Hắn không nghĩ ngợi gì, lấy tất cả linh thạch trên người mình và cả linh thạch mà Nhan Tranh đưa cho hắn ném toàn bộ vào Tụ Linh trận.
Thấy Diệp Mặc trong chốc lát lấy ra gần triệu linh thạch trung phẩm, năm mươi nghìn linh thạch thượng phẩm, những người xung quanh ngạc nhiên thán phục. Nếu như số linh thạch này là Ngu Vũ Thiên lấy ra thì không phải nói, số linh thạch này đối với tu sĩ Kim Đan thì cũng không là gì, nhưng đối với tu sĩ Trúc Cơ mà nói, đây tuyệt đối là một tài sản khổng lồ.
Sắc mặt Trương Thừa Phong vẫn bình thường khi thấy Diệp Mặc lấy ra nhiều linh thạch như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, gã biết Nhan Tranh lấy linh thạch ra đưa cho Diệp Mặc, nhưng không ngờ trên người Diệp Mặc lại có nhiều linh thạch đến vậy. Chẳng lẽ "Ngành Dược Hoa Hạ" lại kiếm được như vậy sao? Trương Thừa Phong cảm thấy gã hình như phải đi tìm hiểu "Ngành Dược Hoa Hạ" một chút rồi.
Cảm nhận được linh khí bỗng chốc nhiều lên hẳn, Ngu Vũ Thiên nhìn Diệp Mặc gật gật đầu, trong lòng lại càng cảm kích. Không phải cô không chuẩn bị linh thạch, mà là vì tài lực của cô thực có hạn.
Ầm.
Lốc xoáy linh khí trên bầu trời trở nên kích động, dường như có tia chớp trên không trung.
Tất cả mọi người biết lôi kiếp sắp tới rồi, Diệp Mặc khẩn trương về cửa trận dẫn lôi ngồi xuống. Những tu sĩ xung quanh thấy Diệp Mặc không ngờ lại ở dưới lôi kiếp của tu sĩ Nguyên Anh không lui ra ngoài, lập tức đều kinh hãi nhìn chằm chằm Diệp Mặc.
Sắc mặt Ngu Vũ Thiên không chút thay đổi, giơ tay một thanh lam quang kiếm hiện trên đỉnh đầu, thân người vừa động, trên người hiện lên một bộ linh giáp màu lam nhạt.
Diệp Mặc nhìn thấy mừng rỡ, hắn cho rằng Ngu Vũ Thiên nhiều nhất chỉ là một thanh linh khí mà thôi, nhưng không tưởng tượng được Ngu Vũ Thiên không ngờ còn chuẩn bị một bộ hộ giáp linh khí hạ phẩm, đây tuyệt đối là một tin tốt. Còn thanh phi kiếm kia của cô, không ngờ lại là linh khí thượng phẩm rồi.
Diệp Mặc thầm gật đầu, tu sĩ Kim Đan cho dù có nghèo đi nữa, cũng có chút nội tình.
Xẹt xẹt…Diệp Mặc vừa mới nghĩ đến đây, chín tia sét đánh xuống, không lệch tí nào đánh vào người và phi kiếm của cô.
Diệp Mặc không khởi động trận pháp dẫn lôi, hắn biết ba tia sét đầu tiên này cần phải để cho Ngu Vũ Thiên tự mình chống đỡ, nếu như đến ba đường sét này mà cô cũng không đỡ được, thì trận pháp dẫn lôi của mình cũng không có tác dụng gì mấy. Trận pháp dẫn lôi của hắn đối mặt với lôi kiếp của tu sĩ Nguyên Anh, nhiều lắm cũng chỉ dẫn động một lần mà thôi.
Sau khi chín tia sét đánh xuống, tóc tai của Ngu Vũ Thiên trở nên bù xù, nhưng Diệp Mặc lại chú ý đến hộ giáp của cô chỉ có chút rạn nứt mà thôi. Diệp Mặc trong lòng mừng thầm, xem ra chị Ngu chống đỡ lôi kiếp thứ nhất cũng nhẹ nhàng.
Lôi kiếp thứ nhất qua đi, Ngu Vũ Thiên cũng rất hài lòng, cô cũng đã có chút lòng tin để vượt qua Tứ Cửu lôi kiếp.
Lôi kiếp lần thứ hai dường như còn chậm hơn so với lôi kiếp thứ nhất, trên không trung hiện lên tia sét to khoảng bằng nén nhang, đang lúc Diệp Mặc cho rằng lôi kiếp này còn muốn nổi lên một lúc nữa, chín tia sét lớn chừng ngón cái đánh xuống.
Ầm, ầm…
Lôi kiếp dường như muốn đánh cho Ngu Vũ Thiên rơi xuống dưới nền đất, toàn bộ tập trung đánh vào người cô. Trong lòng Diệp Mặc chợt nhói lên, hắn không ngờ lần lôi kiếp thứ hai lại mạnh hơn lần thứ nhất nhiều đến vậy.
Giữa ánh sáng xanh, Diệp Mặc ngửi thấy có mùi khét, lập tức Diệp Mặc thấy tóc của Ngu Vũ Thiên cháy thành màu đen, còn hộ giáp trên người cô đã nứt thành hình mạng nhện. Diệp Mặc có thể khẳng định, tấm hộ giáp này của cô không thể chống nổi lôi kiếp lần thứ ba.
Mà Diệp Mặc vừa nghĩ đến đây, tia sét lần thứ ba mang theo ánh sáng màu lam giáng xuống, đồng thời đường sét to bằng ngón tay cái đánh thẳng vào người Ngu Vũ Thiên. Cái nằm ngoài dự đoán của Diệp Mặc chính là, lôi kiếp lần thứ ba này không ngờ không phải một lần chín đường sét, mà mới có một tia xuống trước.
Răng rắc một tiếng, hộ giáp linh khí của Ngu Vũ Thiên kêu răng rắc rồi vỡ, tám tia sét còn lại liền đánh xuống ngay sau đó, Ngu Vũ Thiên biến sắc, lập tức phóng phi kiếm trong tay ra.
Ầm… răng rắc…
Ngu Vũ Thiên phun ra một ngụm máu tươi, hộ giáp và thanh phi kiếm trong tay cô cùng lúc vỡ vụn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, mặc dù Ngu Vũ Thiên đã trải qua ba lần lôi kiếp, nhưng hộ giáp và phi kiếm của cô không còn, lần lôi kiếp thứ tư mạnh nhất này cô có thể vượt qua không?
Tất cả mọi người đều nhìn thấy sức mạnh khủng khiếp của lôi kiếp lần thứ ba, một số người tâm trí không vững, lòng tin lại càng bị đả kích lớn.
Vượt ngoài dự đoán của mọi người chính là, đường sét lần thứ tư này lại chậm chạp không có chút động tĩnh nào. Ngu Vũ Thiên lại nuốt thêm mấy viên đan dược, đồng thời vận chuyển pháp quyết, rút ngắn quá trình hình thành Nguyên Anh.
Nhưng những người xung quanh lại nhìn thấy sắc mặt Ngu Vũ Thiên rất cổ quái, Diệp Mặc giật mình, chẳng lẽ lôi kiếp lần thứ tư này lại là tâm lôi kiếp?
Sau ba nén nhan, Ngu Vũ Thiên bỗng nhiên lại phát ra tiếng huýt gió thanh thúy, đồng thời tế ra một tấm khiên tròn màu xám. Trong tay lại xuất hiện một phi kiếm linh khí, nhưng chất lượng của thanh phi kiếm lần này không giống thanh lần trước, biến thành linh khí trung phẩm.
Khi Diệp Mặc thấy khiên tròn, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra Ngu Vũ Thiên chuẩn bị ngoài sức hắn tưởng tượng.
Còn Trương Thừa Phong vừa nãy cười khẩy thấy Ngu Vũ Thiên xuất ra khiên tròn, sắc mặt lập tức biến đổi, gã đã từng chứng kiến lôi kiếp Nguyên Anh, sau khi lôi kiếp lần thứ ba phá hủy tất cả những gì Ngu Vũ Thiên có, gã đã nhận định Ngu Vũ Thiên độ kiếp đã thất bại rồi. Nhưng không ngờ, cô vẫn còn tấm chắn linh khí và phi kiếm.
Không trung vốn đang yên tĩnh, ba tia sét không hề có chút điềm báo bỗng đánh xuống, khiến Trương Thừa Phong không có cách nào suy nghĩ tiếp được nữa.
Ầm đùng đùng…
Ba tia sét đầu tiên của lôi kiếp lần thứ tư đã lợi hại hơn lôi kiếp lần thứ ba, ba tia sét này vừa mới đánh xuống, khiên tròn của Ngu Vũ Thiên đã bị rạn nứt. Còn phi kiếm của cô thì cũng đầy vết rạn.
Sắc mặt Ngu Vũ Thiên biến đổi, cô thật không ngờ lôi kiếp lần thứ tư lại lợi hại như vậy, chỉ cần ba tia sét đầu đánh xuống đã khiến những thứ cuối cùng mà cô chuẩn bị không còn tác dụng nữa rồi.
Không đợi cô hoàn toàn tỉnh táo lại, lại thêm ba tia sét tiếp tục đánh xuống.
Răng rắc…bặt…
Khi Trương Thừa Phong thấy khiên tròn và phi kiếm của Ngu Vũ Thiên lại lần nữa vỡ tung, lại thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô vẫn không thể vượt qua được trận lôi kiếp cuối cùng.
Ầm.
Diệp Mặc thấy Ngu Vũ Thiên bị ba tia sét đánh xuống đất, trong lòng kinh hãi, càng không cần suy nghĩ gì khởi động trận pháp dẫn lôi. Hắn biết rằng lôi kiếp cuối cùng tổng cộng có chín tia sét, đây mới là tia thứ sáu, nếu như hắn không giúp, ba tia sét cuối cùng Ngu Vũ Thiên tuyệt đối không chống đỡ nổi.
Hơn nữa Diệp Mặc cũng biết, suy nghĩ và diện mạo của con người này hoàn toàn trái ngược. Gã tuyệt đối không muốn Ngu Vũ Thiên kết anh thành công.
Nhan Tranh trái lại sẽ mượn, nhưng Diệp Mặc cũng không hỏi mượn Nhan Tranh. Nhan Tranh chỉ là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, cho dù anh ta có linh thạch, cũng sẽ chẳng có là bao. Nhưng Nhan Tranh lại bước đến trước mặt Diệp Mặc lấy túi trữ vật đưa cho Diệp Mặc nói:
- Chỗ linh thạch này anh lấy dùng trước đi, nếu không đủ tôi sẽ lập tức quay về lấy một ít nữa mang đến.
Diệp Mặc nhận lấy túi trữ vật kiểm tra một chút, phát hiện bên trong thậm chí có năm mươi nghìn linh thạch thượng phẩm. Diệp Mặc trong lòng cực kỳ kinh ngạc, Nhan Tranh chỉ là một quản gia, sao anh ta lại có nhiều linh thạch như vậy? Phải biết rằng năm mươi nghìn linh thạch thượng phẩm giúp được Ngu Vũ Thiên rất nhiều so với năm trăm nghìn linh thạch trung phẩm.
- Anh Nhan, cám ơn anh, Diệp Mặc sau này tất hậu tạ.
Diệp Mặc biết lúc này không phải là lúc khách sáo, hắn trực tiếp nhận lấy linh thạch. Có linh thạch rồi trong lòng Diệp Mặc rất yên tâm, hắn liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy Trương Thừa Phong đang nói chuyện cùng với mấy tu sĩ Kim Đan sơ kỳ như không có chuyện gì xảy ra, cứ như căn bản không biết Ngu Vũ Thiên đang gặp khó khăn vậy.
Diệp Mặc trong lòng cười khẩy một cái, gã họ Trương này lấy không một viên Trú Nhan Đan của hắn, không ngờ lại vô tình như vậy.
Nhan Tranh khẽ mỉm cười đang định nói chuyện, lại nghe thấy bên cạnh có một tiếng hừ lạnh rồi nói:
- Nhan Quản sự, không ngờ anh lại lấy linh thạch của "Tiên bảo lâu" cho người khác. Ha ha, anh giỏi đấy…
Nhan Tranh nhìn thấy người vừa nói, cau mày lạnh giọng nói:
- Phỉ quản gia, anh có chính mắt mình nhìn thấy tôi lấy linh thạch của "Tiên bảo lâu" không? Đó đều là đồ của tôi, tôi tặng cho Diệp Mặc chẳng lẽ lại không được?
Diệp Mặc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh nói chuyện, mặt mũi bóng loáng, người giống như một con lợn béo vậy. Cái bụng béo to, hai con mắt tam giác khiến cho người khác nhìn đã không ưa. Nếu như nói Trương Thừa Phong là một anh chàng đẹp trai, thì Phỉ quản sự tuyệt đối lại là một tên xấu nhất mà Diệp Mặc đã từng gặp.
Phỉ quản gia thấy Diệp Mặc nhìn về hướng gã. Khinh thường cười khẩy một tiếng nói:
- Vậy sao, sao tôi lại nghe nói địa bàn của "Ngành Dược Hoa Hạ" là do Nhan quản sự tự mình tặng cho nhỉ? Chẳng lẽ tôi lại nghe nhầm hay sao, chẳng phải miếng đất đó mà miếng đất tư nhân của Nhan quản sự hay sao?
Nhan Tranh không còn mặt mũi gì trước mặt Diệp Mặc. Thẳng thắn lạnh lùng nói:
- Là tôi tặng thì anh làm sao? Phỉ Du, anh có tư cách gì mà hỏi đến quyết định của tôi? Đừng để cho mình không còn mặt mũi nào như thế.
Phỉ Du điềm nhiên như không có chuyện gì cười một tiếng nói:
- Tôi chỉ sợ có người ăn lương ở một nơi lại làm cho người khác, nói không chừng ngày nào đó kẻ đứng sau ngã rồi, tôi xem mấy người có còn tư cách gì để kiêu ngạo không.
Phì Du*? Diệp Mặc nhìn quản sự dầu mỡ bóng loáng, trong lòng cảm thấy chán ghét, người này tên Phì Du quả thực đặt không sai tên chút nào.
* "Phì Du" tức dầu mỡ, đồng âm với "Phỉ Du"
Nhan Tranh cũng không để ý đến gã nữa, mà chắp tay xin lỗi Diệp Mặc:
- Anh Diệp, thật ngại quá.
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng nói:
- Anh Nhan yên tâm, tôi cũng không so đo với một con chó sủa bậy làm gì.
Phỉ Du nghe xong câu nói của Diệp Mặc sắc mặt tối sầm lại. Há miệng ra định nói gì đó, nhưng lại bị Diệp Mặc ngắt lời. Diệp Mặc không thèm nhìn gã, mà nói với Chân Tiểu San:
- Chị Chân, chị phụ trách bên ngoài trận pháp, chỉ cần có người tiến vào khoảng một km, lập tức giết không tha, tôi đi xem chị Ngu thế nào.
Thấy Diệp Mặc lại tiến vào trận pháp, Phỉ Du sắc mặt thay đổi vài lần, dường như lại nghĩ đến chuyện gì đó, khóe miệng lại hiện lên nụ cười khẩy, không nói gì thêm nữa.
Đến khi Diệp Mặc tiến vào trận pháp. Trương Thừa Phong mới để ý đến Diệp Mặc, mặt mày vẫn hớn hở, dường như vì Ngu Vũ Thiên mà cảm thấy vui mừng.
…
Sau khi Ngu Vũ Thiên ném linh thạch của mình vào Tụ Linh trận, cảm giác được linh khí tràn trề, Kim Đan vỡ vụn lại chậm rãi kết lại, tạo thành hình dáng Nguyên Anh, trong lòng cô không có bất kì dao động nào, toàn tâm toàn ý vận chuyển pháp quyết ngưng tụ Nguyên Anh.
Diệp Mặc phát hiện ra trên đỉnh đầu Ngu Vũ Thiên có lốc xoáy linh khí khổng lồ, lập tức biết đây chính là thời điểm mấu chốt của Ngu Vũ Thiên ngưng anh, lúc này chắc chắn cần một lượng lớn linh khí. Hắn không nghĩ ngợi gì, lấy tất cả linh thạch trên người mình và cả linh thạch mà Nhan Tranh đưa cho hắn ném toàn bộ vào Tụ Linh trận.
Thấy Diệp Mặc trong chốc lát lấy ra gần triệu linh thạch trung phẩm, năm mươi nghìn linh thạch thượng phẩm, những người xung quanh ngạc nhiên thán phục. Nếu như số linh thạch này là Ngu Vũ Thiên lấy ra thì không phải nói, số linh thạch này đối với tu sĩ Kim Đan thì cũng không là gì, nhưng đối với tu sĩ Trúc Cơ mà nói, đây tuyệt đối là một tài sản khổng lồ.
Sắc mặt Trương Thừa Phong vẫn bình thường khi thấy Diệp Mặc lấy ra nhiều linh thạch như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, gã biết Nhan Tranh lấy linh thạch ra đưa cho Diệp Mặc, nhưng không ngờ trên người Diệp Mặc lại có nhiều linh thạch đến vậy. Chẳng lẽ "Ngành Dược Hoa Hạ" lại kiếm được như vậy sao? Trương Thừa Phong cảm thấy gã hình như phải đi tìm hiểu "Ngành Dược Hoa Hạ" một chút rồi.
Cảm nhận được linh khí bỗng chốc nhiều lên hẳn, Ngu Vũ Thiên nhìn Diệp Mặc gật gật đầu, trong lòng lại càng cảm kích. Không phải cô không chuẩn bị linh thạch, mà là vì tài lực của cô thực có hạn.
Ầm.
Lốc xoáy linh khí trên bầu trời trở nên kích động, dường như có tia chớp trên không trung.
Tất cả mọi người biết lôi kiếp sắp tới rồi, Diệp Mặc khẩn trương về cửa trận dẫn lôi ngồi xuống. Những tu sĩ xung quanh thấy Diệp Mặc không ngờ lại ở dưới lôi kiếp của tu sĩ Nguyên Anh không lui ra ngoài, lập tức đều kinh hãi nhìn chằm chằm Diệp Mặc.
Sắc mặt Ngu Vũ Thiên không chút thay đổi, giơ tay một thanh lam quang kiếm hiện trên đỉnh đầu, thân người vừa động, trên người hiện lên một bộ linh giáp màu lam nhạt.
Diệp Mặc nhìn thấy mừng rỡ, hắn cho rằng Ngu Vũ Thiên nhiều nhất chỉ là một thanh linh khí mà thôi, nhưng không tưởng tượng được Ngu Vũ Thiên không ngờ còn chuẩn bị một bộ hộ giáp linh khí hạ phẩm, đây tuyệt đối là một tin tốt. Còn thanh phi kiếm kia của cô, không ngờ lại là linh khí thượng phẩm rồi.
Diệp Mặc thầm gật đầu, tu sĩ Kim Đan cho dù có nghèo đi nữa, cũng có chút nội tình.
Xẹt xẹt…Diệp Mặc vừa mới nghĩ đến đây, chín tia sét đánh xuống, không lệch tí nào đánh vào người và phi kiếm của cô.
Diệp Mặc không khởi động trận pháp dẫn lôi, hắn biết ba tia sét đầu tiên này cần phải để cho Ngu Vũ Thiên tự mình chống đỡ, nếu như đến ba đường sét này mà cô cũng không đỡ được, thì trận pháp dẫn lôi của mình cũng không có tác dụng gì mấy. Trận pháp dẫn lôi của hắn đối mặt với lôi kiếp của tu sĩ Nguyên Anh, nhiều lắm cũng chỉ dẫn động một lần mà thôi.
Sau khi chín tia sét đánh xuống, tóc tai của Ngu Vũ Thiên trở nên bù xù, nhưng Diệp Mặc lại chú ý đến hộ giáp của cô chỉ có chút rạn nứt mà thôi. Diệp Mặc trong lòng mừng thầm, xem ra chị Ngu chống đỡ lôi kiếp thứ nhất cũng nhẹ nhàng.
Lôi kiếp thứ nhất qua đi, Ngu Vũ Thiên cũng rất hài lòng, cô cũng đã có chút lòng tin để vượt qua Tứ Cửu lôi kiếp.
Lôi kiếp lần thứ hai dường như còn chậm hơn so với lôi kiếp thứ nhất, trên không trung hiện lên tia sét to khoảng bằng nén nhang, đang lúc Diệp Mặc cho rằng lôi kiếp này còn muốn nổi lên một lúc nữa, chín tia sét lớn chừng ngón cái đánh xuống.
Ầm, ầm…
Lôi kiếp dường như muốn đánh cho Ngu Vũ Thiên rơi xuống dưới nền đất, toàn bộ tập trung đánh vào người cô. Trong lòng Diệp Mặc chợt nhói lên, hắn không ngờ lần lôi kiếp thứ hai lại mạnh hơn lần thứ nhất nhiều đến vậy.
Giữa ánh sáng xanh, Diệp Mặc ngửi thấy có mùi khét, lập tức Diệp Mặc thấy tóc của Ngu Vũ Thiên cháy thành màu đen, còn hộ giáp trên người cô đã nứt thành hình mạng nhện. Diệp Mặc có thể khẳng định, tấm hộ giáp này của cô không thể chống nổi lôi kiếp lần thứ ba.
Mà Diệp Mặc vừa nghĩ đến đây, tia sét lần thứ ba mang theo ánh sáng màu lam giáng xuống, đồng thời đường sét to bằng ngón tay cái đánh thẳng vào người Ngu Vũ Thiên. Cái nằm ngoài dự đoán của Diệp Mặc chính là, lôi kiếp lần thứ ba này không ngờ không phải một lần chín đường sét, mà mới có một tia xuống trước.
Răng rắc một tiếng, hộ giáp linh khí của Ngu Vũ Thiên kêu răng rắc rồi vỡ, tám tia sét còn lại liền đánh xuống ngay sau đó, Ngu Vũ Thiên biến sắc, lập tức phóng phi kiếm trong tay ra.
Ầm… răng rắc…
Ngu Vũ Thiên phun ra một ngụm máu tươi, hộ giáp và thanh phi kiếm trong tay cô cùng lúc vỡ vụn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, mặc dù Ngu Vũ Thiên đã trải qua ba lần lôi kiếp, nhưng hộ giáp và phi kiếm của cô không còn, lần lôi kiếp thứ tư mạnh nhất này cô có thể vượt qua không?
Tất cả mọi người đều nhìn thấy sức mạnh khủng khiếp của lôi kiếp lần thứ ba, một số người tâm trí không vững, lòng tin lại càng bị đả kích lớn.
Vượt ngoài dự đoán của mọi người chính là, đường sét lần thứ tư này lại chậm chạp không có chút động tĩnh nào. Ngu Vũ Thiên lại nuốt thêm mấy viên đan dược, đồng thời vận chuyển pháp quyết, rút ngắn quá trình hình thành Nguyên Anh.
Nhưng những người xung quanh lại nhìn thấy sắc mặt Ngu Vũ Thiên rất cổ quái, Diệp Mặc giật mình, chẳng lẽ lôi kiếp lần thứ tư này lại là tâm lôi kiếp?
Sau ba nén nhan, Ngu Vũ Thiên bỗng nhiên lại phát ra tiếng huýt gió thanh thúy, đồng thời tế ra một tấm khiên tròn màu xám. Trong tay lại xuất hiện một phi kiếm linh khí, nhưng chất lượng của thanh phi kiếm lần này không giống thanh lần trước, biến thành linh khí trung phẩm.
Khi Diệp Mặc thấy khiên tròn, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra Ngu Vũ Thiên chuẩn bị ngoài sức hắn tưởng tượng.
Còn Trương Thừa Phong vừa nãy cười khẩy thấy Ngu Vũ Thiên xuất ra khiên tròn, sắc mặt lập tức biến đổi, gã đã từng chứng kiến lôi kiếp Nguyên Anh, sau khi lôi kiếp lần thứ ba phá hủy tất cả những gì Ngu Vũ Thiên có, gã đã nhận định Ngu Vũ Thiên độ kiếp đã thất bại rồi. Nhưng không ngờ, cô vẫn còn tấm chắn linh khí và phi kiếm.
Không trung vốn đang yên tĩnh, ba tia sét không hề có chút điềm báo bỗng đánh xuống, khiến Trương Thừa Phong không có cách nào suy nghĩ tiếp được nữa.
Ầm đùng đùng…
Ba tia sét đầu tiên của lôi kiếp lần thứ tư đã lợi hại hơn lôi kiếp lần thứ ba, ba tia sét này vừa mới đánh xuống, khiên tròn của Ngu Vũ Thiên đã bị rạn nứt. Còn phi kiếm của cô thì cũng đầy vết rạn.
Sắc mặt Ngu Vũ Thiên biến đổi, cô thật không ngờ lôi kiếp lần thứ tư lại lợi hại như vậy, chỉ cần ba tia sét đầu đánh xuống đã khiến những thứ cuối cùng mà cô chuẩn bị không còn tác dụng nữa rồi.
Không đợi cô hoàn toàn tỉnh táo lại, lại thêm ba tia sét tiếp tục đánh xuống.
Răng rắc…bặt…
Khi Trương Thừa Phong thấy khiên tròn và phi kiếm của Ngu Vũ Thiên lại lần nữa vỡ tung, lại thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô vẫn không thể vượt qua được trận lôi kiếp cuối cùng.
Ầm.
Diệp Mặc thấy Ngu Vũ Thiên bị ba tia sét đánh xuống đất, trong lòng kinh hãi, càng không cần suy nghĩ gì khởi động trận pháp dẫn lôi. Hắn biết rằng lôi kiếp cuối cùng tổng cộng có chín tia sét, đây mới là tia thứ sáu, nếu như hắn không giúp, ba tia sét cuối cùng Ngu Vũ Thiên tuyệt đối không chống đỡ nổi.