Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 861: Lý do này hẳn cũng đủ rồi chứ
Diệp Mặc mắt thấy Lý Trường Sinh đã bị giết mà "Ly Hỏa Chi Vũ" mặc dù đã như nỏ mạnh hết đà nhưng vẫn chưa dập tắt hoàn toàn. Mà Vô Ảnh của hắn đang hưởng thụ bữa tiệc lớn, hắn cũng không muốn Vô Ảnh bị thương, tâm niệm vừa động, liền phát ra "Đông Chí".
Một đạo băng hàn lạnh thấu xương trong nháy mắt đem "Ly Hỏa Chi Vũ" không còn uy lực gì hoàn toàn dập tắt, thậm chí bên ngoài thân thể đã cháy đen của Lý Trường Sinh còn tạo thành một đạo băng hàn mỏng như cánh tằm.
Lát sau, Vô Ảnh từ trong thân thể Lý Trường Sinh lao ra ngoài, dao động rồi rơi vào lòng bàn tay Diệp Mặc. Khi Vô Ảnh vừa rơi xuống lòng bàn tay của Diệp Mặc, lập tức lại bất động, Diệp Mặc cảm nhận được Vô Ảnh đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Diệp Mặc đưa Vô Ảnh vào Thế Giới trang vàng, lại phát hiện ra một thân tinh huyết của Lý Trường sinh lại thiếu mất một phần ba, có thể thấy Vô Ảnh cũng không thể cắn nuốt hết toàn bộ tinh huyết của Lý Trường Sinh. Không khỏi than, đối với Vô Ảnh hiện tại còn chưa thể đối phó với tu sĩ Kim Đan, ngay cả tinh huyết cũng không thể cắn nuốt toàn bộ.
Sở dĩ có khả năng giết chết Lý Trường Sinh, ngoại trừ việc đánh lén bất ngờ, nhưng quan trọng nhất là có sự kiềm chế của "Ly Hỏa Chi Vũ". Nếu so sánh thì "Tam Sinh Kiếm Quang" của mình cũng trợ giúp một phần trọng yếu.
Thần thức của Diệp Mặc quét qua Ngu Vũ Thiên đã ngất đi, không để ý tới. Hắn trước tiên lấy đi nhẫn trữ vật của Lý Trường Sinh.
Lý Trường Sinh đã chết, mặc dù nhẫn trữ vật của y có một vài trận pháp mã hóa, nhưng đối với một chuyên gia về trận pháp như Diệp Mặc, thì đó không phải là vấn đề.
Diệp Mặc không tốn nhiều thời gian đã phá giải hoàn toàn nhẫn trữ vật của Lý Trường Sinh. Khi Diệp Mặc thấy được những đồ vật bên trong nhẫn của Lý Trường Sinh, thật sự không thể bình tĩnh được.
Khiến cho hắn kích động chính là năm viên "Thảo Hoàn Quả", cho dù là đặt ở trong hộp ngọc trong suốt vẫn lộ ra ánh sáng chói mắt.
Linh thạch càng nhiều không kể xiết, Diệp Mặc sau khi mở "Ngành Dược Hoa Hạ" thì số linh thạch kiếm được cũng rất nhiều, nhưng so với Lý Trường Sinh, thì hắn chính xác là một người nghèo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Trong nhẫn của Lý Trường Sinh, linh thạch hạ phẩm có tới mấy chục triệu, mà linh thạch bậc trung cũng có tới gần một triệu. Khiến cho Diệp Mặc vui vẻ chính là trong nhẫn Lý Trường Sinh còn có một ngàn linh thạch thượng phẩm.
Mà ngoại trừ những thứ này thì Tu Chân Ngọc Giản cũng có tới mười mấy miếng. Diệp Mặc tùy ý nhìn một chút, sau đó ghi nhớ một vài ngọc giản về công pháp và kiếm kỹ. Về phần đan dược, Diệp Mặc phát hiện, "Minh Nguyên Đan" là đan dược cấp thấp nhất. Diệp Mặc hiện tại có thể luyện chế "Duẫn Ích Đan". Nói cách khác, chỉ cần hắn nguyện ý thì lúc nào cũng có thể thăng cấp lên Trúc Cơ trung kỳ, hơn nữa còn không có bất kỳ di chứng nào.
Ngoại trừ những thứ này, còn có ít nhất là năm sáu cái linh khí, cộng thêm một đống tài liệu.
Diệp Mặc mặt mày hớn hở cất nhẫn của Lý Trường Sinh đi, trong lòng cực kỳ đắc ý, cuộc trao đổi này thật sự là quá lời rồi.
Phóng ra một hỏa cầu tiêu diệt sạch Lý Trường Sinh, Diệp Mặc quay đầu lại nhìn Ngu Vũ Thiên, trong lòng lại có chút khó xử. Hắn thật sự không biết nên xử lý Ngu Vũ Thiên như thế nào.
Nếu như hắn là loại người xấu xa, hiểm ác, nói không chừng liền trực tiếp giết chết Ngu Vũ Thiên, sau đó lấy nhẫn của bà đi. Nhưng Diệp Mặc thật sự không làm được, chủ yếu là vì Ngu Vũ Thiên đối xử với Tống Ánh Trúc cùng Diệp Lăng không tệ, mặc dù cũng có chút khinh thường hắn. Nhưng là một tu sĩ Kim Đan, bà làm như vậy cũng có thể hiểu được.
Nghĩ tới chuyện Ngu Vũ Thiên là sư phụ của hai người Tống Ánh Trúc cùng Diệp Lăng, Diệp Mặc liền lấy "Liên Sinh Đan" đưa vào trong miệng Ngu Vũ Thiên.
"Liên Sinh Đan" mặc dù là thánh đan chữa thương, nhưng dù sao "Liên Sinh Đan" do Diệp Mặc luyện chế có phẩm chất quá thấp, đối với thương thế của tu sĩ Luyện Khí kỳ thì không thành vấn đề, nhưng đối với tu sĩ Kim Đan thì "Liên Sinh Đan" cũng là loại kém. Đây không phải vấn đề ở "Tuyết Liên Tử" mà là nguyên nhân do bản lãnh chế thuốc cùng luyện đan của Diệp Mặc quá thấp.
Thế nhưng, tuy "Liên Sinh Đan" có cấp bậc rất thấp, nhưng để cứu tỉnh Ngu Vũ Thiên thì không thành vấn đề.
Huống chi Diệp Mặc cũng không có nhiều "Liên Sinh Đan", ngoại trừ viên vừa rồi cho Ngu Vũ Thiên, thì "Liên Sinh Đan" trong bình của hắn chỉ còn lại ba viên cuối cùng.
Diệp Mặc ăn một viên Hồi Nguyên Đan để khôi phục chân nguyên của mình, hắn muốn đợi Ngu Vũ Thiên tỉnh lại rồi mới đi, dù sao nơi này hoang tàn vắng vẻ, hơn nữa hắn cũng muốn nghe một chút xem thực lực của Lý gia rốt cuộc như thế nào. Hiện tại Lý gia đã bị giết ba người, từ Luyện Khí đến Kim Đan đều có, nếu như Lý gia biết được, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
Sau khi ăn Liên Sinh Đan, Ngu Vũ Thiên nhanh chóng tỉnh lại, bà mở mắt nhìn Diệp Mặc cách đó không xa, lập tức nghĩ tới chuyện vừa rồi. Bà vội vàng ngồi xuống, sau đó lấy ra mấy viên đan dược nuốt xuống, bắt đầu tự trị thương.
Sau thời gian một nén nhang, Diệp Mặc cùng Ngu Vũ Thiên đồng thời luyện hóa xong dược lực.
Ngu Vũ Thiên không đứng lên, ngược lại bình tĩnh nhìn Diệp Mặc hỏi:
- Ta là tu sĩ Kim Đan, trong nhẫn sẽ có rất nhiều thứ tốt, vì sao cậu không giết ta để đoạt lấy?
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng, nói:
- Đừng nói là tôi nhìn không vừa mắt đồ vật của bà, cho dù bà có nhiều đồ vật khiến tôi đỏ mắt, tôi cũng sẽ không giết bà
Ngu Vũ Thiên không nghĩ Diệp Mặc sẽ nói như vậy, bà theo bản năng sững sờ một chút, nhưng lập tức lại mở miệng hỏi:
- Tại sao?
Diệp Mặc đứng lên, khẽ mỉm cười nói:
- Bởi vì bà là sư phụ của Ánh Trúc và Diệp Lăng.
Ngu Vũ Thiên ngây ngốc hồi lâu, bà thật không ngờ lại là một lý do đơn giản như vậy.
Bà nhớ rõ lúc trước ở Phường Thị Tuy Sơn, bà coi thường Diệp Mặc, thậm chí là cơ hội để Diệp Mặc gặp được Ánh Trúc còn có Diệp Lăng sau này cũng không có, bởi vì với tư chất của Diệp Mặc, hắn và Diệp Lăng còn có Tống Ánh Trúc vốn dĩ không phải là người của một thế giới.
Nhưng buồn cười chính là, bà chẳng những nhanh chóng gặp được Diệp Mặc, hơn nữa còn được người mà bà xem là con kiến hôi cứu mạng. Hơn nữa Diệp Mặc trong mắt bà không có bất kỳ tiền đồ nào, hiện tại đã đạt tới tu vi Trúc Cơ tầng ba đỉnh phong, tùy lúc có thể bước vào Trúc Cơ trung kỳ, hơn nữa trước đó không lâu còn giết chết một gã tu sĩ Kim Đan đỉnh phong.
Cho dù là Ngu Vũ Thiên không thừa nhận sự nghịch thiên của Diệp Mặc cũng không được. Sự lợi hại của Lý Trường Sinh, bà rất rõ ràng. Mặc dù có Ly Hỏa Chi Vũ của mình hỗ trợ, nhưng Diệp Mặc có thể giết y, đúng là một sự tình không hề đơn giản. Nếu giết Lý Trường Sinh đơn giản như vậy, thì chính mình có thể phóng xuất Ly Hỏa Chi Vũ rồi sau đó giết Lý Trường Sinh là được, nhưng trên thực tế mình không có cách nào làm được.
Chuyện tình mà bà làm không được, Diệp Mặc chỉ là một tiểu tu sĩ Trúc Cơ lại làm được, hơn nữa còn là thủ đoạn mà bà không nhìn ra.
Thấy Ngu Vũ Thiên nhìn chăm chăm vào mình thật lâu cũng không nói gì, Diệp Mặc mở lời:
- Mặc dù hiện tại Ánh Trúc cùng Diệp Lăng đã rời khỏi Chính Nguyên Kiếm Phái, nhưng bà đối với hai cô ấy không tệ lắm, tôi nghĩ lý do này hẳn cũng đủ rồi chứ?
- Diệp Lăng cùng Ánh Trúc đã rời khỏi Chính Nguyên Kiếm Phái sao? Đã có chuyện gì xảy ra?
Ngu Vũ Thiên kinh ngạc hỏi.
Vừa nghe lời này của Ngu Vũ Thiên, Diệp Mặc cũng biết từ sau khi Ngu Vũ Thiên rời khỏi Chính Nguyên Kiếm Phái, căn bản chưa trở về. Khó trách bà không biết gì, xem ra Lý Trường Sinh cũng không biết anh em Lý Bách Sâm đã bị giết.
Diệp Mặc không khỏi băn khoăn, dứt khoát nói thẳng:
- Bởi vì tôi giết Lý Bách Lâm, đắc tội với Lý Bách Sâm, sau đó lại giết Lý Bách Sâm, cho nên tôi chỉ có thể mang theo hai người đó đi.
- Cái gì? Cậu giết Lý Bách Sâm?
Ngu Vũ Thiên vừa rồi thấy Diệp Mặc giết Lý Trường sinh, hiện giờ lại biết được Diệp Mặc đã giết chết ba tinh anh của Lý gia.
Diệp Mặc không giấu diếm, đem mọi chuyện đã xảy ra kể lại.
Ngu Vũ Thiên sau khi nghe xong, trầm mặc hồi lâu, rồi mới lên tiếng:
- Cậu chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, mang theo Ánh Trúc cùng Diệp Lăng ra ngoài có nhiều bất tiện, nếu như cậu tin ta, thì cậu hãy dẫn theo hai người họ theo ta trở lại Chính Nguyên Kiếm Phái, ta đảm bảo sự an toàn cho ba người.
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, đảm bảo an toàn cho tôi, e rằng ngay cả sự an toàn của bản thân, bà cũng không thể đảm bảo. Vừa rồi Lý Trường Sinh đã nói rõ, Chính Nguyên Kiếm Phải không lâu nữa e rằng sẽ mang họ Lý rồi.
Tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Mặc, Ngu Vũ Thiên cười nhạt nói:
- Cậu sợ Lý gia động thủ với Chính Nguyên Kiếm Phái? Chính Nguyên Kiếm Phái dù gì cũng là truyền thừa nhiều năm, hiện tại ta đã biết được âm mưu của Lý gia, nếu như chỉ một Lý gia cũng không đối phó được thì Chính Nguyên Kiếm Phái cũng không cần thiết phải tồn tại làm gì.
Diệp Mặc cười cười, không đáp lại lời của Ngu Vũ Thiên, bảo hắn trở lại Chính Nguyên Kiếm Phái là điều không thể. Hắn đang muốn hỏi Ngu Vũ Thiên một vài tình huống của Lý gia, thì một ánh lửa nhàn nhạt nhanh như chớp phóng tới trước mắt Diệp Mặc và Ngu Vũ Thiên, Ngu Vũ Thiên đưa tay ra liền bắt được ánh lửa đó.
Phi Kiếm Truyền Thư, Diệp Mặc vừa thấy ánh lửa kia liền biết hẳn là có chuyện khẩn cấp, không nói gì, ở bên cạnh chờ.
Ngu Vũ Thiên xem phi thư xong, sắc mặt đại biến, một lúc sau, bà mới suy yếu nói:
- Thì ra là như vậy, buồn cười, thật sự là buồn cười.
- Ngu tiền bối, không biết chuyện gì buồn cười?
Diệp Mặc tuy rằng không phải là một người bát nháo, nhưng hắn cũng rất muốn biết có phải phi thư kia nói về chuyện hắn mang theo Tống Ánh Trúc cùng Diệp Lăng rời khỏi Chính Nguyên Kiếm Phái không.
Ngu Vũ Thiên không trả lời câu hỏi của Diệp Mặc, mà tràn đẩy thương cảm nói:
- Diệp Mặc, cậu mang theo Tống Ánh Trúc cùng Diệp Lăng ẩn náu ở nơi nào?
Diệp Mặc không biết Ngu Vũ Thiên hỏi câu này là có ý gì, nhưng hắn vẫn trả lời:
- Tôi mở cửa hàng đan dược ở Thành Hà Châu, nhưng có thể sẽ phải rời khỏi Thành Hà Châu. Tôi muốn hỏi tiền bối một chút, tiền bối đối với Lý gia hiểu được bao nhiêu?
Ngu Vũ Thiên tựa hồ biết được tâm tư của Diệp Mặc, bà lắc đầu nói:
- Cậu không cần lo lắng Lý gia, Lý gia đã là quá khứ, hôm qua Lý gia đã bị Chính Nguyên Kiếm Phái tiêu diệt hoàn toàn.
Diệp Mặc nghe thấy Lý gia đã bị tiêu diệt, trong lòng vui mừng, xem ra tạm thời không cần lo lắng bị đuổi giết, Sớm biết như vậy, hắn sẽ không nói chuyện mình sống ở Thành Hà Châu cho Ngu Vũ Thiên biết. Thảo Hoàn Quả là thiên tài địa bảo, cho dù Ngu Vũ Thiên là sư phụ của Ánh Trúc cùng Diệp Lăng, nhưng cũng khó có thể nói bà sẽ không nổi lên ý định đen tối. Thế nhưngvừa rồi khi Ngu Vũ Thiên nói tới chuyện Lý gia bị diệt, tại sao một chút biểu tình cũng không có? Thật giống như chuyện này không hề liên quan tới bà, không giống như trước đó, bà đối với âm mưu của Lý gia lại tỏ ra rất lo lắng.
Một đạo băng hàn lạnh thấu xương trong nháy mắt đem "Ly Hỏa Chi Vũ" không còn uy lực gì hoàn toàn dập tắt, thậm chí bên ngoài thân thể đã cháy đen của Lý Trường Sinh còn tạo thành một đạo băng hàn mỏng như cánh tằm.
Lát sau, Vô Ảnh từ trong thân thể Lý Trường Sinh lao ra ngoài, dao động rồi rơi vào lòng bàn tay Diệp Mặc. Khi Vô Ảnh vừa rơi xuống lòng bàn tay của Diệp Mặc, lập tức lại bất động, Diệp Mặc cảm nhận được Vô Ảnh đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Diệp Mặc đưa Vô Ảnh vào Thế Giới trang vàng, lại phát hiện ra một thân tinh huyết của Lý Trường sinh lại thiếu mất một phần ba, có thể thấy Vô Ảnh cũng không thể cắn nuốt hết toàn bộ tinh huyết của Lý Trường Sinh. Không khỏi than, đối với Vô Ảnh hiện tại còn chưa thể đối phó với tu sĩ Kim Đan, ngay cả tinh huyết cũng không thể cắn nuốt toàn bộ.
Sở dĩ có khả năng giết chết Lý Trường Sinh, ngoại trừ việc đánh lén bất ngờ, nhưng quan trọng nhất là có sự kiềm chế của "Ly Hỏa Chi Vũ". Nếu so sánh thì "Tam Sinh Kiếm Quang" của mình cũng trợ giúp một phần trọng yếu.
Thần thức của Diệp Mặc quét qua Ngu Vũ Thiên đã ngất đi, không để ý tới. Hắn trước tiên lấy đi nhẫn trữ vật của Lý Trường Sinh.
Lý Trường Sinh đã chết, mặc dù nhẫn trữ vật của y có một vài trận pháp mã hóa, nhưng đối với một chuyên gia về trận pháp như Diệp Mặc, thì đó không phải là vấn đề.
Diệp Mặc không tốn nhiều thời gian đã phá giải hoàn toàn nhẫn trữ vật của Lý Trường Sinh. Khi Diệp Mặc thấy được những đồ vật bên trong nhẫn của Lý Trường Sinh, thật sự không thể bình tĩnh được.
Khiến cho hắn kích động chính là năm viên "Thảo Hoàn Quả", cho dù là đặt ở trong hộp ngọc trong suốt vẫn lộ ra ánh sáng chói mắt.
Linh thạch càng nhiều không kể xiết, Diệp Mặc sau khi mở "Ngành Dược Hoa Hạ" thì số linh thạch kiếm được cũng rất nhiều, nhưng so với Lý Trường Sinh, thì hắn chính xác là một người nghèo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Trong nhẫn của Lý Trường Sinh, linh thạch hạ phẩm có tới mấy chục triệu, mà linh thạch bậc trung cũng có tới gần một triệu. Khiến cho Diệp Mặc vui vẻ chính là trong nhẫn Lý Trường Sinh còn có một ngàn linh thạch thượng phẩm.
Mà ngoại trừ những thứ này thì Tu Chân Ngọc Giản cũng có tới mười mấy miếng. Diệp Mặc tùy ý nhìn một chút, sau đó ghi nhớ một vài ngọc giản về công pháp và kiếm kỹ. Về phần đan dược, Diệp Mặc phát hiện, "Minh Nguyên Đan" là đan dược cấp thấp nhất. Diệp Mặc hiện tại có thể luyện chế "Duẫn Ích Đan". Nói cách khác, chỉ cần hắn nguyện ý thì lúc nào cũng có thể thăng cấp lên Trúc Cơ trung kỳ, hơn nữa còn không có bất kỳ di chứng nào.
Ngoại trừ những thứ này, còn có ít nhất là năm sáu cái linh khí, cộng thêm một đống tài liệu.
Diệp Mặc mặt mày hớn hở cất nhẫn của Lý Trường Sinh đi, trong lòng cực kỳ đắc ý, cuộc trao đổi này thật sự là quá lời rồi.
Phóng ra một hỏa cầu tiêu diệt sạch Lý Trường Sinh, Diệp Mặc quay đầu lại nhìn Ngu Vũ Thiên, trong lòng lại có chút khó xử. Hắn thật sự không biết nên xử lý Ngu Vũ Thiên như thế nào.
Nếu như hắn là loại người xấu xa, hiểm ác, nói không chừng liền trực tiếp giết chết Ngu Vũ Thiên, sau đó lấy nhẫn của bà đi. Nhưng Diệp Mặc thật sự không làm được, chủ yếu là vì Ngu Vũ Thiên đối xử với Tống Ánh Trúc cùng Diệp Lăng không tệ, mặc dù cũng có chút khinh thường hắn. Nhưng là một tu sĩ Kim Đan, bà làm như vậy cũng có thể hiểu được.
Nghĩ tới chuyện Ngu Vũ Thiên là sư phụ của hai người Tống Ánh Trúc cùng Diệp Lăng, Diệp Mặc liền lấy "Liên Sinh Đan" đưa vào trong miệng Ngu Vũ Thiên.
"Liên Sinh Đan" mặc dù là thánh đan chữa thương, nhưng dù sao "Liên Sinh Đan" do Diệp Mặc luyện chế có phẩm chất quá thấp, đối với thương thế của tu sĩ Luyện Khí kỳ thì không thành vấn đề, nhưng đối với tu sĩ Kim Đan thì "Liên Sinh Đan" cũng là loại kém. Đây không phải vấn đề ở "Tuyết Liên Tử" mà là nguyên nhân do bản lãnh chế thuốc cùng luyện đan của Diệp Mặc quá thấp.
Thế nhưng, tuy "Liên Sinh Đan" có cấp bậc rất thấp, nhưng để cứu tỉnh Ngu Vũ Thiên thì không thành vấn đề.
Huống chi Diệp Mặc cũng không có nhiều "Liên Sinh Đan", ngoại trừ viên vừa rồi cho Ngu Vũ Thiên, thì "Liên Sinh Đan" trong bình của hắn chỉ còn lại ba viên cuối cùng.
Diệp Mặc ăn một viên Hồi Nguyên Đan để khôi phục chân nguyên của mình, hắn muốn đợi Ngu Vũ Thiên tỉnh lại rồi mới đi, dù sao nơi này hoang tàn vắng vẻ, hơn nữa hắn cũng muốn nghe một chút xem thực lực của Lý gia rốt cuộc như thế nào. Hiện tại Lý gia đã bị giết ba người, từ Luyện Khí đến Kim Đan đều có, nếu như Lý gia biết được, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
Sau khi ăn Liên Sinh Đan, Ngu Vũ Thiên nhanh chóng tỉnh lại, bà mở mắt nhìn Diệp Mặc cách đó không xa, lập tức nghĩ tới chuyện vừa rồi. Bà vội vàng ngồi xuống, sau đó lấy ra mấy viên đan dược nuốt xuống, bắt đầu tự trị thương.
Sau thời gian một nén nhang, Diệp Mặc cùng Ngu Vũ Thiên đồng thời luyện hóa xong dược lực.
Ngu Vũ Thiên không đứng lên, ngược lại bình tĩnh nhìn Diệp Mặc hỏi:
- Ta là tu sĩ Kim Đan, trong nhẫn sẽ có rất nhiều thứ tốt, vì sao cậu không giết ta để đoạt lấy?
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng, nói:
- Đừng nói là tôi nhìn không vừa mắt đồ vật của bà, cho dù bà có nhiều đồ vật khiến tôi đỏ mắt, tôi cũng sẽ không giết bà
Ngu Vũ Thiên không nghĩ Diệp Mặc sẽ nói như vậy, bà theo bản năng sững sờ một chút, nhưng lập tức lại mở miệng hỏi:
- Tại sao?
Diệp Mặc đứng lên, khẽ mỉm cười nói:
- Bởi vì bà là sư phụ của Ánh Trúc và Diệp Lăng.
Ngu Vũ Thiên ngây ngốc hồi lâu, bà thật không ngờ lại là một lý do đơn giản như vậy.
Bà nhớ rõ lúc trước ở Phường Thị Tuy Sơn, bà coi thường Diệp Mặc, thậm chí là cơ hội để Diệp Mặc gặp được Ánh Trúc còn có Diệp Lăng sau này cũng không có, bởi vì với tư chất của Diệp Mặc, hắn và Diệp Lăng còn có Tống Ánh Trúc vốn dĩ không phải là người của một thế giới.
Nhưng buồn cười chính là, bà chẳng những nhanh chóng gặp được Diệp Mặc, hơn nữa còn được người mà bà xem là con kiến hôi cứu mạng. Hơn nữa Diệp Mặc trong mắt bà không có bất kỳ tiền đồ nào, hiện tại đã đạt tới tu vi Trúc Cơ tầng ba đỉnh phong, tùy lúc có thể bước vào Trúc Cơ trung kỳ, hơn nữa trước đó không lâu còn giết chết một gã tu sĩ Kim Đan đỉnh phong.
Cho dù là Ngu Vũ Thiên không thừa nhận sự nghịch thiên của Diệp Mặc cũng không được. Sự lợi hại của Lý Trường Sinh, bà rất rõ ràng. Mặc dù có Ly Hỏa Chi Vũ của mình hỗ trợ, nhưng Diệp Mặc có thể giết y, đúng là một sự tình không hề đơn giản. Nếu giết Lý Trường Sinh đơn giản như vậy, thì chính mình có thể phóng xuất Ly Hỏa Chi Vũ rồi sau đó giết Lý Trường Sinh là được, nhưng trên thực tế mình không có cách nào làm được.
Chuyện tình mà bà làm không được, Diệp Mặc chỉ là một tiểu tu sĩ Trúc Cơ lại làm được, hơn nữa còn là thủ đoạn mà bà không nhìn ra.
Thấy Ngu Vũ Thiên nhìn chăm chăm vào mình thật lâu cũng không nói gì, Diệp Mặc mở lời:
- Mặc dù hiện tại Ánh Trúc cùng Diệp Lăng đã rời khỏi Chính Nguyên Kiếm Phái, nhưng bà đối với hai cô ấy không tệ lắm, tôi nghĩ lý do này hẳn cũng đủ rồi chứ?
- Diệp Lăng cùng Ánh Trúc đã rời khỏi Chính Nguyên Kiếm Phái sao? Đã có chuyện gì xảy ra?
Ngu Vũ Thiên kinh ngạc hỏi.
Vừa nghe lời này của Ngu Vũ Thiên, Diệp Mặc cũng biết từ sau khi Ngu Vũ Thiên rời khỏi Chính Nguyên Kiếm Phái, căn bản chưa trở về. Khó trách bà không biết gì, xem ra Lý Trường Sinh cũng không biết anh em Lý Bách Sâm đã bị giết.
Diệp Mặc không khỏi băn khoăn, dứt khoát nói thẳng:
- Bởi vì tôi giết Lý Bách Lâm, đắc tội với Lý Bách Sâm, sau đó lại giết Lý Bách Sâm, cho nên tôi chỉ có thể mang theo hai người đó đi.
- Cái gì? Cậu giết Lý Bách Sâm?
Ngu Vũ Thiên vừa rồi thấy Diệp Mặc giết Lý Trường sinh, hiện giờ lại biết được Diệp Mặc đã giết chết ba tinh anh của Lý gia.
Diệp Mặc không giấu diếm, đem mọi chuyện đã xảy ra kể lại.
Ngu Vũ Thiên sau khi nghe xong, trầm mặc hồi lâu, rồi mới lên tiếng:
- Cậu chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, mang theo Ánh Trúc cùng Diệp Lăng ra ngoài có nhiều bất tiện, nếu như cậu tin ta, thì cậu hãy dẫn theo hai người họ theo ta trở lại Chính Nguyên Kiếm Phái, ta đảm bảo sự an toàn cho ba người.
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, đảm bảo an toàn cho tôi, e rằng ngay cả sự an toàn của bản thân, bà cũng không thể đảm bảo. Vừa rồi Lý Trường Sinh đã nói rõ, Chính Nguyên Kiếm Phải không lâu nữa e rằng sẽ mang họ Lý rồi.
Tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Mặc, Ngu Vũ Thiên cười nhạt nói:
- Cậu sợ Lý gia động thủ với Chính Nguyên Kiếm Phái? Chính Nguyên Kiếm Phái dù gì cũng là truyền thừa nhiều năm, hiện tại ta đã biết được âm mưu của Lý gia, nếu như chỉ một Lý gia cũng không đối phó được thì Chính Nguyên Kiếm Phái cũng không cần thiết phải tồn tại làm gì.
Diệp Mặc cười cười, không đáp lại lời của Ngu Vũ Thiên, bảo hắn trở lại Chính Nguyên Kiếm Phái là điều không thể. Hắn đang muốn hỏi Ngu Vũ Thiên một vài tình huống của Lý gia, thì một ánh lửa nhàn nhạt nhanh như chớp phóng tới trước mắt Diệp Mặc và Ngu Vũ Thiên, Ngu Vũ Thiên đưa tay ra liền bắt được ánh lửa đó.
Phi Kiếm Truyền Thư, Diệp Mặc vừa thấy ánh lửa kia liền biết hẳn là có chuyện khẩn cấp, không nói gì, ở bên cạnh chờ.
Ngu Vũ Thiên xem phi thư xong, sắc mặt đại biến, một lúc sau, bà mới suy yếu nói:
- Thì ra là như vậy, buồn cười, thật sự là buồn cười.
- Ngu tiền bối, không biết chuyện gì buồn cười?
Diệp Mặc tuy rằng không phải là một người bát nháo, nhưng hắn cũng rất muốn biết có phải phi thư kia nói về chuyện hắn mang theo Tống Ánh Trúc cùng Diệp Lăng rời khỏi Chính Nguyên Kiếm Phái không.
Ngu Vũ Thiên không trả lời câu hỏi của Diệp Mặc, mà tràn đẩy thương cảm nói:
- Diệp Mặc, cậu mang theo Tống Ánh Trúc cùng Diệp Lăng ẩn náu ở nơi nào?
Diệp Mặc không biết Ngu Vũ Thiên hỏi câu này là có ý gì, nhưng hắn vẫn trả lời:
- Tôi mở cửa hàng đan dược ở Thành Hà Châu, nhưng có thể sẽ phải rời khỏi Thành Hà Châu. Tôi muốn hỏi tiền bối một chút, tiền bối đối với Lý gia hiểu được bao nhiêu?
Ngu Vũ Thiên tựa hồ biết được tâm tư của Diệp Mặc, bà lắc đầu nói:
- Cậu không cần lo lắng Lý gia, Lý gia đã là quá khứ, hôm qua Lý gia đã bị Chính Nguyên Kiếm Phái tiêu diệt hoàn toàn.
Diệp Mặc nghe thấy Lý gia đã bị tiêu diệt, trong lòng vui mừng, xem ra tạm thời không cần lo lắng bị đuổi giết, Sớm biết như vậy, hắn sẽ không nói chuyện mình sống ở Thành Hà Châu cho Ngu Vũ Thiên biết. Thảo Hoàn Quả là thiên tài địa bảo, cho dù Ngu Vũ Thiên là sư phụ của Ánh Trúc cùng Diệp Lăng, nhưng cũng khó có thể nói bà sẽ không nổi lên ý định đen tối. Thế nhưngvừa rồi khi Ngu Vũ Thiên nói tới chuyện Lý gia bị diệt, tại sao một chút biểu tình cũng không có? Thật giống như chuyện này không hề liên quan tới bà, không giống như trước đó, bà đối với âm mưu của Lý gia lại tỏ ra rất lo lắng.