Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 839: Ra ngoài tìm đất



Diệp Mặc đứng ở dưới bảng nhiệm vụ xem, phát hiện những nhiệm vụ này đa phần đều thuộc dãy núi Vạn Dược. Diệp Mặc nhớ tới tối hôm qua người quản lý đưa cho hắn một quyển sách giới thiệu, bên trong dường như có giới thiệu dãy núi Vạn Dược, vội vàng lấy cuốn sách nhỏ từ trong túi đựng đồ ra.
Dãy núi Vạn Dược, là một trong mười dãy núi lớn nhất của Bắc Vọng Châu, nơi này không đơn thuần là chỗ cho đệ tử có kinh nghiệm của Chính Nguyên kiếm phái tu luyện, chính là đệ tử của Luyện Cầm Tông, Lưu Vân Tông, Ma Linh Môn, Bắc Lôi Điện và Tông Môn đều trải qua tu luyện ở đây. Bắc Lôi Điện lại là Tông Môn năm sao, nghe nói có cao thủ Hư Thần trấn thủ.
Tuy rằng có nhiều tông môn đều trải qua tu luyện ở dãy núi Vạn Dược, nhưng dãy núi Vạn Dược lại chưa từng được kiểm soát hết. Bởi vì dãy núi Vạn Dược quá lớn, cho dù là trải qua nhiều năm như vậy, nhiều đệ tử cũng trải qua tu luyện ở đây, nhưng cũng chỉ tu luyện ở phạm vi bên ngoài mà thôi, chí ít có hơn phân nửa phạm vi không có cách nào đi vào.
Không có nguyên nhân nào khác, bởi vì dãy núi Vạn Dược tuy rằng linh dược rất nhiều, hơn nữa cơ duyên rất nhiều, nhưng hơn nữa cũng nhiều nguy hiểm, chẳng những có rất nhiều yêu thú, còn có rất nhiều tuyệt cảnh. Những đệ tử hàng năm trải qua tu luyện ở dãy núi Vạn Dược, đều có rất nhiều người bị mất tích không biết rõ nguyên nhân.
- Một nơi tốt đây.
Trong lòng Diệp Mặc thầm nghĩ, nơi này lớn như vậy, nếu như mình đến bên trong tìm một chỗ hẻo lánh tu luyện, chẳng phải sẽ rất ít người phát hiện?
Chính là chỗ này.
Diệp Mặc đóng quyển sổ, xem lại nhiệm vụ trên bảng. Lại phát hiện nhiệm vụ của một người rất ít, phần lớn nhiệm vụ không thuộc dãy núi Vạn Dược.
Lúc Diệp Mặc đang do dự có nên kết hợp với người khác đi làm cùng một nhiệm vụ, chỉ nghe thấy một giọng nói trong trẻo từ bên cạnh truyền đến:
- Vị sư huynh này cũng muốn đi dãy núi Vạn Dược làm nhiệm vụ sao?
Diệp Mặc nghe thấy giọng nói này. Còn tưởng rằng là một Lolita, nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn, lại phát hiện ra một thiếu phụ hơn ba mươi tuổi, làn da hơi đen, dáng vẻ bình thường.
Diệp Mặc vội vàng gật đầu nói:
- Vâng, tôi đang muốn tìm người nhận chung một nhiệm vụ.
Thiếu phụ da hơi đen nghe thấy lời nói của Diệp Mặc, lập tức khẩn thiết nói:
- Tôi là Liễu Chân Nguyệt. Tôi cùng một vị sư muội còn có hai vị sư huynh nhận lấy một nhiệm vụ là đi dãy núi Vạn Dược thu thập Thái kim liên hoa, đúng lúc thiếu một người, anh có muốn gia nhập không?
- Thái kim liên hoa?
Diệp Mặc đương nhiên nghe nói qua thứ này. Tuy rằng gọi là hoa sen, cũng không phải dược liệu luyện đan, mà là một loại phụ trợ cho luyện khí. Đặc biệt thích hợp luyện chế trang phục phòng ngự cho phụ nữ. Thái kim liên hoa bình thường sinh trưởng ở nơi âm hàn bên cạnh hồ nước, được xem là một loại đồ khá tốt.
Nếu là Thái kim liên hoa thì không thể nằm ở phạm vi bên ngoài, Diệp Mặc lập tức gật đầu nói:
- Được, tôi sẽ gia nhập đội của các cô, đi thu thập Thái kim liên hoa. Tôi là Diệp Mặc, vừa đến Chính Nguyên kiếm phái.
Liễu Chân Nguyệt thấy Diệp Mặc đồng ý gia nhập hội của các cô, cô rất vui, vội vàng vẫy tay với ba người phía sau. Diệp Mặc tu vi luyện khí tầng tám, đối với đội này mà nói xem như là một trợ lực không nhỏ.
Ba người còn lại đã đến. Dưới sự giới thiệu của Liễu Chân Nguyệt, Diệp Mặc biết rằng trong ba người, người có dáng vẻ trung bình, nhưng làn da trắng hơn Liễu Chân Nguyệt gọi là Tưởng Dị, còn có một người diện mạo khôi ngô tuấn tú gọi là Đồng Tranh Húc. Hai người này đều là tu vi luyện khí tầng chín, còn một người nữ trẻ tuổi thanh tú gọi là Hoàng Phinh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Hoàng Phinh chỉ mới tu vi luyện khí tầng bảy. Thấp hơn một tầng so với Liễu Chân Nguyệt. Tuy nhiên Hoàng Phinh rất là thích Đồng Tranh Húc anh tuấn, tinh thần của cô gần như dành cho Đồng Tranh Húc.
Sau khi năm người ghi danh, rất nhiều người đến nhận nhiệm vụ và rời khỏi đại sảnh nhiệm vụ. Điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc là Đồng Tranh Húc không ngờ lấy ra một loại pháp khí phi hành hạ phẩm, là một chiếc thuyền nhỏ.
Là một đệ tử Luyện Khí kỳ, có thể có một loại phái khí phi hành hạ phẩm, là chuyện khó tưởng. Diệp Mặc ngược lại có cái nhìn khác xưa với Đồng Tranh Húc.
Dường như y thấy sự kinh ngạc của Diệp Mặc, Đồng Tranh Húc lại cười nói:
- Pháp khí phi hành này là của gia tộc tôi đấy, sau khi tôi thành đệ tử nội môn của Chính Nguyên kiếm phái, gia tộc thưởng cho tôi.
- Anh không phải là đệ tử ngoại môn sao?
Diệp Mặc rất là kinh ngạc, hắn biết, đến Nhiệm Vụ Đường nhận nhiệm vụ đa phần là đệ tử ngoại môn, thật không ngờ Đồng Tranh Húc lại là đệ tử nội môn.
Đồng Tranh Húc chỉ cười mà không nói lời nào, y biết y là một đệ tử nội môn lại đi nhận nhiệm vụ cùng với đệ tử ngoại môn sẽ bị mọi người bàn tán, nhưng với y, sự tình này không đơn thuần là đi tiếp nhận nhiệm vụ, tu luyện và kinh nghiệm phải đi cùng nhau, mới có thể tiến bộ. Huống chi, mục đích của y cũng không phải là tìm kiếm Thái kim liên hoa.
- Mọi người lên thuyền đi, chúng ta phải mất hai ngày đường mới vào được dãy núi Vạn Dược.
Sau khi lên thuyền, Đồng Tranh Húc mới nói với mọi người.
Đệ tử ngoại môn của Chính Nguyên kiếm phái rất nhiều người có phi kiếm riêng, dù gì là đệ tử của phái môn phái, dù là đệ tử ngoại môn cũng có rất nhiều tiền. Huống chi một môn phái Kiếm Tu, đương nhiên sẽ lấy kiếm làm chủ.
Ba người còn lại và Đồng Tranh Húc cùng nhau lên phi thuyền, Diệp Mặc lại lắc đầu nói:
- Tôi có phi kiếm, tôi dùng phi kiếm là được rồi.
Mấy người còn lại thấy Diệp Mặc lấy ra phi kiếm, cũng không nói nhiều, dù sao Diệp Mặc và bọn họ đều là lần đầu tiên gặp mặt, có chút e dè và cẩn thận cũng là đều bình thường.
Diệp Mặc lại không nghĩ như vậy, với hắn mà nói có thể dùng phi kiếm của hắn, tuyệt đối sẽ không lên thuyền của người khác.
Hai ngày sau, ba người đã đến dãy núi Vạn Dược, đập vào mắt họ là hàng loạt dãy núi trải dài. Ngoại trừ dãy núi chạy dài ngang dọc ra, còn có rất nhiều rừng rậm và hồ nước, có thể nói nơi này quả thực chính là một địa bàn nguyên thủy.
Sau khi phi thuyền của Đồng Tranh Húc tiến vào dãy núi Vạn Dược, tốc độ chậm lại, Đồng Tranh Húc nhắc nhở:
- Nơi này chẳng những có nhiều yêu thú, hơn nữa còn có một số người núp trong bóng tối chuyên môn đánh lén người khác, cho nên mọi người phải cẩn thận.
Diệp Mặc cùng đi tới, quả nhiên phát hiện rất nhiều yêu thú cấp thấp, tuy nhiên một số yêu thú này bậc cao nhất cũng chỉ là cấp hai mà thôi, thậm chí ngay cả yêu đan đều chưa xuất hiện. Đồng thời cũng nhìn thấy rất nhiều linh thảo cần tìm, thậm chí một số tu sĩ đã vật lộn với yêu thú.
Cũng may Diệp Mặc và năm người cùng một tổ có mục tiêu rõ ràng, đi một mạch không có nán lại. Ngoại trừ dọc theo đường đi gặp một số yêu thú đơn giản cấp thấp ra, cũng không gặp trở ngại gì lớn. Diệp Mặc thậm chí không có ra tay, ngày thứ năm bọn họ đã đến gần một cái hồ lớn đầy sương mù.
Nơi này có lẽ là nơi Thái kim liên hoa sinh trưởng, trong lòng Diệp Mặc thầm nghĩ, hơn nữa thần thức cũng thả đi ra ngoài.
Thần thức của Diệp Mặc hùng mạnh, nhưng hồ này quá lớn khiến cho thần thức của hắn cũng không có cách nào quét đến cuối cùng.
Đồng Tranh Húc để thuyền đậu lại một nơi cách mấy ngàn mét gần hồ, sau đó nói với Diệp Mặc và mấy người:
- Thái kim liên hoa ở phía đối diện hồ này, hơn nữa nơi này còn có một đàn lưng sắt. Tuy cá sấu có nhiều, nhưng con đầu đàng lợi hại nhất cũng chỉ ở cấp hai mà thôi. Chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, hẳn là có thể thành công.
Nói xong Đồng Tranh Húc suy nghĩ một chút:
- Chút nữa khi thu thập Thái kim liên hoa, nhất định phải có người giữ chân cá sấu lưng sắt.
Đồng Tranh Húc còn chưa nói hết lời, Liễu Chân Nguyệt đã nói tiếp:
- Hay tôi cùng Diệp sư đệ hai người kiềm chân cá sấu lưng sắt, dù sao cá sấu lưng sắt nơi này không phải một con hai con, dù là kềm giữ một phần, còn có một số cá sấu còn lại.
- Được, cứ như vậy đi, tôi cùng Tưởng Dị còn có Hoàng Phinh ba người đi hái Thái kim liên hoa, cô và Diệp Mặc sư đệ phải làm chệch hướng cá sấu lưng sắt.
Đồng Tranh Húc nói xong, lập tức phất tay dẫn đầu đoàn đi nhanh về phía hồ đối diện.
Quả nhiên ba người đi được nửa đường, Diệp Mặc đã nhìn thấy Thái kim liên hoa. Năm sáu con cá sấu lưng sắt lười biếng nằm xung quanh Thái kim liên hoa, thoạt nhìn quả thật đều là yêu thú cấp hai, còn có hai con yêu thú cấp một.
Yêu thú chỉ cần không đạt đến cấp ba cũng tương đương với tu sĩ Luyện Khí mà thôi, chỉ cần yêu thú đạt đến cấp ba mới tương đương với tu sĩ Trúc Cơ.
Khi năm người còn cách cá sấu lưng sắt khoảng 2000~3000m, Đồng Tranh Úc liền lạnh lùng nói.
- Liễu sư muội, Diệp sư đệ khẩn trương ra tay thu hút cá sấu lưng sắt đi.
Diệp Mặc nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ muốn ra tay cũng phải đến gần nó một chút, hơn nữa Thái kim liên hoa ở nơi này rất nhiều, nếu chỉ cần hái một ít Thái kim liên hoa, thậm chí không cần kinh động đến cá sấu lưng sắt cũng có thể hái trộm được.
Trong lòng Diệp Mặc bỗng nghĩ tới điều này, chẳng những không có động thủ, ngược lại ngừng lại. Nhưng Liễu Chân Nguyệt lại hăng hái xông tới, Liễu Chân Nguyệt đã gây sự chú ý cho ba con cá sấu lưng sắt cấp hai. Một tu sĩ Luyện Khí xâm chiếm địa bàn bên mình, mấy con cá sấu lưng sắt không do dự vội tấn công vào Liễu Chân Nguyệt.
Diệp Mặc thầm than, tuy rằng hắn không hiểu Đồng Tranh Húc là có ý gì, nhưng hắn khẳng định người họ Đồng này không có lòng tốt.
Liễu Chân Nguyệt bị ba con cá sấu lưng sắt bao vây, chỉ trong chốc lát, tràn ngập nguy hiểm, cô đã bị mũi tên nước của cá sấu lưng sắt đánh trúng hai lần, áo bị rách toạt. Lúc này Liễu Chân Nguyệt cũng cảm thấy lạ, tại sao chỉ có một mình cô chiến đấu?
Diệp Mặc thấy Đồng Tranh Húc nghi hoặc nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào mình trách nhầm y, tuy nhiên nếu Liễu Chân Nguyệt gặp nguy cơ, Diệp Mặc cũng không thể bàng quan, hắn xuất phi kiếm chặn hai con cá sấu lưng sắt.
Tổng cộng chỉ có ba con cá sấu lưng sắt, trong đó hai con bị Diệp Mặc ngăn chặn, Liễu Chân Nguyệt nhẹ nhỏm thở phào, cảm kích cười với Diệp Mặc, lấy ra một viên đan dược nuốt xuống.
Hai con cá sấu lưng sắt cấp hai đối với Diệp Mặc mà nói không tạo ra áp lực gì nhiều, nhưng khi phi kiếm của Diệp Mặc làm một con cá sấu lưng sắt bị thương, một tiếng gào rú nặng nề truyền đến.
Một bóng đen từ dưới đáy nước lao tới với tốc độ cực nhanh, và xông tới Diệp Mặc và Liễu Chân Nguyệt.
Không xong rồi, cái loại uy thế hùng mạnh này, Diệp Mặc lập tức biết cái loại yêu thú đang xông tới này chí ít cũng là yêu thú cấp ba, nói cách khác tương đương với yêu thú Trúc Cơ kỳ. Tu sĩ Luyện Khí đối phó với yêu thú Trúc Cơ, quả thực là tự mình đâm đầu vào chỗ chết.
Sắc mặt của Liễu Chân Nguyệt cũng biến sắc, cô lập tức biết rõ yêu thú xông tới là yêu thú cấp ba.
Khi yêu thú cấp ba xông tới, thần thức của Diệp Mặc trong nháy mắt đã quét tới Đồng Tranh Húc, cùng lúc vọt vào giữa Thái kim liên hoa, thời cơ bị y nắm bắt đúng lúc.
Diệp Mặc thấy phương hướng Đồng Tranh Húc xông đến lập tức biết hắn bị lừa. Đồng Tranh Húc tiến đến chỗ xuất hiện một hoa sen màu tím, Diệp Mặc vừa nhìn đã biết đây là một gốc Tử đề liên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...