Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 836: Rắn địa phương
- Thằng kia từ nơi khác tới hả, dám bày hàng kiếm tiền ở chỗ của tao mà không nộp phí đã đòi đi à, cũng khinh thường người khác quá rồi đấy.
Hai tên chặn đường Diệp Mặc đều là luyện khí tầng chín, thậm chí còn có một tên là luyện khí đại viên mãn tầng chín.
Dễ nhận thấy bọn chúng thấy Diệp Mặc trong thời gian ngắn kiếm được mấy trăm linh thạch thì trong lòng liền nảy sinh ý kiến. Huống hồ chúng sớm đã nhận ra Diệp Mặc là người địa phương khác mà lại vẫn chưa đưa ra giấy cho phép bán hàng lâu dài ở phường này.
Phải biết rằng một người tu sĩ luyện khí sở hữu mấy trăm linh thạch đã được xem là giàu có rồi. Phần lớn những tu sĩ luyện sĩ đến mấy chục linh thạch cũng không có, vì sau khi tìm được linh thạch thì lập tức đổi đan dược tu luyện rồi.
Nếu ở bên ngoài thì hắn sớm đã động thủ với hai tên côn đồ tìm hắn đòi tiền trà nước này rồi.
Nhưng Diệp Mặc cũng biết đây là phường thị Tuy Sơn, là địa bàn của người khác, cho dù hắn có khỏe tới đâu thì trong địa bàn cuả tu sĩ Kim Đan cũng chỉ có thể khiêm tốn.
Tuy biết rõ nơi này và hai tên này chả có quan hệ gì nhưng Diệp Mặc vẫn đưa hai mươi viên linh thạch cho chúng,
- Đã vậy thì hai mươi viên linh thạch này xem như là tiền phí vậy.
- Hừ
Một tên tu sĩ thấy Diệp Mặc chỉ đưa ra có hai mươi viên linh thạch thì lập tức hừ lạnh một tiếng, đưa tay gạt tay cầm linh thạch của Diệp Mặc, thực cảm thấy khó chiu với việc chỉ đưa ra có chút linh thạch.
Thấy hai tên này còn muốn nhiều linh thạch hơn, Diệp Mặc không chút suy nghĩ liên thu hai mươi viên linh thạch lại.
Tên tu sĩ đánh về phía Diệp Mặc thấy cú đánh của mình là vô ích, mà thậm chí ngay cả hai mươi viên linh thạch Diệp Mặc cũng thu lại luôn, thì lập tức giận giữ muốn động thủ. Nhưng tên tu sĩ luyện khí tầng chín đứng bên cạnh y liền ngăn lại,
- Đợi đã Mẫn sư huynh.
Tên tu sĩ gọi tên Mẫn sư huynh lại với ánh mắt sắc lạnh nhìn Diệp Mặc nói:
- Tôi là Thái Kinh, đây là sư huynh của tôi Mẫn Pháp Vũ. Vị bằng hữu này vừa tới phường thị Tuy Sơn có lẽ vẫn chưa biết về những quy tắc ở đây. Phường thị Tuy Sơn là phường thị chịu sự quản lý của Chính Nguyên Kiếm Phái chúng tôi, mỗi người buôn bán ở đây đều phải nộp một khoản phí quầy hàng nhất định, nếu bằng hữu không muốn lấy ra thì chúng tôi có quyền động thủ.
Diệp Mặc cười nhạt, với kinh nghiệm của hắn thì làm sao mà không nhận ra những lời nói của Thái Kinh là cố làm ra vẻ. Phường thị thu phí quầy hàng là sự thật, Diệp Mặc cũng biết điều đó, nhưng quầy hàng của hắn mới mở ra chưa được một giờ, cứ cho là phải thu phí thì cũng không tới mức quá cao. Huống hồ hắn dám khẳng định hai tên này không phải nhân viên quản lý của phường thị, hai tên này cũng chỉ muốn lừa chút tiền của mình mà thôi.
Nhưng Diệp Mặc không muốn rách việc, hắn vốn chỉ định tới Chính Nguyên Kiếm Phái thôi, trước khi vào Chính Nguyên Kiếm Phái mà đắc tội với người thì chả phải việc gì tốt lành cả.
- Nói xem phí quầy là bao nhiêu tiền.
Nếu đối phương là người của Chính Nguyên Kiếm phái thì Diệp Mặc đưa ra chút linh thạch coi như xong.
- Nghe nói anh vừa bán được năm trăm viên linh thạch, tất nhiên chúng tôi cũng chỉ muốn một phần nhỏ thôi. Hay anh đưa ra hai trăm bốn mươi viên linh thạch chúng ta kết bằng hữu, lần sau anh bán hàng tôi có thể bảo kê cho anh.
Thái Kinh thấy sau khi nói ra Chính Nguyên Kiếm phái thì đối phương có vẻ yếu thế liền ngạo nghễ nói
Mẫn Pháp Vũ nghe Thái Kinh chỉ lấy có 240 viên linh thạch thì trong lòng không đồng ý. Từ trang phục trên người có thể nhận ra Diệp Mặc là người nơi khác tới, nhưng Tháisư đệ lại chỉ đòi có 240 viên linh thạch. Nếu để y nói thì ít nhất y cũng đòi 400 viên mới cho qua. Tin là tên tán tu ngoại địa này cho dù có lừa hắn một phen thì hắn cũng không dám nói năng gì.
Người xung quanh nghe thấy câu nói của Thái Kinh và Mẫn Nguyên Pháp thì đều biết hai tên này đang lừa tên tán tu ngoại địa này.
- Ngần này thôi à?
Khi nghe thấy đòi 240 viên linh thạch Diệp Mặc ngược lại lại rất bình tĩnh. Đã để cho thể diện mà không cần, thì hắn không cần phải cho hai tên này thể diện nữa. Hắn không tin ngoài Chính Nguyên Kiếm Phái lại không có nơi nào nhận đệ tử nữa.
Thấy câu nói của Diệp Mặc, Thái Kinh biết có thể y lấy quá ít rồi, nếu y đòi nhiều thêm nói không chừng Diệp Mặc cũng đồng ý. Nhưng lời đã nói ra rồi y cũng ngại nói lại, chỉ nói:
- Đúng thế, đúng ngần ấy, xem như là chiếu cố những tán tu ngoại lai các anh vậy.
- Cút
Diệp Mặc quát lạnh một tiếng. Đã trở mặt rồi thì hắn chẳng giữ thể diện cho ai hết.
Mẫn Pháp Vũ nghe lời nói của Diệp Mặc xong thì sửng sốt, ngược lại còn lập tức hiểu ý của Diệp Mặc, gã mặt đỏ tía chỉ Diệp Mặc phẫn nộ quát:
- Mày cái đồ rác rưởi, mày nói cái gì? Mẹ nó...
Mẫn Pháp Vũ không đợi nói xong đã kìm không nổi xông về phía Diệp Mặc. Tuy phường thị không cho phép đánh nhau. Xong là một đệ tử ngoại môn của Chính Nguyên Kiếm Phái lại bị một tên nhãi danh chửi cút thì gã không thể nào nhịn được lỗi nhục này.
Dưới sự phẫn nộ, tay của Mẫn Pháp Vũ vẫn chưa đánh tới được người Diệp Mặc, Diệp Mặc đưa tay lên là hai bạt tay
Bốp bốp
Hai tiếng giòn vang, chân nguyên hộ thân của Mẫn Pháp Vũ không thể chống đỡ nổi bị hai tát của Diệp Mặc đánh bay ra xa mấy trượng, đập vào vòng bảo vệ của một quầy hàng khác rồi bắn trở lại.
Những người xung quanh trông thấy cảnh tượng này trong nháy mắt liền yên lặng. Tên ngoại lai này lại dám đánh đệ tử của Chính Nguyên Kiếm phái ở ngay tại phường thị Tuy Sơn này, quả thực là chống đối với trời rồi.
- Mày muốn chết à... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Mẫn Pháo Vũ lau qua khóe miêng. Mặt gã không những bị Diệp Mặc đánh cho hộc máu mà còn gãy mấy cái răng. Làm gã trở lên điên cuồng. Ở trong phường thị Tuy Sơn lại bị một tên ngoại lai ăn hiếp thì làm sao mà được chứ.
Thái Kinh cũng kịp phản ứng, trong lúc Mẫn Pháp Vũ đứng dậy thì y rút phi kiếm đâm về phía Diệp Mặc.
- Chuyện gì thế này?
Bên này huyên náo như vậy rất nhanh đã có người chú ý tới, hai tên tu sĩ mặc trang phục chấp pháp của phường thị đi tới.
Thấy hai tu sĩ này đi tới, Thái Kinh liền dừng bước, còn Mẫn Pháp Vũ thì xông tới bên Diệp Mặc.
Mẫn Pháp Vũ khinh tu vi của Diệp Mặc không cao bằng gã, nên càng tập trung chân khí toàn lực xuất chiêu. Diệp Mặc cười nhạt, chân nguyên của hắn trong thời gian ngắn đã phong bế chân khí của Mẫn Pháp Vũ, đồng thời tung một cước đá vào ngực Mẫn Pháp Vũ.
Giống kiểu tồn tại luyện khí cuối tầng chín này của Mẫn Pháp Vũ, thì trong mắt Diệp Mặc chả có chút áp lực nào cả.
Mẫn Pháp Vũ bị Diệp Mặc đá văng ra một lần nữa, ngã ngay giữa ngã tư đường, một lúc lâu sau cũng không đứng lên được. Lúc này gã mới nhận ra chân khí của mình kém hơn đối phương rất nhiều, thậm chí không thâm hậu bằng 1 phần 3 của đối phương.
- Hừ
Sau khi hai tên cháp pháp tới nơi thấy Diệp Mặc vẫn dám hành hung liền hừ lạnh một tiếng, trong lòng Diệp Mặc chấn động, hắn cảm thấy chân nguyên của đối phương thâm hậu hơn mình, lập tức biết đây là tu sĩ Trúc Cơ.
Diệp Mặc nhìn quét qua một lượt, hai người mới tới quả nhiên là một người tu vi sơ kỳ Trúc Cơ và một người là tu vi trung kỳ Trúc Sơ.
- Bành tiền bối, tên này dám gây rối ở phường thị chúng ta, hơn nữa còn đánh con và Mẫn sư huynh...
Thái Kinh không đợi Diệp Mặc nói mà tranh nói trước.
- Là ai sai anh tới gây rối ở phường thị này?
Tên tu sĩ trung kỳ Trúc Sơ kia lập tức nhìn chằm chằm Diệp Mặc hỏi. Với y thì chỉ cần Thái Kinh nói nguyên nhân là được rồi, còn về tên tu sĩ ngoại lai Diệp Mặc nói hay không nói cũng không quan trọng. Tuy Thái Kinh và Mẫn Pháp Vũ là bóc lột tu sĩ bên ngoài, nhưng y cũng không thể nói giúp Diệp Mặc. Vì sau sự việc Thái Kinh đều sẽ hiếu kính bọn họ
Diệp Mặc biết bọn này đều là một phe, nếu ở bên ngoài đồng hoang thì tên tu vi sơ cấp Trúc Cơ hắn có thể xử lý được, nhưng cộng thêm tên tu vi trung kỳ Trúc Cơ thì hắn chắc chắn không có cơ hội nào.
Biết rõ đối phương là cường quyền, nhưng Diệp Mặc không thể không giải thích, chỉ là Diệp Mặc vừa giải thích được một nửa thì bị tên tu vi trung kỳ Trúc Sơ kia cắt ngang.
- Không cần nhiều lời, chúng ta vừa nhìn thấy anh động thủ, giờ anh đi một chuyến với bọn ta.
Diệp Mặc thầm nói không tốt, nếu lần này mà đi thì hắn làm gì còn mạng này nữa chứ? Nếu chỉ có nột mình thì hắn đã chuẩn bị trốn rồi, nhưng còn cả Tống Ánh Túc và Diệp Lăng.
Lúc này người vây quanh xem càng ngày càng đông, sau khi nghe được tin Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc cùng anh em Hạ thị cũng chạy tới, khi Hạ Trọng Phỉ thấy Diệp Mặc đang đối đầu với hai tên quản sự Trúc Sơ, thì trong lòng lập tức chìm xuống.
- Anh, chuyện gì vậy?
Diệp Lăng khẩn trương nắm lấy áo của Diệp Mặc, cô đã nghe được những nghị luận của những người xung quanh, nói hai người quản sự này là tiền bối Trúc Sơ.
Diệp Mặc thuận tay kéo Tống Ánh Trúc, cho dù chạy trốn không được thì hắn cũng đang chuẩn bị trốn rồi. Cùng đi tới địa bàn của tu sĩ Trúc Sơ cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng không sống được.
- Ánh Trúc, chúng ta đi...
Diệp Mặc kéo Tống Ánh Trúc muốn rời đi.
- Ha ha! Nếu mày một tên tu sĩ luyện khí tầng chín mà có thể chạy thoát trước mặt tao, thì Cung Bân này không phải sống uổng những năm qua sao.
Tên tu sĩ sơ kỳ Trúc cơ nhìn thấy việc làm của Diệp Mặc cười lớn, khí thế khắp người lập tức nổi lên.
Tu sĩ luyện khí ở xung quanh bị khí thế Trúc Cơ của Cung Bân đè nén nhào nhào lùi về sau.
Diệp Mặc chỉ là bảo vệ ccho Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng, hắn biết hắn là tu sĩ luyện khí kỳ, tuy có thể điều ra khí thế để không thua đối phương nhưng trong thời khắc này không thể nào làm như vậy được. Tu sĩ Luyện khí mà chân khí chuyển đổi thành chân nguyên, một khi mà bị kẻ khác phát hiện, chắc chắn có người sẽ đi điều tra.
Có thể do nơi này quá đông người, lại một luồng thần thức khí thế hùng mạnh quét qua, Diệp Mặc rùng mình, hắn lại thu lại thần thức của mình. Thần thức của hắn đã không thuộc về tu sĩ sơ kỳ Trúc cơ, luồng thần thức quét qua này hắn liền biết đối phương ít nhất cũng là một tu sĩ Kim Đan trung kỳ.
Tên tu sĩ Trúc cơ vừa nãy đang cười rồi phóng ra khí thế, sau khi cảm nhận được luồng khí thế này, thì lập tức thu hồi khí thế của mình lại, lại càng cúi đầu thận trọng đứng sang một bên, dường như nhường cho vị tiền bối qua đường này qua trước.
- Ơ...
Cùng với một tiếng kinh ngạc, có hai tu sĩ một nam một nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
người nữ đó xem ra cũng đã ngoài bốn mươi, cô vừa tới đã nắm lấy cổ tay Diệp Lăng, Diệp Mặc thậm chí cơ hội để ngăn lại cũng không có.
Một lát sau, cô ta thể hiện vẻ kinh ngạc
- Tam hệ mãn linh căn? Làm sao có thể chứ...
Hai tên chặn đường Diệp Mặc đều là luyện khí tầng chín, thậm chí còn có một tên là luyện khí đại viên mãn tầng chín.
Dễ nhận thấy bọn chúng thấy Diệp Mặc trong thời gian ngắn kiếm được mấy trăm linh thạch thì trong lòng liền nảy sinh ý kiến. Huống hồ chúng sớm đã nhận ra Diệp Mặc là người địa phương khác mà lại vẫn chưa đưa ra giấy cho phép bán hàng lâu dài ở phường này.
Phải biết rằng một người tu sĩ luyện khí sở hữu mấy trăm linh thạch đã được xem là giàu có rồi. Phần lớn những tu sĩ luyện sĩ đến mấy chục linh thạch cũng không có, vì sau khi tìm được linh thạch thì lập tức đổi đan dược tu luyện rồi.
Nếu ở bên ngoài thì hắn sớm đã động thủ với hai tên côn đồ tìm hắn đòi tiền trà nước này rồi.
Nhưng Diệp Mặc cũng biết đây là phường thị Tuy Sơn, là địa bàn của người khác, cho dù hắn có khỏe tới đâu thì trong địa bàn cuả tu sĩ Kim Đan cũng chỉ có thể khiêm tốn.
Tuy biết rõ nơi này và hai tên này chả có quan hệ gì nhưng Diệp Mặc vẫn đưa hai mươi viên linh thạch cho chúng,
- Đã vậy thì hai mươi viên linh thạch này xem như là tiền phí vậy.
- Hừ
Một tên tu sĩ thấy Diệp Mặc chỉ đưa ra có hai mươi viên linh thạch thì lập tức hừ lạnh một tiếng, đưa tay gạt tay cầm linh thạch của Diệp Mặc, thực cảm thấy khó chiu với việc chỉ đưa ra có chút linh thạch.
Thấy hai tên này còn muốn nhiều linh thạch hơn, Diệp Mặc không chút suy nghĩ liên thu hai mươi viên linh thạch lại.
Tên tu sĩ đánh về phía Diệp Mặc thấy cú đánh của mình là vô ích, mà thậm chí ngay cả hai mươi viên linh thạch Diệp Mặc cũng thu lại luôn, thì lập tức giận giữ muốn động thủ. Nhưng tên tu sĩ luyện khí tầng chín đứng bên cạnh y liền ngăn lại,
- Đợi đã Mẫn sư huynh.
Tên tu sĩ gọi tên Mẫn sư huynh lại với ánh mắt sắc lạnh nhìn Diệp Mặc nói:
- Tôi là Thái Kinh, đây là sư huynh của tôi Mẫn Pháp Vũ. Vị bằng hữu này vừa tới phường thị Tuy Sơn có lẽ vẫn chưa biết về những quy tắc ở đây. Phường thị Tuy Sơn là phường thị chịu sự quản lý của Chính Nguyên Kiếm Phái chúng tôi, mỗi người buôn bán ở đây đều phải nộp một khoản phí quầy hàng nhất định, nếu bằng hữu không muốn lấy ra thì chúng tôi có quyền động thủ.
Diệp Mặc cười nhạt, với kinh nghiệm của hắn thì làm sao mà không nhận ra những lời nói của Thái Kinh là cố làm ra vẻ. Phường thị thu phí quầy hàng là sự thật, Diệp Mặc cũng biết điều đó, nhưng quầy hàng của hắn mới mở ra chưa được một giờ, cứ cho là phải thu phí thì cũng không tới mức quá cao. Huống hồ hắn dám khẳng định hai tên này không phải nhân viên quản lý của phường thị, hai tên này cũng chỉ muốn lừa chút tiền của mình mà thôi.
Nhưng Diệp Mặc không muốn rách việc, hắn vốn chỉ định tới Chính Nguyên Kiếm Phái thôi, trước khi vào Chính Nguyên Kiếm Phái mà đắc tội với người thì chả phải việc gì tốt lành cả.
- Nói xem phí quầy là bao nhiêu tiền.
Nếu đối phương là người của Chính Nguyên Kiếm phái thì Diệp Mặc đưa ra chút linh thạch coi như xong.
- Nghe nói anh vừa bán được năm trăm viên linh thạch, tất nhiên chúng tôi cũng chỉ muốn một phần nhỏ thôi. Hay anh đưa ra hai trăm bốn mươi viên linh thạch chúng ta kết bằng hữu, lần sau anh bán hàng tôi có thể bảo kê cho anh.
Thái Kinh thấy sau khi nói ra Chính Nguyên Kiếm phái thì đối phương có vẻ yếu thế liền ngạo nghễ nói
Mẫn Pháp Vũ nghe Thái Kinh chỉ lấy có 240 viên linh thạch thì trong lòng không đồng ý. Từ trang phục trên người có thể nhận ra Diệp Mặc là người nơi khác tới, nhưng Tháisư đệ lại chỉ đòi có 240 viên linh thạch. Nếu để y nói thì ít nhất y cũng đòi 400 viên mới cho qua. Tin là tên tán tu ngoại địa này cho dù có lừa hắn một phen thì hắn cũng không dám nói năng gì.
Người xung quanh nghe thấy câu nói của Thái Kinh và Mẫn Nguyên Pháp thì đều biết hai tên này đang lừa tên tán tu ngoại địa này.
- Ngần này thôi à?
Khi nghe thấy đòi 240 viên linh thạch Diệp Mặc ngược lại lại rất bình tĩnh. Đã để cho thể diện mà không cần, thì hắn không cần phải cho hai tên này thể diện nữa. Hắn không tin ngoài Chính Nguyên Kiếm Phái lại không có nơi nào nhận đệ tử nữa.
Thấy câu nói của Diệp Mặc, Thái Kinh biết có thể y lấy quá ít rồi, nếu y đòi nhiều thêm nói không chừng Diệp Mặc cũng đồng ý. Nhưng lời đã nói ra rồi y cũng ngại nói lại, chỉ nói:
- Đúng thế, đúng ngần ấy, xem như là chiếu cố những tán tu ngoại lai các anh vậy.
- Cút
Diệp Mặc quát lạnh một tiếng. Đã trở mặt rồi thì hắn chẳng giữ thể diện cho ai hết.
Mẫn Pháp Vũ nghe lời nói của Diệp Mặc xong thì sửng sốt, ngược lại còn lập tức hiểu ý của Diệp Mặc, gã mặt đỏ tía chỉ Diệp Mặc phẫn nộ quát:
- Mày cái đồ rác rưởi, mày nói cái gì? Mẹ nó...
Mẫn Pháp Vũ không đợi nói xong đã kìm không nổi xông về phía Diệp Mặc. Tuy phường thị không cho phép đánh nhau. Xong là một đệ tử ngoại môn của Chính Nguyên Kiếm Phái lại bị một tên nhãi danh chửi cút thì gã không thể nào nhịn được lỗi nhục này.
Dưới sự phẫn nộ, tay của Mẫn Pháp Vũ vẫn chưa đánh tới được người Diệp Mặc, Diệp Mặc đưa tay lên là hai bạt tay
Bốp bốp
Hai tiếng giòn vang, chân nguyên hộ thân của Mẫn Pháp Vũ không thể chống đỡ nổi bị hai tát của Diệp Mặc đánh bay ra xa mấy trượng, đập vào vòng bảo vệ của một quầy hàng khác rồi bắn trở lại.
Những người xung quanh trông thấy cảnh tượng này trong nháy mắt liền yên lặng. Tên ngoại lai này lại dám đánh đệ tử của Chính Nguyên Kiếm phái ở ngay tại phường thị Tuy Sơn này, quả thực là chống đối với trời rồi.
- Mày muốn chết à... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Mẫn Pháo Vũ lau qua khóe miêng. Mặt gã không những bị Diệp Mặc đánh cho hộc máu mà còn gãy mấy cái răng. Làm gã trở lên điên cuồng. Ở trong phường thị Tuy Sơn lại bị một tên ngoại lai ăn hiếp thì làm sao mà được chứ.
Thái Kinh cũng kịp phản ứng, trong lúc Mẫn Pháp Vũ đứng dậy thì y rút phi kiếm đâm về phía Diệp Mặc.
- Chuyện gì thế này?
Bên này huyên náo như vậy rất nhanh đã có người chú ý tới, hai tên tu sĩ mặc trang phục chấp pháp của phường thị đi tới.
Thấy hai tu sĩ này đi tới, Thái Kinh liền dừng bước, còn Mẫn Pháp Vũ thì xông tới bên Diệp Mặc.
Mẫn Pháp Vũ khinh tu vi của Diệp Mặc không cao bằng gã, nên càng tập trung chân khí toàn lực xuất chiêu. Diệp Mặc cười nhạt, chân nguyên của hắn trong thời gian ngắn đã phong bế chân khí của Mẫn Pháp Vũ, đồng thời tung một cước đá vào ngực Mẫn Pháp Vũ.
Giống kiểu tồn tại luyện khí cuối tầng chín này của Mẫn Pháp Vũ, thì trong mắt Diệp Mặc chả có chút áp lực nào cả.
Mẫn Pháp Vũ bị Diệp Mặc đá văng ra một lần nữa, ngã ngay giữa ngã tư đường, một lúc lâu sau cũng không đứng lên được. Lúc này gã mới nhận ra chân khí của mình kém hơn đối phương rất nhiều, thậm chí không thâm hậu bằng 1 phần 3 của đối phương.
- Hừ
Sau khi hai tên cháp pháp tới nơi thấy Diệp Mặc vẫn dám hành hung liền hừ lạnh một tiếng, trong lòng Diệp Mặc chấn động, hắn cảm thấy chân nguyên của đối phương thâm hậu hơn mình, lập tức biết đây là tu sĩ Trúc Cơ.
Diệp Mặc nhìn quét qua một lượt, hai người mới tới quả nhiên là một người tu vi sơ kỳ Trúc Cơ và một người là tu vi trung kỳ Trúc Sơ.
- Bành tiền bối, tên này dám gây rối ở phường thị chúng ta, hơn nữa còn đánh con và Mẫn sư huynh...
Thái Kinh không đợi Diệp Mặc nói mà tranh nói trước.
- Là ai sai anh tới gây rối ở phường thị này?
Tên tu sĩ trung kỳ Trúc Sơ kia lập tức nhìn chằm chằm Diệp Mặc hỏi. Với y thì chỉ cần Thái Kinh nói nguyên nhân là được rồi, còn về tên tu sĩ ngoại lai Diệp Mặc nói hay không nói cũng không quan trọng. Tuy Thái Kinh và Mẫn Pháp Vũ là bóc lột tu sĩ bên ngoài, nhưng y cũng không thể nói giúp Diệp Mặc. Vì sau sự việc Thái Kinh đều sẽ hiếu kính bọn họ
Diệp Mặc biết bọn này đều là một phe, nếu ở bên ngoài đồng hoang thì tên tu vi sơ cấp Trúc Cơ hắn có thể xử lý được, nhưng cộng thêm tên tu vi trung kỳ Trúc Cơ thì hắn chắc chắn không có cơ hội nào.
Biết rõ đối phương là cường quyền, nhưng Diệp Mặc không thể không giải thích, chỉ là Diệp Mặc vừa giải thích được một nửa thì bị tên tu vi trung kỳ Trúc Sơ kia cắt ngang.
- Không cần nhiều lời, chúng ta vừa nhìn thấy anh động thủ, giờ anh đi một chuyến với bọn ta.
Diệp Mặc thầm nói không tốt, nếu lần này mà đi thì hắn làm gì còn mạng này nữa chứ? Nếu chỉ có nột mình thì hắn đã chuẩn bị trốn rồi, nhưng còn cả Tống Ánh Túc và Diệp Lăng.
Lúc này người vây quanh xem càng ngày càng đông, sau khi nghe được tin Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc cùng anh em Hạ thị cũng chạy tới, khi Hạ Trọng Phỉ thấy Diệp Mặc đang đối đầu với hai tên quản sự Trúc Sơ, thì trong lòng lập tức chìm xuống.
- Anh, chuyện gì vậy?
Diệp Lăng khẩn trương nắm lấy áo của Diệp Mặc, cô đã nghe được những nghị luận của những người xung quanh, nói hai người quản sự này là tiền bối Trúc Sơ.
Diệp Mặc thuận tay kéo Tống Ánh Trúc, cho dù chạy trốn không được thì hắn cũng đang chuẩn bị trốn rồi. Cùng đi tới địa bàn của tu sĩ Trúc Sơ cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng không sống được.
- Ánh Trúc, chúng ta đi...
Diệp Mặc kéo Tống Ánh Trúc muốn rời đi.
- Ha ha! Nếu mày một tên tu sĩ luyện khí tầng chín mà có thể chạy thoát trước mặt tao, thì Cung Bân này không phải sống uổng những năm qua sao.
Tên tu sĩ sơ kỳ Trúc cơ nhìn thấy việc làm của Diệp Mặc cười lớn, khí thế khắp người lập tức nổi lên.
Tu sĩ luyện khí ở xung quanh bị khí thế Trúc Cơ của Cung Bân đè nén nhào nhào lùi về sau.
Diệp Mặc chỉ là bảo vệ ccho Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng, hắn biết hắn là tu sĩ luyện khí kỳ, tuy có thể điều ra khí thế để không thua đối phương nhưng trong thời khắc này không thể nào làm như vậy được. Tu sĩ Luyện khí mà chân khí chuyển đổi thành chân nguyên, một khi mà bị kẻ khác phát hiện, chắc chắn có người sẽ đi điều tra.
Có thể do nơi này quá đông người, lại một luồng thần thức khí thế hùng mạnh quét qua, Diệp Mặc rùng mình, hắn lại thu lại thần thức của mình. Thần thức của hắn đã không thuộc về tu sĩ sơ kỳ Trúc cơ, luồng thần thức quét qua này hắn liền biết đối phương ít nhất cũng là một tu sĩ Kim Đan trung kỳ.
Tên tu sĩ Trúc cơ vừa nãy đang cười rồi phóng ra khí thế, sau khi cảm nhận được luồng khí thế này, thì lập tức thu hồi khí thế của mình lại, lại càng cúi đầu thận trọng đứng sang một bên, dường như nhường cho vị tiền bối qua đường này qua trước.
- Ơ...
Cùng với một tiếng kinh ngạc, có hai tu sĩ một nam một nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
người nữ đó xem ra cũng đã ngoài bốn mươi, cô vừa tới đã nắm lấy cổ tay Diệp Lăng, Diệp Mặc thậm chí cơ hội để ngăn lại cũng không có.
Một lát sau, cô ta thể hiện vẻ kinh ngạc
- Tam hệ mãn linh căn? Làm sao có thể chứ...