Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 813: Bố cho mày ương bướng này



Bàng Húy một khi quyết định phải giết người bịt miệng, cũng lười đi khơi mào việc người khác căm phẫn Diệp Mặc. Y muốn giết người rồi, tất cả những người nghe thấy lời này của Diệp Mặc, hôm nay một người cũng không thể thoát.
Một số người xung quanh nhìn thấy vẻ mặt của Bàng Húy sau khi nghe xong Diệp Mặc nói, lập tức liền biết sự tình dường như không đơn giản như bề ngoài, rất nhiều người cũng muốn giúp Bàng Húy lại lần nữa dập tắt suy nghĩ của mình.
Khi Vương Kỳ Kiếm thấy Diệp Mặc đánh với lão, vũ khí cũng không lấy ra, còn đối với Bàng Húy lại lấy ra binh khí của hắn trước, lập tức trong lòng sửng sốt. Chẳng lẽ nói Bàng Húy còn lợi hại hơn so với lão? Mình đã là Tiên Thiên, Bàng Húy cho dù là lợi hại, cũng chỉ là nửa bước Tiên Thiên mà thôi.
Nhưng ngay sau đó, lão biết mình đã nhầm hoàn toàn rồi, sau khi Bàng Húykhom thân mình xuống nói xong một câu với Diệp Mặc, lập tức đứng thẳng lên. Thậm chí cái bộ dáng thấp bé này cũng trở nên cao lớn thêm một chút. Cả người khí thế thẳng tắp như bão táp, Vương Kỳ Kiếm nhìn mà trong lòng run lên.
Giờ khắc này, lão rốt cuộc hiểu rõ câu nói vừa rồi kia của Diệp Mặc là có ý gì, tu vi của Bàng Húy tuyệt đối cao hơn lão, hơn nữa cao hơn không phải một chút hai chút đâu.
Vương Kỳ Kiếm thật không ngờ tu vi của Bàng Húy lại cao như thế, không ngờ nhiều năm ở 'thư viện Cửu minh' lại không lộ dạng, nếu không phải Diệp Mặc tới nơi này muốn giết y, có lẽ vĩnh viễn cũng không người nào biết y là tuyệt đỉnh cao thủ?
Mọi người có tu vi cao đều cảm nhận được áp lực khổng lồ và khí thế hùng mạnh của Bàng Húy, bọn họ đã biết hoá ra Bàng Húy mới là đệ nhất ở 'thư viện Cửu minh', khó trách Diệp Mặc đánh nhau với Vương Kỳ Kiếm không hề động kiếm, còn đối với Bàng Húy lại đem kiếm ra trước.
Diệp Mặc cư xử với cao thủ này cũng giống như với một tu chân Trúc Cơ, đương nhiên không dám chậm trễ. Hắn tuy rằng khẳng định Bàng Húy không phải là đối thủ của hắn, nhưng cũng không kiêu ngạo, ngông cuồng đến độ khinh thường đối phương.
Bàng Húy và Ly Thành đều là Tiên Thiên chân chính, nhưng Bàng Húy tu luyện là 'Vu thần quyết", bản công pháp này Diệp Mặc mặc dù chưa xem qua, nhưng khẳng định cao siêu hơn rất nhiều so với thứ mà Ly Thành tu luyện. Cho nên trước khi hắn chưa thực sự giao thủ, chắc chắn sẽ không có bất kỳ ý định xem nhẹ đối phương.
Bàng Húy và Vương Kỳ Kiếm lại không giống nhau. Đối với Vương Kỳ Kiếm, Diệp Mặc hoàn toàn biết y không có bất kỳ uy hiếp nào đối với chính mình, còn Bàng Húy một chút hắn cũng không biết.
Thái Cơ cảm nhận được khí thế hùng mạnh của Bàng Húy, thậm chí có một loại cảm giác không thể thở được, trong nội tâm cô lại vô cùng kinh hãi. Phải biết rằng hiện tại cô đã thăng cấp Thiên cấp, hơn nữa còn là ở bên cạnh võ trường, nếu trước đây khi cô chưa thăng cấp. Đi đánh lén Bàng Húy là việc nằm mơ giữa ban ngày.
Cũng may cô chưa làm chuyện này. Nếu không cô hiện tại phỏng chừng hài cốt đã lạnh rồi. Cô không làm chuyện này, không phải sợ chết, mà sợ mình chết rồi, không có ai giúp cô báo thù.
Bàng Húy chỉ vừa sải bước ra, y giống như chỉ bước một bước nhỏ, nhưng mọi người lại phát hiện Bàng Húy đã đứng đối diện với Diệp Mặc.
Chiêu thức ấy của Bàng Húy không uy phong như chiêu lướt trên không của Vương Kỳ Kiếm. Nhưng cũng rung động lòng người.
Ánh mắt Diệp Mặc lại một trận co rút, hắn biết rõ đây tuy rằng không phải là Súc Địa Thành Thốn trong truyền thuyết, nhưng là hình thức ban đầu rồi, đây mới thực là bản lĩnh.
- Nếu Diệp thành chủ vẫn cứng đầu như thế, vậy Bàng Húy sẽ lĩnh giáo một phen, chỉ hy vọng Diệp thành chủ không giết được tôi, ngược lại bị tôi giết chết.
Bàng Húy nói xong căn bản cũng không rút loan đao sau lưng, đối diện với Diệp Mặc chính là đánh ra một quyền, không có bất kỳ sự chần chừ nào.
Bàng Húy nắm tay vừa mới đánh ra, Diệp Mặc liền cảm thấy một loại hô hấp không thoải mái bay tới. Hắn thậm chí có một loại cảm giác như vậy, toàn bộ linh khí của đỉnh Côn Châu đều bị Bàng Húy tùy ý một quyền kéo theo hết, mà một quyền này kéo theo linh khí tập trung ngưng tụ thành nội khí hùng hậu, đánh về phía chính mình. Dường như chỉ cần hắn chần chừ một chút, hắn sẽ bị một quyền này dập nát.
Diệp Mặc đương nhiên không chần chờ nữa, cũng không thèm ẩn núp, phi kiếm trong tay đã hóa ra một mảng đường kiếm chân nguyên hùng hậu bổ ra.
Chỗ bất đồng chính là Diệp Mặc dùng chân nguyên trong cơ thể mình. Còn Bàng Vĩ lại dễ dàng kéo linh khí chung quanh tụ lại thành nội khí, cao thấp nháy mắt có thể đoán ra.
"Ầm" một tiếng va chạm kịch liệt, lập tức lại phát ra mấy tiếng nổ "Oanh, oanh". Diệp Mặc cả người với kiếm lại bị một quyền này đánh văng xa tới mấy trượng, thậm chí trên không trung phun ra một ngụm máu tươi. Mà Bàng Húy lại không có bất cứ chuyện gì. Hơn nữa cũng không lui về phía sau, ngược lại tiến thêm một bước nữa, lại đánh ra một quyền. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Mọi người đứng xem ở một bên trong khoảnh khắc này đều ngây dại, bọn họ thật không ngờ Bàng Húy quá lợi hại. Diệp Mặc một chiêu đánh bại Vương Kỳ Kiếm, mà Bàng Húy lại một quyền đánh lui Diệp Mặc, đây là chuyện gì?
Một số đệ tử thư viện Cửu minh kịp thời phản ứng lại kinh ngạc hô lên, bắt đầu hò hét cổ vũ cho Bàng Húy. Bọn họ không thể tưởng được môn phái của mình lại có loại cao thủ như Bàng Húy này. Về chuyện Bàng Húy cưỡng gian rồi giết chết một gia đình, căn bản được bỏ qua một bên.
Thái Cơ lại trong lòng kinh hoàng, cô nắm tay thật chặt, trán đầy mồ hôi lạnh, thậm chí móng tay bóp chặt đến chảy máu cũng không biết. Khi cô thấy Diệp Mặc một chiêu đánh bại Vương Kỳ Kiếm, liền cho rằng Bàng Húy chết chắc rồi, nhưng cô thật không ngờ Bàng Húy đã vậy còn quá nghịch thiên. Chẳng những một quyền đem Diệp Mặc đánh bay ra mấy trượng, hơn nữa còn khiến Diệp Mặc bị hộc máu.
Chỉ có Diệp Mặc tự mình biết, hắn sở dĩ bị đánh lui mấy trượng, không phải là bởi vì hắn kém hơn Bàng Húy, mà là hắn cho Bàng Húy ăn một cái thua ngầm. Hắn thật không ngờ Bàng Húy có thể điều động linh khí bên ngoài chuyển hóa thành nội khí, chặn nội khí được linh khí chuyển hóa, lại bị nội khí của Bàng Húy từ phía sau đánh bị thương.
May mà nơi này linh khí loãng, tu vi Bàng Húy cũng có hạn, cho nên hắn chỉ bị phun một ngụm máu. Tuy nhiên loại tình huống này chỉ có một lần mà thôi, tiếp theo hắn đã có phòng bị, tuyệt đối sẽ không bị lừa.
Nhưng Diệp Mặc trong lòng lại giật mình, phải biết rằng điều động linh khí bên ngoài nghe nói là cao thủ Nguyên Anh kỳ trở lên mới có thể làm được, mà Bàng Húy không ngờ cũng làm được, nếu nói tu vi của Bàng Húy đã vượt qua Nguyên Anh kỳ, Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không tin.
Tuy rằng ăn một chút thiệt thòi nhỏ, nhưng Diệp Mặc không tức giận ngược lại còn vui mừng, bởi vì hắn đã biết 'Vu thần quyết' thật sự rất lợi hại. Ngay cả một Tiên Thiên cũng có thể đánh ra một quyền dữ dội như vậy, phải biết rằng hắn tu luyện 'Tam sinh quyết", nói một cách khác, tùy tiện một tu sĩ Luyện Khí kỳ tới nơi này, cũng không phải đối thủ của Bàng Húy.
Bàng Húy kinh nghiệm đối địch không ngờ vô cùng phong phú, khi Diệp Mặc chưa bị rơi xuống, quyền thứ hai lại đến, tuy nhiên quyền thứ hai này lại thật sự là nội khí của tu vi chính bản thân y. Quyền phong hùng hậu đánh úp Diệp Mặc, khiến Diệp Mặc ngoại trừ đánh trả chính diện ra thì không còn con đường thứ hai.
Diệp Mặc cũng biết hắn ngoại trừ đánh bừa ra, không có lựa chọn khác. Bàng Húy cố ý xây dựng ra hình thức khiến Diệp Mặc không thể không đánh bừa, có thể thấy được y cho rằng nội khí của mình thâm hậu hơn so với Diệp Mặc.
Diệp Mặc lần này không dùng phi kiếm, mà trực tiếp dùng nắm tay. Hắn biết phi kiếm chịu lực nhỏ, lợi cho biến hóa quỷ dị, nhưng lại bất lợi đối với loại đánh bừa này, vừa rồi hắn đã chịu một thiệt thòi nhỏ, huống chi hắn không hy vọng phi kiếm của mình bị đánh nát.
"Oanh, oanh, oanh..."
Nắm tay hai người lại đụng vào nhau, một trận tiếng vỡ vụn chói tai vang lên, người chung quanh võ trường cũng có thể cảm giác được kình phong đã kích thích da trên người khiến nó rạn ra, rất nhiều người thậm chí đã bắt đầu chảy máu. Quyền phong đụng nhau, khiến đá vụn cát đất bay đầy trời.
Giữa võ trường rộng lớn, bị một quyền này kích động toạc thành một cái hố lớn.
Người chung quanh nhìn cuộc chiến hung ác mãnh liệt này đều lặng ngắt như tờ, trong lòng lại phát lạnh. Có lẽ, đây mới thực sự là quyết đấu đỉnh cao.
Thân thể Diệp Mặc vốn đang bị rơi xuống lại bị một quyền này đánh bay lên rất cao, Bàng Húy cười lạnh, y biết chỗ cao không chịu lực, Diệp Mặc bị y đánh bay không cho rơi xuống đất chính là do y tạo nên.
Tuy rằng cho dù không dựng loại tình huống này, y tin rằng Diệp Mặc cũng không phải là đối thủ của y, nhưng y luôn là người cẩn thận, y hy vọng tuyệt đối không giết nhầm đối phương.
Diệp Mặc trong lòng thầm than, Bàng Húy này quả thật rất cao thủ, 'Vu thần quyết' không biết là cái gì, mà lại kinh khủng như vậy. May mắn hắn đã tu luyện 'Tam sinh quyết", nếu hắn chưa tu luyện thành công 'Tam sinh quyết', như vậy nơi này chắc là nơi chôn xương của hắn.
Hắn đương nhiên biết tâm tư của Bàng Húy, muốn nói kinh nghiệm đối địch, Bàng Húy quả thật không tệ, nhưng so với Diệp Mặc thì còn kém xa nhiều. Nếu Diệp Mặc không muốn tránh né trong không trung, Bàng Húy cũng không thể bức hắn vào không trung.
Bàng Húy không đợi Diệp Mặc rơi xuống, hai chân trên mặt đất của y lại dùng lực, cả người không ngờ bắn đi như một đạn pháo. Làm cho người ta cảm giác như y đang bay.
- Chết cho tao.
Bàng Húy nhảy lên đồng thời nắm tay thật lớn lại thành hình, giống như một cái búa sắt cực đại tập kích vào Diệp Mặc.
Ở trong mắt tất cả những người đang đứng vây xem, Diệp Mặc chỉ còn đường chết. Diệp Mặc chắc chắn không thể đỡ được một quyền này của Bàng Húy. Nghĩ đến một quyền vừa rồi của Bàng Húy đã đánh mặt đất thành một hố sâu lớn như thế, thì giờ đây đã không còn có người xem trọng Diệp Mặc. Một số kẻ nhát gan, thậm chí nhắm hai mắt lại, cũng không muốn nhìn trường hợp máu me này.
Diệp Mặc lại cười lạnh một tiếng, hắn lúc này căn bản cũng không dùng cách đánh bừa với Bàng Húy, bước trên phi kiếm trực tiếp tránh khỏi.
Nhưng Diệp Mặc lại không muốn như vậy, hắn chỉ trong nháy mắt liền đánh ra một quyền giống vậy. Nhưng một quyền này, Diệp Mặc không để lại dư lực gì, tất cả chân nguyên của hắn đều tập trung ở trên một quyền này, hắn không tin chân nguyên của mình tu luyện 'Tam sinh quyết' không bằng nội khí hùng hậu của 'Vu thần quyết'
Bàng Húy thấy Diệp Mặc trên không trung không ngờ tùy ý đánh một quyền xuống dưới như vậy, trong lòng lo lắng một chút, vừa rồi Diệp Mặc xoay người trên không trung dường như rất đơn giản.
Chỉ có điều ý nghĩ của y vừa mới đến nơi đây, nắm tay hai người lại lần nữa đụng vào nhau.
"Ầm ầm"
"Oành..."
Thanh âm chân khí và nội khí đụng vào nhau kịch liệt phát ra tiếng nổ toàn võ trường, sau đó một ít thanh âm vỡ nát lại vang lên.
"Phụt"
Lần này lại tới phên Bàng Húy phun ra một ngụm máu tươi, cả người y bị Diệp Mặc từ trên không trung đánh xuống dưới, dừng ở trên mặt đá cẩm thạch, khiến mặt đất nứt ra một cái hố đá thật lớn.
- Bố cho mày ương bướng này...
Hừ lạnh một tiếng, Diệp Mặc thậm chí ngay cả đan dược cũng không kịp ăn, bay xuống chỗ hố đá nơi Bàng Húy còn đang trong đó lại đánh ra một quyền...
Chương trước Chương tiếp
Loading...