Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 804: Ám sát sau lưng



Diệp Mặc không biết thư viện Cửu Minh nằm ở chỗ nào của Côn Luân, dãy núi Côn Luân dài mấy ngàn km, nếu dựa vào thần thức của hắn để tìm thư viện Cửu Minh, Diệp Mặc biết, coi như là tìm cả đêm, cũng không chắc có thể tìm ra.
Cho nên Diệp Mặc không đi tìm thư viện Cửu Minh mà trực tiếp đi tới chợ Nhạc Thanh, hắn dự định ở lại đây một đêm, ngày hôm sau mới đi đến nơi tiếp đón của thư viện Cửu Minh.
Sau khi Diệp Mặc đi vào Nhạc Thanh, lại có cảm giác nơi này có chút lạnh lẽo, theo lí mà nói thì chợ Nhạc Thanh cũng chính là một con đường giao thông huyết mạch, đến tối có lẽ phải phồn hoa lắm chứ.
Thần thức của Diệp Mặc hơi quét ra, đã nhìn thấy khách sạn Cửu Minh, nhìn cái tên đã có thể biết đây là sản nghiệp của thư viện Cửu Minh. Diệp Mặc muốn đến thư viện Cửu Minh, liền không cân nhắc cái gì nữa, liền trực tiếp đi đến quán rượu Cửu Minh, chuẩn bị nghe ngóng một chút ở đây.
Chỉ có điều Diệp Mặc mới đi đến nơi cách không xa khách sạn Cửu Minh, đã nhìn thấy một bóng người nghiêng ngả lảo đảo lao đến, người này sau khi đi đến khách sạn, trực tiếp xông vào
Diệp Mặc đứng ở trong bóng tối nhưng lại nhìn rõ gã đàn ông tu vi địa cấp sơ kì này, sở dĩ nghiêng ngả lảo đảo như vậy là vì y bị trọng thương, khắp người đều là vết máu. Sau khi y xông vào khách sạn, lập tức có người đến đỡ y, và có hai người luyện võ địa cấp đến cửa khách sạn, xem xét bốn phía.
Ở địa bàn của thư viện Cửu Minh lại có loại chuyện này? Diệp Mặc ngây người ra, đang định đi vào hỏi một chút, thần thức của hắn lại một lần nữa quét đến một nơi hơi dao động, dao động này lại là một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện.
Thuật ẩn thân? Diệp Mặc trong lòng kinh ngạc, trừ hắn ra, ai biết dùng thuật ẩn thân? Hắn đồng thời cũng bắt đầu ẩn thân, dùng thần thức cẩn thận quan sát bóng người này.
Sau khi Diệp Mặc thấy rõ tu vi của người này, mới thở phào, cách làm của người đó không phải là thuật ẩn thân, không lợi hại như thuật ẩn thân của hắn, là một phương pháp lợi dụng nội khí. Diệp Mặc thấy bóng người này nhìn chằm chằm vào cửa khách sạn, nhìn một lúc lâu, lúc này mới không cam lòng rời đi.
Diệp Mặc lập tức đi theo, đồng thời thần thức cũng cẩn thận quan sát lai lịch của người này. Tu vi của người này nhiều nhất cũng không quá huyền cấp mà thôi, không ngờ y có thể làm cho một cao thủ địa cấp sơ kì bị thương nặng, suýt nữa thì mất mạng. Có thể thấy người này rất có nghề, thế nhưng y cũng đã bị thương không nhẹ, ở bụng còn có vết máu.
Diệp Mặc đi theo chưa bao lâu, đã hoàn toàn điều tra được lai lịch. Nội khí của y dao động rất quỷ dị, nhưng Diệp Mặc cũng đã gặp qua được loại người này.
Mười mấy năm trước ở trên Đoạn Đỉnh sơn ở Quỷ Thành, có hai người gây rối ở đại hội ẩn môn. Hai người đó là hai thầy trò, kết quả là người thầy bị Diệp Mặc dùng một cây thiết côn giết, còn đồ đệ của y bị đệ tử thân truyền của Tăng Chấn Hiệp dùng trận phù đao gió giết chết.
Không ngờ mười mấy năm sau, hắn lại gặp một người như thế ở núi Côn Luân, hơn nữa còn vì muốn giết người tu luyện của ẩn môn nên mới bị mình nhìn thấy
Dựa vào tu vị hiện giờ của Diệp Mặc, muốn theo dõi một người luyện võ huyền cấp, đến địa cấp cũng chưa đạt tới, cơ bản là không có khả năng bị phát hiện.
Tốc độ của bóng đen này rất nhanh, trong thời gian không lâu, y đã rời khỏi Nhạc Thanh. Sau khi rời khỏi Nhạc Thanh, y lên một chiếc xe việt dã đã đợi ở bên đường từ lâu. Sau khi người này lên xe, chiếc xe lập tức lao đi với tốc độ cao. Thần thức của Diệp Mặc nhìn đến đó một chút, trong xe ngoài người luyện võ huyền cấp này ra, vẫn còn một người luyện võ huyền cấp và một người địa cấp, nhưng người lái xe kia lại gần như không có chút tu vi nào.
Nửa giờ sau, xe việt dã dừng ở ngoài một thôn tương đối hẻo lánh. Ngoài trừ người lái xe, ba người kia đều xuống xe, sau đó đi nhanh vào trong thôn.
Sau khi ba người rời đi, chiếc xe việt dã cũng quay đầu, lập tức đi xa.
Diệp Mặc không để ý chiếc xe này, mà theo chân ba người kia tiến vào một biệt thự nhỏ.
Loại biệt thự nhỏ này trong thôn này rất nhiều. Một khu vườn nhỏ, nhà ba tầng, thoạt nhìn đã thấy bình thường rồi.
Thần thức của Diệp Mặc đã sớm chú ý tới, trong biệt thự này có năm người, hơn nữa năm người này đang đợi ba người kia đi vào. Diệp Mặc không do dự theo chân ba người kia đi vào trong phòng, hắn cảm giác rằng một đám người tụ tập ở nơi này, lại dám giết người tu luyện Cổ Võ, chắc chắn là bất thường.
Người đầu tiên cất tiếng lại là một người Nhật, y nói một tràng tiếng chim, Diệp Mặc một câu cũng không hiểu. Nhưng rất may là người này sau khi nói xong, một người mặt trắng dùng tiếng Trung nói:
- Thất Ngư, mày không làm được sao? Hơn nữa lại còn bị thương?
Người luyện võ huyền cấp bị Diệp Mặc theo dõi kia cúi đầu tiến lên cúi chào một cái, rồi mới lên tiếng:
- Vâng, thân thủ của người đó tuyệt đối không phải địa cấp sơ kì bình thường, y thậm chí có thể giết được cao thủ địa cấp trung kì. Sau khi tôi cướp đồ đạc của y, y đã chạy trốn.
Nói xong người đàn ông này lấy ra hai quyển sách, dùng hai tay dâng lên.
Người mặt trắng kia gật gật đầu nói:
- Mày đứng sang một bên trước.
- Vâng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Người luyện võ huyền cấp này lập tức đứng sang một bên.
Lúc này hai người còn lại cũng mỗi người lấy ra vài quyển sách nộp lên, những quyển sách này to nhỏ không giống nhau, hơn nữa hình thức cũng có cũ có mới.
Diệp Mặc dùng thần thức quét một chút, đều là sách công pháp tu luyện Cổ Võ. Điều này làm Diệp Mặc lập tức cũng có chút giật mình, chẳng lẽ những người này ám sát người tu luyện Cổ Võ, chỉ vì những công pháp này?
Hoặc là bọn họ biết thư viện Cửu Minh thông báo cho tất cả những người luyện Cổ Võ, những người luyện võ địa cấp đều tụ tập tại Nhạc Thanh, cho nên mới đến đây ôm cây đợi thỏ?
Thần thức của Diệp Mặc lại quét vào trong biệt thự này, lúc hắn nhìn thấy một đống lớn toàn là công pháp tu luyện Cổ Võ, lập tức liền hiểu ra, xem ra phán đoán của hắn đã đúng, những người này đều đến vì công pháp tu luyện Cổ Võ. Thế nhưng, chỗ này quá nhiều rồi, thu thập nhiều công pháp tu luyện Cổ Võ như vậy, chẳng lẽ thực sự là muốn luyện Cổ Võ?
Tên người nước Nhật nói tiếng chim kia đột nhiên dùng tiếng Trung để nói một câu:
- Chúng ta lập tức phải rời đi, nơi này không cần phải ở lại nữa rồi.
Người đàn ông mặt trắng kia cũng gật gật đầu:
- Đúng vậy, tuy rằng chúng ta không đạt được mục tiêu như dự tính, nhưng thực sự là cần đổi nơi ở rồi.
Nói xong y lạnh lùng nhìn cái tên Thất Ngư kia, người tên là Thất Ngư kia bị người mặt trắng nhìn một cái, lập tức giật mình, y biết đây là bất mãn với y. Y lỡ tay, làm cho tình cảnh bên ta không tốt, đồng thời cũng lộ ra là bọn họ nhất định là ở gần Nhạc Thanh.
Người nước Nhật kia thấy người mặt trắng đồng ý với ý kiến của mình, rất hài lòng nói:
- Chúng ta đi Yến Kinh trước, những công việc còn lại Kế Điền Quân có thể xử lí được. Sau đó chúng mày từ Yến Kinh đi vòng tới Lạc Nguyệt là được, tới Lạc Nguyệt rồi lại làm theo kế hoạch.
Người nước Nhật kia nói xong, tên mặt trắng kia lại nhìn người này, nói:
- An Thiển Khâu Quân, theo tin tức mà chúng ta có được, tên họ Diệp đã từng xuất hiện tại Yến Kinh, nói cách khác là hắn không có ở Lạc Nguyệt, tôi nghĩ chúng ta bây giờ không thể đi Yến Kinh. Tuy rằng khả năng hắn phát hiện ra chúng ta rất nhỏ, thế nhưng một khi bị hắn phát hiện, tôi dám khẳng định, tất cả chúng ta cộng lại, đều không phải là đối thủ của hắn.
- Hừ...
Ngồi ở phía đầu có ba người kia, ngoài tên người Nhật và người mặt trắng kia ra, thì còn có một người đàn ông trung niên cao gầy. Tiếng hừ này chính là do y nói ra. Thần thức của Diệp Mặc cũng quan sát người đàn ông trung niên này, phát hiện ra tu vi của y là cao nhất, thậm chí là tu vi nửa bước Tiên Thiên, chỉ cần một chút nữa là thăng cấp Tiên Thiên.
Người mặt trắng này thấy người đàn ông trung niên cao gầy này hừ một tiếng, khẽ mỉm cười nói:
- Nếu nói đến thù hận, tôi và gã Diệp Mặc kia thù sâu như biển, ở Lạc Nguyệt, hắn đã diệt Đông Phương gia của tôi. Cho nên tôi muốn giết hắn hơn bất cứ ai, thế nhưng tôi lại biết hơn bất cứ ai, bây giờ chúng ta chưa giết nổi hắn. Anh Hạng Ngân, tuy rằng tôi biết anh là người lợi hại nhất trong chúng ta, thế nhưng thân thủ của tên Diệp Mặc kia tuyệt đối không thấp hơn so với tiền bối Hạng Tân ở Hạng ẩn quán của anh.
- Tôi có thể cho là như vậy hay không, Đông Phương Vượng thông qua chuyện giả dối để chúng tôi đến giúp các anh làm việc hay sao?
Người đàn ông cao gầy sau khi nghe xong lời này, không kìm nổi châm chọc một câu. Người này nói bản lĩnh của Diệp Mặc không kém hơn quán chủ, vậy là gián tiếp nói Diệp Mặc lợi hại hơn chính mình rồi.
Thấy người đàn ông trung niên này vẫn giữ thái độ khinh thường, người mặt trắng kia có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể nói tiếp:
- Tôi thề thiếu chủ của chúng tôi không lừa anh, lần trước có hai mảnh bát quái vỡ trên biển đều đã bị Diệp Mặc cầm đi. Tuy rằng lúc đó thuyền đã vỡ rồi, thế nhưng theo dõi cho thấy, mảnh vỡ bát quái kia chính là ở trong tay hắn.
Nói tới đây, người đàn ông mặt trắng này dừng lại một chút, rồi nói thêm:
- Hơn nữa, Thiên Tứ Khả Lang của quý môn cũng chết trong tay Diệp Mặc, chẳng lẽ quán chủ không muốn báo thù? Nếu Hạng quán chủ không muốn báo thù, anh cũng không xuất hiện ở trong này rồi.
Nói tới những lời sau, người đàn ông mặt trắng này cũng có chút không hài lòng, tuy nhiên người đàn ông cao gầy kia cũng không nói tiếp nữa.
Diệp Mặc nghe đến đó, đã hiều được một chút, tuy rằng hắn không biết những người này cướp công pháp tu luyện Cổ Võ để làm gì, nhưng chuyện Đông Phương Vượng và Hạng ẩn quán liên kết lại đối phó với Lạc Nguyệt thì hắn cũng đã biết. Hắn không ngờ rằng tên Thiên Tứ Khả Lang lại là người của Hạng ẩn quán, xem ra những tên sát thủ tối nay có vẻ cũng có liên quan đến Hạng ẩn quán, bởi vì thân pháp của bọn y đều quỷ dị không khác nhau là mấy.
Chỉ có điều không biết tên Nhật kia ở bên nào.
Diệp Mặc không tiếp tục nghe nữa, hắn đi ra ngoài, đưa tay ra làm thành hơn mười đường đao gió. Trong phút chốc, đao gió hoành hành trong khắp phòng, máu tươi bắn ra. Tám người trong phòng, bị hắn giết một lúc năm người, dường như không có cả năng lực phản kháng, hoặc cũng có thể nói trước khi chết bọn họ còn không biết là bị giết.
Không phải nói đến chuyện Diệp Mặc đột nhiên xuất ra đao gió, cho dù là hắn không tập kích vụng trộm, những đao gió này xuất ra, cũng không có mấy người có thể chống cự. Cho dù là thân pháp của họ có quỷ dị đến mức nào, trong thần thức của Diệp Mặc, bọn họ không là gì cả.
Diệp Mặc không giết người Nhật, tên mặt trắng và gã đàn ông cao gầy, ba người này hắn phải giữ lại để lấy khẩu cung.
Chương trước Chương tiếp
Loading...