Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 788: Sát khí của Diệp Mặc
Từ mười mấy năm trước, mấy thiếu gia của Tống gia đều bị lật đổ ở Ninh Hải, thậm chí sau khi họ mất mạng thì Ninh Hải trở nên yên bình trở lại. Cho dù là có một vài nhân vật xã hội đen, nhưng cũng không dám làm việc quá mức kiêu ngạo. Đó là bởi vì những người ở đây đều biết, ở Ninh Hải có một người tên là Diệp Mặc.
Cái lề lối này đến tận tám năm trước mới bị phá vỡ, Phan Động Tân, một tên xã hội đen trở về từ nước Ý đã lập nên "Bảo Xà Đường", từ đó về sau, nơi này chính là thiên hạ của Bảo Xà Đường.
Bảo Xà Đường không chỉ ở Ninh Hải, đây là một tập đoàn nổi tiếng ở Âu Mĩ từ nhiều năm trước, tên đầy đủ là Tập đoàn công thương nghiệp Bảo Xà.
Kinh doanh của Bảo Xà Đường ở Ninh Hải liên quan đến nhiều lĩnh vực, chỉ cần có thể kiếm tiền, có thể kiếm được nhiều tiền là bọn họ đều làm.
Hơn nữa hôm nay lại là ngày vui của Bảo Xà Đường, là sinh nhật của con trai duy nhất của lão đại Phan Động Tân, Phan Địch, thứ hai là sư phụ của Phan Thái Phượng tối nay sẽ đến Ninh Hải.
Nếu nói đến sư phụ của Phan Thái Phượng, đó thật sự không phải là một người đơn giản. Điều khiến Phan Động Tân được lợi nhất không phải là tập đoàn công thương nghiệp Bảo Xà của y trải rộng trên toàn cầu, mà đó chính là y quen được sư phụ của Phan Thái Phượng, còn khiến cho Phan Thái Phượng về dưới tay y. Hơn nữa vị cao nhân này còn nói, lần này đến Ninh Hải không chừng còn nhận Phan Địch làm đệ tử kí danh.
Phan Động Tân rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của y, y ngồi trong vườn hoa của chính mình, thưởng thức một cách chậm rãi trà xanh đỉnh cao, y đang nghĩ sau khi sư phụ của Phan Thái Phượng đến, quà bái sư của con trai mình Phan Địch nên là cái gì?
Vào đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân dồn dập đã cắt đứt suy nghĩ của y. Phan Động Tân nhíu nhíu mày, khi y vẫn còn ở Ý, đã không chỉ có một lần dặn dò thuộc hạ, làm việc phải điềm đạm, chắc chắn, không cần vội vàng. Nhưng bây giờ lại có loại thuộc hạ như thế này, điều này làm y vô cùng không hài lòng.
- Có chuyện gì? Lập Bình?
Phan Động Tân nhíu mày hỏi một câu, Lỗ Lập Bình cũng được cho là thuộc hạ mà y tâm đắc nhất tại Ninh Hải, hơn nữa đối nhân xử thế cũng nhạy bén, thân thủ không tồi, rất trung thành với y. Vì vậy y mới cho Lỗ Lập Bình ở bên cạnh mình.
Lẽ ra Lỗ Lập Bình theo y nhiều năm như vậy rồi, có lẽ không nên xúc động như thế này mới đúng chứ, tại sao càng ngày lại càng trở về như cũ vậy?
Lỗ Lập Bình sắc mặt cũng rất kích động, hơn nữa sắc mặt cũng rất vui mừng, gã nghe thấy lão đại hỏi như vậy mới biết rằng mình đắc ý quá rồi, vội vàng dằn tâm trạng đang kích động xuống, nói:
- Đại ca, lần trước không phải đại ca nói là vị cao nhân này sẽ đến hay sao, không có quà gì hay sao? Hôm nay em đã nghe ngóng được một món quà rất quý giá, tuyệt đối rất quý báu.
Thần thái và ngôn ngữ của Lỗ Lập Bình làm cho Phan Động Tân hứng lên, y thậm chí đã quên chuyện trách cứ sự lỗ mãng của thuộc hạ đi rồi, liền vội vàng hỏi:
- Là vật gì?
- Dạ Minh Châu.
Lỗ Lập Bình kích động nói.
- Cái gì? Dạ Minh Châu? Text được lấy tại Truyện FULL
Phan Động Tân sau khi nghe Lỗ Lập Bình nói, không thể ngồi yên được, lập tức đứng lên. Dạ Minh Châu, đây là vật ở trong truyền thuyết, nhưng y chắc chắn đã được nhìn qua.
Mười mấy năm trước, ở một hội đấu giá ở Paris, y đã nhìn thấy một viên Dạ Minh Châu. Nghe nói viên Dạ Minh Châu này là từ trong nước đưa sang. Khi đó viên Dạ Minh Châu có cái giá trên trời là năm trăm triệu đô la Mĩ.
Đến tận hôm nay y vẫn nhớ khi đó viên Dạ Minh Châu trong bóng tối phát ra ánh hào quang ấm áp dịu nhẹ như thế nào, ánh hào quang đó giống như là bàn tay của một cô gái xinh đẹp đang vuốt ve ở trên người, làm cho người ta thấy kích động.
Có món quà nào quý giá hơn Dạ Minh Châu? Phan Động Tân không chỉ là kích động. Nếu quả thật là Dạ Minh Châu, y thậm chí còn hoài nghi mình có nỡ đưa cho người khác hay không, nhưng y vừa nghĩ tới lai lịch của đối phương, lập tức y biết tặng Dạ Minh Châu, lợi ích mà y có được sẽ được nhiều hơn.
- Đúng vậy, là Dạ Minh Châu.
Lỗ Lập Bình lại khẳng định nói.
- Ở nơi nào? Lập tức phái người đi mua về đây, nếu không được thì dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng phải mang về đây.
Phan Động Tân lại kích động nói.
- Đại ca, viên Dạ Minh Châu này không cần tốn tiền. Là ở trên người của một cô gái hết sức bình thường, chồng của cô ta hôm nay vừa trở về. Bởi vì viên Dạ Minh Châu này là do chồng cô ta ngẫu nhiên có được, viên Dạ Minh Châu vẫn đều ở trên người cô gái đó, cả gia đình này cũng đều rất bình thường. Cho nên bọn em muốn lấy được viên Dạ Minh Châu đó, chỉ cần...
Lỗ Lập Bình dùng tay miêu tả động tác cắt cổ.
Phan Động Tân nhíu nhíu mày, căn cứ vào nhiều năm y làm xã hội đen, những nhân vật có trong tay Dạ Minh Châu, tuyệt đối không phải là người bình thường.
- Mày là từ chỗ nào biết được thông tin này?
Giọng điệu của Phan Động Tân đã khôi phục lại được sự bình tĩnh, đã không còn sự tham lam vội vàng nữa.
Lỗ Lập Bình lập tức để lộ ra khuôn mặt tự hào nói:
- Tin tức có được từ một tên lái taxi, gã hôm nay chở hai hành khách, hẳn là hai cha con. Người con gái đó nói mẹ cô ta có một viên Dạ Minh Châu không nỡ bán đi, hơn nữa từ lời nói của bọn họ có thể biết, viên Dạ Minh Châu đó là năm đó người đàn ông đó tặng mẹ cô ta.
Nghe xong lời của Lỗ Lập Bình, Phan Động Tân mặc dù không thể che giấu được sự kích động của mình thêm nữa, nhưng y vẫn hỏi một câu:
- Chuyện viên Dạ Minh Châu đó xác nhận là thật chưa?
Lỗ Lập Bình khẳng định gật gật đầu nói:
- Người tài xế từ lời của cô gái kia biết được rằng, mẹ cô ta nói viên châu đó có thể bán được rất nhiều tiền, khẳng định 70 đến 80% là Dạ Minh Châu thật. Hơn nữa, cô gái kia còn hỏi bố cô ta, viên Dạ Minh Châu đó có phải là do bố tặng không, người đàn ông đó nói đúng vậy.
- Tốt.
Phan Động Tân lập tức vui sướng kêu lên một câu, sau đó y nhìn thuộc hạ lập được công lớn này, nói:
- Mày lập tức đi lấy viên Dạ Minh Châu đó về đây, nếu đối phương đã biết trong tay họ là Dạ Minh Châu rồi, thì chắc chắn sẽ không đơn giản bán đi đâu. Mày làm sạch sẽ một chút, không được gây ra sai sót gì.
- Vâng, đại ca yên tâm, không cần nói là gia đình bọn họ không có bất cứ nền tảng gì, cho dù là nhân vật của công chúng, em cũng có thể làm vô cùng sạch sẽ.
Lỗ Lập Bình lập tức nói, Dạ Minh Châu à, nếu không phải báo cáo cho lão đại, gã đã qua đó từ lâu rồi.
...
Lúc Diệp Ức Mặc thu dọn sạch sẽ phòng bếp, phát hiện ra cha mẹ vẫn chưa đi ra, cô vụng trộm đứng ở cửa, thấy mẹ đang ở trong vòng tay của cha, liền lập tức lặng lẽ đóng cửa lại, lúc này mới đi ra bếp nấu cơm.
Trong lòng cô thực sự vui vẻ, mọi người đều nói con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà. Cô mặc dù mới học đến sơ trung năm nhất, nhưng đã biết mẹ cô kì thực rất vất vả, nếu cha đã trở về rồi, bất luận là sau này sống thế nào, nhưng cả gia đình được ở cùng nhau là hạnh phúc rồi.
Diệp Mặc đã sớm biết Ức Mặc đi tới đây, hắn vỗ vỗ vai Tống Ánh Trúc nói:
- Ánh Trúc, chúng ta ra ngoài đã, Ức Mặc đang làm cơm. Anh bảo con không phải làm nữa, tối nay chúng ta sẽ ra ngoài ăn, đến tối anh sẽ có bất ngờ cho em. Sau này em và Ức Mặc sẽ sống cùng anh, không cần nghĩ gì nhiều, những gì em đã mất mát trong những năm qua anh sẽ trả về cho em.
Tống Ánh Trúc mặc dù không hiểu Diệp Mặc nói đến mất mát rồi lại trả về có ý nghĩa gì, nhưng cô cũng hiểu một chút về bất ngờ tối nay, mặt của cô hơi đỏ lên. Dường như đây là lần đầu tiên, từ khi cô trở thành thiếu nữ, đây là lần đầu tiên ngượng ngùng. Lòng cô nhảy loạn lên, chẳng lẽ đây là tình yêu lâu nay? Tống Ánh Trúc nghĩ đến hai chữ này, không ngờ lại ngây đi một lúc, quên luôn chuyện không dám đối mặt với Diệp Mặc.
- Ức Mặc, không cần nấu cơm nữa, tối nay chúng ta ra ngoài ăn.
Diệp Mặc đi cùng Tống Ánh Trúc ra ngoài, nhìn con gái đang bận rộn, trong lòng ngoại trừ có chút hổ thẹn, còn cảm thấy có chút mãn nguyện thích thú.
- Thật sao?
Ánh mắt của Ức Mặc lộ rõ sự vui vẻ, cô nhớ mỗi lần đi qua nhà hàng, nhìn thấy những món ăn khiến cô phải nhỏ nước dãi, hơn nữa bên trong còn bay ra đủ các loại mùi. Nhưng hôm nay cha lại muốn đưa cô đi nhà hàng, điều này làm cô lập tức tràn đầy chờ mong.
Tuy rằng cô sớm hiểu chuyện, tuy rằng sự trưởng thành của cô hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng không có nghĩa là cô giống hệt một người lớn, không thể nhắm mắt làm ngơ với những thứ cô thích. Cô cũng có bí mật của riêng mình, đó chính là có một ngày nào đó có thể ngồi trong nhà hàng, nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, cùng mẹ ăn từ từ chỗ thức ăn đó. Ồ, bây giờ lại có cả cha nữa.
Diệp Mặc thương yêu kéo Ức Mặc lại, cũng ôm chặt vào trong lòng.
Lúc Tống Ánh Trúc và Ức Mặc đều ở trong lòng mình, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc đôi khi cũng rất đơn giản.
- Cha à, con cũng phải đi thay một bộ quần áo đẹp.
Ức Mặc nhìn thấy mẹ đã thay quần áo rồi, nghĩ đến chuyện đi ra ngoài ăn cơm, lập tức nói.
Diệp Mặc day day đầu của Ức Mặc, cười nói:
- Không cần, đợi cha đưa con đi mua bộ quần áo đẹp nhất...
Nói tới đây, Diệp Mặc bỗng nhiên dừng lại một chút, thần thức của hắn quét đến một chiếc xe tải nhìn có vẻ rất bình thường, nói bình thường, bởi vì xe tải này đã nát bét rồi.
Diệp Mặc sở dĩ chú ý tới chiếc xe này, bởi vì trên xe có một người mà hắn quen biết, đó chính là người tài xế vừa nãy. Mà người tài xế này rõ ràng là chỉ đường, hướng mà y chỉ là về phía này. Đồng thời thần thức của Diệp Mặc cũng phát hiện ra ba người đàn ông còn lại trên xe, không ngờ đều mang theo súng ống.
Người tài xế kia cách đây không lâu còn đưa hắn và Ức Mặc về nhà, tại sao còn phải đến lần nữa, còn mang theo nhiều người và vũ khí như vậy? Chẳng lẽ là người mà cô gái kia bảo đến? Mình vẫn còn chưa kịp đi tìm cô ta, cô ta đã chủ động tìm đến rồi.
Tuy nhiên Diệp Mặc lập tức biết rằng không phải là cô gái kia, cô gái kia đã là người luyện võ hoàng cấp rồi, mà trên xe tải này không có một người nào từ hoàng cấp trở lên. Nếu là cô gái đó, cô ta chắc chắn đã biết sự lợi hại của mình, tuyệt đối sẽ không để vài người bình thường như này đến làm phiền hắn.
Nhưng Diệp Mặc rất nhanh liền hiểu ra được là chuyện gì, vấn đề là ở cuộc đối thoại giữa hắn và con gái. Người tài xế kia nghe được mẹ của Ức Mặc có một viên Dạ Minh Châu, bọn họ chắc là đến cướp Dạ Minh Châu, nếu không thì cũng không trang bị vũ khí đầy đủ đến vậy đến cái nơi hẻo lánh này.
Sau khi biết mục đích mấy người này tới làm gì, trong lòng Diệp Mặc lập tức nổi lên sát khí. Ức Mặc may là nói trước mặt hắn, nếu trước đây chuyện về Dạ Minh Châu bị tiết lộ, thì làm sao Ức Mặc và Ánh Trúc còn giữ được mạng? Nói không chừng mẹ con họ biến mất ở thế giới này thì hắn cũng không biết được rằng mình còn có một đứa con gái, nghĩ đến đây sát khí trong lòng Diệp Mặc lại càng sâu.
- Ánh Trúc, em và Ức Mặc đi thu dọn một số đồ để đi, anh ra ngoài một lát, đợi sau khi chúng ta rời khỏi, sẽ không ở nơi này nữa.
Diệp Mặc vỗ vỗ vào người Ánh Trúc vẫn còn đang trong lòng mình.
Cái lề lối này đến tận tám năm trước mới bị phá vỡ, Phan Động Tân, một tên xã hội đen trở về từ nước Ý đã lập nên "Bảo Xà Đường", từ đó về sau, nơi này chính là thiên hạ của Bảo Xà Đường.
Bảo Xà Đường không chỉ ở Ninh Hải, đây là một tập đoàn nổi tiếng ở Âu Mĩ từ nhiều năm trước, tên đầy đủ là Tập đoàn công thương nghiệp Bảo Xà.
Kinh doanh của Bảo Xà Đường ở Ninh Hải liên quan đến nhiều lĩnh vực, chỉ cần có thể kiếm tiền, có thể kiếm được nhiều tiền là bọn họ đều làm.
Hơn nữa hôm nay lại là ngày vui của Bảo Xà Đường, là sinh nhật của con trai duy nhất của lão đại Phan Động Tân, Phan Địch, thứ hai là sư phụ của Phan Thái Phượng tối nay sẽ đến Ninh Hải.
Nếu nói đến sư phụ của Phan Thái Phượng, đó thật sự không phải là một người đơn giản. Điều khiến Phan Động Tân được lợi nhất không phải là tập đoàn công thương nghiệp Bảo Xà của y trải rộng trên toàn cầu, mà đó chính là y quen được sư phụ của Phan Thái Phượng, còn khiến cho Phan Thái Phượng về dưới tay y. Hơn nữa vị cao nhân này còn nói, lần này đến Ninh Hải không chừng còn nhận Phan Địch làm đệ tử kí danh.
Phan Động Tân rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của y, y ngồi trong vườn hoa của chính mình, thưởng thức một cách chậm rãi trà xanh đỉnh cao, y đang nghĩ sau khi sư phụ của Phan Thái Phượng đến, quà bái sư của con trai mình Phan Địch nên là cái gì?
Vào đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân dồn dập đã cắt đứt suy nghĩ của y. Phan Động Tân nhíu nhíu mày, khi y vẫn còn ở Ý, đã không chỉ có một lần dặn dò thuộc hạ, làm việc phải điềm đạm, chắc chắn, không cần vội vàng. Nhưng bây giờ lại có loại thuộc hạ như thế này, điều này làm y vô cùng không hài lòng.
- Có chuyện gì? Lập Bình?
Phan Động Tân nhíu mày hỏi một câu, Lỗ Lập Bình cũng được cho là thuộc hạ mà y tâm đắc nhất tại Ninh Hải, hơn nữa đối nhân xử thế cũng nhạy bén, thân thủ không tồi, rất trung thành với y. Vì vậy y mới cho Lỗ Lập Bình ở bên cạnh mình.
Lẽ ra Lỗ Lập Bình theo y nhiều năm như vậy rồi, có lẽ không nên xúc động như thế này mới đúng chứ, tại sao càng ngày lại càng trở về như cũ vậy?
Lỗ Lập Bình sắc mặt cũng rất kích động, hơn nữa sắc mặt cũng rất vui mừng, gã nghe thấy lão đại hỏi như vậy mới biết rằng mình đắc ý quá rồi, vội vàng dằn tâm trạng đang kích động xuống, nói:
- Đại ca, lần trước không phải đại ca nói là vị cao nhân này sẽ đến hay sao, không có quà gì hay sao? Hôm nay em đã nghe ngóng được một món quà rất quý giá, tuyệt đối rất quý báu.
Thần thái và ngôn ngữ của Lỗ Lập Bình làm cho Phan Động Tân hứng lên, y thậm chí đã quên chuyện trách cứ sự lỗ mãng của thuộc hạ đi rồi, liền vội vàng hỏi:
- Là vật gì?
- Dạ Minh Châu.
Lỗ Lập Bình kích động nói.
- Cái gì? Dạ Minh Châu? Text được lấy tại Truyện FULL
Phan Động Tân sau khi nghe Lỗ Lập Bình nói, không thể ngồi yên được, lập tức đứng lên. Dạ Minh Châu, đây là vật ở trong truyền thuyết, nhưng y chắc chắn đã được nhìn qua.
Mười mấy năm trước, ở một hội đấu giá ở Paris, y đã nhìn thấy một viên Dạ Minh Châu. Nghe nói viên Dạ Minh Châu này là từ trong nước đưa sang. Khi đó viên Dạ Minh Châu có cái giá trên trời là năm trăm triệu đô la Mĩ.
Đến tận hôm nay y vẫn nhớ khi đó viên Dạ Minh Châu trong bóng tối phát ra ánh hào quang ấm áp dịu nhẹ như thế nào, ánh hào quang đó giống như là bàn tay của một cô gái xinh đẹp đang vuốt ve ở trên người, làm cho người ta thấy kích động.
Có món quà nào quý giá hơn Dạ Minh Châu? Phan Động Tân không chỉ là kích động. Nếu quả thật là Dạ Minh Châu, y thậm chí còn hoài nghi mình có nỡ đưa cho người khác hay không, nhưng y vừa nghĩ tới lai lịch của đối phương, lập tức y biết tặng Dạ Minh Châu, lợi ích mà y có được sẽ được nhiều hơn.
- Đúng vậy, là Dạ Minh Châu.
Lỗ Lập Bình lại khẳng định nói.
- Ở nơi nào? Lập tức phái người đi mua về đây, nếu không được thì dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng phải mang về đây.
Phan Động Tân lại kích động nói.
- Đại ca, viên Dạ Minh Châu này không cần tốn tiền. Là ở trên người của một cô gái hết sức bình thường, chồng của cô ta hôm nay vừa trở về. Bởi vì viên Dạ Minh Châu này là do chồng cô ta ngẫu nhiên có được, viên Dạ Minh Châu vẫn đều ở trên người cô gái đó, cả gia đình này cũng đều rất bình thường. Cho nên bọn em muốn lấy được viên Dạ Minh Châu đó, chỉ cần...
Lỗ Lập Bình dùng tay miêu tả động tác cắt cổ.
Phan Động Tân nhíu nhíu mày, căn cứ vào nhiều năm y làm xã hội đen, những nhân vật có trong tay Dạ Minh Châu, tuyệt đối không phải là người bình thường.
- Mày là từ chỗ nào biết được thông tin này?
Giọng điệu của Phan Động Tân đã khôi phục lại được sự bình tĩnh, đã không còn sự tham lam vội vàng nữa.
Lỗ Lập Bình lập tức để lộ ra khuôn mặt tự hào nói:
- Tin tức có được từ một tên lái taxi, gã hôm nay chở hai hành khách, hẳn là hai cha con. Người con gái đó nói mẹ cô ta có một viên Dạ Minh Châu không nỡ bán đi, hơn nữa từ lời nói của bọn họ có thể biết, viên Dạ Minh Châu đó là năm đó người đàn ông đó tặng mẹ cô ta.
Nghe xong lời của Lỗ Lập Bình, Phan Động Tân mặc dù không thể che giấu được sự kích động của mình thêm nữa, nhưng y vẫn hỏi một câu:
- Chuyện viên Dạ Minh Châu đó xác nhận là thật chưa?
Lỗ Lập Bình khẳng định gật gật đầu nói:
- Người tài xế từ lời của cô gái kia biết được rằng, mẹ cô ta nói viên châu đó có thể bán được rất nhiều tiền, khẳng định 70 đến 80% là Dạ Minh Châu thật. Hơn nữa, cô gái kia còn hỏi bố cô ta, viên Dạ Minh Châu đó có phải là do bố tặng không, người đàn ông đó nói đúng vậy.
- Tốt.
Phan Động Tân lập tức vui sướng kêu lên một câu, sau đó y nhìn thuộc hạ lập được công lớn này, nói:
- Mày lập tức đi lấy viên Dạ Minh Châu đó về đây, nếu đối phương đã biết trong tay họ là Dạ Minh Châu rồi, thì chắc chắn sẽ không đơn giản bán đi đâu. Mày làm sạch sẽ một chút, không được gây ra sai sót gì.
- Vâng, đại ca yên tâm, không cần nói là gia đình bọn họ không có bất cứ nền tảng gì, cho dù là nhân vật của công chúng, em cũng có thể làm vô cùng sạch sẽ.
Lỗ Lập Bình lập tức nói, Dạ Minh Châu à, nếu không phải báo cáo cho lão đại, gã đã qua đó từ lâu rồi.
...
Lúc Diệp Ức Mặc thu dọn sạch sẽ phòng bếp, phát hiện ra cha mẹ vẫn chưa đi ra, cô vụng trộm đứng ở cửa, thấy mẹ đang ở trong vòng tay của cha, liền lập tức lặng lẽ đóng cửa lại, lúc này mới đi ra bếp nấu cơm.
Trong lòng cô thực sự vui vẻ, mọi người đều nói con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà. Cô mặc dù mới học đến sơ trung năm nhất, nhưng đã biết mẹ cô kì thực rất vất vả, nếu cha đã trở về rồi, bất luận là sau này sống thế nào, nhưng cả gia đình được ở cùng nhau là hạnh phúc rồi.
Diệp Mặc đã sớm biết Ức Mặc đi tới đây, hắn vỗ vỗ vai Tống Ánh Trúc nói:
- Ánh Trúc, chúng ta ra ngoài đã, Ức Mặc đang làm cơm. Anh bảo con không phải làm nữa, tối nay chúng ta sẽ ra ngoài ăn, đến tối anh sẽ có bất ngờ cho em. Sau này em và Ức Mặc sẽ sống cùng anh, không cần nghĩ gì nhiều, những gì em đã mất mát trong những năm qua anh sẽ trả về cho em.
Tống Ánh Trúc mặc dù không hiểu Diệp Mặc nói đến mất mát rồi lại trả về có ý nghĩa gì, nhưng cô cũng hiểu một chút về bất ngờ tối nay, mặt của cô hơi đỏ lên. Dường như đây là lần đầu tiên, từ khi cô trở thành thiếu nữ, đây là lần đầu tiên ngượng ngùng. Lòng cô nhảy loạn lên, chẳng lẽ đây là tình yêu lâu nay? Tống Ánh Trúc nghĩ đến hai chữ này, không ngờ lại ngây đi một lúc, quên luôn chuyện không dám đối mặt với Diệp Mặc.
- Ức Mặc, không cần nấu cơm nữa, tối nay chúng ta ra ngoài ăn.
Diệp Mặc đi cùng Tống Ánh Trúc ra ngoài, nhìn con gái đang bận rộn, trong lòng ngoại trừ có chút hổ thẹn, còn cảm thấy có chút mãn nguyện thích thú.
- Thật sao?
Ánh mắt của Ức Mặc lộ rõ sự vui vẻ, cô nhớ mỗi lần đi qua nhà hàng, nhìn thấy những món ăn khiến cô phải nhỏ nước dãi, hơn nữa bên trong còn bay ra đủ các loại mùi. Nhưng hôm nay cha lại muốn đưa cô đi nhà hàng, điều này làm cô lập tức tràn đầy chờ mong.
Tuy rằng cô sớm hiểu chuyện, tuy rằng sự trưởng thành của cô hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng không có nghĩa là cô giống hệt một người lớn, không thể nhắm mắt làm ngơ với những thứ cô thích. Cô cũng có bí mật của riêng mình, đó chính là có một ngày nào đó có thể ngồi trong nhà hàng, nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, cùng mẹ ăn từ từ chỗ thức ăn đó. Ồ, bây giờ lại có cả cha nữa.
Diệp Mặc thương yêu kéo Ức Mặc lại, cũng ôm chặt vào trong lòng.
Lúc Tống Ánh Trúc và Ức Mặc đều ở trong lòng mình, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc đôi khi cũng rất đơn giản.
- Cha à, con cũng phải đi thay một bộ quần áo đẹp.
Ức Mặc nhìn thấy mẹ đã thay quần áo rồi, nghĩ đến chuyện đi ra ngoài ăn cơm, lập tức nói.
Diệp Mặc day day đầu của Ức Mặc, cười nói:
- Không cần, đợi cha đưa con đi mua bộ quần áo đẹp nhất...
Nói tới đây, Diệp Mặc bỗng nhiên dừng lại một chút, thần thức của hắn quét đến một chiếc xe tải nhìn có vẻ rất bình thường, nói bình thường, bởi vì xe tải này đã nát bét rồi.
Diệp Mặc sở dĩ chú ý tới chiếc xe này, bởi vì trên xe có một người mà hắn quen biết, đó chính là người tài xế vừa nãy. Mà người tài xế này rõ ràng là chỉ đường, hướng mà y chỉ là về phía này. Đồng thời thần thức của Diệp Mặc cũng phát hiện ra ba người đàn ông còn lại trên xe, không ngờ đều mang theo súng ống.
Người tài xế kia cách đây không lâu còn đưa hắn và Ức Mặc về nhà, tại sao còn phải đến lần nữa, còn mang theo nhiều người và vũ khí như vậy? Chẳng lẽ là người mà cô gái kia bảo đến? Mình vẫn còn chưa kịp đi tìm cô ta, cô ta đã chủ động tìm đến rồi.
Tuy nhiên Diệp Mặc lập tức biết rằng không phải là cô gái kia, cô gái kia đã là người luyện võ hoàng cấp rồi, mà trên xe tải này không có một người nào từ hoàng cấp trở lên. Nếu là cô gái đó, cô ta chắc chắn đã biết sự lợi hại của mình, tuyệt đối sẽ không để vài người bình thường như này đến làm phiền hắn.
Nhưng Diệp Mặc rất nhanh liền hiểu ra được là chuyện gì, vấn đề là ở cuộc đối thoại giữa hắn và con gái. Người tài xế kia nghe được mẹ của Ức Mặc có một viên Dạ Minh Châu, bọn họ chắc là đến cướp Dạ Minh Châu, nếu không thì cũng không trang bị vũ khí đầy đủ đến vậy đến cái nơi hẻo lánh này.
Sau khi biết mục đích mấy người này tới làm gì, trong lòng Diệp Mặc lập tức nổi lên sát khí. Ức Mặc may là nói trước mặt hắn, nếu trước đây chuyện về Dạ Minh Châu bị tiết lộ, thì làm sao Ức Mặc và Ánh Trúc còn giữ được mạng? Nói không chừng mẹ con họ biến mất ở thế giới này thì hắn cũng không biết được rằng mình còn có một đứa con gái, nghĩ đến đây sát khí trong lòng Diệp Mặc lại càng sâu.
- Ánh Trúc, em và Ức Mặc đi thu dọn một số đồ để đi, anh ra ngoài một lát, đợi sau khi chúng ta rời khỏi, sẽ không ở nơi này nữa.
Diệp Mặc vỗ vỗ vào người Ánh Trúc vẫn còn đang trong lòng mình.