Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 778: Át chủ bài của Đông Phương Vượng



- Cái gì?
Mọi người ở đây sau khi nghe xong lời của Diệp Mặc liền ngây ra.
"Đến chó gà cũng không tha", chẳng lẽ đây là xã hội phong kiến hay sao? Cách làm này nếu đến tai Liên Hợp Quốc, nói không chừng Liên Hợp Quốc sẽ dựa vào vấn đề nhân quyền, lần thứ ba công khai lên án Lạc Nguyệt thành.
Nghe xong Diệp Mặc đến chó gà cũng không tha, Đông Phương Na Na và Đông Phương Xung liền rùng mình một cái, thậm chí đến chuyện vừa rồi phẫn nộ vì đan điền bị hủy cũng đã quên sạch. Lúc này bọn họ mới hiểu được thiếu chủ Đông Phương Vượng của bọn họ đã chọc phải nhân vật như thế nào.
Mấy năm nay, Diệp Mặc vẫn không ở Lạc Nguyệt, bọn họ cũng vẫn chưa nhìn thấy Diệp Mặc, cho nên bọn họ cho rằng Diệp Mặc cũng chỉ như vậy, không có gì phải lo lắng nhiều như vậy, hắn sở dĩ có thể có được ngày hôm nay, dựng lên được Lạc Nguyệt thành, là do hắn chó ngáp phải ruồi, may mắn biết được ít Cổ Võ, lại may mắn biết được cách chế tạo đan dược, hơn nữa lại gặp được kĩ thuật cuồng nhân Diệp Tinh này.
Đối với lời của Diệp Mặc mà nói thì Hứa Bình không thấy có gì kì quái cả, diệt khẩu cũng là điều bình thường. Hư Nguyệt Hoa cũng không cảm thấy có gì kì lạ cả, cô mặc dù ngạc nhiên nhưng cũng có thể cho rằng là nghĩ đã thông.
Nhưng Diệp Tử Phong và Thẩm Thiên Thiên vẫn chưa nghĩ ra, Thẩm Thiên Thiên theo bản năng nói một câu:
- Anh Diệp, chuyện này có phải trước tiên phải nhốt lại, sau đó mở phiên tòa định tội, sau đó lại... truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Diệp Mặc lạnh lùng cười, tương đối mà nói, hắn chưa được tính là ngu ngốc về chính trị, so với đám người như Hư Nguyệt Hoa thì còn tốt hơn nhiều. Loại đạo lí rõ ràng như này tại sao hắn lại không hiểu được, nhưng hắn trở về là để lập uy, loại uy này cũng không thể lập nên được, thì về sau hắn rời khỏi Lạc Nguyệt lâu ngày thì làm thế nào?
Lạc Nguyệt thành khác với các quốc gia khác, đây là một thành phố mới nổi, hắn hoàn toàn không cần phải rập khuôn theo pháp luật của các nước khác. Hắn muốn dùng máu tanh để cảnh báo những người ham muốn Lạc Nguyệt thành, nói cho họ biết, nơi này không có gì phải giằng co lải nhải ở tòa án, xúc phạm vào tôi, tôi sẽ giết anh.
Nhưng Diệp Mặc đồng thời cũng biết, Thẩm Thiên Thiên nói không phải là không có đạo lí, thế nhưng có đạo lí thế nào đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản mệnh lệnh của hắn.
Hắn quay đầu về phía Hư Nguyệt Hoa bổ sung một câu:
- Đợi sau khi anh hai giết những người kia, đem hành vi phạm tội của những người bị giết của nhà Đông Phương liệt kê hết ra.
Hư Nguyệt Hoa đương nhiên là hiểu ý của Diệp Mặc, Diệp Mặc trước tiên là giết người, sau đó mới tìm chứng cứ phạm tội. Chỉ cần là giết rồi, đều sẽ tìm được chứng cứ phạm tội. Có thể nói lời của Diệp Mặc dường như không có đạo lí gì cả. Làm gì có chuyện giết người trước, rồi tìm chứng cứ phạm tội sau. Có thể nói Diệp Mặc đã cực kì phẫn nộ rồi.
Diệp Mặc dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Pháp luật của Lạc Nguyệt thành bổ sung thêm một điều. Đối với người phản quốc, chỉ cần thông qua sự xác nhận của tôi, là có thể giết vô điều kiện.
Đây là một điều khoản thô bạo, Diệp Mặc tin tưởng rằng hắn sẽ không đổ oan cho người khác, nhưng hắn cũng sẽ không đem quyền lực này tùy tiện giao cho người khác. Sở dĩ hắn nói ra điều khoản này, không phải là bởi vì hắn quá coi trọng quyền lực, mà là để cảnh báo những người có âm mưu. Đừng có dùng cái pháp luật trên thế giới hoặc những động tác nhỏ đến Lạc Nguyệt giương oai, Lạc Nguyệt thành có quy tắc của Lạc Nguyệt thành.
Lời cảnh cáo này có nghĩa là đừng động đến vảy ngược của Diệp Mặc, nếu động đến rồi, thì sẽ bị giết. Hoặc cũng có thể nói, chỉ cần khiến Diệp Mặc nghi ngờ, là cũng có thể giết người rồi. Đây đúng là không có đạo lí gì để nói rồi.
Người của nhà Đông Phương đã tùy ý giết cả nhà của người khác, hơn nữa còn đến nhà cưỡng gian rồi giết chết, còn trắng trợn nói là người khác tự sát, điều này đã xúc phạm đến sức chịu đựng cuối cùng của hắn rồi. Cho dù là làm cho số đông người nhà Đông Phương oan ức, hắn cũng muốn cho người của Lạc Nguyệt thành một sự công bằng.
Hắn sáng lập Lạc Nguyệt thành là để có một nơi yên tĩnh cho những người thích hòa bình, chứ không phải là cho những người đó một nơi để ức hiếp dân chúng, cho dù là Diệp Tử Phong cũng không được.
Diệp Lăng nhìn Diệp Thực Hoa đã bị giết nằm trên mặt đất, trong mắt có chút ảm đạm. Cô không thích việc này, nhưng người của Diệp gia cố tình muốn tới nơi yên tĩnh như Lạc Nguyệt này để gây rối. Cô đã sớm biết, một khi anh trai trở về, những người này đều không thể đi được, bây giờ xem ra đúng là như vậy.
Nhìn anh hai Hứa Bình sắp phải rời đi của mình,, Diệp Mặc và Diệp Lăng chào hỏi một chút. Cũng chuẩn bị đi cứu đám người Úc Diệu Đồng. Hắn sở dĩ nói với đám người Hư Nguyệt Hoa rằng đây là sai lầm của hắn, đó là bởi vì hắn chưa nói rõ ràng cho Hư Nguyệt Hoa biết phạm vi quyền lực và trách nhiệm của cô. Điều này làm cho Hư Nguyệt Hoa hiểu sai về Diệp Tử Phong, cho rằng Diệp Tử Phong là do hắn phái tới để giam chân cô.
Chính là bởi vì như vậy, nên Lạc Nguyệt mới xảy ra nhiều chuyện. Xét cho cùng chỉ có một câu, là hắn chưa nói rõ ràng về quyền lực của Hư Nguyệt Hoa.
Đương nhiên, còn một điều chính là, Hư Nguyệt Hoa thích hợp làm chủ quản cho ngành tình báo, để cô ấy đảm nhiệm thành chủ, đúng là có chút khó khăn.
- Đợi một chút, anh hai.
Diệp Mặc dường như đột nhiên nhớ đến cái gì đó, hắn mạnh mẽ gọi Hứa Bình đang muốn đi ra ngoài lại. Chuyện hắn bỗng nhiên nhớ tới đó chính là hắn cảm thấy hắn dường như cảm thấy có chỗ nào đó hắn không nghĩ tới.
- Chuyện gì, chú ba.
Hứa Bình từ trước đến nay đều không hoài nghi lời của Diệp Mặc, Diệp Mặc nói muốn giết sạch thì giết sạch.
Ngay cả đám người Hư Nguyệt Hoa cũng nhìn Diệp Mặc, không biết tại sao Diệp Mặc đột nhiên gọi Hứa Bình lại. Từ lúc sau khi Diệp Mặc tiến vào, sát phạt quyết đoán, trước nay chưa từng do dự. Cái cần lúc này chính là khí thế, tại sao hắn lại muốn để Hứa Bình đợi?
Diệp Mặc tỉnh táo lại, chuyện là Đông Phương Vượng khơi lên, với tài trí của Đông Phương Vượng, y không thể tính toán đến tình huống thất bại. Với phương thức làm việc của Đông Phương Vượng, y nhất định phải túm được một lá bài tẩy mới dám làm như vậy. Cho dù y đã nắm chắc một trăm phần trăm thắng lợi thì hắn cũng sẽ có một lá bài tẩy. Tác dụng của lá bài tẩy này chính là kế hoạch sau khi y thất bại, dùng để đàm phán với hắn.
Người của nhà Đông Phương đều là yêu nghiệt, một đám xảo trá như hồ ly, nếu như hắn xem thường bọn chúng, cuối cùng người thua thiệt nhất là hắn, là Lạc Nguyệt Thành của hắn.
Át chủ bài của Đông Phương Vượng kia là gì?
- Anh hai, tạm thời anh đừng đi kinh động bất cứ ai, đợi em suy nghĩ. Mọi người đều ngồi xuống.
Diệp Mặc cũng ngồi xuống, xoa xoa đầu.
Không đúng, sau khi hắn tiến vào đã lộ mặt ở trước cửa hàng Viên Củng, chuyện hắn trở lại có phải đã bị tiết lộ ra ngoài chưa?
Diệp Mặc biết rằng dưới sự vội vàng, hắn cũng không nghĩ ra thứ gì. Tiện tay lấy ra mấy khối nguyên liệu luyện chế bùa thông tin, đưa cho Hứa Bình và đám người Hư Nguyệt Hoa mỗi người một cái, lúc này mới nói với Hứa Bình:
- Anh hai, bây giờ anh lập tức đi tiếp nhận quân đội trước, sau đó phong tỏa Lạc Nguyệt, không cho phép một con chim của Lạc Nguyệt bay ra ngoài. Sau khi anh phong tỏa Lạc Nguyệt Thành thì đến tận diệt nhà Đông Phương. Có chuyện gì thì anh dùng bùa thông tin liên lạc với em. Còn nữa, nếu như anh đã khống chế tất cả thì có thể thay em đi cứu bọn chị Úc.
Hắn biết trong tình hình không rõ quân bài chưa lật của đối phương, điều hắn có thể làm chỉ có thể là nhanh, nhanh nữa, nhanh đến mức người khác không biết. Hắn vốn phải tự mình đi cứu người, nhưng hắn phải làm rõ bước tiếp theo của Đông Phương Vượng là gì. Bùa thông tin hắn luyện chế, nhiều nhất là truyền thông tin trong vòng một trăm dặm mà thôi, loại đồ này không có tác dụng ngoài Tu Chân giới, nhưng bây giờ lại có tác dụng lớn.
- Được rồi.
Hứa Bình đi nhanh ra ngoài, rất nhanh liền biến mất ở cửa.
Diệp Mặc lại nhìn Hư Nguyệt Hoa, nói:
- Chị Nguyệt Hoa, lập tức lấy mệnh lệnh cao nhất của phủ thành chủ truyền xuống, lập tức cho dừng tất cả các phương tiện giao thông trong Lạc Nguyệt thành, trước khi có mệnh lệnh tiếp theo, không cho phép bất kì chuyến bay và tàu biển nào vào. Đây là thứ nhất, điều quan trọng thứ hai, lập tức chặn tất cả các cuộc gọi qua điện thoại và liên lạc qua truyenfull.vn, cũng như vậy, trước khi có mệnh lệnh tiếp theo, không được phép mở lại. Đồng thời cũng mở hệ thống làm nhiễu của Lạc Nguyệt, ngăn cấm tất cả những tín hiệu truyền ra ngoài, chúng ta sẽ liên lạc bằng cái bùa thông tin này.
- Vâng, thưa chủ tịch hội đồng quản trị.
Hư Nguyệt Hoa biết rằng Diệp Mặc đã phát hiện ra chuyện quan trọng gì, đối với chuyện Diệp Mặc lôi ra thứ kì lạ bùa thông tin này, Hư Nguyệt Hoa cũng không cảm thấy có gì kì lạ.
- Đúng rồi, chị Nguyệt Hoa, trước đây em bảo chị đi điều tra Tây Đường, chị có tin tức gì không.
Diệp Mặc nghĩ đến Đông Phương Vượng, lập tức hỏi một câu.
Hư Nguyệt Hoa lắc lắc đầu:
- Không điều tra được gì, thế nhưng ở thời kì cuối cùng của Tùy Đường, tại Kinh Bình có một thế lực lớn là Tây Đường, nhưng thế lực đó rất nhanh đã bị tan rã. Sau này những giới thiệu về Đại Tây Đường cũng rất ít, gần như là không tìm thấy được.
Diệp Mặc biết rằng nếu bị điều tra ra đơn giản như vậy, thì Tây Đường đã không tồn tại đến ngày hôm nay.
Theo mệnh lệnh của Diệp Mặc, mệnh lệnh của Hư Nguyệt Hoa và Hứa Bình cũng được truyền xuống. Lạc Nguyệt thành lại không được yên ổn một lần nữa, một số người bị bắt đi, thậm chí cả giới quản lí của một số bộ phận trong Lạc Nguyệt thành cũng đều không may mắn thoát khỏi.
Mà quan trọng hơn là, giao thông và liên lạc qua truyenfull.vn với bên ngoài bây giờ cũng vô cùng khó khăn, những người nhạy cảm đều đã biết, Lạc Nguyệt thành dường như sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
...
Diệp Mặc trong lúc mọi người đang đi làm việc của mình đã khống chế được Đông Phương Na Na và Đông Phương Xung, kết quả thẩm tra là, hai người này đều là do Đông Phương Vượng phái tới, nhưng bọn họ cũng chỉ là quân cờ của Đông Phương Vượng mà thôi, cũng không biết bước tiếp theo của Đông Phương Vượng là gì.
Thu hoạch duy nhất chính là từ miệng của Đông Phương Na Na, Diệp Mặc đã biết được một sào huyệt của Đông Phương Vượng, đảo New Rini. Đây là một đảo nhỏ của tư nhân, Đông Phương Vượng năm năm trước chiếm được đảo này, sau đó bồi dưỡng quân đội và thế lực của mình ở đây.
Diệp Mặc trong lòng cùng thầm than, hắn không biết Đông Phương Vượng trước đây có tích lũy gì hay không, nhưng trong vài năm ngắn ngủi đã có nhiều tiền đến vậy để thu mua một cái đảo nhỏ, năng lực của người này thật đúng là không phải để trưng cho đẹp. Cái tên Đông Phương Vượng kia nếu như chỉ là khôi phục Tây Đường của y thì thôi, nhưng lại chủ ý muốn đánh tới Lạc Nguyệt, vậy thì cũng đừng trách Diệp Mặc hắn không khách khí.
Đảo New Rini gần sáu ki lô mét vuông, cũng không biết Đông Phương Vượng chiếm được như thế nào. Nhưng bất kể Đông Phương Vượng có ở trên đảo này hay không, Diệp Mặc đã quyết định hủy diệt hòn đảo này rồi.
Diệp Mặc dùng thần thức quét ra ngoài, động tác của Hứa Bình rất nhanh, y rất nhanh đã khống chết được quân đội. Diệp Mặc gật gật đầu, Hứa Bình dù sao cũng là người đứng đầu quân đội, hơn nữa lại là tu vi đỉnh cao Địa cấp. Sau khi Diệp Thực Hoa, người từ ngoài đến này bị chết, khống chế quân đội vốn dĩ là của y cơ bản là không tốn chút sức lực nào.
Vài tiếng súng và tiếng nổ vang lên, Hứa Bình vẫn gặp được những tên không sợ chết như vậy, Diệp Mặc trong lòng có chút khâm phục tên Đông Phương Vượng này. Diệp Mặc không ngờ gã lại chọn thời điểm hắn không có mặt ở Lạc Nguyệt, lại đến tung ra một chiêu như vậy.
Một tiếng nổ mạnh làm Diệp Mặc cả kinh, một tiếng nổ, hắn tại sao lại không nghĩ ra? Nếu hắn là Đông Phương Vượng, mất cả chì lẫn chài, cách duy nhất là hủy diệt Lạc Nguyệt, nhưng Lạc Nguyệt phòng không nghiêm ngặt, muốn thông qua làn đạn để đạt được mục đích dường như là không thể được. Biện pháp duy nhất là đem bom đặt ở Lạc Nguyệt, sau đó dùng kíp nổ.
Nghĩ đến đây trên người Diệp Mặc lập tức toát ra mồ hôi lạnh, nếu bom đã đặt ở Lạc Nguyệt, mà người cầm kíp nổ lại cũng ở Lạc Nguyệt, thì tất cả những biện pháp này của hắn cũng chỉ là làm cho người mù xem mà thôi, không có ý nghĩa gì cả.
Chương trước Chương tiếp
Loading...