Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 767: Mày diệt Thái Ất môn sao?
Diệp Mặc đi đến cửa thôn khách khí hỏi mấy cô gái đi hái trà:
- Mấy cô, tôi muốn hỏi một chút, nhà của Thạch Tĩnh Cầm ở đâu vậy?
Lúc Diệp Mặc định chạy ra hỏi chuyện mấy cô thiếu nữ kia, mấy cô thiếu nữ kia đã rất can đảm nhìn chằm chằm Diệp Mặc, thậm chí ánh mắt còn rất nóng bỏng. Từ đó có thể thấy, phong tục của người dân nơi này rất thoáng, những người thiếu nữ này đều dám yêu dám hận.
Nhưng sau khi Diệp Mặc hỏi ba chữ Thạch Tĩnh Cầm kia, những cô gái này đều thay đổi sắc mặt, điều đi qua Diệp Mặc, cúi người rời đi. Tốc độ của họ rất nhanh, rất nhanh liền biến mất ở cửa thôn.
Diệp Mặc có chút không hiều, chẳng lẽ Thạch Tĩnh Cầm đều không được ai trong thôn thích hay sao? Hoặc là nói, những cô gái này cơ bản là không biết Thạch Tĩnh Cầm là ai? Nhưng từ biểu hiện của những cô gái này, Diệp Mặc có thể biết, bọn họ biết nhà của Thạch Tĩnh Cầm ở đâu.
Thần thức của Diệp Mặc lại chú ý đến những cô gái vừa rời đi, có một cô gái đã rời khỏi đội, vụng trộm đi vào thôn. Diệp Mặc khẽ mỉm cười, động tác này sao có thể lừa được hắn.
Ngay sau đó, hắn đã đi theo cô gái này tới một ngôi nhà tranh vô cùng rách nát.
Diệp Mặc dùng thần thức quét vào, phát hiện bên trong có một gã thiếu niên mày rậm mắt to, quần áo rất rách rưới, gã đang làm thảo dược.
- Thạch Thiết, những người đó dường như lại đến rồi, cũng giống như hai người lần trước đến, cũng là muốn tìm chị gái của em, em mau trốn đi.
Người thiếu nữ này đi tới cửa vội vàng nói.
Hóa ra thiếu niên này chính là em trai của Lạc Nguyệt, Diệp Mặc giật mình. Nhưng là ai muốn tới làm phiền Lạc Nguyệt vậy, thậm chí còn làm liên lụy tới em trai của cô ấy?
- Tại sao tôi đến, liền phải đi trốn?
Diệp Mặc đứng ở cửa, mỉm cười hỏi.
- A...
Người thiếu nữ báo tin này đột nhiên thấy Diệp Mặc xuất hiện, đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, lúc cô đến rất cẩn thận, thật không ngờ lại bị người này biết, lại còn dẫn hắn đến nơi này. Sắc mặt của cô ta biến thành trắng nhợt, Diệp Mặc thậm chí có thể thấy cơ thể của cô ta đang run lên.
Thạch Thiết ngừng công việc trong tay lại, cầm một chiếc búa lạnh lùng nói với Diệp Mặc:
- Chuyện này không liên quan gì tới chị Ngu. Anh có gì cứ nhằm vào tôi.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, trong lòng tự nhủ tôi chỉ là mang Lạc Nguyệt trở về quê hương, tại sao lại phải đánh cậu. Nhưng hắn biết trong chuyện này đã có hiểu lầm gì đó.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc khoát tay nói:
- Thạch Thiết, cậu hiểu lầm tôi rồi, tôi đến đây không có ác ý gì cả. Tôi và chị cậu là bạn bè, được chị cậu nhờ vả, chỉ đến đây xem xét mà thôi.
Nghe xong lời của Diệp Mặc, vẻ mặt của Thạch Thiết càng trở nên khó hiểu, nhưng cậu vẫn cẩn thận nắm chặt chiếc búa.
Đột nhiên ánh mắt của Diệp Mặc biến đổi, hắn đột nhiên nói:
- Thạch Thiết, cậu tin tôi, những lời tôi nói đều là sự thật, không có ác ý gì cả, tôi đúng là bạn của chị cậu. Cậu đợi tôi ở đây một chút, tôi có chút việc phải đi, một lát nữa sẽ quay lại.
Diệp Mặc nói xong rất nhanh liền xoay người rời đi, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của Thạch Thiết và chị Ngu
- Thạch Thiết, hắn đi rồi, em mau trốn đi. Nếu hắn trở về thì xong rồi.
Thấy Diệp Mặc rời đi, chị Ngu sắc mặt đang trắng bệch liền nói với Thạch Thiết.
Thạch Thiết lắc lắc đầu nói:
- Em không muốn trốn, anh ta nói có quan hệ với chị em, em sẽ ở đây đợi anh ta. Em rất nhớ chị của em, nhưng vẫn không có tin tức gì của chị ấy. Nếu anh ta cùng phe với những người lần trước, em sẽ liều mạng cùng anh ta. Chị Ngu, cảm ơn chị, chị đi trước đi.
Cô gái sắc mặt đang trắng bệch kia nghĩ ngợi một chút, rồi dặn dò Thạch Thiết, sau đó rời đi.
...
Diệp Mặc sở dĩ đột nhiên rời khỏi nhà của Lạc Nguyệt là bởi vì thần thức của hắn đã nhìn thấy Cơ Mi, hơn nữa Cơ Mi này còn thất tha thất thểu chạy từ cửa thôn Thạch Phượng lại. Theo lí mà nói, cô còn có một con thanh điêu, nhưng Diệp Mặc cũng không nhìn thấy thanh điêu ở đâu.
Tuy rằng Diệp Mặc đã biết Cơ Mi là tu vi đại viên mãn, nhưng một người luyện khí đại viên mãn ở nơi này cũng dường như là vô địch rồi, có ai có thể đánh thắng được cô ta? Hơn nữa còn làm cho cô ta bị thương như vậy?
Diệp Mặc lập tức cũng đi theo, hắn rất muốn biết lúc nào tiểu thế giới đã có một tên lợi hại đến vậy rồi. Hắn không phải người lỗ mãng, người đuổi giết Cơ Mi kia mặc dù đã làm cho cô ta bị thương, nhưng chưa giết cô ta, lại làm cho Cơ Mi chạy được tới nơi này, từ đó có thể thấy, cũng không lợi hại hơn Cơ Mi nhiều lắm.
Không lợi hại hơn Cơ Mi là mấy, Diệp Mặc tự phụ không sợ đối phương.
Cơ Mi chưa chạy được bao xa, một tiếng ầm lớn vang lên, một con thanh điêu rơi xuống trước mặt cô. Trên thanh điêu là một người đàn ông có vẻ khoảng năm mươi tuổi.
Điều khiến Diệp Mặc kì lạ là, thanh điêu này là vật cưỡi của Cơ Mi, tại sao lại thành của người đàn ông này? Hơn nữa, từ thanh trường kiếm trên tay gã, Cơ Mi là bị người này đánh cho bị thương.
- Anh rốt cuộc là muốn thế nào? Thanh điêu đã bị anh chiếm lấy rồi, chẳng lẽ anh còn muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao?
Ánh mắt của Cơ Mi rất linh hoạt, nhưng ngữ khí của cô rõ ràng là có một chút lo lắng.
Diệp Mặc dùng thần thức quét ra ngoài, hắn lập tức nhìn ra người đàn ông này luyện Cổ Võ, chỉ là tu vi không khác lắm so với Li Thành, thậm chí đã vượt qua Li Thành. Là Tiên Thiên chân thực, hay là trên cấp Tiên Thiên mà tiểu thế giới nói.
Khó trách Cơ Mi không phải đối thủ của gã, Cơ Mi mặc dù là người luyện tu chân, nhưng cô còn chưa hiểu được lí giải của tu chân, cũng không có pháp khí cầm tay. Cho nên cơ bản là không có cách nào phát huy thực lực, không phải đối thủ của người đàn ông này cũng là chuyện bình thường.
Ban đầu Diệp Mặc nghĩ trên cấp Tiên Thiên chỉ có một người mà thôi, hắn không ngờ lại gặp được một người ở đây.
Người đàn ông này cẩn thận đánh giá Cơ Mi, sau đó mới nói:
- Cô tuổi còn trẻ, tu vi thật không ngờ lợi hại đến vậy. Không ngờ đã ở trong tay tôi rồi lại còn chạy được đến đây, nếu không có thanh điêu chắc tôi cũng không đuổi kịp cô, thật là khó có thể tưởng tượng. Cô biết là tôi đã dùng toàn lực để ra tay, là Lãnh Thuyên cũng không thể đỡ được, nhưng cô lại làm được.
Cơ Mi lạnh giọng nói:
- Tôi và anh không thù không oán, tại sao anh lại động thủ với tôi? Thậm chí còn đoạt lấy thanh điêu của tôi?
Người đàn ông này cười nhạt nói:
- Là thanh điêu của cô? Tại sao tôi lại nghe nói thanh điêu này là của phái Hải Thương? Tuy rằng tôi vừa mới rời núi, nhưng tôi cũng biết rằng đường chủ của phái Hải Thương bị cô giết.
Cơ Mi hừ một tiếng:
- Phùng Năng của phái Hải Thương có mưu đồ với tôi, tôi vì sao không thể giết gã? Chuyện này có liên quan gì đến anh?
Người đàn ông này cười lạnh một tiếng:
- Không liên quan đến tôi, nhưng theo tôi được biết, Phùng Năng giao cho cô một nhiệm vụ, đó là bảo cô giết một người thanh niên tên là Diệp Mặc, tôi nghĩ là cô chưa hoàn thành nhiệm vụ này đúng không? Cô cho tôi biết Diệp Mặc đang ở chỗ nào, có lẽ tôi cũng có thể tha cho cô lần này.
- Diệp Mặc?
Cơ Mi hơi sửng sốt, nếu như là ngày hôm qua tìm đến, Diệp Mặc vẫn còn tại trấn Thạch Lâm, nhưng bây giờ cô không tìm thấy Diệp Mặc, làm thế nào để nói cho người này đây?
Giọng nói oán hận của người đàn ông này truyền đến:
- Đúng vậy, đúng là Diệp Mặc, hắn đã diệt Thái Ất môn của tôi, tôi và hắn không đội trời chung. Lão phu bế quan lâu ngày, lại nghe được từ hậu bối tên Mạc Hữu Thâm sự tàn ác của người này. Không ngờ ba mươi năm tôi chưa trở lại, trở lại liền biết tin dữ là Thái Ất môn đã bị diệt. Tôi không băm tên Diệp Mặc này thành thịt vụn, tuyệt không cam lòng. Nếu hôm nay cô không nói ra tung tích của Diệp Mặc, cô đành chôn cùng với Thái Ất môn đi.
Cơ Mi hơi sửng sốt, cô không tưởng tượng nổi gã Thái Ất môn này lại còn nói đạo lí đến vậy, chuyện này liên quan gì đến cô? Lúc này bắt cô đi tìm Diệp Mặc, cô đến nơi nào để tìm đây.
- Đương nhiên, cô còn có một con đường, tu vi của cô không tồi, có thể gả cho đệ tử mới thu nạp Mạc Hữu Thâm của tôi. Sau đó giúp gã đi làm rạng rỡ Thái Ất môn của tôi, nếu như vậy, tôi đương nhiên sẽ không làm khó cô. Đệ tử kia của tôi, cô cũng gặp rồi, có chút giống Diệp Mặc, nhìn không tồi, cũng sẽ không uất ức cho cô.
Người đàn ông này thấy Cơ Mi ngây người ra, liền bổ sung một câu.
Cơ Mi giật mình, cô giờ mới hiểu được, câu nói sau mới là mục đích chủ yếu của gã, thật đúng là vô sỉ.
Cô lạnh giọng nói:
- Ông đem tôi gã cho gã Mạc Hữu Thâm kia? Cái gã xấu như gấu đó sao?
Cơ Mi trong lòng thầm hận, lúc cô nhìn thấy Mạc Hữu Thâm, còn tưởng rằng đó là Diệp Mặc, nhưng đợi đến lúc cô phát hiện ra không phải Diệp Mặc, thì cũng không thể đi được rồi. Lão già này cố tình không cho cô đi, hơn nữa võ công còn lợi hại như vậy. Hóa ra lúc cô bắt được Mạc Hữu Thâm, gọi một câu Diệp Mặc đã bị y nghe được. hơn nữa sau khi gã nghe được tên của cô, còn biết là cô đã giúp phái Hải Thương đối phó với Diệp Mặc.
Diệp Mặc lúc này đã hoàn toàn hiểu được, hóa ra người kia là tiền bối của Thái Ất môn, bởi vì vẫn ở trong núi sâu tu luyện, lúc quay về thì Thái Ất môn đã bị hủy diệt. Lúc này mới giận dữ, tên Mạc Hữu Thâm đúng là có bản lĩnh, không ngờ lại nịnh bợ được một cao thủ thế này.
Từ lời nói của người đàn ông này Diệp Mặc cũng có thể biết được, gã hiện tại vẫn còn chưa biết được sự tồn tại của Li Thành.
Đã gặp cao thủ của Thái Ất môn, Diệp Mặc trong lòng đã nổi lên sát khí. Loại người này nhất định sẽ không để cho hắn rời đi, bởi vì Tiểu Vận cũng ở nơi này, nếu một ngày nào đó Tiểu Vận gặp tên này thì xong rồi. Còn cái tên Mạc Hữu Thâm kia, tốt nhất là đợi sau này làm cho gã thành tàn phế. nguồn TruyenFull.vn
Đã quyết định động thủ rồi, Diệp Mặc liền lấy Phi Kiếm chậm rãi đi ra.
Cơ Mi bị thương không nhẹ, cô đang nghĩ làm sao để thoát khỏi gã này, lại thấy Diệp Mặc đi tới, cô ngẩn người ra một lát, trong lòng thầm vui mừng.
- Vị tiền bối, người ông muốn tìm đã tới, nơi này không còn chuyện của tôi nữa, tôi đi đây.
Nói xong, Cơ Mi xoay người đi không quay đầu lại. Về phần sống chết của Diệp Mặc cũng không liên quan đến cô, đến cả chuyện tại sao Diệp Mặc đến đây cô cũng không nghĩ.
Hơn nữa đem Diệp Mặc ra làm tấm chắn, cô cũng không thấy có gánh nặng nào, gã Thái Ất môn này muốn tìm Diệp Mặc, cô cũng chỉ là nhận nhầm Mạc Hữu Thâm thành Diệp Mặc, nên lúc này mới ở trong tay của gã mà thôi.
Người đàn ông này cũng đồng thời nhìn thấy Diệp Mặc, trong lòng cũng hiểu tại sao Cơ Mi lại nhận nhầm Mạc Hữu Thâm thành Diệp Mặc. Bởi vì vừa nhìn đúng là vô cùng giống, nhưng nếu chú ý một chút, cũng biết đây là hai người hoàn toàn khác nhau.
- Mày là Diệp Mặc? Là người tiêu diệt Thái Ất môn?
Người đàn ông này sau khi nhìn thấy Diệp Mặc, liền không quan tâm đến chuyện Cơ Mi chạy trốn nữa. Y tin rằng sau khi y giết Diệp Mặc, sẽ lại đi tìm Cơ Mi, dù sao cũng sẽ kịp.
- Mấy cô, tôi muốn hỏi một chút, nhà của Thạch Tĩnh Cầm ở đâu vậy?
Lúc Diệp Mặc định chạy ra hỏi chuyện mấy cô thiếu nữ kia, mấy cô thiếu nữ kia đã rất can đảm nhìn chằm chằm Diệp Mặc, thậm chí ánh mắt còn rất nóng bỏng. Từ đó có thể thấy, phong tục của người dân nơi này rất thoáng, những người thiếu nữ này đều dám yêu dám hận.
Nhưng sau khi Diệp Mặc hỏi ba chữ Thạch Tĩnh Cầm kia, những cô gái này đều thay đổi sắc mặt, điều đi qua Diệp Mặc, cúi người rời đi. Tốc độ của họ rất nhanh, rất nhanh liền biến mất ở cửa thôn.
Diệp Mặc có chút không hiều, chẳng lẽ Thạch Tĩnh Cầm đều không được ai trong thôn thích hay sao? Hoặc là nói, những cô gái này cơ bản là không biết Thạch Tĩnh Cầm là ai? Nhưng từ biểu hiện của những cô gái này, Diệp Mặc có thể biết, bọn họ biết nhà của Thạch Tĩnh Cầm ở đâu.
Thần thức của Diệp Mặc lại chú ý đến những cô gái vừa rời đi, có một cô gái đã rời khỏi đội, vụng trộm đi vào thôn. Diệp Mặc khẽ mỉm cười, động tác này sao có thể lừa được hắn.
Ngay sau đó, hắn đã đi theo cô gái này tới một ngôi nhà tranh vô cùng rách nát.
Diệp Mặc dùng thần thức quét vào, phát hiện bên trong có một gã thiếu niên mày rậm mắt to, quần áo rất rách rưới, gã đang làm thảo dược.
- Thạch Thiết, những người đó dường như lại đến rồi, cũng giống như hai người lần trước đến, cũng là muốn tìm chị gái của em, em mau trốn đi.
Người thiếu nữ này đi tới cửa vội vàng nói.
Hóa ra thiếu niên này chính là em trai của Lạc Nguyệt, Diệp Mặc giật mình. Nhưng là ai muốn tới làm phiền Lạc Nguyệt vậy, thậm chí còn làm liên lụy tới em trai của cô ấy?
- Tại sao tôi đến, liền phải đi trốn?
Diệp Mặc đứng ở cửa, mỉm cười hỏi.
- A...
Người thiếu nữ báo tin này đột nhiên thấy Diệp Mặc xuất hiện, đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, lúc cô đến rất cẩn thận, thật không ngờ lại bị người này biết, lại còn dẫn hắn đến nơi này. Sắc mặt của cô ta biến thành trắng nhợt, Diệp Mặc thậm chí có thể thấy cơ thể của cô ta đang run lên.
Thạch Thiết ngừng công việc trong tay lại, cầm một chiếc búa lạnh lùng nói với Diệp Mặc:
- Chuyện này không liên quan gì tới chị Ngu. Anh có gì cứ nhằm vào tôi.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, trong lòng tự nhủ tôi chỉ là mang Lạc Nguyệt trở về quê hương, tại sao lại phải đánh cậu. Nhưng hắn biết trong chuyện này đã có hiểu lầm gì đó.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc khoát tay nói:
- Thạch Thiết, cậu hiểu lầm tôi rồi, tôi đến đây không có ác ý gì cả. Tôi và chị cậu là bạn bè, được chị cậu nhờ vả, chỉ đến đây xem xét mà thôi.
Nghe xong lời của Diệp Mặc, vẻ mặt của Thạch Thiết càng trở nên khó hiểu, nhưng cậu vẫn cẩn thận nắm chặt chiếc búa.
Đột nhiên ánh mắt của Diệp Mặc biến đổi, hắn đột nhiên nói:
- Thạch Thiết, cậu tin tôi, những lời tôi nói đều là sự thật, không có ác ý gì cả, tôi đúng là bạn của chị cậu. Cậu đợi tôi ở đây một chút, tôi có chút việc phải đi, một lát nữa sẽ quay lại.
Diệp Mặc nói xong rất nhanh liền xoay người rời đi, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của Thạch Thiết và chị Ngu
- Thạch Thiết, hắn đi rồi, em mau trốn đi. Nếu hắn trở về thì xong rồi.
Thấy Diệp Mặc rời đi, chị Ngu sắc mặt đang trắng bệch liền nói với Thạch Thiết.
Thạch Thiết lắc lắc đầu nói:
- Em không muốn trốn, anh ta nói có quan hệ với chị em, em sẽ ở đây đợi anh ta. Em rất nhớ chị của em, nhưng vẫn không có tin tức gì của chị ấy. Nếu anh ta cùng phe với những người lần trước, em sẽ liều mạng cùng anh ta. Chị Ngu, cảm ơn chị, chị đi trước đi.
Cô gái sắc mặt đang trắng bệch kia nghĩ ngợi một chút, rồi dặn dò Thạch Thiết, sau đó rời đi.
...
Diệp Mặc sở dĩ đột nhiên rời khỏi nhà của Lạc Nguyệt là bởi vì thần thức của hắn đã nhìn thấy Cơ Mi, hơn nữa Cơ Mi này còn thất tha thất thểu chạy từ cửa thôn Thạch Phượng lại. Theo lí mà nói, cô còn có một con thanh điêu, nhưng Diệp Mặc cũng không nhìn thấy thanh điêu ở đâu.
Tuy rằng Diệp Mặc đã biết Cơ Mi là tu vi đại viên mãn, nhưng một người luyện khí đại viên mãn ở nơi này cũng dường như là vô địch rồi, có ai có thể đánh thắng được cô ta? Hơn nữa còn làm cho cô ta bị thương như vậy?
Diệp Mặc lập tức cũng đi theo, hắn rất muốn biết lúc nào tiểu thế giới đã có một tên lợi hại đến vậy rồi. Hắn không phải người lỗ mãng, người đuổi giết Cơ Mi kia mặc dù đã làm cho cô ta bị thương, nhưng chưa giết cô ta, lại làm cho Cơ Mi chạy được tới nơi này, từ đó có thể thấy, cũng không lợi hại hơn Cơ Mi nhiều lắm.
Không lợi hại hơn Cơ Mi là mấy, Diệp Mặc tự phụ không sợ đối phương.
Cơ Mi chưa chạy được bao xa, một tiếng ầm lớn vang lên, một con thanh điêu rơi xuống trước mặt cô. Trên thanh điêu là một người đàn ông có vẻ khoảng năm mươi tuổi.
Điều khiến Diệp Mặc kì lạ là, thanh điêu này là vật cưỡi của Cơ Mi, tại sao lại thành của người đàn ông này? Hơn nữa, từ thanh trường kiếm trên tay gã, Cơ Mi là bị người này đánh cho bị thương.
- Anh rốt cuộc là muốn thế nào? Thanh điêu đã bị anh chiếm lấy rồi, chẳng lẽ anh còn muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao?
Ánh mắt của Cơ Mi rất linh hoạt, nhưng ngữ khí của cô rõ ràng là có một chút lo lắng.
Diệp Mặc dùng thần thức quét ra ngoài, hắn lập tức nhìn ra người đàn ông này luyện Cổ Võ, chỉ là tu vi không khác lắm so với Li Thành, thậm chí đã vượt qua Li Thành. Là Tiên Thiên chân thực, hay là trên cấp Tiên Thiên mà tiểu thế giới nói.
Khó trách Cơ Mi không phải đối thủ của gã, Cơ Mi mặc dù là người luyện tu chân, nhưng cô còn chưa hiểu được lí giải của tu chân, cũng không có pháp khí cầm tay. Cho nên cơ bản là không có cách nào phát huy thực lực, không phải đối thủ của người đàn ông này cũng là chuyện bình thường.
Ban đầu Diệp Mặc nghĩ trên cấp Tiên Thiên chỉ có một người mà thôi, hắn không ngờ lại gặp được một người ở đây.
Người đàn ông này cẩn thận đánh giá Cơ Mi, sau đó mới nói:
- Cô tuổi còn trẻ, tu vi thật không ngờ lợi hại đến vậy. Không ngờ đã ở trong tay tôi rồi lại còn chạy được đến đây, nếu không có thanh điêu chắc tôi cũng không đuổi kịp cô, thật là khó có thể tưởng tượng. Cô biết là tôi đã dùng toàn lực để ra tay, là Lãnh Thuyên cũng không thể đỡ được, nhưng cô lại làm được.
Cơ Mi lạnh giọng nói:
- Tôi và anh không thù không oán, tại sao anh lại động thủ với tôi? Thậm chí còn đoạt lấy thanh điêu của tôi?
Người đàn ông này cười nhạt nói:
- Là thanh điêu của cô? Tại sao tôi lại nghe nói thanh điêu này là của phái Hải Thương? Tuy rằng tôi vừa mới rời núi, nhưng tôi cũng biết rằng đường chủ của phái Hải Thương bị cô giết.
Cơ Mi hừ một tiếng:
- Phùng Năng của phái Hải Thương có mưu đồ với tôi, tôi vì sao không thể giết gã? Chuyện này có liên quan gì đến anh?
Người đàn ông này cười lạnh một tiếng:
- Không liên quan đến tôi, nhưng theo tôi được biết, Phùng Năng giao cho cô một nhiệm vụ, đó là bảo cô giết một người thanh niên tên là Diệp Mặc, tôi nghĩ là cô chưa hoàn thành nhiệm vụ này đúng không? Cô cho tôi biết Diệp Mặc đang ở chỗ nào, có lẽ tôi cũng có thể tha cho cô lần này.
- Diệp Mặc?
Cơ Mi hơi sửng sốt, nếu như là ngày hôm qua tìm đến, Diệp Mặc vẫn còn tại trấn Thạch Lâm, nhưng bây giờ cô không tìm thấy Diệp Mặc, làm thế nào để nói cho người này đây?
Giọng nói oán hận của người đàn ông này truyền đến:
- Đúng vậy, đúng là Diệp Mặc, hắn đã diệt Thái Ất môn của tôi, tôi và hắn không đội trời chung. Lão phu bế quan lâu ngày, lại nghe được từ hậu bối tên Mạc Hữu Thâm sự tàn ác của người này. Không ngờ ba mươi năm tôi chưa trở lại, trở lại liền biết tin dữ là Thái Ất môn đã bị diệt. Tôi không băm tên Diệp Mặc này thành thịt vụn, tuyệt không cam lòng. Nếu hôm nay cô không nói ra tung tích của Diệp Mặc, cô đành chôn cùng với Thái Ất môn đi.
Cơ Mi hơi sửng sốt, cô không tưởng tượng nổi gã Thái Ất môn này lại còn nói đạo lí đến vậy, chuyện này liên quan gì đến cô? Lúc này bắt cô đi tìm Diệp Mặc, cô đến nơi nào để tìm đây.
- Đương nhiên, cô còn có một con đường, tu vi của cô không tồi, có thể gả cho đệ tử mới thu nạp Mạc Hữu Thâm của tôi. Sau đó giúp gã đi làm rạng rỡ Thái Ất môn của tôi, nếu như vậy, tôi đương nhiên sẽ không làm khó cô. Đệ tử kia của tôi, cô cũng gặp rồi, có chút giống Diệp Mặc, nhìn không tồi, cũng sẽ không uất ức cho cô.
Người đàn ông này thấy Cơ Mi ngây người ra, liền bổ sung một câu.
Cơ Mi giật mình, cô giờ mới hiểu được, câu nói sau mới là mục đích chủ yếu của gã, thật đúng là vô sỉ.
Cô lạnh giọng nói:
- Ông đem tôi gã cho gã Mạc Hữu Thâm kia? Cái gã xấu như gấu đó sao?
Cơ Mi trong lòng thầm hận, lúc cô nhìn thấy Mạc Hữu Thâm, còn tưởng rằng đó là Diệp Mặc, nhưng đợi đến lúc cô phát hiện ra không phải Diệp Mặc, thì cũng không thể đi được rồi. Lão già này cố tình không cho cô đi, hơn nữa võ công còn lợi hại như vậy. Hóa ra lúc cô bắt được Mạc Hữu Thâm, gọi một câu Diệp Mặc đã bị y nghe được. hơn nữa sau khi gã nghe được tên của cô, còn biết là cô đã giúp phái Hải Thương đối phó với Diệp Mặc.
Diệp Mặc lúc này đã hoàn toàn hiểu được, hóa ra người kia là tiền bối của Thái Ất môn, bởi vì vẫn ở trong núi sâu tu luyện, lúc quay về thì Thái Ất môn đã bị hủy diệt. Lúc này mới giận dữ, tên Mạc Hữu Thâm đúng là có bản lĩnh, không ngờ lại nịnh bợ được một cao thủ thế này.
Từ lời nói của người đàn ông này Diệp Mặc cũng có thể biết được, gã hiện tại vẫn còn chưa biết được sự tồn tại của Li Thành.
Đã gặp cao thủ của Thái Ất môn, Diệp Mặc trong lòng đã nổi lên sát khí. Loại người này nhất định sẽ không để cho hắn rời đi, bởi vì Tiểu Vận cũng ở nơi này, nếu một ngày nào đó Tiểu Vận gặp tên này thì xong rồi. Còn cái tên Mạc Hữu Thâm kia, tốt nhất là đợi sau này làm cho gã thành tàn phế. nguồn TruyenFull.vn
Đã quyết định động thủ rồi, Diệp Mặc liền lấy Phi Kiếm chậm rãi đi ra.
Cơ Mi bị thương không nhẹ, cô đang nghĩ làm sao để thoát khỏi gã này, lại thấy Diệp Mặc đi tới, cô ngẩn người ra một lát, trong lòng thầm vui mừng.
- Vị tiền bối, người ông muốn tìm đã tới, nơi này không còn chuyện của tôi nữa, tôi đi đây.
Nói xong, Cơ Mi xoay người đi không quay đầu lại. Về phần sống chết của Diệp Mặc cũng không liên quan đến cô, đến cả chuyện tại sao Diệp Mặc đến đây cô cũng không nghĩ.
Hơn nữa đem Diệp Mặc ra làm tấm chắn, cô cũng không thấy có gánh nặng nào, gã Thái Ất môn này muốn tìm Diệp Mặc, cô cũng chỉ là nhận nhầm Mạc Hữu Thâm thành Diệp Mặc, nên lúc này mới ở trong tay của gã mà thôi.
Người đàn ông này cũng đồng thời nhìn thấy Diệp Mặc, trong lòng cũng hiểu tại sao Cơ Mi lại nhận nhầm Mạc Hữu Thâm thành Diệp Mặc. Bởi vì vừa nhìn đúng là vô cùng giống, nhưng nếu chú ý một chút, cũng biết đây là hai người hoàn toàn khác nhau.
- Mày là Diệp Mặc? Là người tiêu diệt Thái Ất môn?
Người đàn ông này sau khi nhìn thấy Diệp Mặc, liền không quan tâm đến chuyện Cơ Mi chạy trốn nữa. Y tin rằng sau khi y giết Diệp Mặc, sẽ lại đi tìm Cơ Mi, dù sao cũng sẽ kịp.