Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 763: Giữa đường gặp chuyện bất bình
- Cái gì, cậu nói Diệp Mặc đã ở Hàng Thủy rồi sao?
Bang chủ Hải Thương Phái có chút không dám tin nhìn Phương Khoan. Tàu đi đến giới thế tục mười ngày trước xuất phát, hiện giờ vẫn còn đang lênh đênh trên biển, Diệp Mặc làm sao có thể đến Hàng Thủy được? Lẽ nào hắn biết bay?
Phương Khoan gật đầu, biểu hiện vẻ rất kỳ quái, y nghĩ một lát rồi mới nói:
- Đại ca, lúc trước khi Diệp Mặc còn ở Ẩn Môn, một ngày tiêu diệt mấy môn phái, hắn vì sao có thể làm được như vậy? Ban đầu tôi cho rằng hắn có máy bay, những hiện giờ xem ra hắn chắc chắn không có. Không có máy bay mà đi một khoảng cách xa như vậy, cách giải thích duy nhất là hắn ta có thể tự bay.
- Hắn thực sự biết bay ư?
Trong lòng Phùng Năng còn cảm thấy ngạc nhiên hơn nhiều so với Phương Khoan. Ông ta đã tu luyện đến hậu kỳ Tiên Thiên nên đương nhiên biết bay được là chuyện khó khăn như thế nào, đừng nói là Tiên Thiên, cho dù có vượt qua được qua cả Tiên Thiên thì nghe nói có thể bay được thì cùng lắm cũng chỉ bay được đoạn ngắn trong không gian thôi, cự ly không quá mười dặm. Từ giới Ẩn Môn đến thế giới bên ngoài, không biết là bao nhiêu lần của mười dặm.
Phùng Năng nhanh chóng hiểu được ý của Phương Khoan, ông ta nhìn Phương Khoan bằng vẻ mặt kích động, dường như đang muốn hỏi điều gì.
Phương Khoan gật gật đầu nói:
- Đại ca, sau khi chúng ta khống chế được Diệp Mặc thì đầu tiên sẽ phế võ công của hắn, nhưng chưa cần giết hắn vội. Nếu như tôi không nhìn lầm thì trên người Diệp Mặc chắc chắn có một bí mật kinh thiên động địa. Một kẻ còn chưa đến 30 tuổi như hắn mà có thể dễ dàng tiêu diệt cao thủ Tiên Thiên, hơn nữa lại còn có thể bay. Như vậy có thể thấy cái mà hắn tu luyện tuyệt đối không phải công pháp cổ võ.
Phùng Năng thở một hơi thật dài, ông ta thở dài não nề từ đầu đến giờ, khi nghe thấy câu trả lời ấy, bây giờ xem ra đúng là như vậy rồi. Nếu như trước đây rất sợ Diệp Mặc, vậy bây giờ ông ta còn sợ hãi thì làm được gì, phải liều mới giàu, một khi đạt được công pháp mà Diệp Mặc tu luyện thì ông ta sẽ như thế nào? Xưng bá toàn bộ giới Ẩn Môn hay xưng bá toàn bộ Thần Châu? Phùng Năng hầu như không dám nghĩ tiếp.
Phương Khoan lại nói tiếp:
- Tôi nói như vậy là bởi vì những kỳ tài của Thần Châu bao nhiêu năm nay nhiều như nấm, Diệp Mặc cho dù là thiên tài trong số thiên tài thì nhiều nhất cũng chỉ như Đỗ Đô Thiên mà thôi. Nhưng Đỗ Đô Thiên 45 tuổi mới thăng cấp Tiên Thiên. Tên Diệp Mặc, hắn dựa vào đâu mà trẻ như thế đã có thể vượt qua đỉnh cao Tiên Thiên?
- Hơn nữa…
Phương Khoan thoáng nhìn Phùng Năng rồi lại nói tiếp:
- Tôi dám khẳng định phát hiện ra điều này không chỉ có một mình chúng ta, Phượng Mỗ của Băng Hồ chắc hẳn cũng nhận ra điều này. Với sự nham hiểm chua ngoa ích kỷ của Phượng Mỗ thì cho dù là Mục Tiểu Vận có là đệ tử cỡ nào của Băng Hồ thì bà ta cũng không mạo hiểm đối kháng với số đông trong giới Ẩn Môn công khai đứng bên Diệp Mặc cứu Mục Tiểu Vận. Chuyện này không thể có khả năng xảy ra, tuyệt đối không thể nào có được, vậy mà nó vẫn xảy ra.
- Phương hiền đệ, ý của cậu là sao?
Phùng Năng kích động nhìn chằm chằm Phương Khoan, chờ đợi câu trả lời của y.
Phương Khoan hừ một tiếng nói:
- Đại ca, tôi dám khẳng định Phượng Mỗ biết cái mà Diệp Mặc tu luyện không phải là cổ võ bình thường, hơn nữa, Phượng Mỗ cũng đoán ra võ công mà Mục Tiểu Vận tu luyện là do Diệp Mặc truyền dạy. Bà ta mang theo Mục Tiểu Vận là vì muốn ép Mục Tiểu Vận nói ra thứ mà cô ta tu luyện. Vì vậy, Diệp Mặc không tìm thấy Mục Tiểu Vận là bởi vì Mục Tiểu Vận bị Phượng Mỗ giam giữ hoặc đã bị giết rồi.
- Đại ca, người xưa nói phải liều mới có giàu sang, huống hồ chúng ta lại có Cơ Mi, cơ hội này đã sắp nằm trong tay của chúng ta, chúng ta càng không thể nào từ bỏ được, bởi vậy tôi xin đại ca phái Thanh Điêu đưa Cơ Mi đến Hàng Thủy.
Phương Khoan nói xong nhìn sang Phùng Năng chờ đợi biểu hiện của ông ta.
Phùng Năng lần này có chút chần chừ, rồi ông ta gật gật đầu nói:
- Chúng ta có một tháp nghỉ dưỡng trên biển để Thanh Điêu nghỉ ngơi trên đường, trong vòng một ngày là có thể sang được bờ bên kia. Nhưng chúng ta phải lập tức đi Hàng Thủy, ta nghĩ cái mà tên Diệp Mặc đó tu luyện rất có thể là loại võ từ thượng cổ truyền lại, thật sự là hắn đã gặp được vận may, có thể đạt được loại công pháp tốt như vậy.
Phương Khoan cười hì hì:
- Đại ca, cho dù hắn có đạt được công pháp tốt hơn thế cuối cùng cũng về tay chúng ta mà thôi.
…
Diệp Mặc ở khách sạn Lam Hải ba ngày, đến ngày thứ tư Diệp Mặc quyết định rời khỏi Hàng Thủy. Còn tiếp tục ở lại đây thì càng thêm buồn bã mà thôi.
Diệp Mặc vừa xuống lầu, bước ra đến cửa khách sạn Lam Hải thì nhìn thấy một tên hung dữ đang đuổi theo một cô gái mặc đồ vải thô đang chạy đến, tên hung đồ cầm một cành trúc trong tay, vừa đuổi theo vừa quát tháo:
- Tiện nhân, bố thách mày chạy đấy!
Y vừa nói xong câu đó thì cành trúc đã quất lên người cô gái đang chạy đằng trước, cô gái hét lên một tiếng thảm thương rồi ngã nhào lên thềm cửa khách sạn.
Người xung quanh thấy cảnh tượng này, không ai dám lên tiếng nói gì. Tên đàn ông dáng vẻ hung ác vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện, nếu như có ai đó xuất hiện, ngộ nhỡ chọc giận gã thì có khác nào tự tìm đến chỗ chết?
Diệp Mặc nhíu mày, ban nãy hắn đã nhìn thấy cô gái này tuy rằng tóc tai bù xù, khuôn mặt lấm lem bùn đất nhưng là một cô gái rất xinh đẹp. Một cô gái xinh đẹp bị một tên hung đồ đuổi đánh trên phố thì tên hung đồ đó rõ ràng quá độc ác!
Tên hung đồ đến trước mặt cô gái, không đợi cô kịp đứng dậy đã vung cành trúc muốn đánh tiếp.
Diệp Mặc đang muốn hỏi xem có chuyện gì nhưng không đợi hắn lên tiếng một người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam bên cạnh hắn đã giơ tay giữ cành trúc của gã hung đồ lại bình tĩnh nói:
- Anh bạn, với một cô gái yếu ớt, anh thân là một người đàn ông, tại sao lại ra tay độc ác như vậy? Nguồn tại http://Truyện FULL
Tên hung đồ rút cành trúc về, nheo mắt cẩn thận nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam cười lạnh lùng:
- Tao đánh người phụ nữ tao mua về thì liên quan gì đến mày, tránh ra, nếu không thì bị ăn đòn lây đấy!
Người đàn ông áo lam cười lạnh lùng, những người xung quanh đều không nhìn ra động tác của anh ta mà đã thấy cành trúc từ trong tay tên hung đồ chuyển sang tay anh ta từ lúc nào. Người đàn ông nhanh tay chà xát cành trúc khiến nó nhanh chóng biến thành một đám bụi bay trên mặt đất. Gió thổi tới, đám bột bụi bay tứ tán.
Người xung quanh đều thấy ngạc nhiên đến ngây người, thậm chí quên luôn cô gái đáng thương đang nằm trên mặt đất, kinh ngạc nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi xanh, có thể biến một cành trúc thành bụi thì ít nhất phải là người có tu vi Địa cấp mới làm được.
Ở thành phố Hàng Thủy, những người luyện võ có tu vi lên đến Địa cấp đã được xem là rất lợi hại rồi, thậm chí là có thể trực tiếp đối thoại với thành chủ.
Tên hung đồ dường như bị tu vi của người đàn ông mặc áo lam làm cho kinh ngạc, gã đơ người một lúc lâu rồi mới khó khăn lên tiếng:
- Lẽ nào bản lĩnh của anh lợi hại như vậy mà muốn cướp đồ của tôi hay sao?
Theo gã, người con gái này là do gã mua về thì đó chính là món đồ của gã.
Người đàn ông mặc áo màu lam cười lạnh lùng:
- Rõ ràng là một người mà anh lại coi người ta như một món đồ. Anh đã bỏ ra bao nhiêu tiền, nói đi.
- Năm mươi… Không, không mất tiền.
Tên hung đồ có chút kinh hoàng nhìn người đàn ông áo lam, không dám đề cập đến chuyện tiền bạc.
Người đàn ông áo lam lấy ra năm tiền vàng ném lên người tên hung đồ, nói bằng giọng bình tĩnh:
- Cầm lấy tiền vàng và cút đi cho ta, nếu như nhà ngươi còn dám hò hét ở đây thêm phút nào nữa thì đừng trách ta không khách khí.
Tên hung đồ bị sát khí của người đàn ông áo lam khiến rùng mình một cái, đến mấy đồng tiền vàng gã cũng không dám cầm, quay người bỏ chạy, không dám ho he thêm bất kỳ lời nào. Còn về 45 tiền vàng còn thiếu gã càng không dám nhắc đến.
Người xung quanh đều cười ha ha, nhìn thấy không còn gì náo nhiệt đáng xem, mọi người đều tản ra.
Lúc này cô gái bị ngã trên mặt đất đã bò dậy, cô đi dến trước mặt người đàn ông áo lam cúi đầu thi lễ, sau đó mới cúi đầu nói nhỏ bằng giọng hết sức kính cẩn:
- Cơ Mi cảm tạ vị đại ca đã ra tay cứu giúp…
Thanh âm trong trẻo vang lên như giọng oanh vàng, nhưng giọng điệu có phần buồn bã, người nào nghe thấy dường như đều muốn khóc theo đồng cảm.
Cơ Mi tuy rằng nói như thế nhưng điều cô không thể ngờ tới là người ra tay cứu giúp đầu tiên không phải là Diệp Mặc mà là người đàn ông mặc áo màu lam này, điều này nằm ngoài dự toán của cô. Chuyện này hình như hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng.
Hay cho một cô gái bị người ta chọc ghẹo, Diệp Mặc nhìn thấy Cơ Mi trong lòng lại nhớ đến Mục Tiểu Vận, khi ngày ấy Tiểu Vận gặp hắn dường như cũng trong cảnh tượng này. Hắn lắc đầu, quay người bước ra khỏi khách sạn.
Cơ thể của Cơ Mi dường như rất yếu ớt, cô mới chỉ nói một câu dường như đã không còn sức để đứng vững nữa rồi, cô chới với rồi lại ngã quỵ xuống.
Diệp Mặc vừa đi đến cửa thì Cơ Mi cũng ngã ngay theo hướng đó. Một hương thơm thoang thoảng bay xung quanh Diệp Mặc, Diệp Mặc lập tức lùi một bước, đồng thời giơ chân đỡ lấy Cơ Mi.
Sở dĩ dùng chân để đỡ là vì hắn cảm thấy lúc Cơ Mi ngã xuống thật là quá trùng hợp. Hơn nữa ban nãy mặc dù thần thức của hắn không quan sát kỹ càng Cơ Mi nhưng dáng chạy của cô gái này lúc đó không phải yếu tới mức đến đứng cũng không đứng vững. Nhưng Diệp Mặc cũng không nghĩ nhiều về điều đó, dù sao sau khi chạy dài thì đứng không vững nữa cũng là điều rất bình thường.
Cơ Mi bị chân của Diệp Mặc ngáng lại, vội vàng đứng thẳng dậy, vẻ mặt sợ hãi khom người nói với Diệp Mặc:
- Vị đại ca, thật xin lỗi, vừa rồi không phải tôi cố ý, cảm ơn anh, tôi, tôi…
Trong sự hoang mang, đến cả một câu hoàn chỉnh cô cũng không có cách nào nói ra được.
Lần này Diệp Mặc nhìn cẩn thận hơn, trong lòng không khỏi kinh ngạc với sắc đẹp của Cơ mi. Thậm chí cô ấy còn đẹp hơn Mục Tiểu Vận đến mấy phần, cảm giác yếu đuối thiên bẩm ấy khiến hắn cảm thấy thương hại. Lúc này Diệp Mặc bất giác nhớ tới Lâm Đại Ngọc, khi yên lặng như hoa soi bóng nước, khi cử động như gió lay cành liễu.
Khi mắt của cô gái này cụp xuống lại có đôi lông mi cong vút tự nhiên, bộ váy áo bằng vải thô cũng không che giấu được dung nhan quá đỗi xinh đẹp của nàng. Mái tóc bù xù càng làm tăng thêm cảm giác về vẻ đẹp yếu đuối, eo mềm thon nhỏ khiến phần dưới eo càng thêm cong vút gợi cảm, quả đúng làm một báu vật trời sinh.
Một cô gái xinh đẹp như thế mà chỉ đáng giá năm mươi tiền vàng, Diệp Mặc thấy kinh ngạc vô cùng.
Nhưng hắn lập tức bình tĩnh lại, lạnh lùng nói:
- Không sao.
Nói xong, Diệp Mặc lại định bước đi.
Ánh mắt Cơ Mi thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, ban nãy cô cố ý để Diệp Mặc thấy rõ dung nhan của mình. Nhưng cô chỉ nhìn thấy một chút kinh ngạc trong ánh mắt của Diệp Mặc, chứ không có vẻ sửng sốt rồi tiến đến gần như kiểu của một tên háo sắc, hoàn toàn không như trong tưởng tượng của cô....
Bang chủ Hải Thương Phái có chút không dám tin nhìn Phương Khoan. Tàu đi đến giới thế tục mười ngày trước xuất phát, hiện giờ vẫn còn đang lênh đênh trên biển, Diệp Mặc làm sao có thể đến Hàng Thủy được? Lẽ nào hắn biết bay?
Phương Khoan gật đầu, biểu hiện vẻ rất kỳ quái, y nghĩ một lát rồi mới nói:
- Đại ca, lúc trước khi Diệp Mặc còn ở Ẩn Môn, một ngày tiêu diệt mấy môn phái, hắn vì sao có thể làm được như vậy? Ban đầu tôi cho rằng hắn có máy bay, những hiện giờ xem ra hắn chắc chắn không có. Không có máy bay mà đi một khoảng cách xa như vậy, cách giải thích duy nhất là hắn ta có thể tự bay.
- Hắn thực sự biết bay ư?
Trong lòng Phùng Năng còn cảm thấy ngạc nhiên hơn nhiều so với Phương Khoan. Ông ta đã tu luyện đến hậu kỳ Tiên Thiên nên đương nhiên biết bay được là chuyện khó khăn như thế nào, đừng nói là Tiên Thiên, cho dù có vượt qua được qua cả Tiên Thiên thì nghe nói có thể bay được thì cùng lắm cũng chỉ bay được đoạn ngắn trong không gian thôi, cự ly không quá mười dặm. Từ giới Ẩn Môn đến thế giới bên ngoài, không biết là bao nhiêu lần của mười dặm.
Phùng Năng nhanh chóng hiểu được ý của Phương Khoan, ông ta nhìn Phương Khoan bằng vẻ mặt kích động, dường như đang muốn hỏi điều gì.
Phương Khoan gật gật đầu nói:
- Đại ca, sau khi chúng ta khống chế được Diệp Mặc thì đầu tiên sẽ phế võ công của hắn, nhưng chưa cần giết hắn vội. Nếu như tôi không nhìn lầm thì trên người Diệp Mặc chắc chắn có một bí mật kinh thiên động địa. Một kẻ còn chưa đến 30 tuổi như hắn mà có thể dễ dàng tiêu diệt cao thủ Tiên Thiên, hơn nữa lại còn có thể bay. Như vậy có thể thấy cái mà hắn tu luyện tuyệt đối không phải công pháp cổ võ.
Phùng Năng thở một hơi thật dài, ông ta thở dài não nề từ đầu đến giờ, khi nghe thấy câu trả lời ấy, bây giờ xem ra đúng là như vậy rồi. Nếu như trước đây rất sợ Diệp Mặc, vậy bây giờ ông ta còn sợ hãi thì làm được gì, phải liều mới giàu, một khi đạt được công pháp mà Diệp Mặc tu luyện thì ông ta sẽ như thế nào? Xưng bá toàn bộ giới Ẩn Môn hay xưng bá toàn bộ Thần Châu? Phùng Năng hầu như không dám nghĩ tiếp.
Phương Khoan lại nói tiếp:
- Tôi nói như vậy là bởi vì những kỳ tài của Thần Châu bao nhiêu năm nay nhiều như nấm, Diệp Mặc cho dù là thiên tài trong số thiên tài thì nhiều nhất cũng chỉ như Đỗ Đô Thiên mà thôi. Nhưng Đỗ Đô Thiên 45 tuổi mới thăng cấp Tiên Thiên. Tên Diệp Mặc, hắn dựa vào đâu mà trẻ như thế đã có thể vượt qua đỉnh cao Tiên Thiên?
- Hơn nữa…
Phương Khoan thoáng nhìn Phùng Năng rồi lại nói tiếp:
- Tôi dám khẳng định phát hiện ra điều này không chỉ có một mình chúng ta, Phượng Mỗ của Băng Hồ chắc hẳn cũng nhận ra điều này. Với sự nham hiểm chua ngoa ích kỷ của Phượng Mỗ thì cho dù là Mục Tiểu Vận có là đệ tử cỡ nào của Băng Hồ thì bà ta cũng không mạo hiểm đối kháng với số đông trong giới Ẩn Môn công khai đứng bên Diệp Mặc cứu Mục Tiểu Vận. Chuyện này không thể có khả năng xảy ra, tuyệt đối không thể nào có được, vậy mà nó vẫn xảy ra.
- Phương hiền đệ, ý của cậu là sao?
Phùng Năng kích động nhìn chằm chằm Phương Khoan, chờ đợi câu trả lời của y.
Phương Khoan hừ một tiếng nói:
- Đại ca, tôi dám khẳng định Phượng Mỗ biết cái mà Diệp Mặc tu luyện không phải là cổ võ bình thường, hơn nữa, Phượng Mỗ cũng đoán ra võ công mà Mục Tiểu Vận tu luyện là do Diệp Mặc truyền dạy. Bà ta mang theo Mục Tiểu Vận là vì muốn ép Mục Tiểu Vận nói ra thứ mà cô ta tu luyện. Vì vậy, Diệp Mặc không tìm thấy Mục Tiểu Vận là bởi vì Mục Tiểu Vận bị Phượng Mỗ giam giữ hoặc đã bị giết rồi.
- Đại ca, người xưa nói phải liều mới có giàu sang, huống hồ chúng ta lại có Cơ Mi, cơ hội này đã sắp nằm trong tay của chúng ta, chúng ta càng không thể nào từ bỏ được, bởi vậy tôi xin đại ca phái Thanh Điêu đưa Cơ Mi đến Hàng Thủy.
Phương Khoan nói xong nhìn sang Phùng Năng chờ đợi biểu hiện của ông ta.
Phùng Năng lần này có chút chần chừ, rồi ông ta gật gật đầu nói:
- Chúng ta có một tháp nghỉ dưỡng trên biển để Thanh Điêu nghỉ ngơi trên đường, trong vòng một ngày là có thể sang được bờ bên kia. Nhưng chúng ta phải lập tức đi Hàng Thủy, ta nghĩ cái mà tên Diệp Mặc đó tu luyện rất có thể là loại võ từ thượng cổ truyền lại, thật sự là hắn đã gặp được vận may, có thể đạt được loại công pháp tốt như vậy.
Phương Khoan cười hì hì:
- Đại ca, cho dù hắn có đạt được công pháp tốt hơn thế cuối cùng cũng về tay chúng ta mà thôi.
…
Diệp Mặc ở khách sạn Lam Hải ba ngày, đến ngày thứ tư Diệp Mặc quyết định rời khỏi Hàng Thủy. Còn tiếp tục ở lại đây thì càng thêm buồn bã mà thôi.
Diệp Mặc vừa xuống lầu, bước ra đến cửa khách sạn Lam Hải thì nhìn thấy một tên hung dữ đang đuổi theo một cô gái mặc đồ vải thô đang chạy đến, tên hung đồ cầm một cành trúc trong tay, vừa đuổi theo vừa quát tháo:
- Tiện nhân, bố thách mày chạy đấy!
Y vừa nói xong câu đó thì cành trúc đã quất lên người cô gái đang chạy đằng trước, cô gái hét lên một tiếng thảm thương rồi ngã nhào lên thềm cửa khách sạn.
Người xung quanh thấy cảnh tượng này, không ai dám lên tiếng nói gì. Tên đàn ông dáng vẻ hung ác vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện, nếu như có ai đó xuất hiện, ngộ nhỡ chọc giận gã thì có khác nào tự tìm đến chỗ chết?
Diệp Mặc nhíu mày, ban nãy hắn đã nhìn thấy cô gái này tuy rằng tóc tai bù xù, khuôn mặt lấm lem bùn đất nhưng là một cô gái rất xinh đẹp. Một cô gái xinh đẹp bị một tên hung đồ đuổi đánh trên phố thì tên hung đồ đó rõ ràng quá độc ác!
Tên hung đồ đến trước mặt cô gái, không đợi cô kịp đứng dậy đã vung cành trúc muốn đánh tiếp.
Diệp Mặc đang muốn hỏi xem có chuyện gì nhưng không đợi hắn lên tiếng một người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam bên cạnh hắn đã giơ tay giữ cành trúc của gã hung đồ lại bình tĩnh nói:
- Anh bạn, với một cô gái yếu ớt, anh thân là một người đàn ông, tại sao lại ra tay độc ác như vậy? Nguồn tại http://Truyện FULL
Tên hung đồ rút cành trúc về, nheo mắt cẩn thận nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam cười lạnh lùng:
- Tao đánh người phụ nữ tao mua về thì liên quan gì đến mày, tránh ra, nếu không thì bị ăn đòn lây đấy!
Người đàn ông áo lam cười lạnh lùng, những người xung quanh đều không nhìn ra động tác của anh ta mà đã thấy cành trúc từ trong tay tên hung đồ chuyển sang tay anh ta từ lúc nào. Người đàn ông nhanh tay chà xát cành trúc khiến nó nhanh chóng biến thành một đám bụi bay trên mặt đất. Gió thổi tới, đám bột bụi bay tứ tán.
Người xung quanh đều thấy ngạc nhiên đến ngây người, thậm chí quên luôn cô gái đáng thương đang nằm trên mặt đất, kinh ngạc nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi xanh, có thể biến một cành trúc thành bụi thì ít nhất phải là người có tu vi Địa cấp mới làm được.
Ở thành phố Hàng Thủy, những người luyện võ có tu vi lên đến Địa cấp đã được xem là rất lợi hại rồi, thậm chí là có thể trực tiếp đối thoại với thành chủ.
Tên hung đồ dường như bị tu vi của người đàn ông mặc áo lam làm cho kinh ngạc, gã đơ người một lúc lâu rồi mới khó khăn lên tiếng:
- Lẽ nào bản lĩnh của anh lợi hại như vậy mà muốn cướp đồ của tôi hay sao?
Theo gã, người con gái này là do gã mua về thì đó chính là món đồ của gã.
Người đàn ông mặc áo màu lam cười lạnh lùng:
- Rõ ràng là một người mà anh lại coi người ta như một món đồ. Anh đã bỏ ra bao nhiêu tiền, nói đi.
- Năm mươi… Không, không mất tiền.
Tên hung đồ có chút kinh hoàng nhìn người đàn ông áo lam, không dám đề cập đến chuyện tiền bạc.
Người đàn ông áo lam lấy ra năm tiền vàng ném lên người tên hung đồ, nói bằng giọng bình tĩnh:
- Cầm lấy tiền vàng và cút đi cho ta, nếu như nhà ngươi còn dám hò hét ở đây thêm phút nào nữa thì đừng trách ta không khách khí.
Tên hung đồ bị sát khí của người đàn ông áo lam khiến rùng mình một cái, đến mấy đồng tiền vàng gã cũng không dám cầm, quay người bỏ chạy, không dám ho he thêm bất kỳ lời nào. Còn về 45 tiền vàng còn thiếu gã càng không dám nhắc đến.
Người xung quanh đều cười ha ha, nhìn thấy không còn gì náo nhiệt đáng xem, mọi người đều tản ra.
Lúc này cô gái bị ngã trên mặt đất đã bò dậy, cô đi dến trước mặt người đàn ông áo lam cúi đầu thi lễ, sau đó mới cúi đầu nói nhỏ bằng giọng hết sức kính cẩn:
- Cơ Mi cảm tạ vị đại ca đã ra tay cứu giúp…
Thanh âm trong trẻo vang lên như giọng oanh vàng, nhưng giọng điệu có phần buồn bã, người nào nghe thấy dường như đều muốn khóc theo đồng cảm.
Cơ Mi tuy rằng nói như thế nhưng điều cô không thể ngờ tới là người ra tay cứu giúp đầu tiên không phải là Diệp Mặc mà là người đàn ông mặc áo màu lam này, điều này nằm ngoài dự toán của cô. Chuyện này hình như hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng.
Hay cho một cô gái bị người ta chọc ghẹo, Diệp Mặc nhìn thấy Cơ Mi trong lòng lại nhớ đến Mục Tiểu Vận, khi ngày ấy Tiểu Vận gặp hắn dường như cũng trong cảnh tượng này. Hắn lắc đầu, quay người bước ra khỏi khách sạn.
Cơ thể của Cơ Mi dường như rất yếu ớt, cô mới chỉ nói một câu dường như đã không còn sức để đứng vững nữa rồi, cô chới với rồi lại ngã quỵ xuống.
Diệp Mặc vừa đi đến cửa thì Cơ Mi cũng ngã ngay theo hướng đó. Một hương thơm thoang thoảng bay xung quanh Diệp Mặc, Diệp Mặc lập tức lùi một bước, đồng thời giơ chân đỡ lấy Cơ Mi.
Sở dĩ dùng chân để đỡ là vì hắn cảm thấy lúc Cơ Mi ngã xuống thật là quá trùng hợp. Hơn nữa ban nãy mặc dù thần thức của hắn không quan sát kỹ càng Cơ Mi nhưng dáng chạy của cô gái này lúc đó không phải yếu tới mức đến đứng cũng không đứng vững. Nhưng Diệp Mặc cũng không nghĩ nhiều về điều đó, dù sao sau khi chạy dài thì đứng không vững nữa cũng là điều rất bình thường.
Cơ Mi bị chân của Diệp Mặc ngáng lại, vội vàng đứng thẳng dậy, vẻ mặt sợ hãi khom người nói với Diệp Mặc:
- Vị đại ca, thật xin lỗi, vừa rồi không phải tôi cố ý, cảm ơn anh, tôi, tôi…
Trong sự hoang mang, đến cả một câu hoàn chỉnh cô cũng không có cách nào nói ra được.
Lần này Diệp Mặc nhìn cẩn thận hơn, trong lòng không khỏi kinh ngạc với sắc đẹp của Cơ mi. Thậm chí cô ấy còn đẹp hơn Mục Tiểu Vận đến mấy phần, cảm giác yếu đuối thiên bẩm ấy khiến hắn cảm thấy thương hại. Lúc này Diệp Mặc bất giác nhớ tới Lâm Đại Ngọc, khi yên lặng như hoa soi bóng nước, khi cử động như gió lay cành liễu.
Khi mắt của cô gái này cụp xuống lại có đôi lông mi cong vút tự nhiên, bộ váy áo bằng vải thô cũng không che giấu được dung nhan quá đỗi xinh đẹp của nàng. Mái tóc bù xù càng làm tăng thêm cảm giác về vẻ đẹp yếu đuối, eo mềm thon nhỏ khiến phần dưới eo càng thêm cong vút gợi cảm, quả đúng làm một báu vật trời sinh.
Một cô gái xinh đẹp như thế mà chỉ đáng giá năm mươi tiền vàng, Diệp Mặc thấy kinh ngạc vô cùng.
Nhưng hắn lập tức bình tĩnh lại, lạnh lùng nói:
- Không sao.
Nói xong, Diệp Mặc lại định bước đi.
Ánh mắt Cơ Mi thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, ban nãy cô cố ý để Diệp Mặc thấy rõ dung nhan của mình. Nhưng cô chỉ nhìn thấy một chút kinh ngạc trong ánh mắt của Diệp Mặc, chứ không có vẻ sửng sốt rồi tiến đến gần như kiểu của một tên háo sắc, hoàn toàn không như trong tưởng tượng của cô....