Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 753: Thái Ất môn bị diệt vong
Thái Ất môn, mặc dù cũng thuộc môn phái hạng nhất như phái Côn Càn và Từ Hàng Tĩnh Trai, nhưng thực lực của Thái Ất môn cao hơn hẳn phái Côn Càn. Cho dù là nội tình không bằng Từ Hàng Tĩnh Trai, nhưng cũng không thua kém Từ Hàng Tĩnh Trai là bao.
Sơn môn của Thái Ất môn hùng tráng cao lớn, từ xa nhìn lại liền có một loại khí thế hào hùng dâng lên. Nhưng mấy chữ trên lầu lại tỏ ra có chút keo kiệt, tuy rằng ba chữ "Thái Ất Môn" rất lớn, hơn nữa cũng rất uy phong. Nhưng Diệp Mặc vừa nhìn, đã biết rằng mấy chữ này về cơ bản là không xứng với sơn môn kia.
Diệp Mặc xuất ra Phi Kiếm, một kiếm bổ xuống, ba chữ "Thái Ất Môn" trên lầu lập tức bị dập nát. Nhưng cửa lầu rất lớn kia lại không bị ảnh hưởng gì, Diệp Mặc lại xuất ra Phi Kiếm, liên tục chém vài nhát, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Vài kiếm rồi mà không có tác dụng gì, Diệp Mặc cũng không thử lại nữa, hắn biết cửa lầu và dòng chữ này không phải là được dựng lên cùng một thời điểm. Hơn nữa cửa lầu này cũng không phải do người của Thái Ất môn xây dựng, chỉ là sau này người của Thái Ất môn biến nơi này thành nơi dừng chân của họ mà thôi.
Thật giống như núi Thần Châu, và cấm chế cấm bay của núi Thần Châu vậy, cũng là được lưu lại từ rất xa xưa, nếu như với thực lực của ẩn môn bây giờ, chắc chắn sẽ không có cách nào làm được như vậy.
- Ai, dám đến Thái Ất môn của ta giương oai...
Hai gã luyện võ Huyền cấp mặc trang phục Thái Ất môn, lúc Diệp Mặc làm vỡ ba chữ "Thái Ất Môn" kia liền chạy ra.
Chỉ có điều hai người này vừa nói được một nửa, đã bị Diệp Mặc dùng đao gió xé thành hai nửa, máu nhuốm trên thềm đá. Những người đi theo sau cũng theo bản năng dừng lại.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, hôm nay là hắn đến để giết người. Nếu không phải là do Thái Ất môn, Tiểu Vận làm sao có thể xảy ra chuyện thế này? Nếu không phải là do Thái Ất môn, Khinh Tuyết năm đó làm sao có thể bị thương đến mức suýt chết như vậy? Nếu không phải là do Thái Ất môn, lúc này hắn và Tiểu Vận đã cùng đi hái thuốc rồi, sau đó chuẩn bị đi Lạc Nguyệt rồi.
Nhưng tại vì Thái Ất môn, hắn đến bây giờ còn chưa tìm được Tiểu Vận. Cơn tức giận này Diệp Mặc trút hết lên Thái Ất môn, lúc này hắn sẽ không nghe bất kì lời giải thích nào của người Thái Ất môn, trừ khi Tiểu Vận đột nhiên xuất hiện.
Nếu sau khi đại chiến ở núi Thần Châu, Mục Tiểu Vận không mất tích, hắn cũng sẽ chỉ giết vài người như Nguyên Trọng và Tề Khải trong Thái Ất môn mà thôi. Nhưng bây giờ trong lòng hắn tức giận đang dâng trào, người xui xẻo không phải là một mình Thái Ất môn nữa rồi.
Nếu người trong ẩn môn đều thích dùng nắm đấm để nói chuyện, vậy hôm nay liền cứ như vậy đi.
- Hắn là Diệp Mặc, Diệp Mặc ở núi Thần Châu. Hắn đã giết sạch những cao thủ Địa cấp trở lên ở núi Thần Châu, và Thái thượng Lãnh trưởng lão của chúng ta và Lăng trưởng lão của phái Côn Càn...
Một âm thanh hoảng sợ vang lên, rất nhiều người đã nhận ra Diệp Mặc, là người trẻ tuổi nhưng điên cuồng, gần như đã giết sạch tất cả mọi người ở núi Thần Châu.
Hôm đó ở núi Thần Châu, cao thủ Tiên Thiên nhiều như vậy, còn có mấy người đỉnh cao Tiên Thiên, còn những người luyện võ nửa bước Tiên Thiên và Địa cấp thì nhiều vô số kể. Nhiều cao thủ như vậy bao vây lấy một mình Diệp Mặc, nhưng cuối cùng nghe nói không có một ai chạy trốn được, toàn bộ đã bị Diệp Mặc giết sạch.
Chuyện ở núi Thần Châu là chuyện chưa hề xảy ra trong lịch sử. Không cần nói là lịch sử ở Thần Châu chưa hề có nhiều cao thủ như vậy bao vây lấy một người, cho dù là có, người kia lợi hại đến đâu cũng bị giết. Nhưng sự thực bây giờ là, cuối cùng người rời khỏi núi Thần Châu chỉ có một mình Diệp Mặc, còn lại một người cùng không còn.
Chỉ có Diệp Mặc biết rằng, ít nhất vẫn còn Lăng Vô Thủy đã chạy trốn được.
- Tôi Diệp Mặc, hôm nay tới diệt Thái Ất môn. Tất cả những người muốn ở lại Thái Ất môn đều là người mà Diệp Mặc tôi muốn giết. Muốn giữ mạng, cởi bỏ trang phục của Thái Ất môn, nhổ ba bãi nước bọt lên mặt đất, giẫm chân ba cái, là có thể rời núi.
Giọng nói của Diệp Mặc truyền khắp Thái Ất môn.
Diệp Mặc tuy rằng quyết tâm muốn tiêu diệt Thái Ất môn, nhưng Thái Ất môn có gần một nghìn đệ tử. Đối với Diệp Mặc mà nói, hắn cũng không muốn giết toàn bộ. Nhưng nếu hắn cho chạy mà không chạy, đừng trách hắn không khách khí.
- Chạy thôi...
Vài tên đệ tử của Thái Ất môn đâu lòng nào nghe hiểu lời của Diệp Mặc, trong lòng bọn họ, bây giờ Diệp Mặc chính là ma vương giết người, khẩn trương chạy trốn là đúng, còn về chuyện bảo vệ Thái Ất môn, đúng là một trò cười.
Nhưng có sáu bảy tên đệ tử của Thái Ất môn, chưa chạy được ba bước, đã bị một đường kiếm chém qua cổ, mấy chiếc đầu lâu rơi xuống.
Những người còn lại muốn chạy trốn Diệp Mặc đều dừng lại hít một hơi kinh ngạc, đều đã ngừng bước. Vài tên đệ tử thông minh, dường như nghĩ ra lời của Diệp Mặc vừa nói, lập tức cởi y phục trên người xuống, nhổ mấy bãi nước bọt lên mặt đất, lại giẫm chân vài cái, lúc này mới cẩn thận bỏ chạy xuống núi.
Rất nhanh những người này đều phát hiện ra, hễ cứ cởi bỏ trang phục Thái Ất môn, nhổ nước bọt, giẫm chân lên mặt đất thì đều không bị giết, mà còn có thể chạy ra ngoài.
Đã có tấm gương, những đệ tử khác của Thái Ất môn học rất nhanh, ai nấy đều cởi quần áo vứt xuống đất, có đệ tử vì muốn lấy lòng Diệp Mặc, còn kêu lên "Thái Ất môn rác rưởi", thậm chí còn đi tiểu lên trên đó. Rất nhiều nữ đệ tử đã bất chấp có đệ tử nam, đều cởi quần áo ra, nhổ mấy bãi nước bọt rồi xoay người bỏ chạy.
Có vài tên đệ tử muốn đục nước béo cò, nhưng cũng chỉ chạy được vài bước, đã bị Phi Kiếm của Diệp Mặc cho bêu đầu.
Diệp Mặc vừa giết những người chống cự, dọc đường Phi Kiếm bay bốn phía chém giết bừa bãi, một vài những kiến trúc bị Phi Kiếm làm vỡ, toàn bộ Thái Ất môn lập tức trở nên toán loạn.
Có vài tên luyện võ Địa cấp và nửa bước Tiên Thiên, vội vàng ra ngăn cản Diệp Mặc, nhưng đứng trước mặt Diệp Mặc, thậm chí còn không sống qua nổi một hiệp, đã bị Diệp Mặc giết chết.
Sau người Diệp Mặc không ngừng xuất ra cầu lửa, từng tòa nhà bị hắn hủy diệt bằng hỏa cầu trở thành cuộn khói dày đặc. Chủ lực của Thái Ất môn đã bị Diệp Mặc giết gần hết, bây giờ ngoại trừ hai cao thủ Tiên Thiên, còn lại đều là Địa cấp trở xuống. Làm sao có thể ngăn được Diệp Mặc giết chóc, chỉ cần không muốn trốn, đều bị Diệp Mặc giết sạch.
- Dừng tay, đạo hữu hơi quá đáng rồi. Làm người phải có chừng có mực, anh đã giết chết nhiều đệ tử của Thái Ất môn như vậy, cũng đã giết Lãnh Thuyên và Tề Khải. Hơn nữa Thái Ất môn hiện nay cũng gần như đã bị anh tiêu diệt, tôi nghĩ anh nên dừng tay lại. Chủ điện này không phải tài sản của Thái Ất môn, mà là từ thượng cổ để lại, chẳng lẽ anh thực sự phải hủy diệt hết hay sao?
Trong lúc Phi Kiếm của Diệp Mặc không ngừng hút máu tươi, đến lúc đốt tới chủ điện, một lão già sắc mặt đỏ hồng như âm hồn đứng trước mặt Diệp Mặc.
Thấy lão già này, ánh mắt Diệp Mặc co rút lại, tên này có lẽ mới là người lợi hại nhất của Thái Ất môn. Diệp Mặc cảm thấy trúc cơ dũng mãnh trên người ông ta, nhưng Diệp Mặc biết rằng ông già này không phải người luyện tu chân. Khí chất của ông hơn hẳn so với Lãnh Thuyên và Lăng Vô Thủy, đây là bậc trên Tiên Thiên hay sao?
Diệp Mặc lần đầu tiên nhìn thấy người luyện võ bậc trên Tiên Thiên, khí chất trên người lão già này cũng giống như trúc cơ sơ kì, làm cho Diệp Mặc cảm thấy bị bức bách.
Nhưng Diệp Mặc không hề sợ lão già này, hắn tu luyện Tam Sinh Quyết, không những thần thức hùng mạnh, mà chân nguyên cũng hùng hậu, cho dù là bậc trên Tiên Thiên, hắn cũng không sợ hãi.
Chỉ có điều khiến Diệp Mặc cảm thấy kì lạ là, lão già này hiển nhiên cũng không sợ hắn, tại sao phải đợi đến lúc hắn gần như tiêu diệt hoàn toàn Thái Ất môn mới xuất hiện? Thậm chí nếu không phải hắn muốn thiêu hủy chủ điện, lão già này cũng sẽ không đi ra.
Ầm một tiếng, Diệp Mặc giơ tay xuất Phi Kiếm ra, trên người toát lên ý chí chiến đấu hùng mạnh. Cho dù là bậc trên Tiên Thiên, hắn cũng muốn giết ông ta.
Dường như cảm nhận được ý chí chiến đấu trên người Diệp Mặc, lão già này hừ lạnh một tiếng, dường như sự uy nghiêm của mình đã nhận được sự khiêu khích, lạnh giọng nói:
- Chẳng lẽ anh lại còn muốn đánh một trận với tôi hay sao?
- Haha Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Diệp Mặc cười ha hả, lạnh giọng nói:
- Lão già, hôm nay Diệp Mặc tôi đến là để giết người phóng hỏa, ông định làm thế nào? Nếu chắn ở trước mặt tôi, hôm nay tôi liền giết ngay.
- Được, được, vốn là tôi cũng định muốn động thủ, anh đã có lòng tin như vậy, tôi cũng muốn xem thử, anh thực sự là có bản lĩnh, hay là sát tâm quá nặng rồi.
Lão già này thấy Diệp Mặc không những không lùi về sau, hơn nữa còn muốn động thủ, trên mặt lập tức hiện lên sự giận dữ.
- Ra vẻ ta đây...
Diệp Mặc phun ra mấy chữ, cũng không muốn nói thêm gì nữa, Phi Kiếm trong tay đã biến thành một dãy sáng trắng hồng, trực tiếp chém qua đó.
- A...
Lão già này a lên một tiếng nhỏ, đưa tay lên không trung ra một chưởng.
Một chưởng kia của ông ta đánh ra phía sau, thần thức của Diệp Mặc lập tức phát hiện ra, phía trước Phi Kiếm của chính mình đột nhiên xuất hiện một đường gợn sóng, dường như là một tấm màng không thể xuyên qua, lại giống như một đường rãnh trời.
Nội khí thật hùng mạnh, Diệp Mặc thầm than, hắn lần đầu tiên nhìn thấy một người tu luyện tới mức còn hùng hậu hơn cả chân nguyên, đẹp ngang với tu sĩ trúc cơ rồi.
Không đúng, đây không phải nội khí, mà là một thứ gì đó dũng mãnh như chân nguyên, dùng chân nguyên hùng hậu này tạo thành một bức tường khí phía trước Phi Kiếm của hắn. Diệp Mặc đã hiểu điều trước mắt này, lập tức không quan tâm đến Phi Kiếm nữa, mà đánh ra một quyền.
Hắn lúc này mới luyện khí tầng bảy, không có pháp bảo, không có kĩ năng giết chóc đặc biệt của tu chân, cũng không có thứ gì độc đáo để phụ trợ giết địch, duy nhất chỉ có thể dựa vào Phi Kiếm của hắn thôi, một khi Phi Kiếm không có cách nào khống chế được đối phương, cầu lửa và đao gió cũng không cần thử làm gì, vậy thì chắc chắn là không có cách nào không chế đối phương.
Cho nên Diệp Mặc lựa chọn dùng nắm đấm giáo huấn đối phương, tuy rằng lão già này nội khí hùng hậu, hơn nữa có lẽ đã ngưng dịch nội khí rồi, nhưng Diệp Mặc tin tưởng rằng chân nguyên của hắn không kém cỏi chút nào so với ông ta. Bởi vì sau khi tu luyện Tam Sinh Quyết, vốn là phải đạt tới trúc cơ mới có thể chuyển thành chân khí của chân nguyên, nhưng đã chuyển hóa trước rồi. Cho nên hắn có chỗ tiền vốn này, cũng có sự quyết đoán này để đấu với đối phương.
Tuy nhiên Diệp Mặc cũng biết rằng kẻ địch của hắn có quá ít thủ đoạn, đây không phải là Tu Chân Giới, nếu là ở Tu Chân Giới, thủ đoạn giết người của hắn đúng là không dùng được.
Ầm, một chưởng của Diệp Mặc đánh trúng một chưởng mà lão già đang đỡ trên không trung, phát ra một loại âm thanh như sấm rền.
Tường khí mà lão già đang khống chế như tờ giấy, bị Diệp Mặc trực tiếp đánh tan. Phi Kiếm đang bị trói buộc cũng như được tháo cũi, xoay một vòng rồi đứng lặng trong không trung.
- Chân khí thật hùng hậu...
Lão già này tán thưởng một câu, bỗng nhiên bước một bước lên phía trước, lại biến chưởng thành quyền, lại đánh ra một quyền.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Mặc giống như bị một nhà giam giam lấy, hắn nhìn thấy một thứ, lại giống như mười cái nắm tay đánh thẳng mặt, đồng thời cũng giống như là những nắm tay này không phải đánh thẳng mặt, mà là từ bốn phương tám hướng đánh đến.
- Được lắm...
Diệp Mặc sau khi nói một câu được lắm, lại tung ra một quyền.
Sơn môn của Thái Ất môn hùng tráng cao lớn, từ xa nhìn lại liền có một loại khí thế hào hùng dâng lên. Nhưng mấy chữ trên lầu lại tỏ ra có chút keo kiệt, tuy rằng ba chữ "Thái Ất Môn" rất lớn, hơn nữa cũng rất uy phong. Nhưng Diệp Mặc vừa nhìn, đã biết rằng mấy chữ này về cơ bản là không xứng với sơn môn kia.
Diệp Mặc xuất ra Phi Kiếm, một kiếm bổ xuống, ba chữ "Thái Ất Môn" trên lầu lập tức bị dập nát. Nhưng cửa lầu rất lớn kia lại không bị ảnh hưởng gì, Diệp Mặc lại xuất ra Phi Kiếm, liên tục chém vài nhát, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Vài kiếm rồi mà không có tác dụng gì, Diệp Mặc cũng không thử lại nữa, hắn biết cửa lầu và dòng chữ này không phải là được dựng lên cùng một thời điểm. Hơn nữa cửa lầu này cũng không phải do người của Thái Ất môn xây dựng, chỉ là sau này người của Thái Ất môn biến nơi này thành nơi dừng chân của họ mà thôi.
Thật giống như núi Thần Châu, và cấm chế cấm bay của núi Thần Châu vậy, cũng là được lưu lại từ rất xa xưa, nếu như với thực lực của ẩn môn bây giờ, chắc chắn sẽ không có cách nào làm được như vậy.
- Ai, dám đến Thái Ất môn của ta giương oai...
Hai gã luyện võ Huyền cấp mặc trang phục Thái Ất môn, lúc Diệp Mặc làm vỡ ba chữ "Thái Ất Môn" kia liền chạy ra.
Chỉ có điều hai người này vừa nói được một nửa, đã bị Diệp Mặc dùng đao gió xé thành hai nửa, máu nhuốm trên thềm đá. Những người đi theo sau cũng theo bản năng dừng lại.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, hôm nay là hắn đến để giết người. Nếu không phải là do Thái Ất môn, Tiểu Vận làm sao có thể xảy ra chuyện thế này? Nếu không phải là do Thái Ất môn, Khinh Tuyết năm đó làm sao có thể bị thương đến mức suýt chết như vậy? Nếu không phải là do Thái Ất môn, lúc này hắn và Tiểu Vận đã cùng đi hái thuốc rồi, sau đó chuẩn bị đi Lạc Nguyệt rồi.
Nhưng tại vì Thái Ất môn, hắn đến bây giờ còn chưa tìm được Tiểu Vận. Cơn tức giận này Diệp Mặc trút hết lên Thái Ất môn, lúc này hắn sẽ không nghe bất kì lời giải thích nào của người Thái Ất môn, trừ khi Tiểu Vận đột nhiên xuất hiện.
Nếu sau khi đại chiến ở núi Thần Châu, Mục Tiểu Vận không mất tích, hắn cũng sẽ chỉ giết vài người như Nguyên Trọng và Tề Khải trong Thái Ất môn mà thôi. Nhưng bây giờ trong lòng hắn tức giận đang dâng trào, người xui xẻo không phải là một mình Thái Ất môn nữa rồi.
Nếu người trong ẩn môn đều thích dùng nắm đấm để nói chuyện, vậy hôm nay liền cứ như vậy đi.
- Hắn là Diệp Mặc, Diệp Mặc ở núi Thần Châu. Hắn đã giết sạch những cao thủ Địa cấp trở lên ở núi Thần Châu, và Thái thượng Lãnh trưởng lão của chúng ta và Lăng trưởng lão của phái Côn Càn...
Một âm thanh hoảng sợ vang lên, rất nhiều người đã nhận ra Diệp Mặc, là người trẻ tuổi nhưng điên cuồng, gần như đã giết sạch tất cả mọi người ở núi Thần Châu.
Hôm đó ở núi Thần Châu, cao thủ Tiên Thiên nhiều như vậy, còn có mấy người đỉnh cao Tiên Thiên, còn những người luyện võ nửa bước Tiên Thiên và Địa cấp thì nhiều vô số kể. Nhiều cao thủ như vậy bao vây lấy một mình Diệp Mặc, nhưng cuối cùng nghe nói không có một ai chạy trốn được, toàn bộ đã bị Diệp Mặc giết sạch.
Chuyện ở núi Thần Châu là chuyện chưa hề xảy ra trong lịch sử. Không cần nói là lịch sử ở Thần Châu chưa hề có nhiều cao thủ như vậy bao vây lấy một người, cho dù là có, người kia lợi hại đến đâu cũng bị giết. Nhưng sự thực bây giờ là, cuối cùng người rời khỏi núi Thần Châu chỉ có một mình Diệp Mặc, còn lại một người cùng không còn.
Chỉ có Diệp Mặc biết rằng, ít nhất vẫn còn Lăng Vô Thủy đã chạy trốn được.
- Tôi Diệp Mặc, hôm nay tới diệt Thái Ất môn. Tất cả những người muốn ở lại Thái Ất môn đều là người mà Diệp Mặc tôi muốn giết. Muốn giữ mạng, cởi bỏ trang phục của Thái Ất môn, nhổ ba bãi nước bọt lên mặt đất, giẫm chân ba cái, là có thể rời núi.
Giọng nói của Diệp Mặc truyền khắp Thái Ất môn.
Diệp Mặc tuy rằng quyết tâm muốn tiêu diệt Thái Ất môn, nhưng Thái Ất môn có gần một nghìn đệ tử. Đối với Diệp Mặc mà nói, hắn cũng không muốn giết toàn bộ. Nhưng nếu hắn cho chạy mà không chạy, đừng trách hắn không khách khí.
- Chạy thôi...
Vài tên đệ tử của Thái Ất môn đâu lòng nào nghe hiểu lời của Diệp Mặc, trong lòng bọn họ, bây giờ Diệp Mặc chính là ma vương giết người, khẩn trương chạy trốn là đúng, còn về chuyện bảo vệ Thái Ất môn, đúng là một trò cười.
Nhưng có sáu bảy tên đệ tử của Thái Ất môn, chưa chạy được ba bước, đã bị một đường kiếm chém qua cổ, mấy chiếc đầu lâu rơi xuống.
Những người còn lại muốn chạy trốn Diệp Mặc đều dừng lại hít một hơi kinh ngạc, đều đã ngừng bước. Vài tên đệ tử thông minh, dường như nghĩ ra lời của Diệp Mặc vừa nói, lập tức cởi y phục trên người xuống, nhổ mấy bãi nước bọt lên mặt đất, lại giẫm chân vài cái, lúc này mới cẩn thận bỏ chạy xuống núi.
Rất nhanh những người này đều phát hiện ra, hễ cứ cởi bỏ trang phục Thái Ất môn, nhổ nước bọt, giẫm chân lên mặt đất thì đều không bị giết, mà còn có thể chạy ra ngoài.
Đã có tấm gương, những đệ tử khác của Thái Ất môn học rất nhanh, ai nấy đều cởi quần áo vứt xuống đất, có đệ tử vì muốn lấy lòng Diệp Mặc, còn kêu lên "Thái Ất môn rác rưởi", thậm chí còn đi tiểu lên trên đó. Rất nhiều nữ đệ tử đã bất chấp có đệ tử nam, đều cởi quần áo ra, nhổ mấy bãi nước bọt rồi xoay người bỏ chạy.
Có vài tên đệ tử muốn đục nước béo cò, nhưng cũng chỉ chạy được vài bước, đã bị Phi Kiếm của Diệp Mặc cho bêu đầu.
Diệp Mặc vừa giết những người chống cự, dọc đường Phi Kiếm bay bốn phía chém giết bừa bãi, một vài những kiến trúc bị Phi Kiếm làm vỡ, toàn bộ Thái Ất môn lập tức trở nên toán loạn.
Có vài tên luyện võ Địa cấp và nửa bước Tiên Thiên, vội vàng ra ngăn cản Diệp Mặc, nhưng đứng trước mặt Diệp Mặc, thậm chí còn không sống qua nổi một hiệp, đã bị Diệp Mặc giết chết.
Sau người Diệp Mặc không ngừng xuất ra cầu lửa, từng tòa nhà bị hắn hủy diệt bằng hỏa cầu trở thành cuộn khói dày đặc. Chủ lực của Thái Ất môn đã bị Diệp Mặc giết gần hết, bây giờ ngoại trừ hai cao thủ Tiên Thiên, còn lại đều là Địa cấp trở xuống. Làm sao có thể ngăn được Diệp Mặc giết chóc, chỉ cần không muốn trốn, đều bị Diệp Mặc giết sạch.
- Dừng tay, đạo hữu hơi quá đáng rồi. Làm người phải có chừng có mực, anh đã giết chết nhiều đệ tử của Thái Ất môn như vậy, cũng đã giết Lãnh Thuyên và Tề Khải. Hơn nữa Thái Ất môn hiện nay cũng gần như đã bị anh tiêu diệt, tôi nghĩ anh nên dừng tay lại. Chủ điện này không phải tài sản của Thái Ất môn, mà là từ thượng cổ để lại, chẳng lẽ anh thực sự phải hủy diệt hết hay sao?
Trong lúc Phi Kiếm của Diệp Mặc không ngừng hút máu tươi, đến lúc đốt tới chủ điện, một lão già sắc mặt đỏ hồng như âm hồn đứng trước mặt Diệp Mặc.
Thấy lão già này, ánh mắt Diệp Mặc co rút lại, tên này có lẽ mới là người lợi hại nhất của Thái Ất môn. Diệp Mặc cảm thấy trúc cơ dũng mãnh trên người ông ta, nhưng Diệp Mặc biết rằng ông già này không phải người luyện tu chân. Khí chất của ông hơn hẳn so với Lãnh Thuyên và Lăng Vô Thủy, đây là bậc trên Tiên Thiên hay sao?
Diệp Mặc lần đầu tiên nhìn thấy người luyện võ bậc trên Tiên Thiên, khí chất trên người lão già này cũng giống như trúc cơ sơ kì, làm cho Diệp Mặc cảm thấy bị bức bách.
Nhưng Diệp Mặc không hề sợ lão già này, hắn tu luyện Tam Sinh Quyết, không những thần thức hùng mạnh, mà chân nguyên cũng hùng hậu, cho dù là bậc trên Tiên Thiên, hắn cũng không sợ hãi.
Chỉ có điều khiến Diệp Mặc cảm thấy kì lạ là, lão già này hiển nhiên cũng không sợ hắn, tại sao phải đợi đến lúc hắn gần như tiêu diệt hoàn toàn Thái Ất môn mới xuất hiện? Thậm chí nếu không phải hắn muốn thiêu hủy chủ điện, lão già này cũng sẽ không đi ra.
Ầm một tiếng, Diệp Mặc giơ tay xuất Phi Kiếm ra, trên người toát lên ý chí chiến đấu hùng mạnh. Cho dù là bậc trên Tiên Thiên, hắn cũng muốn giết ông ta.
Dường như cảm nhận được ý chí chiến đấu trên người Diệp Mặc, lão già này hừ lạnh một tiếng, dường như sự uy nghiêm của mình đã nhận được sự khiêu khích, lạnh giọng nói:
- Chẳng lẽ anh lại còn muốn đánh một trận với tôi hay sao?
- Haha Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Diệp Mặc cười ha hả, lạnh giọng nói:
- Lão già, hôm nay Diệp Mặc tôi đến là để giết người phóng hỏa, ông định làm thế nào? Nếu chắn ở trước mặt tôi, hôm nay tôi liền giết ngay.
- Được, được, vốn là tôi cũng định muốn động thủ, anh đã có lòng tin như vậy, tôi cũng muốn xem thử, anh thực sự là có bản lĩnh, hay là sát tâm quá nặng rồi.
Lão già này thấy Diệp Mặc không những không lùi về sau, hơn nữa còn muốn động thủ, trên mặt lập tức hiện lên sự giận dữ.
- Ra vẻ ta đây...
Diệp Mặc phun ra mấy chữ, cũng không muốn nói thêm gì nữa, Phi Kiếm trong tay đã biến thành một dãy sáng trắng hồng, trực tiếp chém qua đó.
- A...
Lão già này a lên một tiếng nhỏ, đưa tay lên không trung ra một chưởng.
Một chưởng kia của ông ta đánh ra phía sau, thần thức của Diệp Mặc lập tức phát hiện ra, phía trước Phi Kiếm của chính mình đột nhiên xuất hiện một đường gợn sóng, dường như là một tấm màng không thể xuyên qua, lại giống như một đường rãnh trời.
Nội khí thật hùng mạnh, Diệp Mặc thầm than, hắn lần đầu tiên nhìn thấy một người tu luyện tới mức còn hùng hậu hơn cả chân nguyên, đẹp ngang với tu sĩ trúc cơ rồi.
Không đúng, đây không phải nội khí, mà là một thứ gì đó dũng mãnh như chân nguyên, dùng chân nguyên hùng hậu này tạo thành một bức tường khí phía trước Phi Kiếm của hắn. Diệp Mặc đã hiểu điều trước mắt này, lập tức không quan tâm đến Phi Kiếm nữa, mà đánh ra một quyền.
Hắn lúc này mới luyện khí tầng bảy, không có pháp bảo, không có kĩ năng giết chóc đặc biệt của tu chân, cũng không có thứ gì độc đáo để phụ trợ giết địch, duy nhất chỉ có thể dựa vào Phi Kiếm của hắn thôi, một khi Phi Kiếm không có cách nào khống chế được đối phương, cầu lửa và đao gió cũng không cần thử làm gì, vậy thì chắc chắn là không có cách nào không chế đối phương.
Cho nên Diệp Mặc lựa chọn dùng nắm đấm giáo huấn đối phương, tuy rằng lão già này nội khí hùng hậu, hơn nữa có lẽ đã ngưng dịch nội khí rồi, nhưng Diệp Mặc tin tưởng rằng chân nguyên của hắn không kém cỏi chút nào so với ông ta. Bởi vì sau khi tu luyện Tam Sinh Quyết, vốn là phải đạt tới trúc cơ mới có thể chuyển thành chân khí của chân nguyên, nhưng đã chuyển hóa trước rồi. Cho nên hắn có chỗ tiền vốn này, cũng có sự quyết đoán này để đấu với đối phương.
Tuy nhiên Diệp Mặc cũng biết rằng kẻ địch của hắn có quá ít thủ đoạn, đây không phải là Tu Chân Giới, nếu là ở Tu Chân Giới, thủ đoạn giết người của hắn đúng là không dùng được.
Ầm, một chưởng của Diệp Mặc đánh trúng một chưởng mà lão già đang đỡ trên không trung, phát ra một loại âm thanh như sấm rền.
Tường khí mà lão già đang khống chế như tờ giấy, bị Diệp Mặc trực tiếp đánh tan. Phi Kiếm đang bị trói buộc cũng như được tháo cũi, xoay một vòng rồi đứng lặng trong không trung.
- Chân khí thật hùng hậu...
Lão già này tán thưởng một câu, bỗng nhiên bước một bước lên phía trước, lại biến chưởng thành quyền, lại đánh ra một quyền.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Mặc giống như bị một nhà giam giam lấy, hắn nhìn thấy một thứ, lại giống như mười cái nắm tay đánh thẳng mặt, đồng thời cũng giống như là những nắm tay này không phải đánh thẳng mặt, mà là từ bốn phương tám hướng đánh đến.
- Được lắm...
Diệp Mặc sau khi nói một câu được lắm, lại tung ra một quyền.