Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 746: Ai vây? Ai giết?
Lúc này mọi người xung quanh mới nhìn thấy rõ ràng chân tướng sự tình. Hóa ra tiếng "xèo xèo" chói tai vừa rồi là do một kiếm của Diệp Mặc đã trực tiếp chém dọc thanh trường kiếm đánh lén hắn thành hai nửa. Mà sau khi chém thành hai nửa, kiếm của Diệp Mặc chẳng những không dừng lại, ngược lại cũng chém Trưởng lão của Côn Càn Môn thành hai nửa.
Mọi người đều hít một hơi lạnh. Đây là bản lĩnh gì? Kỳ Hữu Tân vốn cũng muốn đánh lén Diệp Mặc, theo bản năng rùng mình một cái. Nếu gã đánh lén, hiện tại người nằm trên mặt đất chẳng phải chính là Kỳ Hữu Tân gã hay sao? Người này quá lợi hại. Tuy rằng vừa rồi Kỳ trưởng lão của Côn Càn Phái nóng lòng muốn báo thù, nhưng dù sao ông ta cũng là một cao thủ Tiên Thiên. Một cao thủ Tiên Thiên lại bị giết dễ dàng như vậy.
- Người này đã mất trí rồi. Dám ở Ẩn Môn giết người vô tội bừa bãi như vậy. Lăng Vô Thủy tôi với danh nghĩa Côn Càn Phái phát ra lệnh truy sát tối cao, đối với Diệp Mặc giết không tha. Tất cả Ẩn Môn tham gia cuộc vây giết lần này, sẽ là môn phái hữu hảo với Côn Càn Phái. Đồng thời còn tặng một viên linh dược tấn cấp Tiên Thiên.
Tuy Lăng Vô Thủy tức giận tới mức run rẩy, nhưng ông ta biết với bản lĩnh của Diệp Mặc, một mình ông ta căn bản không thể giết được.
Đạo sĩ của Thái Ất Môn lập tức phụ họa nói:
- Tôi Lãnh Thuyên đại biểu Thái Ất Môn đồng ý với ý kiến của Lăng huynh. Hai phái chúng tôi có vô số cao thủ đã tới đây. Cho dù người này lợi hại đến mấy, không thể nghi ngờ hắn cũng phải chết. Vây giết Diệp Mặc là chuyện đại sự của Ẩn Môn chúng ta. Tất cả những ai chống lại mệnh lệnh tìm cách rút lui, hoặc là không muốn xuất lực vì sự tồn vong của Ẩn Môn chúng ta, sau này tự gánh lấy hậu quả.
Đạo sĩ của Thái Ất Môn này, ngay cả lời nói uy hiếp cũng đã nói ra, đồng thời còn đánh chiêu bài lớn tồn vong của Ẩn Môn. Rất nhiều người sau khi chứng kiến bản lĩnh và sự sát phạt quyết đoán của Diệp Mặc, đều muốn ra lệnh rút quân. Nhưng bọn họ nghe thấy lời uy hiếp này, lại không dám rút quân nữa.
- Ha ha...
Lại một tiếng cười lạnh truyền đến. Một bà lão phi thân qua đây. Bà ta chỉ lên xuống mấy cái, đã tới giữa vòng vây.
Diệp Mặc biết người này. Đó chính là Phượng Mỗ của Băng Hồ. Bà lão này liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cái, sau đó gật đầu nói:
- Không ngờ được Phượng Mỗ tôi cũng có lúc nhìn nhầm. Cậu chẳng những là một Dược Sư cao cấp, còn là một người sánh ngang Tiên Thiên đỉnh phong.
- Phượng Mỗ, bà là một người trong những môn phái Ẩn Môn. Người này tới làm xằng làm bậy ở Ẩn Môn chúng ta. Vì sự tồn vong của Ẩn Môn, tôi hi vọng bà có thể liên kết với chúng tôi cùng nhau giết hắn. Sau này tôi cam đoan Băng Hồ có thể tấn cấp môn phái nhị đẳng.
Lãnh Thuyên thấy Phượng Mỗ đi tới, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Thực lực của bà lão này thực sự không thua gã. Tuy rằng kém hơn gã một chút, nhưng cũng không nhiều.
Phượng Mỗ khinh thường nhìn Lãnh Thuyên một chút, lạnh giọng nói: nguồn TruyenFull.vn
- Họ Lãnh kia, ông cũng đừng dùng những lời lẽ buồn nôn như vậy để lừa bà già này. Ông không cảm thấy buồn nôn, tôi vẫn cảm thấy buồn nôn. Sở dĩ hôm nay Băng Hồ tôi rơi xuống môn phái tam đẳng, ông đừng nói không liên quan đến Thái Ất Môn của ông.
Phượng Mỗ nói tới đây lại thoáng nhìn về phía Lăng Vô Thủy, lạnh giọng nói tiếp:
- Còn cả Côn Càn Phái của ông, đều là một giuộc với nhau. Âm mưu đánh lén, không ai có thể hơn được các người. Hôm nay Băng Hồ tôi cố tình rời khỏi cuộc vây giết này, ông có thể làm được gì? Không cần phải nói Mục Tiểu Vận là đệ tử của Băng Hồ tôi, cho dù không phải là đệ tử của Băng Hồ, tôi muốn rời khỏi thì rời khỏi, sao có thể bị ông uy hiếp được.
Nghe Phượng Mỗ nói xong, Lãnh Thuyên tức giận sắc mặt càng trở nên khó coi hơn. Nhưng Lăng Vô Thủy lại rất bình tĩnh. Ông ta chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phượng Mỗ, cũng không nói lời nào.
Sau khi Phượng Mỗ nói xong những lời này, không ngờ xoay người nhìn Diệp Mặc nói:
- Diệp Mặc, tôi biết cậu là một cao thủ, hơn nữa còn là một cao thủ có thực lực mà ngay cả tôi cũng không nhìn ra được. Nhưng cậu có lợi hại mấy, đối mặt với nhiều cao thủ cùng vây giết như vậy, cậu cũng khó có thể bảo vệ được Mục Tiểu Vận. Mục Tiểu Vận là đệ tử của tôi. Nếu cậu tin tưởng lời nói của tôi, để tôi đưa Mục Tiểu Vận đi, cậu chuyên tâm đối địch, cậu thấy thế nào?
- Phượng Mỗ, bà thật là quá đáng.
Sau khi Lãnh Thuyên nghe Phượng Mỗ nói xong liền quát lớn.
Nhưng Phượng Mỗ không hề e ngại xoay người nói:
- sao? Tôi dẫn đệ tử của Băng Hồ của tôi đi, chẳng lẽ có gì sai sao? Nếu ông không đồng ý, vậy ông động thủ đi, đừng trách Phượng Mỗ tôi vô tình.
Tuy rằng biết Phượng Mỗ bỏ đá xuống giếng, nhưng Lãnh Thuyên vẫn không có bất kỳ biện pháp gì. Gã chỉ có thể chờ đợi cao thủ của Thái Ất Môn và Côn Càn Môn qua đây.
- Tốt, bà đi đi. Nhưng hi vọng bà không nhúng tay vào chuyện chúng tôi đối phó với Diệp Mặc. Nếu không, hừ!
Lúc này Lăng Vô Thủy bỗng nhiên ngắt lời một câu. Ông ta thấy rất rõ ràng, cho dù Mục Tiểu Vận ở trong này, nhiều nhất cũng chỉ khiến Diệp Mặc có chút e dè mà thôi. Một khi Mục Tiểu Vận bị giết, ngược lại Phượng Mỗ sẽ tăng thêm lực chiến đấu của đối phương. Để Phượng Mỗ dẫn Mục Tiểu Vận đi, chỉ cần bọn họ giết chết Diệp Mặc, bất cứ lúc nào cũng có thể qua tìm. Người bọn họ muốn giết chính là Diệp Mặc, không phải là Mục Tiểu Vận.
Dường như Phượng Mỗ biết chuyện nhất định sẽ như vậy. Bà ta không hề bất ngờ, mà lại quay sang Diệp Mặc, dường như đang chờ Diệp Mặc trả lời.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày. Trên thực tế giao Mục Tiểu Vận cho một cao thủ như Phượng Mỗ thật sự không còn gì tốt hơn. Như vậy hắn có thể rảnh tay ra đối địch. Nhưng hắn lại mơ hồ cảm giác bà già Phượng Mỗ này không đơn giản. Hơn nữa bà ta cứu Mục Tiểu Vận, dường như cũng không chỉ bởi vì Tiểu Vận là đệ tử của Băng Hồ. Nhưng điều này chỉ là cảm giác của Diệp Mặc, mà không có bất kỳ lý do gì.
Nhưng không giao Mục Tiểu Vận cho Phượng Mỗ, tình cảnh của Mục Tiểu Vận dường như càng thêm khó khăn.
- Tướng công, em và Phượng Mỗ đi với nhau là được rồi. Chờ sau khi anh làm xong chuyện bên này, anh tới Băng Hồ tìm em. Nếu tướng công không đến, em sẽ đi theo anh
Mục Tiểu Vận biết mình ở lại bên cạnh Diệp Mặc chỉ là một gánh nặng mà thôi. Cho nên cô chủ động đưa ra ý rời khỏi nơi này.
Diệp Mặc thở dài nói:
- Được, Tiểu Vận, em đi cùng với Phượng Mỗ đi. Nhưng em yên tâm, anh khẳng định sẽ tới Băng Hồ tìm em. Những người này anh còn chưa để vào mắt. Em nhất định phải chờ anh qua.
- Diệp lang, Tiểu Vận nhất định chờ anh.
Mục Tiểu Vận kiên định nói.
Bỗng nhiên Diệp Mặc lấy ra một viên thuốc tỏa ra mùi thơm ngát đưa cho Phượng Mỗ nói:
- Phượng Mỗ, viên đan dược này là đan dược chữa thương thượng đẳng, do tôi dùng rất nhiều dược liệu quý hiếm chế luyện ra. Khẳng định có thể chữa trị nội thương trong cơ thể bà. Vì báo đáp sự chiếu cố của bà đối với Tiểu Vận, tôi tặng cho bà.
Trong mắt Phượng Mỗ lộ vẻ vui sướng, lập tức nhận viên thuốc. Thậm chí nhìn cũng chưa nhìn bà ta đã bỏ vào trong miệng. Đan dược kia vừa vào miệng lập tức tan ra. Phượng Mỗ lập tức cảm giác được thương thế trong cơ thể mình có chiều hướng khôi phục.
Trong lòng bà ta càng thêm vui sướng. Hắn quả nhiên là một Dược Sư khá lợi hại. Nội thương của mình không ngờ đã được chữa trị đơn giản như thế.
- Quả nhiên là đan dược tốt, vào miệng lập tức tan ra. Thương thế của tôi tốt hơn rồi.
Nội thương mấy chục năm đã được chữa khỏi, trong lòng Phượng Mỗ quá mức vui mừng, lập tức nói ra
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Phượng Mỗ có thể chiếu cố Tiểu Vận, những chuyện nhỏ này hẳn là tôi nên làm. Đan dược này gọi là Minh Ý Đan. Mặc dù có chút hơi tanh, nhưng đối với nội thương lại có ích lợi cực lớn. Tôi tìm được loại dược liệu này ở Ngũ Uẩn Sơn mấy năm trước, chế luyện ra đan dược có thể trị bất kỳ nội thương nào. Không cần vận công luyện hóa, chỉ cần một ngày một đêm là có thể hết.
Mục Tiểu Vận lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Cô biết chồng mình có một loại đan dược trị liệu nội thương, gọi là Liên Sinh Đan. Sau khi nội thương sẽ nhanh chóng hết, căn bản không cần một ngày một đêm. Nhưng mặc kệ Diệp Mặc lấy ra đan dược gì, cô đều cho rằng đây là bình thường.
- Tiểu Vận, anh còn có một vài thứ, muốn em mang trên người. Về sau em phải gấp rút tu luyện, không thể dừng lại.
Khi Diệp Mặc nói chuyện, đã đem ngọc giản Hồng Mông Tạo Hóa Quyết, còn có rất nhiều đan dược đặt vào trong nhẫn của Mục Tiểu Vận.
- Ừm.
Mục Tiểu Vận cảm thấy hối hận. Nếu hàng ngày cô không tốn thời gian chờ đợi tướng công mình, hiện tại đã có thể đạt tới luyện khí tầng năm rồi. Cũng không đến mức vướng chân tướng công mình như vậy.
Diệp Mặc gật đầu.
- Biết được là tốt rồi. Anh sẽ giúp em chế luyện một vật.
Nói xong Diệp Mặc không biết lấy ra từ chỗ nào mấy loại khoáng thạch, thậm chí còn có một viên đan dược. Trong chớp mắt mấy loại khoáng thạch và đan dược ở trong tay hắn liền biến thành một vòng tay.
Diệp Mặc đưa vòng tay ra đeo trên tay Mục Tiểu Vận, sau đó nhẹ giọng nói:
- Vòng tay này đại biểu anh ở bên cạnh em. Em không nên tháo ra.
- Ừm.
Mục Tiểu Vận rất ngoan ngoãn đáp ứng. Cho dù Diệp Mặc Không nói chuyện này, cô cũng sẽ không tháo vòng tay của Diệp Mặc đã cho cô ra.
Mọi người xung quanh thấy Diệp Mặc tùy ý dùng lửa chế luyện một vòng tay, đều kinh ngạc há hốc miệng. Ánh mắt của Lãnh Thuyên và Lăng Vô Thủy càng không ngừng chuyển động, thỉnh thoảng chợt lóe tinh quang.
Diệp Mặc nhìn theo bóng dáng Mục Tiểu Vận và Phượng Mỗ rời khỏi, lúc này mới quay đầu nhìn Lãnh Thuyên và Lăng Vô Thủy lạnh lùng nói:
- Nếu các người muốn tìm chết, thì đừng trách tôi không khách khí. Hôm nay Diệp Mặc tôi ở trong này sẽ mở sát giới.
Nói xong Diệp Mặc lạnh lùng quét mắt nhìn xung quanh một chút, sát khí trên người lập tức tỏa ra, giống như thực chất, khiến rất nhiều người xung quanh không tự chủ được rùng mình một cái.
- Khoan đã, Đô Thiên Phái tôi lui ra ngoài. Đệ tử Đô Thiên Phái, toàn bộ rời khỏi. Chuyện này và Đô Thiên Phái chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì...
Lại một giọng nói vang lên. Một đám đệ tử Đô Thiên Phái đều rời khỏi. Trong chớp mắt, đám cao thủ đã mất đi hai gã Tiên Thiên.
- Sư phụ, Diệp Mặc vốn tên là Mạc Ảnh. Hắn là bằng hữu của con. Tuy rằng con không thể giúp hắn, nhưng con cũng không hy vọng Thục Sơn Kiếm Tông vây giết bằng hữu của con.
Lại một giọng nói truyền đến. Diệp Mặc thấy Lưu Lỗi, hắn gật đầu.
Bất kể Thục Sơn Kiếm Tông có rời khỏi hay không, hắn cũng không thèm để ý. Nhưng Lưu Lỗi là một đệ tử nội môn, dám nói ra những nói như vậy, chứng tỏ anh ta vẫn có tình người.
Rất nhiều môn phái đang lo không có lý do rời khỏi. Hiện tại Lưu Lỗi nói lời này, trưởng lão Thục Sơn Kiếm Tông lập tức liền tuyên bố Thục Sơn Kiếm Tông cũng rời khỏi cuộc vây giết Diệp Mặc.
Bởi vì Diệp Mặc vũ lực cường hãn, thậm chí có thể điều khiển kiếm giết người, rất nhiều môn phái không có lý do cũng đều rời khỏi. Bởi vì ban đầu Diệp Mặc đã từng nói qua, nếu hắn có thể rời khỏi núi Thần Châu, hắn sẽ tới thăm hỏi từng môn phái đã tham dự bao vây tấn công hắn hôm nay.
Nhìn số người rút lui càng ngày càng nhiều, Lãnh Thuyên giận dữ, lập tức quát lớn:
- Cùng nhau động thủ, giết hắn.
Nói xong gã và Lăng Vô Thủy cùng nhau vọt lên.
Tề Khải cũng không chút do dự vọt lên. Những võ giả còn lại tại hiện trường, trong Thái Ất Môn, Côn Càn Phái, Song Tử Kiếm Tông, còn dưới sự chỉ huy của Đoán Khí Đường, giống như ong vỡ tổ xông về phía Diệp Mặc.
Gần như chỉ trong phút chốc, vô số ám khí, đao kiếm, nội khí quyền đều đánh về phía Diệp Mặc.
Mọi người đều hít một hơi lạnh. Đây là bản lĩnh gì? Kỳ Hữu Tân vốn cũng muốn đánh lén Diệp Mặc, theo bản năng rùng mình một cái. Nếu gã đánh lén, hiện tại người nằm trên mặt đất chẳng phải chính là Kỳ Hữu Tân gã hay sao? Người này quá lợi hại. Tuy rằng vừa rồi Kỳ trưởng lão của Côn Càn Phái nóng lòng muốn báo thù, nhưng dù sao ông ta cũng là một cao thủ Tiên Thiên. Một cao thủ Tiên Thiên lại bị giết dễ dàng như vậy.
- Người này đã mất trí rồi. Dám ở Ẩn Môn giết người vô tội bừa bãi như vậy. Lăng Vô Thủy tôi với danh nghĩa Côn Càn Phái phát ra lệnh truy sát tối cao, đối với Diệp Mặc giết không tha. Tất cả Ẩn Môn tham gia cuộc vây giết lần này, sẽ là môn phái hữu hảo với Côn Càn Phái. Đồng thời còn tặng một viên linh dược tấn cấp Tiên Thiên.
Tuy Lăng Vô Thủy tức giận tới mức run rẩy, nhưng ông ta biết với bản lĩnh của Diệp Mặc, một mình ông ta căn bản không thể giết được.
Đạo sĩ của Thái Ất Môn lập tức phụ họa nói:
- Tôi Lãnh Thuyên đại biểu Thái Ất Môn đồng ý với ý kiến của Lăng huynh. Hai phái chúng tôi có vô số cao thủ đã tới đây. Cho dù người này lợi hại đến mấy, không thể nghi ngờ hắn cũng phải chết. Vây giết Diệp Mặc là chuyện đại sự của Ẩn Môn chúng ta. Tất cả những ai chống lại mệnh lệnh tìm cách rút lui, hoặc là không muốn xuất lực vì sự tồn vong của Ẩn Môn chúng ta, sau này tự gánh lấy hậu quả.
Đạo sĩ của Thái Ất Môn này, ngay cả lời nói uy hiếp cũng đã nói ra, đồng thời còn đánh chiêu bài lớn tồn vong của Ẩn Môn. Rất nhiều người sau khi chứng kiến bản lĩnh và sự sát phạt quyết đoán của Diệp Mặc, đều muốn ra lệnh rút quân. Nhưng bọn họ nghe thấy lời uy hiếp này, lại không dám rút quân nữa.
- Ha ha...
Lại một tiếng cười lạnh truyền đến. Một bà lão phi thân qua đây. Bà ta chỉ lên xuống mấy cái, đã tới giữa vòng vây.
Diệp Mặc biết người này. Đó chính là Phượng Mỗ của Băng Hồ. Bà lão này liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cái, sau đó gật đầu nói:
- Không ngờ được Phượng Mỗ tôi cũng có lúc nhìn nhầm. Cậu chẳng những là một Dược Sư cao cấp, còn là một người sánh ngang Tiên Thiên đỉnh phong.
- Phượng Mỗ, bà là một người trong những môn phái Ẩn Môn. Người này tới làm xằng làm bậy ở Ẩn Môn chúng ta. Vì sự tồn vong của Ẩn Môn, tôi hi vọng bà có thể liên kết với chúng tôi cùng nhau giết hắn. Sau này tôi cam đoan Băng Hồ có thể tấn cấp môn phái nhị đẳng.
Lãnh Thuyên thấy Phượng Mỗ đi tới, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Thực lực của bà lão này thực sự không thua gã. Tuy rằng kém hơn gã một chút, nhưng cũng không nhiều.
Phượng Mỗ khinh thường nhìn Lãnh Thuyên một chút, lạnh giọng nói: nguồn TruyenFull.vn
- Họ Lãnh kia, ông cũng đừng dùng những lời lẽ buồn nôn như vậy để lừa bà già này. Ông không cảm thấy buồn nôn, tôi vẫn cảm thấy buồn nôn. Sở dĩ hôm nay Băng Hồ tôi rơi xuống môn phái tam đẳng, ông đừng nói không liên quan đến Thái Ất Môn của ông.
Phượng Mỗ nói tới đây lại thoáng nhìn về phía Lăng Vô Thủy, lạnh giọng nói tiếp:
- Còn cả Côn Càn Phái của ông, đều là một giuộc với nhau. Âm mưu đánh lén, không ai có thể hơn được các người. Hôm nay Băng Hồ tôi cố tình rời khỏi cuộc vây giết này, ông có thể làm được gì? Không cần phải nói Mục Tiểu Vận là đệ tử của Băng Hồ tôi, cho dù không phải là đệ tử của Băng Hồ, tôi muốn rời khỏi thì rời khỏi, sao có thể bị ông uy hiếp được.
Nghe Phượng Mỗ nói xong, Lãnh Thuyên tức giận sắc mặt càng trở nên khó coi hơn. Nhưng Lăng Vô Thủy lại rất bình tĩnh. Ông ta chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phượng Mỗ, cũng không nói lời nào.
Sau khi Phượng Mỗ nói xong những lời này, không ngờ xoay người nhìn Diệp Mặc nói:
- Diệp Mặc, tôi biết cậu là một cao thủ, hơn nữa còn là một cao thủ có thực lực mà ngay cả tôi cũng không nhìn ra được. Nhưng cậu có lợi hại mấy, đối mặt với nhiều cao thủ cùng vây giết như vậy, cậu cũng khó có thể bảo vệ được Mục Tiểu Vận. Mục Tiểu Vận là đệ tử của tôi. Nếu cậu tin tưởng lời nói của tôi, để tôi đưa Mục Tiểu Vận đi, cậu chuyên tâm đối địch, cậu thấy thế nào?
- Phượng Mỗ, bà thật là quá đáng.
Sau khi Lãnh Thuyên nghe Phượng Mỗ nói xong liền quát lớn.
Nhưng Phượng Mỗ không hề e ngại xoay người nói:
- sao? Tôi dẫn đệ tử của Băng Hồ của tôi đi, chẳng lẽ có gì sai sao? Nếu ông không đồng ý, vậy ông động thủ đi, đừng trách Phượng Mỗ tôi vô tình.
Tuy rằng biết Phượng Mỗ bỏ đá xuống giếng, nhưng Lãnh Thuyên vẫn không có bất kỳ biện pháp gì. Gã chỉ có thể chờ đợi cao thủ của Thái Ất Môn và Côn Càn Môn qua đây.
- Tốt, bà đi đi. Nhưng hi vọng bà không nhúng tay vào chuyện chúng tôi đối phó với Diệp Mặc. Nếu không, hừ!
Lúc này Lăng Vô Thủy bỗng nhiên ngắt lời một câu. Ông ta thấy rất rõ ràng, cho dù Mục Tiểu Vận ở trong này, nhiều nhất cũng chỉ khiến Diệp Mặc có chút e dè mà thôi. Một khi Mục Tiểu Vận bị giết, ngược lại Phượng Mỗ sẽ tăng thêm lực chiến đấu của đối phương. Để Phượng Mỗ dẫn Mục Tiểu Vận đi, chỉ cần bọn họ giết chết Diệp Mặc, bất cứ lúc nào cũng có thể qua tìm. Người bọn họ muốn giết chính là Diệp Mặc, không phải là Mục Tiểu Vận.
Dường như Phượng Mỗ biết chuyện nhất định sẽ như vậy. Bà ta không hề bất ngờ, mà lại quay sang Diệp Mặc, dường như đang chờ Diệp Mặc trả lời.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày. Trên thực tế giao Mục Tiểu Vận cho một cao thủ như Phượng Mỗ thật sự không còn gì tốt hơn. Như vậy hắn có thể rảnh tay ra đối địch. Nhưng hắn lại mơ hồ cảm giác bà già Phượng Mỗ này không đơn giản. Hơn nữa bà ta cứu Mục Tiểu Vận, dường như cũng không chỉ bởi vì Tiểu Vận là đệ tử của Băng Hồ. Nhưng điều này chỉ là cảm giác của Diệp Mặc, mà không có bất kỳ lý do gì.
Nhưng không giao Mục Tiểu Vận cho Phượng Mỗ, tình cảnh của Mục Tiểu Vận dường như càng thêm khó khăn.
- Tướng công, em và Phượng Mỗ đi với nhau là được rồi. Chờ sau khi anh làm xong chuyện bên này, anh tới Băng Hồ tìm em. Nếu tướng công không đến, em sẽ đi theo anh
Mục Tiểu Vận biết mình ở lại bên cạnh Diệp Mặc chỉ là một gánh nặng mà thôi. Cho nên cô chủ động đưa ra ý rời khỏi nơi này.
Diệp Mặc thở dài nói:
- Được, Tiểu Vận, em đi cùng với Phượng Mỗ đi. Nhưng em yên tâm, anh khẳng định sẽ tới Băng Hồ tìm em. Những người này anh còn chưa để vào mắt. Em nhất định phải chờ anh qua.
- Diệp lang, Tiểu Vận nhất định chờ anh.
Mục Tiểu Vận kiên định nói.
Bỗng nhiên Diệp Mặc lấy ra một viên thuốc tỏa ra mùi thơm ngát đưa cho Phượng Mỗ nói:
- Phượng Mỗ, viên đan dược này là đan dược chữa thương thượng đẳng, do tôi dùng rất nhiều dược liệu quý hiếm chế luyện ra. Khẳng định có thể chữa trị nội thương trong cơ thể bà. Vì báo đáp sự chiếu cố của bà đối với Tiểu Vận, tôi tặng cho bà.
Trong mắt Phượng Mỗ lộ vẻ vui sướng, lập tức nhận viên thuốc. Thậm chí nhìn cũng chưa nhìn bà ta đã bỏ vào trong miệng. Đan dược kia vừa vào miệng lập tức tan ra. Phượng Mỗ lập tức cảm giác được thương thế trong cơ thể mình có chiều hướng khôi phục.
Trong lòng bà ta càng thêm vui sướng. Hắn quả nhiên là một Dược Sư khá lợi hại. Nội thương của mình không ngờ đã được chữa trị đơn giản như thế.
- Quả nhiên là đan dược tốt, vào miệng lập tức tan ra. Thương thế của tôi tốt hơn rồi.
Nội thương mấy chục năm đã được chữa khỏi, trong lòng Phượng Mỗ quá mức vui mừng, lập tức nói ra
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Phượng Mỗ có thể chiếu cố Tiểu Vận, những chuyện nhỏ này hẳn là tôi nên làm. Đan dược này gọi là Minh Ý Đan. Mặc dù có chút hơi tanh, nhưng đối với nội thương lại có ích lợi cực lớn. Tôi tìm được loại dược liệu này ở Ngũ Uẩn Sơn mấy năm trước, chế luyện ra đan dược có thể trị bất kỳ nội thương nào. Không cần vận công luyện hóa, chỉ cần một ngày một đêm là có thể hết.
Mục Tiểu Vận lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Cô biết chồng mình có một loại đan dược trị liệu nội thương, gọi là Liên Sinh Đan. Sau khi nội thương sẽ nhanh chóng hết, căn bản không cần một ngày một đêm. Nhưng mặc kệ Diệp Mặc lấy ra đan dược gì, cô đều cho rằng đây là bình thường.
- Tiểu Vận, anh còn có một vài thứ, muốn em mang trên người. Về sau em phải gấp rút tu luyện, không thể dừng lại.
Khi Diệp Mặc nói chuyện, đã đem ngọc giản Hồng Mông Tạo Hóa Quyết, còn có rất nhiều đan dược đặt vào trong nhẫn của Mục Tiểu Vận.
- Ừm.
Mục Tiểu Vận cảm thấy hối hận. Nếu hàng ngày cô không tốn thời gian chờ đợi tướng công mình, hiện tại đã có thể đạt tới luyện khí tầng năm rồi. Cũng không đến mức vướng chân tướng công mình như vậy.
Diệp Mặc gật đầu.
- Biết được là tốt rồi. Anh sẽ giúp em chế luyện một vật.
Nói xong Diệp Mặc không biết lấy ra từ chỗ nào mấy loại khoáng thạch, thậm chí còn có một viên đan dược. Trong chớp mắt mấy loại khoáng thạch và đan dược ở trong tay hắn liền biến thành một vòng tay.
Diệp Mặc đưa vòng tay ra đeo trên tay Mục Tiểu Vận, sau đó nhẹ giọng nói:
- Vòng tay này đại biểu anh ở bên cạnh em. Em không nên tháo ra.
- Ừm.
Mục Tiểu Vận rất ngoan ngoãn đáp ứng. Cho dù Diệp Mặc Không nói chuyện này, cô cũng sẽ không tháo vòng tay của Diệp Mặc đã cho cô ra.
Mọi người xung quanh thấy Diệp Mặc tùy ý dùng lửa chế luyện một vòng tay, đều kinh ngạc há hốc miệng. Ánh mắt của Lãnh Thuyên và Lăng Vô Thủy càng không ngừng chuyển động, thỉnh thoảng chợt lóe tinh quang.
Diệp Mặc nhìn theo bóng dáng Mục Tiểu Vận và Phượng Mỗ rời khỏi, lúc này mới quay đầu nhìn Lãnh Thuyên và Lăng Vô Thủy lạnh lùng nói:
- Nếu các người muốn tìm chết, thì đừng trách tôi không khách khí. Hôm nay Diệp Mặc tôi ở trong này sẽ mở sát giới.
Nói xong Diệp Mặc lạnh lùng quét mắt nhìn xung quanh một chút, sát khí trên người lập tức tỏa ra, giống như thực chất, khiến rất nhiều người xung quanh không tự chủ được rùng mình một cái.
- Khoan đã, Đô Thiên Phái tôi lui ra ngoài. Đệ tử Đô Thiên Phái, toàn bộ rời khỏi. Chuyện này và Đô Thiên Phái chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì...
Lại một giọng nói vang lên. Một đám đệ tử Đô Thiên Phái đều rời khỏi. Trong chớp mắt, đám cao thủ đã mất đi hai gã Tiên Thiên.
- Sư phụ, Diệp Mặc vốn tên là Mạc Ảnh. Hắn là bằng hữu của con. Tuy rằng con không thể giúp hắn, nhưng con cũng không hy vọng Thục Sơn Kiếm Tông vây giết bằng hữu của con.
Lại một giọng nói truyền đến. Diệp Mặc thấy Lưu Lỗi, hắn gật đầu.
Bất kể Thục Sơn Kiếm Tông có rời khỏi hay không, hắn cũng không thèm để ý. Nhưng Lưu Lỗi là một đệ tử nội môn, dám nói ra những nói như vậy, chứng tỏ anh ta vẫn có tình người.
Rất nhiều môn phái đang lo không có lý do rời khỏi. Hiện tại Lưu Lỗi nói lời này, trưởng lão Thục Sơn Kiếm Tông lập tức liền tuyên bố Thục Sơn Kiếm Tông cũng rời khỏi cuộc vây giết Diệp Mặc.
Bởi vì Diệp Mặc vũ lực cường hãn, thậm chí có thể điều khiển kiếm giết người, rất nhiều môn phái không có lý do cũng đều rời khỏi. Bởi vì ban đầu Diệp Mặc đã từng nói qua, nếu hắn có thể rời khỏi núi Thần Châu, hắn sẽ tới thăm hỏi từng môn phái đã tham dự bao vây tấn công hắn hôm nay.
Nhìn số người rút lui càng ngày càng nhiều, Lãnh Thuyên giận dữ, lập tức quát lớn:
- Cùng nhau động thủ, giết hắn.
Nói xong gã và Lăng Vô Thủy cùng nhau vọt lên.
Tề Khải cũng không chút do dự vọt lên. Những võ giả còn lại tại hiện trường, trong Thái Ất Môn, Côn Càn Phái, Song Tử Kiếm Tông, còn dưới sự chỉ huy của Đoán Khí Đường, giống như ong vỡ tổ xông về phía Diệp Mặc.
Gần như chỉ trong phút chốc, vô số ám khí, đao kiếm, nội khí quyền đều đánh về phía Diệp Mặc.