Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 743: Giết bằng cách đóng đinh
Mục Tiểu Vận không ngăn cản, mà đao của Nguyên Trọng đã giáng xuống dưới, từng người đang chú ý buổi so tài đều biết rằng, vận mệnh Mục Tiểu Vận đã bị một đao kia định đoạt.
Một cô gái xinh đẹp như ánh bình minh bị một đao giết chết, một số người đều không đành lòng nhìn, mà nhắm mắt lại.
Thời điểm đao của Nguyên Trọng sắp bổ trúng Mục Tiểu Vận, lại phát hiện đối phương cũng không có ý tứ phải tránh né, lập tức kinh hãi. Y căn bản không muốn giết Mục Tiểu Vận, lúc này đã không kịp thu chiêu nữa rồi, y chỉ có thể thầm than vận khí của mình không tốt. Thật vất vả gặp một người con gái mình thích, lại bị chính tay mình giết chết.
Nhưng ý nghĩ của y còn đang xoay vòng, lại lần nữa nghe được 'Đinh' một tiếng, y dường như cảm giác được trong tay chợt nhẹ. Y theo bản năng nhìn nhìn đao trên tay, lại phát hiện trong tay của mình đang cầm là một cán đao mà thôi.
- Diệp Lang, là anh sao?
Ánh mắt Mục Tiểu Vận trở nên mê ly, sau khi cô tu luyện 'Hồng Mông tạo hóa quyết', thần thức cũng rất đáng kinh người, mặc dù chỉ là luyện khí tầng ba, nhưng thần thức đã tiếp cận hơn một ngàn mét. Tuy rằng cô không cố ý vận dụng thần nhận thức quét đi, nhưng hơi thở lại cảm ứng được Diệp Mặc đã đến.
Ngày nhớ đêm trông mong chồng đến đây, cô hoàn toàn đã quên chính mình còn đang ở trên lôi đài, quên rằng đối phương đã xuất đao ra rồi, toàn bộ tâm tư của nàng đã đặt ở trên thân người đến như gió này rồi.
Cô vừa dứt lời, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện vô số lần ở trong mộng của cô, hiện tại đã ở trước mặt cô, đồng thời một cánh tay hữu lực đã đem cô ôm vào trong lồng ngực.
Mục Tiểu Vận run rẩy lên, cô gắt gao ôm Diệp Mặc, hoàn toàn không nhớ rõ vừa rồi cô thiếu chút nữa đã chết.
- Diệp Lang, em đang nằm mơ sao?
Mục Tiểu Vận thanh âm run rẩy. Không thèm quan tâm nhiều người đang nhìn cô, cô sợ chính mình buông tay, Diệp Lang trong lồng ngực liền biến mất.
Diệp Mặc vuốt ve tóc Mục Tiểu Vận một chút, yêu thương nói:
- Tiểu Vận, em không phải nằm mơ, xin lỗi em, anh đã tới chậm rồi.
- Diệp Lang. Thật không phải là nằm mơ?
Mục Tiểu Vận chợt ngẩng đầu lên, dường như muốn chứng thực ý nghĩ của nàng.
Nàng nhìn thấy Diệp Mặc đã khôi phục tướng mạo bình thường, không có chút bất thường nào. Cô căn bản cũng không cần xem tướng mạo. Chỉ cần rúc vào trong lồng ngực Diệp Mặc cảm nhận được hơi thở này, chỉ cần nhìn ánh mắt chồng, cô sẽ biết người trước mắt là chồng của mình. Cô sẽ không nhận nhầm người khác.
- Anh đã khôi phục tướng mạo.
Diệp Mặc an ủi Mục Tiểu Vận một câu.
- Ừm.
Mục Tiểu Vận chỉ ừm một tiếng. Cũng không muốn nhúc nhích.
Diệp Mặc vỗ vỗ bả vai Mục Tiểu Vận, sau đó nói:
- Tiểu Vận, em đứng lên trước đã, anh muốn chỉnh đốn người kia, y dám giết em.
Mục Tiểu Vận nghe xong lời Diệp Mặc nói, từ trong lòng ngực của hắn đứng lên, tuy nhiên lại vẫn đứng ở phía sau Diệp Mặc như cũ, cô vẫn sợ hãi lại không nhìn thấy chồng mình nữa.
Nguyên Trọng ánh mắt nhìn chuôi đao trong tay giật mình tỉnh lại, cây đao này là pháp khí tinh phẩm của ' Đoán khí đường', rất cứng và vô cùng sắc bén. Nhưng bây giờ lại bị chặt đứt, hơn nữa còn chỉ còn lại một chuôi đao, điều này làm cho y gần như không thể tin được.
Vừa rồi y hình như thấy một luồng sáng trắng hiện lên, đao trong tay mình liền bị chặt đứt.
Tuy nhiên một lúc sau, y đã kịp phản ứng. Y ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Mặc lạnh lùng mà hỏi:
- Mày là người nào? Cũng dám phá hư lôi đài khiêu chiến thi đấu?
Diệp Mặc bắn phi kiếm trong tay một chút, thản nhiên nói:
- Lỗ tai mày điếc sao? Không nghe thấy Tiểu Vận gọi tao là tướng công à.
Mục Tiểu Vận là người mà Nguyên Trọng chọn, hiện tại cô không ngờ đột nhiên xuất hiện một người chồng, khiến Nguyên Trọng lửa giận lập tức liền dâng lên, dám cùng y đoạt phụ nữ, không kiên nhẫn được nữa rồi.
- Mày muốn chết. Dám cùng bố tranh đàn bà, hôm nay bố không cho mày hối hận vì đã đi vào thế giới này...
Nguyên Trọng chưa kịp nói hết, y đã liên tục trúng vài cái tát. Miệng đầy vết máu và răng nanh bị đánh bắn ra ngoài.
Diệp Mặc bỗng nhiên dừng tay của mình lại, hắn nhìn thấy trên lưng Nguyên Trọng mang theo một ngọc bội hình tròn, lập tức giơ tay bắt lấy ngọc bội kia.
Diệp Mặc cầm lấy ngọc bội nhìn một chút, mặt trên ngọc bội rõ ràng có hai chữ 'Thái Ất'.
- Hóa ra là mày.
Thanh âm Diệp Mặc đột nhiên trở nên lạnh như băng.
Trong chốc lát mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thời điểm hai gã trưởng lão phụ trách lôi đài phát hiện Diệp Mặc, hắn đã đem ngọc bội của Nguyên Trọng cầm ở trong tay rồi.
- Dừng tay.
Theo hai tiếng quát to, hai gã luyện võ nửa bước Tiên Thiên đồng thời đã nhảy vào trên lôi đài.
Diệp Mặc giống như không nghe thấy, vẫn lạnh như băng nhìn Nguyên Trọng hỏi:
- Mấy năm trước, có phải mày đi ra bên ngoài hay không, sau đó đánh một cô gái ở Ninh Hải?
- Làm sao mày biết?
Nguyên Trọng kinh hãi nhìn chằm chằm Diệp Mặc, theo bản năng hỏi.
- Ha ha... Quả nhiên là đến khi tìm được chẳng tốn chút công phu.
Diệp Mặc chợt cười to, Khinh Tuyết bị người đánh mất đi trí nhớ, nếu không phải mình cho cô một chiếc vòng cổ, phỏng chừng cũng đã mất mạng rồi. Hôm nay tên rác rưởi này lại muốn hạ sát Tiểu Vận, Diệp Mặc làm sao có thể tha cho Nguyên Trọng.
Hắn tuy rằng cười ha ha, nhưng là nào đó có nửa phần ý cười, trên mặt là một mảnh sát khí.
- Cuồng đồ vô tri, muốn chết...
Hai gã luyện võ Tiên Thiên thấy Diệp Mặc đánh đập Nguyên Trọng răng rơi đầy đất, hơn nữa còn ở trên lôi đài ngửa mặt lên trời cười hô hố, làm sao còn có thể nhịn được.
Hai đạo quyền ảnh, mang theo quyền phong gào thét trực tiếp đánh Diệp Mặc.
Ngay cả hai gã nửa bước Tiên Thiên cũng dám càn rỡ ở trước mặt mình, Diệp Mặc nhìn cũng không nhìn, tùy tay đánh ra hai quyền. Hai quyền Diệp Mặc đánh ra đụng vào nội khí quyền phong của hai gã luyện võ nửa bước Tiên Thiên. Nguồn tại http://Truyện FULL
Mới vừa rồi còn ở trên lôi đài gào thét, quyền phong đã biến mất không thấy gì nữa, mà quyền phong của Diệp Mặc sau khi đánh nát quyền phong của hai gã luyện võ nửa bước Tiên Thiên này, không ngờ không có chút chậm chạp nào đánh vào trên ngực hai gã cao thủ nửa bước Tiên Thiên. Hai người này lập tức lui về phía sau mấy bước, đồng thời phun ra một ngụm tiên, sau đó bay ngược ngã xuống lôi đài.
Sau khi hai người rơi xuống lôi đài, lúc này mới lấy tay che ngực, vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm Diệp Mặc trên đài. Người này vừa rồi rõ ràng không dùng toàn lực, nếu dùng toàn lực, hai người bọn họ có lẽ đã sớm chết rồi. Bọn họ khẳng định, cho dù là cao thủ Tiên Thiên, cũng không thể dễ dàng đánh bọn họ bị thương như thế, mà người thanh niên trước mắt này lại làm được.
Bất kể hắn là thế nào làm được, tu vi của hắn tuyệt đối sẽ không thấp so với cao thủ Tiên Thiên.
Ngồi ở ghế Thái Ất Môn chủ là Tề Phó môn chủ lại hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn nhìn Kim trưởng lão một bên nói:
- Ông đi mang Nguyên Trọng về đây.
- Vâng.
Kim trưởng lão đáp ứng, lập tức liền phi thân bay đến. Tuy rằng ông ta vừa rồi cũng nhìn thấy Diệp Mặc lợi hại như thế nào, nhưng ông ta là tu vi Tiên Thiên trung kỳ, đối phó một người tuổi còn trẻ như vậy, dễ như trở bàn tay.
Diệp Mặc không đợi Kim trưởng lão đi tới trước mặt, liền giơ tay rút lên một cây cờ cao vài trượng ở bên cạnh lôi đài, sau đó nhìn Nguyên Trọng lạnh giọng nói:
- Tao chính là chồng của cô gái bị mày đánh đập năm đó, hôm nay mày lại muốn ra tay với Tiểu Vận, tao nhất định sẽ cho mày chết.
- Cái gì?
Nguyên Trọng tuy rằng trên mặt bị đánh không còn hình dáng, nhưng nghe xong lời Diệp Mặc nói, y vẫn ngây dại như cũ. Vừa rồi y vẫn cùng sư phụ nói, sự tình đó đã qua mấy năm, nhưng đảo mắt người ta liền đã tìm tới cửa.
Nhưng y rất nhanh liền kịp phản ứng, nơi này là sân thi đấu lớn nhất của ẩn môn, sư phụ của mình đang đứng trước mắt nhìn, sư phụ sẽ không để y chịu thua thiệt, cho nên y lập tức lớn tiếng cười nói:
- Mày đã chết đến nơi còn muốn lắm mồm, nếu muốn, đem vợ mày đưa lên đây, bố có lẽ còn có thể xin sư phụ tha cho mày một cái mạng chó...
- Thế ư?
Diệp Mặc mắt lạnh nhìn Kim trưởng lão đang lên lôi đài một chút, bỗng nhiên một cước đá vào trước ngực Nguyên Trọng.
Nguyên Trọng miệng còn đang cười ha ha, bỗng nhiên cảm giác mình bay lên. Xác thực mà nói y là bị người trẻ tuổi trước mắt kia đá bay lên.
Chỗ cách ngoài lôi đài 20m cũng là một chỗ gác chuông, gác chuông này kỳ thật chính là một nham thạch thật lớn cao mấy trượng, ở trên đỉnh nham thạch có một cái chuông lớn. Cái chuông này được dùng cho trận đấu, mỗi lần trận đấu bắt đầu chính là gõ vào cái chuông lớn này.
Mà lúc này Diệp Mặc lại trực tiếp đá Nguyên Trọng về phía gác chuông, đồng thời cột cờ trong tay hắn đã biến thành năm đoạn, cột cờ năm đoạn mang theo năm đạo phong thanh đi theo Nguyên Trọng.
"Ong, ong, ong..." mọi người ở đây gần như cũng có thể nghe thấy tiếng vang của chuông lớn trên đỉnh gác chuông.
Mà theo sau tiếng vang, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn trên tảng đá phía dưới gác chuông. Lúc này trên tảng đá, rõ ràng là một người, chính là Nguyên Trọng bị người trẻ tuổi trên lôi đài kia đá ra.
Chẳng qua lúc này Nguyên Trọng bày ra một chữ 'đại', bị người ta đính trên mặt đá tại gác chuông. Cột cờ cao vài trượng bị Diệp Mặc bẻ thành năm đoạn, trong đó bốn đoạn ngắn đính ở tay chân Nguyên Trọng, mà đoạn dài nhất kia đính ở cổ họng của y.
Đoạn đính ở cổ họng kia dài hơn một trượng, sau khi đính trên vách đá còn lay động. Bất cứ kẻ nào đều nhìn ra, Nguyên Trọng đã chết không thể chết lại rồi.
Mà Kim trưởng lão lúc này mới vừa vặn đi vào trên lôi đài.
Hiện trường yên tĩnh, tất cả phát sinh quá nhanh, nhanh đến gần như không có bất kỳ người nào có thời gian kịp phản ứng. Từ Mục Tiểu Vận xuất đao, đến Nguyên Trọng Thái Ất Môn ngăn cản, sau đó trả về một đao, nhưng Mục Tiểu Vận Băng Hồ lại là đồ ngốc đã quên ngăn cản.
Hoàn toàn vào lúc này, đao của Nguyên Trọng bị một đạo ánh sáng trắng chặt đứt, một người tuổi còn trẻ hiện ra trên lôi đài, thậm chí còn ôm người con gái tuyệt mỹ kia.
So sánh với nhau, thì hai gã luyện võ nửa bước Tiên Thiên kia bị người trẻ tuổi dùng một quyền đánh lui, thời gian này càng ngắn hơn.
Hiện trường sở dĩ yên tĩnh, là vì tất cả mọi người biết đã xảy ra chuyện lớn. Nguyên Trọng Thái Thái Ất Môn lại bị giết, hơn nữa còn là ngay trước mặt Tề Phó môn chủ Thái Ất Môn, với cách nhìn của mọi người, Chuyện này nếu Thái Ất Môn có thể bỏ qua, thì mặt trời sẽ không mọc nữa.
Mọi người biết nội tình sẽ hiểu được, người vừa rồi bị giết chính là Nguyên Trọng, mặc dù là đệ tử của Tề Phó môn chủ Thái Ất Môn, nhưng trên thực tế y là con riêng ở thế tục của gã. Hơn nữa Nguyên Trọng tư chất xuất chúng, cho nên địa vị ở Thái Ất Môn có thể nói dưới mấy người, nhưng trên vô số người.
Một người như vậy bị loại phương thức giết người này sỉ nhục, Thái Ất Môn làm sao có thể bỏ qua?
- Xong rồi...
Kim trưởng lão nhìn người đã bị đóng đinh kia là Nguyên Trọng, tay chân lạnh như băng, ông ta phải gánh vác trách nhiệm lớn.
- Mày muốn chết...
Một thanh âm vô cùng tức giận vang lên, một gã lão đạo gầy gò giống như một con chim lớn, từ vị trí chủ tịch Thái Ất Môn bay về phía lôi đài...
Một cô gái xinh đẹp như ánh bình minh bị một đao giết chết, một số người đều không đành lòng nhìn, mà nhắm mắt lại.
Thời điểm đao của Nguyên Trọng sắp bổ trúng Mục Tiểu Vận, lại phát hiện đối phương cũng không có ý tứ phải tránh né, lập tức kinh hãi. Y căn bản không muốn giết Mục Tiểu Vận, lúc này đã không kịp thu chiêu nữa rồi, y chỉ có thể thầm than vận khí của mình không tốt. Thật vất vả gặp một người con gái mình thích, lại bị chính tay mình giết chết.
Nhưng ý nghĩ của y còn đang xoay vòng, lại lần nữa nghe được 'Đinh' một tiếng, y dường như cảm giác được trong tay chợt nhẹ. Y theo bản năng nhìn nhìn đao trên tay, lại phát hiện trong tay của mình đang cầm là một cán đao mà thôi.
- Diệp Lang, là anh sao?
Ánh mắt Mục Tiểu Vận trở nên mê ly, sau khi cô tu luyện 'Hồng Mông tạo hóa quyết', thần thức cũng rất đáng kinh người, mặc dù chỉ là luyện khí tầng ba, nhưng thần thức đã tiếp cận hơn một ngàn mét. Tuy rằng cô không cố ý vận dụng thần nhận thức quét đi, nhưng hơi thở lại cảm ứng được Diệp Mặc đã đến.
Ngày nhớ đêm trông mong chồng đến đây, cô hoàn toàn đã quên chính mình còn đang ở trên lôi đài, quên rằng đối phương đã xuất đao ra rồi, toàn bộ tâm tư của nàng đã đặt ở trên thân người đến như gió này rồi.
Cô vừa dứt lời, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện vô số lần ở trong mộng của cô, hiện tại đã ở trước mặt cô, đồng thời một cánh tay hữu lực đã đem cô ôm vào trong lồng ngực.
Mục Tiểu Vận run rẩy lên, cô gắt gao ôm Diệp Mặc, hoàn toàn không nhớ rõ vừa rồi cô thiếu chút nữa đã chết.
- Diệp Lang, em đang nằm mơ sao?
Mục Tiểu Vận thanh âm run rẩy. Không thèm quan tâm nhiều người đang nhìn cô, cô sợ chính mình buông tay, Diệp Lang trong lồng ngực liền biến mất.
Diệp Mặc vuốt ve tóc Mục Tiểu Vận một chút, yêu thương nói:
- Tiểu Vận, em không phải nằm mơ, xin lỗi em, anh đã tới chậm rồi.
- Diệp Lang. Thật không phải là nằm mơ?
Mục Tiểu Vận chợt ngẩng đầu lên, dường như muốn chứng thực ý nghĩ của nàng.
Nàng nhìn thấy Diệp Mặc đã khôi phục tướng mạo bình thường, không có chút bất thường nào. Cô căn bản cũng không cần xem tướng mạo. Chỉ cần rúc vào trong lồng ngực Diệp Mặc cảm nhận được hơi thở này, chỉ cần nhìn ánh mắt chồng, cô sẽ biết người trước mắt là chồng của mình. Cô sẽ không nhận nhầm người khác.
- Anh đã khôi phục tướng mạo.
Diệp Mặc an ủi Mục Tiểu Vận một câu.
- Ừm.
Mục Tiểu Vận chỉ ừm một tiếng. Cũng không muốn nhúc nhích.
Diệp Mặc vỗ vỗ bả vai Mục Tiểu Vận, sau đó nói:
- Tiểu Vận, em đứng lên trước đã, anh muốn chỉnh đốn người kia, y dám giết em.
Mục Tiểu Vận nghe xong lời Diệp Mặc nói, từ trong lòng ngực của hắn đứng lên, tuy nhiên lại vẫn đứng ở phía sau Diệp Mặc như cũ, cô vẫn sợ hãi lại không nhìn thấy chồng mình nữa.
Nguyên Trọng ánh mắt nhìn chuôi đao trong tay giật mình tỉnh lại, cây đao này là pháp khí tinh phẩm của ' Đoán khí đường', rất cứng và vô cùng sắc bén. Nhưng bây giờ lại bị chặt đứt, hơn nữa còn chỉ còn lại một chuôi đao, điều này làm cho y gần như không thể tin được.
Vừa rồi y hình như thấy một luồng sáng trắng hiện lên, đao trong tay mình liền bị chặt đứt.
Tuy nhiên một lúc sau, y đã kịp phản ứng. Y ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Mặc lạnh lùng mà hỏi:
- Mày là người nào? Cũng dám phá hư lôi đài khiêu chiến thi đấu?
Diệp Mặc bắn phi kiếm trong tay một chút, thản nhiên nói:
- Lỗ tai mày điếc sao? Không nghe thấy Tiểu Vận gọi tao là tướng công à.
Mục Tiểu Vận là người mà Nguyên Trọng chọn, hiện tại cô không ngờ đột nhiên xuất hiện một người chồng, khiến Nguyên Trọng lửa giận lập tức liền dâng lên, dám cùng y đoạt phụ nữ, không kiên nhẫn được nữa rồi.
- Mày muốn chết. Dám cùng bố tranh đàn bà, hôm nay bố không cho mày hối hận vì đã đi vào thế giới này...
Nguyên Trọng chưa kịp nói hết, y đã liên tục trúng vài cái tát. Miệng đầy vết máu và răng nanh bị đánh bắn ra ngoài.
Diệp Mặc bỗng nhiên dừng tay của mình lại, hắn nhìn thấy trên lưng Nguyên Trọng mang theo một ngọc bội hình tròn, lập tức giơ tay bắt lấy ngọc bội kia.
Diệp Mặc cầm lấy ngọc bội nhìn một chút, mặt trên ngọc bội rõ ràng có hai chữ 'Thái Ất'.
- Hóa ra là mày.
Thanh âm Diệp Mặc đột nhiên trở nên lạnh như băng.
Trong chốc lát mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thời điểm hai gã trưởng lão phụ trách lôi đài phát hiện Diệp Mặc, hắn đã đem ngọc bội của Nguyên Trọng cầm ở trong tay rồi.
- Dừng tay.
Theo hai tiếng quát to, hai gã luyện võ nửa bước Tiên Thiên đồng thời đã nhảy vào trên lôi đài.
Diệp Mặc giống như không nghe thấy, vẫn lạnh như băng nhìn Nguyên Trọng hỏi:
- Mấy năm trước, có phải mày đi ra bên ngoài hay không, sau đó đánh một cô gái ở Ninh Hải?
- Làm sao mày biết?
Nguyên Trọng kinh hãi nhìn chằm chằm Diệp Mặc, theo bản năng hỏi.
- Ha ha... Quả nhiên là đến khi tìm được chẳng tốn chút công phu.
Diệp Mặc chợt cười to, Khinh Tuyết bị người đánh mất đi trí nhớ, nếu không phải mình cho cô một chiếc vòng cổ, phỏng chừng cũng đã mất mạng rồi. Hôm nay tên rác rưởi này lại muốn hạ sát Tiểu Vận, Diệp Mặc làm sao có thể tha cho Nguyên Trọng.
Hắn tuy rằng cười ha ha, nhưng là nào đó có nửa phần ý cười, trên mặt là một mảnh sát khí.
- Cuồng đồ vô tri, muốn chết...
Hai gã luyện võ Tiên Thiên thấy Diệp Mặc đánh đập Nguyên Trọng răng rơi đầy đất, hơn nữa còn ở trên lôi đài ngửa mặt lên trời cười hô hố, làm sao còn có thể nhịn được.
Hai đạo quyền ảnh, mang theo quyền phong gào thét trực tiếp đánh Diệp Mặc.
Ngay cả hai gã nửa bước Tiên Thiên cũng dám càn rỡ ở trước mặt mình, Diệp Mặc nhìn cũng không nhìn, tùy tay đánh ra hai quyền. Hai quyền Diệp Mặc đánh ra đụng vào nội khí quyền phong của hai gã luyện võ nửa bước Tiên Thiên. Nguồn tại http://Truyện FULL
Mới vừa rồi còn ở trên lôi đài gào thét, quyền phong đã biến mất không thấy gì nữa, mà quyền phong của Diệp Mặc sau khi đánh nát quyền phong của hai gã luyện võ nửa bước Tiên Thiên này, không ngờ không có chút chậm chạp nào đánh vào trên ngực hai gã cao thủ nửa bước Tiên Thiên. Hai người này lập tức lui về phía sau mấy bước, đồng thời phun ra một ngụm tiên, sau đó bay ngược ngã xuống lôi đài.
Sau khi hai người rơi xuống lôi đài, lúc này mới lấy tay che ngực, vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm Diệp Mặc trên đài. Người này vừa rồi rõ ràng không dùng toàn lực, nếu dùng toàn lực, hai người bọn họ có lẽ đã sớm chết rồi. Bọn họ khẳng định, cho dù là cao thủ Tiên Thiên, cũng không thể dễ dàng đánh bọn họ bị thương như thế, mà người thanh niên trước mắt này lại làm được.
Bất kể hắn là thế nào làm được, tu vi của hắn tuyệt đối sẽ không thấp so với cao thủ Tiên Thiên.
Ngồi ở ghế Thái Ất Môn chủ là Tề Phó môn chủ lại hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn nhìn Kim trưởng lão một bên nói:
- Ông đi mang Nguyên Trọng về đây.
- Vâng.
Kim trưởng lão đáp ứng, lập tức liền phi thân bay đến. Tuy rằng ông ta vừa rồi cũng nhìn thấy Diệp Mặc lợi hại như thế nào, nhưng ông ta là tu vi Tiên Thiên trung kỳ, đối phó một người tuổi còn trẻ như vậy, dễ như trở bàn tay.
Diệp Mặc không đợi Kim trưởng lão đi tới trước mặt, liền giơ tay rút lên một cây cờ cao vài trượng ở bên cạnh lôi đài, sau đó nhìn Nguyên Trọng lạnh giọng nói:
- Tao chính là chồng của cô gái bị mày đánh đập năm đó, hôm nay mày lại muốn ra tay với Tiểu Vận, tao nhất định sẽ cho mày chết.
- Cái gì?
Nguyên Trọng tuy rằng trên mặt bị đánh không còn hình dáng, nhưng nghe xong lời Diệp Mặc nói, y vẫn ngây dại như cũ. Vừa rồi y vẫn cùng sư phụ nói, sự tình đó đã qua mấy năm, nhưng đảo mắt người ta liền đã tìm tới cửa.
Nhưng y rất nhanh liền kịp phản ứng, nơi này là sân thi đấu lớn nhất của ẩn môn, sư phụ của mình đang đứng trước mắt nhìn, sư phụ sẽ không để y chịu thua thiệt, cho nên y lập tức lớn tiếng cười nói:
- Mày đã chết đến nơi còn muốn lắm mồm, nếu muốn, đem vợ mày đưa lên đây, bố có lẽ còn có thể xin sư phụ tha cho mày một cái mạng chó...
- Thế ư?
Diệp Mặc mắt lạnh nhìn Kim trưởng lão đang lên lôi đài một chút, bỗng nhiên một cước đá vào trước ngực Nguyên Trọng.
Nguyên Trọng miệng còn đang cười ha ha, bỗng nhiên cảm giác mình bay lên. Xác thực mà nói y là bị người trẻ tuổi trước mắt kia đá bay lên.
Chỗ cách ngoài lôi đài 20m cũng là một chỗ gác chuông, gác chuông này kỳ thật chính là một nham thạch thật lớn cao mấy trượng, ở trên đỉnh nham thạch có một cái chuông lớn. Cái chuông này được dùng cho trận đấu, mỗi lần trận đấu bắt đầu chính là gõ vào cái chuông lớn này.
Mà lúc này Diệp Mặc lại trực tiếp đá Nguyên Trọng về phía gác chuông, đồng thời cột cờ trong tay hắn đã biến thành năm đoạn, cột cờ năm đoạn mang theo năm đạo phong thanh đi theo Nguyên Trọng.
"Ong, ong, ong..." mọi người ở đây gần như cũng có thể nghe thấy tiếng vang của chuông lớn trên đỉnh gác chuông.
Mà theo sau tiếng vang, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn trên tảng đá phía dưới gác chuông. Lúc này trên tảng đá, rõ ràng là một người, chính là Nguyên Trọng bị người trẻ tuổi trên lôi đài kia đá ra.
Chẳng qua lúc này Nguyên Trọng bày ra một chữ 'đại', bị người ta đính trên mặt đá tại gác chuông. Cột cờ cao vài trượng bị Diệp Mặc bẻ thành năm đoạn, trong đó bốn đoạn ngắn đính ở tay chân Nguyên Trọng, mà đoạn dài nhất kia đính ở cổ họng của y.
Đoạn đính ở cổ họng kia dài hơn một trượng, sau khi đính trên vách đá còn lay động. Bất cứ kẻ nào đều nhìn ra, Nguyên Trọng đã chết không thể chết lại rồi.
Mà Kim trưởng lão lúc này mới vừa vặn đi vào trên lôi đài.
Hiện trường yên tĩnh, tất cả phát sinh quá nhanh, nhanh đến gần như không có bất kỳ người nào có thời gian kịp phản ứng. Từ Mục Tiểu Vận xuất đao, đến Nguyên Trọng Thái Ất Môn ngăn cản, sau đó trả về một đao, nhưng Mục Tiểu Vận Băng Hồ lại là đồ ngốc đã quên ngăn cản.
Hoàn toàn vào lúc này, đao của Nguyên Trọng bị một đạo ánh sáng trắng chặt đứt, một người tuổi còn trẻ hiện ra trên lôi đài, thậm chí còn ôm người con gái tuyệt mỹ kia.
So sánh với nhau, thì hai gã luyện võ nửa bước Tiên Thiên kia bị người trẻ tuổi dùng một quyền đánh lui, thời gian này càng ngắn hơn.
Hiện trường sở dĩ yên tĩnh, là vì tất cả mọi người biết đã xảy ra chuyện lớn. Nguyên Trọng Thái Thái Ất Môn lại bị giết, hơn nữa còn là ngay trước mặt Tề Phó môn chủ Thái Ất Môn, với cách nhìn của mọi người, Chuyện này nếu Thái Ất Môn có thể bỏ qua, thì mặt trời sẽ không mọc nữa.
Mọi người biết nội tình sẽ hiểu được, người vừa rồi bị giết chính là Nguyên Trọng, mặc dù là đệ tử của Tề Phó môn chủ Thái Ất Môn, nhưng trên thực tế y là con riêng ở thế tục của gã. Hơn nữa Nguyên Trọng tư chất xuất chúng, cho nên địa vị ở Thái Ất Môn có thể nói dưới mấy người, nhưng trên vô số người.
Một người như vậy bị loại phương thức giết người này sỉ nhục, Thái Ất Môn làm sao có thể bỏ qua?
- Xong rồi...
Kim trưởng lão nhìn người đã bị đóng đinh kia là Nguyên Trọng, tay chân lạnh như băng, ông ta phải gánh vác trách nhiệm lớn.
- Mày muốn chết...
Một thanh âm vô cùng tức giận vang lên, một gã lão đạo gầy gò giống như một con chim lớn, từ vị trí chủ tịch Thái Ất Môn bay về phía lôi đài...