Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 718: Nghi ngờ của Vân Tử Y
Lúc này Diệp Mặc rất tỉnh táo. Hắn biết nơi này có ít nhất ba cao thủ hắn không nhìn ra được tu vi. Ngoài ra còn có ba cao thủ Tiên Thiên. Dưới loại thực lực này, một khi hắn để lộ thân phận, không cần phải nói tới chuyện mang Mục Tiểu Vận đi, nếu như bản thân hắn không bay lên trước, cũng khó có thể trốn thoát.
Đương nhiên hiện tại Diệp Mặc đã biết vì sao Mục Tiểu Vận có tư chất như thế, tốc độ tu luyện lại chậm như thế. Công pháp tu luyện mà hắn đưa cho Mục Tiểu Vận là một bộ thuộc tính Thủy. Mà Mục Tiểu Vận rõ ràng là linh căn mộc tinh khiết, có thể tu luyện pháp quyết thuộc tính Thủy nhanh mới là chuyện lạ.
Bà lão Băng Hồ hừ lạnh một tiếng, tuy nhiên cũng không nói gì thêm. Bà ta biết hiện tại Băng Hồ hoàn toàn dựa vào một mình bà ta. Mà bà ta đang mang bệnh trong người, nếu đối mặt với nguời của ba phái lớn trong Ẩn Môn tới gây sự, bà ta không có biện pháp cứng rắn nào.
Lúc này Mục Tiểu Vận cũng hiểu được tư chất của cô dường như rất hiếm thấy. Cô chỉ đứng ở bên cạnh Diệp Mặc nắm chặt lấy cánh tay Diệp Mặc nói:
- Tôi chỉ muốn ở chung một chỗ với tướng công tôi thôi.
Lăng Vô Thủy mỉm cười. Người đàn ông này làm sao bằng nửa Mục Tiểu Vận được. Nhưng khi ánh mắt lõi đời của ông ta liếc nhìn Diệp Mặc một cái, sát khí trong mắt chợt lóe lên. Sau đó lại dịu đi nói:
- Đó là đương nhiên. Tướng công cô cũng có thể gia nhập Côn Càn Phái chúng tôi.
Chỉ cần Mục Tiểu Vận gia nhập Côn Càn Phái, như vậy ông ta có thể giết chết Diệp Mặc bất cứ lúc nào. Chỉ cần tùy tiện tìm lấy một cái cớ nói trong quá trình hắn tu luyện xảy ra vấn đề là được rồi.
- Tiểu Vận, chỉ cần cô gia nhập Băng Hồ chúng tôi, đương nhiên chồng cô cũng có thể gia nhập Băng Hồ chúng tôi.
Lúc này cô gái che mặt vẫn không nói gì kia bỗng nhiên nói.
Mục Tiểu Vận không nói gì, ánh mắt cô chỉ nhìn Diệp Mặc. Lúc này tất cả mọi người ở đây đều hiểu được, hoá ra quyền chủ động lại thuộc về người thanh niên vô cùng kém cỏi này. Lập tức ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Diệp Mặc.
Mặc dù những cao thủ đang có mặt tại đây đều hận không thể đưa tay bóp chết Diệp Mặc, nhưng lúc này vẫn nhất định phải thể hiện bộ dạng có vẻ hòa nhã dễ gần, hi vọng Diệp Mặc có thể cho bọn họ một câu trả lời, gia nhập môn phái của mình.
Trong lòng Diệp Mặc lạnh lùng cười. Hắn đã sớm thấy được sát khí của Lăng Vô Thủy. Tuy rằng hắn không sợ, nhưng dẫn theo Mục Tiểu Vận gia nhập nơi tràn ngập sát khí này, hắn tuyệt đối không muốn. Hơn nữa Thái Ất Môn cũng cùng một loại. Tuy rằng Diệp Mặc còn không biết rõ về Từ Hàng Tĩnh Trai, nhưng ngẫm lại Giai Uấn cũng đã biết không kém nhau là mấy.
Diệp Mặc lại đúng mực ôm quyền nói:
- Cảm ơn các vị đã cùng nhìn trúng tôi, tuy nhiên tôi quyết định gia nhập Băng Hồ.
Nghe Diệp Mặc nói bằng lòng gia nhập Băng Hồ, mấy người Băng Hồ lập tức mừng rỡ. Ngay cả bà lão vẫn mặt mũi âm trầm, cũng lộ vẻ vui mừng.
Lăng Vô Thủy và mấy tên cao thủ Tiên Thiên nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc vẻ mặt lạnh như băng. Nhìn trúng anh sao? Anh cũng đừng dát vàng lên mặt mình. Nếu không phải bởi vì Mục Tiểu Vận, có người nào sẽ biết đến anh.
- Hừ. Không biết điều...
Lăng Vô Thủy hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Thấy Lăng Vô Thủy rời khỏi, người Thái Ất Môn và Từ Hàng Tĩnh Trai còn có đám người đang vây quanh xem cũng dần rời đi.
Nhìn mọi người bao vây xung quanh Băng Hồ dần dần tản ra, Vân Tử Y nhíu mày. Qua một hồi lâu một thiếu nữ mặc quần xanh mới chạy tới bên cạnh cô ta nói:
- Tiểu thư, đã điều tra ra được. Người đàn ông kia tên Mạc Ảnh. Cô gái tên Mục Tiểu Vận. Bọn họ đều đến từ thôn Hoàng Bình thị trấn Từ Tây thành Lan Hóa.
Vân Tử Y gật đầu nói:
- Tiểu Linh, lại phái người đi điều tra tỉ mỉ một chút về tình hình hai người kia ở Hoàng Bình.
...
Sau khi Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận gia nhập Băng Hồ, ngay cả Phượng Mỗ cũng tỏ ra vô cùng yêu mến Mục Tiểu Vận. Tuy rằng kiểm tra Diệp Mặc không có được bất kỳ tư chất gì, nhưng không hề có bất kỳ sự bất mãn nào. Bởi vì tất cả mọi người ở đây đều nhìn ra, toàn bộ tâm thần của Mục Tiểu Vận đều đặt trên người chồng cô.
Tất cả mọi người thầm than tên khốn Mạc Ảnh này quá may mắn mới có thể lấy được kiều nữ thiên chi đáng yêu như Mục Tiểu Vận.
Thông qua sự giới thiệu của người phụ nữ trung niên, Diệp Mặc biết được người phụ nữ trung niên kia tên là Miêu Lan. Cô gái che mặt tên Kỷ Y Lan. Người đàn ông hơn năm mươi tuổi gọi là quản sự Phủ. Người có tu vi cao nhất là bà lão tên là Phượng Mỗ. Nhưng người trong Băng Hồ đều gọi bà là bà ngoại. Mà người thiếu niên mặc áo vàng kia, chính là đệ tử mới được tuyển chọn vào không lâu, tên là Phí Trăn, là tư chất cấp hai. Tuy rằng không bằng Mục Tiểu Vận, nhưng so với Diệp Mặc không biết tốt đến mức nào.
Bởi vì Mục Tiểu Vận đã gia nhập Băng Hồ, cho nên Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận nhất định phải chuyển vào Băng Hồ ở. Điều này đối với Diệp Mặc mà nói thật ra không bất ngờ mấy. Nếu hắn tiếp tục ở tại khách sạn Lam Hải, có thể sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra. Dù sao tư chất của Mục Tiểu Vận thật sự quá cao.
Có lẽ bởi vì Mục Tiểu Vận gia nhập, ngày hôm sau Băng Hồ lại tuyển chọn thêm được hai đệ tử có tư chất cấp ba, gồm một nam một nữ. Người đàn ông tên Trương Nghiêm. Người phụ nữ kêu Tề Sóc Á.
...
Ngày thứ ba, cũng chính là ngày cuối cùng Ẩn Môn tuyển chọn đệ tử. Trong hội quán lớn nhất Thần Thương Hội, Vân Tử Y đang xem tin tức do Tiểu Linh phái người đi hỏi thăm.
Sau khi Mục Tiểu Vận và Mạc Ảnh gặp lại nhau ở trấn Từ Tây, được Vu gia mời. Nhưng Mạc Ảnh và tiểu thư Vu gia là Vu Vũ Yến lại dây dưa tới nhau, bị vị hôn phu của Vu Vũ Yến là Liêu Uy bắt được ngay tại chỗ. Liêu Uy tức giận, nhưng không có cách nào làm gì được Vu Vũ Yến.
Sau đó đệ tử nội môn núi Thượng Thanh - Quan Tranh Tiên tới trợ giúp cho Vu Vũ Yến. Nhưng Mạc Ảnh lại nói ra việc Vu Vũ Yến đã mang thai, hơn nữa đồng thời còn nói chuyện hắn và Vu Vũ Yến ở Hàng Thủy Thành đã ở cùng một chỗ là chuyện thực. Biết được chân tướng sự việc, lúc này Quan Tranh Tiên liền rời khỏi Vu gia. Mà Liêu Uy lại thích vợ của Mạc Ảnh là Mục Tiểu Vận.
Nhưng Mục Tiểu Vận vẫn quyết một lòng với người chồng phản bội của mình. Cuối cùng Liêu Uy phái người đi tới Hoàng Bình bắt Mục Tiểu Vận.
Kỳ lạ là người do Liêu Uy phái đến Hoàng Bình lại không có một ai có thể quay trở về. Cái này cũng chưa tính, nhà của Mục Tiểu Vận ở Hoàng Bình toàn bộ bị cháy hết. Người Hoàng Bình đều tưởng rằng cô ta đã chết. Không ngờ được cô ta lại xuất hiện ở Hàng Thủy Thành.
Vân Tử Y buông tin tức tình báo trong tay xuống, trầm tư suy nghĩ thật lâu sau bỗng nhiên mở miệng nói:
- Tiểu Linh, em đi mời Vu Vũ Yến đến đây.
Vân Tử Y đã nảy sinh sự nghi ngờ đối với Mạc Ảnh và Mục Tiểu Vận. Đối mặt với sự truy đuổi của Liêu gia, bọn họ chẳng những không bị thiệt hại, hơn nữa còn đi tới Hàng Thủy Thành. Còn nữa Mạc Ảnh kia có chỗ nào hơn người? Không ngờ khiến Mục Tiểu Vận ưu tú như thế quyết một lòng với hắn? Người đàn ông râu rậm ở hội đấu giá kia rốt cuộc có phải có quan hệ gì với Mạc Ảnh hay không? Nếu như có quan hệ sao hắn có thể không có tư chất?
Từ trước tới nay, Vu Vũ Yến đều không ngờ được, Tử Hoa Tiên Tử của Thần Thương Hội sẽ mời cô đến Thần Thương Hội. Điều này thật giống như một cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, đập trúng đầu cô. Tuy rằng hiện tại Quan sư huynh không ở Hàng Thủy, nhưng Vu Vũ Yến biết chỉ cần trở lại núi Thượng Thanh, cô có thể gặp lại Quan sư huynh, sau đó trực tiếp giải thích với anh ấy. Nhưng không ngờ được, cô còn chưa gặp Quan sư huynh, liền có lớn cái bánh nhân thịt lớn hơn rơi xuống đầu cô.
- Vu Vũ Yến núi Thượng Thanh xin chào Tử Hoa Tiên Tử...
Vu Vũ Yến cố gắng kìm chế sự kích động trong lòng, chào hỏi trước.
Vân Tử Y quan sát Vu Vũ Yến một chút, bỗng nhiên mỉm cười nói:
- Tiểu thư Vu, thật sự rất xin lỗi. Đã mạo muội mời cô đến chỗ này. Mời ngồi.
- Sao Tiên tử lại nói vậy. Có thể được Tử Hoa Tiên Tử mời, đây là vinh hạnh của Vũ Yến.
Vu Vũ Yến nghe Vân Tử Y nói xong, vội vàng trả lời.
Vân Tử Y không tiếp tục nói về chuyện này nữa, mà đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Vũ Yến, nghe nói cô biết Mạc Ảnh ở Hoàng Bình, có chuyện này không?
Trong lòng Vu Vũ Yến kinh ngạc. Cô lập tức hiểu được Vân Tử Y tìm cô đến vì chuyện gì. Cô không thể tưởng tượng được Tử Hoa Tiên Tử lại biết Mạc Ảnh người mà ngay cả dân đen cũng không bằng.
Nhưng Vân Tử Y nói, cô không dám không trả lời. Cô không thể làm gì khác hơn là nói:
- Đúng vậy, Trên đường tới chỗ ở của tôi tại trấn Từ Tây, tôi gặp Mạc Ảnh bị trọng thương. Tôi sinh lòng trắc ẩn, đưa hắn đến Vu phủ.
- Tôi nghe người ta nói cô và Mạc Ảnh bị người ta bắt gặp đang nằm ở trên một giường. Có chuyện này không?
Vân Tử Y cười nhạt, không nhanh không chậm hỏi.
Vu Vũ Yến cắn cắn môi. Cô biết nếu Tử Hoa Tiên Tử muốn điều tra chuyện này, quả thực rất đơn giản. Bất kể cô nói qua loa lấy lệ thế nào cũng sẽ bị điều tra ra.
Nghĩ đến đây cô dứt khoát quyết định chắc chắn nói:
- Đúng vậy, bởi vì tôi cảm giác anh ta là người tốt. Hơn nữa qua cách nói năng cũng không phải là dạng người như vậy, cho nên có một ít thiện cảm đối với anh ta. Tối hôm đó, tôi và anh ta cùng nhau uống rượu, không ngờ được sau khi rượu vào thì loạn tính. Tôi... Chúng tôi... Tôi đã trao lần đầu tiên của mình cho anh ta.... Nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm. Sau đó không ngờ anh ta ở trước mặt đông người như vậy nói xấu tôi. Nói tôi, nói tôi...
Nói tới đây Vu Vũ Yến liền khóc nức nở, dường như đã nói không nên lời. Trong lòng Vu Vũ Yến hiểu rõ. Câu nói kế tiếp, cho dù cô không nói, Vân Tử Y cũng có thể điều tra ra được.
Cô không biết quan hệ giữa Diệp Mặc và Vân Tử Y. Đầu tiên cứ đặt mình ở vị trí yếu thế. Sự trong sạch của mình đều cho người kia, như vậy sẽ rất dễ dàng khiến người khác thông cảm. Hơn nữa cô tin tưởng, Tử Hoa Tiên Tử không có khả năng truyền những lời này của cô ra ngoài. Text được lấy tại Truyện FULL
- Hóa ra là như vậy. Vậy thật sự là oan ức cho Vũ Yến cô rồi. Tiểu Linh, đưa tiểu thư Vũ Yến ra ngoài, thuận tiện đưa cho cô ấy một lọ Uẩn Khí Hoàn.
Vân Tử Y thản nhiên nói.
- Vâng, tiểu thư.
Cô gái mặc váy xanh dẫn Vu Vũ Yến ra ngoài. Trong lòng Vu Vũ Yến cũng vui mừng khôn xiết. Cô không ngờ được mình chỉ tùy tiện nói mấy câu đã được cho một chai Uẩn Khí Hoàn. Phải biết rằng Uẩn Khí Hoàn là loại thuốc quan trọng đối với võ giả Hoàng Cấp để tu luyện nội khí, sử dụng rất nhiều dược liệu quý hiếm mới chế luyện ra được.
Không lâu sau, cô gái mặc váy xanh tên Tiểu Linh đi vào, sau đó có chút khó chịu nói:
- Tiểu thư, Mạc Ảnh thật sự là một kẻ chẳng ra gì. Mục Tiểu Vận thật sự là não chết rồi. Không ngờ cô ta lại quyết một lòng với một tên khốn như vậy.
Vân Tử Y cười nhạt:
- Mạc Ảnh có phải dạng người đó hay không, tôi không biết. Nhưng tôi biết Mạc Ảnh tuyệt đối không đơn giản.
- Vì sao tiểu thư lại nói như vậy?
Tiểu Linh cảm thấy kỳ lạ hỏi.
Vân Tử Y cười lạnh một tiếng nói:
- Bởi vì vừa rồi Vu Vũ Yến đã nói dối. Cô ta nói bởi vì uống rượu vào loạn tính nên đã trao lần đầu tiên cho Mạc Ảnh. Nhưng cô ta rõ ràng chưa trải qua chuyện đó. Cô ta vẫn còn là con gái.
- A...
Tiểu Linh a một tiếng, sau đó kịp phản ứng, tiếp tục nói:
- Nhưng, nhưng một cô gái chưa chồng vì sao phải bôi nhọ mình như vậy?
Vân Tử Y lắc đầu nói:
- Cô ta tự bôi nhọ mình cũng đúng thôi. Rõ ràng Mạc Ảnh kia không làm gì cô ta, lại cố tình thừa nhận. Hơn nữa hắn còn thêm mắm thêm muối nói Vu Vũ Yến đã có thai. Cho nên nói, Mạc Ảnh tuyệt đối không tầm thường.
Đương nhiên hiện tại Diệp Mặc đã biết vì sao Mục Tiểu Vận có tư chất như thế, tốc độ tu luyện lại chậm như thế. Công pháp tu luyện mà hắn đưa cho Mục Tiểu Vận là một bộ thuộc tính Thủy. Mà Mục Tiểu Vận rõ ràng là linh căn mộc tinh khiết, có thể tu luyện pháp quyết thuộc tính Thủy nhanh mới là chuyện lạ.
Bà lão Băng Hồ hừ lạnh một tiếng, tuy nhiên cũng không nói gì thêm. Bà ta biết hiện tại Băng Hồ hoàn toàn dựa vào một mình bà ta. Mà bà ta đang mang bệnh trong người, nếu đối mặt với nguời của ba phái lớn trong Ẩn Môn tới gây sự, bà ta không có biện pháp cứng rắn nào.
Lúc này Mục Tiểu Vận cũng hiểu được tư chất của cô dường như rất hiếm thấy. Cô chỉ đứng ở bên cạnh Diệp Mặc nắm chặt lấy cánh tay Diệp Mặc nói:
- Tôi chỉ muốn ở chung một chỗ với tướng công tôi thôi.
Lăng Vô Thủy mỉm cười. Người đàn ông này làm sao bằng nửa Mục Tiểu Vận được. Nhưng khi ánh mắt lõi đời của ông ta liếc nhìn Diệp Mặc một cái, sát khí trong mắt chợt lóe lên. Sau đó lại dịu đi nói:
- Đó là đương nhiên. Tướng công cô cũng có thể gia nhập Côn Càn Phái chúng tôi.
Chỉ cần Mục Tiểu Vận gia nhập Côn Càn Phái, như vậy ông ta có thể giết chết Diệp Mặc bất cứ lúc nào. Chỉ cần tùy tiện tìm lấy một cái cớ nói trong quá trình hắn tu luyện xảy ra vấn đề là được rồi.
- Tiểu Vận, chỉ cần cô gia nhập Băng Hồ chúng tôi, đương nhiên chồng cô cũng có thể gia nhập Băng Hồ chúng tôi.
Lúc này cô gái che mặt vẫn không nói gì kia bỗng nhiên nói.
Mục Tiểu Vận không nói gì, ánh mắt cô chỉ nhìn Diệp Mặc. Lúc này tất cả mọi người ở đây đều hiểu được, hoá ra quyền chủ động lại thuộc về người thanh niên vô cùng kém cỏi này. Lập tức ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Diệp Mặc.
Mặc dù những cao thủ đang có mặt tại đây đều hận không thể đưa tay bóp chết Diệp Mặc, nhưng lúc này vẫn nhất định phải thể hiện bộ dạng có vẻ hòa nhã dễ gần, hi vọng Diệp Mặc có thể cho bọn họ một câu trả lời, gia nhập môn phái của mình.
Trong lòng Diệp Mặc lạnh lùng cười. Hắn đã sớm thấy được sát khí của Lăng Vô Thủy. Tuy rằng hắn không sợ, nhưng dẫn theo Mục Tiểu Vận gia nhập nơi tràn ngập sát khí này, hắn tuyệt đối không muốn. Hơn nữa Thái Ất Môn cũng cùng một loại. Tuy rằng Diệp Mặc còn không biết rõ về Từ Hàng Tĩnh Trai, nhưng ngẫm lại Giai Uấn cũng đã biết không kém nhau là mấy.
Diệp Mặc lại đúng mực ôm quyền nói:
- Cảm ơn các vị đã cùng nhìn trúng tôi, tuy nhiên tôi quyết định gia nhập Băng Hồ.
Nghe Diệp Mặc nói bằng lòng gia nhập Băng Hồ, mấy người Băng Hồ lập tức mừng rỡ. Ngay cả bà lão vẫn mặt mũi âm trầm, cũng lộ vẻ vui mừng.
Lăng Vô Thủy và mấy tên cao thủ Tiên Thiên nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc vẻ mặt lạnh như băng. Nhìn trúng anh sao? Anh cũng đừng dát vàng lên mặt mình. Nếu không phải bởi vì Mục Tiểu Vận, có người nào sẽ biết đến anh.
- Hừ. Không biết điều...
Lăng Vô Thủy hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Thấy Lăng Vô Thủy rời khỏi, người Thái Ất Môn và Từ Hàng Tĩnh Trai còn có đám người đang vây quanh xem cũng dần rời đi.
Nhìn mọi người bao vây xung quanh Băng Hồ dần dần tản ra, Vân Tử Y nhíu mày. Qua một hồi lâu một thiếu nữ mặc quần xanh mới chạy tới bên cạnh cô ta nói:
- Tiểu thư, đã điều tra ra được. Người đàn ông kia tên Mạc Ảnh. Cô gái tên Mục Tiểu Vận. Bọn họ đều đến từ thôn Hoàng Bình thị trấn Từ Tây thành Lan Hóa.
Vân Tử Y gật đầu nói:
- Tiểu Linh, lại phái người đi điều tra tỉ mỉ một chút về tình hình hai người kia ở Hoàng Bình.
...
Sau khi Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận gia nhập Băng Hồ, ngay cả Phượng Mỗ cũng tỏ ra vô cùng yêu mến Mục Tiểu Vận. Tuy rằng kiểm tra Diệp Mặc không có được bất kỳ tư chất gì, nhưng không hề có bất kỳ sự bất mãn nào. Bởi vì tất cả mọi người ở đây đều nhìn ra, toàn bộ tâm thần của Mục Tiểu Vận đều đặt trên người chồng cô.
Tất cả mọi người thầm than tên khốn Mạc Ảnh này quá may mắn mới có thể lấy được kiều nữ thiên chi đáng yêu như Mục Tiểu Vận.
Thông qua sự giới thiệu của người phụ nữ trung niên, Diệp Mặc biết được người phụ nữ trung niên kia tên là Miêu Lan. Cô gái che mặt tên Kỷ Y Lan. Người đàn ông hơn năm mươi tuổi gọi là quản sự Phủ. Người có tu vi cao nhất là bà lão tên là Phượng Mỗ. Nhưng người trong Băng Hồ đều gọi bà là bà ngoại. Mà người thiếu niên mặc áo vàng kia, chính là đệ tử mới được tuyển chọn vào không lâu, tên là Phí Trăn, là tư chất cấp hai. Tuy rằng không bằng Mục Tiểu Vận, nhưng so với Diệp Mặc không biết tốt đến mức nào.
Bởi vì Mục Tiểu Vận đã gia nhập Băng Hồ, cho nên Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận nhất định phải chuyển vào Băng Hồ ở. Điều này đối với Diệp Mặc mà nói thật ra không bất ngờ mấy. Nếu hắn tiếp tục ở tại khách sạn Lam Hải, có thể sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra. Dù sao tư chất của Mục Tiểu Vận thật sự quá cao.
Có lẽ bởi vì Mục Tiểu Vận gia nhập, ngày hôm sau Băng Hồ lại tuyển chọn thêm được hai đệ tử có tư chất cấp ba, gồm một nam một nữ. Người đàn ông tên Trương Nghiêm. Người phụ nữ kêu Tề Sóc Á.
...
Ngày thứ ba, cũng chính là ngày cuối cùng Ẩn Môn tuyển chọn đệ tử. Trong hội quán lớn nhất Thần Thương Hội, Vân Tử Y đang xem tin tức do Tiểu Linh phái người đi hỏi thăm.
Sau khi Mục Tiểu Vận và Mạc Ảnh gặp lại nhau ở trấn Từ Tây, được Vu gia mời. Nhưng Mạc Ảnh và tiểu thư Vu gia là Vu Vũ Yến lại dây dưa tới nhau, bị vị hôn phu của Vu Vũ Yến là Liêu Uy bắt được ngay tại chỗ. Liêu Uy tức giận, nhưng không có cách nào làm gì được Vu Vũ Yến.
Sau đó đệ tử nội môn núi Thượng Thanh - Quan Tranh Tiên tới trợ giúp cho Vu Vũ Yến. Nhưng Mạc Ảnh lại nói ra việc Vu Vũ Yến đã mang thai, hơn nữa đồng thời còn nói chuyện hắn và Vu Vũ Yến ở Hàng Thủy Thành đã ở cùng một chỗ là chuyện thực. Biết được chân tướng sự việc, lúc này Quan Tranh Tiên liền rời khỏi Vu gia. Mà Liêu Uy lại thích vợ của Mạc Ảnh là Mục Tiểu Vận.
Nhưng Mục Tiểu Vận vẫn quyết một lòng với người chồng phản bội của mình. Cuối cùng Liêu Uy phái người đi tới Hoàng Bình bắt Mục Tiểu Vận.
Kỳ lạ là người do Liêu Uy phái đến Hoàng Bình lại không có một ai có thể quay trở về. Cái này cũng chưa tính, nhà của Mục Tiểu Vận ở Hoàng Bình toàn bộ bị cháy hết. Người Hoàng Bình đều tưởng rằng cô ta đã chết. Không ngờ được cô ta lại xuất hiện ở Hàng Thủy Thành.
Vân Tử Y buông tin tức tình báo trong tay xuống, trầm tư suy nghĩ thật lâu sau bỗng nhiên mở miệng nói:
- Tiểu Linh, em đi mời Vu Vũ Yến đến đây.
Vân Tử Y đã nảy sinh sự nghi ngờ đối với Mạc Ảnh và Mục Tiểu Vận. Đối mặt với sự truy đuổi của Liêu gia, bọn họ chẳng những không bị thiệt hại, hơn nữa còn đi tới Hàng Thủy Thành. Còn nữa Mạc Ảnh kia có chỗ nào hơn người? Không ngờ khiến Mục Tiểu Vận ưu tú như thế quyết một lòng với hắn? Người đàn ông râu rậm ở hội đấu giá kia rốt cuộc có phải có quan hệ gì với Mạc Ảnh hay không? Nếu như có quan hệ sao hắn có thể không có tư chất?
Từ trước tới nay, Vu Vũ Yến đều không ngờ được, Tử Hoa Tiên Tử của Thần Thương Hội sẽ mời cô đến Thần Thương Hội. Điều này thật giống như một cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, đập trúng đầu cô. Tuy rằng hiện tại Quan sư huynh không ở Hàng Thủy, nhưng Vu Vũ Yến biết chỉ cần trở lại núi Thượng Thanh, cô có thể gặp lại Quan sư huynh, sau đó trực tiếp giải thích với anh ấy. Nhưng không ngờ được, cô còn chưa gặp Quan sư huynh, liền có lớn cái bánh nhân thịt lớn hơn rơi xuống đầu cô.
- Vu Vũ Yến núi Thượng Thanh xin chào Tử Hoa Tiên Tử...
Vu Vũ Yến cố gắng kìm chế sự kích động trong lòng, chào hỏi trước.
Vân Tử Y quan sát Vu Vũ Yến một chút, bỗng nhiên mỉm cười nói:
- Tiểu thư Vu, thật sự rất xin lỗi. Đã mạo muội mời cô đến chỗ này. Mời ngồi.
- Sao Tiên tử lại nói vậy. Có thể được Tử Hoa Tiên Tử mời, đây là vinh hạnh của Vũ Yến.
Vu Vũ Yến nghe Vân Tử Y nói xong, vội vàng trả lời.
Vân Tử Y không tiếp tục nói về chuyện này nữa, mà đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Vũ Yến, nghe nói cô biết Mạc Ảnh ở Hoàng Bình, có chuyện này không?
Trong lòng Vu Vũ Yến kinh ngạc. Cô lập tức hiểu được Vân Tử Y tìm cô đến vì chuyện gì. Cô không thể tưởng tượng được Tử Hoa Tiên Tử lại biết Mạc Ảnh người mà ngay cả dân đen cũng không bằng.
Nhưng Vân Tử Y nói, cô không dám không trả lời. Cô không thể làm gì khác hơn là nói:
- Đúng vậy, Trên đường tới chỗ ở của tôi tại trấn Từ Tây, tôi gặp Mạc Ảnh bị trọng thương. Tôi sinh lòng trắc ẩn, đưa hắn đến Vu phủ.
- Tôi nghe người ta nói cô và Mạc Ảnh bị người ta bắt gặp đang nằm ở trên một giường. Có chuyện này không?
Vân Tử Y cười nhạt, không nhanh không chậm hỏi.
Vu Vũ Yến cắn cắn môi. Cô biết nếu Tử Hoa Tiên Tử muốn điều tra chuyện này, quả thực rất đơn giản. Bất kể cô nói qua loa lấy lệ thế nào cũng sẽ bị điều tra ra.
Nghĩ đến đây cô dứt khoát quyết định chắc chắn nói:
- Đúng vậy, bởi vì tôi cảm giác anh ta là người tốt. Hơn nữa qua cách nói năng cũng không phải là dạng người như vậy, cho nên có một ít thiện cảm đối với anh ta. Tối hôm đó, tôi và anh ta cùng nhau uống rượu, không ngờ được sau khi rượu vào thì loạn tính. Tôi... Chúng tôi... Tôi đã trao lần đầu tiên của mình cho anh ta.... Nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm. Sau đó không ngờ anh ta ở trước mặt đông người như vậy nói xấu tôi. Nói tôi, nói tôi...
Nói tới đây Vu Vũ Yến liền khóc nức nở, dường như đã nói không nên lời. Trong lòng Vu Vũ Yến hiểu rõ. Câu nói kế tiếp, cho dù cô không nói, Vân Tử Y cũng có thể điều tra ra được.
Cô không biết quan hệ giữa Diệp Mặc và Vân Tử Y. Đầu tiên cứ đặt mình ở vị trí yếu thế. Sự trong sạch của mình đều cho người kia, như vậy sẽ rất dễ dàng khiến người khác thông cảm. Hơn nữa cô tin tưởng, Tử Hoa Tiên Tử không có khả năng truyền những lời này của cô ra ngoài. Text được lấy tại Truyện FULL
- Hóa ra là như vậy. Vậy thật sự là oan ức cho Vũ Yến cô rồi. Tiểu Linh, đưa tiểu thư Vũ Yến ra ngoài, thuận tiện đưa cho cô ấy một lọ Uẩn Khí Hoàn.
Vân Tử Y thản nhiên nói.
- Vâng, tiểu thư.
Cô gái mặc váy xanh dẫn Vu Vũ Yến ra ngoài. Trong lòng Vu Vũ Yến cũng vui mừng khôn xiết. Cô không ngờ được mình chỉ tùy tiện nói mấy câu đã được cho một chai Uẩn Khí Hoàn. Phải biết rằng Uẩn Khí Hoàn là loại thuốc quan trọng đối với võ giả Hoàng Cấp để tu luyện nội khí, sử dụng rất nhiều dược liệu quý hiếm mới chế luyện ra được.
Không lâu sau, cô gái mặc váy xanh tên Tiểu Linh đi vào, sau đó có chút khó chịu nói:
- Tiểu thư, Mạc Ảnh thật sự là một kẻ chẳng ra gì. Mục Tiểu Vận thật sự là não chết rồi. Không ngờ cô ta lại quyết một lòng với một tên khốn như vậy.
Vân Tử Y cười nhạt:
- Mạc Ảnh có phải dạng người đó hay không, tôi không biết. Nhưng tôi biết Mạc Ảnh tuyệt đối không đơn giản.
- Vì sao tiểu thư lại nói như vậy?
Tiểu Linh cảm thấy kỳ lạ hỏi.
Vân Tử Y cười lạnh một tiếng nói:
- Bởi vì vừa rồi Vu Vũ Yến đã nói dối. Cô ta nói bởi vì uống rượu vào loạn tính nên đã trao lần đầu tiên cho Mạc Ảnh. Nhưng cô ta rõ ràng chưa trải qua chuyện đó. Cô ta vẫn còn là con gái.
- A...
Tiểu Linh a một tiếng, sau đó kịp phản ứng, tiếp tục nói:
- Nhưng, nhưng một cô gái chưa chồng vì sao phải bôi nhọ mình như vậy?
Vân Tử Y lắc đầu nói:
- Cô ta tự bôi nhọ mình cũng đúng thôi. Rõ ràng Mạc Ảnh kia không làm gì cô ta, lại cố tình thừa nhận. Hơn nữa hắn còn thêm mắm thêm muối nói Vu Vũ Yến đã có thai. Cho nên nói, Mạc Ảnh tuyệt đối không tầm thường.