Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 710: Tìm hiểu
Diệp Mặc không có hứng thú với những chuyện thế này, truyền âm nhập mật mà Tử Hoa Tiên dùng tuy rằng rất giỏi, cũng chỉ là bí thuật của nội khí hóa âm trong Cổ Võ, không hề giống với truyền âm nhập mật mà hắn đã tu luyện đến trúc cơ, không thể so sánh
Hắn bây giờ không thể vì chuyện như này mà quen biết một số người có thể làm cho hắn bại lộ thân phận, huống chi Tử Hoa Tiên Tử này vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường rồi.
Nghĩ đến đây Diệp Mặc mỉm cười có lỗi nói:
- Tiểu thư, rất xin lỗi, tôi và vợ tôi bây giờ còn có việc khác, thật xin lỗi. Gửi lời hỏi thăm của chúng tôi tới Tử Hoa Tiên Tử, cảm ơn lời mời của cô ấy.
Nói xong, Diệp Mặc nhìn Lưu Lỗi đứng bên cạnh đang ngây ra, nói:
- Anh Lưu, chuyện vừa rồi cảm ơn anh, không biết bây giờ anh có thời gian hay không, chúng ta cùng đi uống một chén chứ?
Diệp Mặc ở đây không quen biết ai cả, rất nhiều thông tin đều không biết. Lưu Lỗi này là người cũng không tệ, vừa rồi còn giúp mình một lần. Tuy rằng cho dù là Lưu Lỗi không giúp đỡ, Diệp Mặc cũng không sợ tên Mã Sĩ Long kia, nhưng một khi đã như vậy thì sẽ truyền đi rất nhanh, cho nên vẫn là nhờ ơn của Lưu Lỗi.
Mời Lưu Lỗi ăn cơm, một là có thể cảm tạ, còn mục đích chủ yếu, đương nhiên là hỏi thăm một chút tình hình của Hàng Thủy thành.
Nghe xong lời Diệp Mặc trả lời, cô gái quần lục kia có chút sửng sốt, đầy là cái gì với cái gì vậy? Tử Hoa Tiên Tử gọi hắn đến, hắn còn từ chối. Lí do hắn từ chối là rất bận, nhưng hắn vừa lấy lí do rất bận ra để từ chối, mà ngay lập tức lại mời người khác đi uống rượu.
Không những là cô gái này sửng sốt, mà những người xung quanh cũng sửng sốt, thậm chí đến cả Lưu Lỗi cũng không kịp phản ứng.
Chỉ đến lúc cô gái kia nghe được lời của tiểu thư, sau khi lên xe ngựa rồi, mọi người xung quanh mới có phản ứng, đều thầm mắng Diệp Mặc ngu ngốc. Nếu như quen biết Tử Hoa Tiên Tử, Mã Sĩ Long làm sao dám làm gì hắn?
Lưu Lỗi lúc này cũng mới phản ứng lại, lập tức nói:
- Đương nhiên là tôi rảnh, nhưng tôi đã ở Hàng Thủy thành này được nửa tháng rồi, xem ra hai người mới đến đây, cho nên hôm nay tôi sẽ chủ trì, đi thôi, chúng ta đến Tụ Vị lầu.
Tụ Vị lầu? Diệp mặc chợt nhớ tới quán rượu ở đại học Ninh Hải, dường như cũng là Tụ Vị lầu.
...
Vân Tử Y từ trước đến giờ chưa bao giờ ngờ được, với địa vị và thân phận của cô, mời hai người bình thường lại bị từ chối, điều này làm cô thấy không thoải mái. Nhưng với địa vị và thân phận như cô thì loại suy nghĩ này chỉ là thoáng qua, liền biến mất không còn thấy nữa.
- Tiểu thư, cái gã xấu xí đó thật là không biết điều, lại dám từ chối lời mời của Tử Hoa Tiên Tử.
Cô gái quần lục mặc dù đã lên xe ngựa, mà vẫn cảm thấy không phục.
Vân Tử Y khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu nói:
- Cũng không có gì cả, chỉ có điều cô gái kia làm chị ngạc nhiên. Ở trần tục này lại có cô gái thoát tục như vậy, nếu so sánh với cô ấy, chị cảm thấy cô ấy mới là tiên tử, chị không phải.
- Tiểu thư, cô gái kia cũng chỉ là một cô gái bình thường. Chỉ là bộ dạng có chút thanh tú mà thôi. Tuy rằng dung mạo không tồi, nhưng vẫn là một đóa hoa nhài cắm trên một bãi phân trâu, làm sao có thể so sánh với tiểu thư được?
Cô gái này vẫn có chút không phục nói.
Vân Tử Y hạ giọng nói:
- Cô ấy đứng ở đó, cứ như là bay theo gió vậy, chị cũng không biết tại sao lại có cảm giác này. Hơn nữa trên người cô ấy, có một loại khí chất linh vận, người đàn ông kia cũng có khí chất này. Chỉ là bị bề ngoài của hắn che lấp mà thôi. Thôi, không nói những chuyện này nữa.
...
Giá cả ở Tụ Vị lầu mặc dù rất đắt, nhưng mấy ngày nay Hàng Thủy thành chật kín người. May mà Lưu Lỗi dường như có quen một số người trong này, cho nên vẫn đặt được một phòng nhỏ.
Lưu Lỗi làm người rất phóng khoáng, hơn nữa thích quản chuyện bất bình, nhưng khi mấy người đến phòng ăn, sau khi giới thiệu về nhau, Lưu Lỗi biết rằng Diệp Mặc cũng là tới tham gia cuộc thi lựa chọn đệ tử ẩn môn, cũng có chút nuối tiếc nói:
- Anh Diệp, hôm nay đúng là bỏ qua một cơ hội tốt rồi.
Diệp Mặc vừa nghe đã biết Lưu Lỗi nhắc đến chuyện hắn làm mất cơ hội quen biết Tử Hoa Tiên Tử, tuy nhiên không đợi hắn hỏi, Lưu Lỗi đã nói:
- Tử Hoa Tiên Tử là con gái của Vân Đông Hiệp, hội trưởng của Thần Thương Hội, là thương gia lớn nhất Thần Châu. Thần Thương Hội là hội kinh doanh lớn nhất Thần Châu, bên trong cao thủ nhiều như mây. Hơn nữa theo như mọi người nói Vân Đông Hiệp cũng chính là một cao thủ đỉnh cao Tiên Thiên, cho dù là trong ẩn môn, Thần Thương Hội cũng có địa vị rất lớn. Nếu anh quen được Tử Hoa Tiên Tử, chỉ cần cô ta tùy hứng nói một câu ở trong một ẩn môn nào đó, có lẽ anh đã được gia nhập ẩn môn này luôn rồi.
Nói xong Lưu Lỗi còn lắc lắc đầu, cảm thấy đáng tiếc thay cho Diệp Mặc, lại bỏ qua một cơ hội như vậy.
Hóa ra là như vậy, Diệp Mặc lập tức liền bỏ qua chuyện này, hắn cho rằng dựa vào bản lĩnh của hắn, muốn gia nhập vào một ẩn môn cũng không phải là dễ như trở bàn tay, cho nên cũng không để ý lắm đến chuyện này.
- Tôi còn nghe nói Tử Hoa Tiên Tử xuất thân từ phái Đô Thiên, là một trong ba nội ẩn môn, tuy rằng phái Đô Thiên không được như trước đây, nhưng...
Dường như nhìn ra Diệp Mặc không mấy chú ý, Lưu Lỗi lại nói một câu.
Diệp Mặc không đợi Lưu Lỗi nói xong, liền ngắt lời nói:
- Anh Lưu, không phải ba phái lớn nhất trong nội ẩn môn là Thái Ất, Côn Càn và Từ Hàng hay sao? Sao lại có cả phái Đô Thiên?
Nghe xong lời của Diệp Mặc, Lưu Lỗi kinh ngạc nhìn Diệp Mặc một lúc lâu, lúc này mới nói:
- Anh Mạc, anh không phải là đến chuyện này cũng không biết sao? Thái Ất, Côn Càn và Từ Hàng Tĩnh Trai bây giờ là ba đại ẩn môn. Nhưng một trăm năm trước, ba đại ẩn môn là Từ Hàng Tĩnh Trai, Băng Hồ, và phái Đô Thiên. Ẩn môn mỗi một trăm năm lại chọn lại một lần, phương thức tuyển chọn là thông qua đấu võ. Lần tuyển chọn trước đây, phái Băng Hồ, Đô Thiên đều thất bại chỉ có Từ Hàng Tĩnh Trai là vẫn tiếp tục có mặt trong danh sách ba đại ẩn môn.
Nói xong Lưu Lỗi chần chừ một lúc rồi nói tiếp:
- Tuy rằng phái Băng Hồ, Đô Thiên tại lần đấu võ lần trước bị phái Thái Ất, Côn Càn cướp mất ngôi vị trong ba đại ẩn môn, nhưng thực lực của phái Đô Thiên vẫn là không có gì hoài nghi, vẫn là một môn phái hạng nhất. Chỉ có điều nghe nói phái Băng Hồ đã suy thoái, dường như suy thoái rất nhanh, cụ thể là như thế nào, bây giờ tôi cũng không biết.
Diệp Mặc vốn cũng định nhắc tới phái Thái Ất, ai ngờ Lưu Lỗi lại chủ động nói ra, hắn lập tức liền hỏi:
- Anh Lưu, Thái Ất Môn này ở chỗ nào vậy?
Lưu Lỗi lắc đầu nói:
- Ẩn môn, tôi cũng chưa từng được đến, về phần ở chỗ nào, chỉ cần anh có thể trở thành đệ tử của ẩn môn là có thể biết rồi. Bất luận là vào ẩn môn nào, cuối cùng cũng đều đưa anh đến địa bàn của ẩn môn đó. Nghe nói địa bàn của ẩn môn là do chính họ phân chia, không có người dẫn đi, bất cứ kẻ nào đều không thể vào được đó.
Cuối cùng lại dường như muốn nhắc nhở Diệp Mặc, Lưu Lỗi lại nói:
- Mã Sĩ Long kia là người thâm độc, hơn nữa có thù phải báo, nếu anh Mạc không được ẩn môn tuyển chọn, sau khi ra khỏi Hàng Thủy thành, anh nhất định phải cẩn thận.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, ra khỏi Hàng Thủy thành, nếu tên Phân Ngựa kia mà tìm tới hắn, thì chắc chắn là tìm cái chết rồi.
Mặc dù biết Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận đều đến từ sơn thôn nhỏ Hoàng Bình, nhưng Lưu Lỗi không hề xem thường Diệp Mặc.
Y cảm thấy Diệp Mặc thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng lại có một loại khí chất không thể nói lên được bằng lời. Hơn nữa nếu Diệp Mặc đúng là một người bình thường, cũng sẽ không thể có một người vợ như Mục Tiểu Vận.
Nếu Diệp Mặc biết Lưu Lỗi nghĩ như vậy, thì không còn gì để nói rồi. Lúc hắn được Mục Tiểu Vận thích, Mục Tiểu Vận cơ bản là không biết bản lĩnh của hắn, gần như là bởi vì sự trân trọng đối với chồng mà thôi. Hơn nữa Mục Tiểu Vận trước đây mặc dù xinh đẹp, nhưng lại không được thoát tục như bây giờ. Sở dĩ được như vậy, một là có liên quan tới Trú Nhan Đan, hai đương nhiên là bởi vì cô tu luyện pháp quyết tu chân. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Theo lời của Lưu Lỗi, Diệp Mặc còn biết được khi ẩn môn thu nạp đệ tử, chủ yếu là nhìn tư chất, những thứ khác đều không quan trọng bằng. Tư chất chia làm năm cấp, tốt nhất là cấp 1, kém nhất là cấp 5. Mà ẩn môn cũng chia ra làm bốn loại, loại đặc biệt, loại một, loại hai, loại ba. Như ba đại ẩn môn thuộc loại môn phái đặc biệt, những môn phái còn lại thì dựa vào thực lực để sắp xếp.
Trong tình huống bình thường, nếu tư chất thuộc cấp 5 hoặc cấp 5 trở xuống, vậy thì không ai cần, thuộc loại rác rưởi. Chỉ có tư chất thuộc cấp 1 hoặc 2 mới được các đại môn phái tranh cướp, còn tư chất cấp 3, nếu may mắn, cũng có thể gia nhập một môn phái loại 2, nếu không may, cũng có thể gia nhập vào môn phái loại 3.
Nói chuyện với Lưu Lỗi một hồi, Diệp Mặc hiểu được rất nhiều, cuối cùng trời cũng đã tối, Diệp Mặc muốn ra ngoài tìm một chỗ ở, lúc này mới đứng lên cáo từ Lưu Lỗi.
- Anh Mạc, tôi ở chỗ khách sạn Hàng Thủy, anh có thể cùng tôi đi xem xét, muốn tìm chỗ ở ở Hàng Thủy thành bây giờ rất khó. Khác sạn Hàng Thủy là khác sạn lớn nhất Hàng Thủy thành, môi trường ở đó còn có thể...
Lưu Lỗi nói đến đây đột nhiên dừng lại, y nghĩ Diệp Mặc và vợ hắn đều là người bình thường, khách sạn Hàng Thủy đúng là còn chỗ ở, nhưng cũng không phải chỗ bọn họ có thể ở được.
Diệp Mạc nghĩ đến chuyện ẩn môn nhiều môn phái như vậy, khách sạn Hàng Thủy làm sao còn chỗ ở? Hắn nhớ tới lần trước đến Quế Trình tham gia đại hội đấu võ ẩn môn, khách sạn tốt nhất cơ bản là đều bị người của ẩn môn ở hết rồi, làm sao tới lượt bọn họ? Nhưng Diệp Mặc lập tức nghĩ đến những người trong ẩn môn ở Hàng Thủy thành này đã có chỗ ở, hẳn là không cần ở khách sạn. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc đang định hỏi khách sạn Hàng Thủy ở chỗ nào thì Lưu Lỗi một lần nữa lại chuyển đề tài.
- Đúng rồi, ngoại trừ khách sạn Hàng Thủy, ở gần quảng trường Hàng Thủy vẫn còn có nhiều chỗ ở. Hơn nữa, quảng trường Hàng Thủy cũng cách hội trường đấu giá cũng khá xa, chỗ ở cũng không thiếu nhiều như bên này.
Lưu Lỗi vội vàng nói.
Y và Diệp Mặc tuy rằng đã nói chuyện với nhau, nhưng cũng đã mời đối phương ăn cơm, nếu lại mạo muội nói đến chuyện đưa tiền cho hắn tìm chỗ ở, không chừng đối phương cũng có chút phản cảm. Hơn nữa y nhìn ra, Mạc Ảnh không phải là người thích lợi dụng người khác, cho nên y đều không nói đến chuyện đưa tiền cho Diệp Mặc tìm chỗ ở.
- Hội đấu giá?
Diệp Mặc thấy có chút kì lạ, lập tức hỏi một câu. Diệp Mặc đã đi đến hội đấu giá hai lần, đều đã có được thứ mình muốn, nếu ở bên trong nội ẩn môn có hội đấu giá, chẳng phải là lại càng có nhiều thứ tốt hơn hay sao?
Hắn bây giờ không thể vì chuyện như này mà quen biết một số người có thể làm cho hắn bại lộ thân phận, huống chi Tử Hoa Tiên Tử này vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường rồi.
Nghĩ đến đây Diệp Mặc mỉm cười có lỗi nói:
- Tiểu thư, rất xin lỗi, tôi và vợ tôi bây giờ còn có việc khác, thật xin lỗi. Gửi lời hỏi thăm của chúng tôi tới Tử Hoa Tiên Tử, cảm ơn lời mời của cô ấy.
Nói xong, Diệp Mặc nhìn Lưu Lỗi đứng bên cạnh đang ngây ra, nói:
- Anh Lưu, chuyện vừa rồi cảm ơn anh, không biết bây giờ anh có thời gian hay không, chúng ta cùng đi uống một chén chứ?
Diệp Mặc ở đây không quen biết ai cả, rất nhiều thông tin đều không biết. Lưu Lỗi này là người cũng không tệ, vừa rồi còn giúp mình một lần. Tuy rằng cho dù là Lưu Lỗi không giúp đỡ, Diệp Mặc cũng không sợ tên Mã Sĩ Long kia, nhưng một khi đã như vậy thì sẽ truyền đi rất nhanh, cho nên vẫn là nhờ ơn của Lưu Lỗi.
Mời Lưu Lỗi ăn cơm, một là có thể cảm tạ, còn mục đích chủ yếu, đương nhiên là hỏi thăm một chút tình hình của Hàng Thủy thành.
Nghe xong lời Diệp Mặc trả lời, cô gái quần lục kia có chút sửng sốt, đầy là cái gì với cái gì vậy? Tử Hoa Tiên Tử gọi hắn đến, hắn còn từ chối. Lí do hắn từ chối là rất bận, nhưng hắn vừa lấy lí do rất bận ra để từ chối, mà ngay lập tức lại mời người khác đi uống rượu.
Không những là cô gái này sửng sốt, mà những người xung quanh cũng sửng sốt, thậm chí đến cả Lưu Lỗi cũng không kịp phản ứng.
Chỉ đến lúc cô gái kia nghe được lời của tiểu thư, sau khi lên xe ngựa rồi, mọi người xung quanh mới có phản ứng, đều thầm mắng Diệp Mặc ngu ngốc. Nếu như quen biết Tử Hoa Tiên Tử, Mã Sĩ Long làm sao dám làm gì hắn?
Lưu Lỗi lúc này cũng mới phản ứng lại, lập tức nói:
- Đương nhiên là tôi rảnh, nhưng tôi đã ở Hàng Thủy thành này được nửa tháng rồi, xem ra hai người mới đến đây, cho nên hôm nay tôi sẽ chủ trì, đi thôi, chúng ta đến Tụ Vị lầu.
Tụ Vị lầu? Diệp mặc chợt nhớ tới quán rượu ở đại học Ninh Hải, dường như cũng là Tụ Vị lầu.
...
Vân Tử Y từ trước đến giờ chưa bao giờ ngờ được, với địa vị và thân phận của cô, mời hai người bình thường lại bị từ chối, điều này làm cô thấy không thoải mái. Nhưng với địa vị và thân phận như cô thì loại suy nghĩ này chỉ là thoáng qua, liền biến mất không còn thấy nữa.
- Tiểu thư, cái gã xấu xí đó thật là không biết điều, lại dám từ chối lời mời của Tử Hoa Tiên Tử.
Cô gái quần lục mặc dù đã lên xe ngựa, mà vẫn cảm thấy không phục.
Vân Tử Y khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu nói:
- Cũng không có gì cả, chỉ có điều cô gái kia làm chị ngạc nhiên. Ở trần tục này lại có cô gái thoát tục như vậy, nếu so sánh với cô ấy, chị cảm thấy cô ấy mới là tiên tử, chị không phải.
- Tiểu thư, cô gái kia cũng chỉ là một cô gái bình thường. Chỉ là bộ dạng có chút thanh tú mà thôi. Tuy rằng dung mạo không tồi, nhưng vẫn là một đóa hoa nhài cắm trên một bãi phân trâu, làm sao có thể so sánh với tiểu thư được?
Cô gái này vẫn có chút không phục nói.
Vân Tử Y hạ giọng nói:
- Cô ấy đứng ở đó, cứ như là bay theo gió vậy, chị cũng không biết tại sao lại có cảm giác này. Hơn nữa trên người cô ấy, có một loại khí chất linh vận, người đàn ông kia cũng có khí chất này. Chỉ là bị bề ngoài của hắn che lấp mà thôi. Thôi, không nói những chuyện này nữa.
...
Giá cả ở Tụ Vị lầu mặc dù rất đắt, nhưng mấy ngày nay Hàng Thủy thành chật kín người. May mà Lưu Lỗi dường như có quen một số người trong này, cho nên vẫn đặt được một phòng nhỏ.
Lưu Lỗi làm người rất phóng khoáng, hơn nữa thích quản chuyện bất bình, nhưng khi mấy người đến phòng ăn, sau khi giới thiệu về nhau, Lưu Lỗi biết rằng Diệp Mặc cũng là tới tham gia cuộc thi lựa chọn đệ tử ẩn môn, cũng có chút nuối tiếc nói:
- Anh Diệp, hôm nay đúng là bỏ qua một cơ hội tốt rồi.
Diệp Mặc vừa nghe đã biết Lưu Lỗi nhắc đến chuyện hắn làm mất cơ hội quen biết Tử Hoa Tiên Tử, tuy nhiên không đợi hắn hỏi, Lưu Lỗi đã nói:
- Tử Hoa Tiên Tử là con gái của Vân Đông Hiệp, hội trưởng của Thần Thương Hội, là thương gia lớn nhất Thần Châu. Thần Thương Hội là hội kinh doanh lớn nhất Thần Châu, bên trong cao thủ nhiều như mây. Hơn nữa theo như mọi người nói Vân Đông Hiệp cũng chính là một cao thủ đỉnh cao Tiên Thiên, cho dù là trong ẩn môn, Thần Thương Hội cũng có địa vị rất lớn. Nếu anh quen được Tử Hoa Tiên Tử, chỉ cần cô ta tùy hứng nói một câu ở trong một ẩn môn nào đó, có lẽ anh đã được gia nhập ẩn môn này luôn rồi.
Nói xong Lưu Lỗi còn lắc lắc đầu, cảm thấy đáng tiếc thay cho Diệp Mặc, lại bỏ qua một cơ hội như vậy.
Hóa ra là như vậy, Diệp Mặc lập tức liền bỏ qua chuyện này, hắn cho rằng dựa vào bản lĩnh của hắn, muốn gia nhập vào một ẩn môn cũng không phải là dễ như trở bàn tay, cho nên cũng không để ý lắm đến chuyện này.
- Tôi còn nghe nói Tử Hoa Tiên Tử xuất thân từ phái Đô Thiên, là một trong ba nội ẩn môn, tuy rằng phái Đô Thiên không được như trước đây, nhưng...
Dường như nhìn ra Diệp Mặc không mấy chú ý, Lưu Lỗi lại nói một câu.
Diệp Mặc không đợi Lưu Lỗi nói xong, liền ngắt lời nói:
- Anh Lưu, không phải ba phái lớn nhất trong nội ẩn môn là Thái Ất, Côn Càn và Từ Hàng hay sao? Sao lại có cả phái Đô Thiên?
Nghe xong lời của Diệp Mặc, Lưu Lỗi kinh ngạc nhìn Diệp Mặc một lúc lâu, lúc này mới nói:
- Anh Mạc, anh không phải là đến chuyện này cũng không biết sao? Thái Ất, Côn Càn và Từ Hàng Tĩnh Trai bây giờ là ba đại ẩn môn. Nhưng một trăm năm trước, ba đại ẩn môn là Từ Hàng Tĩnh Trai, Băng Hồ, và phái Đô Thiên. Ẩn môn mỗi một trăm năm lại chọn lại một lần, phương thức tuyển chọn là thông qua đấu võ. Lần tuyển chọn trước đây, phái Băng Hồ, Đô Thiên đều thất bại chỉ có Từ Hàng Tĩnh Trai là vẫn tiếp tục có mặt trong danh sách ba đại ẩn môn.
Nói xong Lưu Lỗi chần chừ một lúc rồi nói tiếp:
- Tuy rằng phái Băng Hồ, Đô Thiên tại lần đấu võ lần trước bị phái Thái Ất, Côn Càn cướp mất ngôi vị trong ba đại ẩn môn, nhưng thực lực của phái Đô Thiên vẫn là không có gì hoài nghi, vẫn là một môn phái hạng nhất. Chỉ có điều nghe nói phái Băng Hồ đã suy thoái, dường như suy thoái rất nhanh, cụ thể là như thế nào, bây giờ tôi cũng không biết.
Diệp Mặc vốn cũng định nhắc tới phái Thái Ất, ai ngờ Lưu Lỗi lại chủ động nói ra, hắn lập tức liền hỏi:
- Anh Lưu, Thái Ất Môn này ở chỗ nào vậy?
Lưu Lỗi lắc đầu nói:
- Ẩn môn, tôi cũng chưa từng được đến, về phần ở chỗ nào, chỉ cần anh có thể trở thành đệ tử của ẩn môn là có thể biết rồi. Bất luận là vào ẩn môn nào, cuối cùng cũng đều đưa anh đến địa bàn của ẩn môn đó. Nghe nói địa bàn của ẩn môn là do chính họ phân chia, không có người dẫn đi, bất cứ kẻ nào đều không thể vào được đó.
Cuối cùng lại dường như muốn nhắc nhở Diệp Mặc, Lưu Lỗi lại nói:
- Mã Sĩ Long kia là người thâm độc, hơn nữa có thù phải báo, nếu anh Mạc không được ẩn môn tuyển chọn, sau khi ra khỏi Hàng Thủy thành, anh nhất định phải cẩn thận.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, ra khỏi Hàng Thủy thành, nếu tên Phân Ngựa kia mà tìm tới hắn, thì chắc chắn là tìm cái chết rồi.
Mặc dù biết Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận đều đến từ sơn thôn nhỏ Hoàng Bình, nhưng Lưu Lỗi không hề xem thường Diệp Mặc.
Y cảm thấy Diệp Mặc thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng lại có một loại khí chất không thể nói lên được bằng lời. Hơn nữa nếu Diệp Mặc đúng là một người bình thường, cũng sẽ không thể có một người vợ như Mục Tiểu Vận.
Nếu Diệp Mặc biết Lưu Lỗi nghĩ như vậy, thì không còn gì để nói rồi. Lúc hắn được Mục Tiểu Vận thích, Mục Tiểu Vận cơ bản là không biết bản lĩnh của hắn, gần như là bởi vì sự trân trọng đối với chồng mà thôi. Hơn nữa Mục Tiểu Vận trước đây mặc dù xinh đẹp, nhưng lại không được thoát tục như bây giờ. Sở dĩ được như vậy, một là có liên quan tới Trú Nhan Đan, hai đương nhiên là bởi vì cô tu luyện pháp quyết tu chân. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Theo lời của Lưu Lỗi, Diệp Mặc còn biết được khi ẩn môn thu nạp đệ tử, chủ yếu là nhìn tư chất, những thứ khác đều không quan trọng bằng. Tư chất chia làm năm cấp, tốt nhất là cấp 1, kém nhất là cấp 5. Mà ẩn môn cũng chia ra làm bốn loại, loại đặc biệt, loại một, loại hai, loại ba. Như ba đại ẩn môn thuộc loại môn phái đặc biệt, những môn phái còn lại thì dựa vào thực lực để sắp xếp.
Trong tình huống bình thường, nếu tư chất thuộc cấp 5 hoặc cấp 5 trở xuống, vậy thì không ai cần, thuộc loại rác rưởi. Chỉ có tư chất thuộc cấp 1 hoặc 2 mới được các đại môn phái tranh cướp, còn tư chất cấp 3, nếu may mắn, cũng có thể gia nhập một môn phái loại 2, nếu không may, cũng có thể gia nhập vào môn phái loại 3.
Nói chuyện với Lưu Lỗi một hồi, Diệp Mặc hiểu được rất nhiều, cuối cùng trời cũng đã tối, Diệp Mặc muốn ra ngoài tìm một chỗ ở, lúc này mới đứng lên cáo từ Lưu Lỗi.
- Anh Mạc, tôi ở chỗ khách sạn Hàng Thủy, anh có thể cùng tôi đi xem xét, muốn tìm chỗ ở ở Hàng Thủy thành bây giờ rất khó. Khác sạn Hàng Thủy là khác sạn lớn nhất Hàng Thủy thành, môi trường ở đó còn có thể...
Lưu Lỗi nói đến đây đột nhiên dừng lại, y nghĩ Diệp Mặc và vợ hắn đều là người bình thường, khách sạn Hàng Thủy đúng là còn chỗ ở, nhưng cũng không phải chỗ bọn họ có thể ở được.
Diệp Mạc nghĩ đến chuyện ẩn môn nhiều môn phái như vậy, khách sạn Hàng Thủy làm sao còn chỗ ở? Hắn nhớ tới lần trước đến Quế Trình tham gia đại hội đấu võ ẩn môn, khách sạn tốt nhất cơ bản là đều bị người của ẩn môn ở hết rồi, làm sao tới lượt bọn họ? Nhưng Diệp Mặc lập tức nghĩ đến những người trong ẩn môn ở Hàng Thủy thành này đã có chỗ ở, hẳn là không cần ở khách sạn. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc đang định hỏi khách sạn Hàng Thủy ở chỗ nào thì Lưu Lỗi một lần nữa lại chuyển đề tài.
- Đúng rồi, ngoại trừ khách sạn Hàng Thủy, ở gần quảng trường Hàng Thủy vẫn còn có nhiều chỗ ở. Hơn nữa, quảng trường Hàng Thủy cũng cách hội trường đấu giá cũng khá xa, chỗ ở cũng không thiếu nhiều như bên này.
Lưu Lỗi vội vàng nói.
Y và Diệp Mặc tuy rằng đã nói chuyện với nhau, nhưng cũng đã mời đối phương ăn cơm, nếu lại mạo muội nói đến chuyện đưa tiền cho hắn tìm chỗ ở, không chừng đối phương cũng có chút phản cảm. Hơn nữa y nhìn ra, Mạc Ảnh không phải là người thích lợi dụng người khác, cho nên y đều không nói đến chuyện đưa tiền cho Diệp Mặc tìm chỗ ở.
- Hội đấu giá?
Diệp Mặc thấy có chút kì lạ, lập tức hỏi một câu. Diệp Mặc đã đi đến hội đấu giá hai lần, đều đã có được thứ mình muốn, nếu ở bên trong nội ẩn môn có hội đấu giá, chẳng phải là lại càng có nhiều thứ tốt hơn hay sao?