Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 695: Không rõ lai lịch
-Hừ...
Hộ vệ này thấy Diệp Mặc không phối hợp, lập tức hừ lạnh một tiếng.
Chỉ có điều y vẫn chưa động thủ, thiếu nữ trên xe đã vội vã xuống, đi đến trước mặt Diệp Mặc nói:
- Anh cùng em lên xe đi, dù sao thương thế của anh cũng hơi nặng. Anh yên tâm đi, em sẽ giúp anh trị liệu tốt. Kỳ thật anh tuy rằng không đẹp trai lắm, nhưng lại có một loại khí phách anh hùng, kỳ thật em...
Nói xong, thanh âm của thiếu nữ này càng ngày càng nhỏ, thậm chí đến đầu cũng cúi thấp xuống.
Trong lòng Diệp Mặc cười lạnh, trên mặt người cô gái này nửa điểm ngượng ngùng cũng không có, cố tình cúi đầu nói có ý với mình. Thật sự là con mẹ nó nói dối không soạn bản nháp, tuy rằng Diệp Mặc không biết cô gái này có mục đích gì, nhưng khẳng định có quan hệ với hắn.
Một gã hộ vệ trong đội xe bỗng nhiên đi tới, lạnh lùng nói:
-Nếu anh không muốn chết, thì hãy nghe lời tiểu thư đi cùng chúng tôi đi, bằng không bất cứ lúc nào tôi cũng có thể cho người giết anh.
Trong giọng điệu dường như không có chút tôn kính nào đối với vị tiểu thư kia.
Nhưng Diệp Mặc lại thấy cô gái trên xe chỉ nhíu nhíu mày, cũng không phản bác.
Diệp Mặc giận dữ, mình và những người này không thù không oán, bọn họ lại động một chút liền muốn giết hắn.
Trong lòng Diệp Mặc tỏa ra sát khí, tuy rằng hắn không còn chân khí, nhưng thần thức vẫn còn. Nhưng hắn cũng biết cho dù là hắn khởi động phi kiếm, mười mấy người nơi này hắn khẳng định không thể giết chết toàn bộ. Tuy rằng trong mười mấy người này, hộ vệ có tu vi cao nhất chính là cái người vừa rồi muốn nói giết hắn cũng chỉ có tu vi hoàng cấp, nhưng cũng không phải người hắn bây giờ có thể đối phó, hơn nữa cô gái kia thoạt nhìn cũng là tu vi hoàng cấp.
Nếu hắn còn một chút chân khí, vậy khẳng định không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại hắn chỉ có thần thức, nội thương quá nặng, chân khí còn chưa khôi phục. Muốn giết mười mấy người này khó có khả năng, có lẽ chỉ mấy người hoàng cấp kia hắn đã không đối phó được rồi.
Ngay lúc Diệp Mặc còn đang tính toán, một khi đối phương động thủ, hắn đánh lén như thế nào, hộ vệ kia lại nói:
- Tiểu tử, tiểu thư của chúng ta chính là đệ tử Thượng Thanh Sơn. Cô có tấm lòng Bồ Tát muốn cứu anh, đó là vận mệnh của anh, anh còn ra sức khước từ. Khiến tiểu thư của chúng ta cao hứng, nói không chừng về sau cho phép anh đi theo, đó chính là phúc cả đời anh.
Thượng Thanh Sơn? Diệp Mặc nhíu nhíu mày, chẳng lẽ là môn phái tu chân?
Hộ vệ kia thấy vẻ mặt Diệp Mặc có chút khinh thường nói
- Thượng Thanh sơn không biết hả? Cũng đúng, nếu anh nghe nói qua mới kì quái. Tôi nói phái Côn Càn thì anh càng không biết... Tấm lòng của tiểu thư thật sự là...
Hộ vệ này lắc lắc đầu còn muốn nói tiếp. Lại bị cô gái kia ngăn trở. Cô nhìn chằm chằm Diệp Mặc. Dường như muốn dùng vẻ đẹp của mình để chinh phục Diệp Mặc.
Không ngờ thật sự có phái Côn Càn, trong lòng Diệp Mặc chấn động. Phái Côn Càn hắn đương nhiên nghe nói qua, đó là do Lạc Huyên nói cho hắn biết. Tam đại môn phái nội ẩn môn, Thái Ất Môn, phái Côn Càn, Từ Hàng Tĩnh Trai.
Chẳng lẽ hộ vệ này còn biết phái Côn Càn? Chính mình không biết gì cả, nếu như từ chỗ y có được chút tin tức. Như vậy thông qua phái Côn Càn tìm được Thái Ất Môn cũng không phải chuyện khó.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc có chút nghi hoặc nhìn hộ vệ này hỏi:
- Cái gì là phái Côn Càn?
- Phái Côn Càn là một trong tam đại môn phái của Thần Châu, cùng với Thái Ất Môn, Từ Hàng Tĩnh Trai xưng tam đại môn Thần Châu. Thượng Thanh môn mà tiểu thư của chúng tôi sắp đi chính là môn phái cấp dưới của phái Côn Càn, nói với anh đúng là nói vô ích...
Hộ vệ này lắc lắc đầu, tựa hồ đối với Diệp Mặc đến phái Côn Càn cũng không biết rất là khinh thường. nguồn TruyenFull.vn
Nghe xong hai chữ Thần Châu này, trong lòng Diệp Mặc bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác rất hoang đường, hắn thậm chí cảm giác nơi này và thế giới bên ngoài vốn là một thể, chỉ có điều sau đó bởi vì một số nguyên nhân bị chia ra.
Hắn xem qua năm nghìn năm lịch sử của Hoa Hạ, nếu thật lâu trước đây trên địa cầu thật sự có người tu chân tồn tại. Như vậy rất nhiều chuyện có thể giải thích rõ ràng rồi. Rất có thể sau này do thiên địa linh khí thiếu thốn, cho nên có khả năng tách riêng nơi có thể tu luyện ra.
Ví dụ như Thục Sơn, ở bên ngoài vẫn tương truyền là thắng địa Kiếm Tu thượng cổ, nhưng Diệp Mặc cũng tìm kiếm khắp nơi, bên ngoài không có một ngọn núi nào gọi là Thục Sơn. Ví dụ như đảo Bồng Lai, mặc dù có chỗ Bồng Lai này, nhưng Diệp Mặc chưa từng tìm được đảo Bồng Lai nào. Đó hoàn toàn là một lục địa.
Loại địa phương này còn có rất nhiều, chẳng lẽ những điều này ở bên trong này đều có thể tìm được hay sao? Nếu có thể tìm được, như vậy có phải điều hắn đoán là chính xác hay không?
Nghĩ đến đây Diệp Mặc đột nhiên hỏi:
- Anh có biết Thục Sơn ở đâu không?
-Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên xe, anh như vậy còn muốn hỏi Thục Sơn nữa.
Thấy Diệp Mặc lề mà lề mề, hộ vệ kia có chút không kiên nhẫn được nữa.
Diệp Mặc nhìn thoáng qua vị tiểu thư kia. Bỗng nhiên cười cười, dĩ nhiên cũng cứ như vậy lên phía sau cỗ xe ngựa kia. Tuy rằng hắn không biết cô gái này vì sao nhất định phải lôi kéo hắn cùng đi, nhưng ít nhất cô không có sát khí chân chính, chứng tỏ cô sẽ không giết mình. Theo lời hộ vệ này vừa trả lời, Diệp Mặc đại khái đoán ra, nơi này thật sự có Thục Sơn.
Có thể thấy được tiểu thế giới này có lẽ giống như hắn đoán, là bộ phận bị che lấp trên địa cầu. Đương nhiên cũng có thể là suy đoán của hắn có vấn đề, tiểu thế giới căn bản chính là một địa phương, không có bất kỳ quan hệ gì với Địa Cầu.
Diệp Mặc sở dĩ đồng ý đi cùng cô gái này là bởi vì hắn có thể chữa thương ở bất cứ nơi nào. Quan trọng nhất là cô gái này muốn gia nhập Thượng Thanh Sơn, nghe nói còn là môn phái cấp dưới của phái Côn Càn. Sau khi thương thế của hắn tốt hơn, sẽ chạm trán ẩn môn, bây giờ hắn đối với ẩn môn hoàn toàn không biết gì cả, cho nên thông qua cô gái này tìm hiểu nội ẩn môn một chút cũng không tệ.
Thấy Diệp Mặc vào trong xe ngựa, cô gái này thản nhiên cười, tên này còn tưởng rằng hắn cứng rắn lắm, người khác hơi chút đe dọa một chút, hắn liền đi vào khuôn khổ rồi. Sớm biết như vậy, mình cũng không cần giả bộ ái muội cái gì.
…
Diệp Mặc ở trên xe ngựa không nói gì, nhưng lỗ tai của hắn rất nhạy bén. Thông qua cuộc nói chuyện của tùy tùng bên cạnh đoàn xe, hắn đã biết đoàn xe muốn đi đến nơi gọi là trấn Từ Tây. Mà đoàn xe này là của Vu gia, tiểu thư phía trước chiếc xe kia chính là Vu tiểu thư. Vu gia là một trong ba nhà lớn nhất trấn Từ Tây, từ chuyện những người này nói, Diệp Mặc có thể nghe được, Vu gia ở trấn Từ Tây rất có uy danh.
Đoàn xe lại trải qua hơn nửa ngày đi lại, đến ban đêm vào một trấn không nhỏ. Diệp Mặc đoán nơi này chính là trấn Từ Tây rồi.
Khiến Diệp Mặc kỳ quái chính là đường đi của trấn này không ngờ toàn bộ là trải xi măng. Hơn nữa rất nhiều phong cách xây dựng đều giống bên ngoài. Ngoại trừ nhìn không thấy nơi nơi mắc dây điện như ở ngoài, phường xã, thị trấn thật đúng là không khác bao nhiêu.
Vu tiểu thư kia thật ra không tới làm phiền hắn, sai người an bài hắn ở tại một phòng yên ắng trong nội viện, thậm chí còn gọi một lão thầy thuốc giúp hắn xem miệng vết thương, còn kê mấy thang thuốc.
Tuy rằng Diệp Mặc không biết Vu tiểu thư này có tâm tư gì, nhưng hắn biết cô gái này đưa hắn về khẳng định có mục đích. Tuy nhiên Diệp Mặc cũng không để trong lòng, chỉ cần không có sát ý với hắn là tốt rồi. Việc duy nhất hắn cần phải làm là khôi phục chân khí, chữa thương mà thôi. Đợi sau khi khỏe rồi, hắn liền hỏi Vu tiểu thư kia một chút chuyện trong ẩn môn, sau đó rời đi.
Liên tiếp ba ngày, Diệp Mặc sống vô cùng thư thái, không có bất kỳ người nào đến quấy rầy hắn, thậm chí còn có một tỳ nữ hầu hạ hắn. Diệp Mặc đương nhiên không cần tỳ nữ hầu hạ, hắn chỉ bảo tỳ nữ này đem đồ vật này nọ đến cho mình làm là tốt rồi. Chỉ là vì không để cho người khác nhìn thấy bản thân mình đặc thù, Diệp Mặc vẫn mặc quần áo tỳ nữ đưa tới.
Ba ngày tiếp, Diệp Mặc chỉ khôi phục một chút chân khí. Mặc dù chỉ khôi phục một chút chân khí, nhưng Diệp Mặc biết rằng một chút chân khí này đối với hắn rất có tác dụng, hẳn là có thể tự vệ.
Bây giờ hắn đang không có Liên sinh đan nhưng còn có ba viên linh thạch. Vì mau chóng khôi phục thực lực, Diệp Mặc cũng bất chấp hao tổn linh thạch, hắn trực tiếp dùng một viên linh thạch để khôi phục chân khí. Tuy rằng linh khí chỗ này so với bên ngoài khá hơn một chút, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói vẫn là linh khí loãng như cũ.
Ba ngày sau, có năng lực tự bảo vệ mình, Diệp Mặc đi ra sân lớn của Vu gia, hắn cần tìm hiểu nơi này một chút. Sau đó mau chóng hoàn thành việc cần làm, trở về với vợ
Ba ngày trước, lúc Diệp Mặc tiến vào trấn Từ Tây, sắc trời đã tối, hắn không thể nào để ý. Nhưng ban ngày như thế này hắn đi đến trấn Từ Tây, mới phát hiện nơi này thật đúng là rất náo nhiệt. Có thể nói so với những trấn mình gặp qua ở bên ngoài náo nhiệt hơn nhiều.
Chung quanh đều có tiếng quát to, trên đường phố người đến người đi.
Trước khi Diệp Mặc chưa đến tiểu thế giới, hắn nghĩ tiểu thế giới và những ngoại ẩn môn đó không khác nhau lắm. Hắn nghĩ đây chỉ là một nơi sơn thủy khép kín mà thôi, trừ một số môn phái tu luyện không hỏi thế ra, thì không còn gì khác biệt.
Không nghĩ tới, hắn nhìn thấy lại là một cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa như thế, đây chỉ là một thôn trấn mà thôi, có thể thấy được loại thôn trấn này ở tiểu thế giới khẳng định rất nhiều. Chỉ có điều Diệp Mặc phát hiện giao dịch tiền nơi này không có tiền giấy, toàn bộ đều là tiền đồng và tiền bạc. Mặc dù không thấy có người xuất ra tiền vàng, nhưng Diệp Mặc đoán nơi này chắc chắn cũng có tiền vàng.
Nếu có nhiều người như vậy, đã có thành trấn, đó đã nói lên nơi này cũng có người thống trị. Chỉ có điều không biết thống trị tiểu thế giới này có phải không khác Hoa Hạ cổ đại lắm hay không, hay còn là quân chủ lập hiến.
Diệp Mặc vừa định tiến vào một tửu lầu hỏi một chút, đã nhìn thấy rất nhiều binh lính vội vã tiến vào trong trấn, thần trí của hắn quét ra ngoài, lại phát hiện bên ngoài binh lính đến càng ngày càng nhiều.
Trong lòng có chút kỳ quái, Diệp Mặc kéo một tiểu nhị lại hỏi:
- Những binh lính này làm gì vậy?
Tiểu nhị nhìn thoáng qua Diệp Mặc, khi y phát hiện dấu hiệu trên y phục Diệp Mặc, lập tức chuyển sang một khuôn mặt vô cùng khách khí, tươi cười nói:
- Hóa ra là quản sự của Vu phủ, tiểu nhân mới vừa rồi không thấy, xin thứ lỗi. Nghe nói cấp trên phải kiểm tra người, những người có lai lịch không rõ đều bị mang đi đấy, cho nên hiện tại rất là căng thẳng...
Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, hắn bị người Vu gia mang về trên đường, có thể khẳng định hắn chính là người không rõ lai lịch. Hơn nữa Diệp Mặc rất hoài nghi đây là Giai Uấn gây ra, ả có thể hoài nghi mình cũng đến nơi này, cho nên muốn thông qua loại biện pháp này bắt hắn hiện thân.
Hộ vệ này thấy Diệp Mặc không phối hợp, lập tức hừ lạnh một tiếng.
Chỉ có điều y vẫn chưa động thủ, thiếu nữ trên xe đã vội vã xuống, đi đến trước mặt Diệp Mặc nói:
- Anh cùng em lên xe đi, dù sao thương thế của anh cũng hơi nặng. Anh yên tâm đi, em sẽ giúp anh trị liệu tốt. Kỳ thật anh tuy rằng không đẹp trai lắm, nhưng lại có một loại khí phách anh hùng, kỳ thật em...
Nói xong, thanh âm của thiếu nữ này càng ngày càng nhỏ, thậm chí đến đầu cũng cúi thấp xuống.
Trong lòng Diệp Mặc cười lạnh, trên mặt người cô gái này nửa điểm ngượng ngùng cũng không có, cố tình cúi đầu nói có ý với mình. Thật sự là con mẹ nó nói dối không soạn bản nháp, tuy rằng Diệp Mặc không biết cô gái này có mục đích gì, nhưng khẳng định có quan hệ với hắn.
Một gã hộ vệ trong đội xe bỗng nhiên đi tới, lạnh lùng nói:
-Nếu anh không muốn chết, thì hãy nghe lời tiểu thư đi cùng chúng tôi đi, bằng không bất cứ lúc nào tôi cũng có thể cho người giết anh.
Trong giọng điệu dường như không có chút tôn kính nào đối với vị tiểu thư kia.
Nhưng Diệp Mặc lại thấy cô gái trên xe chỉ nhíu nhíu mày, cũng không phản bác.
Diệp Mặc giận dữ, mình và những người này không thù không oán, bọn họ lại động một chút liền muốn giết hắn.
Trong lòng Diệp Mặc tỏa ra sát khí, tuy rằng hắn không còn chân khí, nhưng thần thức vẫn còn. Nhưng hắn cũng biết cho dù là hắn khởi động phi kiếm, mười mấy người nơi này hắn khẳng định không thể giết chết toàn bộ. Tuy rằng trong mười mấy người này, hộ vệ có tu vi cao nhất chính là cái người vừa rồi muốn nói giết hắn cũng chỉ có tu vi hoàng cấp, nhưng cũng không phải người hắn bây giờ có thể đối phó, hơn nữa cô gái kia thoạt nhìn cũng là tu vi hoàng cấp.
Nếu hắn còn một chút chân khí, vậy khẳng định không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại hắn chỉ có thần thức, nội thương quá nặng, chân khí còn chưa khôi phục. Muốn giết mười mấy người này khó có khả năng, có lẽ chỉ mấy người hoàng cấp kia hắn đã không đối phó được rồi.
Ngay lúc Diệp Mặc còn đang tính toán, một khi đối phương động thủ, hắn đánh lén như thế nào, hộ vệ kia lại nói:
- Tiểu tử, tiểu thư của chúng ta chính là đệ tử Thượng Thanh Sơn. Cô có tấm lòng Bồ Tát muốn cứu anh, đó là vận mệnh của anh, anh còn ra sức khước từ. Khiến tiểu thư của chúng ta cao hứng, nói không chừng về sau cho phép anh đi theo, đó chính là phúc cả đời anh.
Thượng Thanh Sơn? Diệp Mặc nhíu nhíu mày, chẳng lẽ là môn phái tu chân?
Hộ vệ kia thấy vẻ mặt Diệp Mặc có chút khinh thường nói
- Thượng Thanh sơn không biết hả? Cũng đúng, nếu anh nghe nói qua mới kì quái. Tôi nói phái Côn Càn thì anh càng không biết... Tấm lòng của tiểu thư thật sự là...
Hộ vệ này lắc lắc đầu còn muốn nói tiếp. Lại bị cô gái kia ngăn trở. Cô nhìn chằm chằm Diệp Mặc. Dường như muốn dùng vẻ đẹp của mình để chinh phục Diệp Mặc.
Không ngờ thật sự có phái Côn Càn, trong lòng Diệp Mặc chấn động. Phái Côn Càn hắn đương nhiên nghe nói qua, đó là do Lạc Huyên nói cho hắn biết. Tam đại môn phái nội ẩn môn, Thái Ất Môn, phái Côn Càn, Từ Hàng Tĩnh Trai.
Chẳng lẽ hộ vệ này còn biết phái Côn Càn? Chính mình không biết gì cả, nếu như từ chỗ y có được chút tin tức. Như vậy thông qua phái Côn Càn tìm được Thái Ất Môn cũng không phải chuyện khó.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc có chút nghi hoặc nhìn hộ vệ này hỏi:
- Cái gì là phái Côn Càn?
- Phái Côn Càn là một trong tam đại môn phái của Thần Châu, cùng với Thái Ất Môn, Từ Hàng Tĩnh Trai xưng tam đại môn Thần Châu. Thượng Thanh môn mà tiểu thư của chúng tôi sắp đi chính là môn phái cấp dưới của phái Côn Càn, nói với anh đúng là nói vô ích...
Hộ vệ này lắc lắc đầu, tựa hồ đối với Diệp Mặc đến phái Côn Càn cũng không biết rất là khinh thường. nguồn TruyenFull.vn
Nghe xong hai chữ Thần Châu này, trong lòng Diệp Mặc bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác rất hoang đường, hắn thậm chí cảm giác nơi này và thế giới bên ngoài vốn là một thể, chỉ có điều sau đó bởi vì một số nguyên nhân bị chia ra.
Hắn xem qua năm nghìn năm lịch sử của Hoa Hạ, nếu thật lâu trước đây trên địa cầu thật sự có người tu chân tồn tại. Như vậy rất nhiều chuyện có thể giải thích rõ ràng rồi. Rất có thể sau này do thiên địa linh khí thiếu thốn, cho nên có khả năng tách riêng nơi có thể tu luyện ra.
Ví dụ như Thục Sơn, ở bên ngoài vẫn tương truyền là thắng địa Kiếm Tu thượng cổ, nhưng Diệp Mặc cũng tìm kiếm khắp nơi, bên ngoài không có một ngọn núi nào gọi là Thục Sơn. Ví dụ như đảo Bồng Lai, mặc dù có chỗ Bồng Lai này, nhưng Diệp Mặc chưa từng tìm được đảo Bồng Lai nào. Đó hoàn toàn là một lục địa.
Loại địa phương này còn có rất nhiều, chẳng lẽ những điều này ở bên trong này đều có thể tìm được hay sao? Nếu có thể tìm được, như vậy có phải điều hắn đoán là chính xác hay không?
Nghĩ đến đây Diệp Mặc đột nhiên hỏi:
- Anh có biết Thục Sơn ở đâu không?
-Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên xe, anh như vậy còn muốn hỏi Thục Sơn nữa.
Thấy Diệp Mặc lề mà lề mề, hộ vệ kia có chút không kiên nhẫn được nữa.
Diệp Mặc nhìn thoáng qua vị tiểu thư kia. Bỗng nhiên cười cười, dĩ nhiên cũng cứ như vậy lên phía sau cỗ xe ngựa kia. Tuy rằng hắn không biết cô gái này vì sao nhất định phải lôi kéo hắn cùng đi, nhưng ít nhất cô không có sát khí chân chính, chứng tỏ cô sẽ không giết mình. Theo lời hộ vệ này vừa trả lời, Diệp Mặc đại khái đoán ra, nơi này thật sự có Thục Sơn.
Có thể thấy được tiểu thế giới này có lẽ giống như hắn đoán, là bộ phận bị che lấp trên địa cầu. Đương nhiên cũng có thể là suy đoán của hắn có vấn đề, tiểu thế giới căn bản chính là một địa phương, không có bất kỳ quan hệ gì với Địa Cầu.
Diệp Mặc sở dĩ đồng ý đi cùng cô gái này là bởi vì hắn có thể chữa thương ở bất cứ nơi nào. Quan trọng nhất là cô gái này muốn gia nhập Thượng Thanh Sơn, nghe nói còn là môn phái cấp dưới của phái Côn Càn. Sau khi thương thế của hắn tốt hơn, sẽ chạm trán ẩn môn, bây giờ hắn đối với ẩn môn hoàn toàn không biết gì cả, cho nên thông qua cô gái này tìm hiểu nội ẩn môn một chút cũng không tệ.
Thấy Diệp Mặc vào trong xe ngựa, cô gái này thản nhiên cười, tên này còn tưởng rằng hắn cứng rắn lắm, người khác hơi chút đe dọa một chút, hắn liền đi vào khuôn khổ rồi. Sớm biết như vậy, mình cũng không cần giả bộ ái muội cái gì.
…
Diệp Mặc ở trên xe ngựa không nói gì, nhưng lỗ tai của hắn rất nhạy bén. Thông qua cuộc nói chuyện của tùy tùng bên cạnh đoàn xe, hắn đã biết đoàn xe muốn đi đến nơi gọi là trấn Từ Tây. Mà đoàn xe này là của Vu gia, tiểu thư phía trước chiếc xe kia chính là Vu tiểu thư. Vu gia là một trong ba nhà lớn nhất trấn Từ Tây, từ chuyện những người này nói, Diệp Mặc có thể nghe được, Vu gia ở trấn Từ Tây rất có uy danh.
Đoàn xe lại trải qua hơn nửa ngày đi lại, đến ban đêm vào một trấn không nhỏ. Diệp Mặc đoán nơi này chính là trấn Từ Tây rồi.
Khiến Diệp Mặc kỳ quái chính là đường đi của trấn này không ngờ toàn bộ là trải xi măng. Hơn nữa rất nhiều phong cách xây dựng đều giống bên ngoài. Ngoại trừ nhìn không thấy nơi nơi mắc dây điện như ở ngoài, phường xã, thị trấn thật đúng là không khác bao nhiêu.
Vu tiểu thư kia thật ra không tới làm phiền hắn, sai người an bài hắn ở tại một phòng yên ắng trong nội viện, thậm chí còn gọi một lão thầy thuốc giúp hắn xem miệng vết thương, còn kê mấy thang thuốc.
Tuy rằng Diệp Mặc không biết Vu tiểu thư này có tâm tư gì, nhưng hắn biết cô gái này đưa hắn về khẳng định có mục đích. Tuy nhiên Diệp Mặc cũng không để trong lòng, chỉ cần không có sát ý với hắn là tốt rồi. Việc duy nhất hắn cần phải làm là khôi phục chân khí, chữa thương mà thôi. Đợi sau khi khỏe rồi, hắn liền hỏi Vu tiểu thư kia một chút chuyện trong ẩn môn, sau đó rời đi.
Liên tiếp ba ngày, Diệp Mặc sống vô cùng thư thái, không có bất kỳ người nào đến quấy rầy hắn, thậm chí còn có một tỳ nữ hầu hạ hắn. Diệp Mặc đương nhiên không cần tỳ nữ hầu hạ, hắn chỉ bảo tỳ nữ này đem đồ vật này nọ đến cho mình làm là tốt rồi. Chỉ là vì không để cho người khác nhìn thấy bản thân mình đặc thù, Diệp Mặc vẫn mặc quần áo tỳ nữ đưa tới.
Ba ngày tiếp, Diệp Mặc chỉ khôi phục một chút chân khí. Mặc dù chỉ khôi phục một chút chân khí, nhưng Diệp Mặc biết rằng một chút chân khí này đối với hắn rất có tác dụng, hẳn là có thể tự vệ.
Bây giờ hắn đang không có Liên sinh đan nhưng còn có ba viên linh thạch. Vì mau chóng khôi phục thực lực, Diệp Mặc cũng bất chấp hao tổn linh thạch, hắn trực tiếp dùng một viên linh thạch để khôi phục chân khí. Tuy rằng linh khí chỗ này so với bên ngoài khá hơn một chút, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói vẫn là linh khí loãng như cũ.
Ba ngày sau, có năng lực tự bảo vệ mình, Diệp Mặc đi ra sân lớn của Vu gia, hắn cần tìm hiểu nơi này một chút. Sau đó mau chóng hoàn thành việc cần làm, trở về với vợ
Ba ngày trước, lúc Diệp Mặc tiến vào trấn Từ Tây, sắc trời đã tối, hắn không thể nào để ý. Nhưng ban ngày như thế này hắn đi đến trấn Từ Tây, mới phát hiện nơi này thật đúng là rất náo nhiệt. Có thể nói so với những trấn mình gặp qua ở bên ngoài náo nhiệt hơn nhiều.
Chung quanh đều có tiếng quát to, trên đường phố người đến người đi.
Trước khi Diệp Mặc chưa đến tiểu thế giới, hắn nghĩ tiểu thế giới và những ngoại ẩn môn đó không khác nhau lắm. Hắn nghĩ đây chỉ là một nơi sơn thủy khép kín mà thôi, trừ một số môn phái tu luyện không hỏi thế ra, thì không còn gì khác biệt.
Không nghĩ tới, hắn nhìn thấy lại là một cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa như thế, đây chỉ là một thôn trấn mà thôi, có thể thấy được loại thôn trấn này ở tiểu thế giới khẳng định rất nhiều. Chỉ có điều Diệp Mặc phát hiện giao dịch tiền nơi này không có tiền giấy, toàn bộ đều là tiền đồng và tiền bạc. Mặc dù không thấy có người xuất ra tiền vàng, nhưng Diệp Mặc đoán nơi này chắc chắn cũng có tiền vàng.
Nếu có nhiều người như vậy, đã có thành trấn, đó đã nói lên nơi này cũng có người thống trị. Chỉ có điều không biết thống trị tiểu thế giới này có phải không khác Hoa Hạ cổ đại lắm hay không, hay còn là quân chủ lập hiến.
Diệp Mặc vừa định tiến vào một tửu lầu hỏi một chút, đã nhìn thấy rất nhiều binh lính vội vã tiến vào trong trấn, thần trí của hắn quét ra ngoài, lại phát hiện bên ngoài binh lính đến càng ngày càng nhiều.
Trong lòng có chút kỳ quái, Diệp Mặc kéo một tiểu nhị lại hỏi:
- Những binh lính này làm gì vậy?
Tiểu nhị nhìn thoáng qua Diệp Mặc, khi y phát hiện dấu hiệu trên y phục Diệp Mặc, lập tức chuyển sang một khuôn mặt vô cùng khách khí, tươi cười nói:
- Hóa ra là quản sự của Vu phủ, tiểu nhân mới vừa rồi không thấy, xin thứ lỗi. Nghe nói cấp trên phải kiểm tra người, những người có lai lịch không rõ đều bị mang đi đấy, cho nên hiện tại rất là căng thẳng...
Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, hắn bị người Vu gia mang về trên đường, có thể khẳng định hắn chính là người không rõ lai lịch. Hơn nữa Diệp Mặc rất hoài nghi đây là Giai Uấn gây ra, ả có thể hoài nghi mình cũng đến nơi này, cho nên muốn thông qua loại biện pháp này bắt hắn hiện thân.