Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 682: Đông Phương Vượng có bí mật
Hai người phía sau không nói gì, chỉ yên lặng ăn cơm, Ân Khinh Nhan dường như cũng không muốn nói chuyện nữa, trong khi Diệp Mặc cũng không biết nên nói gì.
Diệp Mặc sau khi về đến nơi, không muốn tiếp tục ở lại trên thuyền, chiến tranh Lạc Nguyệt vừa mới kết thúc, hắn phải lập tức quay về.
- Chị Nhan, hay là chị thu dọn đồ đạc, tôi đưa chị cùng về.
Diệp Mặc chủ động phá vỡ sự bối rối.
Ân Khinh Nhan có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Mặc, sững sờ một lát rồi nói:
- Bây giờ thuyền vẫn đang ở trên biển, chúng ta quay lại bằng cách nào? Ý của cậu là để tôi trở về sống ở căn phòng trước đây ư?
Nói đến đây vẻ mặt của cô có chút mất tự nhiên.
Diệp Mặc vội vàng xua tay nói:
- Không phải thế, chị Nhan, chị cũng nhìn thấy tôi luyện phi kiếm rồi đấy, thực ra tôi luyện phi kiếm là dùng để bay, có thể đưa chị quay về.
Mười phút sau, Ân Khinh Nhan vội nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Mặc đứng trên phi kiếm, vẫn không thể nào tin rằng Diệp Mặc lại có thể bay, chuyện này thật quá sức tưởng tượng.
Thấy chị Nhan vẫn không nói gì, Diệp Mặc cũng đành nói:
- Chị Nhan, chị cùng tôi về Lạc Nguyệt có được không?
- À...
Lúc này Ân Khinh Nhan mới phản ứng lại, cô hiểu Diệp Mặc sắp lập tức dẫn cô đến Lạc Nguyệt.
Cô vội vàng ngăn Diệp Mặc lại nói:
- Cậu cứ cho tôi về Yến Kinh trước, tôi phải giải quyết một số chuyện, đến khi nào tôi làm xong muốn đi tìm cậu thì tôi sẽ tới đó.
Tuy Diệp Mặc rất muốn về Lạc Nguyệt luôn, nhưng vì quan hệ với chị Nhan nên hắn vẫn đưa chị Nhan đến Yến Kinh, Ân Khinh Nhan đã luyện tới trung kỳ hoàng cấp, Diệp Mặc đương nhiên vẫn chưa hẳn yên tâm, hắn nhìn chị Nhan lúc này dường như đang vội vàng như muốn đi nói:
- Chị Nhan, nếu không thì tôi cùng đi giải quyết sự việc với chị, giải quyết xong rồi thì tôi đưa chị cùng về Lạc Nguyệt.
Lúc nay Ân Khinh Nhan gần như đã lấy lại được bình tĩnh hoàn toàn, cô chỉnh lại vạt áo hơi bị xô lệch của Diệp Mặc sau đó bình tĩnh lại nói:
- Tôi muốn đi một mình, cậu không cần lo lắng cho tôi đâu, cậu đã cho tôi đan dược rồi, tôi sẽ nhanh chóng thăng cấp tu vi của mình. Sẽ có một ngày tôi sẽ tới tìm cậu.
Chần chừ một lát rồi Ân Khinh Nhan lại hỏi tiếp:
- Hiện giờ Ân Gia và Ân Tư vẫn khỏe chứ?
- Bọn họ ở Lạc Nguyệt vẫn khỏe, chị Nhan sao không đi Lạc Nguyệt là biết được ngay?
Mặc dù Ân Khinh Nhan đã nói là không muốn đi Lạc Nguyệt, nhưng trong lòng Diệp Mặc vẫn hi vọng chị Nhan có thể về Lạc Nguyệt cùng hắn.
Trong mắt Ân Khinh Nhan ánh lên vẻ mơ màng, ngoài việc cô có chuyện cần giải quyết thì trong lòng cô cũng không muốn ở lại cùng Diệp Mặc. Cô không đáp lời của Diệp Mặc, chỉ lắc đầu, một lát sau cô mới nói:
- Ở đó tôi còn có một tấm gương và một chiếc chăn đơn màu lam chưa mang đi, bây giờ nghĩ đến lại thấy hơi tiếc.
Diệp Mặc giơ tay lấy ra một chiếc chăn đơn đã gặp được gấp cẩn thận và một tấm gương nói:
- Chị Nhan, chị nói mấy thứ này phải không?
- A, cậu đã giúp tôi lấy về rồi sao?
Ân Khinh Nhan ngạc nhiên vui mừng vuốt ve chiếc chăn đơn, rồi không kìm nổi ôm lấy Diệp Mặc khóc nức nở.
Thật lâu sau, Ân Khinh Nhan đột nhiên đẩy Diệp Mặc ra rồi lại cầm lấy cuốn nhật ký nhét vào tay Diệp Mặc:
- Tôi đi đây, cuốn nhật ký ở đây, cả hai thứ này cậu cứ giữ hộ tôi, cuốn nhật ký này mấy năm nữa cậu mới được đọc đấy...
Nói xong, cô quay người bước đi, đến tận khi bóng cô biến mất hẳn khỏi tầm mắt Diệp Mặc cũng không thấy cô quay đầu lại dù chỉ một lần.
Diệp Mặc nhìn bóng chị Nhan đã đi xa khuất đột nhiên trong lòng lại cảm thấy một chút buồn, hắn không biết lần sau gặp chị Nhan là khi nào, rất có thể sau này chẳng thể nào lại gặp nhau nữa.
Diệp Mặc đứng lặng một mình hồi lâu, thần thức quét qua một lượt, chị Nhan đã đi xa từ lâu rồi, nhưng trường đại học Yến Kinh lại xuất hiện trong thần thức của hắn.
Không ngờ đã đến bên trường đại học Yến Kinh, hắn lại thu hết tất cả đồ đạc lại, mặc dù hắn rất muốn biết trong cuốn nhật ký viết gì nhưng hắn quyết định tôn trọng ý kiến của chị Nhan, mấy năm sau hắn mới đọc.
Nếu như không gần đại học Yến Kinh thì thôi, nhưng nếu đã đến đây thì Diệp Mặc tự nhiên lại muốn đến gặp Đông Phương Vượng. Một loạt những chuyện này hắn đã nghi ngờ là do Đông Phương Đường làm, hắn không chỉ muốn hỏi Đông Phương Đường một số chuyện mà còn muốn tìm Đông Phương Vượng hỏi xem Tây Đường rốt cuộc là ở đâu.
Nhưng Diệp Mặc đi vòng vòng trong khuôn viên trường rất lâu, thần thức của hắn quét liên tục mấy lần nhưng không thấy bóng dáng của Đông Phương Vượng. Lần trước khi ở Nam Cực gặp được Trần Quảng, Phó Lệ, thậm chí cả An Chỉ Kỳ hắn còn nhìn thấy, vậy mà hắn cũng không nhìn thấy Đông Phương Vượng.
Diệp Mặc thấy, mặc dù Đông Phương Vượng nói cậu ta và hai anh trai không có quan hệ gì, thậm chí anh ta còn có thù hận với hai người anh, nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy không tin tưởng, không thể không nói ba anh em nhà Đông Phương đều là những người thông minh ưu tú, cho dù là Đông Phương Tê hay Đông Phương Đường, Diệp Mặc vừa nghĩ tới cái tên thôi là đã cảm thấy không hứng thú rồi.
Đặc biệt là Đông Phương Tê, cho dù Diệp Mặc đã giết gã này từ lâu lắm rồi, nhưng bây giờ nghĩ tới chuyện gã này tìm đủ cách bầy mưu tính kế với mình, trong lòng hắn lại thấy vô cùng khó chịu. Bây giờ lại xuất hiện một tên Đông Phương Đường, y cũng lợi hại không kém gì Đông Phương Tê, hơn nữa thủ đoạn của y còn có vẻ bao quát hơn, nếu như tên Đông Phương Vượng lại đối đầu với hắn thì cho dù hắn có không sợ thì chẳng may bọn chúng âm mưu gì đó với Lạc Nguyệt thì phải làm thế nào?
Cho nên hôm nay hắn phải xác nhận suy nghĩ của Đông Phương Vượng, phải hỏi lại chuyện hai anh trai của gã và cả chuyện về Tây Đường.
Diệp Mặc bỗng nhiên nghĩ đến chuyện nếu như Đông Phương Đường hàng phục Bắc Sa, hơn nữa tất cả những chuyện này là do gã giở trò quỷ thì có thể nói bất luận là Đông Phương Tê hay Đông Phương Đường, thế lực mà bọn chúng dựa dẫm vào lẽ nào lại có quan hệ với Tây Đường?
Đông Phương Vượng không có ở đây, Diệp Mặc đi vào căng – tin của đại học Yến Kinh. Ba người Trần Quảng, Phó Lệ, cả An Chỉ Kỳ đang ăn cơm, Diệp Mặc vào chính là để hỏi bọn họ Đông Phương Vượng đi đâu.
Trần Quảng và Phó Lệ ngồi cạnh nhau, bên cạnh và đối diện An Chỉ Kỳ lại không có ai ngồi, nhưng xung quanh lại có rất nhiều nam sinh ngồi. Diệp Mặc không phải là gà mờ, hắn vừa nhìn vào mắt những nam sinh này liền hiểu ra không phải bọn họ đang ăn cơm mà đang thu hút sự chú ý của An Chỉ Kỳ.
Vì Trần Quảng, Phó Lệ và An Chỉ Kỳ ngồi cạnh nên Diệp Mặc không chút do dự ngồi vào phía đối diện với An Chỉ Kỳ.
Những nam sinh kia thấy tự nhiên có một người xuất hiện ngồi đối diện An Chỉ Kỳ thì đều giận dữ nhìn Diệp Mặc. Cái vị trí đó không ai trong số họ dám ngồi mà cái tên này không biết từ đâu ra, chưa nói câu gì đã ngồi vào rồi.
- Là anh sao?
Nhìn thấy Diệp Mặc suýt chút nữa An Chỉ Kỳ làm đổ bát canh trước mặt. Trần Quảng và Phó Lệ cũng kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, họ không biết Diệp Mặc tới đây làm gì.
- Là tôi đây, tới quấy rầy mọi người một lát, tôi đến để hỏi về một người. Là Đông Phương Vượng, người mà lần trước đến Nam Cực cùng mọi người, bây giờ cậu ta đi đâu rồi? Tôi làm thế nào để tìm cậu ta đây?
Diệp Mặc và những người này mới chỉ có duyên gặp mặt một lần nên hắn không muốn lãng phí thời gian.
Trần Quảng thân hình to lớn lên tiếng đáp:
- Sau khi chúng tôi quay về lần đó, Đông Phương Vượng liền về nhà, sau đó nhờ chúng tôi xin nghỉ học rồi chưa thấy quay trở lại trường.
- Cậu ta không ở ký túc xá ư?
Diệp Mặc ngạc nhiên hỏi, trong lòng nghĩ ngợi rất nhiều, lẽ nào gã Đông Phương Vượng này biết mình đến tìm nên đã bỏ chạy trước rồi.
Trần Quảng gật đầu nói:
- Vâng, cậu ta sống bên cạnh dòng sông Yến Thủy, nhà cậu ta ở đó.
- Cậu nói là nhà của Đông Phương Vượng ở Yến Kinh sao?
Diệp Mặc càng thấy kỳ lạ, theo lời mà lần trước Đông Phương Vượng nói thì nhà của cậu ta phải là một nơi gọi là Tây Đường chứ, sao lại ở Yến Kinh? Dòng sông Yến Thủy Diệp Mặc đi qua không phải chỉ có một lần, hắn biết đó là khu vực dành cho dân nghèo ở Yến Kinh.
- Cái này thì tôi không rõ, tôi chỉ biết Đông Phương Vượng sống cùng mẹ, họ luôn sống ở bên bờ sông Yến Thủy, hình như hộ khẩu nhà họ cũng là theo mẹ cậu ta, mẹ cậu ta vốn là người Yến Kinh.
Trần Quảng thành thực đáp.
- Cậu có thể cho tôi biết nhà của Đông Phương Vượng ở chỗ nào bên sông Yến Thủy không?
Diệp Mặc càng cảm thấy gã Đông Phương Vượng này chẳng hề đơn giản, nếu như Đông Phương Vượng thực sự đoán chắc là hắn sẽ tới Yến Kinh tìm gã thì thực sự khiến Diệp Mặc vô cùng ngạc nhiên.
Trần Quảng vẫn không trả lời, An Chỉ Kỳ bỗng nhiên chen vào:
- Để tôi dẫn anh đi...
- Được, vậy phải cảm ơn cô rồi.
Nếu An Chỉ Kỳ đã tình nguyện dẫn Diệp Mặc đi thì hắn đương nhiên không từ chối.
Nhìn Diệp Mặc và An Chỉ Kỳ rời khỏi căng – tin, Phó Lệ có chút ngạc nhiên nhìn Trần Quảng nói:
- Hôm nay Chỉ Kỳ sao vậy? Tự nhiên chủ động dẫn một người lạ đến sông Yến Thủy? Còn nữa, cậu ấy đến nhà của Đông Phương Vượng khi nào mà lại biết nhà cậu ta?
Trần Quảng lắc đầu, không những cậu ta không hiểu mà tất cả nam sinh trong căng – tin đều cũng chỉ biết trợn tròn mắt nhìn hai người đi khỏi, ngơ ngác giống nhau.
- Anh có thể cho tôi biết anh làm nghề gì không? Còn nữa, hôm đó sao anh lại ở Nam Cực? Đúng rồi, cái đó không phải là quan trọng nhất, cái quan trọng nhất là hôm đó sao anh chỉ mặc ít đồ như vậy, lẽ nào anh không sợ lạnh ư?
An Chỉ Kỳ vừa cùng Diệp Mặc rời khỏi đại học Yến Kinh đã đưa ra bao nhiêu câu hỏi.
Diệp Mặc mặc dù không muốn trả lời mấy chuyện này nhưng hôm nay là An Chỉ Kỳ chủ động giúp đỡ hắn nên hắn đành nói:
- Lần trước tôi đã nói với cô rồi mà, tôi là vận động viên leo núi.
Nói xong nhìn ánh mắt không tin của An Chỉ Kỳ, Diệp Mặc lại phải nói tiếp:
- Nếu cô đã không tin thì tôi cũng chẳng có cách nào nữa cả. Đúng rồi, cô có hay đến nhà Đông Phương Vượng ở bên sông Yến Thủy không? Cô có hiểu nhiều về con người Đông Phương Vượng không? Cô có thể kể tôi nghe về chuyện của cậu ta không?
An Chỉ Kỳ nhìn Diệp Mặc không nói, mấy câu hỏi cô đặt ra người này không trả lời mà còn hỏi cô liên tiếp mấy câu.
- Trước khi tôi trả lời câu hỏi của anh thì anh phải nói cho tôi biết anh tên là gì trước đã. Text được lấy tại Truyện FULL
An Chỉ Kỳ sau khi quay lại mới biết Diệp Mặc không phải người thường, một vận động viên leo núi có thể mặc quần áo mỏng như vậy, ở Nam Cực với nhiệt độ luôn dưới 0oC mà không sao, sau khi về cô nghĩ mấy ngày mà không sao lí giải nổi. Hơn nữa vụ nổ ngày hôm đó cũng rất kỳ lạ, bây giờ người này lại xuất hiện trước mặt cô, cô đương nhiên không bỏ qua được.
- Tôi tên Diệp Mặc.
Sau khi Diệp Mặc chỉ nói đúng bốn chữ rồi không nói gì nữa, hắn đã không muốn hỏi An Chỉ Kỳ thêm điều gì, chỉ cần cô nữ sinh này dẫn hắn tới nhà Đông Phương Vượng là được rồi.
An Chỉ Kỳ có chút không hài lòng nhìn Diệp Mặc nói:
- Được thôi, vậy tôi gọi anh là Diệp đại ca, tôi chưa từng đến nhà của Đông Phương Vượng lần nào...
Khi Diệp Mặc đang nhìn cô không nói lời nào thì cô lại nói tiếp:
- Nhưng tôi biết một bí mật của cậu ta...
Diệp Mặc sau khi về đến nơi, không muốn tiếp tục ở lại trên thuyền, chiến tranh Lạc Nguyệt vừa mới kết thúc, hắn phải lập tức quay về.
- Chị Nhan, hay là chị thu dọn đồ đạc, tôi đưa chị cùng về.
Diệp Mặc chủ động phá vỡ sự bối rối.
Ân Khinh Nhan có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Mặc, sững sờ một lát rồi nói:
- Bây giờ thuyền vẫn đang ở trên biển, chúng ta quay lại bằng cách nào? Ý của cậu là để tôi trở về sống ở căn phòng trước đây ư?
Nói đến đây vẻ mặt của cô có chút mất tự nhiên.
Diệp Mặc vội vàng xua tay nói:
- Không phải thế, chị Nhan, chị cũng nhìn thấy tôi luyện phi kiếm rồi đấy, thực ra tôi luyện phi kiếm là dùng để bay, có thể đưa chị quay về.
Mười phút sau, Ân Khinh Nhan vội nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Mặc đứng trên phi kiếm, vẫn không thể nào tin rằng Diệp Mặc lại có thể bay, chuyện này thật quá sức tưởng tượng.
Thấy chị Nhan vẫn không nói gì, Diệp Mặc cũng đành nói:
- Chị Nhan, chị cùng tôi về Lạc Nguyệt có được không?
- À...
Lúc này Ân Khinh Nhan mới phản ứng lại, cô hiểu Diệp Mặc sắp lập tức dẫn cô đến Lạc Nguyệt.
Cô vội vàng ngăn Diệp Mặc lại nói:
- Cậu cứ cho tôi về Yến Kinh trước, tôi phải giải quyết một số chuyện, đến khi nào tôi làm xong muốn đi tìm cậu thì tôi sẽ tới đó.
Tuy Diệp Mặc rất muốn về Lạc Nguyệt luôn, nhưng vì quan hệ với chị Nhan nên hắn vẫn đưa chị Nhan đến Yến Kinh, Ân Khinh Nhan đã luyện tới trung kỳ hoàng cấp, Diệp Mặc đương nhiên vẫn chưa hẳn yên tâm, hắn nhìn chị Nhan lúc này dường như đang vội vàng như muốn đi nói:
- Chị Nhan, nếu không thì tôi cùng đi giải quyết sự việc với chị, giải quyết xong rồi thì tôi đưa chị cùng về Lạc Nguyệt.
Lúc nay Ân Khinh Nhan gần như đã lấy lại được bình tĩnh hoàn toàn, cô chỉnh lại vạt áo hơi bị xô lệch của Diệp Mặc sau đó bình tĩnh lại nói:
- Tôi muốn đi một mình, cậu không cần lo lắng cho tôi đâu, cậu đã cho tôi đan dược rồi, tôi sẽ nhanh chóng thăng cấp tu vi của mình. Sẽ có một ngày tôi sẽ tới tìm cậu.
Chần chừ một lát rồi Ân Khinh Nhan lại hỏi tiếp:
- Hiện giờ Ân Gia và Ân Tư vẫn khỏe chứ?
- Bọn họ ở Lạc Nguyệt vẫn khỏe, chị Nhan sao không đi Lạc Nguyệt là biết được ngay?
Mặc dù Ân Khinh Nhan đã nói là không muốn đi Lạc Nguyệt, nhưng trong lòng Diệp Mặc vẫn hi vọng chị Nhan có thể về Lạc Nguyệt cùng hắn.
Trong mắt Ân Khinh Nhan ánh lên vẻ mơ màng, ngoài việc cô có chuyện cần giải quyết thì trong lòng cô cũng không muốn ở lại cùng Diệp Mặc. Cô không đáp lời của Diệp Mặc, chỉ lắc đầu, một lát sau cô mới nói:
- Ở đó tôi còn có một tấm gương và một chiếc chăn đơn màu lam chưa mang đi, bây giờ nghĩ đến lại thấy hơi tiếc.
Diệp Mặc giơ tay lấy ra một chiếc chăn đơn đã gặp được gấp cẩn thận và một tấm gương nói:
- Chị Nhan, chị nói mấy thứ này phải không?
- A, cậu đã giúp tôi lấy về rồi sao?
Ân Khinh Nhan ngạc nhiên vui mừng vuốt ve chiếc chăn đơn, rồi không kìm nổi ôm lấy Diệp Mặc khóc nức nở.
Thật lâu sau, Ân Khinh Nhan đột nhiên đẩy Diệp Mặc ra rồi lại cầm lấy cuốn nhật ký nhét vào tay Diệp Mặc:
- Tôi đi đây, cuốn nhật ký ở đây, cả hai thứ này cậu cứ giữ hộ tôi, cuốn nhật ký này mấy năm nữa cậu mới được đọc đấy...
Nói xong, cô quay người bước đi, đến tận khi bóng cô biến mất hẳn khỏi tầm mắt Diệp Mặc cũng không thấy cô quay đầu lại dù chỉ một lần.
Diệp Mặc nhìn bóng chị Nhan đã đi xa khuất đột nhiên trong lòng lại cảm thấy một chút buồn, hắn không biết lần sau gặp chị Nhan là khi nào, rất có thể sau này chẳng thể nào lại gặp nhau nữa.
Diệp Mặc đứng lặng một mình hồi lâu, thần thức quét qua một lượt, chị Nhan đã đi xa từ lâu rồi, nhưng trường đại học Yến Kinh lại xuất hiện trong thần thức của hắn.
Không ngờ đã đến bên trường đại học Yến Kinh, hắn lại thu hết tất cả đồ đạc lại, mặc dù hắn rất muốn biết trong cuốn nhật ký viết gì nhưng hắn quyết định tôn trọng ý kiến của chị Nhan, mấy năm sau hắn mới đọc.
Nếu như không gần đại học Yến Kinh thì thôi, nhưng nếu đã đến đây thì Diệp Mặc tự nhiên lại muốn đến gặp Đông Phương Vượng. Một loạt những chuyện này hắn đã nghi ngờ là do Đông Phương Đường làm, hắn không chỉ muốn hỏi Đông Phương Đường một số chuyện mà còn muốn tìm Đông Phương Vượng hỏi xem Tây Đường rốt cuộc là ở đâu.
Nhưng Diệp Mặc đi vòng vòng trong khuôn viên trường rất lâu, thần thức của hắn quét liên tục mấy lần nhưng không thấy bóng dáng của Đông Phương Vượng. Lần trước khi ở Nam Cực gặp được Trần Quảng, Phó Lệ, thậm chí cả An Chỉ Kỳ hắn còn nhìn thấy, vậy mà hắn cũng không nhìn thấy Đông Phương Vượng.
Diệp Mặc thấy, mặc dù Đông Phương Vượng nói cậu ta và hai anh trai không có quan hệ gì, thậm chí anh ta còn có thù hận với hai người anh, nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy không tin tưởng, không thể không nói ba anh em nhà Đông Phương đều là những người thông minh ưu tú, cho dù là Đông Phương Tê hay Đông Phương Đường, Diệp Mặc vừa nghĩ tới cái tên thôi là đã cảm thấy không hứng thú rồi.
Đặc biệt là Đông Phương Tê, cho dù Diệp Mặc đã giết gã này từ lâu lắm rồi, nhưng bây giờ nghĩ tới chuyện gã này tìm đủ cách bầy mưu tính kế với mình, trong lòng hắn lại thấy vô cùng khó chịu. Bây giờ lại xuất hiện một tên Đông Phương Đường, y cũng lợi hại không kém gì Đông Phương Tê, hơn nữa thủ đoạn của y còn có vẻ bao quát hơn, nếu như tên Đông Phương Vượng lại đối đầu với hắn thì cho dù hắn có không sợ thì chẳng may bọn chúng âm mưu gì đó với Lạc Nguyệt thì phải làm thế nào?
Cho nên hôm nay hắn phải xác nhận suy nghĩ của Đông Phương Vượng, phải hỏi lại chuyện hai anh trai của gã và cả chuyện về Tây Đường.
Diệp Mặc bỗng nhiên nghĩ đến chuyện nếu như Đông Phương Đường hàng phục Bắc Sa, hơn nữa tất cả những chuyện này là do gã giở trò quỷ thì có thể nói bất luận là Đông Phương Tê hay Đông Phương Đường, thế lực mà bọn chúng dựa dẫm vào lẽ nào lại có quan hệ với Tây Đường?
Đông Phương Vượng không có ở đây, Diệp Mặc đi vào căng – tin của đại học Yến Kinh. Ba người Trần Quảng, Phó Lệ, cả An Chỉ Kỳ đang ăn cơm, Diệp Mặc vào chính là để hỏi bọn họ Đông Phương Vượng đi đâu.
Trần Quảng và Phó Lệ ngồi cạnh nhau, bên cạnh và đối diện An Chỉ Kỳ lại không có ai ngồi, nhưng xung quanh lại có rất nhiều nam sinh ngồi. Diệp Mặc không phải là gà mờ, hắn vừa nhìn vào mắt những nam sinh này liền hiểu ra không phải bọn họ đang ăn cơm mà đang thu hút sự chú ý của An Chỉ Kỳ.
Vì Trần Quảng, Phó Lệ và An Chỉ Kỳ ngồi cạnh nên Diệp Mặc không chút do dự ngồi vào phía đối diện với An Chỉ Kỳ.
Những nam sinh kia thấy tự nhiên có một người xuất hiện ngồi đối diện An Chỉ Kỳ thì đều giận dữ nhìn Diệp Mặc. Cái vị trí đó không ai trong số họ dám ngồi mà cái tên này không biết từ đâu ra, chưa nói câu gì đã ngồi vào rồi.
- Là anh sao?
Nhìn thấy Diệp Mặc suýt chút nữa An Chỉ Kỳ làm đổ bát canh trước mặt. Trần Quảng và Phó Lệ cũng kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, họ không biết Diệp Mặc tới đây làm gì.
- Là tôi đây, tới quấy rầy mọi người một lát, tôi đến để hỏi về một người. Là Đông Phương Vượng, người mà lần trước đến Nam Cực cùng mọi người, bây giờ cậu ta đi đâu rồi? Tôi làm thế nào để tìm cậu ta đây?
Diệp Mặc và những người này mới chỉ có duyên gặp mặt một lần nên hắn không muốn lãng phí thời gian.
Trần Quảng thân hình to lớn lên tiếng đáp:
- Sau khi chúng tôi quay về lần đó, Đông Phương Vượng liền về nhà, sau đó nhờ chúng tôi xin nghỉ học rồi chưa thấy quay trở lại trường.
- Cậu ta không ở ký túc xá ư?
Diệp Mặc ngạc nhiên hỏi, trong lòng nghĩ ngợi rất nhiều, lẽ nào gã Đông Phương Vượng này biết mình đến tìm nên đã bỏ chạy trước rồi.
Trần Quảng gật đầu nói:
- Vâng, cậu ta sống bên cạnh dòng sông Yến Thủy, nhà cậu ta ở đó.
- Cậu nói là nhà của Đông Phương Vượng ở Yến Kinh sao?
Diệp Mặc càng thấy kỳ lạ, theo lời mà lần trước Đông Phương Vượng nói thì nhà của cậu ta phải là một nơi gọi là Tây Đường chứ, sao lại ở Yến Kinh? Dòng sông Yến Thủy Diệp Mặc đi qua không phải chỉ có một lần, hắn biết đó là khu vực dành cho dân nghèo ở Yến Kinh.
- Cái này thì tôi không rõ, tôi chỉ biết Đông Phương Vượng sống cùng mẹ, họ luôn sống ở bên bờ sông Yến Thủy, hình như hộ khẩu nhà họ cũng là theo mẹ cậu ta, mẹ cậu ta vốn là người Yến Kinh.
Trần Quảng thành thực đáp.
- Cậu có thể cho tôi biết nhà của Đông Phương Vượng ở chỗ nào bên sông Yến Thủy không?
Diệp Mặc càng cảm thấy gã Đông Phương Vượng này chẳng hề đơn giản, nếu như Đông Phương Vượng thực sự đoán chắc là hắn sẽ tới Yến Kinh tìm gã thì thực sự khiến Diệp Mặc vô cùng ngạc nhiên.
Trần Quảng vẫn không trả lời, An Chỉ Kỳ bỗng nhiên chen vào:
- Để tôi dẫn anh đi...
- Được, vậy phải cảm ơn cô rồi.
Nếu An Chỉ Kỳ đã tình nguyện dẫn Diệp Mặc đi thì hắn đương nhiên không từ chối.
Nhìn Diệp Mặc và An Chỉ Kỳ rời khỏi căng – tin, Phó Lệ có chút ngạc nhiên nhìn Trần Quảng nói:
- Hôm nay Chỉ Kỳ sao vậy? Tự nhiên chủ động dẫn một người lạ đến sông Yến Thủy? Còn nữa, cậu ấy đến nhà của Đông Phương Vượng khi nào mà lại biết nhà cậu ta?
Trần Quảng lắc đầu, không những cậu ta không hiểu mà tất cả nam sinh trong căng – tin đều cũng chỉ biết trợn tròn mắt nhìn hai người đi khỏi, ngơ ngác giống nhau.
- Anh có thể cho tôi biết anh làm nghề gì không? Còn nữa, hôm đó sao anh lại ở Nam Cực? Đúng rồi, cái đó không phải là quan trọng nhất, cái quan trọng nhất là hôm đó sao anh chỉ mặc ít đồ như vậy, lẽ nào anh không sợ lạnh ư?
An Chỉ Kỳ vừa cùng Diệp Mặc rời khỏi đại học Yến Kinh đã đưa ra bao nhiêu câu hỏi.
Diệp Mặc mặc dù không muốn trả lời mấy chuyện này nhưng hôm nay là An Chỉ Kỳ chủ động giúp đỡ hắn nên hắn đành nói:
- Lần trước tôi đã nói với cô rồi mà, tôi là vận động viên leo núi.
Nói xong nhìn ánh mắt không tin của An Chỉ Kỳ, Diệp Mặc lại phải nói tiếp:
- Nếu cô đã không tin thì tôi cũng chẳng có cách nào nữa cả. Đúng rồi, cô có hay đến nhà Đông Phương Vượng ở bên sông Yến Thủy không? Cô có hiểu nhiều về con người Đông Phương Vượng không? Cô có thể kể tôi nghe về chuyện của cậu ta không?
An Chỉ Kỳ nhìn Diệp Mặc không nói, mấy câu hỏi cô đặt ra người này không trả lời mà còn hỏi cô liên tiếp mấy câu.
- Trước khi tôi trả lời câu hỏi của anh thì anh phải nói cho tôi biết anh tên là gì trước đã. Text được lấy tại Truyện FULL
An Chỉ Kỳ sau khi quay lại mới biết Diệp Mặc không phải người thường, một vận động viên leo núi có thể mặc quần áo mỏng như vậy, ở Nam Cực với nhiệt độ luôn dưới 0oC mà không sao, sau khi về cô nghĩ mấy ngày mà không sao lí giải nổi. Hơn nữa vụ nổ ngày hôm đó cũng rất kỳ lạ, bây giờ người này lại xuất hiện trước mặt cô, cô đương nhiên không bỏ qua được.
- Tôi tên Diệp Mặc.
Sau khi Diệp Mặc chỉ nói đúng bốn chữ rồi không nói gì nữa, hắn đã không muốn hỏi An Chỉ Kỳ thêm điều gì, chỉ cần cô nữ sinh này dẫn hắn tới nhà Đông Phương Vượng là được rồi.
An Chỉ Kỳ có chút không hài lòng nhìn Diệp Mặc nói:
- Được thôi, vậy tôi gọi anh là Diệp đại ca, tôi chưa từng đến nhà của Đông Phương Vượng lần nào...
Khi Diệp Mặc đang nhìn cô không nói lời nào thì cô lại nói tiếp:
- Nhưng tôi biết một bí mật của cậu ta...