Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 666: Thân hãm tuyệt cảnh
Cái mà Diệp Mặc không biết chính là, trên một chiến hạm ở một nơi xa xôi lại có ba người đàn ông và hai người phụ nữ đang nhìn hắn chằm chằm.
Lúc bóng dáng của Diệp Mặc xuất hiện trước mắt thì cả năm người này đều kinh ngạc nhìn nhau, trong lúc nhất thời không ai nói gì, biểu hiện này của họ đã cho thấy họ quá hoảng sợ rồi.
- Hắn quả nhiên có loại dị năng thần bí này, thế giới này, chỉ có loại dị năng ấy, nếu không phải tôi tận mắt thấy thì tôi tuyệt đối sẽ không tin.
Qua một lúc, một người phụ nữ trong đó lên tiếng.
Bởi vì có người đã phá tan bầu không khí nặng nề nên lại có một người khác tiếp tục:
- Cứ coi như hắn ta lợi hại đi, đợi lát nữa hắn cũng phải chết không cần nghi ngờ
Mấy người còn lại không nói gì, vì họ đều cho rằng lời của người vừa rồi đều đúng, Diệp Mặc vào trong đảo Băng Khôi thì chỉ có con đường chết.
Một người phụ nữ khác sợ ngây người, cô không ngờ người thanh niên mà cô đang giám sát trước mặt kia, cô lại quen biết, hắn tên Diệp Mặc. Cô đã từng gặp hắn một lần, trước đây cô cho rằng Diệp Mặc chỉ là một cao thủ Cổ võ nhưng bây giờ hắn lại có bản lĩnh tới vô ảnh vô tung, mà lại không cần bất cứ sự giúp đỡ gì đã tới được đảo Băng Khôi.
Nếu Diệp Mặc ở đây, hắn đương nhiên nhận ra người phụ nữ này, cô chính là người phụ nữ bên cạnh bang chủ Chu Hoành Sinh ở Hồng Vũ bang.
Không sai, cô gái này đích thực là quân sư Hoàng Mân của Hồng Vũ bang. Tuy tướng mạo cô bình thường nhưng tâm tư trong sáng, thông minh không ai sánh được, hơn nữa, hình như đối với cuộc sống bình thường ấy cô không có gì hứng thú.
Có thể nói tuy thế lực của Hồng Vũ bang ở San Francisco còn nhỏ nhưng hoàn toàn là nhờ công lao của cô. Từ khi biết được Chu Hoành Sinh không phaỉ là người làm được đại sự nên cô lập tức rời khỏi Hồng Vũ bang.
Sau khi rời khỏi Hồng Vũ bang, Hoàng Mân có đi tìm Diệp Mặc, nhưng không tìm được. Sau khi tới Bắc Sa, không biết sao họ lại biết danh cô nên đã mời. Tuy Hoàng Mân vẫn trong bang hội San Francisco nhưng đối với một con quái vật như Bắc Sa, cô không phải rất hiểu, điều duy nhất cô biết là thực lực Bắc Sa rất hùng hậu, hơn nữa còn có nhiều căn cứ nghiên cứu khoa học, khẩu hiệu của bọn họ là kiến lập lên một thế giới thịnh vượng, hòa bình.
Nhưng sau khi vào Bắc Sa, Hoàng Mân mới hiểu được, tổ chức này muốn tiêu diệt toàn bộ quốc gia trên thế giới, thành lập một liên bang độc tài. Cách làm của bọn họ và phương thức vơ vét của cải ấy chẳng có một chút hòa bình nào, đi đến đâu cũng chỉ có âm mưu, chết chóc. Trong ý niệm ở Bắc Sa, bất kể một chính quyền nào cũng phải làm chủ, đều lấy máu tươi nhuộm lên, thế nên, đối với họ, giết hại, chết chóc mãi rồi cũng thành thói quen.
Nhưng Hoàng Mân nghĩ, đây vốn dĩ chỉ là một cái cớ. Bởi vì thế giới bây giờ nhìn tổng quan mà nói đã hòa bình rồi.
Tuy Hoàng Mân đã muốn rời bỏ Bắc Sa từ lâu nhưng cô biết đến thì dễ mà đi thì khó. Lần này cùng người Bắc Sa ngụy trang thành một con thuyền Nhật để thi hành nhiệm vụ, cô biết đây có thể là một cơ hội bỏ trốn, nhưng cô cũng biết, một khi bỏ trốn thất bại thì chỉ có một con đường chết.
Đang lúc Hoàng Mân khó nghĩ thì lại gặp Diệp Mặc ở đây, hơn nữa, Diệp Mặc chính là người vô ảnh vô tung đó.
Nếu nói điều mà giờ Hoàng Mân muốn làm nhất là gì thì đó là cứu Diệp Mặc, sau đó chạy trốn, nhưng trong lòng cô rất rõ, muốn cứu Diệp Mặc, điều này là không có khả năng vì giờ Diệp Mặc đang trên đảo Băng Khôi, cô không có cách nào liên hệ được với Diệp Mặc.
Về sự bố trí trên đảo Băng Khôi thì Hoàng Mân tuy không thể nói rõ hoàn toàn nhưng cũng biết ít nhiều. Cô biết Diệp Mặc đã vào được đây, muốn chạy thoát thực sự rất khó. Khi mấy người này bố trí cạm bẫy đã lấy tính cách của Diệp Mặc tính cả vào đó. Trừ khi giết được mấy người trước mắt, nhưng cho dù cô giết mấy người này thì sẽ có những người khác tới, như vậy giống nhau cả, cô sẽ không cứu được Diệp Mặc.
Thế nhưng cứ cho là không thể cứu được Diệp Mặc thì cô cũng không muốn tiếp tục ở lại Bắc Sa nữa. Cô muốn bỏ đi. Cách hành động của Diệp Mặc, cô đã thấy, tuy hắn sát phạt quyết đoán nhưng những người bị giết ở San Franciso đều là những kẻ đáng giết, đối với con người này, cô cũng rất tán thưởng.
Cô muốn chạy chốn thì cơ hội lần này nếu không giữ chặt, lần sau nếu muốn chạy chốn e rằng rất khó khăn. Nhưng ở đây, ngoài cô ra còn có bốn người khác nữa, cô nhất định trong thời gian ngắn nhất phải giết chết họ, sau đó không được kinh động tới tình cảnh của người còn lại mà rời khỏi chiến hạm này.
…
Diệp Mặc đã đi qua rất nhiều nơi, cũng đến rất nhiều hải đảo nhưng chưa thấy một hải đảo nào giống như đảo Băng Khôi này. Nó đã để lại trong hắn một cảm giác tĩnh mịch. Cứ coi là ở Nam cực băng thiên tuyết địa, Diệp Mặc cũng có thể cảm thụ được sự sống, nhưng ở đây lại không có chút sức sống nào.
Hắn có thể khẳng định, nếu trên đảo toàn bộ là môi trường sống như thế này, cứ coi như hắn có thể tìm thấy Trương Quật và Lý Hồ ở đây thì cũng chỉ là thi thể, tuyệt đối sẽ không có người sống.
Đảo này ngoài không có cơ hội sống sót ra còn khiến Diệp Mặc có loại cảm giác rất nguy hiểm nhưng hắn lại không biết được đó là nguy hiểm gì, đó chỉ là một cảm giác mà thôi.
Diệp Mặc dọc theo nham thạch trên đảo Băng Khôi, sau khoảng nửa tiếng thì đi tới một chỗ sâu, cuối cùng đã hiểu vì sao Hàn Tại Tân lại nói đảo này chỉ có mấy nghìn ki–lô-met vuông thôi. Vì đảo này đã cùng với những núi băng tiếp nối với nhau, hơn nữa, diện tích lục địa chính cũng không quá lớn.
Vô số núi băng và vô số đảo nhỏ cùng liên tiếp nhau, hợp thành một đảo Băng Khôi kỳ quái. Những núi băng này liên tiếp nhau và lục địa kia chẳng có gì khác biệt. Sau một tiếng kiểm tra, Diệp Mặc đã xác định được đảo Băng Khôi mấy nghìn ki-lô-met vuông đó, nhưng diện tích thực tế trên lục địa tối đa chỉ có một trăm ki-lo-met vuông mà thôi, việc này sai số quá nhiều.
Đây tuy là một nơi không nhỏ nhưng Bắc Sa tuyệt đối sẽ không đem nghiên cứu của mình mà kiến tạo tại chỗ này, ngay cả tin tức cũng bị tiết lộ rồi. Đây chính là một âm mưu. Tuy Diệp Mặc không biết âm mưu đó có đúng là vì vài đội đặc chủng tinh anh đó không nhưng hắn lại có một cảm giác không được thoải mái.
Đã biết đây là một quần đảo băng sơn nên Diệp Mặc cũng không điều tra diện tích của băng sơn nữa. Hắn cho rằng, coi như nơi này có bí mật, vậy bí mật đó cũng không có khả năng kiến lập trên băng sơn. Hắn chỉ cần kiểm tra bộ phận lục địa là được rồi.
Một trăm ki-lo-met vuông tuy không nhỏ, nhưng điều tra của Diệp Mặc rất nhanh đã làm sáng tỏ toàn bộ.
Sau cùng, Diệp Mặc dừng lại ở một sơn cốc. Trong sơn cốc này có một đống hỗn độn, dường như có rất nhiều dấu hiệu kiến trúc, nhưng đều không có cơ hội sinh tồn.
Ở phần cuối của sơn cốc có một con đường, Diệp Mặc liền dùng thần thức chuẩn bị tiến vào đó. Thần thức của hắn vừa quét tới con đường bên cạnh thì ở cửa cách đó không xa có tìm được một con dao găm đã bị ăn mòn một nửa.
Diệp Mặc bước tới gần con dao găm trước mặt, quan sát một cách tỷ mỉ. Con dao găm này dường như đã đâm vào thân của một vật gì đó, sau đó tạo thành vết tích này.
Xem ra mấy người bị mất tích rất có thể mất tích trong con đường này. Diệp Mặc thở dài, nếu thật sự mất tích ở đây, hắn hầu như cũng không nhất thiết phải điều tra, bởi vì, nơi này không có sự sống, không có khả năng có người sinh sống.
Nhưng nếu hắn đã tới rồi thì hắn nhất định phải xem tới cùng, tuy biết không nhất thiết phải đi điều tra nhưng Diệp Mặc vẫn có dự định kiểm tra cho xong con đường này.
Nơi này không có sự sống, Diệp Mặc phải rất cẩn thận vì tuy là một tu chân giả nhưng tu vi cũng không cao, thậm chí còn rất thấp.
Nhưng hắn đã có một cảm giác kinh hồn khi đứng ở đầu đường. Từ lúc tu chân tới nay, ngay cả bị người khác chỉ vào, hắn cũng không có loại cảm giác này. Cảm giác này quá quái dị, nó khiến hắn rất không dễ chịu. Hắn nghĩ tới cảm giác nguy hiểm sau khi vào đảo này, trong lòng thật khó chịu.
Tuy không hề dễ chịu nhưng Diệp Mặc nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn quyết định chuẩn bị đi vào con đường, nếu ngay cả dũng khí hắn cũng không có thì quá kém rồi.
Trước khi tiến vào, hắn lấy ra một viên Tinh nguyên đan, một viên Liên sinh đan bỏ vào trong miệng, dùng một ít chân khí đẩy đan dược vào sau đó khi xác nhận bốn phía chẳng có nguy hiểm gì, hắn chậm rãi tiến vào con đường.
Sau mười phút, Diệp Mặc đã đi tới cuối đường. Ở đây không có bất cứ thứ gì, ngoài một hắc động to lớn.
Cái hắc động này với giếng đen giống nhau, còn có một cái cầu thang kéo dài xuống phía dưới. Nếu Diệp Mặc chưa đi đảo Bali, cũng chưa có kiến thức về con đường ngầm, hắn khẳng định không biết hắc động là gì. Nhưng bây giờ hắn vừa nhìn đã biết nhìn nó giống như một con đường ngầm dài.
Diệp Mặc dùng thần thức quét xuống dưới, con đường này dường như cùng với con đường ban đầu đó có chút không giống nhau. Sau khi thần thức của hắn quét đến phần cuối thì quả nhiên là một tàu ngầm. Nhưng mặt Diệp Mặc lập tức trở nên khó coi, thần thức của hắn xác định rằng đây là một loại tàu ngầm gì đó, bên trong có chứa đầy bom ngay cả Diệp Mặc cũng chưa nhìn thấy bao giờ.
Phản ứng đầu của Diệp Mặc chính là nghĩ, tất cả những việc mà mấy người này làm đều để đối phó hắn, mục đích chỉ là muốn hắn chết. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Nếu thực sự là như vậy thì mấy người này có một chút ngờ vực đối với năng lực của hắn, hoặc là biết được bản lĩnh của hắn nên rất sợ hãi, thế nên mới cố ý bố trí một cạm bẫy lớn thế để đợi hắn tới.
Thế nhưng những thứ này cũng không đúng, họ sao biết được mình nhất định sẽ tới? Hơn nữa, còn bày một trận lớn như thế để đối phó với mình?
Diệp Mặc nghĩ không ra, hắn lập tức đi ra ngoài, ở đây không phải là nơi ở lâu được vì hắn không có cách nào ứng phó. Khi hắn vừa muốn xoay người ra thì đột nhiên cảm thấy không đúng, nếu mình không vào hắc động này, như vậy tính toán của mấy người này chẳng phải là vô dụng sao? Hắn nghĩ tới kế sách của tên Đông Phương Tê kia, kế sách của gã là một cạm bẫy nối tiếp một cạm bẫy. Nếu nơi này thực sự có người nhắm vào hắn, vậy thì, tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Theo bản năng, hắn dùng thần thức quét xung quanh một cách cẩn thận, sau đó kiểm tra một cách kỹ lưỡng.
Khi Diệp Mặc hiểu rõ xung quanh là thứ gì thì mặt của hắn lại cau lại. Thứ ở xung quanh con đường và nham thạch ở đây giống nhau y đúc, toàn bộ là bom tạo thành. Nếu không phải hắn nhìn thấy kho bom này ở phần cuối con đường thì hắn đã không nhìn ra. Không cần nói nham thạch hai bên đường, ngay cả phần đỉnh chóp và dưới chân đều là bom
Khi Diệp Mặc trông thấy con đường này thì người hắn toát ra mồ hôi lạnh. Hắn lập tức muốn xoay người. Nhưng đang lúc hắn muốn xoay người thì bỗng nhiên bình tĩnh lại. Tuy hắn không nhìn thấy camera ở chỗ nào, hắn khẳng định tất cả bây giờ đã bị người ta quản chế rồi, chỉ cần hắn xoay người, nói không chừng bom sẽ phát nổ.
Bất luận tốc độ của hắn thế nào thì chỉ cần xoay người, nhất định sẽ bị bom nổ bao vây.
Lúc bóng dáng của Diệp Mặc xuất hiện trước mắt thì cả năm người này đều kinh ngạc nhìn nhau, trong lúc nhất thời không ai nói gì, biểu hiện này của họ đã cho thấy họ quá hoảng sợ rồi.
- Hắn quả nhiên có loại dị năng thần bí này, thế giới này, chỉ có loại dị năng ấy, nếu không phải tôi tận mắt thấy thì tôi tuyệt đối sẽ không tin.
Qua một lúc, một người phụ nữ trong đó lên tiếng.
Bởi vì có người đã phá tan bầu không khí nặng nề nên lại có một người khác tiếp tục:
- Cứ coi như hắn ta lợi hại đi, đợi lát nữa hắn cũng phải chết không cần nghi ngờ
Mấy người còn lại không nói gì, vì họ đều cho rằng lời của người vừa rồi đều đúng, Diệp Mặc vào trong đảo Băng Khôi thì chỉ có con đường chết.
Một người phụ nữ khác sợ ngây người, cô không ngờ người thanh niên mà cô đang giám sát trước mặt kia, cô lại quen biết, hắn tên Diệp Mặc. Cô đã từng gặp hắn một lần, trước đây cô cho rằng Diệp Mặc chỉ là một cao thủ Cổ võ nhưng bây giờ hắn lại có bản lĩnh tới vô ảnh vô tung, mà lại không cần bất cứ sự giúp đỡ gì đã tới được đảo Băng Khôi.
Nếu Diệp Mặc ở đây, hắn đương nhiên nhận ra người phụ nữ này, cô chính là người phụ nữ bên cạnh bang chủ Chu Hoành Sinh ở Hồng Vũ bang.
Không sai, cô gái này đích thực là quân sư Hoàng Mân của Hồng Vũ bang. Tuy tướng mạo cô bình thường nhưng tâm tư trong sáng, thông minh không ai sánh được, hơn nữa, hình như đối với cuộc sống bình thường ấy cô không có gì hứng thú.
Có thể nói tuy thế lực của Hồng Vũ bang ở San Francisco còn nhỏ nhưng hoàn toàn là nhờ công lao của cô. Từ khi biết được Chu Hoành Sinh không phaỉ là người làm được đại sự nên cô lập tức rời khỏi Hồng Vũ bang.
Sau khi rời khỏi Hồng Vũ bang, Hoàng Mân có đi tìm Diệp Mặc, nhưng không tìm được. Sau khi tới Bắc Sa, không biết sao họ lại biết danh cô nên đã mời. Tuy Hoàng Mân vẫn trong bang hội San Francisco nhưng đối với một con quái vật như Bắc Sa, cô không phải rất hiểu, điều duy nhất cô biết là thực lực Bắc Sa rất hùng hậu, hơn nữa còn có nhiều căn cứ nghiên cứu khoa học, khẩu hiệu của bọn họ là kiến lập lên một thế giới thịnh vượng, hòa bình.
Nhưng sau khi vào Bắc Sa, Hoàng Mân mới hiểu được, tổ chức này muốn tiêu diệt toàn bộ quốc gia trên thế giới, thành lập một liên bang độc tài. Cách làm của bọn họ và phương thức vơ vét của cải ấy chẳng có một chút hòa bình nào, đi đến đâu cũng chỉ có âm mưu, chết chóc. Trong ý niệm ở Bắc Sa, bất kể một chính quyền nào cũng phải làm chủ, đều lấy máu tươi nhuộm lên, thế nên, đối với họ, giết hại, chết chóc mãi rồi cũng thành thói quen.
Nhưng Hoàng Mân nghĩ, đây vốn dĩ chỉ là một cái cớ. Bởi vì thế giới bây giờ nhìn tổng quan mà nói đã hòa bình rồi.
Tuy Hoàng Mân đã muốn rời bỏ Bắc Sa từ lâu nhưng cô biết đến thì dễ mà đi thì khó. Lần này cùng người Bắc Sa ngụy trang thành một con thuyền Nhật để thi hành nhiệm vụ, cô biết đây có thể là một cơ hội bỏ trốn, nhưng cô cũng biết, một khi bỏ trốn thất bại thì chỉ có một con đường chết.
Đang lúc Hoàng Mân khó nghĩ thì lại gặp Diệp Mặc ở đây, hơn nữa, Diệp Mặc chính là người vô ảnh vô tung đó.
Nếu nói điều mà giờ Hoàng Mân muốn làm nhất là gì thì đó là cứu Diệp Mặc, sau đó chạy trốn, nhưng trong lòng cô rất rõ, muốn cứu Diệp Mặc, điều này là không có khả năng vì giờ Diệp Mặc đang trên đảo Băng Khôi, cô không có cách nào liên hệ được với Diệp Mặc.
Về sự bố trí trên đảo Băng Khôi thì Hoàng Mân tuy không thể nói rõ hoàn toàn nhưng cũng biết ít nhiều. Cô biết Diệp Mặc đã vào được đây, muốn chạy thoát thực sự rất khó. Khi mấy người này bố trí cạm bẫy đã lấy tính cách của Diệp Mặc tính cả vào đó. Trừ khi giết được mấy người trước mắt, nhưng cho dù cô giết mấy người này thì sẽ có những người khác tới, như vậy giống nhau cả, cô sẽ không cứu được Diệp Mặc.
Thế nhưng cứ cho là không thể cứu được Diệp Mặc thì cô cũng không muốn tiếp tục ở lại Bắc Sa nữa. Cô muốn bỏ đi. Cách hành động của Diệp Mặc, cô đã thấy, tuy hắn sát phạt quyết đoán nhưng những người bị giết ở San Franciso đều là những kẻ đáng giết, đối với con người này, cô cũng rất tán thưởng.
Cô muốn chạy chốn thì cơ hội lần này nếu không giữ chặt, lần sau nếu muốn chạy chốn e rằng rất khó khăn. Nhưng ở đây, ngoài cô ra còn có bốn người khác nữa, cô nhất định trong thời gian ngắn nhất phải giết chết họ, sau đó không được kinh động tới tình cảnh của người còn lại mà rời khỏi chiến hạm này.
…
Diệp Mặc đã đi qua rất nhiều nơi, cũng đến rất nhiều hải đảo nhưng chưa thấy một hải đảo nào giống như đảo Băng Khôi này. Nó đã để lại trong hắn một cảm giác tĩnh mịch. Cứ coi là ở Nam cực băng thiên tuyết địa, Diệp Mặc cũng có thể cảm thụ được sự sống, nhưng ở đây lại không có chút sức sống nào.
Hắn có thể khẳng định, nếu trên đảo toàn bộ là môi trường sống như thế này, cứ coi như hắn có thể tìm thấy Trương Quật và Lý Hồ ở đây thì cũng chỉ là thi thể, tuyệt đối sẽ không có người sống.
Đảo này ngoài không có cơ hội sống sót ra còn khiến Diệp Mặc có loại cảm giác rất nguy hiểm nhưng hắn lại không biết được đó là nguy hiểm gì, đó chỉ là một cảm giác mà thôi.
Diệp Mặc dọc theo nham thạch trên đảo Băng Khôi, sau khoảng nửa tiếng thì đi tới một chỗ sâu, cuối cùng đã hiểu vì sao Hàn Tại Tân lại nói đảo này chỉ có mấy nghìn ki–lô-met vuông thôi. Vì đảo này đã cùng với những núi băng tiếp nối với nhau, hơn nữa, diện tích lục địa chính cũng không quá lớn.
Vô số núi băng và vô số đảo nhỏ cùng liên tiếp nhau, hợp thành một đảo Băng Khôi kỳ quái. Những núi băng này liên tiếp nhau và lục địa kia chẳng có gì khác biệt. Sau một tiếng kiểm tra, Diệp Mặc đã xác định được đảo Băng Khôi mấy nghìn ki-lô-met vuông đó, nhưng diện tích thực tế trên lục địa tối đa chỉ có một trăm ki-lo-met vuông mà thôi, việc này sai số quá nhiều.
Đây tuy là một nơi không nhỏ nhưng Bắc Sa tuyệt đối sẽ không đem nghiên cứu của mình mà kiến tạo tại chỗ này, ngay cả tin tức cũng bị tiết lộ rồi. Đây chính là một âm mưu. Tuy Diệp Mặc không biết âm mưu đó có đúng là vì vài đội đặc chủng tinh anh đó không nhưng hắn lại có một cảm giác không được thoải mái.
Đã biết đây là một quần đảo băng sơn nên Diệp Mặc cũng không điều tra diện tích của băng sơn nữa. Hắn cho rằng, coi như nơi này có bí mật, vậy bí mật đó cũng không có khả năng kiến lập trên băng sơn. Hắn chỉ cần kiểm tra bộ phận lục địa là được rồi.
Một trăm ki-lo-met vuông tuy không nhỏ, nhưng điều tra của Diệp Mặc rất nhanh đã làm sáng tỏ toàn bộ.
Sau cùng, Diệp Mặc dừng lại ở một sơn cốc. Trong sơn cốc này có một đống hỗn độn, dường như có rất nhiều dấu hiệu kiến trúc, nhưng đều không có cơ hội sinh tồn.
Ở phần cuối của sơn cốc có một con đường, Diệp Mặc liền dùng thần thức chuẩn bị tiến vào đó. Thần thức của hắn vừa quét tới con đường bên cạnh thì ở cửa cách đó không xa có tìm được một con dao găm đã bị ăn mòn một nửa.
Diệp Mặc bước tới gần con dao găm trước mặt, quan sát một cách tỷ mỉ. Con dao găm này dường như đã đâm vào thân của một vật gì đó, sau đó tạo thành vết tích này.
Xem ra mấy người bị mất tích rất có thể mất tích trong con đường này. Diệp Mặc thở dài, nếu thật sự mất tích ở đây, hắn hầu như cũng không nhất thiết phải điều tra, bởi vì, nơi này không có sự sống, không có khả năng có người sinh sống.
Nhưng nếu hắn đã tới rồi thì hắn nhất định phải xem tới cùng, tuy biết không nhất thiết phải đi điều tra nhưng Diệp Mặc vẫn có dự định kiểm tra cho xong con đường này.
Nơi này không có sự sống, Diệp Mặc phải rất cẩn thận vì tuy là một tu chân giả nhưng tu vi cũng không cao, thậm chí còn rất thấp.
Nhưng hắn đã có một cảm giác kinh hồn khi đứng ở đầu đường. Từ lúc tu chân tới nay, ngay cả bị người khác chỉ vào, hắn cũng không có loại cảm giác này. Cảm giác này quá quái dị, nó khiến hắn rất không dễ chịu. Hắn nghĩ tới cảm giác nguy hiểm sau khi vào đảo này, trong lòng thật khó chịu.
Tuy không hề dễ chịu nhưng Diệp Mặc nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn quyết định chuẩn bị đi vào con đường, nếu ngay cả dũng khí hắn cũng không có thì quá kém rồi.
Trước khi tiến vào, hắn lấy ra một viên Tinh nguyên đan, một viên Liên sinh đan bỏ vào trong miệng, dùng một ít chân khí đẩy đan dược vào sau đó khi xác nhận bốn phía chẳng có nguy hiểm gì, hắn chậm rãi tiến vào con đường.
Sau mười phút, Diệp Mặc đã đi tới cuối đường. Ở đây không có bất cứ thứ gì, ngoài một hắc động to lớn.
Cái hắc động này với giếng đen giống nhau, còn có một cái cầu thang kéo dài xuống phía dưới. Nếu Diệp Mặc chưa đi đảo Bali, cũng chưa có kiến thức về con đường ngầm, hắn khẳng định không biết hắc động là gì. Nhưng bây giờ hắn vừa nhìn đã biết nhìn nó giống như một con đường ngầm dài.
Diệp Mặc dùng thần thức quét xuống dưới, con đường này dường như cùng với con đường ban đầu đó có chút không giống nhau. Sau khi thần thức của hắn quét đến phần cuối thì quả nhiên là một tàu ngầm. Nhưng mặt Diệp Mặc lập tức trở nên khó coi, thần thức của hắn xác định rằng đây là một loại tàu ngầm gì đó, bên trong có chứa đầy bom ngay cả Diệp Mặc cũng chưa nhìn thấy bao giờ.
Phản ứng đầu của Diệp Mặc chính là nghĩ, tất cả những việc mà mấy người này làm đều để đối phó hắn, mục đích chỉ là muốn hắn chết. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Nếu thực sự là như vậy thì mấy người này có một chút ngờ vực đối với năng lực của hắn, hoặc là biết được bản lĩnh của hắn nên rất sợ hãi, thế nên mới cố ý bố trí một cạm bẫy lớn thế để đợi hắn tới.
Thế nhưng những thứ này cũng không đúng, họ sao biết được mình nhất định sẽ tới? Hơn nữa, còn bày một trận lớn như thế để đối phó với mình?
Diệp Mặc nghĩ không ra, hắn lập tức đi ra ngoài, ở đây không phải là nơi ở lâu được vì hắn không có cách nào ứng phó. Khi hắn vừa muốn xoay người ra thì đột nhiên cảm thấy không đúng, nếu mình không vào hắc động này, như vậy tính toán của mấy người này chẳng phải là vô dụng sao? Hắn nghĩ tới kế sách của tên Đông Phương Tê kia, kế sách của gã là một cạm bẫy nối tiếp một cạm bẫy. Nếu nơi này thực sự có người nhắm vào hắn, vậy thì, tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Theo bản năng, hắn dùng thần thức quét xung quanh một cách cẩn thận, sau đó kiểm tra một cách kỹ lưỡng.
Khi Diệp Mặc hiểu rõ xung quanh là thứ gì thì mặt của hắn lại cau lại. Thứ ở xung quanh con đường và nham thạch ở đây giống nhau y đúc, toàn bộ là bom tạo thành. Nếu không phải hắn nhìn thấy kho bom này ở phần cuối con đường thì hắn đã không nhìn ra. Không cần nói nham thạch hai bên đường, ngay cả phần đỉnh chóp và dưới chân đều là bom
Khi Diệp Mặc trông thấy con đường này thì người hắn toát ra mồ hôi lạnh. Hắn lập tức muốn xoay người. Nhưng đang lúc hắn muốn xoay người thì bỗng nhiên bình tĩnh lại. Tuy hắn không nhìn thấy camera ở chỗ nào, hắn khẳng định tất cả bây giờ đã bị người ta quản chế rồi, chỉ cần hắn xoay người, nói không chừng bom sẽ phát nổ.
Bất luận tốc độ của hắn thế nào thì chỉ cần xoay người, nhất định sẽ bị bom nổ bao vây.