Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 658: Người phụ nữ đáng ngờ



Diệp Mặc vừa kéo Annie và L'Oreal từ cửa địa đạo lao ra. Phía dưới liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Ngay cả hai người Annie đều nghe được rõ ràng.
Quả nhiên ba người rời khỏi cửa địa đạo chưa đến mười mét, có hai người từ cửa địa đạo đi ra. Đang lúc hai người L'Oreal và Annie lo lắng, Diệp Mặc lại kéo hai người tránh ở phía sau một thùng dầu cũ nát. Mà thùng dầu này cũng không lớn, thậm chí đứng ở chỗ trạm gác có thể nhìn không sót bốn phía của thùng dầu. Không cần phải nói tới ba người, ngay cả một đứa trẻ cũng không có cách trốn được ở đây mà không bị người khác phát hiện.
Annie và L'Oreal thấy Diệp Mặc làm như vậy, trong lòng đều cảm thấy khẩn trương. Làm vậy so với bịt tai trộm chuông có gì khác nhau? Đây căn bản không cần tìm, chỉ cần người từ địa đạo đi lên nhìn xung quanh, đã biết ba người trốn ở đâu.
Theo bản năng L'Oreal muốn nói chuyện, nhưng Diệp Mặc lập tức đưa tay bịt miệng cô ta. L'Oreal giật mình nhìn hai người từ địa đạo đi lên. Quả nhiên hai người nhìn xung quanh một lát, ánh mắt lại không hề dừng lại ở chỗ các cô.
Chẳng lẽ từ vị trí đó thật sự không nhìn thấy chỗ mình đang trốn sao? Trong lòng L'Oreal cảm thấy nghi hoặc. Diệp Mặc biết L'Oreal chắc chắn sẽ không nói nữa. Hắn vừa định bỏ tay ra, bỗng nhiên một thứ gì đó ấm ướt chạm vào lòng bàn tay của hắn.
Diệp Mặc chau mày. Đương nhiên, hắn biết đây là do L'Oreal liếm. Người phụ nữ này tuyệt đối có vấn đề. Đây đã là lần thứ hai. Diệp Mặc không tin sức hấp dẫn của mình có thể khiến quả phụ này lập tức đưa tới cửa. Hơn nữa hắn từ chỗ Hư Nguyệt Hoa lấy được tin tức tuy rằng phu nhân Rhodes - L'Oreal xinh đẹp có khả năng mê hoặc người khác, nhưng lại là người rất đoan trang. Từ sau khi chồng cô ta chết, cho đến bây giờ, cô ta luôn tận tâm tận sức với công tác từ thiện. Tác phong trong cuộc sống hàng ngày rất đứng đắn. Sao cô ta có thể như vậy được?
Ban đầu Diệp Mặc không tính phải điều tra cô ta, nhưng động tác của L'Oreal khiến Diệp Mặc nảy sinh nghi ngờ. Thần thức của hắn bắt đầu điều tra lai lịch của L'Oreal. Không bao lâu, Diệp Mặc liền phát hiện trên người cô ta có một năng lượng một cực kỳ loãng. Không phải nội khí của người tu luyện Cổ Võ, mà có chút giống với mấy người dị năng mà mình đã gặp. Chỉ có điều năng lượng trong cơ thể cô ta dao động vô cùng yếu.
Nếu dùng cách phân cấp dị năng mà Hư Nguyệt Hoa đã nói cho mình, cô ta nhiều nhất chỉ là một người dị năng bậc một mà thôi. Nhưng Diệp Mặc lại không điều tra được rốt cuộc cô ta có dị năng gì. Diệp Mặc lại kiểm tra Annie một chút. Annie lại chỉ một cô gái bình thường, không hề có gì khác thường.
Diệp Mặc không tiếp tục kiểm tra L'Oreal nữa. Cho dù hắn giao L'Oreal cho Lạc Nguyệt, một dị năng bậc một cũng không thể gây ra nguy hiểm gì.
Từ trong địa đạo đi ra là hai gã đàn ông da trắng. Bọn họ bất ngờ khi không thấy tung tích của L'Oreal và Annie, sắc mặt lập tức thay đổi. Bọn họ vừa chạy ra ngoài cửa lớn, hình như vừa gọi điện thoại.
Diệp Mặc thấy hai người rời khỏi, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Hư Nguyệt Hoa, nói cho cô biết mình đã tìm được mẹ con Annie, vị trí ở căn cứ đóng quân ban đầu của Lạc Nguyệt, bảo cô dẫn người tới đón hai người này.
Hư Nguyệt Hoa vừa nhận được điện thoại của Diệp Mặc, trong lòng lại vô cùng khiếp sợ. Diệp Mặc rời khỏi Lạc Nguyệt chưa bao lâu, đã tìm được người, hơn nữa còn ở căn cứ đóng quân. Cho dù bay máy bay cũng không nhanh tới như vậy chứ? Nhưng Hư Nguyệt Hoa giữ kín những nghi hoặc ở trong lòng, không hỏi ra ngoài. Đây không phải là lần đầu tiên cô chứng kiến thủ đoạn kinh người của Diệp Mặc. Trong lòng cô, Diệp Mặc chính là một người không gì không thể làm được.
Hư Nguyệt Hoa nhanh chóng nói cho Diệp Mặc biết, Úc Diệu Đồng còn đang ở khu vực gần eo biển Bali. Hơn nữa hiện tại đã gặp hạm đội Lương Tuấn. Cô bảo Diệp Mặc chờ ở căn cứ đóng quân khoảng nửa giờ. Nửa giờ sau sẽ có máy bay trực thăng qua đón bọn họ đi.
Đương nhiên Diệp Mặc hi vọng càng nhanh càng tốt. Hắn không sợ gì khác, chỉ sợ tàu ngầm hạt nhân kia bỗng nhiên rời khỏi đây. Một khi tàu ngầm hạt nhân rời khỏi đây đến phạm vi nhất định, dấu hiệu thần thức của hắn sẽ không có bất kỳ tác dụng gì nữa.
Đồng thời, Annie cũng cảm thấy kinh ngạc. Đương nhiên Annie biết Diệp Mặc gọi điện thoại để người khác tới đón các cô. Nhưng cô nghi ngờ vì sao ba người bọn họ trốn ở một nơi liếc mắt một cái là có thấy được như vậy, lại không bị phát hiện? Đây mới là nghi hoặc lớn nhất trong lòng cô.
- Diệp tiên sinh, cám ơn anh đã cứu chúng tôi. Nhưng tôi rất muốn biết vì sao hai người kia đứng ở phía trên nhìn về phía chúng ta, nhưng không phát hiện ra mấy người chúng ta? Chẳng lẽ thùng dầu nhỏ này thật sự có thể ngăn cản được tầm mắt của người khác sao?
Cuối cùng Annie vẫn không nhịn được hỏi ra lời.
Diệp Mặc mỉm cười. Đương nhiên, hắn sẽ không nói tôi đã thi triển một pháp thuật ẩn thân, mà nói:
- Nơi này chính là góc chết của chỗ đó. Hơn nữa khẳng định hai người các cô vô cùng quan trọng đối với những người đó. Một khi trong lòng bọn họ khẩn trương, có thể tạo thành một điểm mù trong tầm mắt. Hiện tại chỗ chúng ta chính là điểm mù trong tầm mắt của bọn họ.
Đương nhiên những lời này đều là do Diệp Mặc nói bậy. Hắn thấy Annie cái hiểu cái không gật đầu, cũng không tiếp tục nói nữa. Dù sao đi nữa chờ tới khi máy bay trực thăng đến đây, hắn sẽ không để cho Annie và L'Oreal có cơ hội nhìn thử một chút.
Nếu không phải vì tìm hiểu xem thế lực của tàu ngầm hạt nhân rốt cuộc ở chỗ nào, Diệp Mặc đã sớm xử lý hai gã vừa đuổi theo hắn.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Khi tiếng máy bay trực thăng truyền đến, hai người đàn ông vừa rồi lại vội vàng vọt vào địa đạo. Có lẽ bọn họ biết không có khả năng bắt lại được hai mẹ con chạy trốn kia.
Thấy hai người rời khỏi, Diệp Mặc dẫn theo Annie và L'Oreal đi ra. Lúc này máy bay trực thăng cũng dừng lại phía trên căn cứ.
Úc Diệu Đồng và Lạc Phi vội vàng từ trên máy bay trực thăng đi xuống, đồng thời còn có hai gã lính đặc chủng của Lạc Nguyệt.
Úc Diệu Đồng thấy Diệp Mặc dẫn theo Annie và L'Oreal đi tới, trong lòng lập tức mừng rỡ. Tuy rằng chỉ mới qua mấy giờ, nhưng Lạc Nguyệt nhận được tin tức cũng như lời phát biểu từ phía nước Anh, yêu cầu Lạc Nguyệt đưa ra một lời giải thích hợp lý cho chuyện này. Hơn nữa nửa giờ sau, Thủ tướng nước Anh đã ngồi máy bay riêng tới viếng thăm nước Mỹ, đồng thời còn có quan chức ngoại giao của Ấn Độ cũng đi tới Mỹ.
Có thể khẳng định trong chuyện này nếu Lạc Nguyệt xử lý không tốt, khẳng định sẽ tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng. Thậm chí sẽ lại dẫn tới chiến tranh. Cho dù không dẫn tới chiến tranh, việc bồi thường cũng đủ khiến Lạc Nguyệt phải bận rộn vất vả một hồi lâu. Hơn nữa chuyện như vậy nước Mỹ khẳng định sẽ lợi dụng.
Diệp Mặc không đợi Annie nói chuyện, liền ra hiệu hai người lính dẫn Annie và L'Oreal vào máy bay trực thăng. Hắn có chút chuyện cần nói với Úc Diệu Đồng.
Thấy Diệp Mặc không đi cùng mình lên máy bay, L'Oreal bỗng nhiên đi tới, lại nhẹ nhàng ôm Diệp Mặc một cái rất dịu dàng nói:
- Diệp Mặc, anh cùng chúng tôi lên máy bay được không? Không có anh, tôi sẽ cảm giác rất bất an.
Nghe Annie phiên dịch xong, Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Các cô về trước, sau đó nói hết những chuyện các cô đã gặp phải thông qua đài truyền hình của Lạc Nguyệt tuyên bố với toàn cầu. Tôi muốn nhanh chóng đến xem người đã bắt cóc các cô rốt cuộc là tổ chức nào? Tôi sẽ báo thù cho các cô.
Báo thù là giả, nhưng Diệp Mặc đã nghi ngờ rất có thể những người này là của Bắc Sa. Bởi vì trong ấn tượng của Diệp Mặc, người của đế quốc mặt trời đen đều có một huy hiệu mặt trời đen. Nhưng những người này lại không có. Về phần nước Mỹ đã bị Diệp Mặc gạt ra ngoài. Không gì khác, chỉ bởi vì bọn họ có thể tránh được Radar của Lạc Nguyệt.
- Tốt lắm, tôi và Annie chờ anh. nguồn TruyenFull.vn
L'Oreal nói xong, trong ánh mắt còn có chút u oán, phối hợp với bộ dạng có chút đoan trang của cô ta, thật sự là có một chút quyến rũ.
- Nhớ nói ra hết toàn bộ những chuyện này. Làm vậy chẳng khác nào đã giúp tôi rồi.
Diệp Mặc phất phất tay yêu cầu L'Oreal và Annie lên máy bay.
Lạc Phi khinh thường nhìn bóng dáng L'Oreal rời khỏi, hừ một tiếng.
- Yêu tinh, bộ dạng như cô ta còn muốn học cách quyến rũ người khác sao?
Diệp Mặc buồn cười nhìn Lạc Phi một chút, sau đó nói với Úc Diệu Đồng:
- Chị Úc, L'Oreal này có vài vấn đề. Tư liệu do chị Nguyệt Hoa cho có thể chỉ là bề ngoài. Người phụ nữ này có chút kỳ lạ. Tôi nghi ngờ cô ta là một người dị năng, nhưng không có chứng cớ. Các cô chờ sau khi cô ta nói rõ ràng mọi chuyện trên đài truyền hình, sau đó tiễn chân hai người này. Người như thế, hiện tại chúng ta không nên trêu chọc làm gì. Không phải vì sợ, mà vì chúng ta không có tinh lực đó.
Quả nhiên nghe Diệp Mặc nói xong, sắc mặt Lạc Phi trở nên tốt hơn. Dường như Diệp Mặc không bị yêu tinh ngoại quốc kia quyến rũ thì cảm thấy rất vui mừng.
Úc Diệu Đồng gật đầu,
- Tôi biết rồi, tôi khẳng định sẽ để các cô ấy phát biểu trên TV của quân hạm. Anh không về cùng chúng tôi sao?
Diệp Mặc lấy ra một máy ảnh kỹ thuật số đưa cho Úc Diệu Đồng nói:
- Trong này có chứng cớ về năm người du khách kia. Cô kết hợp với toàn bộ những lời L'Oreal nói chuyện công bố ra ngoài. Tôi nghĩ sau khi những tài liệu này được công bố, hẳn Lạc Nguyệt sẽ không có vấn đề. Còn nữa, cô nói cho Diệp Tinh biết, ở phía dưới eo biển Bali còn có một chiếc tàu ngầm hạt nhân. Nhưng tàu ngầm hạt nhân này lại không bị Radar của chúng ta phát hiện. Hỏi Diệp Tinh xem đây là chuyện gì.
- Cái gì?
Diệp Mặc nói chẳng những khiến Úc Diệu Đồng kinh ngạc, ngay cả Lạc Phi cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Chuyện như vậy nghe thực sự rợn cả người.
Hiện tại các cô ở Lạc Nguyệt lâu như vậy, sớm không phải như lúc trước, đối với cái gì cũng đều không hiểu. Đương nhiên, các cô biết một chiếc tàu ngầm hạt nhân xuất hiện ở phía dưới hạm đội của Lạc Nguyệt, mà không bị phát hiện thì có ý nghĩa như thế nào?
Một khi đối phương xuất hiện một đội tàu ngầm, sau đó cùng lúc đánh lén hạm đội của Lạc Nguyệt, như vậy kết quả nghĩ cũng không dám nghĩ.
- Anh nói tàu ngầm hạt nhân xuất hiện eo biển Bali trong phạm vi khống chế của chúng ta, mà không bị tư lệnh Hoàng phát hiện sao?
Úc Diệu Đồng kinh ngạc tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Cô nghĩ đến chuyện lúc trước, nếu khi cô và phía Indonesia đàm phán trong quân hạm, tàu ngầm hạt nhân kia bỗng nhiên tập kích quân hạm. Như vậy bất kể các cô có hậu quả như thế nào, phía quan chức ngoại giao của Indonesia bị giết trong hạm đội của Lạc Nguyệt. Cho dù Lạc Nguyệt cố gắng đến mấy, cũng chắc chắn phải đối mặt với cuộc chiến tranh với Liên quân lần thứ hai.
Diệp Mặc ước chừng đã hiểu ý Úc Diệu Đồng, hắn mỉm cười nói:
- Không lợi hại như cô nghĩ đâu. Tôi phỏng đoán đối phương chỉ có thể tránh được Radar của chúng ta mà thôi, còn không dám phát động tấn công. Đừng xem thường những sáng chế của Diệp Tinh
- Anh sẽ không đi điều tra tàu ngầm hạt nhân chứ?
Bỗng nhiên Úc Diệu Đồng tỉnh ngộ. Nếu một mình Diệp Mặc đi điều tra một tàu ngầm hạt nhân như vậy sao được?
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Nếu tôi đoán không nhầm, tàu ngầm hạt nhân này có thể tránh thoát được Radar của chúng ta, loại kỹ thuật này cũng xuất phát từ tay của Diệp Tinh. Các cô trở về hỏi Diệp Tinh một chút, bảo anh ấy mau chóng tìm ra biện pháp giải quyết. Về phần tôi, các cô yên tâm. Tôi chắc chắn sẽ không làm loạn. Hiện tại quan trọng nhất là cô và chị Nguyệt Hoa phải giải quyết mối nguy trước mặt!
Chương trước Chương tiếp
Loading...