Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 603: Em không muốn để ý tới, em chỉ muốn
Đoản đao trực tiếp đâm vào vai trái của Diệp Mặc. Diệp Mặc vốn nhờ vào một chút sức lực cuối cùng cố đứng lên, đã bị sức mạnh của đoản đao này đánh văng đi rất xa, trực tiếp rơi xuống trước người Lạc Ảnh, lại hôn mê bất tỉnh.
Nhìn Diệp Mặc bị đoản đao của đạo cô này đánh lén, trong lòng Lạc Ảnh không ngờ đột nhiên run lên. Cô không kịp suy nghĩ, đã hoàn toàn phẫn nộ rồi. Hai lần Diệp Mặc bị thương đều vì cứu cô. Cô không thể tưởng tượng được đạo cô thoạt nhìn có vẻ thanh tú lại quỷ quyệt như vậy.
Hầu như không hề suy nghĩ, Lạc Ảnh vận hết khí lực vào hoàng lăng, thẳng tắp một đường đánh trúng vào đan điền của đạo cô Giai Uấn.
Cho tới bây giờ đạo cô Giai Uấn vẫn không ngờ được, một sát chiêu của mình lại bị Diệp Mặc đỡ được. Chẳng lẽ người này là khắc tinh của mình sao? Nhưng mụ ta không kịp động thủ lần nữa, hoàng lăng của Lạc Ảnh đã đánh thật mạnh vào đan điền của mụ ta. Thậm chí mụ ta còn chưa kịp phản ứng, không ngờ Lạc Ảnh lại ra tay độc ác với cô ta như vậy.
Cho dù mụ ta kịp phản ứng, với thực lực của mụ ta bây giờ cũng rất khó tránh thoát được sự phẫn nộ của Lạc Ảnh lần này.
Giai Uấn phụt một tiếng, đồng dạng một ngụm máu tươi phun ra. Đan điền vốn đã bị thương, lại bị Lạc Ảnh đánh vào, tình trạng vết thương càng thêm nghiêm trọng. Mụ ta biết nếu thật sự không đi, sẽ không xong rồi. Lúc này mụ ta thậm chí không bằng một người bình thường. Đan điền lại bị thương, còn không biết phải mất bao lâu mới có thể khôi phục lại được.
Giai Uấn cũng không ngờ cuối cùng lại có kết cục như thế này. Ngay cả đoản đao của mình, cô ta cũng không cần, lập tức xoay người rời đi. Thậm chí mụ ta nghĩ tới, có phải trước đó Diệp Mặc đã biết được từng suy nghĩ của cô ta hay không. Liên tục hai lần đánh lén, đều bị một người đã trọng thương đánh sau mà đến trước. Lại liên tưởng đến chuyện Diệp Mặc lợi dụng gấu đen mà chạy trốn, đạo cô Giai Uấn bỗng nhiên rùng mình một cái. Mụ ta không ngờ lại cảm thấy ớn lạnh.
Nếu người trẻ tuổi kia thật sự có thể đoán trước được, như vậy người trẻ tuổi kia thật sự có chút đáng sợ. Nếu không phải vì hai trang giấy vàng kia, Giai Uấn thà rằng vĩnh viễn không gặp loại người đáng sợ này.
Lạc Ảnh lại vội vàng vội vội nâng Diệp Mặc dậy, không đuổi theo đạo cô Giai Uấn.
Thấy Lạc Ảnh không đuổi theo, đạo cô Giai Uấn cuối cùng đã nhẹ nhàng thở ra. Mụ ta biết hiện tại đừng nói là phải đối mặt với cô gái đã tu luyện qua Cổ Võ kia, cho dù đối mặt với một người bình thường, mụ ta cũng không gì làm được. Hơn nữa vết thương của mụ ta, một tháng cũng không chắc tốt lên được.
Nhanh chóng giúp Diệp Mặc cầm máu, Lạc Ảnh có chút lo lắng. Dù sao người thanh niên này vì cứu cô mà bị thương. Cô rất muốn cứu Diệp Mặc.
Diệp Mặc cảm giác được mí mắt rất nặng. Hắn cố gắng mở mắt, thấy ánh mắt cách đó không xa đang có chút lo lắng. Là Lạc Ảnh. Thật sự là khuôn mặt tuyệt mỹ của Lạc Ảnh. Khuôn mặt đã xuất hiện rất nhiều lần trong đầu Diệp Mặc. Hiện giờ cô rốt cuộc đã thật sự xuất hiện ở trước mặt hắn. Diệp Mặc kích động có chút run rẩy, sắc mặt hắn đỏ lên.
- Anh không nên động đậy. Tôi nhất định sẽ tìm cách cứu mạng anh. Còn nữa... cám ơn anh đã cứu tôi.
Tuy rằng Lạc Ảnh không biết phải làm thế nào để cứu Diệp Mặc, nhưng cô cảm giác được Diệp Mặc đang run rẩy. Ánh mắt hắn có chút vô lễ. Tuy rằng người đàn ông này bị thương vì cô, Lạc Ảnh vẫn không quen. Chỉ có điều cô cũng biết, dung mạo của mình có chút xinh đẹp, cho nên không quá để ý.
Diệp Mặc cảm nhận được Lạc Ảnh đang ở gần trong gang tấc. Hắn có chút run rẩy vươn tay ra muốn chạm vào mặt Lạc Ảnh một chút. Thấy động tác của Diệp Mặc, sắc mặt Lạc Ảnh lập tức thay đổi. Cô hừ một tiếng, thả mạnh Diệp Mặc xuống, trong lòng thực sự không thoải mái.
Cô lấy khăn lụa ra muốn che mặt lại, trong lòng thầm nghĩ phải sớm để người thanh niên này cử động được, sau đó rời khỏi mình.
Bỗng nhiên Diệp Mặc nghĩ tới mặt nạ của mình, Lạc Ảnh không biết mình. Hắn cố nén lại cảm giác choáng váng đang truyền tới, đưa tay chấm một chút lên máu trên vai mình, muốn viết tên mình trên mặt đất.
Lạc Ảnh nhìn động tác kỳ lạ của Diệp Mặc thì có chút sững sờ. Bộ dạng hắn dường như muốn viết chữ. Nghĩ đến đây, Lạc Ảnh thuận tay lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng để ở trước mặt Diệp Mặc, nhưng không lên tiếng.
Diệp Mặc rất muốn ngẩng đầu thử nhìn Lạc Ảnh, nhưng hắn biết sức lực của hắn có hạn. Ngay sau đó, nói không chừng hắn sẽ choáng váng mà hôn mê.
Viết xong chữ cuối cùng, rốt cuộc Diệp Mặc không nhịn được, lại hôn mê bất tỉnh.
Lạc Ảnh theo bản năng cầm lấy chiếc khăn trên mặt đất. Khi cô nhìn thấy hàng chữ viết trên chiếc khăn, đầu cô lập tức "ong" một tiếng. Cô giống như bị người điểm trúng tất cả huyệt đạo trên người, căn bản không có cách nào cử động.
Thậm chí chiếc khăn tay rơi trên mặt đất, cô cũng không nhìn thấy, không cảm giác được.
Trên chiếc khăn tay chỉ có bốn chữ "Anh là Diệp Mặc."
Diệp Mặc? Thật là Diệp Mặc sao? Vì sao mặt hắn không giống? Dịch dung, đúng rồi nhất định là dịch dung.
Ngoại trừ Diệp Mặc ra, còn ai giúp cô ngăn cản lão đạo cô đánh lén? Ngoại trừ Diệp Mặc ra, còn ai sẽ vuốt thạch trì mà rơi lệ? Ngoại trừ Diệp Mặc ra, còn ai coi trọng mạng của cô còn hơn cả chính mình nữa?
Vì sao hắn tới chỗ này? Hắn đến tìm mình, là tới tìm mình sao? Nếu biết Diệp Mặc sẽ bị thương vì tìm cô, cô đã không lén lút rời khỏi Diệp Mặc. Text được lấy tại Truyện FULL
- Diệp Mặc....
Rốt cuộc Lạc Ảnh đã có phản ứng. Người trên mặt đất đúng là Diệp Mặc. Cô kêu lên một câu, sau đó liền nhào vào trên người Diệp Mặc, ôm lấy hắn. Nước mắt giống như nước sông vỡ đê, toàn bộ rơi lên trên người Diệp Mặc, cuốn đi máu trên người Diệp Mặc.
Bỗng nhiên cô rất hận mình. Không ngờ cô lại lưu tình đối với đạo cô đã truy sát Diệp Mặc. Nếu ngay từ đầu cô liều mạng với đạo cô già kia, Diệp Mặc sao có thể bị thương như vậy?
Lạc Ảnh không ngừng rơi lệ, nhưng cô không có cách nào tha thứ cho mình. Bỗng nhiên Lạc Ảnh kinh hãi tỉnh lại. Vì sao mình còn ở đây ôm Diệp Mặc khóc. Hiện tại quan trọng nhất chính là phải cứu hắn.
Diệp Mặc cảm giác linh hồn của mình dường như muốn phiêu tán. Hắn cảm thấy tinh thần mình đã ở bên bờ vực sụp đổ. Hắn biết đây là dấu hiệu trước khi chết. Hắn là Tu Chân giả, có thần thức, biết âm hồn tồn tại. Hơn nữa hắn cũng biết một khi linh hồn hắn rời khỏi thân thể, hắn sẽ không còn có cách nào tỉnh lại.
Hắn cố giữ linh hồn của mình trong xu hướng phiêu tán. Hắn không thể chết được. Bỗng nhiên có một cảm giác mát lạnh xâm nhập vào đầu hắn. Hắn cảm giác được một sự ấm áp, sau đó lại chìm vào hôn mê.
Trong lúc hôn mê, hắn giống như đã có một giấc mơ dài. Trong giấc mơ hắn tìm được Lạc Ảnh, sau đó hắn dẫn Lạc Ảnh trở lại Lạc Nguyệt, cùng Khinh Tuyết cử hành một hôn lễ rất lớn.
Tất cả mọi người ở Lạc Nguyệt Thành đều đến chúc mừng hắn. Cảm giác rất hạnh phúc khiến hắn có chút bàng hoàng.
Nhưng khi hắn kéo Lạc Ảnh và Khinh Tuyết vào động phòng, Lạc Ảnh lại nói cho hắn biết, cô phải về đại lục Lạc Nguyệt, không thể ở cùng với hắn.
Hắn muốn đưa tay giữ chặt Lạc Ảnh, nhưng cô lại càng chạy càng xa, cuối cùng hắn vẫn không thể giữ được.
- Tố Tố, đừng đi...
Diệp Mặc kêu to. Hắn mở mắt, lại thấy Lạc Ảnh đang lo lắng nhìn hắn. Cô nhận ra, dường như Diệp Mặc muốn nói gì, lại không thể nói được thành lời.
- Anh đã tỉnh, rốt cuộc anh đã tỉnh.
Lạc Ảnh thấy rốt cuộc Diệp Mặc đã mở mắt ra, cô không kìm chế được sự đau khổ trong lòng, ôm chặt lấy Diệp Mặc, mặc cho nước mắt mình thấm ướt quần áo của Diệp Mặc.
- Sư phụ...
Sau khi Diệp Mặc từ trong lòng phát ra hai chữ này, lại hôn mê bất tỉnh.
Chỉ có điều lần này hắn tỉnh lại rất nhanh. Hắn cố gắng giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt Lạc Ảnh. Lạc Ảnh đã gầy hơn thật nhiều. Từ ánh mắt lo lắng và nước mắt ràn rụa bên trong, Diệp Mặc đã biết, cô chịu dày vò còn nghiêm trọng hơn vết thương của mình.
Cuối cùng hắn vuốt ve mặt Lạc Ảnh.
- Sư phụ, không cần lo lắng cho anh. Anh đã ổn rồi. Em đừng khóc nữa, về sau em không được rời khỏi anh
Tuy rằng không biết Diệp Mặc đang nói gì, nhưng Lạc Ảnh lại gật đầu một cái. Dường như cô biết được suy nghĩ trong lòng Diệp Mặc. Cô nâng Diệp Mặc dậy, xoa xoa con mắt, bưng tới một chén nhỏ cháo, cẩn thận thổi một chút, sau đó đút từng chút một cho Diệp Mặc ăn.
Sau khi cho hắn ăn xong, cô lại bưng nước tới rửa mặt cho Diệp Mặc. Thậm chí ngay cả chuyện đánh răng cô cũng làm giúp cho Diệp Mặc.
- Tố Tố, bác đã hầm canh gà cho cháu rồi. Cháu cho cho người trong nhà ăn đi.
Lạc Ảnh vừa cho Diệp Mặc ăn cháo xong, chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng kêu to.
Cô vội vàng bỏ khăn mặt trong tay xuống, xoa xoa mặt giúp Diệp Mặc, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
- Cô Hoán, cám ơn cô, đã làm phiền cô rồi. Còn phải cám ơn cây nhân sâm của chú Võng nữa. Nếu không có mọi người, cháu....
Lạc Ảnh nhận cái nồi từ trong tay người phụ nữ đứng ở cửa, cảm kích nói.
- Đừng nói như vậy, Tố Tố. Cháu ở đây cũng đã chữa hết bệnh cho rất nhiều người trong thôn. Cô giúp chút chuyện ấy thì tính làm gì. Cháu đừng lo lắng. Chuyện cháu nói, cô sẽ làm tốt giúp cháu. Hiện tại chuyện của cháu chính là chuyện trong thôn.
Người phụ nữ lớn tuổi lập tức nói.
Diệp Mặc nhìn giường mình ngủ. Đây chính là phòng của Lạc Ảnh. Điều khiến Diệp Mặc ngạc nhiên chính là, căn phòng này không giống với lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Nhưng hắn lại không nói được là có gì khác. Dường như trở nên vui mừng hơn.
Hắn đang nghĩ thì Lạc Ảnh đã đi vào. Trên mặt cô thoáng đỏ ửng, không biết vừa rồi đã gặp chuyện gì.
Diệp Mặc đang muốn nói cho Lạc Ảnh biết, bọn họ không phải là anh em, cũng không phải chị em, không cần lo lắng, không ngờ Lạc Ảnh đi tới ôm lấy đầu Diệp Mặc. Diệp Mặc ngửi thấy được một mùi thơm thoang thoảng. Hắn thậm chí cảm giác mê mẩn.
- Diệp Mặc, em không muốn làm sư phụ của anh. Em không muốn làm chị anh cũng không muốn làm em gái của anh. Em chỉ muốn làm vợ anh...
Lạc Ảnh giống như lẩm bẩm một mình, lại giống như đang nói cho Diệp Mặc nghe.
Bỗng nhiên cô dường như nhớ ra điều gì. Cô buông Diệp Mặc ra, lấy một tờ giấy viết:
- Về sau em không muốn làm sư phụ của anh. Chúng ta kết hôn đi. Em đã từng nói với cô Hoán, chờ khi anh có thể xuống giường, chúng ta liền tổ chức hôn lễ.
Nói xong đôi mắt cô đỏ lên. Cô biết Diệp Mặc từng trúng phải độc của đạo cô già, nhưng không ngờ cô không điều tra được rốt cuộc là độc dược gì. Tuy rằng biết độc dược mà ngay cả mình còn không điều tra được thì đến bệnh viện cũng không có tác dụng. Nhưng cô vẫn muốn chờ sau khi Diệp Mặc có chút chuyển biến tốt hơn, sẽ đưa Diệp Mặc đi khám. Nếu quả thật không thể chữa khỏi, vậy mình và hắn làm vợ chồng một tháng. Đến lúc đó mình sẽ cùng đi với hắn.
...
Diệp Mặc thừ người ra. Hắn nhìn Lạc Ảnh. Chẳng lẽ cô đã biết quan hệ giữa bọn họ không phải là anh em, cũng không phải chị em rồi? Nếu đã biết sao Tố Tố không quay về tìm hắn?
Lạc Ảnh nhìn thấy Diệp Mặc ngẩn người ra như vậy, sắc mặt của cô lại càng thêm đỏ. Cô tiếp tục viết:
- Diệp Mặc, về sau em cũng học người trong núi gọi anh là mình ơi. Em mặc kệ là chị hay là em gái. Em không muốn để ý tới, em chỉ muốn gả cho anh, chỉ muốn làm vợ của anh, về sau sẽ sống ở đây...
Nhìn Diệp Mặc bị đoản đao của đạo cô này đánh lén, trong lòng Lạc Ảnh không ngờ đột nhiên run lên. Cô không kịp suy nghĩ, đã hoàn toàn phẫn nộ rồi. Hai lần Diệp Mặc bị thương đều vì cứu cô. Cô không thể tưởng tượng được đạo cô thoạt nhìn có vẻ thanh tú lại quỷ quyệt như vậy.
Hầu như không hề suy nghĩ, Lạc Ảnh vận hết khí lực vào hoàng lăng, thẳng tắp một đường đánh trúng vào đan điền của đạo cô Giai Uấn.
Cho tới bây giờ đạo cô Giai Uấn vẫn không ngờ được, một sát chiêu của mình lại bị Diệp Mặc đỡ được. Chẳng lẽ người này là khắc tinh của mình sao? Nhưng mụ ta không kịp động thủ lần nữa, hoàng lăng của Lạc Ảnh đã đánh thật mạnh vào đan điền của mụ ta. Thậm chí mụ ta còn chưa kịp phản ứng, không ngờ Lạc Ảnh lại ra tay độc ác với cô ta như vậy.
Cho dù mụ ta kịp phản ứng, với thực lực của mụ ta bây giờ cũng rất khó tránh thoát được sự phẫn nộ của Lạc Ảnh lần này.
Giai Uấn phụt một tiếng, đồng dạng một ngụm máu tươi phun ra. Đan điền vốn đã bị thương, lại bị Lạc Ảnh đánh vào, tình trạng vết thương càng thêm nghiêm trọng. Mụ ta biết nếu thật sự không đi, sẽ không xong rồi. Lúc này mụ ta thậm chí không bằng một người bình thường. Đan điền lại bị thương, còn không biết phải mất bao lâu mới có thể khôi phục lại được.
Giai Uấn cũng không ngờ cuối cùng lại có kết cục như thế này. Ngay cả đoản đao của mình, cô ta cũng không cần, lập tức xoay người rời đi. Thậm chí mụ ta nghĩ tới, có phải trước đó Diệp Mặc đã biết được từng suy nghĩ của cô ta hay không. Liên tục hai lần đánh lén, đều bị một người đã trọng thương đánh sau mà đến trước. Lại liên tưởng đến chuyện Diệp Mặc lợi dụng gấu đen mà chạy trốn, đạo cô Giai Uấn bỗng nhiên rùng mình một cái. Mụ ta không ngờ lại cảm thấy ớn lạnh.
Nếu người trẻ tuổi kia thật sự có thể đoán trước được, như vậy người trẻ tuổi kia thật sự có chút đáng sợ. Nếu không phải vì hai trang giấy vàng kia, Giai Uấn thà rằng vĩnh viễn không gặp loại người đáng sợ này.
Lạc Ảnh lại vội vàng vội vội nâng Diệp Mặc dậy, không đuổi theo đạo cô Giai Uấn.
Thấy Lạc Ảnh không đuổi theo, đạo cô Giai Uấn cuối cùng đã nhẹ nhàng thở ra. Mụ ta biết hiện tại đừng nói là phải đối mặt với cô gái đã tu luyện qua Cổ Võ kia, cho dù đối mặt với một người bình thường, mụ ta cũng không gì làm được. Hơn nữa vết thương của mụ ta, một tháng cũng không chắc tốt lên được.
Nhanh chóng giúp Diệp Mặc cầm máu, Lạc Ảnh có chút lo lắng. Dù sao người thanh niên này vì cứu cô mà bị thương. Cô rất muốn cứu Diệp Mặc.
Diệp Mặc cảm giác được mí mắt rất nặng. Hắn cố gắng mở mắt, thấy ánh mắt cách đó không xa đang có chút lo lắng. Là Lạc Ảnh. Thật sự là khuôn mặt tuyệt mỹ của Lạc Ảnh. Khuôn mặt đã xuất hiện rất nhiều lần trong đầu Diệp Mặc. Hiện giờ cô rốt cuộc đã thật sự xuất hiện ở trước mặt hắn. Diệp Mặc kích động có chút run rẩy, sắc mặt hắn đỏ lên.
- Anh không nên động đậy. Tôi nhất định sẽ tìm cách cứu mạng anh. Còn nữa... cám ơn anh đã cứu tôi.
Tuy rằng Lạc Ảnh không biết phải làm thế nào để cứu Diệp Mặc, nhưng cô cảm giác được Diệp Mặc đang run rẩy. Ánh mắt hắn có chút vô lễ. Tuy rằng người đàn ông này bị thương vì cô, Lạc Ảnh vẫn không quen. Chỉ có điều cô cũng biết, dung mạo của mình có chút xinh đẹp, cho nên không quá để ý.
Diệp Mặc cảm nhận được Lạc Ảnh đang ở gần trong gang tấc. Hắn có chút run rẩy vươn tay ra muốn chạm vào mặt Lạc Ảnh một chút. Thấy động tác của Diệp Mặc, sắc mặt Lạc Ảnh lập tức thay đổi. Cô hừ một tiếng, thả mạnh Diệp Mặc xuống, trong lòng thực sự không thoải mái.
Cô lấy khăn lụa ra muốn che mặt lại, trong lòng thầm nghĩ phải sớm để người thanh niên này cử động được, sau đó rời khỏi mình.
Bỗng nhiên Diệp Mặc nghĩ tới mặt nạ của mình, Lạc Ảnh không biết mình. Hắn cố nén lại cảm giác choáng váng đang truyền tới, đưa tay chấm một chút lên máu trên vai mình, muốn viết tên mình trên mặt đất.
Lạc Ảnh nhìn động tác kỳ lạ của Diệp Mặc thì có chút sững sờ. Bộ dạng hắn dường như muốn viết chữ. Nghĩ đến đây, Lạc Ảnh thuận tay lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng để ở trước mặt Diệp Mặc, nhưng không lên tiếng.
Diệp Mặc rất muốn ngẩng đầu thử nhìn Lạc Ảnh, nhưng hắn biết sức lực của hắn có hạn. Ngay sau đó, nói không chừng hắn sẽ choáng váng mà hôn mê.
Viết xong chữ cuối cùng, rốt cuộc Diệp Mặc không nhịn được, lại hôn mê bất tỉnh.
Lạc Ảnh theo bản năng cầm lấy chiếc khăn trên mặt đất. Khi cô nhìn thấy hàng chữ viết trên chiếc khăn, đầu cô lập tức "ong" một tiếng. Cô giống như bị người điểm trúng tất cả huyệt đạo trên người, căn bản không có cách nào cử động.
Thậm chí chiếc khăn tay rơi trên mặt đất, cô cũng không nhìn thấy, không cảm giác được.
Trên chiếc khăn tay chỉ có bốn chữ "Anh là Diệp Mặc."
Diệp Mặc? Thật là Diệp Mặc sao? Vì sao mặt hắn không giống? Dịch dung, đúng rồi nhất định là dịch dung.
Ngoại trừ Diệp Mặc ra, còn ai giúp cô ngăn cản lão đạo cô đánh lén? Ngoại trừ Diệp Mặc ra, còn ai sẽ vuốt thạch trì mà rơi lệ? Ngoại trừ Diệp Mặc ra, còn ai coi trọng mạng của cô còn hơn cả chính mình nữa?
Vì sao hắn tới chỗ này? Hắn đến tìm mình, là tới tìm mình sao? Nếu biết Diệp Mặc sẽ bị thương vì tìm cô, cô đã không lén lút rời khỏi Diệp Mặc. Text được lấy tại Truyện FULL
- Diệp Mặc....
Rốt cuộc Lạc Ảnh đã có phản ứng. Người trên mặt đất đúng là Diệp Mặc. Cô kêu lên một câu, sau đó liền nhào vào trên người Diệp Mặc, ôm lấy hắn. Nước mắt giống như nước sông vỡ đê, toàn bộ rơi lên trên người Diệp Mặc, cuốn đi máu trên người Diệp Mặc.
Bỗng nhiên cô rất hận mình. Không ngờ cô lại lưu tình đối với đạo cô đã truy sát Diệp Mặc. Nếu ngay từ đầu cô liều mạng với đạo cô già kia, Diệp Mặc sao có thể bị thương như vậy?
Lạc Ảnh không ngừng rơi lệ, nhưng cô không có cách nào tha thứ cho mình. Bỗng nhiên Lạc Ảnh kinh hãi tỉnh lại. Vì sao mình còn ở đây ôm Diệp Mặc khóc. Hiện tại quan trọng nhất chính là phải cứu hắn.
Diệp Mặc cảm giác linh hồn của mình dường như muốn phiêu tán. Hắn cảm thấy tinh thần mình đã ở bên bờ vực sụp đổ. Hắn biết đây là dấu hiệu trước khi chết. Hắn là Tu Chân giả, có thần thức, biết âm hồn tồn tại. Hơn nữa hắn cũng biết một khi linh hồn hắn rời khỏi thân thể, hắn sẽ không còn có cách nào tỉnh lại.
Hắn cố giữ linh hồn của mình trong xu hướng phiêu tán. Hắn không thể chết được. Bỗng nhiên có một cảm giác mát lạnh xâm nhập vào đầu hắn. Hắn cảm giác được một sự ấm áp, sau đó lại chìm vào hôn mê.
Trong lúc hôn mê, hắn giống như đã có một giấc mơ dài. Trong giấc mơ hắn tìm được Lạc Ảnh, sau đó hắn dẫn Lạc Ảnh trở lại Lạc Nguyệt, cùng Khinh Tuyết cử hành một hôn lễ rất lớn.
Tất cả mọi người ở Lạc Nguyệt Thành đều đến chúc mừng hắn. Cảm giác rất hạnh phúc khiến hắn có chút bàng hoàng.
Nhưng khi hắn kéo Lạc Ảnh và Khinh Tuyết vào động phòng, Lạc Ảnh lại nói cho hắn biết, cô phải về đại lục Lạc Nguyệt, không thể ở cùng với hắn.
Hắn muốn đưa tay giữ chặt Lạc Ảnh, nhưng cô lại càng chạy càng xa, cuối cùng hắn vẫn không thể giữ được.
- Tố Tố, đừng đi...
Diệp Mặc kêu to. Hắn mở mắt, lại thấy Lạc Ảnh đang lo lắng nhìn hắn. Cô nhận ra, dường như Diệp Mặc muốn nói gì, lại không thể nói được thành lời.
- Anh đã tỉnh, rốt cuộc anh đã tỉnh.
Lạc Ảnh thấy rốt cuộc Diệp Mặc đã mở mắt ra, cô không kìm chế được sự đau khổ trong lòng, ôm chặt lấy Diệp Mặc, mặc cho nước mắt mình thấm ướt quần áo của Diệp Mặc.
- Sư phụ...
Sau khi Diệp Mặc từ trong lòng phát ra hai chữ này, lại hôn mê bất tỉnh.
Chỉ có điều lần này hắn tỉnh lại rất nhanh. Hắn cố gắng giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt Lạc Ảnh. Lạc Ảnh đã gầy hơn thật nhiều. Từ ánh mắt lo lắng và nước mắt ràn rụa bên trong, Diệp Mặc đã biết, cô chịu dày vò còn nghiêm trọng hơn vết thương của mình.
Cuối cùng hắn vuốt ve mặt Lạc Ảnh.
- Sư phụ, không cần lo lắng cho anh. Anh đã ổn rồi. Em đừng khóc nữa, về sau em không được rời khỏi anh
Tuy rằng không biết Diệp Mặc đang nói gì, nhưng Lạc Ảnh lại gật đầu một cái. Dường như cô biết được suy nghĩ trong lòng Diệp Mặc. Cô nâng Diệp Mặc dậy, xoa xoa con mắt, bưng tới một chén nhỏ cháo, cẩn thận thổi một chút, sau đó đút từng chút một cho Diệp Mặc ăn.
Sau khi cho hắn ăn xong, cô lại bưng nước tới rửa mặt cho Diệp Mặc. Thậm chí ngay cả chuyện đánh răng cô cũng làm giúp cho Diệp Mặc.
- Tố Tố, bác đã hầm canh gà cho cháu rồi. Cháu cho cho người trong nhà ăn đi.
Lạc Ảnh vừa cho Diệp Mặc ăn cháo xong, chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng kêu to.
Cô vội vàng bỏ khăn mặt trong tay xuống, xoa xoa mặt giúp Diệp Mặc, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
- Cô Hoán, cám ơn cô, đã làm phiền cô rồi. Còn phải cám ơn cây nhân sâm của chú Võng nữa. Nếu không có mọi người, cháu....
Lạc Ảnh nhận cái nồi từ trong tay người phụ nữ đứng ở cửa, cảm kích nói.
- Đừng nói như vậy, Tố Tố. Cháu ở đây cũng đã chữa hết bệnh cho rất nhiều người trong thôn. Cô giúp chút chuyện ấy thì tính làm gì. Cháu đừng lo lắng. Chuyện cháu nói, cô sẽ làm tốt giúp cháu. Hiện tại chuyện của cháu chính là chuyện trong thôn.
Người phụ nữ lớn tuổi lập tức nói.
Diệp Mặc nhìn giường mình ngủ. Đây chính là phòng của Lạc Ảnh. Điều khiến Diệp Mặc ngạc nhiên chính là, căn phòng này không giống với lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Nhưng hắn lại không nói được là có gì khác. Dường như trở nên vui mừng hơn.
Hắn đang nghĩ thì Lạc Ảnh đã đi vào. Trên mặt cô thoáng đỏ ửng, không biết vừa rồi đã gặp chuyện gì.
Diệp Mặc đang muốn nói cho Lạc Ảnh biết, bọn họ không phải là anh em, cũng không phải chị em, không cần lo lắng, không ngờ Lạc Ảnh đi tới ôm lấy đầu Diệp Mặc. Diệp Mặc ngửi thấy được một mùi thơm thoang thoảng. Hắn thậm chí cảm giác mê mẩn.
- Diệp Mặc, em không muốn làm sư phụ của anh. Em không muốn làm chị anh cũng không muốn làm em gái của anh. Em chỉ muốn làm vợ anh...
Lạc Ảnh giống như lẩm bẩm một mình, lại giống như đang nói cho Diệp Mặc nghe.
Bỗng nhiên cô dường như nhớ ra điều gì. Cô buông Diệp Mặc ra, lấy một tờ giấy viết:
- Về sau em không muốn làm sư phụ của anh. Chúng ta kết hôn đi. Em đã từng nói với cô Hoán, chờ khi anh có thể xuống giường, chúng ta liền tổ chức hôn lễ.
Nói xong đôi mắt cô đỏ lên. Cô biết Diệp Mặc từng trúng phải độc của đạo cô già, nhưng không ngờ cô không điều tra được rốt cuộc là độc dược gì. Tuy rằng biết độc dược mà ngay cả mình còn không điều tra được thì đến bệnh viện cũng không có tác dụng. Nhưng cô vẫn muốn chờ sau khi Diệp Mặc có chút chuyển biến tốt hơn, sẽ đưa Diệp Mặc đi khám. Nếu quả thật không thể chữa khỏi, vậy mình và hắn làm vợ chồng một tháng. Đến lúc đó mình sẽ cùng đi với hắn.
...
Diệp Mặc thừ người ra. Hắn nhìn Lạc Ảnh. Chẳng lẽ cô đã biết quan hệ giữa bọn họ không phải là anh em, cũng không phải chị em rồi? Nếu đã biết sao Tố Tố không quay về tìm hắn?
Lạc Ảnh nhìn thấy Diệp Mặc ngẩn người ra như vậy, sắc mặt của cô lại càng thêm đỏ. Cô tiếp tục viết:
- Diệp Mặc, về sau em cũng học người trong núi gọi anh là mình ơi. Em mặc kệ là chị hay là em gái. Em không muốn để ý tới, em chỉ muốn gả cho anh, chỉ muốn làm vợ của anh, về sau sẽ sống ở đây...