Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 488: Vì tinh thạch mà đến: Đại hội giao lưu ẩn môn
Không ai nhìn thấy người đàn ông áo đen này đã dùng chiêu thức gì để hạ Trịnh Triều, Phong Vũ càng nhìn người đàn ông áo đen mà không dám tin. Tên này nhất định cho dù có hiểu thấu về Trịnh Triều cũng không thể nào đá văng anh ta chỉ đơn giản như vậy.
Diệp Mặc cau mày, hắn nhìn thấy rất rõ, chiêu thức của tên áo đen rất quỷ dị, hơn nữa nội khí của gã cũng rất kì quái. Nội khí của gã chưa chắc thâm hậu như của Trịnh Triều, nhưng rõ ràng Trịnh Triều không thể thích ứng với lối đánh kì lạ này. Ban nãy toàn thân người đàn ông áo đen quay xoắn thành vòng, thời gian rất ngắn, người khác không chú ý nhưng dưới thần thức của Diệp Mặc thì không gì có thể che giấu.
Diệp Mặc khắng định, nếu Trịnh Triều quen thuộc với các chiêu thức và lối đánh của đối phương thì rất khó đoán trước được thắng thua. Có điều nếu đổi lại là hắn thì đòn uy hiếp của người đàn ông áo đen không thể nào thắng được Uông Lãnh Thiền. Bởi vì với thần thức của hắn thì bất kì chiêu thức quỷ dị nào của tên áo đen đều chỉ như mây bay, nội khí thâm hậu cơ bản không thể nào so sánh được với Uông Lãnh Thiền nhưng lại có sức uy hiếp lớn.
Nhưng đối với người khác thì lại khác, cho dù để Uông Lãnh Thiền ra tay với tên áo đen thì cho dù trong tình huống rất quen thuộc thế võ này cũng khó đoán trước được thắng thua. Trừ phi Uông Lãnh Thiền vừa rat ay, thì đó chính là một sát chiêu bí mật. Nhưng cũng có người vừa mới lên sàn đấu đã tung chiêu sát thương có thể để lại di chứng cho bản thân sau này.
- Chỉ có chút bản lĩnh ấy mà cũng dám lên đây bêu xấu.
Người đàn ông áo đen cơ hồ như mới làm một chuyện quá ư đơn giản, giọng nói lộ vẻ khinh thường hết mức.
Phong Vũ ánh mắt lạnh lùng, cho dù ông không phải là đối thủ của kẻ này thì vẫn phải lên đài. Nếu không thì biết để mặt mũi của Thư Viện Cửu Minh vào đâu?
Thấy Phong Vũ muốn lên tỉ thí với mình, gã áo đen nói:
- Nếu các hạ đồng ý tỉ thí với ta thì tức là ngài đã đồng ý nếu thua sẽ giao lại tinh thạch cho ta?
Phong Vũ lạnh lùng nói:
- Tin tức của anh nhanh nhạy đấy, nhưng tinh thạch không phải của một mình ta, muốn có tinh thạch là điều không thể nào.
Nếu như là trước khi Trịnh Triều lên sàn đấu, Phong Vũ vẫn vẫn còn khinh thường gã áo đen, thì hiện giờ Trịnh Triều bị hạ gục đơn giản như vậy, ông không thể không thận trọng hơn một chút.
Gã áo đen cười ha ha lạnh lùng:
- Chẳng lẽ Hoa Hạ xưng danh đất nước kế thừa cổ võ lớn nhất mà đến ngay cả chút tiền đặt cọc cũng không dám đặt? Hôm nay ta nói thẳng luôn. Ta đến đây là vì tinh thạch. Nếu như không đồng ý tỉ thí cũng không sao, chỉ cần ngài nói một câu, những người luyện võ của Hoa Hạ các người không phải là đối thủ của tôi là được rồi.
- Cái thứ không biết xấu hổ kia, ta lên đấu với anh, để xem rốt cuộc anh lợi hại đến đâu.
Tằng Chấn Hiệp bỗng đứng dậy, rút thanh đoản đao vừa lấy được ở chỗ Diệp Mặc bước lên võ đài.
- Hừ, ta thì lúc nào cũng được. Có điều bất luận là ai lên sàn đấu thì ta đều cho là nhận lời thách thức của ta, thua thì nhất định phải giao tinh thạch.
Gã áo đen vung vẫy hai sợi xích trong tay, trong khi đó Tăng Chấn Hiệp cũng không chút sợ hãi.
Phong Vũ khoát tay nói:
- Nếu các hạ có lòng tin vào mình như vậy thì cứ để cho đệ tử của ngài lên sàn trước đã, bên chúng tôi cũng chọn một đệ tử để lên.
- Được, Khê Hồ. Con lên lĩnh giáo một chút đệ tử thiên tài của Hoa Hạ đi, rốt cuộc thế nào là một thiên tài?
Gã áo đen cười lạnh nói
Phong Vũ ngăn cản Tăng Chấn Hiệp, khẽ nói:
- Tên này có chút quái dị, ban nãy gã hạ Trịnh Triều như thế nào chúng ta cũng không nhìn thấy. Tôi đề nghị nên xem chiêu thức đệ tử của gã, sau đó chúng ta sẽ ra tay.
Tăng Chấn Hiệp thấy Vũ Phong đã đồng ý để cho đệ tử của y tỉ thí trước, cũng không có cách nào phản đối mà chỉ biết lùi xuống dưới.
Diệp Mặc lại âm thầm thở dài, nếu chiêu thức đó đã quỷ dị như thế thì tên môn đồ của tên áo đen có lên võ đài thì đoán chừng cũng chiếm hầu hết phần thắng. Những người khác thì coi như xong rồi, nhưng Tăng Chấn Hiệp thì có một đệ tử thân truyền, nếu bên trên có xảy ra chuyện gì thì bản thân hắn cũng muốn ra tay giúp đỡ một đôi phần.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lại bắt đầu chế bùa Phong Nhận (đao gió).
Lúc này tên đệ tử tên Khê Hồ đã lên trên võ đài lớn tiếng nói:
- Có kẻ nào dám lên tỉ thí với ta hay không?
Gã vừa dứt lời thì có một thanh niên Huyền cấp sơ kỳ nhảy lên khán đài:
- Một con rùa rụt đầu không dám nói ra lai lịch của mình mà lại dám đến Hoa Hạ chúng ta thách thức ư, còn không biết nguy hiểm là gì sao? Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thanh niên này cũng là một trong số danh sách mười hai người tham gia trận chung kết cuối cùng, vừa bước lên người thanh niên đã nói một câu giễu cợt. Roi dài trong tay liền tạo thành một trận gió rít gào hướng về phía Khê Hồ.
Khê Hồ nghe thấy lời nói của người thanh niên, sắc mặt trở nên vô cùng thâm trầm, cùng lúc lấy ra hai dây xích sắt. Lúc này roi dài trong tay người thanh niên đã chém xẹt qua người thanh niên. Nếu không kịp tránh thì không chừng chỉ một chút như vậy thôi cũng sẽ bị roi dài chém ngang thành hai nửa.
Thần thức của Diệp Mặc chú ý gã thanh niên tên Khê Hồ đột nhiên lướt dọc theo thanh roi dài rơi xuống đất, nhìn thì giống như bị roi dài đâm ngã. Tuy nhiên Diệp Mặc biết rằng roi dài này không hề đụng được tới gã, trong lòng Diệp Mặc thở dài, người thanh niên cầm roi dài thất bại rồi.
Quả nhiên người thanh niên cầm roi dài còn chưa kịp cười thì sắc mặt đã lộ ra vẻ hoảng sợ. Lát sau người này rơi bịch xuống phía dưới võ đài, chết tươi.
Diệp Mặc lại nhìn thấy rõ ràng rằng gã thanh niên tên Khê Hồ sau khi rơi xuống mặt đất thì dường như cơ thể gã biến thành dài thượt, thậm chí còn trở nên linh hoạt như thủy ngân, sau đó kéo dài người túm lấy sau lưng của người cầm roi dài, nện thẳng một đòn vào phía sau tim của người thanh niên.
- Úy sư đệ...
Dưới võ đài vang lên tiếng kêu khóc, một người đàn ông nhảy lên võ đài, rút thanh trường kiếm định giết Khê Hồ, chỉ có điều trường kiếm của anh ta còn chưa kịp đâm thì tên Khê Hồ đã mất tích không thấy đâu nữa.
Sau khi tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ thì người đàn ông vừa nhảy lên võ đài đã tắt thở, cái ót trí mạng của người này có một lỗ thủng lớn.
Thật là quái quỷ, không ai nhìn rõ gã thanh niên tên Khê Hồ ra tay bằng cách nào, đến cả Phong Vũ và Tăng Chấn Hiệp cũng chỉ nhìn ra một chút điểm mấu chốt.
Hiện trường trở nên im lặng, chuyện này đối với các sư đồ đều vô cùng kì dị, người khác ra tay ít nhất cũng có thể nhìn thấy chiêu thức và động tác. Nhưng chiêu thức của hai tên sư đồ này về cơ bản không có cách nào nhìn rõ, hơn nữa người bị giết cũng không biết tại sao mà bị chết. Điều quan trọng nhất là hai tên sư đồ này ra tay độc ác, không chút nương tình.
Tăng Chấn Hiệp mặc dù vô cùng ghét tội ác nhưng cũng trở nên trầm mặc, quả thật không bằng kẻ khác. Phong Vũ cũng trầm lại, cho dù là Hạng Danh Vương rất phẫn nộ nhưng cũng vẫn im lặng.
- Thế nào, chỉ có hai người lên thôi sao? Lẽ nào kẻ luyện võ của Hoa Hạ thực sự không ai dám lên ư?
Tên áo đen đứng trên một chỗ đất trống phía dưới võ đài lạnh lùng nói.
- Ta lên!
Một thanh niên tuấn tú phong độ đứng dậy, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận. Người thanh niên này Diệp Mặc biết, là Thạch Trọng Chi của Thư Viện Cửu Minh, là một tuyển thủ hạt giống
Phong Vũ hừ một tiếng lạnh lùng:
- Không có lệnh của ta, Thư Viện Cửu Minh không được xuất trận.
Diệp Mặc nói với Tăng Chấn Hiệp:
- Anh Tăng, anh gọi đệ tử thân truyền của anh - Tăng Hi Hậu đến đây, tôi dạy cho cậu ta một chiêu rồi để cho cậu ấy lên là được.
Tăng Chấn Hiệp không chút do dự liền gọi Tăng Hi Hậu đến, nếu như là lời nói của người khác thì anh ta nhất định sẽ cho rằng đó là muốn hại đệ tử của anh ta. Nhưng Diệp Mặc thì khác, anh ta tin Diệp Mặc, nếu Diệp Mặc đã nói lời này thì hắn nhất định phải nắm chắc.
Tăng Hi Hậu vốn đã nóng lòng muốn thử, bây giờ sư phụ để cậu ta lên thì cậu ta càng không chút do sự nhắm thẳng hướng võ đài, nhưng cậu ta bị Diệp Mặc ngăn lại.
Diệp Mặc lấy ra một lá bùa Phong Nhận giao cho Tăng Hi Hậu nói:
- Cậu lên võ đài không được nói lời thừa thãi với gã, tu vi của gã không thâm hậu bằng cậu, gã chỉ ỷ vào thân pháp kì dị của mình mà thôi. Cậu cứ ném thẳng bùa này tới rồi nói một chữ "Trận" là được.
- Vâng thưa sư thúc!
Tăng Hi Hậu rất cung kính tiếp nhận lá bùa của Diệp Mặc giao cho mình, vì quan hệ với sư phụ mà toàn bộ người của Tam Thập Lục Giang đều vô cùng cung kính Diệp Mặc.
Bùa lần này Diệp Mặc làm là một loạt bùa Phong Nhận, một lá bùa thì không thể nào bằng được chỗ bùa này. Hắn muốn giết chết tên Khê Hồ tâm địa độc ác này, để Tăng Hi Hậu giết gã là tốt hơn cả.
Tăng Hi Hậu đi lên phía võ đài, Khê Hồ lạnh lùng nhìn cậu ta:
- Không tồi, dũng cảm đón nhận cái chết, còn mạnh hơn những thằng nhu nhược một chút. Hoa Hạ cuối cùng cũng chỉ có một hai người biết võ thuật.
Tăng Hi Hậu nhẹ nhàng giơ hai ngón tay lên không trung, làm động tác như bóp chết một con kiến.
Thấy bản thân bị Tăng Hi Hậu khinh thường, sắc mặt của Khê Hồ lập tức hiện lên một tia ác khí:
- Ta giết mày trước để xem mày còn dám giở giọng kiêu ngạo nữa không.
Gần như cùng một lúc, lá bùa trong tay Tăng Hi Hậu ập tới, đồng thời hô lớn một tiếng: "Trận!"
Tăng Hi Hậu chỉ có thể cảm thấy vô số ánh đao và đao khí tung hoành trước mặt cậu ta, lúc này trong lòng cậu chỉ có một cảm giác duy nhất: đao khí thật lợi hại!
Phập...
Một loạt tiếng động vang lên, máu tươi phun ra khắp bốn phía võ đài, ngay cả đến Tăng Hi Hậu cũng ngây ngẩn cả người. Cậu biết rằng bùa mà Diệp Mặc đưa cho cậu có tác dụng, vì cậu đã từng nhìn thấy Hàn Yên dùng đòn này. Không ngờ lại lợi hại như vậy, đòn này khiến tên Khê Hồ còn chưa kịp phản kháng đã bị giết chết, cậu không cần thấy Khê Hồ bị sao, chỉ cần nhìn thấy máu tươi bắn tung tóe là đủ biết tên này tuyệt đối không thể nào trốn thoát.
Sau khi máu tươi bắn tung tóe, Tăng Hi Hậu dường như càng muốn làm ác hơn, tên Khê Hồ vừa mới diễu võ dương oai giương giương tự đắc nay lại bị tan xác thành mấy mảnh, đầu và tay chân đều bị đứt lìa.
Tăng Hi Hậu kinh ngạc ngẩn người, cậu ta biết rằng bùa chú này nhất định rất có tác dụng, nhưng không thể ngờ nó lại có dữ tợn như thế.
- A...
Người đàn ông áo đen bên dưới võ đài phải mất một lúc mới như tỉnh ra, đệ tự ruột của gã đã bị tan xác thành tám mảnh.
Trong sự phẫn nộ, gã bước lên võ đài, cầm lấy xích sắt trong tay quật vào người Tăng Hi Hậu. Tuy nhiên sau khi gã quật mới phát hiện ra mình đã đánh trật. Gã kịp phản ứng lại, nhìn thấy Diệp Mặc lôi Tăng Hi Hậu ra, gã không tiếp tục ra đòn nữa.
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn người đàn ông áo đen:
- Chỉ mới vài cái đó mà người đã kiêu ngạo, còn muốn có tinh thạch. Một tên Nhật khi nào đã nhập tịch Dạ Lang quốc rồi.
Người đàn ông áo đen bình tĩnh lại, sắc mặt không còn vẻ bi phẫn như lúc trước nữa. Gã chậm rãi giơ xích sắt trong tay lên, nói bằng vẻ vô cùng lạnh lùng:
- Thiên Tứ Khả Lang ta bây giờ muốn tỉ thí với anh, nếu anh thua có thể ta thể không giết anh, chỉ cần anh giao nó cho ta là được.
Nói xong gã chỉ tay về phía Tăng Hi Hậu.
Diệp Mặc thản nhiên nói:
- Anh cứ thắng đã rồi bàn tiếp, chỉ dựa vào cái miệng của anh thì không thắng nổi đâu!!!
Diệp Mặc cau mày, hắn nhìn thấy rất rõ, chiêu thức của tên áo đen rất quỷ dị, hơn nữa nội khí của gã cũng rất kì quái. Nội khí của gã chưa chắc thâm hậu như của Trịnh Triều, nhưng rõ ràng Trịnh Triều không thể thích ứng với lối đánh kì lạ này. Ban nãy toàn thân người đàn ông áo đen quay xoắn thành vòng, thời gian rất ngắn, người khác không chú ý nhưng dưới thần thức của Diệp Mặc thì không gì có thể che giấu.
Diệp Mặc khắng định, nếu Trịnh Triều quen thuộc với các chiêu thức và lối đánh của đối phương thì rất khó đoán trước được thắng thua. Có điều nếu đổi lại là hắn thì đòn uy hiếp của người đàn ông áo đen không thể nào thắng được Uông Lãnh Thiền. Bởi vì với thần thức của hắn thì bất kì chiêu thức quỷ dị nào của tên áo đen đều chỉ như mây bay, nội khí thâm hậu cơ bản không thể nào so sánh được với Uông Lãnh Thiền nhưng lại có sức uy hiếp lớn.
Nhưng đối với người khác thì lại khác, cho dù để Uông Lãnh Thiền ra tay với tên áo đen thì cho dù trong tình huống rất quen thuộc thế võ này cũng khó đoán trước được thắng thua. Trừ phi Uông Lãnh Thiền vừa rat ay, thì đó chính là một sát chiêu bí mật. Nhưng cũng có người vừa mới lên sàn đấu đã tung chiêu sát thương có thể để lại di chứng cho bản thân sau này.
- Chỉ có chút bản lĩnh ấy mà cũng dám lên đây bêu xấu.
Người đàn ông áo đen cơ hồ như mới làm một chuyện quá ư đơn giản, giọng nói lộ vẻ khinh thường hết mức.
Phong Vũ ánh mắt lạnh lùng, cho dù ông không phải là đối thủ của kẻ này thì vẫn phải lên đài. Nếu không thì biết để mặt mũi của Thư Viện Cửu Minh vào đâu?
Thấy Phong Vũ muốn lên tỉ thí với mình, gã áo đen nói:
- Nếu các hạ đồng ý tỉ thí với ta thì tức là ngài đã đồng ý nếu thua sẽ giao lại tinh thạch cho ta?
Phong Vũ lạnh lùng nói:
- Tin tức của anh nhanh nhạy đấy, nhưng tinh thạch không phải của một mình ta, muốn có tinh thạch là điều không thể nào.
Nếu như là trước khi Trịnh Triều lên sàn đấu, Phong Vũ vẫn vẫn còn khinh thường gã áo đen, thì hiện giờ Trịnh Triều bị hạ gục đơn giản như vậy, ông không thể không thận trọng hơn một chút.
Gã áo đen cười ha ha lạnh lùng:
- Chẳng lẽ Hoa Hạ xưng danh đất nước kế thừa cổ võ lớn nhất mà đến ngay cả chút tiền đặt cọc cũng không dám đặt? Hôm nay ta nói thẳng luôn. Ta đến đây là vì tinh thạch. Nếu như không đồng ý tỉ thí cũng không sao, chỉ cần ngài nói một câu, những người luyện võ của Hoa Hạ các người không phải là đối thủ của tôi là được rồi.
- Cái thứ không biết xấu hổ kia, ta lên đấu với anh, để xem rốt cuộc anh lợi hại đến đâu.
Tằng Chấn Hiệp bỗng đứng dậy, rút thanh đoản đao vừa lấy được ở chỗ Diệp Mặc bước lên võ đài.
- Hừ, ta thì lúc nào cũng được. Có điều bất luận là ai lên sàn đấu thì ta đều cho là nhận lời thách thức của ta, thua thì nhất định phải giao tinh thạch.
Gã áo đen vung vẫy hai sợi xích trong tay, trong khi đó Tăng Chấn Hiệp cũng không chút sợ hãi.
Phong Vũ khoát tay nói:
- Nếu các hạ có lòng tin vào mình như vậy thì cứ để cho đệ tử của ngài lên sàn trước đã, bên chúng tôi cũng chọn một đệ tử để lên.
- Được, Khê Hồ. Con lên lĩnh giáo một chút đệ tử thiên tài của Hoa Hạ đi, rốt cuộc thế nào là một thiên tài?
Gã áo đen cười lạnh nói
Phong Vũ ngăn cản Tăng Chấn Hiệp, khẽ nói:
- Tên này có chút quái dị, ban nãy gã hạ Trịnh Triều như thế nào chúng ta cũng không nhìn thấy. Tôi đề nghị nên xem chiêu thức đệ tử của gã, sau đó chúng ta sẽ ra tay.
Tăng Chấn Hiệp thấy Vũ Phong đã đồng ý để cho đệ tử của y tỉ thí trước, cũng không có cách nào phản đối mà chỉ biết lùi xuống dưới.
Diệp Mặc lại âm thầm thở dài, nếu chiêu thức đó đã quỷ dị như thế thì tên môn đồ của tên áo đen có lên võ đài thì đoán chừng cũng chiếm hầu hết phần thắng. Những người khác thì coi như xong rồi, nhưng Tăng Chấn Hiệp thì có một đệ tử thân truyền, nếu bên trên có xảy ra chuyện gì thì bản thân hắn cũng muốn ra tay giúp đỡ một đôi phần.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lại bắt đầu chế bùa Phong Nhận (đao gió).
Lúc này tên đệ tử tên Khê Hồ đã lên trên võ đài lớn tiếng nói:
- Có kẻ nào dám lên tỉ thí với ta hay không?
Gã vừa dứt lời thì có một thanh niên Huyền cấp sơ kỳ nhảy lên khán đài:
- Một con rùa rụt đầu không dám nói ra lai lịch của mình mà lại dám đến Hoa Hạ chúng ta thách thức ư, còn không biết nguy hiểm là gì sao? Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thanh niên này cũng là một trong số danh sách mười hai người tham gia trận chung kết cuối cùng, vừa bước lên người thanh niên đã nói một câu giễu cợt. Roi dài trong tay liền tạo thành một trận gió rít gào hướng về phía Khê Hồ.
Khê Hồ nghe thấy lời nói của người thanh niên, sắc mặt trở nên vô cùng thâm trầm, cùng lúc lấy ra hai dây xích sắt. Lúc này roi dài trong tay người thanh niên đã chém xẹt qua người thanh niên. Nếu không kịp tránh thì không chừng chỉ một chút như vậy thôi cũng sẽ bị roi dài chém ngang thành hai nửa.
Thần thức của Diệp Mặc chú ý gã thanh niên tên Khê Hồ đột nhiên lướt dọc theo thanh roi dài rơi xuống đất, nhìn thì giống như bị roi dài đâm ngã. Tuy nhiên Diệp Mặc biết rằng roi dài này không hề đụng được tới gã, trong lòng Diệp Mặc thở dài, người thanh niên cầm roi dài thất bại rồi.
Quả nhiên người thanh niên cầm roi dài còn chưa kịp cười thì sắc mặt đã lộ ra vẻ hoảng sợ. Lát sau người này rơi bịch xuống phía dưới võ đài, chết tươi.
Diệp Mặc lại nhìn thấy rõ ràng rằng gã thanh niên tên Khê Hồ sau khi rơi xuống mặt đất thì dường như cơ thể gã biến thành dài thượt, thậm chí còn trở nên linh hoạt như thủy ngân, sau đó kéo dài người túm lấy sau lưng của người cầm roi dài, nện thẳng một đòn vào phía sau tim của người thanh niên.
- Úy sư đệ...
Dưới võ đài vang lên tiếng kêu khóc, một người đàn ông nhảy lên võ đài, rút thanh trường kiếm định giết Khê Hồ, chỉ có điều trường kiếm của anh ta còn chưa kịp đâm thì tên Khê Hồ đã mất tích không thấy đâu nữa.
Sau khi tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ thì người đàn ông vừa nhảy lên võ đài đã tắt thở, cái ót trí mạng của người này có một lỗ thủng lớn.
Thật là quái quỷ, không ai nhìn rõ gã thanh niên tên Khê Hồ ra tay bằng cách nào, đến cả Phong Vũ và Tăng Chấn Hiệp cũng chỉ nhìn ra một chút điểm mấu chốt.
Hiện trường trở nên im lặng, chuyện này đối với các sư đồ đều vô cùng kì dị, người khác ra tay ít nhất cũng có thể nhìn thấy chiêu thức và động tác. Nhưng chiêu thức của hai tên sư đồ này về cơ bản không có cách nào nhìn rõ, hơn nữa người bị giết cũng không biết tại sao mà bị chết. Điều quan trọng nhất là hai tên sư đồ này ra tay độc ác, không chút nương tình.
Tăng Chấn Hiệp mặc dù vô cùng ghét tội ác nhưng cũng trở nên trầm mặc, quả thật không bằng kẻ khác. Phong Vũ cũng trầm lại, cho dù là Hạng Danh Vương rất phẫn nộ nhưng cũng vẫn im lặng.
- Thế nào, chỉ có hai người lên thôi sao? Lẽ nào kẻ luyện võ của Hoa Hạ thực sự không ai dám lên ư?
Tên áo đen đứng trên một chỗ đất trống phía dưới võ đài lạnh lùng nói.
- Ta lên!
Một thanh niên tuấn tú phong độ đứng dậy, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận. Người thanh niên này Diệp Mặc biết, là Thạch Trọng Chi của Thư Viện Cửu Minh, là một tuyển thủ hạt giống
Phong Vũ hừ một tiếng lạnh lùng:
- Không có lệnh của ta, Thư Viện Cửu Minh không được xuất trận.
Diệp Mặc nói với Tăng Chấn Hiệp:
- Anh Tăng, anh gọi đệ tử thân truyền của anh - Tăng Hi Hậu đến đây, tôi dạy cho cậu ta một chiêu rồi để cho cậu ấy lên là được.
Tăng Chấn Hiệp không chút do dự liền gọi Tăng Hi Hậu đến, nếu như là lời nói của người khác thì anh ta nhất định sẽ cho rằng đó là muốn hại đệ tử của anh ta. Nhưng Diệp Mặc thì khác, anh ta tin Diệp Mặc, nếu Diệp Mặc đã nói lời này thì hắn nhất định phải nắm chắc.
Tăng Hi Hậu vốn đã nóng lòng muốn thử, bây giờ sư phụ để cậu ta lên thì cậu ta càng không chút do sự nhắm thẳng hướng võ đài, nhưng cậu ta bị Diệp Mặc ngăn lại.
Diệp Mặc lấy ra một lá bùa Phong Nhận giao cho Tăng Hi Hậu nói:
- Cậu lên võ đài không được nói lời thừa thãi với gã, tu vi của gã không thâm hậu bằng cậu, gã chỉ ỷ vào thân pháp kì dị của mình mà thôi. Cậu cứ ném thẳng bùa này tới rồi nói một chữ "Trận" là được.
- Vâng thưa sư thúc!
Tăng Hi Hậu rất cung kính tiếp nhận lá bùa của Diệp Mặc giao cho mình, vì quan hệ với sư phụ mà toàn bộ người của Tam Thập Lục Giang đều vô cùng cung kính Diệp Mặc.
Bùa lần này Diệp Mặc làm là một loạt bùa Phong Nhận, một lá bùa thì không thể nào bằng được chỗ bùa này. Hắn muốn giết chết tên Khê Hồ tâm địa độc ác này, để Tăng Hi Hậu giết gã là tốt hơn cả.
Tăng Hi Hậu đi lên phía võ đài, Khê Hồ lạnh lùng nhìn cậu ta:
- Không tồi, dũng cảm đón nhận cái chết, còn mạnh hơn những thằng nhu nhược một chút. Hoa Hạ cuối cùng cũng chỉ có một hai người biết võ thuật.
Tăng Hi Hậu nhẹ nhàng giơ hai ngón tay lên không trung, làm động tác như bóp chết một con kiến.
Thấy bản thân bị Tăng Hi Hậu khinh thường, sắc mặt của Khê Hồ lập tức hiện lên một tia ác khí:
- Ta giết mày trước để xem mày còn dám giở giọng kiêu ngạo nữa không.
Gần như cùng một lúc, lá bùa trong tay Tăng Hi Hậu ập tới, đồng thời hô lớn một tiếng: "Trận!"
Tăng Hi Hậu chỉ có thể cảm thấy vô số ánh đao và đao khí tung hoành trước mặt cậu ta, lúc này trong lòng cậu chỉ có một cảm giác duy nhất: đao khí thật lợi hại!
Phập...
Một loạt tiếng động vang lên, máu tươi phun ra khắp bốn phía võ đài, ngay cả đến Tăng Hi Hậu cũng ngây ngẩn cả người. Cậu biết rằng bùa mà Diệp Mặc đưa cho cậu có tác dụng, vì cậu đã từng nhìn thấy Hàn Yên dùng đòn này. Không ngờ lại lợi hại như vậy, đòn này khiến tên Khê Hồ còn chưa kịp phản kháng đã bị giết chết, cậu không cần thấy Khê Hồ bị sao, chỉ cần nhìn thấy máu tươi bắn tung tóe là đủ biết tên này tuyệt đối không thể nào trốn thoát.
Sau khi máu tươi bắn tung tóe, Tăng Hi Hậu dường như càng muốn làm ác hơn, tên Khê Hồ vừa mới diễu võ dương oai giương giương tự đắc nay lại bị tan xác thành mấy mảnh, đầu và tay chân đều bị đứt lìa.
Tăng Hi Hậu kinh ngạc ngẩn người, cậu ta biết rằng bùa chú này nhất định rất có tác dụng, nhưng không thể ngờ nó lại có dữ tợn như thế.
- A...
Người đàn ông áo đen bên dưới võ đài phải mất một lúc mới như tỉnh ra, đệ tự ruột của gã đã bị tan xác thành tám mảnh.
Trong sự phẫn nộ, gã bước lên võ đài, cầm lấy xích sắt trong tay quật vào người Tăng Hi Hậu. Tuy nhiên sau khi gã quật mới phát hiện ra mình đã đánh trật. Gã kịp phản ứng lại, nhìn thấy Diệp Mặc lôi Tăng Hi Hậu ra, gã không tiếp tục ra đòn nữa.
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn người đàn ông áo đen:
- Chỉ mới vài cái đó mà người đã kiêu ngạo, còn muốn có tinh thạch. Một tên Nhật khi nào đã nhập tịch Dạ Lang quốc rồi.
Người đàn ông áo đen bình tĩnh lại, sắc mặt không còn vẻ bi phẫn như lúc trước nữa. Gã chậm rãi giơ xích sắt trong tay lên, nói bằng vẻ vô cùng lạnh lùng:
- Thiên Tứ Khả Lang ta bây giờ muốn tỉ thí với anh, nếu anh thua có thể ta thể không giết anh, chỉ cần anh giao nó cho ta là được.
Nói xong gã chỉ tay về phía Tăng Hi Hậu.
Diệp Mặc thản nhiên nói:
- Anh cứ thắng đã rồi bàn tiếp, chỉ dựa vào cái miệng của anh thì không thắng nổi đâu!!!