Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 389: Thi Tu Sa Sút
- Hóa ra bùa Hỏa Cầu cũng là thật.
Ninh Khinh Tuyết tự thì thào nói một câu, cô lại cầm lấy một tấm bùa Hỏa Cầu, cảm giác rất quái dị. Từ vòng cổ phòng thân đến bùa Hỏa Cầu, nếu không phải việc này quá mức chân thật, cô còn ngỡ mình đang nằm mơ.
"Pằng, pằng", bên ngoài lại truyền đến, Ninh Khinh Tuyết lúc này mới nhớ tới tình cảnh của mình, cô còn ở trên máy bay, chiếc máy bay này dường như bị bọn bắt cóc muốn bay hướng về một căn cứ nào đó, một khi đã vào cái căn cứ đó, cô cũng đừng hòng lại trốn thoát được.
Nghĩ đến đây, Ninh Khinh Tuyết không dám do dự nữa, cô nhanh chóng cầm lấy dù để nhảy. May mà lúc học đại học cô đã học nhảy dù, tuy rằng dù nhảy kích cỡ không giống nhau, nhưng đại khái cũng không khác nhau nhiều.
Ninh Khinh Tuyết đeo dù vào, lại tiện tay cầm một bao vải lớn thức ăn và một số đồ lặt vặt cất vào bao vải.
Bên ngoài lại truyền đến một tiếng súng vang, dường như có người đi tới, Ninh Khinh Tuyết không dám do dự thêm, đi ra cửa khoang rồi nhảy xuống.
…
Xã hội đen ở San Francisco một đêm đã bị tiêu diệt gần hết, nhưng người Mỹ cũng chỉ quan tâm việc người ngoài hành tinh đổ bộ, chứ không quan tâm nhiều đến việc này.
Hơn nữa, một máy bay từ Hongkong đến San Francisco, trên đường đột nhiên mất tích, hành khách trên máy bay không ai có tin tức. Chuyện này khiến chính phủ Mỹ lại càng gia tăng điều tra về người ngoài hành tinh, hơn nữa không hiểu sao lại liên hệ vụ máy bay mất tích với các vụ vật thể bay không xác định.
Diệp Mặc để Thạch Khai Căn và Đồng Trụ ở lại Mỹ giúp Bành Nhạc Cơ phát triển Đường bang, còn chính hắn lại đi suốt đêm về Yến Kinh.
Không điều tra được tung tích chị Nhan, ở lại Mỹ thêm cũng không có tác dụng gì, chi bằng về sớm một chút. Hắn còn quá nhiều chuyện phải làm, chủ yến vẫn là thu thập dược liệu, còn phải đi thế giới nhỏ chỗ của Thái Ất.
Trở lại Yến Kinh, Diệp Mặc mới biết công ty dược Lạc Nguyệt đã đấu thầu xong, mà công ty dược Phi Dụ quả nhiên thành bá vương ở châu Á. Diệp Mặc rất hài lòng với việc này, cho dù các công ty y dược khác có mang lại nhiều lợi ích hơn cho Lạc Nguyệt thì Diệp Mặc cũng không thèm để ý.
Có thể giúp cha vợ một chút, hắn cảm thấy nên làm, chỉ là một nhãn hiệu hàng đầu một châu, cũng không là gì. Hơn nữa, Diệp Mặc tin tưởng chắc chắn, cho dù Ninh Khinh Tuyết có tạm thời mất trí nhớ, một ngày nào đó, cô sẽ vẫn, nhớ lại tất cả những gì đã qua. Ninh Khinh Tuyết là người hắn thích, lại là vợ hắn, hắn tuyệt đối không để cô phải lo lắng cho một công ty y dược.
Đám người Úc Diệu Đồng sớm đã trở về Lưu Xà, Diệp Mặc định đi thăm Diệp Lăng, sau đó cũng trở về Lưu Xà.
- Thi Tu, tôi xin anh tha cho tôi. Anh có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi hạnh phúc không? Nếu thật sự yêu tôi, hãy để tôi đi, đừng níu kéo tôi nữa.
Một tiếng nói trong trẻo của một cô gái truyền đến, nhưng làm Diệp Mặc chú ý chính là cái tên Thi Tu kia.
Diệp Mặc ngẩng đầu, lập tức đã thấy Thi Tu đang đứng ở phía xa, lại còn có một cô gái trẻ tuổi, tuy nhìn cũng khá được, nhưng cách ăn mặc này làm Diệp Mặc vừa nhìn đã không thích.
Không ngờ ở đây lại gặp Thi Tu, Diệp Mặc sau khi đi khỏi đại học Ninh Hải không hề gặp lại anh ta. Sau đó vì nhiều việc mà Diệp Mặc cũng không có thời gian đi tìm Thi Tu.
Bay giờ nhìn thấy Thi Tu, Diệp Mặc lập tức vui lại, hắn định đi lên mấy bước đến chỗ Thi Tu.
- Vân Vân, em biết tâm ý của anh với em, sao em còn phải bỏ đi? Những người kia muốn lừa em, Vân Vân em đừng đi, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Em tin anh đi, anh chắc chắn có thể bắt đầu lại được mà.
Giọng điệu Thi Tu thậm chí nghe như sắp khóc.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, dừng bước.
- Bắt đầu lại?
Cô gái tên Vân Vân cười lạnh một tiếng.
- Anh dựa vào đâu mà bắt đầu lại? Hiện giờ đến công việc anh cũng không có, sắp phải vào tù anh biết không? Chẳng lẽ anh muốn làm khổ tôi? Nếu anh thật sự nghĩ cho tôi, xin anh để tôi đi. Sợi dây chuyền này là anh lúc trước tặng tôi, bây giờ trả anh, cầm đi.
Nói xong, cô gái tên Vân Vân rút ra một sợi dây truyền vàng trắng ném vào tay Thi Tu.
- Xin anh đấy, đừng tìm tôi nữa.
Nhìn Vân Vân quay người đi, Thi Tu bỗng kêu lên:
- Vân Vân, nếu em không quay lại, em sẽ vĩnh viễn không thấy được anh nữa.
Vân Vân xoay người, lạnh lùng nhìn Thi Tu nói:
- Họ Thi kia, anh lấy cái chết uy hiếp tôi ư, anh đi đi, không gặp được anh tôi càng vui đó.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ lao đến, dừng lại ngay gần Vân Vân.
- Vân Vân, lên xe…
Đồng thời trên xe lộ ra một bộ mặt mập mạp.
Vân Vân lộ ra vẻ tươi cười, chạy tới vài bước, mở cửa xe chui vào, sau đó hôn một cái lên bộ mặt mập mạp kia.
Thi Tu ngơ ngác đứng nhìn, trên mặt cắt không còn giọt máu.
Diệp Mặc thở dài, hắn cảm thấy thế giới này và thế giới của mình cũng ngốc nghếch như nhau. Ở đại lục Lạc Nguyệt, thực lực là vua, ở đây, tiền bạc là vua, không có gì khác nhau.
Diệp Mặc đi tới trước mặt Thi Tu, vỗ vỗ vai anh ta:
- Người anh em, đại trượng phu sợ gì không có vợ? Loại phụ nữ này tuy nhìn không tồi, nhưng mà tôi thấy cũng không cần.
Thi Tu đờ đẫn xoay đầu lại, nhưng rất nhanh chóng lộ ra bộ mặt vui mừng kinh ngạc.
- Diệp Mặc, không ngờ là cậu? Tôi đi tìm cậu mấy lần không được, không ngờ lại gặp cậu ở đây.
Dường như sự đả kích của cô gái tên Vân Vân lúc nãy đã biến mất khỏi anh ta, trong mắt anh ta giờ chỉ có niềm vui bất ngờ. Diệp Mặc là một người bạn tốt của anh ta, sau khi tốt nghiệp, anh ta mới phát hiện ra, rất nhiều bạn học tuy ngoài mặt khách khí, nhưng lúc có việc gì, đều tránh anh ta rất xa, như sợ có chuyện gì dính đến mình.
Diệp Mặc nhìn Thi Tu một lượt, tóc Thi tu hơi rối, hơn nữa, quần áo anh ta cũng rất tùy tiện, xem ra hơi nghèo túng.
- Thi Tu, sao cậu lại ra nỗi này? Không phải cậu nói tốt nghiệp xong sẽ có việc làm sao? Thậm chí là làm cho chính phủ?
Diệp Mặc kỳ quái hỏi.
Ánh mắt Thi Tu buồn bã, niềm vui bất ngờ nhìn thấy Diệp Mặc cũng giảm đi rất nhiều.
Diệp Mặc vừa thấy, chỉ biết Thi Tu có nhiều chuyện, lập tức nói:
- Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.
Thi Tu gật gật đầu, sau một lúc lâu mới hỏi:
- Diệp Mặc, sau khi tốt nghiệp cậu thế nào? Tôi vì trước khi tốt nghiệp có chuyện, nên không liên lạc với cậu được, sau lúc tôi đến trường tìm cậu, cậu đã rời khỏi Ninh Hải rồi.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
- Tôi gần đây sống cũng không tệ lắm, cũng kiếm được chút ít.
Thi Tu nhìn nhìn quần áo Diệp Mặc, tuy rằng rất sạch sẽ nhưng cũng không phải là quần áo thương hiệu gì tốt. Anh ta biết bản tính Diệp Mặc, là một người thích giữ thể diện, cho nên cũng không nói gì. Chỉ có điều anh ta không biết, Diệp Mặc trong ấn tượng của anh ta và Diệp Mặc giờ đã hoàn toàn khác rồi.
Diệp Mặc rất cảm kích Thi Tu, nếu không phải Thi Tu, hắn rất có thể vẫn chưa tỉnh lại. Cũng chính là nói Diệp Mặc đã thật sự biến mất rồi, mà khi đó hắn chính là do Thi Tu làm cho tỉnh lại. Hơn nữa, Thi Tu đối với hắn vẫn rất tốt, là đối tốt thật lòng.
- Chúng ta đi ra đây uống một chén đi.
Diệp Mặc chỉ vào một hội quán cách đó không xa nói.
- A…
Thi Tu ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên quán, lắc lắc đầu nói:
- Hội quán Ngô Đồng, cần thẻ vàng, hơn nữa bên trong cũng rất đắt, hay là chúng ta đi chỗ khác đi.
- Cần thẻ vàng à…
Diệp Mặc chần chừ một lát, tuy rằng hắn không quan tâm đến tiền, nhưng không có thẻ vàng, cũng không thể học như lần trước, trộm một cái từ túi áo người khác. Diệp Mặc cũng không muốn vì tìm một chỗ trò chuyện mà làm mấy trò này.
- Vậy đổi chỗ khác đi.
Diệp Mặc mới dứt lời, đã thấy một người phụ nữ ôm một đứa bé đứng trước mặt hắn.
- Ngài là ân nhân? Bác sỹ Mạc?
Người phụ nữ đi đến bên Diệp Mặc, vừa cúi đầu, vừa bất ngờ, vui mừng gọi ân nhân.
- Là chị à?
Diệp Mặc cũng nhận ra người trước mắt là ai, lúc trước hắn ở trên tàu gặp người phụ nữ này. Diệp Mặc nhớ rõ chị ta tên là Vương Yến, bị chứng bệnh không có thai được, sau được Diệp Mặc cho ba tuần thuốc, bây giờ chị ta đã ôm một đứa bé rồi. Xem ra thuốc chữa đúng bệnh rồi.
Vương Yến kích động kéo tay người đàn ông bên cạnh nói:
- Đại Vĩ, Vị này là bác sỹ Mạc, chính là ân nhân của chúng ta lúc trước em nói với anh. Không ngờ hôm nay lại gặp ân nhân ở đây.
Người đàn ông tên Đại Vĩ nghe Vương Yến nói xong, vội vàng cùng Vương Yến xoay người cảm tạ, anh ta thật sự cảm ơn Diệp Mặc. Những năm gần đây, hai vợ chồng họ tốn không ít tiền, nhưng vẫn không có con được, việc này cũng gây cho hai người tâm bệnh, cho nên hai người họ cảm tạ Diệp Mặc từ đáy lòng.
- Ân nhân, ban đầu là tôi keo kiệt, một tấm thẻ mà cũng do dự không đưa ân nhân, giờ tấm thẻ này bất kể thế nào ngài cũng phải nhận!
Vương Yến lúc trước vì hoài nghi Diệp Mặc là kẻ lừa đảo, một tấm thẻ chi phiếu cũng do dự không đưa, sau nghĩ lại đã hối hận không biết bao nhiêu lần.
Cho nên lần này vừa thấy Diệp Mặc, chị ta vội lấy ra tấm thẻ chi phiếu.
Diệp Mặc khoát tay chặn lại nói:
- Thôi đi, tôi vẫn có tiền, không cần tấm thẻ này. Chỉ có điều hội quán này tôi không có thẻ vàng nếu được, hai người cho tôi vào cùng là được rồi.
- Được chứ, được chứ, đương nhiên là được.
Đại Vĩ lấy tấm thẻ vàng của mình ra, hai tay đưa cho Diệp Mặc. Tuy rằng Diệp Mặc quần áo bình thường, nhưng bọn họ làm buôn bán cũng đã gặp nhiều việc rồi.
Người có bản lĩnh như Diệp Mặc, làm sao có thể mặc quần áo bình thường giống anh ta được.
- Cái này…
Diệp Mặc không nhận lấy thẻ, tuy rằng hắn cần thẻ, nhưng cũng không thể lấy của người khác được.
- Tôi vẫn còn một tấm thẻ đây.
Vương Yến thấy Diệp Mặc chần chừ vội lấy ra thẻ của mình nói.
- Nếu vậy thì tôi không khách khí. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Mặc thấy vợ chồng họ mỗi người một tấm, lập tức nhận lấy thẻ vàng.
Thấy Diệp Mặc và Thi Tu đi vào hội quán Ngô Đồng, Vương Yến vội kéo chồng nói:
- Đại Vĩ, lát nữa chúng ta chuẩn bị một tấm chi phiếu, đến mời rượu bọn họ. Lần này không thể bỏ lỡ cơ hội cảm ơn được.
Ninh Khinh Tuyết tự thì thào nói một câu, cô lại cầm lấy một tấm bùa Hỏa Cầu, cảm giác rất quái dị. Từ vòng cổ phòng thân đến bùa Hỏa Cầu, nếu không phải việc này quá mức chân thật, cô còn ngỡ mình đang nằm mơ.
"Pằng, pằng", bên ngoài lại truyền đến, Ninh Khinh Tuyết lúc này mới nhớ tới tình cảnh của mình, cô còn ở trên máy bay, chiếc máy bay này dường như bị bọn bắt cóc muốn bay hướng về một căn cứ nào đó, một khi đã vào cái căn cứ đó, cô cũng đừng hòng lại trốn thoát được.
Nghĩ đến đây, Ninh Khinh Tuyết không dám do dự nữa, cô nhanh chóng cầm lấy dù để nhảy. May mà lúc học đại học cô đã học nhảy dù, tuy rằng dù nhảy kích cỡ không giống nhau, nhưng đại khái cũng không khác nhau nhiều.
Ninh Khinh Tuyết đeo dù vào, lại tiện tay cầm một bao vải lớn thức ăn và một số đồ lặt vặt cất vào bao vải.
Bên ngoài lại truyền đến một tiếng súng vang, dường như có người đi tới, Ninh Khinh Tuyết không dám do dự thêm, đi ra cửa khoang rồi nhảy xuống.
…
Xã hội đen ở San Francisco một đêm đã bị tiêu diệt gần hết, nhưng người Mỹ cũng chỉ quan tâm việc người ngoài hành tinh đổ bộ, chứ không quan tâm nhiều đến việc này.
Hơn nữa, một máy bay từ Hongkong đến San Francisco, trên đường đột nhiên mất tích, hành khách trên máy bay không ai có tin tức. Chuyện này khiến chính phủ Mỹ lại càng gia tăng điều tra về người ngoài hành tinh, hơn nữa không hiểu sao lại liên hệ vụ máy bay mất tích với các vụ vật thể bay không xác định.
Diệp Mặc để Thạch Khai Căn và Đồng Trụ ở lại Mỹ giúp Bành Nhạc Cơ phát triển Đường bang, còn chính hắn lại đi suốt đêm về Yến Kinh.
Không điều tra được tung tích chị Nhan, ở lại Mỹ thêm cũng không có tác dụng gì, chi bằng về sớm một chút. Hắn còn quá nhiều chuyện phải làm, chủ yến vẫn là thu thập dược liệu, còn phải đi thế giới nhỏ chỗ của Thái Ất.
Trở lại Yến Kinh, Diệp Mặc mới biết công ty dược Lạc Nguyệt đã đấu thầu xong, mà công ty dược Phi Dụ quả nhiên thành bá vương ở châu Á. Diệp Mặc rất hài lòng với việc này, cho dù các công ty y dược khác có mang lại nhiều lợi ích hơn cho Lạc Nguyệt thì Diệp Mặc cũng không thèm để ý.
Có thể giúp cha vợ một chút, hắn cảm thấy nên làm, chỉ là một nhãn hiệu hàng đầu một châu, cũng không là gì. Hơn nữa, Diệp Mặc tin tưởng chắc chắn, cho dù Ninh Khinh Tuyết có tạm thời mất trí nhớ, một ngày nào đó, cô sẽ vẫn, nhớ lại tất cả những gì đã qua. Ninh Khinh Tuyết là người hắn thích, lại là vợ hắn, hắn tuyệt đối không để cô phải lo lắng cho một công ty y dược.
Đám người Úc Diệu Đồng sớm đã trở về Lưu Xà, Diệp Mặc định đi thăm Diệp Lăng, sau đó cũng trở về Lưu Xà.
- Thi Tu, tôi xin anh tha cho tôi. Anh có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi hạnh phúc không? Nếu thật sự yêu tôi, hãy để tôi đi, đừng níu kéo tôi nữa.
Một tiếng nói trong trẻo của một cô gái truyền đến, nhưng làm Diệp Mặc chú ý chính là cái tên Thi Tu kia.
Diệp Mặc ngẩng đầu, lập tức đã thấy Thi Tu đang đứng ở phía xa, lại còn có một cô gái trẻ tuổi, tuy nhìn cũng khá được, nhưng cách ăn mặc này làm Diệp Mặc vừa nhìn đã không thích.
Không ngờ ở đây lại gặp Thi Tu, Diệp Mặc sau khi đi khỏi đại học Ninh Hải không hề gặp lại anh ta. Sau đó vì nhiều việc mà Diệp Mặc cũng không có thời gian đi tìm Thi Tu.
Bay giờ nhìn thấy Thi Tu, Diệp Mặc lập tức vui lại, hắn định đi lên mấy bước đến chỗ Thi Tu.
- Vân Vân, em biết tâm ý của anh với em, sao em còn phải bỏ đi? Những người kia muốn lừa em, Vân Vân em đừng đi, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Em tin anh đi, anh chắc chắn có thể bắt đầu lại được mà.
Giọng điệu Thi Tu thậm chí nghe như sắp khóc.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, dừng bước.
- Bắt đầu lại?
Cô gái tên Vân Vân cười lạnh một tiếng.
- Anh dựa vào đâu mà bắt đầu lại? Hiện giờ đến công việc anh cũng không có, sắp phải vào tù anh biết không? Chẳng lẽ anh muốn làm khổ tôi? Nếu anh thật sự nghĩ cho tôi, xin anh để tôi đi. Sợi dây chuyền này là anh lúc trước tặng tôi, bây giờ trả anh, cầm đi.
Nói xong, cô gái tên Vân Vân rút ra một sợi dây truyền vàng trắng ném vào tay Thi Tu.
- Xin anh đấy, đừng tìm tôi nữa.
Nhìn Vân Vân quay người đi, Thi Tu bỗng kêu lên:
- Vân Vân, nếu em không quay lại, em sẽ vĩnh viễn không thấy được anh nữa.
Vân Vân xoay người, lạnh lùng nhìn Thi Tu nói:
- Họ Thi kia, anh lấy cái chết uy hiếp tôi ư, anh đi đi, không gặp được anh tôi càng vui đó.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ lao đến, dừng lại ngay gần Vân Vân.
- Vân Vân, lên xe…
Đồng thời trên xe lộ ra một bộ mặt mập mạp.
Vân Vân lộ ra vẻ tươi cười, chạy tới vài bước, mở cửa xe chui vào, sau đó hôn một cái lên bộ mặt mập mạp kia.
Thi Tu ngơ ngác đứng nhìn, trên mặt cắt không còn giọt máu.
Diệp Mặc thở dài, hắn cảm thấy thế giới này và thế giới của mình cũng ngốc nghếch như nhau. Ở đại lục Lạc Nguyệt, thực lực là vua, ở đây, tiền bạc là vua, không có gì khác nhau.
Diệp Mặc đi tới trước mặt Thi Tu, vỗ vỗ vai anh ta:
- Người anh em, đại trượng phu sợ gì không có vợ? Loại phụ nữ này tuy nhìn không tồi, nhưng mà tôi thấy cũng không cần.
Thi Tu đờ đẫn xoay đầu lại, nhưng rất nhanh chóng lộ ra bộ mặt vui mừng kinh ngạc.
- Diệp Mặc, không ngờ là cậu? Tôi đi tìm cậu mấy lần không được, không ngờ lại gặp cậu ở đây.
Dường như sự đả kích của cô gái tên Vân Vân lúc nãy đã biến mất khỏi anh ta, trong mắt anh ta giờ chỉ có niềm vui bất ngờ. Diệp Mặc là một người bạn tốt của anh ta, sau khi tốt nghiệp, anh ta mới phát hiện ra, rất nhiều bạn học tuy ngoài mặt khách khí, nhưng lúc có việc gì, đều tránh anh ta rất xa, như sợ có chuyện gì dính đến mình.
Diệp Mặc nhìn Thi Tu một lượt, tóc Thi tu hơi rối, hơn nữa, quần áo anh ta cũng rất tùy tiện, xem ra hơi nghèo túng.
- Thi Tu, sao cậu lại ra nỗi này? Không phải cậu nói tốt nghiệp xong sẽ có việc làm sao? Thậm chí là làm cho chính phủ?
Diệp Mặc kỳ quái hỏi.
Ánh mắt Thi Tu buồn bã, niềm vui bất ngờ nhìn thấy Diệp Mặc cũng giảm đi rất nhiều.
Diệp Mặc vừa thấy, chỉ biết Thi Tu có nhiều chuyện, lập tức nói:
- Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.
Thi Tu gật gật đầu, sau một lúc lâu mới hỏi:
- Diệp Mặc, sau khi tốt nghiệp cậu thế nào? Tôi vì trước khi tốt nghiệp có chuyện, nên không liên lạc với cậu được, sau lúc tôi đến trường tìm cậu, cậu đã rời khỏi Ninh Hải rồi.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
- Tôi gần đây sống cũng không tệ lắm, cũng kiếm được chút ít.
Thi Tu nhìn nhìn quần áo Diệp Mặc, tuy rằng rất sạch sẽ nhưng cũng không phải là quần áo thương hiệu gì tốt. Anh ta biết bản tính Diệp Mặc, là một người thích giữ thể diện, cho nên cũng không nói gì. Chỉ có điều anh ta không biết, Diệp Mặc trong ấn tượng của anh ta và Diệp Mặc giờ đã hoàn toàn khác rồi.
Diệp Mặc rất cảm kích Thi Tu, nếu không phải Thi Tu, hắn rất có thể vẫn chưa tỉnh lại. Cũng chính là nói Diệp Mặc đã thật sự biến mất rồi, mà khi đó hắn chính là do Thi Tu làm cho tỉnh lại. Hơn nữa, Thi Tu đối với hắn vẫn rất tốt, là đối tốt thật lòng.
- Chúng ta đi ra đây uống một chén đi.
Diệp Mặc chỉ vào một hội quán cách đó không xa nói.
- A…
Thi Tu ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên quán, lắc lắc đầu nói:
- Hội quán Ngô Đồng, cần thẻ vàng, hơn nữa bên trong cũng rất đắt, hay là chúng ta đi chỗ khác đi.
- Cần thẻ vàng à…
Diệp Mặc chần chừ một lát, tuy rằng hắn không quan tâm đến tiền, nhưng không có thẻ vàng, cũng không thể học như lần trước, trộm một cái từ túi áo người khác. Diệp Mặc cũng không muốn vì tìm một chỗ trò chuyện mà làm mấy trò này.
- Vậy đổi chỗ khác đi.
Diệp Mặc mới dứt lời, đã thấy một người phụ nữ ôm một đứa bé đứng trước mặt hắn.
- Ngài là ân nhân? Bác sỹ Mạc?
Người phụ nữ đi đến bên Diệp Mặc, vừa cúi đầu, vừa bất ngờ, vui mừng gọi ân nhân.
- Là chị à?
Diệp Mặc cũng nhận ra người trước mắt là ai, lúc trước hắn ở trên tàu gặp người phụ nữ này. Diệp Mặc nhớ rõ chị ta tên là Vương Yến, bị chứng bệnh không có thai được, sau được Diệp Mặc cho ba tuần thuốc, bây giờ chị ta đã ôm một đứa bé rồi. Xem ra thuốc chữa đúng bệnh rồi.
Vương Yến kích động kéo tay người đàn ông bên cạnh nói:
- Đại Vĩ, Vị này là bác sỹ Mạc, chính là ân nhân của chúng ta lúc trước em nói với anh. Không ngờ hôm nay lại gặp ân nhân ở đây.
Người đàn ông tên Đại Vĩ nghe Vương Yến nói xong, vội vàng cùng Vương Yến xoay người cảm tạ, anh ta thật sự cảm ơn Diệp Mặc. Những năm gần đây, hai vợ chồng họ tốn không ít tiền, nhưng vẫn không có con được, việc này cũng gây cho hai người tâm bệnh, cho nên hai người họ cảm tạ Diệp Mặc từ đáy lòng.
- Ân nhân, ban đầu là tôi keo kiệt, một tấm thẻ mà cũng do dự không đưa ân nhân, giờ tấm thẻ này bất kể thế nào ngài cũng phải nhận!
Vương Yến lúc trước vì hoài nghi Diệp Mặc là kẻ lừa đảo, một tấm thẻ chi phiếu cũng do dự không đưa, sau nghĩ lại đã hối hận không biết bao nhiêu lần.
Cho nên lần này vừa thấy Diệp Mặc, chị ta vội lấy ra tấm thẻ chi phiếu.
Diệp Mặc khoát tay chặn lại nói:
- Thôi đi, tôi vẫn có tiền, không cần tấm thẻ này. Chỉ có điều hội quán này tôi không có thẻ vàng nếu được, hai người cho tôi vào cùng là được rồi.
- Được chứ, được chứ, đương nhiên là được.
Đại Vĩ lấy tấm thẻ vàng của mình ra, hai tay đưa cho Diệp Mặc. Tuy rằng Diệp Mặc quần áo bình thường, nhưng bọn họ làm buôn bán cũng đã gặp nhiều việc rồi.
Người có bản lĩnh như Diệp Mặc, làm sao có thể mặc quần áo bình thường giống anh ta được.
- Cái này…
Diệp Mặc không nhận lấy thẻ, tuy rằng hắn cần thẻ, nhưng cũng không thể lấy của người khác được.
- Tôi vẫn còn một tấm thẻ đây.
Vương Yến thấy Diệp Mặc chần chừ vội lấy ra thẻ của mình nói.
- Nếu vậy thì tôi không khách khí. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Mặc thấy vợ chồng họ mỗi người một tấm, lập tức nhận lấy thẻ vàng.
Thấy Diệp Mặc và Thi Tu đi vào hội quán Ngô Đồng, Vương Yến vội kéo chồng nói:
- Đại Vĩ, lát nữa chúng ta chuẩn bị một tấm chi phiếu, đến mời rượu bọn họ. Lần này không thể bỏ lỡ cơ hội cảm ơn được.