Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 351: Vợ Diệp Mặc
Lý Mộ Mai không biết vì sao Ninh Khinh Tuyết lại đột nhiên thay đổi chủ ý. Nhưng cô vẫn quyết định nói cho Khinh Tuyết biết việc này. Nếu Khinh Tuyết thay đổi chủ ý, cô không cần tiếp tục giả vờ như không biết. Chỉ có điều Lý Mộ Mai lại không nói thẳng ra, mà hỏi:
- Khinh Tuyết, nếu hiện tại chúng ta còn ở lại Yến Kinh, Tống Gia vẫn cường thế trước kia, Tống Thiếu Văn của Tống Gia ép cô cưới gã, cô sẽ làm thế nào?
...
Ninh Khinh Tuyết không ngờ Lý Mộ Mai sẽ nói như vậy. Nếu quả thật đúng như vậy, cô thật sự không biết nên làm thế nào. Sự cường thế của Tống Gia, Ninh gia cô căn bản không thể sánh bằng. So với Tống Gia, Ninh gia cái gì cũng không bằng. Có lẽ nếu hiện tại Tống Gia vẫn giống như trước đây, cho dù cả nhà cô đi tới Du Châu, người ta chỉ cần nói một câu, vẫn sẽ khiến Ninh gia cô chết không có chỗ chôn.
Ninh Khinh Tuyết thở dài một tiếng. Tuy rằng không trả lời câu hỏi của Lý Mộ Mai, nhưng cô vẫn khẽ thở ra một hơi. May mắn Tống Gia đã xong đời. Cô biết Tống Thiếu Văn hy vọng có được cô. Tống Gia sa sút mới là may mắn lớn nhất.
- Lúc trước, chính bởi vì Tống Thiếu Văn ép chị đính hôn, cuối cùng ngoài cha mẹ chị không biết ra, mọi người trong Ninh gia đều tán thành. Lúc ấy mọi người giấu chị và cha mẹ chị về chuyện này. Nhưng anh họ chị, Ninh Dương lại lén đến nói cho chị biết. Đúng lúc, em đã ở đó.
Lý Mộ Mai chậm rãi nói.
- Hả... Thậm chí có chuyện như vậy sao?
Ninh Khinh Tuyết ngây ngẩn cả người. Tuy rằng cô biết Tống Thiếu Văn của Tống Gia có ý xấu với cô, nhưng cô biết Tống Gia là gia tộc lớn coi trọng thể diện. Mình và Diệp Mặc của Diệp gia đã từng đính hôn. Hẳn là bọn họ sẽ không nhúng tay vào. Không ngờ thật sự lại xảy ra chuyện như vậy.
Lý Mộ Mai lại quay đầu lại nhìn cô nói:
- Lúc ấy cô đã rất bàng hoàng. Bởi vì mọi người đều biết, chỉ cần Tống Gia đề xuất, Ninh gia không thể từ chối.
Ninh Khinh Tuyết trầm mặc. Tuy rằng biết rõ mình không gả cho Tống Thiếu Văn, hơn nữa sau đó dường như Tống Thiếu Văn đã xảy ra chuyện. Nhưng hiện tại Lý Mộ Mai nói đến, cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
- Sau đó, em đã đưa ra ý kiến muốn chị chủ động kết hôn với Diệp Mặc, thậm chí còn ở cùng Diệp Mặc. Lúc ấy chị đã đồng ý. Đúng lúc ấy Diệp Mặc thuê một phòng ở Ninh Hải. Chúng ta liền cùng nhau đi tới Ninh Hải.
Lý Mộ Mai tiếp tục nói.
Ninh Khinh Tuyết có chút yếu ớt lẩm bẩm:
- Thì ra mình đã tiếp xúc với anh ấy như vậy. Nhưng chẳng phải nếu làm như thế, anh ấy cũng bị Tống Gia trả thù sao? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Tuy rằng lúc ấy em cũng sợ Diệp Mặc bị Tống Gia trả thù, nhưng tôi vẫn khuyên chị. Tống Gia sẽ không làm ra những chuyện xấu hổ như vậy.
Lý Mộ Mai thở dài nói. Cô biết cho dù Tống Gia không trả thù Diệp Mặc, Tống Thiếu Văn của Tống Gia cũng muốn trả thù Diệp Mặc. Nhưng lúc ấy cô đã không nói gì. Chỉ có điều cô không biết Diệp Mặc đã hóa giải thế nào. Mà không biết vì sao Tống Thiếu Văn bỗng nhiên xe hỏng người chết.
Lý Mộ Mai nhìn Ninh Khinh Tuyết vẫn có vẻ khó tin:
- Sau đó em chụp một tấm ảnh cho chị và Diệp Mặc, tải lên một vài trang web. Rồi chị và Diệp Mặc đã nhận giấy đăng ký kết hôn. Cô và Diệp Mặc còn ở trong một phòng. Còn những chuyện đã xảy ra giữa hai người, em lại không biết. Nhưng hơn hai mươi ngày sau, nửa đêm Tống Thiếu Văn lái xe, bỗng nhiên xe hỏng người chết.
- Em muốn đi Ninh Hải đón chị, vốn dự định để chị lại ly hôn với Diệp Mặc. Nhưng trước khi đi chị lại nhìn thấy một cái hộp y tế nhỏ. Khi chị mở hộp y tế, lập tức vọt vào trong phòng. Sau đó chị đóng cửa phòng lại. Em nghe thấy chị khóc ở trong phòng. Nhưng em gọi chị nhất quyết không chịu mở cửa.
Ninh Khinh Tuyết không tin nhìn Lý Mộ Mai.
- Vì sao lại như vậy?
Lý Mộ Mai lắc đầu.
- Em cũng không biết. Nhưng một lúc lâu sau, khi chị mở cửa phòng, chị đã ôm chặt cái hộp đó. Bắt đầu từ ngày đó, cái hộp nhỏ đó chưa từng rời khỏi tầm mắt của chị. Tiếp đó, chị cương quyết từ chối ly hôn với Diệp Mặc, đồng thời cũng ở lại Ninh Hải, không chịu đi Du Châu. Khi dì và chú cùng đến, chị vẫn không muốn rời khỏi Ninh Hải. Chị nói hiện tại chị vẫn là vợ Diệp Mặc được pháp luật thừa nhận?
Ninh Khinh Tuyết hoàn toàn kinh ngạc. Sao lại như vậy? Không ngờ cô đã lập gia đình.
Lý Mộ Mai gật đầu nói:
- Đúng vậy, dựa theo cách nói này, chị quả thật đã là vợ Diệp Mặc.
- Cái hộp kia đâu?
Ninh Khinh Tuyết phục hồi lại tinh thần, thôi không hỏi về chuyện mình lập gia đình nữa. Nếu Lý Mộ Mai nói cái hộp nhỏ mình vẫn ôm trong ngực. Vậy hiện tại cái hộp này ở đâu?
Lý Mộ Mai lại đáp:
- Từ sau khi chị bị thương lần thứ hai, cái hộp được để lại Ninh Hải. Tuy rằng phòng Diệp Mặc thuê lúc trước, chị đã mua lại, nhưng sau đó chị chưa từng trở lại đó.
- Ở Ninh Hải sao?
Ninh Khinh Tuyết nhíu mày, lại hỏi:
- Chị bị thương lần thứ nhất còn có lần thứ hai bị thương đều là vì chuyện gì?
Lý Mộ Mai lại lắc đầu nói:
- Nếu chị muốn hỏi nguyên nhân cụ thể, vậy phải hỏi Hứa Vi. Hai lần chị bị thương, Hứa Vi đều ở bên cạnh chị. Cô ấy vẫn ở trong tiểu viện kia, nơi trước khi chị đi, cô ấy và Diệp Mặc đã cùng thuê.
- Hứa Vi?
Ninh Khinh Tuyết muốn nhớ lại tên này, nhưng suy nghĩ hồi lâu, cô vẫn không nhớ ra.
Lý Mộ Mai thấy Ninh Khinh Tuyết thật sự không nhớ ra được, đành phải giải thích:
- Sau khi Tống Thiếu Văn chết, Tống Gia truy sát Diệp Mặc. Chị còn tới Lưu Xà tìm Diệp Mặc. Thậm chí, chị và Trì Uyển Thanh đã đi qua sa mạc. Em còn biết chị thậm chí đã đi qua Thần Nông. Nhưng em không biết có phải điều đó có quan hệ tới Diệp Mặc hay không.
- Trì Uyển Thanh là ai?
Ninh Khinh Tuyết phát hiện càng lúc càng dính dáng tới nhiều người xa lạ.
- Cô ấy vốn ở trong bộ đội. Sau đó đã chấp hành nhiệm vụ ở vùng sát biên giới, từng gặp Diệp Mặc. Em đoán chắc hẳn cô ấy cũng thích Diệp Mặc, muốn đi tìm Diệp Mặc. Không biết vì sao cô ấy gặp chị. Sau đó hai người liền cùng nhau kết bạn đi vào sa mạc.
Đối với những việc này, Lý Mộ Mai chỉ biết đại khái. Cô không thể khẳng định.
Ninh Khinh Tuyết lại càng cảm thấy nghi ngờ. Người như Diệp Mặc còn có người thích sao?
Dường như đã nhận ra sự nghi ngờ của Ninh Khinh Tuyết, Lý Mộ Mai nhẹ nhàng thở ra nói:
- Bất kể chị quyết định thế nào, em đã nói ra chuyện này, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn. Ít nhất em đã an lòng. Bằng khôngem sẽ luôn cảm thấy có lỗi với chị. Khinh Tuyết, bất kể thế nào, em muốn chuyện đã qua thì cho qua đi. Nếu chị còn muốn tìm lại ký ức này, chị có thể đi Ninh Hải tìm Hứa Vi và Tô Tĩnh Văn. Các cô ấy có biết một chút. Nếu chị không có ý định tiếp tục tìm hiểu nữa, không bằng đừng nghĩ tới nó nữa.
Ninh Khinh Tuyết gật đầu nói:
- Mộ Mai, chị biết em sẽ không gạt chị. Chị cảm giác rất mờ nhạt về tình cảm của mình. Chị nghĩ có lẽ sư phụ Ngộ Quang nói cũng có chút đạo lý. Có lẽ một khắc trước khi chị chết, chị thật sự dùng linh hồn mình bao bọc lấy tất cả tình cảm, cất ở nơi sâu nhất trong linh hồn. Cho nên hiện tại chị cảm thấy rất mờ nhạt về tình cảm của mình. Nhưng bất kể thế nào, chị vẫn muốn đi Ninh Hải một chuyến. Có lẽ em nói đúng, bất kể là đúng hay sai vẫn nên đối mặt một chút.
- Không phải vậy, Khinh Tuyết. Không phải chị bị tình cảm quấn lấy, mới trở nên lạnh lùng. Em hiểu chị. Có một thời gian, em thậm chí đã cho rằng chị có tình cảm phong phú và cố chấp hơn bất cứ người nào. Nếu chị không thích một người, chị sẽ rất lạnh lùng. Nếu chị thật sự thích một người, anh ta chính là tất cả của chị. Chị sẽ vì hắn mà trả giá bất kỳ thứ gì, thậm chí bao gồm cả tính mạng của chị. Có lẽ chị chính là người chí tình chí nghĩa, cho nên dì mới không muốn chị nhớ lại chuyện đã qua.
Lý Mộ Mai lại lắc đầu nói.
Cô hiểu biết Ninh Khinh Tuyết, thậm chí còn hiểu hơn cả Lam Dụ. Ninh Khinh Tuyết chính là người quá cố chấp. Cô ấy không thích thì thôi, cho dù mình ở đây khổ sở trình bày với cô ấy, đối với cô ấy mà nói đều giống nhau. Nhưng một khi cô ấy đã thích người nào, suốt đời sẽ không thay đổi, sống chết có nhau, không oán không hối hận vì đã thích người đó. Thậm chí cô ấy cũng không nghĩ tới các giới hạn của mình. Nói dễ nghe một chút cô ấy là một người chí tình. Nói khó nghe một chút chính là một người có tính cách cực đoan.
Cho nên cô mới tin tưởng vào lời sư phụ Ngộ Quang đã nói. Ninh Khinh Tuyết quá yêu Diệp Mặc, mới có thể trước khi chết mới bao lấy từng ly từng tý về ký ức giữa mình và Diệp Mặc. Cô ấy nghĩ làm vậy, sau khi luân hồi, vẫn có thể nhớ lại Diệp Mặc. Cho dù là một chút cũng tốt. Tuy rằng Lý Mộ Mai không biết rốt cuộc giữa cô và Diệp Mặc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lý Mộ Mai cảm giác Khinh Tuyết chính là người như thế.
Nghe Lý Mộ Mai nói, Ninh Khinh Tuyết lại rơi vào trầm mặc. Cô cảm giác Lý Mộ Mai nói rất đúng. Cô thực sự chính là người như thế. Thế giới này không có người nào vô duyên vô cớ yêu, không có người nào vô duyên vô cớ hận. Nếu lúc ấy cô thật sự bất chấp tất cả, phản đối chuyện ly hôn với Diệp Mặc, thậm chí còn giữ lại phòng ở Ninh Hải, nói như vậy giữa cô và Diệp Mặc quả thật đã từng phát sinh chuyện gì đó. Cô nhớ chuyện lần trước, khi Diệp Mặc hộc máu ở trong phòng mẹ cô. Nếu Diệp Mặc và cô thật sự không có chuyện gì, sao hắn lại bị như vậy?
Nhưng mặc dù việc này nghe và phân tích đều có vẻ thật, nhưng Ninh Khinh Tuyết vẫn không thể tin được, giữa cô và Diệp Mặc lại có quan hệ gì không thể nói rõ. Thậm chí nói cô yêu Diệp Mặc. Điều này nghe có chút không có khả năng. Cô tin cô sẽ lợi dụng Diệp Mặc, cũng tin mình sẽ kết hôn với Diệp Mặc. Nhưng cái đó không liên quan đến tình yêu.
Huống gì thời gian còn chưa đến một tháng. Cho dù Diệp Mặc là một tình thánh, mỗi ngày viết một trăm lá thư tình cho Ninh Khinh Tuyết cô, cô cũng không thể có bất kỳ thiện cảm nào đối với một kẻ ăn chơi trác táng bị vứt bỏ như hắn, đừng nói đến chuyện yêu hắn.
- Mộ Mai, cám ơn em nói cho chị biết những chuyện này. Tuy rằng chị biết em sẽ không gạt chị, nhưng chị vẫn muốn tự mình đến hỏi Hứa Vi. Nếu chị và Hứa Vi đã ở cùng nhau lâu như vậy, chị nghĩ hẳn là cô ấy biết nhiều hơn một chút.
Ninh Khinh Tuyết đã hạ quyết tâm, bất kể chuyện này là thật hay là giả, cô vẫn phải đối mặt.
Cô căn bản không tưởng tượng nổi, mình đã là vợ Diệp Mặc. Nếu hôm nay, Mộ Mai không nói ra chuyện này, thậm chí cô cũng không biết. Cho nên, chờ sau khi cô tìm hiểu rõ về chuyện này, sẽ quyết định nên cưới hay ly hôn. Nhưng lần trước cô đã ép Diệp Mặc thành như vậy, trong lòng cô cũng có chút hối hận. Bất kể có phải cô lợi dụng Diệp Mặc hay không, nhưng trên danh nghĩa cô vẫn là vợ Diệp Mặc.
Sắc mặt Lý Mộ Mai lộ vẻ vui mừng. Cô vội vàng hỏi:
- Vậy, Khinh Tuyết, chị đi Ninh Hải trước, hay đi Lưu Xà trước?
- Khinh Tuyết, nếu hiện tại chúng ta còn ở lại Yến Kinh, Tống Gia vẫn cường thế trước kia, Tống Thiếu Văn của Tống Gia ép cô cưới gã, cô sẽ làm thế nào?
...
Ninh Khinh Tuyết không ngờ Lý Mộ Mai sẽ nói như vậy. Nếu quả thật đúng như vậy, cô thật sự không biết nên làm thế nào. Sự cường thế của Tống Gia, Ninh gia cô căn bản không thể sánh bằng. So với Tống Gia, Ninh gia cái gì cũng không bằng. Có lẽ nếu hiện tại Tống Gia vẫn giống như trước đây, cho dù cả nhà cô đi tới Du Châu, người ta chỉ cần nói một câu, vẫn sẽ khiến Ninh gia cô chết không có chỗ chôn.
Ninh Khinh Tuyết thở dài một tiếng. Tuy rằng không trả lời câu hỏi của Lý Mộ Mai, nhưng cô vẫn khẽ thở ra một hơi. May mắn Tống Gia đã xong đời. Cô biết Tống Thiếu Văn hy vọng có được cô. Tống Gia sa sút mới là may mắn lớn nhất.
- Lúc trước, chính bởi vì Tống Thiếu Văn ép chị đính hôn, cuối cùng ngoài cha mẹ chị không biết ra, mọi người trong Ninh gia đều tán thành. Lúc ấy mọi người giấu chị và cha mẹ chị về chuyện này. Nhưng anh họ chị, Ninh Dương lại lén đến nói cho chị biết. Đúng lúc, em đã ở đó.
Lý Mộ Mai chậm rãi nói.
- Hả... Thậm chí có chuyện như vậy sao?
Ninh Khinh Tuyết ngây ngẩn cả người. Tuy rằng cô biết Tống Thiếu Văn của Tống Gia có ý xấu với cô, nhưng cô biết Tống Gia là gia tộc lớn coi trọng thể diện. Mình và Diệp Mặc của Diệp gia đã từng đính hôn. Hẳn là bọn họ sẽ không nhúng tay vào. Không ngờ thật sự lại xảy ra chuyện như vậy.
Lý Mộ Mai lại quay đầu lại nhìn cô nói:
- Lúc ấy cô đã rất bàng hoàng. Bởi vì mọi người đều biết, chỉ cần Tống Gia đề xuất, Ninh gia không thể từ chối.
Ninh Khinh Tuyết trầm mặc. Tuy rằng biết rõ mình không gả cho Tống Thiếu Văn, hơn nữa sau đó dường như Tống Thiếu Văn đã xảy ra chuyện. Nhưng hiện tại Lý Mộ Mai nói đến, cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
- Sau đó, em đã đưa ra ý kiến muốn chị chủ động kết hôn với Diệp Mặc, thậm chí còn ở cùng Diệp Mặc. Lúc ấy chị đã đồng ý. Đúng lúc ấy Diệp Mặc thuê một phòng ở Ninh Hải. Chúng ta liền cùng nhau đi tới Ninh Hải.
Lý Mộ Mai tiếp tục nói.
Ninh Khinh Tuyết có chút yếu ớt lẩm bẩm:
- Thì ra mình đã tiếp xúc với anh ấy như vậy. Nhưng chẳng phải nếu làm như thế, anh ấy cũng bị Tống Gia trả thù sao? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Tuy rằng lúc ấy em cũng sợ Diệp Mặc bị Tống Gia trả thù, nhưng tôi vẫn khuyên chị. Tống Gia sẽ không làm ra những chuyện xấu hổ như vậy.
Lý Mộ Mai thở dài nói. Cô biết cho dù Tống Gia không trả thù Diệp Mặc, Tống Thiếu Văn của Tống Gia cũng muốn trả thù Diệp Mặc. Nhưng lúc ấy cô đã không nói gì. Chỉ có điều cô không biết Diệp Mặc đã hóa giải thế nào. Mà không biết vì sao Tống Thiếu Văn bỗng nhiên xe hỏng người chết.
Lý Mộ Mai nhìn Ninh Khinh Tuyết vẫn có vẻ khó tin:
- Sau đó em chụp một tấm ảnh cho chị và Diệp Mặc, tải lên một vài trang web. Rồi chị và Diệp Mặc đã nhận giấy đăng ký kết hôn. Cô và Diệp Mặc còn ở trong một phòng. Còn những chuyện đã xảy ra giữa hai người, em lại không biết. Nhưng hơn hai mươi ngày sau, nửa đêm Tống Thiếu Văn lái xe, bỗng nhiên xe hỏng người chết.
- Em muốn đi Ninh Hải đón chị, vốn dự định để chị lại ly hôn với Diệp Mặc. Nhưng trước khi đi chị lại nhìn thấy một cái hộp y tế nhỏ. Khi chị mở hộp y tế, lập tức vọt vào trong phòng. Sau đó chị đóng cửa phòng lại. Em nghe thấy chị khóc ở trong phòng. Nhưng em gọi chị nhất quyết không chịu mở cửa.
Ninh Khinh Tuyết không tin nhìn Lý Mộ Mai.
- Vì sao lại như vậy?
Lý Mộ Mai lắc đầu.
- Em cũng không biết. Nhưng một lúc lâu sau, khi chị mở cửa phòng, chị đã ôm chặt cái hộp đó. Bắt đầu từ ngày đó, cái hộp nhỏ đó chưa từng rời khỏi tầm mắt của chị. Tiếp đó, chị cương quyết từ chối ly hôn với Diệp Mặc, đồng thời cũng ở lại Ninh Hải, không chịu đi Du Châu. Khi dì và chú cùng đến, chị vẫn không muốn rời khỏi Ninh Hải. Chị nói hiện tại chị vẫn là vợ Diệp Mặc được pháp luật thừa nhận?
Ninh Khinh Tuyết hoàn toàn kinh ngạc. Sao lại như vậy? Không ngờ cô đã lập gia đình.
Lý Mộ Mai gật đầu nói:
- Đúng vậy, dựa theo cách nói này, chị quả thật đã là vợ Diệp Mặc.
- Cái hộp kia đâu?
Ninh Khinh Tuyết phục hồi lại tinh thần, thôi không hỏi về chuyện mình lập gia đình nữa. Nếu Lý Mộ Mai nói cái hộp nhỏ mình vẫn ôm trong ngực. Vậy hiện tại cái hộp này ở đâu?
Lý Mộ Mai lại đáp:
- Từ sau khi chị bị thương lần thứ hai, cái hộp được để lại Ninh Hải. Tuy rằng phòng Diệp Mặc thuê lúc trước, chị đã mua lại, nhưng sau đó chị chưa từng trở lại đó.
- Ở Ninh Hải sao?
Ninh Khinh Tuyết nhíu mày, lại hỏi:
- Chị bị thương lần thứ nhất còn có lần thứ hai bị thương đều là vì chuyện gì?
Lý Mộ Mai lại lắc đầu nói:
- Nếu chị muốn hỏi nguyên nhân cụ thể, vậy phải hỏi Hứa Vi. Hai lần chị bị thương, Hứa Vi đều ở bên cạnh chị. Cô ấy vẫn ở trong tiểu viện kia, nơi trước khi chị đi, cô ấy và Diệp Mặc đã cùng thuê.
- Hứa Vi?
Ninh Khinh Tuyết muốn nhớ lại tên này, nhưng suy nghĩ hồi lâu, cô vẫn không nhớ ra.
Lý Mộ Mai thấy Ninh Khinh Tuyết thật sự không nhớ ra được, đành phải giải thích:
- Sau khi Tống Thiếu Văn chết, Tống Gia truy sát Diệp Mặc. Chị còn tới Lưu Xà tìm Diệp Mặc. Thậm chí, chị và Trì Uyển Thanh đã đi qua sa mạc. Em còn biết chị thậm chí đã đi qua Thần Nông. Nhưng em không biết có phải điều đó có quan hệ tới Diệp Mặc hay không.
- Trì Uyển Thanh là ai?
Ninh Khinh Tuyết phát hiện càng lúc càng dính dáng tới nhiều người xa lạ.
- Cô ấy vốn ở trong bộ đội. Sau đó đã chấp hành nhiệm vụ ở vùng sát biên giới, từng gặp Diệp Mặc. Em đoán chắc hẳn cô ấy cũng thích Diệp Mặc, muốn đi tìm Diệp Mặc. Không biết vì sao cô ấy gặp chị. Sau đó hai người liền cùng nhau kết bạn đi vào sa mạc.
Đối với những việc này, Lý Mộ Mai chỉ biết đại khái. Cô không thể khẳng định.
Ninh Khinh Tuyết lại càng cảm thấy nghi ngờ. Người như Diệp Mặc còn có người thích sao?
Dường như đã nhận ra sự nghi ngờ của Ninh Khinh Tuyết, Lý Mộ Mai nhẹ nhàng thở ra nói:
- Bất kể chị quyết định thế nào, em đã nói ra chuyện này, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn. Ít nhất em đã an lòng. Bằng khôngem sẽ luôn cảm thấy có lỗi với chị. Khinh Tuyết, bất kể thế nào, em muốn chuyện đã qua thì cho qua đi. Nếu chị còn muốn tìm lại ký ức này, chị có thể đi Ninh Hải tìm Hứa Vi và Tô Tĩnh Văn. Các cô ấy có biết một chút. Nếu chị không có ý định tiếp tục tìm hiểu nữa, không bằng đừng nghĩ tới nó nữa.
Ninh Khinh Tuyết gật đầu nói:
- Mộ Mai, chị biết em sẽ không gạt chị. Chị cảm giác rất mờ nhạt về tình cảm của mình. Chị nghĩ có lẽ sư phụ Ngộ Quang nói cũng có chút đạo lý. Có lẽ một khắc trước khi chị chết, chị thật sự dùng linh hồn mình bao bọc lấy tất cả tình cảm, cất ở nơi sâu nhất trong linh hồn. Cho nên hiện tại chị cảm thấy rất mờ nhạt về tình cảm của mình. Nhưng bất kể thế nào, chị vẫn muốn đi Ninh Hải một chuyến. Có lẽ em nói đúng, bất kể là đúng hay sai vẫn nên đối mặt một chút.
- Không phải vậy, Khinh Tuyết. Không phải chị bị tình cảm quấn lấy, mới trở nên lạnh lùng. Em hiểu chị. Có một thời gian, em thậm chí đã cho rằng chị có tình cảm phong phú và cố chấp hơn bất cứ người nào. Nếu chị không thích một người, chị sẽ rất lạnh lùng. Nếu chị thật sự thích một người, anh ta chính là tất cả của chị. Chị sẽ vì hắn mà trả giá bất kỳ thứ gì, thậm chí bao gồm cả tính mạng của chị. Có lẽ chị chính là người chí tình chí nghĩa, cho nên dì mới không muốn chị nhớ lại chuyện đã qua.
Lý Mộ Mai lại lắc đầu nói.
Cô hiểu biết Ninh Khinh Tuyết, thậm chí còn hiểu hơn cả Lam Dụ. Ninh Khinh Tuyết chính là người quá cố chấp. Cô ấy không thích thì thôi, cho dù mình ở đây khổ sở trình bày với cô ấy, đối với cô ấy mà nói đều giống nhau. Nhưng một khi cô ấy đã thích người nào, suốt đời sẽ không thay đổi, sống chết có nhau, không oán không hối hận vì đã thích người đó. Thậm chí cô ấy cũng không nghĩ tới các giới hạn của mình. Nói dễ nghe một chút cô ấy là một người chí tình. Nói khó nghe một chút chính là một người có tính cách cực đoan.
Cho nên cô mới tin tưởng vào lời sư phụ Ngộ Quang đã nói. Ninh Khinh Tuyết quá yêu Diệp Mặc, mới có thể trước khi chết mới bao lấy từng ly từng tý về ký ức giữa mình và Diệp Mặc. Cô ấy nghĩ làm vậy, sau khi luân hồi, vẫn có thể nhớ lại Diệp Mặc. Cho dù là một chút cũng tốt. Tuy rằng Lý Mộ Mai không biết rốt cuộc giữa cô và Diệp Mặc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lý Mộ Mai cảm giác Khinh Tuyết chính là người như thế.
Nghe Lý Mộ Mai nói, Ninh Khinh Tuyết lại rơi vào trầm mặc. Cô cảm giác Lý Mộ Mai nói rất đúng. Cô thực sự chính là người như thế. Thế giới này không có người nào vô duyên vô cớ yêu, không có người nào vô duyên vô cớ hận. Nếu lúc ấy cô thật sự bất chấp tất cả, phản đối chuyện ly hôn với Diệp Mặc, thậm chí còn giữ lại phòng ở Ninh Hải, nói như vậy giữa cô và Diệp Mặc quả thật đã từng phát sinh chuyện gì đó. Cô nhớ chuyện lần trước, khi Diệp Mặc hộc máu ở trong phòng mẹ cô. Nếu Diệp Mặc và cô thật sự không có chuyện gì, sao hắn lại bị như vậy?
Nhưng mặc dù việc này nghe và phân tích đều có vẻ thật, nhưng Ninh Khinh Tuyết vẫn không thể tin được, giữa cô và Diệp Mặc lại có quan hệ gì không thể nói rõ. Thậm chí nói cô yêu Diệp Mặc. Điều này nghe có chút không có khả năng. Cô tin cô sẽ lợi dụng Diệp Mặc, cũng tin mình sẽ kết hôn với Diệp Mặc. Nhưng cái đó không liên quan đến tình yêu.
Huống gì thời gian còn chưa đến một tháng. Cho dù Diệp Mặc là một tình thánh, mỗi ngày viết một trăm lá thư tình cho Ninh Khinh Tuyết cô, cô cũng không thể có bất kỳ thiện cảm nào đối với một kẻ ăn chơi trác táng bị vứt bỏ như hắn, đừng nói đến chuyện yêu hắn.
- Mộ Mai, cám ơn em nói cho chị biết những chuyện này. Tuy rằng chị biết em sẽ không gạt chị, nhưng chị vẫn muốn tự mình đến hỏi Hứa Vi. Nếu chị và Hứa Vi đã ở cùng nhau lâu như vậy, chị nghĩ hẳn là cô ấy biết nhiều hơn một chút.
Ninh Khinh Tuyết đã hạ quyết tâm, bất kể chuyện này là thật hay là giả, cô vẫn phải đối mặt.
Cô căn bản không tưởng tượng nổi, mình đã là vợ Diệp Mặc. Nếu hôm nay, Mộ Mai không nói ra chuyện này, thậm chí cô cũng không biết. Cho nên, chờ sau khi cô tìm hiểu rõ về chuyện này, sẽ quyết định nên cưới hay ly hôn. Nhưng lần trước cô đã ép Diệp Mặc thành như vậy, trong lòng cô cũng có chút hối hận. Bất kể có phải cô lợi dụng Diệp Mặc hay không, nhưng trên danh nghĩa cô vẫn là vợ Diệp Mặc.
Sắc mặt Lý Mộ Mai lộ vẻ vui mừng. Cô vội vàng hỏi:
- Vậy, Khinh Tuyết, chị đi Ninh Hải trước, hay đi Lưu Xà trước?