Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 305: Lấy nhầm thuốc
Tuy nhiên Diệp Mặc lại biết cô gái trước mắt này không phải người chết mà là một người sống, chỉ là vì cả năm sống cùng ma nên trên người có tử khí.
- Anh là ai? Tại sao muốn tới phá hỏng chuyện của tôi? Tôi biết anh không dễ chọc, từ trước đến nay tôi cũng chưa từng chọc đến anh, không ngờ anh lại dám chọc đến tôi, khặc khặc…
Giọng nói sắc nhọn của người phụ nữ này giống như một cây kim vậy, khiến toàn thân người khác không thoải mái.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng.
- Tôi không muốn chọc đến cô nhưng cô đã chọc đến tôi rồi. Tôi chọn thanh tu ở nơi này, thì chính là không muốn bất cứ kẻ nào quấy rầy, nhưng cô lại dám phát ra âm thanh ở trên lầu, hơn nữa buổi tối còn chạy tới lầu năm giết người. Tôi đã nói, không động đến tôi thì thôi nếu như đã động đến thì cô có chạy tới chân trời góc bể thì tôi cũng nghiền xương cô thành tro.
Cô gái mặc đồ đỏ này giơ ra cánh tay gầy guộc, móng tay dài đến mấy phân, lanh lảnh kêu lên:
- Anh thật quá bá đạo, tôi giết người thì cũng không giết anh, anh bá đạo như vậy, chuyện này có liên quan gì đến anh? Ả cạnh phòng anh nếu như không vì sợ anh thì tối qua tôi đã giết ả rồi, anh còn muốn như thế nào?
Diệp Mặc sửng sốt, người phụ nữ này không ngờ có thể nhìn ra sự lợi hại của hắn? Không đúng, Diệp Mặc lập tức liền biết cô ta đang nói dối. Tối qua cô ta không giết Lạc Huyên chắc chắn không phải vì liên quan đến hắn, tuy nhiên Diệp Mặc lại không vạch trần cô ta mà lại lạnh lùng nói:
- Tôi bá đạo như thế thì cô làm sao? Đám ma quái dưới lầu của cô đều bị tôi giết hết rồi, không phục à? Cô nuôi nhiều ma như vậy có thể thấy mỗi ngày đều phải giết không ít người. Gặp phải tôi lại còn khiêu khích tôi, coi như cô xui xẻo.
- Biết phát ra quả cầu lửa thì giỏi lắm sao? Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, đắc tội đến tôi thì anh xong rồi, cả gia tộc của anh cũng sẽ xong đời.
Người phụ nữ này lập tức lanh lảnh kêu lên.
Ngay cả quả cầu lửa mà không là gì sao? Ở Trái Đất, đây là lần đầu tiên Diệp Mặc gặp phải loại người này, chính là hắn nhìn thấy người trong Ẩn Môn, thấy khi hắn dùng quả cầu lửa thì cũng rất khiếp sợ, không ngờ đến hôm nay lại phát hiện ra một người phụ nữ không thèm để ý đến quả cầu lửa của hắn. Lẽ nào cô ta cũng biết sử dụng quả cầu lửa? Hay là cô ta cũng là người của Tu Chân giới.
Người phụ nữ này thấy Diệp Mặc hơi chần chừ. Cười lạnh bén nhọn, giơ cánh tay gầy ra. Trên đầu ngón tay của cô ta không ngờ lại xuất hiện ngọn lửa màu vàng nhạt. Tuy rất nhỏ nhưng lại rất rõ ràng.
Diệp Mặc thiếu chút nữa thì không kìm nổi cười lên, người phụ nữ này đúng thật là khôi hài. Hắn cho rằng quả cầu lửa của mình và của cô ta như nhau đều là phản ứng hóa học. Tuy nhiên đối với người phụ nữ này có thể thu thập ma chơi như vậy Diệp Mặc vẫn rất bội phục. Chỉ là lửa ma trơi này chỉ có thể dọa người, không có cách nào làm tổn thương đến bất cứ người nào, phỏng chừng là cô ta ở trong nấm mộ dưới đất quá lâu, vì thế mới thu thập ma trơi nhiều năm như vậy.
- Coi như cậu lợi hại, bây giờ tôi buông tha tòa nhà này, chỉ cần anh không tìm tôi gây phiền phức.
Người phụ nữ áo đỏ này dường như biết Diệp Mặc là người không dễ chọc vào, cũng không định sứt đầu mẻ trán với Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng.
- Nếu như tôi đã lên đây, tùy tiện để cho cô đi như vậy, Cô cũng quá đề cao mình rồi.
Hơn nữa Diệp Mặc căn bản biết người phụ nữ này chắc chắn sẽ không buông tha như vậy, người phụ nữ nuôi ác quỷ như cô ta, nhìn thấy bản lĩnh của hắn không tệ tuyệt đối sẽ không buông tha. Đối với cô ta mà nói linh hồn của một mình hắn, nói không chừng có thể chống đỡ được hàng ngàn vạn quỷ hồn bình thường.
Quả nhiên Diệp Mặc mới nói xong, cái bóng ma đằng sau cô ta đột nhiên giống như quỷ mị đánh về phía Diệp Mặc, tốc độ nhanh như điện. Diệp Mặc căn bản không cần xoay người, mấy quả cầu lửa đã bao vây đám ma này.
Một mùi cực kỳ hôi tanh truyền đến, từng đợt tiếng kêu bén nhọn trôi qua, bóng ma sau lưng Diệp Mặc bị quả cầu lửa của Diệp Mặc đốt cho sạch sẽ. Cuối cùng không xót lại gì hết.
- Anh lại dám giết thú cưng của tôi…
Người phụ nữ áo đỏ hét lên một tiếng, giống như mệnh căn của cô đã bị Diệp Mặc giết, lập tức lao vào Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhàn nhạt nói:
- Một người tu luyện Cổ Võ kỳ cuối Hoàng cấp cũng dám kiêu ngạo trước mắt tôi.
Người phụ nữ áo đỏ cơ thể đã ngừng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Mặc, một lát sau cô ta mới ha hả nói:
- Anh lại có thể nhìn ra võ công của tôi?
- Đây không phải là điều cô nên biết, nạp mạng đi, cô giết nhiều người như vậy, bản thân cũng đi chết đi.
Nói xong, Diệp Mặc đồng thời quăng mười mấy quả cầu lửa bao vây người phụ nữ áo đỏ này.
Người phụ nữ áo đỏ thét chói tai, lập tức lanh lảnh gào lên:
- Anh đừng giết tôi, tôi là đệ tử của Cửu Nguyệt Quan Tứ Xuyên, anh giết thôi thì sẽ bị cao thủ của Cửu Nguyệt Quan vây giết.
Diệp Mặc cười lạnh nói:
- Cửu Nguyệt Quan rất giỏi sao? Không lâu trước đây tôi đã giết một tên tên là Nhiếp Vô Biên, không biết có phải người trong Quan các người không. Tuy nhiên truy sát thì không cần, một thời gian nữa tôi sẽ đến Cửu Nguyệt Quan một chuyến. Nơi dơ bẩn này, giữ lại cũng không có bất cứ chỗ nào dùng được.
Nghe xong lời của Diệp Mặc, người phụ nữ áo đỏ kêu lên:
- Không ngờ anh đã giết sư huynh Vô Biên, á… Tha cho tôi, tôi tình nguyện giúp anh làm bất cứ chuyện gì…
Giọng nói của cô ta còn chưa kết thúc liền bị quả cầu lửa của Diệp Mặc đốt sạch sẽ, chỉ có một chút tro bụi phiêu đãng xung quanh. Diệp Mặc nhìn cái thứ có thể che chắn thần thức của hắn, là một loại vật liệu gỗ rất kỳ lạ, Diệp Mặc lại không có cách nào nhận ra, tuy nhiên vật liệu gỗ này đã bị quả cầu lửa của hắn đốt cho không ra hình dạng gì rồi. Diệp Mặc lập tức lấy mấy quả cầu lửa đốt cho sạch sẽ.
Trên người người phụ nữ áo đỏ này chắc chắn có pháp khí khống chế ma, tuy nhiên Diệp Mặc căn bản không thích thứ dơ bẩn này, chẳng buồn hỏi liền trực tiếp đốt thành tro. Thần thức của Diệp Mặc quét tiếp, quả nhiên phát hiện sau khi Diệp Mặc giết người phụ nữ này, đám ma ở dưới lầu đều phân tán hết, biến mất giữa thiên nhiên.
- Cuối cùng yên lặng rồi.
Diệp Mặc thở phào, có thể đi luyện đan rồi. Tuy nhiên Cửu Nguyệt Quan Tứ Xuyên này, sao đệ tử lại chẳng có đứa nào tốt? Toàn bộ đều ghê tởm kinh khủng.
Diệp Mặc trở lại lầu tám, lại nhớ đến ban nãy hắn quên hỏi người phụ nữ áo đỏ kia, thang máy lên tầng mười hai có phải là cô ta dở trò quỷ không. Tuy nhiên nghĩ ra thì chắc là cô ta, ngoại trừ cô ta thì còn ai vô vị như vậy nữa.
Diệp Mặc trở về phòng mình, cầm Huyết Sắc San Hô lên, cẩn thận cắt một phần ba. Hắn căn bản không có định lò đầu tiên liền thành công, hắn dự định luyện trước một lò, sau đó tìm được điểm khó của luyện chế Bồi Khí Đan nằm ở đâu, rồi chuẩn bị sẵn sàng toàn tâm toàn ý luyện lò thứ hai.
Lạc Huyên ở phòng bên cạnh vẫn chưa trở về, phỏng chừng tối nay cô chắc hẳn sẽ không trở về. Thế này càng tốt, Diệp Mặc không muốn lúc hắn luyện đan có bất cứ ai quấy rầy.
Lấy ra lò luyện đan Thần Nông, lập tức đánh ra một ngọn chân hỏa, Diệp Mặc lấy ra vài đan dược phụ trợ bắt đầu hòa tan dược liệu. Dược liệu phụ trợ Bồi Khí Đan có thể không có nhiều loại, thứ Diệp Mặc hiện tại đang dùng đều là thứ tìm được trong Thần Long Giá. Tuy không bằng vật quý của Tu Chân giới, nhưng tác dụng điều hòa đối với đan dược thì vẫn có.
Nửa giờ sau. Diệp Mặc lấy cặn ra, rồi ném Huyết Sắc San Hô đã cắt vào. Một tiếng đồng hồ sau nước thuốc của Huyết Sắc San Hô bắt đầu ngưng tụ. Diệp Mặc càng căng thẳng. Nếu như lò đầu tiên có thể luyện ra Bồi Khí Đan, đương nhiên là tốt nhất, nếu như không luyện ra được. Thì đã lãng phí một lò dược liệu. nguồn TruyenFull.vn
Nhưng nửa tiếng đã trôi qua. Trán Diệp Mặc đã chảy ra mồ hôi, nguyên khí Bồi Khí Đan tiêu hao quá lớn, vẫn không phải hiện tại hắn có thể luyện ra được, nhưng hắn lại không có cách nào, không luyện chế Bồi Khí Đan, muốn nhanh thăng cấp ở nơi này quả thực là không có khả năng. Ban đầu lúc có được Thanh Hoa Thanh Diệp Thảo, may mắn không liều lĩnh luyện chế Bồi Nguyên Đan, luyện chế Bồi Nguyên Đan khó khăn gấp bội so với Bồi Khí Đan.
Quá trình luyện đan từ không quen tay đến trơn tru. Nhưng Bồi Khí Đan vẫn không có dấu hiệu thành đan. Tuy trong lòng Diệp Mặc lo lắng nhưng biết lò đan dược này chắc chắn phải bỏ đi. Không phải phương pháp luyện chế của hắn sai mà là chân nguyên của hắn không đủ, nếu như bây giờ có một viên đan dược khôi phục chân nguyên thì hắn chắc chắn có thể hoàn thành luyện chế lò Bồi Khí Đan này.
Rõ ràng biết chân nguyên của hắn không đủ, nhưng Diệp Mặc lại không nỡ từ bỏ, vẫn gượng chống. Hắn đang tìm vận may có lẽ không cẩn thận thì luyện thành đan rồi.
Một tiếng vang thật lớn, trong lò đan còn chưa ngưng tụ nước thuốc thì đã nổ tung, trào lên một làn sóng khí đẩy Diệp Mặc lên rất cao.
Áo Diệp Mặc hoàn toàn bị rách hết, đầu tóc thì loạn như cỏ. Nơi trên người bị nước thuốc làm cho sưng đỏ, Diệp Mặc cảm thấy bực mình, khóe miệng tràn ra một chút máu, tuy nhiên may không bị nội thương nặng.
Võ công vẫn quá thấp, Diệp Mặc thở dài, đang muốn bò lên thu dọn thì bỗng nhiên cửa của hắn bị đá ra.
Diệp Mặc không kịp dùng thần thức quét qua, không nghĩ ngợi gì liền cất lò luyện đan của hắn đi trước tiên. Đồng thời thần thức tập trung vào Phi Kiếm của hắn, dám đá cửa của hắn, chán sống rồi hả.
- Mạc Ảnh… Anh không sao chứ, xin lỗi, vì có chuyện nên quên mất chuyện này, thực sự xin lỗi anh…
Xông vào chính là Lạc Huyên, trong mắt cô tràn đầy sự sốt ruột và lo lắng.
Bây giờ nhìn thấy bộ dáng thê thảm và vết thương chồng chất của Diệp Mặc, ý xin lỗi trong mắt cô lại càng thêm sâu sắc. Lại tiếp lời nói:
- Vẫn may anh không sao, nếu như anh thực sự xảy ra chuyện gì, cả đời tôi đều không an tâm, tuy anh là một người xấu nhưng anh lại không thể giết người.
Thứ linh tinh lộn xộn gì đây? Diệp Mặc nhíu nhíu mày, trong lòng nói hắn luyện đan liên quan đến cô ấy, lo lắng cho hắn làm gì?
Tuy nhiên Diệp Mặc lập tức phản ứng lại, xem ra hắn bị vụ nổ đan dược ban nãy làm hồ đồ rồi, cô gái này để một thanh kiếm hắc lệ mộc ở đây, rõ ràng là muốn lợi dụng hắn dụ quỷ tới. Nhìn phản ứng của cô gái này, cũng không phải muốn mạng của hắn, hẳn là tối qua bị chuyện gì đó trì hoãn, quên mất mình để một thanh kiếm hắc lệ mộc ở đây.
Mặc dù biết Lạc Huyên không phải cố ý hại hắn, nhưng cảm giác Diệp Mặc đối với của cô ta cũng không tốt lên được. Dù sao muốn lợi dụng hắn, hơn nữa mệnh của người to bằng trời, cô lại quên mất. Có thể thấy người phụ nữ này đối với tính mạng của người khác cũng chẳng đặt trong lòng, tuy nhiên sự lo âu của cô là thật. Thấy sự lo lắng của cô, hôm nay hắn cũng tha cho cô một lần.
Diệp Mặc mới giãy dụa muốn đứng lên, Lạc Huyên liền lấy một bình ngọc, đổ ra một viên thuốc đưa cho Diệp Mặc.
- Đây là thuốc dùng để chữa thương, anh ăn trước đi.
Diệp mặc gật gật đầu, hắn cũng muốn xem xem hiệu quả đan dược của cô gái này như thế nào. Tuy nhiên Diệp Mặc mới nuốt xuống thì lập tức biến sắc.
- Ôi trời, không xong rồi, tôi lấy nhầm thuốc.
Lạc Huyên dường như phát hiện ra cô lấy nhầm thuốc, cũng biến sắc kêu lên.
- Anh là ai? Tại sao muốn tới phá hỏng chuyện của tôi? Tôi biết anh không dễ chọc, từ trước đến nay tôi cũng chưa từng chọc đến anh, không ngờ anh lại dám chọc đến tôi, khặc khặc…
Giọng nói sắc nhọn của người phụ nữ này giống như một cây kim vậy, khiến toàn thân người khác không thoải mái.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng.
- Tôi không muốn chọc đến cô nhưng cô đã chọc đến tôi rồi. Tôi chọn thanh tu ở nơi này, thì chính là không muốn bất cứ kẻ nào quấy rầy, nhưng cô lại dám phát ra âm thanh ở trên lầu, hơn nữa buổi tối còn chạy tới lầu năm giết người. Tôi đã nói, không động đến tôi thì thôi nếu như đã động đến thì cô có chạy tới chân trời góc bể thì tôi cũng nghiền xương cô thành tro.
Cô gái mặc đồ đỏ này giơ ra cánh tay gầy guộc, móng tay dài đến mấy phân, lanh lảnh kêu lên:
- Anh thật quá bá đạo, tôi giết người thì cũng không giết anh, anh bá đạo như vậy, chuyện này có liên quan gì đến anh? Ả cạnh phòng anh nếu như không vì sợ anh thì tối qua tôi đã giết ả rồi, anh còn muốn như thế nào?
Diệp Mặc sửng sốt, người phụ nữ này không ngờ có thể nhìn ra sự lợi hại của hắn? Không đúng, Diệp Mặc lập tức liền biết cô ta đang nói dối. Tối qua cô ta không giết Lạc Huyên chắc chắn không phải vì liên quan đến hắn, tuy nhiên Diệp Mặc lại không vạch trần cô ta mà lại lạnh lùng nói:
- Tôi bá đạo như thế thì cô làm sao? Đám ma quái dưới lầu của cô đều bị tôi giết hết rồi, không phục à? Cô nuôi nhiều ma như vậy có thể thấy mỗi ngày đều phải giết không ít người. Gặp phải tôi lại còn khiêu khích tôi, coi như cô xui xẻo.
- Biết phát ra quả cầu lửa thì giỏi lắm sao? Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, đắc tội đến tôi thì anh xong rồi, cả gia tộc của anh cũng sẽ xong đời.
Người phụ nữ này lập tức lanh lảnh kêu lên.
Ngay cả quả cầu lửa mà không là gì sao? Ở Trái Đất, đây là lần đầu tiên Diệp Mặc gặp phải loại người này, chính là hắn nhìn thấy người trong Ẩn Môn, thấy khi hắn dùng quả cầu lửa thì cũng rất khiếp sợ, không ngờ đến hôm nay lại phát hiện ra một người phụ nữ không thèm để ý đến quả cầu lửa của hắn. Lẽ nào cô ta cũng biết sử dụng quả cầu lửa? Hay là cô ta cũng là người của Tu Chân giới.
Người phụ nữ này thấy Diệp Mặc hơi chần chừ. Cười lạnh bén nhọn, giơ cánh tay gầy ra. Trên đầu ngón tay của cô ta không ngờ lại xuất hiện ngọn lửa màu vàng nhạt. Tuy rất nhỏ nhưng lại rất rõ ràng.
Diệp Mặc thiếu chút nữa thì không kìm nổi cười lên, người phụ nữ này đúng thật là khôi hài. Hắn cho rằng quả cầu lửa của mình và của cô ta như nhau đều là phản ứng hóa học. Tuy nhiên đối với người phụ nữ này có thể thu thập ma chơi như vậy Diệp Mặc vẫn rất bội phục. Chỉ là lửa ma trơi này chỉ có thể dọa người, không có cách nào làm tổn thương đến bất cứ người nào, phỏng chừng là cô ta ở trong nấm mộ dưới đất quá lâu, vì thế mới thu thập ma trơi nhiều năm như vậy.
- Coi như cậu lợi hại, bây giờ tôi buông tha tòa nhà này, chỉ cần anh không tìm tôi gây phiền phức.
Người phụ nữ áo đỏ này dường như biết Diệp Mặc là người không dễ chọc vào, cũng không định sứt đầu mẻ trán với Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng.
- Nếu như tôi đã lên đây, tùy tiện để cho cô đi như vậy, Cô cũng quá đề cao mình rồi.
Hơn nữa Diệp Mặc căn bản biết người phụ nữ này chắc chắn sẽ không buông tha như vậy, người phụ nữ nuôi ác quỷ như cô ta, nhìn thấy bản lĩnh của hắn không tệ tuyệt đối sẽ không buông tha. Đối với cô ta mà nói linh hồn của một mình hắn, nói không chừng có thể chống đỡ được hàng ngàn vạn quỷ hồn bình thường.
Quả nhiên Diệp Mặc mới nói xong, cái bóng ma đằng sau cô ta đột nhiên giống như quỷ mị đánh về phía Diệp Mặc, tốc độ nhanh như điện. Diệp Mặc căn bản không cần xoay người, mấy quả cầu lửa đã bao vây đám ma này.
Một mùi cực kỳ hôi tanh truyền đến, từng đợt tiếng kêu bén nhọn trôi qua, bóng ma sau lưng Diệp Mặc bị quả cầu lửa của Diệp Mặc đốt cho sạch sẽ. Cuối cùng không xót lại gì hết.
- Anh lại dám giết thú cưng của tôi…
Người phụ nữ áo đỏ hét lên một tiếng, giống như mệnh căn của cô đã bị Diệp Mặc giết, lập tức lao vào Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhàn nhạt nói:
- Một người tu luyện Cổ Võ kỳ cuối Hoàng cấp cũng dám kiêu ngạo trước mắt tôi.
Người phụ nữ áo đỏ cơ thể đã ngừng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Mặc, một lát sau cô ta mới ha hả nói:
- Anh lại có thể nhìn ra võ công của tôi?
- Đây không phải là điều cô nên biết, nạp mạng đi, cô giết nhiều người như vậy, bản thân cũng đi chết đi.
Nói xong, Diệp Mặc đồng thời quăng mười mấy quả cầu lửa bao vây người phụ nữ áo đỏ này.
Người phụ nữ áo đỏ thét chói tai, lập tức lanh lảnh gào lên:
- Anh đừng giết tôi, tôi là đệ tử của Cửu Nguyệt Quan Tứ Xuyên, anh giết thôi thì sẽ bị cao thủ của Cửu Nguyệt Quan vây giết.
Diệp Mặc cười lạnh nói:
- Cửu Nguyệt Quan rất giỏi sao? Không lâu trước đây tôi đã giết một tên tên là Nhiếp Vô Biên, không biết có phải người trong Quan các người không. Tuy nhiên truy sát thì không cần, một thời gian nữa tôi sẽ đến Cửu Nguyệt Quan một chuyến. Nơi dơ bẩn này, giữ lại cũng không có bất cứ chỗ nào dùng được.
Nghe xong lời của Diệp Mặc, người phụ nữ áo đỏ kêu lên:
- Không ngờ anh đã giết sư huynh Vô Biên, á… Tha cho tôi, tôi tình nguyện giúp anh làm bất cứ chuyện gì…
Giọng nói của cô ta còn chưa kết thúc liền bị quả cầu lửa của Diệp Mặc đốt sạch sẽ, chỉ có một chút tro bụi phiêu đãng xung quanh. Diệp Mặc nhìn cái thứ có thể che chắn thần thức của hắn, là một loại vật liệu gỗ rất kỳ lạ, Diệp Mặc lại không có cách nào nhận ra, tuy nhiên vật liệu gỗ này đã bị quả cầu lửa của hắn đốt cho không ra hình dạng gì rồi. Diệp Mặc lập tức lấy mấy quả cầu lửa đốt cho sạch sẽ.
Trên người người phụ nữ áo đỏ này chắc chắn có pháp khí khống chế ma, tuy nhiên Diệp Mặc căn bản không thích thứ dơ bẩn này, chẳng buồn hỏi liền trực tiếp đốt thành tro. Thần thức của Diệp Mặc quét tiếp, quả nhiên phát hiện sau khi Diệp Mặc giết người phụ nữ này, đám ma ở dưới lầu đều phân tán hết, biến mất giữa thiên nhiên.
- Cuối cùng yên lặng rồi.
Diệp Mặc thở phào, có thể đi luyện đan rồi. Tuy nhiên Cửu Nguyệt Quan Tứ Xuyên này, sao đệ tử lại chẳng có đứa nào tốt? Toàn bộ đều ghê tởm kinh khủng.
Diệp Mặc trở lại lầu tám, lại nhớ đến ban nãy hắn quên hỏi người phụ nữ áo đỏ kia, thang máy lên tầng mười hai có phải là cô ta dở trò quỷ không. Tuy nhiên nghĩ ra thì chắc là cô ta, ngoại trừ cô ta thì còn ai vô vị như vậy nữa.
Diệp Mặc trở về phòng mình, cầm Huyết Sắc San Hô lên, cẩn thận cắt một phần ba. Hắn căn bản không có định lò đầu tiên liền thành công, hắn dự định luyện trước một lò, sau đó tìm được điểm khó của luyện chế Bồi Khí Đan nằm ở đâu, rồi chuẩn bị sẵn sàng toàn tâm toàn ý luyện lò thứ hai.
Lạc Huyên ở phòng bên cạnh vẫn chưa trở về, phỏng chừng tối nay cô chắc hẳn sẽ không trở về. Thế này càng tốt, Diệp Mặc không muốn lúc hắn luyện đan có bất cứ ai quấy rầy.
Lấy ra lò luyện đan Thần Nông, lập tức đánh ra một ngọn chân hỏa, Diệp Mặc lấy ra vài đan dược phụ trợ bắt đầu hòa tan dược liệu. Dược liệu phụ trợ Bồi Khí Đan có thể không có nhiều loại, thứ Diệp Mặc hiện tại đang dùng đều là thứ tìm được trong Thần Long Giá. Tuy không bằng vật quý của Tu Chân giới, nhưng tác dụng điều hòa đối với đan dược thì vẫn có.
Nửa giờ sau. Diệp Mặc lấy cặn ra, rồi ném Huyết Sắc San Hô đã cắt vào. Một tiếng đồng hồ sau nước thuốc của Huyết Sắc San Hô bắt đầu ngưng tụ. Diệp Mặc càng căng thẳng. Nếu như lò đầu tiên có thể luyện ra Bồi Khí Đan, đương nhiên là tốt nhất, nếu như không luyện ra được. Thì đã lãng phí một lò dược liệu. nguồn TruyenFull.vn
Nhưng nửa tiếng đã trôi qua. Trán Diệp Mặc đã chảy ra mồ hôi, nguyên khí Bồi Khí Đan tiêu hao quá lớn, vẫn không phải hiện tại hắn có thể luyện ra được, nhưng hắn lại không có cách nào, không luyện chế Bồi Khí Đan, muốn nhanh thăng cấp ở nơi này quả thực là không có khả năng. Ban đầu lúc có được Thanh Hoa Thanh Diệp Thảo, may mắn không liều lĩnh luyện chế Bồi Nguyên Đan, luyện chế Bồi Nguyên Đan khó khăn gấp bội so với Bồi Khí Đan.
Quá trình luyện đan từ không quen tay đến trơn tru. Nhưng Bồi Khí Đan vẫn không có dấu hiệu thành đan. Tuy trong lòng Diệp Mặc lo lắng nhưng biết lò đan dược này chắc chắn phải bỏ đi. Không phải phương pháp luyện chế của hắn sai mà là chân nguyên của hắn không đủ, nếu như bây giờ có một viên đan dược khôi phục chân nguyên thì hắn chắc chắn có thể hoàn thành luyện chế lò Bồi Khí Đan này.
Rõ ràng biết chân nguyên của hắn không đủ, nhưng Diệp Mặc lại không nỡ từ bỏ, vẫn gượng chống. Hắn đang tìm vận may có lẽ không cẩn thận thì luyện thành đan rồi.
Một tiếng vang thật lớn, trong lò đan còn chưa ngưng tụ nước thuốc thì đã nổ tung, trào lên một làn sóng khí đẩy Diệp Mặc lên rất cao.
Áo Diệp Mặc hoàn toàn bị rách hết, đầu tóc thì loạn như cỏ. Nơi trên người bị nước thuốc làm cho sưng đỏ, Diệp Mặc cảm thấy bực mình, khóe miệng tràn ra một chút máu, tuy nhiên may không bị nội thương nặng.
Võ công vẫn quá thấp, Diệp Mặc thở dài, đang muốn bò lên thu dọn thì bỗng nhiên cửa của hắn bị đá ra.
Diệp Mặc không kịp dùng thần thức quét qua, không nghĩ ngợi gì liền cất lò luyện đan của hắn đi trước tiên. Đồng thời thần thức tập trung vào Phi Kiếm của hắn, dám đá cửa của hắn, chán sống rồi hả.
- Mạc Ảnh… Anh không sao chứ, xin lỗi, vì có chuyện nên quên mất chuyện này, thực sự xin lỗi anh…
Xông vào chính là Lạc Huyên, trong mắt cô tràn đầy sự sốt ruột và lo lắng.
Bây giờ nhìn thấy bộ dáng thê thảm và vết thương chồng chất của Diệp Mặc, ý xin lỗi trong mắt cô lại càng thêm sâu sắc. Lại tiếp lời nói:
- Vẫn may anh không sao, nếu như anh thực sự xảy ra chuyện gì, cả đời tôi đều không an tâm, tuy anh là một người xấu nhưng anh lại không thể giết người.
Thứ linh tinh lộn xộn gì đây? Diệp Mặc nhíu nhíu mày, trong lòng nói hắn luyện đan liên quan đến cô ấy, lo lắng cho hắn làm gì?
Tuy nhiên Diệp Mặc lập tức phản ứng lại, xem ra hắn bị vụ nổ đan dược ban nãy làm hồ đồ rồi, cô gái này để một thanh kiếm hắc lệ mộc ở đây, rõ ràng là muốn lợi dụng hắn dụ quỷ tới. Nhìn phản ứng của cô gái này, cũng không phải muốn mạng của hắn, hẳn là tối qua bị chuyện gì đó trì hoãn, quên mất mình để một thanh kiếm hắc lệ mộc ở đây.
Mặc dù biết Lạc Huyên không phải cố ý hại hắn, nhưng cảm giác Diệp Mặc đối với của cô ta cũng không tốt lên được. Dù sao muốn lợi dụng hắn, hơn nữa mệnh của người to bằng trời, cô lại quên mất. Có thể thấy người phụ nữ này đối với tính mạng của người khác cũng chẳng đặt trong lòng, tuy nhiên sự lo âu của cô là thật. Thấy sự lo lắng của cô, hôm nay hắn cũng tha cho cô một lần.
Diệp Mặc mới giãy dụa muốn đứng lên, Lạc Huyên liền lấy một bình ngọc, đổ ra một viên thuốc đưa cho Diệp Mặc.
- Đây là thuốc dùng để chữa thương, anh ăn trước đi.
Diệp mặc gật gật đầu, hắn cũng muốn xem xem hiệu quả đan dược của cô gái này như thế nào. Tuy nhiên Diệp Mặc mới nuốt xuống thì lập tức biến sắc.
- Ôi trời, không xong rồi, tôi lấy nhầm thuốc.
Lạc Huyên dường như phát hiện ra cô lấy nhầm thuốc, cũng biến sắc kêu lên.