Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 301: Cô bé sát vách



Thần thức của Diệp Mặc lập tức quét qua, liền phát hiện trên lầu hoàn toàn trống trơn, ngoài một vài đồ dùng trong nhà đầy bụi bặm ra thì không còn bất cứ thứ gì. Diệp Mặc cẩn thận xem xét mỗi ngõ ngách, cũng không phát hiện thấy gì, thần trí của hắn đồng thời quét qua tầng 10, thậm chí đến tận tầng 12, cũng không hề phát hiện thấy gì. Chỉ là cái âm thanh tùng tùng kia đã biến mất rồi.
Diệp Mặc thản nhiên cười, đối với mấy cái này hắn không có để ở trong lòng. Mặc kệ là vật gì ở trên lầu tác quái, không khiêu khích đến hắn coi như xong, một khi khiêu khích đến hắn, thì hắn sẽ đuổi tới chân trời góc biển, sẽ nghiền nát thứ đó thành tro.
Một đêm trôi qua rất nhanh, Diệp Mặc cũng không có hứng thú đi lên lầu xem một chút, hắn không có hứng thú với cái này. Cho dù trên lầu là 1 con quỷ, chỉ cần không liên quan đến hắn, thì hắn sẽ không quan tâm.
Diệp Mặc vừa mới mở cửa ra liền thấy bà chủ cho thuê nhà lần trước đưa mình vào, lần này lại đưa thêm một người khách đến. Chủ nhà thấy Diệp Mặc liền vui mừng gật đầu chào hỏi, Diệp Mặc ở đây mới được hơn 1 tuần, phong thứ hai ở lầu 8 liền đã có người thuê, hơn nữa giá cả còn cao gấp đôi tiền Diệp Mặc thuê.
Trừ mình ra, không ngờ vẫn còn người thuê phòng ở đây? Diệp Mặc tùy ý nhìn lướt qua người thuê phòng một chút, lại còn là 1 phụ nữ, thậm chí còn là một thiếu nữ trẻ tuổi chưa đến 20 tuổi.
Cô gái còn trẻ như vậy không ngờ đến thuê nhà ma, khiến Diệp Mặc vô cùng cả kinh. Tuy nhiên người thiếu nữ này rất xinh đẹp, thậm chí còn cho người ta cảm giác rất thú vị. Mái tóc dài, mặc một chiếc váy màu trắng, có vẻ rất được mắt.
Tuy nhiên Diệp Mặc rất nhanh liền hiểu, cô gái này mặc dù chưa đến 20 tuổi, không ngờ đã là võ giả hoàng cấp trung kỳ, cái này rất hiếm gặp. Thông thường những người tu luyện đến hoàng cấp trung kỳ, cho dù là tư chất tốt cũng phải đến 25- 26 tuổi, phần lớn mọi người đã ngoài 30, cô gái này mới mười mấy tuổi đã là hoàng cấp trung kỳ rồi.
Khó trách không sợ nhà ma, hóa ra là người tu luyện cổ võ. Diệp Mặc trong lòng bỗng nhiên cảnh giác, những người tu luyện cổ võ trong thành phố bình thường vô cùng ít. Bản thân bây giờ không những nhìn thấy, mà còn ở ngay sát vách phòng mình, cô gái này không phải đến đoạt "Huyết sắc san hô" chứ? Cái này cũng không đúng. Mình cướp "Huyết sắc san hô" đại khai sát giới, nếu là đến đoạt "Huyết sắc san hô" của mình, không thể chỉ phái một người mới hoàng cấp trung kỳ đến, thậm chí còn là một cô bé.
Chủ cho thuê nhà lại rất biết nói chuyện, nói với Diệp Mặc:
-Mạc Ảnh. Về sau cậu với Lạc Huyên là láng giềng rồi. Cậu hãy chiếu cố đến người láng giềng mới này một chút. Text được lấy tại Truyện FULL
Diệp Mặc đương nhiên biết ý tứ của chủ nhà này, chủ nhà lừa cô bé này đến đây, thu tiền thuê nhà rồi không quản nữa. Lại còn bảo mình chiếu cố cô bé này một chút, có thể thấy chủ nhà này vẫn chưa đến mức quá xấu, nhưng như cô ta cũng đủ xấu xa rồi. Có thể tưởng tượng, nếu cô bé này không phải là người tu luyện cổ võ, một mình cô sống ở đây, nói không chừng nửa đêm bị âm thanh tùng tùng kia dọa chết rồi. Nếu thật sự xuất hiện ma quỷ gì đó, cô ta làm sao còn mạng chứ.
Nhưng Diệp Mặc lại biết, cô bé này không đơn giản, còn nhỏ tuổi đã tu luyện đến hoàng cấp trung kỳ, hơn nữa nội khí dư thừa, vừa nhìn liền biết không phải là nhân vật dễ dọa. Cô ta ở đây, tuyệt đối không phải bị chủ nhà lừa tới, nói không chừng còn có mục đích gì đó. Mình phải đề phòng cô bé này một chút.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, nhưng không có lên tiếng, chủ cho thuê nhà chào hỏi xong lập tức đi xuống lầu.
Quả nhiên cô bé này nghe thấy những lời chủ nhà nói, trong mắt tỏ vẻ khinh thường, tuy nhiên cũng không hề lên tiếng. Sau khi tỏ ra khinh thường, cô lập tức liền nhíu mày, trong lòng thầm thở dài, tâm tính của mình vẫn không được. Nếu tâm tính thật sự tốt, vừa rồi không nên tỏ ra khinh thường, mà là không hề dao động. Người này có thể chăm sóc mình hay không có liên quan gì đến cô, vì sao phải xem thường người bình thường chứ?
Mỗi buổi sáng Diệp Mặc thường uống sữa đậu nành ở bên cạnh đại học kỹ thuật Thuần An, sữa đậu nành ở đây hàng thật giá thật, Diệp Mặc rất thích. Mỗi buổi sáng đến ăn vài cái bánh bao nhân đậu, uống một cốc sữa đậu nành, sau đó quay về tiếp tục tu luyện, cuộc sống ở đây khiến Diệp Mặc cảm thấy rất tĩnh tâm. Nếu như không có nhiều việc lặt vặt như thế kia, hắn thà rằng tiếp tục như thế này, nhưng Diệp Mặc biết rằng, điều này là không thể.
Không nói hắn còn nhiều nhân quả chưa hái như vậy, cho dù là hái rồi, hắn cũng tiếp tục đi tìm những loại linh vật và dược liệu có thể tu luyện khác. Cứ như vậy sống ung dung không có gì xảy ra cả đời, hắn thật sự không cam lòng.
Diệp Mặc hôm nay uống xong sữa đậu nành không hề đi ngay, hắn ngồi lại 1 lúc, thoáng vận chuyển một ít chân khí, cảm thấy rất tốt, có lẽ một tuần nữa hắn sẽ khôi phục hoàn toàn.
-Cô tại sao lại tới đây?
Diệp Mặc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô gái mới chuyển đến bên cạnh phòng mình đi vào cửa hàng sữa đậu nành.
Cô gọi một bát sữa đậu nành, hai bánh bao. Cô vừa ngồi xuống liền nhìn thấy Diệp Mặc ngồi đối diện. Cô gái này dịu dàng mỉm cười một chút, nhưng cũng không lên tiếng.
Diệp Mặc đứng lên, hắn chuẩn bị đi rồi. Chỉ có điều hắn vẫn chưa rời khỏi, lại có hai thanh niên đi vào cửa hàng sữa đậu nành này, một gã thiếu niên phía trước không ngờ chính là vị công tử đeo khuyên tai kia. Lúc đầu cậu ta mang Diệp Mặc ra khỏi Lương Phổ, mặc dù cậu ta không biết việc mình làm, nhưng Diệp Mặc trong lòng vẫn rất cảm kích.
Vị công tử này rõ ràng không phải đến uống sữa đậu nành, cậu ta lập tức đi thẳng đến trước mặt cô bé kia, hai mắt tỏ ra kinh ngạc. Lúc cô bé kia cau mày, vị công tử này mới do dự ngồi xuống đối diện cô bé.
-Xin chào người đẹp, tôi là Ngô Chấn Tuấn, hôm qua ở trong trường đại học nhìn thấy cô một lần, thật đúng như nhìn thấy tiên nữ, vốn tưởng rằng không thể gặp được cô nữa, không ngờ hôm nay lại gặp lại, thật là có duyên phận.
Vị thiếu niên này muốn nho nhã một chút, nhưng những lời cậu nói ra với bộ dạng cậu ta giả dạng thật sự là khác biệt rất lớn, hơn nữa từ ngữ không ăn khớp, có vẻ rất buồn cười.
Cô gái cau mày nói:
-Rất xin lỗi, tôi không biết anh, xin anh tránh ra.
-Không sao, không sao, một lúc sẽ quen thôi.
Ngô Chấn Tuấn vội vàng xua tay nói.
Cô bé này bỗng đứng lên, lạnh giọng nói:
-Nếu anh vẫn không tránh ra thì đừng trách tôi không khách khí.
Ngô Chấn Tuấn vội vàng nói:
-Cô cứ việc không khách khí, không sao, tôi thật sự muốn làm quen với cô. Chúng ta ra ngoài đi, ở đây nhiều người...
Nói đến đây, cậu ta liền kéo tay cô gái này. Cũng không biết cậu ta là giả vờ hay là vô tình.
Diệp Mặc âm thầm lắc đầu, trong lòng tự nhủ vị Ngô công tử này, quả thực là háo sắc làm liều rồi. Tuy nhiên do đó cũng có thể thấy Ngô Chấn Tuấn có chút bản lĩnh, bằng không cũng sẽ không lôi kéo con gái giữa chốn đông người như vậy.
Quả nhiên cô bé này chỉ cần một cước đã đá Ngô Chấn Tuấn đi rất xa, Ngô Chấn Tuấn lăn trên mặt đất, trên mặt đã chảy máu rồi.
Nhưng cô bé này vẫn không muốn dừng tay, vẫn muốn tiến lên giẫm cho cậu ta một cước. Diệp Mặc biết một cước này nếu như bị giẫm thật, vị Ngô công tử này không chừng sẽ nội thương cả đời. Sống chết của những người bình thường đối với những người tu luyện cổ võ đều không coi ra gì, cho dù là cô gái ưu tú xinh đẹp này cũng không ngoại lệ.
Diệp Mặc lập tức đi đến trước mặt Ngô Chấn Tuấn ngăn cản cô bé này.
-Người này cũng chưa động đến cô. Đã bị cô giẫm cho một cước thì coi như xong đi. Hà tất lại phải đánh nữa.
Diệp Mặc nợ Ngô Chấn Tuấn một ân tình. Tuy rằng Ngô Chấn Tuấn không biết, nhưng để cậu ta bị đánh trước mặt hắn thì không được. Hắn ngăn cản cô bé này. Nếu cô ta thật sự muốn tiếp tục động thủ, cũng đừng trách hắn không khách khí.
Diệp Mặc ngăn cản cô bé này, chẳng những những người trong cửa hàng sữa đậu nành đều ngây người, mà cả cô gái này cũng ngẩn người. Mặc dù cô và người hàng xóm này không có bất kỳ qua lại nào, nhưng cô vẫn là con gái, hơn nữa còn là người bị trêu chọc, người này không ngờ lại giúp tên công tử kia, hắn còn lương tâm không vậy.
Ngô Chấn Tuấn bị đá ngã lăn xuống đất lập tức biết mình đụng phải cái đinh rồi. Lúc này người thanh niên cùng đi vào với Ngô Chấn Tuấn vội vàng ra đỡ cậu ta dậy, cũng không dám đi tìm cô gái xinh đẹp này, bọn họ tuy rằng đểu giả nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc, biết rằng nếu đi lên nhất định sẽ chịu thua thiệt. Cậu ta lập tức cầm điện thoại lên, có lẽ là chuẩn bị gọi người.
Cô bé này lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Mặc, nhưng không tiếp tục động thủ. Đang lúc cô chuẩn bị lúc rời đi, một chiếc xe cảnh sát đứng tại trước cửa hàng sữa đậu nành. Xem ra có người sợ cô gái này chịu thiệt thòi, Ngô Chấn Tuấn vừa đến liền có người gọi điện báo cảnh sát, không ngờ cảnh sát đến thật là nhanh.
Hai gã cảnh sát vội vàng đi đến, Diệp Mặc lập tức liền nhận ra một người trong đó, chính là nữ cảnh sát chuẩn bị bắt gái làng chơi tối hôm đó, lúc đó hắn nghe thấy nam cảnh sát gọi tên của cô, hình như là Trương Lam, không ngờ hôm nay lại gặp.
-Lại là anh? Tối hôm đó chơi gái là anh, hôm nay ẩu đả cũng là anh, tôi xem hôm nay anh có gì để nói không.
Nữ cảnh sát vẻ mặt chán ghét nhìn Diệp Mặc.
Nghe xong những lời nữ cảnh sát kia nói, cô gái xinh đẹp kia lại nhìn chằm chằm Diệp Mặc một cái, sau đó xoay người bỏ đi.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, nói với nữ cảnh sát kia:
-Tôi chơi gái dùng tiền của cô sao? Cô quản nhiều như vậy làm gì, tôi thích chơi gái thì thế nào? Ẩu đả, hôm nay cô có mắt nào thấy tôi ẩu đả, dựa vào trình độ của cô mà làm cảnh sát, đúng thật nực cười.
-Anh...
Trương Lam bị Diệp Mặc chọc tức đến tím mặt, lại lần nữa nổi đóa lên.
Tuy nhiên cảnh sát nam đi cùng cô đến ngăn cản Trương Lam lại, anh ta lạnh lùng liếc Diệp Mặc một cái, tuy nhiên anh ta vẫn chưa nói được gì liền phát hiện Ngô Chấn Tuấn phía sau Diệp Mặc. Vẻ mặt vị cảnh sát nam này liền lập tức thay đổi, chỉ là lập tức hồi phục lại sắc mặt tươi cười đến trước mặt Ngô Chấn Tuấn nói:
-Tuấn thiếu gia, cậu yên tâm, hôm nay có phải tên tiểu tử này đánh cậu, tôi lập tức giải hắn đi.
-Câm mồm.
Ngô Chấn Tuấn phất tay cắt đứt lời cảnh sát nam nói, sau đó nói với Diệp Mặc:
-Anh trai, đa tạ anh. Không ngờ con bé ra tay thật độc, nếu như không phải anh ngăn cản, một cước này tôi thật sự chịu không nổi rồi.
Vị cảnh sát nam này lập tức ngẩn người ra, anh ta không ngờ Diệp Mặc lại đi giúp Ngô Chấn Tuấn, tuy nhiên anh ta lập tức hiểu ra, mặc dù trong lòng vô cùng không phục Diệp Mặc, nhưng lại hận không thể dùng một cước đá Diệp Mặc văng ra rất xa.
Trương Lam khinh thường nhìn chằm chằm Diệp Mặc, người này quả thực quá xấu xa rồi, bây giờ cô đã hiểu vừa rồi ra tay chính là cô gái vừa đi khỏi. Không ngờ tên thích đi chơi gái này còn là tên thích vuốt mông ngựa.
-Chuyện nhỏ.
Diệp Mặc thuận miệng nói một câu, lập tức xoay người rời khỏi cửa hàng sữa đậu nành. Hắn mới không có hứng thú kết giao với Ngô Chấn Tuấn, lần này giúp cậu ta bởi vì cậu ta đã giúp mình một lần.
Nhìn Diệp Mặc đi ra khỏi cửa hàng sữa đậu nành, Ngô Chấn Tuấn giơ ngón tay cái lên kêu:
-Anh trai, lần sau đi tìm phụ nữ thì đến tìm Ngô Chấn Tuấn tôi, tôi cam đoan dẫn anh đi đến nơi hài lòng nhất.
Nam cảnh sát kia vẻ mặt xấu hổ nghe những lời kiêu ngạo của Ngô Chấn Tuấn, nhưng cũng không có cách nào khác.
Chương trước Chương tiếp
Loading...