Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 288: Bạn học
- Nghe nói đã hơn một tuần rồi, nội địa đã lan truyền rất rùm ben, chẳng lẽ tiền bối không nghe thấy sao?
Mạc Hải nghi ngờ hỏi
Diệp Mặc vừa nghe liền biết là khoảng thời gian mình đi tìm Huyết sắc san hô, hắn có thể suy đoán ra Tra gia sẽ ra tay với Kiều gia, hắn hoàn toàn có thể ở lại Tuyên Giang. Đợi Tra gia diệt xong Kiều gia, hắn sẽ ra làm ngư ông đắc lợi. Nhưng hắn biết rõ chuyện mình, một khi mình ở lại Tuyên Giang, khi mà Tra gia ra tay, hắn khẳng định sẽ ngăn cản
Đúng là chuyện này nói ra thì rất dễ dàng, nhưng lại không phù hợp tâm ý của Diệp Mặc
Ngoài Kiều Cương ra, Diệp Mặc vốn không xem mấy tên Kiều gia ra gì, bảo hắn đi cứu dám người đó đúng là làm trái lương tâm. Nhưng trong vô thức hắn lại không hề muốn Kiều gia bị tận diệt, đâu cần chỉ vì một cây linh thảo, thì đi hy vong một gia tộc bị hủy diệt đúng không, nếu vậy thì hắn đúng là kẻ quá ư máu lạnh rồi. Thế nhưng dù gì chuyện này đã thực sự xảy ra rồi, thì hắn không thể nào buông xuôi không đi cướp trở về
Chỉ là nằm ngoài dự đoán của Diệp Mặc ở chỗ, hắn vừa mới ra biển, thì việc này lại xảy ra, có chút khiến hắn trở tay không kịp, không biết giờ đuổi qua đó có kịp hay không nữa
- Anh Mạc, hiện giờ thành phố nào gần chúng ta nhất?
Diệp Mặc có chút vội vàng hỏi
Mạc Hải vội trả lời:
- Giờ gần nhất có lẽ là thành phố Tam Á của Hải Nam, nếu tới bờ biển Tam Á, nói không chừng không tới một ngày sẽ cập bến, nhưng để đến Hongkong thì lâu hơn chút
Chỉ không đến một ngày ư? DIệp Mặc lập tức bảo Mạc Hải dẫn hắn lên boong tàu chỉ rõ phương hướng cụ thể, nếu thật chỉ có khoảng cách như vậy, thi hắn không cần ngồi tàu thuyền làm chi, chỉ cần một miếng ván trượt thì không đến nửa ngày sẽ tới ngay thôi
Jake và Luni cứ thề ngờ nghệch đi theo DIệp Mặc, Luni là thật sự rất muốn hỏi DIệp Mặc về ma pháp kia, thế nhưng cô lại không biết tiếng Trung, điều này khiến cô hạ quyết tâm, trở về nhất định phải học tiếng Trung mới được
DIệp Mặc quan sát thấy không ai trên boong, lúc này từ trong nhẫn lấy ra một tấm ván gỗ nói với Mạc Hải:
- Tôi có một công ty cũng có liên quan đến dược phẩm, anh có thể về nói với chú anh – Mạc Khang, nếu có thể, chúng ta sẽ hợp tác với nhau. Thế nhưng công ty tôi đang mới bước đầu phát triển, nếu anh muốn hợp tác với tôi thì có thể đến Lưu Xà tìm Tàng Gia Nghiêm thương lượng, tôi còn có việc, không nói nữa, tạm biệt
Nói xong, DIệp Mặc lại lần nữa nhảy xuống biển, chẫn giẫm trnên ván gỗ, trong nháy mắt đã mất tăm mất tích. Để lại ba người đang trợn mắt há mồm, lúc sau mới có phản ứng
- Ôi chúa tôi…
Jake chỉ nói được nhiêu đó thì không thể thốt thêm lời nào khác nữa
…
Diệp Mặc theo phương hướng Mạc Hải đã chỉ, mới hai tiếng sau, khi trời nhá nhem tối, thì nhìn thấy một mảng đèn đóm sáng trưng, kiểu này chắc đây là Tam Á rồi
Tra gia Giang Nam Diệp Mặc có biết qua, hồi trước Ngộ Quang từng nói qua với hắn, hắn còn là đặc biệt hỏi thêm. Thành thị sở tại của Tra gia không lớn, gần Lạc Thương, ban đầu vốn là huyện thành, sau vì nhân khẩu tăng mạnh, nên đổi sang thành phố Lương Phổ
Diệp Mặc muốn đi Lương Phổ thì cần phải ngồi máy bay tới Lạc Thương, sau đó từ Lạc Thương tới chỗ Tra gia. Đã lâu như vậy, Diệp Mặc không dám khẳng định Huyết sắc san hô kia còn ở Tra gia hay không nữa. Nếu chuyện của Kiều gia là Tra gia làm ra, thì rất có thể Huyết sắc san hô kia vẫn còn, nếu như không phải Tra gia làm, hoặc là Tra gia và ẩn môn hợp tác làm, vậy thì rất có khả năng san hô đã không còn rồi Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Chuyến bay đầu tiên đến Lạc Thương từ sân bay Tam Á vào lúc bảy giờ sáng nên Diệp Mặc tuy đã đến nơi, nhưng vẫn muốn ở lại một đêm rồi mới tiếp tục lên đường.
Tuy bất đắc dĩ nhưng Diệp Mặc chỉ có thể trì hoãn thêm một lúc nữa. Lúc từ dưới biển bơi lên, tuy hắn đã làm khô quần áo đang mặc bằng chân khí, hơn nữa còn tắm luôn rồi nhưng ngâm dưới biển lâu như vậy cũng chẳng thoải mái chút nào.
Hắn tìm một khách sạn và bước vào. Việc đầu tiên của hắn là phải tắm một cái, sau đó thay bộ quần áo khác. Tiếp theo là phải ra ngoài ăn chút gì đó, mấy ngày nay phải ăn lương khô, hắn cảm thấy thật khó nuốt.
Đã lâu lắm rồi, hắn mới có thể thong dong trên đường tìm quán ăn như thế này. Nếu Lạc Ảnh còn ở đây thì tốt biết mấy, hắn nghĩ tới Lạc Ảnh và thở dài. Hắn biết đây chỉ là vọng tưởng mà thôi.
Diệp Mặc vào một nhà hàng ngay bên đường, hắn gọi mấy món ăn và mấy chai bia. Hắn cảm thấy cách sắp xếp món ăn ở đây cũng không tệ, mùi vị so với các món ăn ở nơi khác cũng có nét đặc trưng riêng.
Lúc hắn sắp ăn xong thì có một giọng nói trong trẻo vang lên:
- A, cậu là Diệp Mặc phải không? Đúng là cậu rồi, sao cậu lại ở đây vậy?
Diệp Mặc liền ngẩng đầu lên, hắn cũng ngạc nhiên không kém.
Hắn đã nhận ra cô gái này, tuy hắn không nhớ tên nhưng cô ta và hắn ngày xưa học cùng lớp, hắn vẫn còn một chút ấn tượng. Lúc ấy, cô gái có khuôn mặt trái xoan này khá ít nói. Tuy bình thường hắn ít khi đến lớp nhưng chưa bao giờ thấy cô to tiếng với ai, không ngờ sau khi tốt nghiệp, cô ấy lại thay đổi nhiều thế.
- Mình là Vương Diễm Mẫn, cậu không nhận ra mình à? Chúng ta đã học với nhau nhiều năm lắm đấy, ồ, cậu cũng thay đổi khá nhiều nhỉ!
Cô gái vừa vui mừng vừa xúc động nói.
Diệp Mặc im lặng, hắn và Vương Diễm Mẫn chẳng có gì để nói, không hiểu sao cô ấy lại xúc động như vậy. Nhưng cô ta đã nói thế, hắn cũng cười đáp lại:
- Cậu đã đến rồi thì cùng ngồi ăn đi, hôm nay mình mời.
-Ừ, đã vậy mình không khách khí nữa nhé!
Vương Diễm Mẫn vừa nói vừa kéo một người con trai và một người con gái ngồi xuống bên cạnh mình và nói với Diệp Mặc:
- Đây là Liễu Giai, đồng nghiệp của mình, còn đây là Vu Đào, bạn trai mình.
- Diễm Mẫn, đây là bạn cùng lớp đại học với cậu à, trông đẹp trai quá!
Liễu Giai dáng người nhỏ gầy, tuy không đầy đặn nhưng có vẻ cũng khá sắc sảo. Cô nhìn Diệp Mặc có chút kỳ quái.
Diệp Mặc có chút lúng túng, bởi vì do tu luyện mà trên người hắn bây giờ có một loại hương vị thoát tục, trong mắt người bình thường thì quả thực là một gã bảnh bao. Kỳ thật, trong xã hội này bộ dạng không phải quá xấu thì nam giới đều là những người phong độ, còn nữ giới đều là những người xinh đep.
- Chào anh, tôi là Vu Đào, bạn trai của Diễm Mẫn, rất vui khi được biết anh.
Vu Đào khiến cho người đối diện cảm thấy anh ta là một người khá nhã nhặn tuy diện mạo thì cũng bình thường. Nhưng xem ra, anh ta rất để ý tới Vương Diễm Mẫn.
Diệp Mặc gật đầu và bắt tay với Vu Đào, sau đó hắn gọi thêm vài món ăn nữa.
- Diệp Mặc à, cậu thực sự thay đổi rất nhiều đấy, Ngạn Diễm đúng là có mắt như tròng.
Vương Diễm Mẫn đương nhiên biết việc xưa kia của Diệp Mặc, đến giờ vẫn còn thấy bất bình thay cho hắn.
Diệp Mặc mỉm cười, về chuyện này, hắn đã quên từ lâu rồi nên chỉ nói:
- Mình đã ăn no rồi, mọi người cứ tự nhiên nhé! Mà hai người đang làm việc ở Tam Á à?
- Đúng vậy, mình sau khi tốt nghiệp đã cùng Vu Đào tới Tam Á này, ở đây cũng không tệ. À phải rồi, sau khi cậu bỏ học, cô Vân Băng vẫn hỏi thăm cậu luôn đấy, xem vẻ rất lo lắng.
Vương Diễm Mẫn thao thao bất tuyệt, dường như việc gặp được bạn cũ làm cô rất vui mừng.
Mặc dù Diệp Mặc chẳng ưa gì tâm trạng này của Vương Diễm Mẫn nhưng thấy cô ta vui mừng như vậy, hắn cũng có chút cảm thông. Hắn liền nghĩ tới Thi Tu, từ sau khi rời khỏi Ninh Đại, hắn chưa gặp lại anh ta, lần này gặp được Diễm Mẫn hắn tiện hỏi thăm luôn.
Liếu Giai rót một cốc bia chuẩn bị mời Diệp Mặc thì bị một con côn trùng nhỏ rơi vào trong cốc, cô liền kêu một tiếng, cốc bia trên tay khẽ chao đảo rồi đổ vào người bàn bên cạnh.
Này, cô kia!
Tiếng một gã đàn ông hung ác vang lên, hóa ra là một tên thanh niên đầu trọc đang uống rượu bên cạnh, đồng thời, y tiến tới tát vào mặt Liễu Giai.
Liễu Giai sợ đến nỗi sắc mặt biến đổi, vội vàng lùi về phía sau. Cái tát này bị trượt nhưng người kia vẫn không có ý định buông tha cho cô, tiếp tục bước đến muốn dạy dỗ Liễu Giai.
- Xin lỗi anh, tôi không cố ý, tôi sẽ bồi thường cho anh...
Liễu Giai thấy trên cánh tay của tên này có hình xăm, cô lập tức trở lên lóng ngóng, lắp bắp nói không lên lời.
Vu Đào vừa đứng ra liền bị hai thanh niên đấm đá, Vương Diễm Mẫn liền đỡ Vu Đào, trên gương mặt cô vẫn còn nguyên vẻ sợ hãi.
Diệp Mặc thở dài, đến ăn bữa cơm cũng không yên, thế là hắn bước tới. Hắn dùng một chưởng đánh vào gã thanh niên đã tát tai Liễu Giai:
- Anh này, chỉ là ướt chút quần áo thôi mà, không nhất thiết phải như vậy!
- A, anh dám xen vào chuyện của tôi sao? Được rồi, hôm nay tôi sẽ cho anh biết tay!
Gã thanh niên hung hãn này thấy Diệp Mặc đã nắm được tay của mình thì trong lòng rất tức giận nói.
- Miệng của anh cũng ngoa thật đấy!
Nói rồi, Diệp Mặc liền tát gã khiến răng của gã bị rơi mất ba, bốn chiếc, còn gã thì chao đảo, đụng vào hai người thanh niên đằng sau.
Mặt của gã bị sưng phồng lên, gã chỉ vao Diệp Mặc nói:
- Anh dám đánh tôi à? Anh không muốn sống nữa sao?
Diêp Mặc lắc đầu, hắn đã gặp rất nhiều loại người ngu xuẩn nhưng chưa thấy ai ngu như gã ta. Vốn dĩ, hắn chỉ muốn dùng cái tát kia dạy cho gã một bài học nhưng không ngờ, gã lại không biết điều vẫn kiêu ngạo, hống hách. Diệp Mặc liền tiến về phía trước, giơ chân lên chuẩn bị ra đòn.
- Anh bạn ra tay thật độc ác đấy! Loại người như anh tới Lã Loan Giác này khi nào mà Suất Lục tôi không biết được biết thế? Có giỏi thì anh ra tay đi!
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Nghe được âm thanh này, gã thanh niên bị Diệp Mặc đánh ngã vui mừng kêu lên:
- Lục ca, hãy trả thù cho em!
Nhưng hai người họ bị một cú đá của Diệp Mặc đã ngã nhào, gã thanh niên lại bị rơi thêm mấy cái răng nữa, lẩm bẩm nói không ra lời.
- Được lắm, hôm nay nếu tôi để anh đi ra khỏi Lã Loan Giác này thì tôi sẽ không còn ở đây nữa.
Tên giọng khàn này vừa hét vừa chạy tới.
Mạc Hải nghi ngờ hỏi
Diệp Mặc vừa nghe liền biết là khoảng thời gian mình đi tìm Huyết sắc san hô, hắn có thể suy đoán ra Tra gia sẽ ra tay với Kiều gia, hắn hoàn toàn có thể ở lại Tuyên Giang. Đợi Tra gia diệt xong Kiều gia, hắn sẽ ra làm ngư ông đắc lợi. Nhưng hắn biết rõ chuyện mình, một khi mình ở lại Tuyên Giang, khi mà Tra gia ra tay, hắn khẳng định sẽ ngăn cản
Đúng là chuyện này nói ra thì rất dễ dàng, nhưng lại không phù hợp tâm ý của Diệp Mặc
Ngoài Kiều Cương ra, Diệp Mặc vốn không xem mấy tên Kiều gia ra gì, bảo hắn đi cứu dám người đó đúng là làm trái lương tâm. Nhưng trong vô thức hắn lại không hề muốn Kiều gia bị tận diệt, đâu cần chỉ vì một cây linh thảo, thì đi hy vong một gia tộc bị hủy diệt đúng không, nếu vậy thì hắn đúng là kẻ quá ư máu lạnh rồi. Thế nhưng dù gì chuyện này đã thực sự xảy ra rồi, thì hắn không thể nào buông xuôi không đi cướp trở về
Chỉ là nằm ngoài dự đoán của Diệp Mặc ở chỗ, hắn vừa mới ra biển, thì việc này lại xảy ra, có chút khiến hắn trở tay không kịp, không biết giờ đuổi qua đó có kịp hay không nữa
- Anh Mạc, hiện giờ thành phố nào gần chúng ta nhất?
Diệp Mặc có chút vội vàng hỏi
Mạc Hải vội trả lời:
- Giờ gần nhất có lẽ là thành phố Tam Á của Hải Nam, nếu tới bờ biển Tam Á, nói không chừng không tới một ngày sẽ cập bến, nhưng để đến Hongkong thì lâu hơn chút
Chỉ không đến một ngày ư? DIệp Mặc lập tức bảo Mạc Hải dẫn hắn lên boong tàu chỉ rõ phương hướng cụ thể, nếu thật chỉ có khoảng cách như vậy, thi hắn không cần ngồi tàu thuyền làm chi, chỉ cần một miếng ván trượt thì không đến nửa ngày sẽ tới ngay thôi
Jake và Luni cứ thề ngờ nghệch đi theo DIệp Mặc, Luni là thật sự rất muốn hỏi DIệp Mặc về ma pháp kia, thế nhưng cô lại không biết tiếng Trung, điều này khiến cô hạ quyết tâm, trở về nhất định phải học tiếng Trung mới được
DIệp Mặc quan sát thấy không ai trên boong, lúc này từ trong nhẫn lấy ra một tấm ván gỗ nói với Mạc Hải:
- Tôi có một công ty cũng có liên quan đến dược phẩm, anh có thể về nói với chú anh – Mạc Khang, nếu có thể, chúng ta sẽ hợp tác với nhau. Thế nhưng công ty tôi đang mới bước đầu phát triển, nếu anh muốn hợp tác với tôi thì có thể đến Lưu Xà tìm Tàng Gia Nghiêm thương lượng, tôi còn có việc, không nói nữa, tạm biệt
Nói xong, DIệp Mặc lại lần nữa nhảy xuống biển, chẫn giẫm trnên ván gỗ, trong nháy mắt đã mất tăm mất tích. Để lại ba người đang trợn mắt há mồm, lúc sau mới có phản ứng
- Ôi chúa tôi…
Jake chỉ nói được nhiêu đó thì không thể thốt thêm lời nào khác nữa
…
Diệp Mặc theo phương hướng Mạc Hải đã chỉ, mới hai tiếng sau, khi trời nhá nhem tối, thì nhìn thấy một mảng đèn đóm sáng trưng, kiểu này chắc đây là Tam Á rồi
Tra gia Giang Nam Diệp Mặc có biết qua, hồi trước Ngộ Quang từng nói qua với hắn, hắn còn là đặc biệt hỏi thêm. Thành thị sở tại của Tra gia không lớn, gần Lạc Thương, ban đầu vốn là huyện thành, sau vì nhân khẩu tăng mạnh, nên đổi sang thành phố Lương Phổ
Diệp Mặc muốn đi Lương Phổ thì cần phải ngồi máy bay tới Lạc Thương, sau đó từ Lạc Thương tới chỗ Tra gia. Đã lâu như vậy, Diệp Mặc không dám khẳng định Huyết sắc san hô kia còn ở Tra gia hay không nữa. Nếu chuyện của Kiều gia là Tra gia làm ra, thì rất có thể Huyết sắc san hô kia vẫn còn, nếu như không phải Tra gia làm, hoặc là Tra gia và ẩn môn hợp tác làm, vậy thì rất có khả năng san hô đã không còn rồi Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Chuyến bay đầu tiên đến Lạc Thương từ sân bay Tam Á vào lúc bảy giờ sáng nên Diệp Mặc tuy đã đến nơi, nhưng vẫn muốn ở lại một đêm rồi mới tiếp tục lên đường.
Tuy bất đắc dĩ nhưng Diệp Mặc chỉ có thể trì hoãn thêm một lúc nữa. Lúc từ dưới biển bơi lên, tuy hắn đã làm khô quần áo đang mặc bằng chân khí, hơn nữa còn tắm luôn rồi nhưng ngâm dưới biển lâu như vậy cũng chẳng thoải mái chút nào.
Hắn tìm một khách sạn và bước vào. Việc đầu tiên của hắn là phải tắm một cái, sau đó thay bộ quần áo khác. Tiếp theo là phải ra ngoài ăn chút gì đó, mấy ngày nay phải ăn lương khô, hắn cảm thấy thật khó nuốt.
Đã lâu lắm rồi, hắn mới có thể thong dong trên đường tìm quán ăn như thế này. Nếu Lạc Ảnh còn ở đây thì tốt biết mấy, hắn nghĩ tới Lạc Ảnh và thở dài. Hắn biết đây chỉ là vọng tưởng mà thôi.
Diệp Mặc vào một nhà hàng ngay bên đường, hắn gọi mấy món ăn và mấy chai bia. Hắn cảm thấy cách sắp xếp món ăn ở đây cũng không tệ, mùi vị so với các món ăn ở nơi khác cũng có nét đặc trưng riêng.
Lúc hắn sắp ăn xong thì có một giọng nói trong trẻo vang lên:
- A, cậu là Diệp Mặc phải không? Đúng là cậu rồi, sao cậu lại ở đây vậy?
Diệp Mặc liền ngẩng đầu lên, hắn cũng ngạc nhiên không kém.
Hắn đã nhận ra cô gái này, tuy hắn không nhớ tên nhưng cô ta và hắn ngày xưa học cùng lớp, hắn vẫn còn một chút ấn tượng. Lúc ấy, cô gái có khuôn mặt trái xoan này khá ít nói. Tuy bình thường hắn ít khi đến lớp nhưng chưa bao giờ thấy cô to tiếng với ai, không ngờ sau khi tốt nghiệp, cô ấy lại thay đổi nhiều thế.
- Mình là Vương Diễm Mẫn, cậu không nhận ra mình à? Chúng ta đã học với nhau nhiều năm lắm đấy, ồ, cậu cũng thay đổi khá nhiều nhỉ!
Cô gái vừa vui mừng vừa xúc động nói.
Diệp Mặc im lặng, hắn và Vương Diễm Mẫn chẳng có gì để nói, không hiểu sao cô ấy lại xúc động như vậy. Nhưng cô ta đã nói thế, hắn cũng cười đáp lại:
- Cậu đã đến rồi thì cùng ngồi ăn đi, hôm nay mình mời.
-Ừ, đã vậy mình không khách khí nữa nhé!
Vương Diễm Mẫn vừa nói vừa kéo một người con trai và một người con gái ngồi xuống bên cạnh mình và nói với Diệp Mặc:
- Đây là Liễu Giai, đồng nghiệp của mình, còn đây là Vu Đào, bạn trai mình.
- Diễm Mẫn, đây là bạn cùng lớp đại học với cậu à, trông đẹp trai quá!
Liễu Giai dáng người nhỏ gầy, tuy không đầy đặn nhưng có vẻ cũng khá sắc sảo. Cô nhìn Diệp Mặc có chút kỳ quái.
Diệp Mặc có chút lúng túng, bởi vì do tu luyện mà trên người hắn bây giờ có một loại hương vị thoát tục, trong mắt người bình thường thì quả thực là một gã bảnh bao. Kỳ thật, trong xã hội này bộ dạng không phải quá xấu thì nam giới đều là những người phong độ, còn nữ giới đều là những người xinh đep.
- Chào anh, tôi là Vu Đào, bạn trai của Diễm Mẫn, rất vui khi được biết anh.
Vu Đào khiến cho người đối diện cảm thấy anh ta là một người khá nhã nhặn tuy diện mạo thì cũng bình thường. Nhưng xem ra, anh ta rất để ý tới Vương Diễm Mẫn.
Diệp Mặc gật đầu và bắt tay với Vu Đào, sau đó hắn gọi thêm vài món ăn nữa.
- Diệp Mặc à, cậu thực sự thay đổi rất nhiều đấy, Ngạn Diễm đúng là có mắt như tròng.
Vương Diễm Mẫn đương nhiên biết việc xưa kia của Diệp Mặc, đến giờ vẫn còn thấy bất bình thay cho hắn.
Diệp Mặc mỉm cười, về chuyện này, hắn đã quên từ lâu rồi nên chỉ nói:
- Mình đã ăn no rồi, mọi người cứ tự nhiên nhé! Mà hai người đang làm việc ở Tam Á à?
- Đúng vậy, mình sau khi tốt nghiệp đã cùng Vu Đào tới Tam Á này, ở đây cũng không tệ. À phải rồi, sau khi cậu bỏ học, cô Vân Băng vẫn hỏi thăm cậu luôn đấy, xem vẻ rất lo lắng.
Vương Diễm Mẫn thao thao bất tuyệt, dường như việc gặp được bạn cũ làm cô rất vui mừng.
Mặc dù Diệp Mặc chẳng ưa gì tâm trạng này của Vương Diễm Mẫn nhưng thấy cô ta vui mừng như vậy, hắn cũng có chút cảm thông. Hắn liền nghĩ tới Thi Tu, từ sau khi rời khỏi Ninh Đại, hắn chưa gặp lại anh ta, lần này gặp được Diễm Mẫn hắn tiện hỏi thăm luôn.
Liếu Giai rót một cốc bia chuẩn bị mời Diệp Mặc thì bị một con côn trùng nhỏ rơi vào trong cốc, cô liền kêu một tiếng, cốc bia trên tay khẽ chao đảo rồi đổ vào người bàn bên cạnh.
Này, cô kia!
Tiếng một gã đàn ông hung ác vang lên, hóa ra là một tên thanh niên đầu trọc đang uống rượu bên cạnh, đồng thời, y tiến tới tát vào mặt Liễu Giai.
Liễu Giai sợ đến nỗi sắc mặt biến đổi, vội vàng lùi về phía sau. Cái tát này bị trượt nhưng người kia vẫn không có ý định buông tha cho cô, tiếp tục bước đến muốn dạy dỗ Liễu Giai.
- Xin lỗi anh, tôi không cố ý, tôi sẽ bồi thường cho anh...
Liễu Giai thấy trên cánh tay của tên này có hình xăm, cô lập tức trở lên lóng ngóng, lắp bắp nói không lên lời.
Vu Đào vừa đứng ra liền bị hai thanh niên đấm đá, Vương Diễm Mẫn liền đỡ Vu Đào, trên gương mặt cô vẫn còn nguyên vẻ sợ hãi.
Diệp Mặc thở dài, đến ăn bữa cơm cũng không yên, thế là hắn bước tới. Hắn dùng một chưởng đánh vào gã thanh niên đã tát tai Liễu Giai:
- Anh này, chỉ là ướt chút quần áo thôi mà, không nhất thiết phải như vậy!
- A, anh dám xen vào chuyện của tôi sao? Được rồi, hôm nay tôi sẽ cho anh biết tay!
Gã thanh niên hung hãn này thấy Diệp Mặc đã nắm được tay của mình thì trong lòng rất tức giận nói.
- Miệng của anh cũng ngoa thật đấy!
Nói rồi, Diệp Mặc liền tát gã khiến răng của gã bị rơi mất ba, bốn chiếc, còn gã thì chao đảo, đụng vào hai người thanh niên đằng sau.
Mặt của gã bị sưng phồng lên, gã chỉ vao Diệp Mặc nói:
- Anh dám đánh tôi à? Anh không muốn sống nữa sao?
Diêp Mặc lắc đầu, hắn đã gặp rất nhiều loại người ngu xuẩn nhưng chưa thấy ai ngu như gã ta. Vốn dĩ, hắn chỉ muốn dùng cái tát kia dạy cho gã một bài học nhưng không ngờ, gã lại không biết điều vẫn kiêu ngạo, hống hách. Diệp Mặc liền tiến về phía trước, giơ chân lên chuẩn bị ra đòn.
- Anh bạn ra tay thật độc ác đấy! Loại người như anh tới Lã Loan Giác này khi nào mà Suất Lục tôi không biết được biết thế? Có giỏi thì anh ra tay đi!
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Nghe được âm thanh này, gã thanh niên bị Diệp Mặc đánh ngã vui mừng kêu lên:
- Lục ca, hãy trả thù cho em!
Nhưng hai người họ bị một cú đá của Diệp Mặc đã ngã nhào, gã thanh niên lại bị rơi thêm mấy cái răng nữa, lẩm bẩm nói không ra lời.
- Được lắm, hôm nay nếu tôi để anh đi ra khỏi Lã Loan Giác này thì tôi sẽ không còn ở đây nữa.
Tên giọng khàn này vừa hét vừa chạy tới.